Tông miếu uy nghiêm, trang trọng, bầu không khí nặng nề bao trùm. Mùi hương trầm, hương nến ngưng đọng, quẩn quanh bên người Lâm Thính. Lâm Thính lặng lẽ quỳ trên tấm đệm bồ đoàn, ánh mắt bình thản nhìn những tấm bài vị được khắc tên khác nhau đặt trên án thờ. Kể từ khi xuyên không, cô vẫn không thể tin được mình lại nhập vào thế giới của một quyển truyện “cấm” nổi tiếng trên mạng. Toàn bộ nội dung của truyện, đến 90% chỉ miêu tả chi tiết cảnh ân ái nóng bỏng giữa nam và nữ chính, từ cửa sổ tới rừng cây, từ trong nhà tới ngoài trời, đủ mọi tư thế quái dị. Ngày đó đọc truyện, Lâm Thính chỉ biết trợn mắt há hốc mồm. Giờ đây, chính cô lại là một mảnh ghép của thế giới ấy, hương vị đột nhiên thay đổi. Cô không thể tưởng tượng nổi cảm giác chứng kiến những cảnh “đông cung” sống động diễn ra ngay bên cạnh mình sẽ như thế nào. Lâm Thính là người xuyên không, nhưng mãi đến hai năm trước mới thức tỉnh, khôi phục lại ký ức và nhớ ra cốt truyện gốc. Trước đó, cô sống như một NPC (nhân vật…
Chương 69
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao HTác giả: Quân Tử SinhTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTông miếu uy nghiêm, trang trọng, bầu không khí nặng nề bao trùm. Mùi hương trầm, hương nến ngưng đọng, quẩn quanh bên người Lâm Thính. Lâm Thính lặng lẽ quỳ trên tấm đệm bồ đoàn, ánh mắt bình thản nhìn những tấm bài vị được khắc tên khác nhau đặt trên án thờ. Kể từ khi xuyên không, cô vẫn không thể tin được mình lại nhập vào thế giới của một quyển truyện “cấm” nổi tiếng trên mạng. Toàn bộ nội dung của truyện, đến 90% chỉ miêu tả chi tiết cảnh ân ái nóng bỏng giữa nam và nữ chính, từ cửa sổ tới rừng cây, từ trong nhà tới ngoài trời, đủ mọi tư thế quái dị. Ngày đó đọc truyện, Lâm Thính chỉ biết trợn mắt há hốc mồm. Giờ đây, chính cô lại là một mảnh ghép của thế giới ấy, hương vị đột nhiên thay đổi. Cô không thể tưởng tượng nổi cảm giác chứng kiến những cảnh “đông cung” sống động diễn ra ngay bên cạnh mình sẽ như thế nào. Lâm Thính là người xuyên không, nhưng mãi đến hai năm trước mới thức tỉnh, khôi phục lại ký ức và nhớ ra cốt truyện gốc. Trước đó, cô sống như một NPC (nhân vật… Trường phố tấp nập ban nãy, bỗng trở nên im lặng như tờ khi Cẩm Y Vệ xuất hiện. Dân chúng có thể không nhận ra mặt quan lớn, nhưng không ai là không biết bộ quan phục xanh biếc và thanh Tú Xuân đao lạnh lẽo kia, hay không nhớ đến danh tiếng khủng khiếp của chiếu ngục.Một vị thiên hộ Cẩm Y Vệ tiến đến trước mặt Đoạn Linh, hành lễ: “Đại nhân, thuộc hạ đã tuân lệnh ngài bố trí mai phục gần Hoàng Hạc lâu, đã bắt được toàn bộ kẻ mưu sát ngài, nhưng…”Đoạn Linh lạnh nhạt hỏi: “Nhưng cái gì?”Thiên hộ vẫn giữ nguyên tư thế hành lễ, cúi đầu đáp: “Những kẻ đó đã ngậm thuốc độc trong miệng. Sau khi bị chúng ta bắt, tất cả đều tự sát.”“Ý của ngươi là, bắt được nhiều người như vậy mà không giữ lại một kẻ sống sót nào?” Đoạn Linh chậm rãi tiến lên hai bước. Tay hắn khẽ nhấc, nhẹ nhàng rút thanh Tú Xuân đao khỏi vỏ. Ánh đao sáng như sương, soi rõ vẻ mặt căng thẳng của vị thiên hộ.Mồ hôi lạnh chảy dài trên má thiên hộ, hắn vội vàng nói: “Vẫn còn một người sống ạ!”Đoạn Linh vuốt nhẹ lưỡi đao sắc bén như chém sắt. Đầu ngón tay hắn không hề hấn gì, rồi hắn lại tra đao về vỏ. Đuôi mắt hắn cong lên, nở một nụ cười: “Đã vậy, còn chờ gì nữa? Dẫn ta đi gặp hắn.”Thiên hộ lại rụt rè thưa: “Đại nhân, thuộc hạ còn một chuyện muốn bẩm báo.”“Nói.”“Trong lúc vây bắt thích khách, chúng thuộc hạ có gặp một thiếu niên. Chúng thuộc hạ muốn bắt hắn nhưng hắn đã trốn thoát. Tuy nhiên, người này không cùng phe với bọn thích khách. Liệu có cần điều tra lai lịch của người này không?”Sóng nhiệt từ Hoàng Hạc lâu đang cháy rực theo gió tạt vào mặt, trong đầu Đoạn Linh chợt hiện lên hình ảnh Kim An Tại đeo mặt nạ đứng bên cạnh Lâm Thính. Hắn khẽ đáp: “Chuyện này, ta đã biết. Ta sẽ tự sắp xếp.”“Vâng.” Thiên hộ do dự: “Đại nhân, thân thể ngài vẫn ổn chứ?”Chuyện Đoạn Linh sẽ bị choáng váng khi ở trong đám cháy là do chính hắn cố ý cho lan truyền. Vị thiên hộ này không dám chắc là thật hay giả, nên mới không nhịn được mà hỏi.“Tạm ổn.” Giọng Đoạn Linh như được tẩm một tầng ý cười: “Đi thôi. Hoàng Hạc lâu bị cháy, quan lớn triều đình suýt bị sát hại. Là Cẩm Y Vệ, chúng ta đương nhiên phải điều tra cho ra lẽ.”Thiên hộ nhìn sườn mặt sáng sủa của Đoạn Linh, không khỏi thầm thương cho Đông Xưởng. Dạo gần đây, bàn tay Đông Xưởng đã vươn quá dài, lại còn vươn sai chỗ. Vừa thấy không thể lôi kéo Đoạn Linh, chúng liền tìm cách trừ khử. Nhưng chiêu này không thể áp dụng với mọi người, ít nhất là với Đoạn Linh, một người có thể lấy chính mạng mình ra làm mồi nhử. Vị thiên hộ này đã hoàn toàn thay đổi cách nhìn về vị Chỉ huy Thiêm sự Cẩm Y Vệ bề ngoài ôn hòa như ngọc này.Hắn thường xuyên làm việc cho Đoạn Linh, nên biết chủ nhân thực sự của Hoàng Hạc lâu chính là hắn. Đêm nay, vì muốn bắt được nhược điểm của Đông Xưởng, hắn không tiếc để đối phương thiêu rụi Hoàng Hạc lâu – nơi mỗi ngày thu về bạc nén.Lý thị trở về sau buổi lễ Phật vào ban ngày. Đêm khuya, nàng ngồi trong phòng thêu khăn cho Lâm Thính. Lâm Tam gia vốn không thường qua đêm ở đây, nên nàng đã quen với việc thêu thùa để giết thời gian. Thêu được một nửa, nàng bắt đầu thấy buồn ngủ, định gọi nha hoàn vào hầu hạ thì bên ngoài vọng vào tiếng xôn xao. Dù các nha hoàn đã cố tình nói chuyện nhỏ tiếng, nhưng cũng không thoát khỏi tai Lý thị.Nàng lờ mờ nghe thấy những từ như “đường Nam Môn”, “Hoàng Hạc lâu”, “cháy”, “thất cô nương”.Nghe thấy nhắc đến Lâm Thính, Lý thị lập tức đi ra phòng trong: “Có chuyện gì vậy? Hoàng Hạc lâu cháy có liên quan gì đến thất cô nương? Nhạc Duẫn đâu? Đã muộn thế này mà con bé vẫn chưa về?”Một bà tử thân cận của Lý thị nhíu chặt mày, ấp úng: “Hôm nay là lễ hội, đường Nam Môn có biểu diễn pháo hoa thép. Nhưng không hiểu sao, Hoàng Hạc lâu lại bốc cháy.”Lý thị nắm chặt tay bà tử: “Hoàng Hạc lâu cháy? Nhạc Duẫn ở trong đó sao?”Bà tử hiểu Lý thị đang nghĩ gì: “Phu nhân đừng lo lắng. Thất cô nương chưa chắc đã ở Hoàng Hạc lâu. Lão nô đã phái người đi hỏi thăm, tin tức sẽ về sớm thôi.”Lý thị đẩy bà tử ra, sốt ruột nói: “Không được, ta phải tự mình đi xem.”“Nhạc Duẫn thích náo nhiệt, thế nào cũng sẽ đi xem pháo hoa thép. Hơn nữa có Đoạn tam cô nương ở đó, các nàng nhất định sẽ chọn quán rượu tốt nhất là Hoàng Hạc lâu để xem cho rõ.”Bà tử cũng đã nghĩ đến điều này, nên mới không dám báo tin sớm cho Lý thị, sợ nàng không chịu nổi. Bà tử trấn an: “Phu nhân, xin hãy bình tĩnh, đừng hành động thiếu suy nghĩ.”“Buông ta ra!” Lý thị lo lắng cho Lâm Thính, làm sao mà bình tĩnh được.
Trường phố tấp nập ban nãy, bỗng trở nên im lặng như tờ khi Cẩm Y Vệ xuất hiện. Dân chúng có thể không nhận ra mặt quan lớn, nhưng không ai là không biết bộ quan phục xanh biếc và thanh Tú Xuân đao lạnh lẽo kia, hay không nhớ đến danh tiếng khủng khiếp của chiếu ngục.
Một vị thiên hộ Cẩm Y Vệ tiến đến trước mặt Đoạn Linh, hành lễ: “Đại nhân, thuộc hạ đã tuân lệnh ngài bố trí mai phục gần Hoàng Hạc lâu, đã bắt được toàn bộ kẻ mưu sát ngài, nhưng…”
Đoạn Linh lạnh nhạt hỏi: “Nhưng cái gì?”
Thiên hộ vẫn giữ nguyên tư thế hành lễ, cúi đầu đáp: “Những kẻ đó đã ngậm thuốc độc trong miệng. Sau khi bị chúng ta bắt, tất cả đều tự sát.”
“Ý của ngươi là, bắt được nhiều người như vậy mà không giữ lại một kẻ sống sót nào?” Đoạn Linh chậm rãi tiến lên hai bước. Tay hắn khẽ nhấc, nhẹ nhàng rút thanh Tú Xuân đao khỏi vỏ. Ánh đao sáng như sương, soi rõ vẻ mặt căng thẳng của vị thiên hộ.
Mồ hôi lạnh chảy dài trên má thiên hộ, hắn vội vàng nói: “Vẫn còn một người sống ạ!”
Đoạn Linh vuốt nhẹ lưỡi đao sắc bén như chém sắt. Đầu ngón tay hắn không hề hấn gì, rồi hắn lại tra đao về vỏ. Đuôi mắt hắn cong lên, nở một nụ cười: “Đã vậy, còn chờ gì nữa? Dẫn ta đi gặp hắn.”
Thiên hộ lại rụt rè thưa: “Đại nhân, thuộc hạ còn một chuyện muốn bẩm báo.”
“Nói.”
“Trong lúc vây bắt thích khách, chúng thuộc hạ có gặp một thiếu niên. Chúng thuộc hạ muốn bắt hắn nhưng hắn đã trốn thoát. Tuy nhiên, người này không cùng phe với bọn thích khách. Liệu có cần điều tra lai lịch của người này không?”
Sóng nhiệt từ Hoàng Hạc lâu đang cháy rực theo gió tạt vào mặt, trong đầu Đoạn Linh chợt hiện lên hình ảnh Kim An Tại đeo mặt nạ đứng bên cạnh Lâm Thính. Hắn khẽ đáp: “Chuyện này, ta đã biết. Ta sẽ tự sắp xếp.”
“Vâng.” Thiên hộ do dự: “Đại nhân, thân thể ngài vẫn ổn chứ?”
Chuyện Đoạn Linh sẽ bị choáng váng khi ở trong đám cháy là do chính hắn cố ý cho lan truyền. Vị thiên hộ này không dám chắc là thật hay giả, nên mới không nhịn được mà hỏi.
“Tạm ổn.” Giọng Đoạn Linh như được tẩm một tầng ý cười: “Đi thôi. Hoàng Hạc lâu bị cháy, quan lớn triều đình suýt bị sát hại. Là Cẩm Y Vệ, chúng ta đương nhiên phải điều tra cho ra lẽ.”
Thiên hộ nhìn sườn mặt sáng sủa của Đoạn Linh, không khỏi thầm thương cho Đông Xưởng. Dạo gần đây, bàn tay Đông Xưởng đã vươn quá dài, lại còn vươn sai chỗ. Vừa thấy không thể lôi kéo Đoạn Linh, chúng liền tìm cách trừ khử. Nhưng chiêu này không thể áp dụng với mọi người, ít nhất là với Đoạn Linh, một người có thể lấy chính mạng mình ra làm mồi nhử. Vị thiên hộ này đã hoàn toàn thay đổi cách nhìn về vị Chỉ huy Thiêm sự Cẩm Y Vệ bề ngoài ôn hòa như ngọc này.
Hắn thường xuyên làm việc cho Đoạn Linh, nên biết chủ nhân thực sự của Hoàng Hạc lâu chính là hắn. Đêm nay, vì muốn bắt được nhược điểm của Đông Xưởng, hắn không tiếc để đối phương thiêu rụi Hoàng Hạc lâu – nơi mỗi ngày thu về bạc nén.
Lý thị trở về sau buổi lễ Phật vào ban ngày. Đêm khuya, nàng ngồi trong phòng thêu khăn cho Lâm Thính. Lâm Tam gia vốn không thường qua đêm ở đây, nên nàng đã quen với việc thêu thùa để giết thời gian. Thêu được một nửa, nàng bắt đầu thấy buồn ngủ, định gọi nha hoàn vào hầu hạ thì bên ngoài vọng vào tiếng xôn xao. Dù các nha hoàn đã cố tình nói chuyện nhỏ tiếng, nhưng cũng không thoát khỏi tai Lý thị.
Nàng lờ mờ nghe thấy những từ như “đường Nam Môn”, “Hoàng Hạc lâu”, “cháy”, “thất cô nương”.
Nghe thấy nhắc đến Lâm Thính, Lý thị lập tức đi ra phòng trong: “Có chuyện gì vậy? Hoàng Hạc lâu cháy có liên quan gì đến thất cô nương? Nhạc Duẫn đâu? Đã muộn thế này mà con bé vẫn chưa về?”
Một bà tử thân cận của Lý thị nhíu chặt mày, ấp úng: “Hôm nay là lễ hội, đường Nam Môn có biểu diễn pháo hoa thép. Nhưng không hiểu sao, Hoàng Hạc lâu lại bốc cháy.”
Lý thị nắm chặt tay bà tử: “Hoàng Hạc lâu cháy? Nhạc Duẫn ở trong đó sao?”
Bà tử hiểu Lý thị đang nghĩ gì: “Phu nhân đừng lo lắng. Thất cô nương chưa chắc đã ở Hoàng Hạc lâu. Lão nô đã phái người đi hỏi thăm, tin tức sẽ về sớm thôi.”
Lý thị đẩy bà tử ra, sốt ruột nói: “Không được, ta phải tự mình đi xem.”
“Nhạc Duẫn thích náo nhiệt, thế nào cũng sẽ đi xem pháo hoa thép. Hơn nữa có Đoạn tam cô nương ở đó, các nàng nhất định sẽ chọn quán rượu tốt nhất là Hoàng Hạc lâu để xem cho rõ.”
Bà tử cũng đã nghĩ đến điều này, nên mới không dám báo tin sớm cho Lý thị, sợ nàng không chịu nổi. Bà tử trấn an: “Phu nhân, xin hãy bình tĩnh, đừng hành động thiếu suy nghĩ.”
“Buông ta ra!” Lý thị lo lắng cho Lâm Thính, làm sao mà bình tĩnh được.
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao HTác giả: Quân Tử SinhTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTông miếu uy nghiêm, trang trọng, bầu không khí nặng nề bao trùm. Mùi hương trầm, hương nến ngưng đọng, quẩn quanh bên người Lâm Thính. Lâm Thính lặng lẽ quỳ trên tấm đệm bồ đoàn, ánh mắt bình thản nhìn những tấm bài vị được khắc tên khác nhau đặt trên án thờ. Kể từ khi xuyên không, cô vẫn không thể tin được mình lại nhập vào thế giới của một quyển truyện “cấm” nổi tiếng trên mạng. Toàn bộ nội dung của truyện, đến 90% chỉ miêu tả chi tiết cảnh ân ái nóng bỏng giữa nam và nữ chính, từ cửa sổ tới rừng cây, từ trong nhà tới ngoài trời, đủ mọi tư thế quái dị. Ngày đó đọc truyện, Lâm Thính chỉ biết trợn mắt há hốc mồm. Giờ đây, chính cô lại là một mảnh ghép của thế giới ấy, hương vị đột nhiên thay đổi. Cô không thể tưởng tượng nổi cảm giác chứng kiến những cảnh “đông cung” sống động diễn ra ngay bên cạnh mình sẽ như thế nào. Lâm Thính là người xuyên không, nhưng mãi đến hai năm trước mới thức tỉnh, khôi phục lại ký ức và nhớ ra cốt truyện gốc. Trước đó, cô sống như một NPC (nhân vật… Trường phố tấp nập ban nãy, bỗng trở nên im lặng như tờ khi Cẩm Y Vệ xuất hiện. Dân chúng có thể không nhận ra mặt quan lớn, nhưng không ai là không biết bộ quan phục xanh biếc và thanh Tú Xuân đao lạnh lẽo kia, hay không nhớ đến danh tiếng khủng khiếp của chiếu ngục.Một vị thiên hộ Cẩm Y Vệ tiến đến trước mặt Đoạn Linh, hành lễ: “Đại nhân, thuộc hạ đã tuân lệnh ngài bố trí mai phục gần Hoàng Hạc lâu, đã bắt được toàn bộ kẻ mưu sát ngài, nhưng…”Đoạn Linh lạnh nhạt hỏi: “Nhưng cái gì?”Thiên hộ vẫn giữ nguyên tư thế hành lễ, cúi đầu đáp: “Những kẻ đó đã ngậm thuốc độc trong miệng. Sau khi bị chúng ta bắt, tất cả đều tự sát.”“Ý của ngươi là, bắt được nhiều người như vậy mà không giữ lại một kẻ sống sót nào?” Đoạn Linh chậm rãi tiến lên hai bước. Tay hắn khẽ nhấc, nhẹ nhàng rút thanh Tú Xuân đao khỏi vỏ. Ánh đao sáng như sương, soi rõ vẻ mặt căng thẳng của vị thiên hộ.Mồ hôi lạnh chảy dài trên má thiên hộ, hắn vội vàng nói: “Vẫn còn một người sống ạ!”Đoạn Linh vuốt nhẹ lưỡi đao sắc bén như chém sắt. Đầu ngón tay hắn không hề hấn gì, rồi hắn lại tra đao về vỏ. Đuôi mắt hắn cong lên, nở một nụ cười: “Đã vậy, còn chờ gì nữa? Dẫn ta đi gặp hắn.”Thiên hộ lại rụt rè thưa: “Đại nhân, thuộc hạ còn một chuyện muốn bẩm báo.”“Nói.”“Trong lúc vây bắt thích khách, chúng thuộc hạ có gặp một thiếu niên. Chúng thuộc hạ muốn bắt hắn nhưng hắn đã trốn thoát. Tuy nhiên, người này không cùng phe với bọn thích khách. Liệu có cần điều tra lai lịch của người này không?”Sóng nhiệt từ Hoàng Hạc lâu đang cháy rực theo gió tạt vào mặt, trong đầu Đoạn Linh chợt hiện lên hình ảnh Kim An Tại đeo mặt nạ đứng bên cạnh Lâm Thính. Hắn khẽ đáp: “Chuyện này, ta đã biết. Ta sẽ tự sắp xếp.”“Vâng.” Thiên hộ do dự: “Đại nhân, thân thể ngài vẫn ổn chứ?”Chuyện Đoạn Linh sẽ bị choáng váng khi ở trong đám cháy là do chính hắn cố ý cho lan truyền. Vị thiên hộ này không dám chắc là thật hay giả, nên mới không nhịn được mà hỏi.“Tạm ổn.” Giọng Đoạn Linh như được tẩm một tầng ý cười: “Đi thôi. Hoàng Hạc lâu bị cháy, quan lớn triều đình suýt bị sát hại. Là Cẩm Y Vệ, chúng ta đương nhiên phải điều tra cho ra lẽ.”Thiên hộ nhìn sườn mặt sáng sủa của Đoạn Linh, không khỏi thầm thương cho Đông Xưởng. Dạo gần đây, bàn tay Đông Xưởng đã vươn quá dài, lại còn vươn sai chỗ. Vừa thấy không thể lôi kéo Đoạn Linh, chúng liền tìm cách trừ khử. Nhưng chiêu này không thể áp dụng với mọi người, ít nhất là với Đoạn Linh, một người có thể lấy chính mạng mình ra làm mồi nhử. Vị thiên hộ này đã hoàn toàn thay đổi cách nhìn về vị Chỉ huy Thiêm sự Cẩm Y Vệ bề ngoài ôn hòa như ngọc này.Hắn thường xuyên làm việc cho Đoạn Linh, nên biết chủ nhân thực sự của Hoàng Hạc lâu chính là hắn. Đêm nay, vì muốn bắt được nhược điểm của Đông Xưởng, hắn không tiếc để đối phương thiêu rụi Hoàng Hạc lâu – nơi mỗi ngày thu về bạc nén.Lý thị trở về sau buổi lễ Phật vào ban ngày. Đêm khuya, nàng ngồi trong phòng thêu khăn cho Lâm Thính. Lâm Tam gia vốn không thường qua đêm ở đây, nên nàng đã quen với việc thêu thùa để giết thời gian. Thêu được một nửa, nàng bắt đầu thấy buồn ngủ, định gọi nha hoàn vào hầu hạ thì bên ngoài vọng vào tiếng xôn xao. Dù các nha hoàn đã cố tình nói chuyện nhỏ tiếng, nhưng cũng không thoát khỏi tai Lý thị.Nàng lờ mờ nghe thấy những từ như “đường Nam Môn”, “Hoàng Hạc lâu”, “cháy”, “thất cô nương”.Nghe thấy nhắc đến Lâm Thính, Lý thị lập tức đi ra phòng trong: “Có chuyện gì vậy? Hoàng Hạc lâu cháy có liên quan gì đến thất cô nương? Nhạc Duẫn đâu? Đã muộn thế này mà con bé vẫn chưa về?”Một bà tử thân cận của Lý thị nhíu chặt mày, ấp úng: “Hôm nay là lễ hội, đường Nam Môn có biểu diễn pháo hoa thép. Nhưng không hiểu sao, Hoàng Hạc lâu lại bốc cháy.”Lý thị nắm chặt tay bà tử: “Hoàng Hạc lâu cháy? Nhạc Duẫn ở trong đó sao?”Bà tử hiểu Lý thị đang nghĩ gì: “Phu nhân đừng lo lắng. Thất cô nương chưa chắc đã ở Hoàng Hạc lâu. Lão nô đã phái người đi hỏi thăm, tin tức sẽ về sớm thôi.”Lý thị đẩy bà tử ra, sốt ruột nói: “Không được, ta phải tự mình đi xem.”“Nhạc Duẫn thích náo nhiệt, thế nào cũng sẽ đi xem pháo hoa thép. Hơn nữa có Đoạn tam cô nương ở đó, các nàng nhất định sẽ chọn quán rượu tốt nhất là Hoàng Hạc lâu để xem cho rõ.”Bà tử cũng đã nghĩ đến điều này, nên mới không dám báo tin sớm cho Lý thị, sợ nàng không chịu nổi. Bà tử trấn an: “Phu nhân, xin hãy bình tĩnh, đừng hành động thiếu suy nghĩ.”“Buông ta ra!” Lý thị lo lắng cho Lâm Thính, làm sao mà bình tĩnh được.