Tác giả:

Tông miếu uy nghiêm, trang trọng, bầu không khí nặng nề bao trùm. Mùi hương trầm, hương nến ngưng đọng, quẩn quanh bên người Lâm Thính. Lâm Thính lặng lẽ quỳ trên tấm đệm bồ đoàn, ánh mắt bình thản nhìn những tấm bài vị được khắc tên khác nhau đặt trên án thờ. Kể từ khi xuyên không, cô vẫn không thể tin được mình lại nhập vào thế giới của một quyển truyện “cấm” nổi tiếng trên mạng. Toàn bộ nội dung của truyện, đến 90% chỉ miêu tả chi tiết cảnh ân ái nóng bỏng giữa nam và nữ chính, từ cửa sổ tới rừng cây, từ trong nhà tới ngoài trời, đủ mọi tư thế quái dị. Ngày đó đọc truyện, Lâm Thính chỉ biết trợn mắt há hốc mồm. Giờ đây, chính cô lại là một mảnh ghép của thế giới ấy, hương vị đột nhiên thay đổi. Cô không thể tưởng tượng nổi cảm giác chứng kiến những cảnh “đông cung” sống động diễn ra ngay bên cạnh mình sẽ như thế nào. Lâm Thính là người xuyên không, nhưng mãi đến hai năm trước mới thức tỉnh, khôi phục lại ký ức và nhớ ra cốt truyện gốc. Trước đó, cô sống như một  NPC  (nhân vật…

Chương 93

Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao HTác giả: Quân Tử SinhTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTông miếu uy nghiêm, trang trọng, bầu không khí nặng nề bao trùm. Mùi hương trầm, hương nến ngưng đọng, quẩn quanh bên người Lâm Thính. Lâm Thính lặng lẽ quỳ trên tấm đệm bồ đoàn, ánh mắt bình thản nhìn những tấm bài vị được khắc tên khác nhau đặt trên án thờ. Kể từ khi xuyên không, cô vẫn không thể tin được mình lại nhập vào thế giới của một quyển truyện “cấm” nổi tiếng trên mạng. Toàn bộ nội dung của truyện, đến 90% chỉ miêu tả chi tiết cảnh ân ái nóng bỏng giữa nam và nữ chính, từ cửa sổ tới rừng cây, từ trong nhà tới ngoài trời, đủ mọi tư thế quái dị. Ngày đó đọc truyện, Lâm Thính chỉ biết trợn mắt há hốc mồm. Giờ đây, chính cô lại là một mảnh ghép của thế giới ấy, hương vị đột nhiên thay đổi. Cô không thể tưởng tượng nổi cảm giác chứng kiến những cảnh “đông cung” sống động diễn ra ngay bên cạnh mình sẽ như thế nào. Lâm Thính là người xuyên không, nhưng mãi đến hai năm trước mới thức tỉnh, khôi phục lại ký ức và nhớ ra cốt truyện gốc. Trước đó, cô sống như một  NPC  (nhân vật… Lương Vương vừa vỗ tay vừa bước xuống từ vị trí cao của mình, tiến đến bên cạnh họ, đánh giá Lâm Thính một lượt, rồi đầy hứng thú nhìn về phía Đoạn Linh.Đoạn Linh có gương mặt như tranh vẽ, làn da trắng bệch. Khóe môi hắn dính chút son phấn của Lâm Thính. Màu son rực rỡ sau khi thấm rượu càng làm nổi bật đôi môi mỏng ửng đỏ, khiến người ta nhìn vào mà suy nghĩ miên man. Y phục của hắn có chút xộc xệch, bộ phi ngư phục nhàu nát. Rượu tràn ra từ khóe môi Lâm Thính làm ướt cổ áo và ngực hắn, vải vóc sẫm màu lại.Lương Vương đắc ý, càng thêm kiêu ngạo. Hắn giễu cợt: “Đoạn chỉ huy thiêm sự cảm thấy thế nào? Bổn vương thấy vũ cơ này và ngươi rất hợp nhau đấy, hay là ngươi nạp nàng về làm thiếp?”Đoạn Linh đưa tay lên ấn vào môi bị hôn đến tê dại, rồi cúi mắt nhìn lòng bàn tay dính phấn son. Giọng hắn không thể hiện cảm xúc gì: “Lương Vương điện hạ đừng nên đùa với ti chức.”Nghe đến đây, Lâm Thính cảm thấy vô cùng khó chịu, muốn đấm nát đầu Lương Vương.Lương Vương đi vòng quanh Đoạn Linh: “Ai nói Đoạn chỉ huy thiêm sự không gần nữ sắc? Đây chẳng phải là gần rồi sao? Còn hôn nữa chứ. Xem ra không phải là Đoạn chỉ huy thiêm sự không gần nữ sắc, chỉ là thời cơ chưa tới thôi.”Đoạn Linh cố ý hay vô tình liếc nhìn Lâm Thính một cái, phớt lờ chút son phấn và hơi rượu còn sót lại trên môi, không đáp lại lời của Lương Vương, chỉ ôn hòa nói: “Vậy ti chức xin phép dẫn phạm nhân đi trước.”“Đoạn chỉ huy thiêm sự vội vàng gì? Ngươi không muốn uống thêm vài chén rượu do tiểu mỹ nhân này đút sao?”Lương Vương không muốn thả người.Đoạn Linh vẫn không lay chuyển: “Ti chức còn có công vụ, xin Lương Vương điện hạ thứ lỗi.”Lương Vương uống cạn chén rượu, hành động ph*ng đ*ng ôm mỹ nhân hôn vài cái, khiến mỹ nhân e thẹn không ngừng. Rồi hắn lại chỉ vào Lâm Thính.Hắn trêu chọc: “Đoạn chỉ huy thiêm sự thật sự không cần tiểu mỹ nhân này sao? Bổn vương thấy tiểu mỹ nhân này đã vừa gặp đã thương ngươi, vừa lên đã vội vàng hôn ngươi rồi.”Trêu chọc xong, hắn lại muốn được ủng hộ, bèn hỏi những người khác: “Các ngươi nói có đúng không?”Các công tử thế gia nhìn nhau, trong lòng nghĩ: Đây đâu phải tiểu mỹ nhân vội vàng hôn, rõ ràng là Lương Vương uy h**p người ta, nói rằng nếu không đút rượu thành công thì phải lấy cái chết để tạ tội. Ai mà dám không tuân theo chứ?Bọn họ ngày thường cũng thích chơi bời, nhưng không ai dám bạo gan như Lương Vương, tùy ý hành hạ đến chết phụ nữ, không xem mạng người ra gì.Lương Vương trước kia cũng từng làm trò tương tự, bắt vũ cơ hoặc nha hoàn hôn quan lại thanh liêm. Nếu không thành công, hắn sẽ g**t ch*t người đó ngay trước mặt vị quan kia, thấy vị quan tức giận sùi bọt mép nhưng không thể làm gì. Sau đó, dù vị quan có tố cáo, Lương Vương cũng chỉ bị cấm túc vài tháng.Các công tử thế gia nhìn thấy vậy, một mặt vừa xu nịnh, mặt khác lại sợ hãi, thận trọng trong lời nói và việc làm, sợ đi sai một bước sẽ bị sát hại. Lẽ ra lúc này bọn họ nên hùa theo Lương Vương, nói vài lời châm chọc. Nhưng Đoạn Linh là ai? Là chỉ huy thiêm sự của Cẩm Y Vệ, là người được đương kim bệ hạ tin dùng, quyền lực cực lớn. Thủ đoạn của Cẩm Y Vệ luôn tàn nhẫn, điều này ai cũng biết. Đắc tội với Cẩm Y Vệ là tự chuốc lấy họa vào thân.Bọn họ không phải Lương Vương, có một người cha làm hoàng đế. Nếu đắc tội với Cẩm Y Vệ, ngày sau bị vu oan vào ngục, cái chết sẽ chẳng còn xa.Đoạn Linh trông không giống người tàn nhẫn độc ác, cứ như một vị quan văn nhã, nếu không nói ra, không ai nghĩ hắn là người của Cẩm Y Vệ. Nhưng Đoạn Linh trông không giống Cẩm Y Vệ, lại chính là Cẩm Y Vệ.Nghĩ đến đó, các công tử thế gia im bặt, không dám tiếp lời Lương Vương, lén lút nhìn Đoạn Linh.Đoạn Linh đứng dưới ngọn đèn lồng, nhưng lại ngược sáng, chìm trong bóng tối. Vẻ ngoài nho nhã, điềm tĩnh của hắn dễ khiến người ta bỏ qua bộ phi ngư phục phức tạp và thanh Tú Xuân đao bên hông.Sắc mặt Lương Vương lập tức khó coi, cố nén cơn thịnh nộ.Mỹ nhân đang ngồi trong lòng Lương Vương cảm nhận được không khí khác thường, toàn thân cứng đờ. Lương Vương mượn cớ, tàn nhẫn tát nàng kia một cái: “Sao? Không muốn hầu hạ bổn vương à?”Mỹ nhân không màng vết tay trên mặt, vội vàng ôm lấy chân Lương Vương, khóc lóc xin tha: “Không phải, có thể hầu hạ Lương Vương là phúc phận của nô, sao nô lại không muốn chứ.”Lương Vương nhấc chân đá một cái, mỹ nhân lăn xuống bậc thang, đau đến không đứng dậy nổi.Vũ cơ từng nói muốn lọt vào mắt Lương Vương, đứng cạnh Kim An Tại, thấy cách hắn hành xử như vậy, không khỏi toát mồ hôi lạnh, run rẩy. Từ giờ, nàng không còn chút ảo tưởng may mắn nào nữa.

Lương Vương vừa vỗ tay vừa bước xuống từ vị trí cao của mình, tiến đến bên cạnh họ, đánh giá Lâm Thính một lượt, rồi đầy hứng thú nhìn về phía Đoạn Linh.

Đoạn Linh có gương mặt như tranh vẽ, làn da trắng bệch. Khóe môi hắn dính chút son phấn của Lâm Thính. Màu son rực rỡ sau khi thấm rượu càng làm nổi bật đôi môi mỏng ửng đỏ, khiến người ta nhìn vào mà suy nghĩ miên man. Y phục của hắn có chút xộc xệch, bộ phi ngư phục nhàu nát. Rượu tràn ra từ khóe môi Lâm Thính làm ướt cổ áo và ngực hắn, vải vóc sẫm màu lại.

Lương Vương đắc ý, càng thêm kiêu ngạo. Hắn giễu cợt: “Đoạn chỉ huy thiêm sự cảm thấy thế nào? Bổn vương thấy vũ cơ này và ngươi rất hợp nhau đấy, hay là ngươi nạp nàng về làm thiếp?”

Đoạn Linh đưa tay lên ấn vào môi bị hôn đến tê dại, rồi cúi mắt nhìn lòng bàn tay dính phấn son. Giọng hắn không thể hiện cảm xúc gì: “Lương Vương điện hạ đừng nên đùa với ti chức.”

Nghe đến đây, Lâm Thính cảm thấy vô cùng khó chịu, muốn đấm nát đầu Lương Vương.

Lương Vương đi vòng quanh Đoạn Linh: “Ai nói Đoạn chỉ huy thiêm sự không gần nữ sắc? Đây chẳng phải là gần rồi sao? Còn hôn nữa chứ. Xem ra không phải là Đoạn chỉ huy thiêm sự không gần nữ sắc, chỉ là thời cơ chưa tới thôi.”

Đoạn Linh cố ý hay vô tình liếc nhìn Lâm Thính một cái, phớt lờ chút son phấn và hơi rượu còn sót lại trên môi, không đáp lại lời của Lương Vương, chỉ ôn hòa nói: “Vậy ti chức xin phép dẫn phạm nhân đi trước.”

“Đoạn chỉ huy thiêm sự vội vàng gì? Ngươi không muốn uống thêm vài chén rượu do tiểu mỹ nhân này đút sao?”

Lương Vương không muốn thả người.

Đoạn Linh vẫn không lay chuyển: “Ti chức còn có công vụ, xin Lương Vương điện hạ thứ lỗi.”

Lương Vương uống cạn chén rượu, hành động ph*ng đ*ng ôm mỹ nhân hôn vài cái, khiến mỹ nhân e thẹn không ngừng. Rồi hắn lại chỉ vào Lâm Thính.

Hắn trêu chọc: “Đoạn chỉ huy thiêm sự thật sự không cần tiểu mỹ nhân này sao? Bổn vương thấy tiểu mỹ nhân này đã vừa gặp đã thương ngươi, vừa lên đã vội vàng hôn ngươi rồi.”

Trêu chọc xong, hắn lại muốn được ủng hộ, bèn hỏi những người khác: “Các ngươi nói có đúng không?”

Các công tử thế gia nhìn nhau, trong lòng nghĩ: Đây đâu phải tiểu mỹ nhân vội vàng hôn, rõ ràng là Lương Vương uy h**p người ta, nói rằng nếu không đút rượu thành công thì phải lấy cái chết để tạ tội. Ai mà dám không tuân theo chứ?

Bọn họ ngày thường cũng thích chơi bời, nhưng không ai dám bạo gan như Lương Vương, tùy ý hành hạ đến chết phụ nữ, không xem mạng người ra gì.

Lương Vương trước kia cũng từng làm trò tương tự, bắt vũ cơ hoặc nha hoàn hôn quan lại thanh liêm. Nếu không thành công, hắn sẽ g**t ch*t người đó ngay trước mặt vị quan kia, thấy vị quan tức giận sùi bọt mép nhưng không thể làm gì. Sau đó, dù vị quan có tố cáo, Lương Vương cũng chỉ bị cấm túc vài tháng.

Các công tử thế gia nhìn thấy vậy, một mặt vừa xu nịnh, mặt khác lại sợ hãi, thận trọng trong lời nói và việc làm, sợ đi sai một bước sẽ bị sát hại. Lẽ ra lúc này bọn họ nên hùa theo Lương Vương, nói vài lời châm chọc. Nhưng Đoạn Linh là ai? Là chỉ huy thiêm sự của Cẩm Y Vệ, là người được đương kim bệ hạ tin dùng, quyền lực cực lớn. Thủ đoạn của Cẩm Y Vệ luôn tàn nhẫn, điều này ai cũng biết. Đắc tội với Cẩm Y Vệ là tự chuốc lấy họa vào thân.

Bọn họ không phải Lương Vương, có một người cha làm hoàng đế. Nếu đắc tội với Cẩm Y Vệ, ngày sau bị vu oan vào ngục, cái chết sẽ chẳng còn xa.

Đoạn Linh trông không giống người tàn nhẫn độc ác, cứ như một vị quan văn nhã, nếu không nói ra, không ai nghĩ hắn là người của Cẩm Y Vệ. Nhưng Đoạn Linh trông không giống Cẩm Y Vệ, lại chính là Cẩm Y Vệ.

Nghĩ đến đó, các công tử thế gia im bặt, không dám tiếp lời Lương Vương, lén lút nhìn Đoạn Linh.

Đoạn Linh đứng dưới ngọn đèn lồng, nhưng lại ngược sáng, chìm trong bóng tối. Vẻ ngoài nho nhã, điềm tĩnh của hắn dễ khiến người ta bỏ qua bộ phi ngư phục phức tạp và thanh Tú Xuân đao bên hông.

Sắc mặt Lương Vương lập tức khó coi, cố nén cơn thịnh nộ.

Mỹ nhân đang ngồi trong lòng Lương Vương cảm nhận được không khí khác thường, toàn thân cứng đờ. Lương Vương mượn cớ, tàn nhẫn tát nàng kia một cái: “Sao? Không muốn hầu hạ bổn vương à?”

Mỹ nhân không màng vết tay trên mặt, vội vàng ôm lấy chân Lương Vương, khóc lóc xin tha: “Không phải, có thể hầu hạ Lương Vương là phúc phận của nô, sao nô lại không muốn chứ.”

Lương Vương nhấc chân đá một cái, mỹ nhân lăn xuống bậc thang, đau đến không đứng dậy nổi.

Vũ cơ từng nói muốn lọt vào mắt Lương Vương, đứng cạnh Kim An Tại, thấy cách hắn hành xử như vậy, không khỏi toát mồ hôi lạnh, run rẩy. Từ giờ, nàng không còn chút ảo tưởng may mắn nào nữa.

Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao HTác giả: Quân Tử SinhTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTông miếu uy nghiêm, trang trọng, bầu không khí nặng nề bao trùm. Mùi hương trầm, hương nến ngưng đọng, quẩn quanh bên người Lâm Thính. Lâm Thính lặng lẽ quỳ trên tấm đệm bồ đoàn, ánh mắt bình thản nhìn những tấm bài vị được khắc tên khác nhau đặt trên án thờ. Kể từ khi xuyên không, cô vẫn không thể tin được mình lại nhập vào thế giới của một quyển truyện “cấm” nổi tiếng trên mạng. Toàn bộ nội dung của truyện, đến 90% chỉ miêu tả chi tiết cảnh ân ái nóng bỏng giữa nam và nữ chính, từ cửa sổ tới rừng cây, từ trong nhà tới ngoài trời, đủ mọi tư thế quái dị. Ngày đó đọc truyện, Lâm Thính chỉ biết trợn mắt há hốc mồm. Giờ đây, chính cô lại là một mảnh ghép của thế giới ấy, hương vị đột nhiên thay đổi. Cô không thể tưởng tượng nổi cảm giác chứng kiến những cảnh “đông cung” sống động diễn ra ngay bên cạnh mình sẽ như thế nào. Lâm Thính là người xuyên không, nhưng mãi đến hai năm trước mới thức tỉnh, khôi phục lại ký ức và nhớ ra cốt truyện gốc. Trước đó, cô sống như một  NPC  (nhân vật… Lương Vương vừa vỗ tay vừa bước xuống từ vị trí cao của mình, tiến đến bên cạnh họ, đánh giá Lâm Thính một lượt, rồi đầy hứng thú nhìn về phía Đoạn Linh.Đoạn Linh có gương mặt như tranh vẽ, làn da trắng bệch. Khóe môi hắn dính chút son phấn của Lâm Thính. Màu son rực rỡ sau khi thấm rượu càng làm nổi bật đôi môi mỏng ửng đỏ, khiến người ta nhìn vào mà suy nghĩ miên man. Y phục của hắn có chút xộc xệch, bộ phi ngư phục nhàu nát. Rượu tràn ra từ khóe môi Lâm Thính làm ướt cổ áo và ngực hắn, vải vóc sẫm màu lại.Lương Vương đắc ý, càng thêm kiêu ngạo. Hắn giễu cợt: “Đoạn chỉ huy thiêm sự cảm thấy thế nào? Bổn vương thấy vũ cơ này và ngươi rất hợp nhau đấy, hay là ngươi nạp nàng về làm thiếp?”Đoạn Linh đưa tay lên ấn vào môi bị hôn đến tê dại, rồi cúi mắt nhìn lòng bàn tay dính phấn son. Giọng hắn không thể hiện cảm xúc gì: “Lương Vương điện hạ đừng nên đùa với ti chức.”Nghe đến đây, Lâm Thính cảm thấy vô cùng khó chịu, muốn đấm nát đầu Lương Vương.Lương Vương đi vòng quanh Đoạn Linh: “Ai nói Đoạn chỉ huy thiêm sự không gần nữ sắc? Đây chẳng phải là gần rồi sao? Còn hôn nữa chứ. Xem ra không phải là Đoạn chỉ huy thiêm sự không gần nữ sắc, chỉ là thời cơ chưa tới thôi.”Đoạn Linh cố ý hay vô tình liếc nhìn Lâm Thính một cái, phớt lờ chút son phấn và hơi rượu còn sót lại trên môi, không đáp lại lời của Lương Vương, chỉ ôn hòa nói: “Vậy ti chức xin phép dẫn phạm nhân đi trước.”“Đoạn chỉ huy thiêm sự vội vàng gì? Ngươi không muốn uống thêm vài chén rượu do tiểu mỹ nhân này đút sao?”Lương Vương không muốn thả người.Đoạn Linh vẫn không lay chuyển: “Ti chức còn có công vụ, xin Lương Vương điện hạ thứ lỗi.”Lương Vương uống cạn chén rượu, hành động ph*ng đ*ng ôm mỹ nhân hôn vài cái, khiến mỹ nhân e thẹn không ngừng. Rồi hắn lại chỉ vào Lâm Thính.Hắn trêu chọc: “Đoạn chỉ huy thiêm sự thật sự không cần tiểu mỹ nhân này sao? Bổn vương thấy tiểu mỹ nhân này đã vừa gặp đã thương ngươi, vừa lên đã vội vàng hôn ngươi rồi.”Trêu chọc xong, hắn lại muốn được ủng hộ, bèn hỏi những người khác: “Các ngươi nói có đúng không?”Các công tử thế gia nhìn nhau, trong lòng nghĩ: Đây đâu phải tiểu mỹ nhân vội vàng hôn, rõ ràng là Lương Vương uy h**p người ta, nói rằng nếu không đút rượu thành công thì phải lấy cái chết để tạ tội. Ai mà dám không tuân theo chứ?Bọn họ ngày thường cũng thích chơi bời, nhưng không ai dám bạo gan như Lương Vương, tùy ý hành hạ đến chết phụ nữ, không xem mạng người ra gì.Lương Vương trước kia cũng từng làm trò tương tự, bắt vũ cơ hoặc nha hoàn hôn quan lại thanh liêm. Nếu không thành công, hắn sẽ g**t ch*t người đó ngay trước mặt vị quan kia, thấy vị quan tức giận sùi bọt mép nhưng không thể làm gì. Sau đó, dù vị quan có tố cáo, Lương Vương cũng chỉ bị cấm túc vài tháng.Các công tử thế gia nhìn thấy vậy, một mặt vừa xu nịnh, mặt khác lại sợ hãi, thận trọng trong lời nói và việc làm, sợ đi sai một bước sẽ bị sát hại. Lẽ ra lúc này bọn họ nên hùa theo Lương Vương, nói vài lời châm chọc. Nhưng Đoạn Linh là ai? Là chỉ huy thiêm sự của Cẩm Y Vệ, là người được đương kim bệ hạ tin dùng, quyền lực cực lớn. Thủ đoạn của Cẩm Y Vệ luôn tàn nhẫn, điều này ai cũng biết. Đắc tội với Cẩm Y Vệ là tự chuốc lấy họa vào thân.Bọn họ không phải Lương Vương, có một người cha làm hoàng đế. Nếu đắc tội với Cẩm Y Vệ, ngày sau bị vu oan vào ngục, cái chết sẽ chẳng còn xa.Đoạn Linh trông không giống người tàn nhẫn độc ác, cứ như một vị quan văn nhã, nếu không nói ra, không ai nghĩ hắn là người của Cẩm Y Vệ. Nhưng Đoạn Linh trông không giống Cẩm Y Vệ, lại chính là Cẩm Y Vệ.Nghĩ đến đó, các công tử thế gia im bặt, không dám tiếp lời Lương Vương, lén lút nhìn Đoạn Linh.Đoạn Linh đứng dưới ngọn đèn lồng, nhưng lại ngược sáng, chìm trong bóng tối. Vẻ ngoài nho nhã, điềm tĩnh của hắn dễ khiến người ta bỏ qua bộ phi ngư phục phức tạp và thanh Tú Xuân đao bên hông.Sắc mặt Lương Vương lập tức khó coi, cố nén cơn thịnh nộ.Mỹ nhân đang ngồi trong lòng Lương Vương cảm nhận được không khí khác thường, toàn thân cứng đờ. Lương Vương mượn cớ, tàn nhẫn tát nàng kia một cái: “Sao? Không muốn hầu hạ bổn vương à?”Mỹ nhân không màng vết tay trên mặt, vội vàng ôm lấy chân Lương Vương, khóc lóc xin tha: “Không phải, có thể hầu hạ Lương Vương là phúc phận của nô, sao nô lại không muốn chứ.”Lương Vương nhấc chân đá một cái, mỹ nhân lăn xuống bậc thang, đau đến không đứng dậy nổi.Vũ cơ từng nói muốn lọt vào mắt Lương Vương, đứng cạnh Kim An Tại, thấy cách hắn hành xử như vậy, không khỏi toát mồ hôi lạnh, run rẩy. Từ giờ, nàng không còn chút ảo tưởng may mắn nào nữa.

Chương 93