Tông miếu uy nghiêm, trang trọng, bầu không khí nặng nề bao trùm. Mùi hương trầm, hương nến ngưng đọng, quẩn quanh bên người Lâm Thính. Lâm Thính lặng lẽ quỳ trên tấm đệm bồ đoàn, ánh mắt bình thản nhìn những tấm bài vị được khắc tên khác nhau đặt trên án thờ. Kể từ khi xuyên không, cô vẫn không thể tin được mình lại nhập vào thế giới của một quyển truyện “cấm” nổi tiếng trên mạng. Toàn bộ nội dung của truyện, đến 90% chỉ miêu tả chi tiết cảnh ân ái nóng bỏng giữa nam và nữ chính, từ cửa sổ tới rừng cây, từ trong nhà tới ngoài trời, đủ mọi tư thế quái dị. Ngày đó đọc truyện, Lâm Thính chỉ biết trợn mắt há hốc mồm. Giờ đây, chính cô lại là một mảnh ghép của thế giới ấy, hương vị đột nhiên thay đổi. Cô không thể tưởng tượng nổi cảm giác chứng kiến những cảnh “đông cung” sống động diễn ra ngay bên cạnh mình sẽ như thế nào. Lâm Thính là người xuyên không, nhưng mãi đến hai năm trước mới thức tỉnh, khôi phục lại ký ức và nhớ ra cốt truyện gốc. Trước đó, cô sống như một NPC (nhân vật…
Chương 165
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao HTác giả: Quân Tử SinhTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTông miếu uy nghiêm, trang trọng, bầu không khí nặng nề bao trùm. Mùi hương trầm, hương nến ngưng đọng, quẩn quanh bên người Lâm Thính. Lâm Thính lặng lẽ quỳ trên tấm đệm bồ đoàn, ánh mắt bình thản nhìn những tấm bài vị được khắc tên khác nhau đặt trên án thờ. Kể từ khi xuyên không, cô vẫn không thể tin được mình lại nhập vào thế giới của một quyển truyện “cấm” nổi tiếng trên mạng. Toàn bộ nội dung của truyện, đến 90% chỉ miêu tả chi tiết cảnh ân ái nóng bỏng giữa nam và nữ chính, từ cửa sổ tới rừng cây, từ trong nhà tới ngoài trời, đủ mọi tư thế quái dị. Ngày đó đọc truyện, Lâm Thính chỉ biết trợn mắt há hốc mồm. Giờ đây, chính cô lại là một mảnh ghép của thế giới ấy, hương vị đột nhiên thay đổi. Cô không thể tưởng tượng nổi cảm giác chứng kiến những cảnh “đông cung” sống động diễn ra ngay bên cạnh mình sẽ như thế nào. Lâm Thính là người xuyên không, nhưng mãi đến hai năm trước mới thức tỉnh, khôi phục lại ký ức và nhớ ra cốt truyện gốc. Trước đó, cô sống như một NPC (nhân vật… Tiếng bước chân ngoài cửa xa dần, công chúa đã trở về phòng bên. Lâm Thính lại sững sờ. Thuốc trợ hứng... tức là xuân dược.Sao lại là xuân dược?! Nàng lại chính tay dâng một chén trà có xuân dược cho Đoạn Linh? Lâm Thính cảm giác như bị sét đánh, đột nhiên quay người nhìn chằm chằm Đoạn Linh. Ánh mắt nàng không tự chủ được mà lướt xuống phía dưới thân hắn."Đoạn đại nhân, ta..."Xuân dược vốn vô dụng với Đoạn Linh, nhưng khi ánh mắt nàng cứ nhìn chằm chằm vào chỗ đó của hắn, như thể xuyên qua mấy lớp vải để nhìn thấy vật xấu xí bên trong, hô hấp của hắn bỗng trở nên dồn dập.Cơn dục nghiện lại sắp bùng phát.Khi nhận chén trà, Đoạn Linh đã ngửi thấy mùi thuốc, nhưng rõ ràng loại thuốc này vô dụng với hắn, nó chỉ như nước trà bình thường. Hắn cũng biết Lâm Thính không hay biết gì, không cố ý làm vậy, nên hắn đã uống.Kỳ lạ là, hắn không muốn từ chối bất cứ thứ gì nàng đưa cho hắn.Điều không ngờ tới là cơn dục nghiện lại bùng phát, chỉ vì ánh mắt thẳng thắn của Lâm Thính. Nàng đang nhìn vào chỗ xấu xí kia của hắn… dù chưa thực sự nhìn thấy, nhưng một cảm giác kỳ lạ vẫn trỗi dậy.Đoạn Linh không kịp suy nghĩ nhiều, cơn dục nghiện ào đến, luồng ma ý cuồn cuộn truyền khắp cơ thể, khiến vết sẹo trên cổ tay ngứa ran, rồi lan đến đầu ngón tay, và sau đó là một khát vọng bùng cháy. Một khát vọng mãnh liệt.Hắn đau đớn, từng cơn từng cơn khát vọng khó tả dâng lên trái tim. Tú Xuân đao từ tay Đoạn Linh rơi xuống, đập vào tấm thảm dày, phát ra một tiếng động trầm đục.Cũng chính tiếng động này đã kéo Lâm Thính trở về thực tại. Nàng vội vã dời mắt, nhìn thanh Tú Xuân đao rơi dưới chân. Lưỡi đao lạnh lẽo phát ra hàn quang, nhưng hơi thở của chủ nhân nó lại nóng bỏng.Chết tiệt, nàng đã gây ra họa lớn rồi.Lâm Thính rót trà cho Đoạn Linh vì nghe công chúa nói trà và điểm tâm trong các nhã gian trống của Minh Nguyệt Lâu đều là đồ mới. Hơn nữa, lúc họ vừa vào nhã gian cũng đã uống trà, ăn điểm tâm. Nàng cảm thấy mình đã làm hắn mất thời gian tuần tra, nên có chút áy náy. Nàng muốn kéo dài thêm một chút, rót trà để làm hòa, nói thêm vài câu. Ai ngờ ...Lâm Thính không biết Đoạn Linh từng bị hạ xuân dược, thấy hắn giờ phút này toát mồ hôi mỏng, khóe mắt ửng đỏ, nàng hiểu lầm là dược hiệu đã phát tác: "Ta đi tìm thuốc giải cho ngươi. Đoạn đại nhân, ngươi... ngươi chờ ta.""Ta nhất định sẽ quay lại." Nói xong, nàng vội vàng chạy ra ngoài. Động tác mở cửa đóng cửa hết sức dứt khoát, đi tìm tú bà đang tiếp đón khách dưới lầu, hỏi bà ta có thuốc giải không.Dưới lầu tiếng người ồn ào, tiệc tùng linh đình, khắp nơi đều là y phục đỏ xanh.Lúc đầu tú bà không nghe rõ lời Lâm Thính. Khi đã nghe rõ, tay bà ta phe phẩy quạt bỗng khựng lại: "Ngài vô ý uống phải trà trong nhã gian kia?"Lâm Thính lòng nóng như lửa đốt, mồ hôi vã ra như tắm, thỉnh thoảng lại ngước lên lầu: "Ngươi trả lời ta, có thuốc giải không? Có thì đưa ngay cho ta."Tú bà bất lực lắc đầu: "Thưa cô nương, không phải nô gia không muốn đưa, mà là thứ này không có thuốc giải. Đại phu cũng không giải được. Cách duy nhất là ...."Tú bà không nói tiếp, nhưng xuân dược cần phải giải thế nào thì trong lòng ai cũng hiểu rõ.Lâm Thính được công chúa đưa đến, cho tú bà mười lá gan bà ta cũng không dám nói dối trong chuyện này.Đầu Lâm Thính đau như búa bổ, chỉ hận không thể xuyên về lúc nãy, ngăn cản mình rót trà cho Đoạn Linh. Hơn nữa, chẳng phải hắn trước đây không uống trà nàng rót sao? Hôm nay lại uống. Giá mà hắn cứ như trước, nhận lấy rồi để sang một bên, một ngụm cũng không uống thì tốt biết mấy.Nhưng trách ai thì cũng không thể trách Đoạn Linh được. Trà là nàng rót, lẽ nào lại trách hắn uống? "Không có thuốc giải, đại phu cũng không giải được. Nếu không ... sẽ thế nào?"Tú bà nhìn nàng với vẻ ngờ vực: "Nếu bỏ mặc, thân thể chắc chắn sẽ bị tổn hại."Lâm Thính không có thời gian giải thích: "Thật sự không còn cách nào khác ? Liệu có thể tự mình giải quyết được không?""Nói vậy là không được rồi. Khách đến Minh Nguyệt Lâu hạ thuốc đều là để vui chơi, nào có ai lại tự giải quyết. Nếu tiểu quan trúng thuốc mà cô nương không vừa ý, đổi người khác là được. Nô gia sẽ sắp xếp người giúp tiểu quan giải quyết, sẽ không có chuyện gì đâu."Tú bà không biết ai đã vào nhã gian đó với Lâm Thính. Lúc Đoạn Linh lên lầu tuần tra, bà ta xuống dưới xử lý đám khách gây rối. Cẩm Y Vệ tuần tra là chuyện thường, chủ nhân thanh lâu không cần phải đích thân đi theo.Mãi sau này, công chúa mới phái thị nữ đến báo cho tú bà biết rằng nhã gian kế bên cũng có người dùng. Bà ta nói nhã gian đó dành cho cô nương đi cùng mình, dặn không được quấy rầy hay tự tiện xông vào. Tú bà cứ tưởng vị cô nương này đã chọn được tiểu quan và muốn tìm nhã gian để hành sự. Sau đó, bà ta mới nhớ ra trong phòng có trà đã hạ thuốc, nhưng cũng không để tâm lắm. Tuy nhiên, bà ta vẫn sai người đi nhắc nhở, vì có khách thích dùng thuốc k*ch th*ch, nhưng cũng có khách không.
Tiếng bước chân ngoài cửa xa dần, công chúa đã trở về phòng bên. Lâm Thính lại sững sờ. Thuốc trợ hứng... tức là xuân dược.
Sao lại là xuân dược?! Nàng lại chính tay dâng một chén trà có xuân dược cho Đoạn Linh? Lâm Thính cảm giác như bị sét đánh, đột nhiên quay người nhìn chằm chằm Đoạn Linh. Ánh mắt nàng không tự chủ được mà lướt xuống phía dưới thân hắn.
"Đoạn đại nhân, ta..."
Xuân dược vốn vô dụng với Đoạn Linh, nhưng khi ánh mắt nàng cứ nhìn chằm chằm vào chỗ đó của hắn, như thể xuyên qua mấy lớp vải để nhìn thấy vật xấu xí bên trong, hô hấp của hắn bỗng trở nên dồn dập.
Cơn dục nghiện lại sắp bùng phát.
Khi nhận chén trà, Đoạn Linh đã ngửi thấy mùi thuốc, nhưng rõ ràng loại thuốc này vô dụng với hắn, nó chỉ như nước trà bình thường. Hắn cũng biết Lâm Thính không hay biết gì, không cố ý làm vậy, nên hắn đã uống.
Kỳ lạ là, hắn không muốn từ chối bất cứ thứ gì nàng đưa cho hắn.
Điều không ngờ tới là cơn dục nghiện lại bùng phát, chỉ vì ánh mắt thẳng thắn của Lâm Thính. Nàng đang nhìn vào chỗ xấu xí kia của hắn… dù chưa thực sự nhìn thấy, nhưng một cảm giác kỳ lạ vẫn trỗi dậy.
Đoạn Linh không kịp suy nghĩ nhiều, cơn dục nghiện ào đến, luồng ma ý cuồn cuộn truyền khắp cơ thể, khiến vết sẹo trên cổ tay ngứa ran, rồi lan đến đầu ngón tay, và sau đó là một khát vọng bùng cháy. Một khát vọng mãnh liệt.
Hắn đau đớn, từng cơn từng cơn khát vọng khó tả dâng lên trái tim. Tú Xuân đao từ tay Đoạn Linh rơi xuống, đập vào tấm thảm dày, phát ra một tiếng động trầm đục.
Cũng chính tiếng động này đã kéo Lâm Thính trở về thực tại. Nàng vội vã dời mắt, nhìn thanh Tú Xuân đao rơi dưới chân. Lưỡi đao lạnh lẽo phát ra hàn quang, nhưng hơi thở của chủ nhân nó lại nóng bỏng.
Chết tiệt, nàng đã gây ra họa lớn rồi.
Lâm Thính rót trà cho Đoạn Linh vì nghe công chúa nói trà và điểm tâm trong các nhã gian trống của Minh Nguyệt Lâu đều là đồ mới. Hơn nữa, lúc họ vừa vào nhã gian cũng đã uống trà, ăn điểm tâm. Nàng cảm thấy mình đã làm hắn mất thời gian tuần tra, nên có chút áy náy. Nàng muốn kéo dài thêm một chút, rót trà để làm hòa, nói thêm vài câu. Ai ngờ ...
Lâm Thính không biết Đoạn Linh từng bị hạ xuân dược, thấy hắn giờ phút này toát mồ hôi mỏng, khóe mắt ửng đỏ, nàng hiểu lầm là dược hiệu đã phát tác: "Ta đi tìm thuốc giải cho ngươi. Đoạn đại nhân, ngươi... ngươi chờ ta."
"Ta nhất định sẽ quay lại." Nói xong, nàng vội vàng chạy ra ngoài. Động tác mở cửa đóng cửa hết sức dứt khoát, đi tìm tú bà đang tiếp đón khách dưới lầu, hỏi bà ta có thuốc giải không.
Dưới lầu tiếng người ồn ào, tiệc tùng linh đình, khắp nơi đều là y phục đỏ xanh.
Lúc đầu tú bà không nghe rõ lời Lâm Thính. Khi đã nghe rõ, tay bà ta phe phẩy quạt bỗng khựng lại: "Ngài vô ý uống phải trà trong nhã gian kia?"
Lâm Thính lòng nóng như lửa đốt, mồ hôi vã ra như tắm, thỉnh thoảng lại ngước lên lầu: "Ngươi trả lời ta, có thuốc giải không? Có thì đưa ngay cho ta."
Tú bà bất lực lắc đầu: "Thưa cô nương, không phải nô gia không muốn đưa, mà là thứ này không có thuốc giải. Đại phu cũng không giải được. Cách duy nhất là ...."
Tú bà không nói tiếp, nhưng xuân dược cần phải giải thế nào thì trong lòng ai cũng hiểu rõ.
Lâm Thính được công chúa đưa đến, cho tú bà mười lá gan bà ta cũng không dám nói dối trong chuyện này.
Đầu Lâm Thính đau như búa bổ, chỉ hận không thể xuyên về lúc nãy, ngăn cản mình rót trà cho Đoạn Linh. Hơn nữa, chẳng phải hắn trước đây không uống trà nàng rót sao? Hôm nay lại uống. Giá mà hắn cứ như trước, nhận lấy rồi để sang một bên, một ngụm cũng không uống thì tốt biết mấy.
Nhưng trách ai thì cũng không thể trách Đoạn Linh được. Trà là nàng rót, lẽ nào lại trách hắn uống?
"Không có thuốc giải, đại phu cũng không giải được. Nếu không ... sẽ thế nào?"
Tú bà nhìn nàng với vẻ ngờ vực: "Nếu bỏ mặc, thân thể chắc chắn sẽ bị tổn hại."
Lâm Thính không có thời gian giải thích: "Thật sự không còn cách nào khác ? Liệu có thể tự mình giải quyết được không?"
"Nói vậy là không được rồi. Khách đến Minh Nguyệt Lâu hạ thuốc đều là để vui chơi, nào có ai lại tự giải quyết. Nếu tiểu quan trúng thuốc mà cô nương không vừa ý, đổi người khác là được. Nô gia sẽ sắp xếp người giúp tiểu quan giải quyết, sẽ không có chuyện gì đâu."
Tú bà không biết ai đã vào nhã gian đó với Lâm Thính. Lúc Đoạn Linh lên lầu tuần tra, bà ta xuống dưới xử lý đám khách gây rối. Cẩm Y Vệ tuần tra là chuyện thường, chủ nhân thanh lâu không cần phải đích thân đi theo.
Mãi sau này, công chúa mới phái thị nữ đến báo cho tú bà biết rằng nhã gian kế bên cũng có người dùng. Bà ta nói nhã gian đó dành cho cô nương đi cùng mình, dặn không được quấy rầy hay tự tiện xông vào. Tú bà cứ tưởng vị cô nương này đã chọn được tiểu quan và muốn tìm nhã gian để hành sự. Sau đó, bà ta mới nhớ ra trong phòng có trà đã hạ thuốc, nhưng cũng không để tâm lắm. Tuy nhiên, bà ta vẫn sai người đi nhắc nhở, vì có khách thích dùng thuốc k*ch th*ch, nhưng cũng có khách không.
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao HTác giả: Quân Tử SinhTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTông miếu uy nghiêm, trang trọng, bầu không khí nặng nề bao trùm. Mùi hương trầm, hương nến ngưng đọng, quẩn quanh bên người Lâm Thính. Lâm Thính lặng lẽ quỳ trên tấm đệm bồ đoàn, ánh mắt bình thản nhìn những tấm bài vị được khắc tên khác nhau đặt trên án thờ. Kể từ khi xuyên không, cô vẫn không thể tin được mình lại nhập vào thế giới của một quyển truyện “cấm” nổi tiếng trên mạng. Toàn bộ nội dung của truyện, đến 90% chỉ miêu tả chi tiết cảnh ân ái nóng bỏng giữa nam và nữ chính, từ cửa sổ tới rừng cây, từ trong nhà tới ngoài trời, đủ mọi tư thế quái dị. Ngày đó đọc truyện, Lâm Thính chỉ biết trợn mắt há hốc mồm. Giờ đây, chính cô lại là một mảnh ghép của thế giới ấy, hương vị đột nhiên thay đổi. Cô không thể tưởng tượng nổi cảm giác chứng kiến những cảnh “đông cung” sống động diễn ra ngay bên cạnh mình sẽ như thế nào. Lâm Thính là người xuyên không, nhưng mãi đến hai năm trước mới thức tỉnh, khôi phục lại ký ức và nhớ ra cốt truyện gốc. Trước đó, cô sống như một NPC (nhân vật… Tiếng bước chân ngoài cửa xa dần, công chúa đã trở về phòng bên. Lâm Thính lại sững sờ. Thuốc trợ hứng... tức là xuân dược.Sao lại là xuân dược?! Nàng lại chính tay dâng một chén trà có xuân dược cho Đoạn Linh? Lâm Thính cảm giác như bị sét đánh, đột nhiên quay người nhìn chằm chằm Đoạn Linh. Ánh mắt nàng không tự chủ được mà lướt xuống phía dưới thân hắn."Đoạn đại nhân, ta..."Xuân dược vốn vô dụng với Đoạn Linh, nhưng khi ánh mắt nàng cứ nhìn chằm chằm vào chỗ đó của hắn, như thể xuyên qua mấy lớp vải để nhìn thấy vật xấu xí bên trong, hô hấp của hắn bỗng trở nên dồn dập.Cơn dục nghiện lại sắp bùng phát.Khi nhận chén trà, Đoạn Linh đã ngửi thấy mùi thuốc, nhưng rõ ràng loại thuốc này vô dụng với hắn, nó chỉ như nước trà bình thường. Hắn cũng biết Lâm Thính không hay biết gì, không cố ý làm vậy, nên hắn đã uống.Kỳ lạ là, hắn không muốn từ chối bất cứ thứ gì nàng đưa cho hắn.Điều không ngờ tới là cơn dục nghiện lại bùng phát, chỉ vì ánh mắt thẳng thắn của Lâm Thính. Nàng đang nhìn vào chỗ xấu xí kia của hắn… dù chưa thực sự nhìn thấy, nhưng một cảm giác kỳ lạ vẫn trỗi dậy.Đoạn Linh không kịp suy nghĩ nhiều, cơn dục nghiện ào đến, luồng ma ý cuồn cuộn truyền khắp cơ thể, khiến vết sẹo trên cổ tay ngứa ran, rồi lan đến đầu ngón tay, và sau đó là một khát vọng bùng cháy. Một khát vọng mãnh liệt.Hắn đau đớn, từng cơn từng cơn khát vọng khó tả dâng lên trái tim. Tú Xuân đao từ tay Đoạn Linh rơi xuống, đập vào tấm thảm dày, phát ra một tiếng động trầm đục.Cũng chính tiếng động này đã kéo Lâm Thính trở về thực tại. Nàng vội vã dời mắt, nhìn thanh Tú Xuân đao rơi dưới chân. Lưỡi đao lạnh lẽo phát ra hàn quang, nhưng hơi thở của chủ nhân nó lại nóng bỏng.Chết tiệt, nàng đã gây ra họa lớn rồi.Lâm Thính rót trà cho Đoạn Linh vì nghe công chúa nói trà và điểm tâm trong các nhã gian trống của Minh Nguyệt Lâu đều là đồ mới. Hơn nữa, lúc họ vừa vào nhã gian cũng đã uống trà, ăn điểm tâm. Nàng cảm thấy mình đã làm hắn mất thời gian tuần tra, nên có chút áy náy. Nàng muốn kéo dài thêm một chút, rót trà để làm hòa, nói thêm vài câu. Ai ngờ ...Lâm Thính không biết Đoạn Linh từng bị hạ xuân dược, thấy hắn giờ phút này toát mồ hôi mỏng, khóe mắt ửng đỏ, nàng hiểu lầm là dược hiệu đã phát tác: "Ta đi tìm thuốc giải cho ngươi. Đoạn đại nhân, ngươi... ngươi chờ ta.""Ta nhất định sẽ quay lại." Nói xong, nàng vội vàng chạy ra ngoài. Động tác mở cửa đóng cửa hết sức dứt khoát, đi tìm tú bà đang tiếp đón khách dưới lầu, hỏi bà ta có thuốc giải không.Dưới lầu tiếng người ồn ào, tiệc tùng linh đình, khắp nơi đều là y phục đỏ xanh.Lúc đầu tú bà không nghe rõ lời Lâm Thính. Khi đã nghe rõ, tay bà ta phe phẩy quạt bỗng khựng lại: "Ngài vô ý uống phải trà trong nhã gian kia?"Lâm Thính lòng nóng như lửa đốt, mồ hôi vã ra như tắm, thỉnh thoảng lại ngước lên lầu: "Ngươi trả lời ta, có thuốc giải không? Có thì đưa ngay cho ta."Tú bà bất lực lắc đầu: "Thưa cô nương, không phải nô gia không muốn đưa, mà là thứ này không có thuốc giải. Đại phu cũng không giải được. Cách duy nhất là ...."Tú bà không nói tiếp, nhưng xuân dược cần phải giải thế nào thì trong lòng ai cũng hiểu rõ.Lâm Thính được công chúa đưa đến, cho tú bà mười lá gan bà ta cũng không dám nói dối trong chuyện này.Đầu Lâm Thính đau như búa bổ, chỉ hận không thể xuyên về lúc nãy, ngăn cản mình rót trà cho Đoạn Linh. Hơn nữa, chẳng phải hắn trước đây không uống trà nàng rót sao? Hôm nay lại uống. Giá mà hắn cứ như trước, nhận lấy rồi để sang một bên, một ngụm cũng không uống thì tốt biết mấy.Nhưng trách ai thì cũng không thể trách Đoạn Linh được. Trà là nàng rót, lẽ nào lại trách hắn uống? "Không có thuốc giải, đại phu cũng không giải được. Nếu không ... sẽ thế nào?"Tú bà nhìn nàng với vẻ ngờ vực: "Nếu bỏ mặc, thân thể chắc chắn sẽ bị tổn hại."Lâm Thính không có thời gian giải thích: "Thật sự không còn cách nào khác ? Liệu có thể tự mình giải quyết được không?""Nói vậy là không được rồi. Khách đến Minh Nguyệt Lâu hạ thuốc đều là để vui chơi, nào có ai lại tự giải quyết. Nếu tiểu quan trúng thuốc mà cô nương không vừa ý, đổi người khác là được. Nô gia sẽ sắp xếp người giúp tiểu quan giải quyết, sẽ không có chuyện gì đâu."Tú bà không biết ai đã vào nhã gian đó với Lâm Thính. Lúc Đoạn Linh lên lầu tuần tra, bà ta xuống dưới xử lý đám khách gây rối. Cẩm Y Vệ tuần tra là chuyện thường, chủ nhân thanh lâu không cần phải đích thân đi theo.Mãi sau này, công chúa mới phái thị nữ đến báo cho tú bà biết rằng nhã gian kế bên cũng có người dùng. Bà ta nói nhã gian đó dành cho cô nương đi cùng mình, dặn không được quấy rầy hay tự tiện xông vào. Tú bà cứ tưởng vị cô nương này đã chọn được tiểu quan và muốn tìm nhã gian để hành sự. Sau đó, bà ta mới nhớ ra trong phòng có trà đã hạ thuốc, nhưng cũng không để tâm lắm. Tuy nhiên, bà ta vẫn sai người đi nhắc nhở, vì có khách thích dùng thuốc k*ch th*ch, nhưng cũng có khách không.