Tông miếu uy nghiêm, trang trọng, bầu không khí nặng nề bao trùm. Mùi hương trầm, hương nến ngưng đọng, quẩn quanh bên người Lâm Thính. Lâm Thính lặng lẽ quỳ trên tấm đệm bồ đoàn, ánh mắt bình thản nhìn những tấm bài vị được khắc tên khác nhau đặt trên án thờ. Kể từ khi xuyên không, cô vẫn không thể tin được mình lại nhập vào thế giới của một quyển truyện “cấm” nổi tiếng trên mạng. Toàn bộ nội dung của truyện, đến 90% chỉ miêu tả chi tiết cảnh ân ái nóng bỏng giữa nam và nữ chính, từ cửa sổ tới rừng cây, từ trong nhà tới ngoài trời, đủ mọi tư thế quái dị. Ngày đó đọc truyện, Lâm Thính chỉ biết trợn mắt há hốc mồm. Giờ đây, chính cô lại là một mảnh ghép của thế giới ấy, hương vị đột nhiên thay đổi. Cô không thể tưởng tượng nổi cảm giác chứng kiến những cảnh “đông cung” sống động diễn ra ngay bên cạnh mình sẽ như thế nào. Lâm Thính là người xuyên không, nhưng mãi đến hai năm trước mới thức tỉnh, khôi phục lại ký ức và nhớ ra cốt truyện gốc. Trước đó, cô sống như một NPC (nhân vật…
Chương 102
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao HTác giả: Quân Tử SinhTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTông miếu uy nghiêm, trang trọng, bầu không khí nặng nề bao trùm. Mùi hương trầm, hương nến ngưng đọng, quẩn quanh bên người Lâm Thính. Lâm Thính lặng lẽ quỳ trên tấm đệm bồ đoàn, ánh mắt bình thản nhìn những tấm bài vị được khắc tên khác nhau đặt trên án thờ. Kể từ khi xuyên không, cô vẫn không thể tin được mình lại nhập vào thế giới của một quyển truyện “cấm” nổi tiếng trên mạng. Toàn bộ nội dung của truyện, đến 90% chỉ miêu tả chi tiết cảnh ân ái nóng bỏng giữa nam và nữ chính, từ cửa sổ tới rừng cây, từ trong nhà tới ngoài trời, đủ mọi tư thế quái dị. Ngày đó đọc truyện, Lâm Thính chỉ biết trợn mắt há hốc mồm. Giờ đây, chính cô lại là một mảnh ghép của thế giới ấy, hương vị đột nhiên thay đổi. Cô không thể tưởng tượng nổi cảm giác chứng kiến những cảnh “đông cung” sống động diễn ra ngay bên cạnh mình sẽ như thế nào. Lâm Thính là người xuyên không, nhưng mãi đến hai năm trước mới thức tỉnh, khôi phục lại ký ức và nhớ ra cốt truyện gốc. Trước đó, cô sống như một NPC (nhân vật… Dùng cơm xong, Phùng Diệp muốn ở lại để cùng trụ trì tìm hiểu sâu hơn về cuốn Lăng Nghiêm Kinh. Dù Lý thị chẳng hiểu kinh kệ gì, nhưng vì muốn giữ mối quan hệ tốt với thông gia tương lai, bà cũng nói rằng mình muốn tìm hiểu thêm rồi đi theo. Trước khi đi, bà không quên dặn dò Lâm Thính nhớ nói chuyện nhiều với Đoạn Linh.Lâm Thính quay lưng về phía họ, ra đình nghỉ mát nhắm mắt dưỡng thần. Nàng không thể ở trong một khung cảnh đầy rẫy không khí xem mắt như thế này để tiếp xúc với Đoạn Linh. Lỡ xảy ra hiểu lầm thì hỏng.Ngồi nhắm mắt không bao lâu, nàng thấy khát nước, bảo Đào Chu đi lấy nước.Trong lúc chờ Đào Chu mang nước về, Lâm Thính lại thiếp đi một lúc. Nghe thấy tiếng bước chân, nàng cũng không mở mắt, nghĩ là Đào Chu đã quay lại. Đến khi người đến trước mặt, nàng liền giang hai tay ôm lấy eo đối phương, làm nũng nói: "Đút ta uống đi..."Lời còn chưa dứt, Lâm Thính bỗng nhíu mày. Sao cảm giác lại không đúng? Eo Đào Chu vừa mềm vừa nhỏ, còn vòng eo này cũng nhỏ thật, nhưng lại có vẻ săn chắc. Nàng sờ dọc theo eo đối phương, còn có cả cơ bụng?Đào Chu có cơ bụng từ bao giờ vậy?Chẳng mấy chốc, nàng ngửi thấy mùi trầm hương thoang thoảng của Đoạn Linh. Lâm Thính thà tin Đào Chu có cơ bụng, còn hơn tin rằng mình đã ôm nhầm người, mà người đó lại là Đoạn Linh. Nàng lập tức buông tay, mở mắt ra, quả nhiên thấy Đoạn Linh.Đoạn Linh, người đang đứng trước mặt, hơi nghiêng người về phía nàng vì cú ôm bất ngờ. Năm ngón tay rũ bên người hắn, bỗng nhiên cuộn lại, các đầu ngón tay khẽ cọ vào nhau, phảng phất một vệt trắng bệnh trạng.Cách đó không xa, Đào Chu đang bưng chén nước về, thấy cảnh tượng đó thì đứng sững sờ. Nàng vừa mới nhìn thấy gì vậy? Nàng thấy Thất cô nương nhà mình giang hai tay ôm lấy Đoạn đại nhân! Giữa thanh thiên bạch nhật ! Lại còn vươn móng vuốt nhỏ ... Sờ eo hắn !Ôm ấp, sờ eo là những hành động thân mật, tuyệt đối không phải là hành vi của những người chỉ quen biết bình thường. Đào Chu tin rằng Thất cô nương sẽ không làm những việc bất lịch sự như vậy, nhất định là... nhất định là một phần trong kế hoạch của nàng!Nàng nói sẽ không gả cho Đoạn đại nhân, nhưng chưa từng nói sẽ không "hành hạ" hắn!Đào Chu tự nhận mình đã đọc sách một năm, cũng có chút đầu óc. Vậy nên Thất cô nương muốn để Đoạn đại nhân thật lòng yêu thích nàng, sau đó lại vứt bỏ hắn, khiến hắn yêu mà không được, chịu đựng sự giày vò từ trong ra ngoài. Giống như công chúa đương triều, nuôi mấy chục nam sủng trong phủ, chán rồi thì tống ra ngoài. Những nam sủng kia đều bị tài tình của công chúa thu hút, có tình ý với nàng, không muốn rời đi, ngày đêm luẩn quẩn trước phủ, yêu mà không được khiến bọn họ càng thêm tiều tụy, từ đó không thể gượng dậy được.Thất cô nương thật độc ác quá đi mất! Không đúng không đúng, cô nương nàng quá thông minh, kế sách này thật tuyệt diệu.Như vậy, Thất cô nương không cần phải dùng cả đời mình để làm vật hi sinh, sau này muốn gả cho ai thì gả, còn Đoạn đại nhân thì chịu sự "tra tấn" mà nàng đã bày ra. Đào Chu càng nghĩ càng khâm phục Lâm Thính. Thất cô nương nhà nàng là người thông minh nhất thiên hạ.Cùng lúc đó, trên tầng hai của Tàng Kinh Các, Lý thị và Phùng Diệp cũng đang nhìn xuống. Các nàng thấy Lâm Thính ôm Đoạn Linh, rồi vì ngượng ngùng mà đẩy hắn ra. Lý thị hiểu lầm họ "tình đầu ý hợp" nên vui mừng vô cùng. Bà cho rằng Đại Yến dân phong còn khá cởi mở, ôm một chút cũng không sao, dù sao hai đứa sớm muộn cũng thành thân thôi. Nhưng bà vẫn lo lắng Phùng Diệp thấy Lâm Thính lẳng lơ mà không vừa ý, như vậy chuyện hôn sự sẽ khó thành.Lý thị đắn đo nói: "Đứa nhỏ Nhạc Duẫn này .... Aiz ! Dù có tình ý với Đoạn nhị công tử, nhưng cũng không thể trước mặt Phật Tổ mà ôm ấp lôi kéo như thế, thật có phần thất lễ."Phùng Diệp xoay chuỗi hạt Phật trên tay, cười đáp: "Phật Tổ từ bi, tự nhiên sẽ không để ý chuyện này.""Không được, ta phải đi bảo nó giữ chừng mực." Lý thị tiếp tục "đua diễn", cố ý nhắc đến hôn ước, "Hai đứa nó còn chưa định hôn ước đâu."Phùng Diệp nắm lấy tay Lý thị, cười một cách rộng lượng, đoan trang: "Lòng đã hướng về thì khó lòng kiềm chế. Hành động của Nhạc Duẫn đã đủ để nói lên tâm ý của nó, cũng đã đến lúc chúng ta chọn ngày lành để định hôn ước cho hai đứa rồi."Thông thường, sau khi xem mắt xong, hai bên gia đình sẽ xác định có định hôn hay không. Lý thị và Phùng Diệp đã chậm trễ rồi. Sau lần gặp nhau ở Nam Sơn Các, trong lòng Phùng Diệp vẫn còn chút băn khoăn, nên tạm thời không đề cập chuyện định hôn với Lâm gia. Nhưng chuyến đi ngày hôm nay đã khiến mọi nghi ngờ của bà tan biến.
Dùng cơm xong, Phùng Diệp muốn ở lại để cùng trụ trì tìm hiểu sâu hơn về cuốn Lăng Nghiêm Kinh. Dù Lý thị chẳng hiểu kinh kệ gì, nhưng vì muốn giữ mối quan hệ tốt với thông gia tương lai, bà cũng nói rằng mình muốn tìm hiểu thêm rồi đi theo. Trước khi đi, bà không quên dặn dò Lâm Thính nhớ nói chuyện nhiều với Đoạn Linh.
Lâm Thính quay lưng về phía họ, ra đình nghỉ mát nhắm mắt dưỡng thần. Nàng không thể ở trong một khung cảnh đầy rẫy không khí xem mắt như thế này để tiếp xúc với Đoạn Linh. Lỡ xảy ra hiểu lầm thì hỏng.
Ngồi nhắm mắt không bao lâu, nàng thấy khát nước, bảo Đào Chu đi lấy nước.
Trong lúc chờ Đào Chu mang nước về, Lâm Thính lại thiếp đi một lúc. Nghe thấy tiếng bước chân, nàng cũng không mở mắt, nghĩ là Đào Chu đã quay lại. Đến khi người đến trước mặt, nàng liền giang hai tay ôm lấy eo đối phương, làm nũng nói: "Đút ta uống đi..."
Lời còn chưa dứt, Lâm Thính bỗng nhíu mày. Sao cảm giác lại không đúng? Eo Đào Chu vừa mềm vừa nhỏ, còn vòng eo này cũng nhỏ thật, nhưng lại có vẻ săn chắc. Nàng sờ dọc theo eo đối phương, còn có cả cơ bụng?
Đào Chu có cơ bụng từ bao giờ vậy?
Chẳng mấy chốc, nàng ngửi thấy mùi trầm hương thoang thoảng của Đoạn Linh. Lâm Thính thà tin Đào Chu có cơ bụng, còn hơn tin rằng mình đã ôm nhầm người, mà người đó lại là Đoạn Linh. Nàng lập tức buông tay, mở mắt ra, quả nhiên thấy Đoạn Linh.
Đoạn Linh, người đang đứng trước mặt, hơi nghiêng người về phía nàng vì cú ôm bất ngờ. Năm ngón tay rũ bên người hắn, bỗng nhiên cuộn lại, các đầu ngón tay khẽ cọ vào nhau, phảng phất một vệt trắng bệnh trạng.
Cách đó không xa, Đào Chu đang bưng chén nước về, thấy cảnh tượng đó thì đứng sững sờ. Nàng vừa mới nhìn thấy gì vậy? Nàng thấy Thất cô nương nhà mình giang hai tay ôm lấy Đoạn đại nhân! Giữa thanh thiên bạch nhật !
Lại còn vươn móng vuốt nhỏ ...
Sờ eo hắn !
Ôm ấp, sờ eo là những hành động thân mật, tuyệt đối không phải là hành vi của những người chỉ quen biết bình thường. Đào Chu tin rằng Thất cô nương sẽ không làm những việc bất lịch sự như vậy, nhất định là... nhất định là một phần trong kế hoạch của nàng!
Nàng nói sẽ không gả cho Đoạn đại nhân, nhưng chưa từng nói sẽ không "hành hạ" hắn!
Đào Chu tự nhận mình đã đọc sách một năm, cũng có chút đầu óc. Vậy nên Thất cô nương muốn để Đoạn đại nhân thật lòng yêu thích nàng, sau đó lại vứt bỏ hắn, khiến hắn yêu mà không được, chịu đựng sự giày vò từ trong ra ngoài. Giống như công chúa đương triều, nuôi mấy chục nam sủng trong phủ, chán rồi thì tống ra ngoài. Những nam sủng kia đều bị tài tình của công chúa thu hút, có tình ý với nàng, không muốn rời đi, ngày đêm luẩn quẩn trước phủ, yêu mà không được khiến bọn họ càng thêm tiều tụy, từ đó không thể gượng dậy được.
Thất cô nương thật độc ác quá đi mất!
Không đúng không đúng, cô nương nàng quá thông minh, kế sách này thật tuyệt diệu.
Như vậy, Thất cô nương không cần phải dùng cả đời mình để làm vật hi sinh, sau này muốn gả cho ai thì gả, còn Đoạn đại nhân thì chịu sự "tra tấn" mà nàng đã bày ra. Đào Chu càng nghĩ càng khâm phục Lâm Thính. Thất cô nương nhà nàng là người thông minh nhất thiên hạ.
Cùng lúc đó, trên tầng hai của Tàng Kinh Các, Lý thị và Phùng Diệp cũng đang nhìn xuống. Các nàng thấy Lâm Thính ôm Đoạn Linh, rồi vì ngượng ngùng mà đẩy hắn ra. Lý thị hiểu lầm họ "tình đầu ý hợp" nên vui mừng vô cùng. Bà cho rằng Đại Yến dân phong còn khá cởi mở, ôm một chút cũng không sao, dù sao hai đứa sớm muộn cũng thành thân thôi. Nhưng bà vẫn lo lắng Phùng Diệp thấy Lâm Thính lẳng lơ mà không vừa ý, như vậy chuyện hôn sự sẽ khó thành.
Lý thị đắn đo nói: "Đứa nhỏ Nhạc Duẫn này .... Aiz ! Dù có tình ý với Đoạn nhị công tử, nhưng cũng không thể trước mặt Phật Tổ mà ôm ấp lôi kéo như thế, thật có phần thất lễ."
Phùng Diệp xoay chuỗi hạt Phật trên tay, cười đáp: "Phật Tổ từ bi, tự nhiên sẽ không để ý chuyện này."
"Không được, ta phải đi bảo nó giữ chừng mực." Lý thị tiếp tục "đua diễn", cố ý nhắc đến hôn ước, "Hai đứa nó còn chưa định hôn ước đâu."
Phùng Diệp nắm lấy tay Lý thị, cười một cách rộng lượng, đoan trang: "Lòng đã hướng về thì khó lòng kiềm chế. Hành động của Nhạc Duẫn đã đủ để nói lên tâm ý của nó, cũng đã đến lúc chúng ta chọn ngày lành để định hôn ước cho hai đứa rồi."
Thông thường, sau khi xem mắt xong, hai bên gia đình sẽ xác định có định hôn hay không. Lý thị và Phùng Diệp đã chậm trễ rồi. Sau lần gặp nhau ở Nam Sơn Các, trong lòng Phùng Diệp vẫn còn chút băn khoăn, nên tạm thời không đề cập chuyện định hôn với Lâm gia. Nhưng chuyến đi ngày hôm nay đã khiến mọi nghi ngờ của bà tan biến.
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao HTác giả: Quân Tử SinhTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTông miếu uy nghiêm, trang trọng, bầu không khí nặng nề bao trùm. Mùi hương trầm, hương nến ngưng đọng, quẩn quanh bên người Lâm Thính. Lâm Thính lặng lẽ quỳ trên tấm đệm bồ đoàn, ánh mắt bình thản nhìn những tấm bài vị được khắc tên khác nhau đặt trên án thờ. Kể từ khi xuyên không, cô vẫn không thể tin được mình lại nhập vào thế giới của một quyển truyện “cấm” nổi tiếng trên mạng. Toàn bộ nội dung của truyện, đến 90% chỉ miêu tả chi tiết cảnh ân ái nóng bỏng giữa nam và nữ chính, từ cửa sổ tới rừng cây, từ trong nhà tới ngoài trời, đủ mọi tư thế quái dị. Ngày đó đọc truyện, Lâm Thính chỉ biết trợn mắt há hốc mồm. Giờ đây, chính cô lại là một mảnh ghép của thế giới ấy, hương vị đột nhiên thay đổi. Cô không thể tưởng tượng nổi cảm giác chứng kiến những cảnh “đông cung” sống động diễn ra ngay bên cạnh mình sẽ như thế nào. Lâm Thính là người xuyên không, nhưng mãi đến hai năm trước mới thức tỉnh, khôi phục lại ký ức và nhớ ra cốt truyện gốc. Trước đó, cô sống như một NPC (nhân vật… Dùng cơm xong, Phùng Diệp muốn ở lại để cùng trụ trì tìm hiểu sâu hơn về cuốn Lăng Nghiêm Kinh. Dù Lý thị chẳng hiểu kinh kệ gì, nhưng vì muốn giữ mối quan hệ tốt với thông gia tương lai, bà cũng nói rằng mình muốn tìm hiểu thêm rồi đi theo. Trước khi đi, bà không quên dặn dò Lâm Thính nhớ nói chuyện nhiều với Đoạn Linh.Lâm Thính quay lưng về phía họ, ra đình nghỉ mát nhắm mắt dưỡng thần. Nàng không thể ở trong một khung cảnh đầy rẫy không khí xem mắt như thế này để tiếp xúc với Đoạn Linh. Lỡ xảy ra hiểu lầm thì hỏng.Ngồi nhắm mắt không bao lâu, nàng thấy khát nước, bảo Đào Chu đi lấy nước.Trong lúc chờ Đào Chu mang nước về, Lâm Thính lại thiếp đi một lúc. Nghe thấy tiếng bước chân, nàng cũng không mở mắt, nghĩ là Đào Chu đã quay lại. Đến khi người đến trước mặt, nàng liền giang hai tay ôm lấy eo đối phương, làm nũng nói: "Đút ta uống đi..."Lời còn chưa dứt, Lâm Thính bỗng nhíu mày. Sao cảm giác lại không đúng? Eo Đào Chu vừa mềm vừa nhỏ, còn vòng eo này cũng nhỏ thật, nhưng lại có vẻ săn chắc. Nàng sờ dọc theo eo đối phương, còn có cả cơ bụng?Đào Chu có cơ bụng từ bao giờ vậy?Chẳng mấy chốc, nàng ngửi thấy mùi trầm hương thoang thoảng của Đoạn Linh. Lâm Thính thà tin Đào Chu có cơ bụng, còn hơn tin rằng mình đã ôm nhầm người, mà người đó lại là Đoạn Linh. Nàng lập tức buông tay, mở mắt ra, quả nhiên thấy Đoạn Linh.Đoạn Linh, người đang đứng trước mặt, hơi nghiêng người về phía nàng vì cú ôm bất ngờ. Năm ngón tay rũ bên người hắn, bỗng nhiên cuộn lại, các đầu ngón tay khẽ cọ vào nhau, phảng phất một vệt trắng bệnh trạng.Cách đó không xa, Đào Chu đang bưng chén nước về, thấy cảnh tượng đó thì đứng sững sờ. Nàng vừa mới nhìn thấy gì vậy? Nàng thấy Thất cô nương nhà mình giang hai tay ôm lấy Đoạn đại nhân! Giữa thanh thiên bạch nhật ! Lại còn vươn móng vuốt nhỏ ... Sờ eo hắn !Ôm ấp, sờ eo là những hành động thân mật, tuyệt đối không phải là hành vi của những người chỉ quen biết bình thường. Đào Chu tin rằng Thất cô nương sẽ không làm những việc bất lịch sự như vậy, nhất định là... nhất định là một phần trong kế hoạch của nàng!Nàng nói sẽ không gả cho Đoạn đại nhân, nhưng chưa từng nói sẽ không "hành hạ" hắn!Đào Chu tự nhận mình đã đọc sách một năm, cũng có chút đầu óc. Vậy nên Thất cô nương muốn để Đoạn đại nhân thật lòng yêu thích nàng, sau đó lại vứt bỏ hắn, khiến hắn yêu mà không được, chịu đựng sự giày vò từ trong ra ngoài. Giống như công chúa đương triều, nuôi mấy chục nam sủng trong phủ, chán rồi thì tống ra ngoài. Những nam sủng kia đều bị tài tình của công chúa thu hút, có tình ý với nàng, không muốn rời đi, ngày đêm luẩn quẩn trước phủ, yêu mà không được khiến bọn họ càng thêm tiều tụy, từ đó không thể gượng dậy được.Thất cô nương thật độc ác quá đi mất! Không đúng không đúng, cô nương nàng quá thông minh, kế sách này thật tuyệt diệu.Như vậy, Thất cô nương không cần phải dùng cả đời mình để làm vật hi sinh, sau này muốn gả cho ai thì gả, còn Đoạn đại nhân thì chịu sự "tra tấn" mà nàng đã bày ra. Đào Chu càng nghĩ càng khâm phục Lâm Thính. Thất cô nương nhà nàng là người thông minh nhất thiên hạ.Cùng lúc đó, trên tầng hai của Tàng Kinh Các, Lý thị và Phùng Diệp cũng đang nhìn xuống. Các nàng thấy Lâm Thính ôm Đoạn Linh, rồi vì ngượng ngùng mà đẩy hắn ra. Lý thị hiểu lầm họ "tình đầu ý hợp" nên vui mừng vô cùng. Bà cho rằng Đại Yến dân phong còn khá cởi mở, ôm một chút cũng không sao, dù sao hai đứa sớm muộn cũng thành thân thôi. Nhưng bà vẫn lo lắng Phùng Diệp thấy Lâm Thính lẳng lơ mà không vừa ý, như vậy chuyện hôn sự sẽ khó thành.Lý thị đắn đo nói: "Đứa nhỏ Nhạc Duẫn này .... Aiz ! Dù có tình ý với Đoạn nhị công tử, nhưng cũng không thể trước mặt Phật Tổ mà ôm ấp lôi kéo như thế, thật có phần thất lễ."Phùng Diệp xoay chuỗi hạt Phật trên tay, cười đáp: "Phật Tổ từ bi, tự nhiên sẽ không để ý chuyện này.""Không được, ta phải đi bảo nó giữ chừng mực." Lý thị tiếp tục "đua diễn", cố ý nhắc đến hôn ước, "Hai đứa nó còn chưa định hôn ước đâu."Phùng Diệp nắm lấy tay Lý thị, cười một cách rộng lượng, đoan trang: "Lòng đã hướng về thì khó lòng kiềm chế. Hành động của Nhạc Duẫn đã đủ để nói lên tâm ý của nó, cũng đã đến lúc chúng ta chọn ngày lành để định hôn ước cho hai đứa rồi."Thông thường, sau khi xem mắt xong, hai bên gia đình sẽ xác định có định hôn hay không. Lý thị và Phùng Diệp đã chậm trễ rồi. Sau lần gặp nhau ở Nam Sơn Các, trong lòng Phùng Diệp vẫn còn chút băn khoăn, nên tạm thời không đề cập chuyện định hôn với Lâm gia. Nhưng chuyến đi ngày hôm nay đã khiến mọi nghi ngờ của bà tan biến.