Y tên gọi là Mã Phu, lấy nghề chăn ngựa để sinh sống qua ngày. Mã Phu là đứa ở mới của Lục phủ, chuyên phụ trách trông nom và chăm sóc tuấn mã. Tuy chỉ mới mười sáu mười bảy nhưng y đã có hơn sáu bảy năm kinh nghiệm nghề nghiệp, rất thành thạo và được việc. Gia cảnh của Mã Phu vốn cùng cực nghèo khổ, cơm cũng chẳng có mà ăn, con cái lại nheo nhóc. Không còn cách nào khác, cha y liền đem con mình đưa đến đoàn ngựa thồ, trước là tìm cho y một con đường sống khác, hai là giúp gia đình giảm đi một miệng ăn. Từ sau lần đó, y cũng chưa trở về cố hương một lần nào, cũng không cảm thấy thống hận cha nương ở quê nhà. Chủ quan mà nói, Mã Phu cảm thấy cha mình vẫn còn một chút tình người, nếu là người khác, ắt hẳn đã đem bán con mình để đổi lấy đồ ăn. Tốt hay xấu gì cha y cũng không làm như vậy. Đó là một điều may mắn và đáng nhớ về đấy chứ. Mỗi lần y nói như vậy thì sư phó lại làm mặt khinh bỉ, khuyên răng y nên biết tỏ sự đời. “Trong khi ngươi chỉ là một đứa nhỏ không hiểu chuyện, hắn đã mang…
Chương 58: Ngươi có mắc bệnh gì không?
Mã PhuTác giả: Dịch Nhân BắcTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện NgượcY tên gọi là Mã Phu, lấy nghề chăn ngựa để sinh sống qua ngày. Mã Phu là đứa ở mới của Lục phủ, chuyên phụ trách trông nom và chăm sóc tuấn mã. Tuy chỉ mới mười sáu mười bảy nhưng y đã có hơn sáu bảy năm kinh nghiệm nghề nghiệp, rất thành thạo và được việc. Gia cảnh của Mã Phu vốn cùng cực nghèo khổ, cơm cũng chẳng có mà ăn, con cái lại nheo nhóc. Không còn cách nào khác, cha y liền đem con mình đưa đến đoàn ngựa thồ, trước là tìm cho y một con đường sống khác, hai là giúp gia đình giảm đi một miệng ăn. Từ sau lần đó, y cũng chưa trở về cố hương một lần nào, cũng không cảm thấy thống hận cha nương ở quê nhà. Chủ quan mà nói, Mã Phu cảm thấy cha mình vẫn còn một chút tình người, nếu là người khác, ắt hẳn đã đem bán con mình để đổi lấy đồ ăn. Tốt hay xấu gì cha y cũng không làm như vậy. Đó là một điều may mắn và đáng nhớ về đấy chứ. Mỗi lần y nói như vậy thì sư phó lại làm mặt khinh bỉ, khuyên răng y nên biết tỏ sự đời. “Trong khi ngươi chỉ là một đứa nhỏ không hiểu chuyện, hắn đã mang… Mã: ….Lục: *cười nhạt* Ngươi cũng biết bản thân bị mao bệnh không ít nha.Mã: Ừ ha, ta chính là kẻ mao bệnh đấy. Không giống với Lục vương gia, thái độ làm người chính trực thiết diện vô tư, thanh chính nghiêm minh, không có bất cứ tỳ thiếp nào, không dưỡng thanh lâu nữ tử, không tham ô, không ngược đãi dân chúng, chăm lo cho binh lính, giữ gìn đất nước, xuất khẩu thành thơ, múa bút thành thư (thư pháp), anh tuấn tiêu sái… Ế, ta đang mắng ngươi nhưng sao lại giống như đang khen ngươi vậy chứ?Lục: Ngươi khen ta hay mắng ta hình như nội dung đều không khác nhau lắm. Chà, ta cũng không biết ta trong lòng người lại hoàn mỹ vậy.Mã: Thối lắm.(câu 13 khuyết)
Mã: ….
Lục: *cười nhạt* Ngươi cũng biết bản thân bị mao bệnh không ít nha.
Mã: Ừ ha, ta chính là kẻ mao bệnh đấy. Không giống với Lục vương gia, thái độ làm người chính trực thiết diện vô tư, thanh chính nghiêm minh, không có bất cứ tỳ thiếp nào, không dưỡng thanh lâu nữ tử, không tham ô, không ngược đãi dân chúng, chăm lo cho binh lính, giữ gìn đất nước, xuất khẩu thành thơ, múa bút thành thư (thư pháp), anh tuấn tiêu sái… Ế, ta đang mắng ngươi nhưng sao lại giống như đang khen ngươi vậy chứ?
Lục: Ngươi khen ta hay mắng ta hình như nội dung đều không khác nhau lắm. Chà, ta cũng không biết ta trong lòng người lại hoàn mỹ vậy.
Mã: Thối lắm.
(câu 13 khuyết)
Mã PhuTác giả: Dịch Nhân BắcTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện NgượcY tên gọi là Mã Phu, lấy nghề chăn ngựa để sinh sống qua ngày. Mã Phu là đứa ở mới của Lục phủ, chuyên phụ trách trông nom và chăm sóc tuấn mã. Tuy chỉ mới mười sáu mười bảy nhưng y đã có hơn sáu bảy năm kinh nghiệm nghề nghiệp, rất thành thạo và được việc. Gia cảnh của Mã Phu vốn cùng cực nghèo khổ, cơm cũng chẳng có mà ăn, con cái lại nheo nhóc. Không còn cách nào khác, cha y liền đem con mình đưa đến đoàn ngựa thồ, trước là tìm cho y một con đường sống khác, hai là giúp gia đình giảm đi một miệng ăn. Từ sau lần đó, y cũng chưa trở về cố hương một lần nào, cũng không cảm thấy thống hận cha nương ở quê nhà. Chủ quan mà nói, Mã Phu cảm thấy cha mình vẫn còn một chút tình người, nếu là người khác, ắt hẳn đã đem bán con mình để đổi lấy đồ ăn. Tốt hay xấu gì cha y cũng không làm như vậy. Đó là một điều may mắn và đáng nhớ về đấy chứ. Mỗi lần y nói như vậy thì sư phó lại làm mặt khinh bỉ, khuyên răng y nên biết tỏ sự đời. “Trong khi ngươi chỉ là một đứa nhỏ không hiểu chuyện, hắn đã mang… Mã: ….Lục: *cười nhạt* Ngươi cũng biết bản thân bị mao bệnh không ít nha.Mã: Ừ ha, ta chính là kẻ mao bệnh đấy. Không giống với Lục vương gia, thái độ làm người chính trực thiết diện vô tư, thanh chính nghiêm minh, không có bất cứ tỳ thiếp nào, không dưỡng thanh lâu nữ tử, không tham ô, không ngược đãi dân chúng, chăm lo cho binh lính, giữ gìn đất nước, xuất khẩu thành thơ, múa bút thành thư (thư pháp), anh tuấn tiêu sái… Ế, ta đang mắng ngươi nhưng sao lại giống như đang khen ngươi vậy chứ?Lục: Ngươi khen ta hay mắng ta hình như nội dung đều không khác nhau lắm. Chà, ta cũng không biết ta trong lòng người lại hoàn mỹ vậy.Mã: Thối lắm.(câu 13 khuyết)