Tông miếu uy nghiêm, trang trọng, bầu không khí nặng nề bao trùm. Mùi hương trầm, hương nến ngưng đọng, quẩn quanh bên người Lâm Thính. Lâm Thính lặng lẽ quỳ trên tấm đệm bồ đoàn, ánh mắt bình thản nhìn những tấm bài vị được khắc tên khác nhau đặt trên án thờ. Kể từ khi xuyên không, cô vẫn không thể tin được mình lại nhập vào thế giới của một quyển truyện “cấm” nổi tiếng trên mạng. Toàn bộ nội dung của truyện, đến 90% chỉ miêu tả chi tiết cảnh ân ái nóng bỏng giữa nam và nữ chính, từ cửa sổ tới rừng cây, từ trong nhà tới ngoài trời, đủ mọi tư thế quái dị. Ngày đó đọc truyện, Lâm Thính chỉ biết trợn mắt há hốc mồm. Giờ đây, chính cô lại là một mảnh ghép của thế giới ấy, hương vị đột nhiên thay đổi. Cô không thể tưởng tượng nổi cảm giác chứng kiến những cảnh “đông cung” sống động diễn ra ngay bên cạnh mình sẽ như thế nào. Lâm Thính là người xuyên không, nhưng mãi đến hai năm trước mới thức tỉnh, khôi phục lại ký ức và nhớ ra cốt truyện gốc. Trước đó, cô sống như một NPC (nhân vật…
Chương 170
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao HTác giả: Quân Tử SinhTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTông miếu uy nghiêm, trang trọng, bầu không khí nặng nề bao trùm. Mùi hương trầm, hương nến ngưng đọng, quẩn quanh bên người Lâm Thính. Lâm Thính lặng lẽ quỳ trên tấm đệm bồ đoàn, ánh mắt bình thản nhìn những tấm bài vị được khắc tên khác nhau đặt trên án thờ. Kể từ khi xuyên không, cô vẫn không thể tin được mình lại nhập vào thế giới của một quyển truyện “cấm” nổi tiếng trên mạng. Toàn bộ nội dung của truyện, đến 90% chỉ miêu tả chi tiết cảnh ân ái nóng bỏng giữa nam và nữ chính, từ cửa sổ tới rừng cây, từ trong nhà tới ngoài trời, đủ mọi tư thế quái dị. Ngày đó đọc truyện, Lâm Thính chỉ biết trợn mắt há hốc mồm. Giờ đây, chính cô lại là một mảnh ghép của thế giới ấy, hương vị đột nhiên thay đổi. Cô không thể tưởng tượng nổi cảm giác chứng kiến những cảnh “đông cung” sống động diễn ra ngay bên cạnh mình sẽ như thế nào. Lâm Thính là người xuyên không, nhưng mãi đến hai năm trước mới thức tỉnh, khôi phục lại ký ức và nhớ ra cốt truyện gốc. Trước đó, cô sống như một NPC (nhân vật… Khoảnh khắc Lâm Thính chạm vào nó, nàng suýt chút nữa đã buông tay, cứ ngỡ sợ bị nó cắn một miếng.Nhưng nàng vẫn không buông.Đoạn Linh đã ở Minh Nguyệt Lâu lâu như vậy, lại không hề có ý định gọi người khác vào giải quyết, còn tự làm mình bị thương, chứng tỏ hắn muốn nhẫn nhịn cho đến cùng, không cần sự giúp đỡ của người ở đây.Nếu là ngày thường, Lâm Thính đương nhiên sẽ không quản chuyện này. Chuyện không liên quan đến mình thì cứ kệ thôi.Nhưng hôm nay thì không thể mặc kệ được, bởi nếu nó không được giải tỏa, có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng của chủ nhân nó. Nếu Đoạn Linh chết, chỉ sợ nàng cũng không sống nổi.Đoạn Linh là ai?Hắn là công tử thế gia, lại là Chỉ huy Thiêm sự của Cẩm Y Vệ được đương kim bệ hạ trọng dụng, sau này có hy vọng lên đến chức Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ, nhất cử nhất động đều ảnh hưởng lớn. Chưa nói đến sống chết, cho dù may mắn sống sót nhưng thân thể tổn hao nhiều, khó đảm bảo hắn sẽ không ghi hận trả thù nàng.Lâm Thính phải giúp Đoạn Linh giải quyết chuyện này vì hai lẽ: một là, sợ chết; hai là, chén trà là chính tay nàng đưa cho hắn. Mặc dù trước đó nàng không có ý tốt, nhưng đã làm thì phải chịu, sẽ không trốn tránh trách nhiệm, càng không lôi người khác vào.Huống hồ, chuyện này liên quan đến mạng người. Nếu có người vì nàng mà chết, cho dù cuối cùng nàng không bị truy cứu, lương tâm nàng cũng khó mà yên.Dù vậy, Lâm Thính vẫn tôn trọng ý muốn của hắn. Nếu hắn không muốn nàng chạm vào nó, nàng sẽ dừng lại.Nhưng Đoạn Linh không hề.Hắn chỉ rũ mắt nhìn nàng, bàn tay thăm dò vào trong nước, nắm lấy thứ xấu xí kia, nhìn nàng như thể vừa nuôi một con thú cưng mới, bỡ ngỡ và tò mò v**t v* đầu nó.Thủ pháp của Lâm Thính đúng là rất lạ lẫm, trước đây nàng chưa từng chạm vào thứ này trong đời thực.Nàng căng thẳng đến nỗi ánh mắt cứ đảo đi đảo lại.Mà “thứ đó” lại vô cùng kích động, cứ nhích tới nhích lui trong lòng bàn tay nàng, không ngừng dùng đầu cọ vào da thịt nàng, để lại một chút nước ấm, giống như một con chó sẽ dán vào và l**m người mình yêu thích.Lâm Thính vô thức mở mắt nhìn chủ nhân của nó. Đoạn Linh với hàng lông mày rậm, môi mỏng mím chặt, gương mặt tuyệt đẹp như đóa hoa đang nở rộ đến tột cùng, không phát ra tiếng động, nhưng cái cổ thon dài hơi ngước lên lại toát ra vẻ yếu ớt vô cớ.Nàng không nhìn hắn nữa, chuyên tâm vào việc sửa chữa lỗi lầm của mình, coi đây như một cuộc thí nghiệm.Đoạn Linh vừa ngẩng đầu lên liền có thể nhìn thấy khuôn mặt của Lâm Thính. Hai tay nàng không ngừng v**t v* thứ dưới nước, thần sắc vô cùng gượng gạo, trán và chóp mũi lấm tấm mồ hôi, chắc hẳn là quá căng thẳng.Mồ hôi dọc theo cằm nàng rơi xuống, bắn vào trong nước, nước văng lên người hắn. Lòng Đoạn Linh khẽ lay động vì những giọt nước nhỏ này. Lâm Thính vậy mà lại bằng lòng giúp hắn xoa dịu thứ đang mất kiểm soát này.Đoạn Linh cảm giác như có một bàn tay vô hình đang nắm lấy trái tim đang đập loạn của hắn.Cảm xúc khó nói thành lời.Lâm Thính… Đoạn Linh vô thức khẽ nhúc nhích môi, lặng lẽ niệm hai chữ này. Đôi tay rũ bên người hắn siết chặt, móng tay hằn sâu vào vết thương. Hắn lại không hề cảm thấy đau, chỉ chăm chú nhìn nàng.Thứ xấu xí kia, dưới đôi bàn tay đẹp của Lâm Thính, lại càng thêm xấu xí.Đoạn Linh muốn mở miệng bảo nàng đừng chạm vào nó nữa, rời xa nó, nhưng lại không thể cất lời. Không chỉ không thể cất lời, ánh mắt hắn còn dõi theo hành động của nàng.Chỉ thấy Lâm Thính từ từ v**t v* xuống tận đáy của nó, đầu ngón tay lướt qua hai cái túi nhỏ bên sườn, nhưng lực lại dùng không tốt, quá mạnh, khiến nó bật nảy lên một cái.Nàng theo bản năng buông tay, không hiểu vì sao cứ có cảm giác nó sẽ cắn nàng, rõ ràng nó không thể cắn người.Lâm Thính sợ mình sẽ làm hỏng đồ của Đoạn Linh, sợ bị ghi hận trả thù, nàng lập tức lùi về sau một bước, rời xa hắn, giơ hai tay lên: “Đoạn đại nhân, ta thề, ta không cố ý đâu.”Đoạn Linh ngửa đầu, dường như đang gắng sức nhịn cái gì đó, muốn nắm lấy tay nàng, nhưng rồi lại rụt về giữa chừng, mười ngón tay hắn trắng bệch: “Ta biết ngươi không cố ý.”Nàng do dự một lát, lại tiếp tục chạm vào nó.Không ngờ, thứ quái vật này lại cựa quậy vài cái, rồi phun ra. Chất lỏng sền sệt, ngắt quãng b*n r* tay Lâm Thính, tỏa ra mùi hương hoa thạch nam.
Khoảnh khắc Lâm Thính chạm vào nó, nàng suýt chút nữa đã buông tay, cứ ngỡ sợ bị nó cắn một miếng.
Nhưng nàng vẫn không buông.
Đoạn Linh đã ở Minh Nguyệt Lâu lâu như vậy, lại không hề có ý định gọi người khác vào giải quyết, còn tự làm mình bị thương, chứng tỏ hắn muốn nhẫn nhịn cho đến cùng, không cần sự giúp đỡ của người ở đây.
Nếu là ngày thường, Lâm Thính đương nhiên sẽ không quản chuyện này. Chuyện không liên quan đến mình thì cứ kệ thôi.
Nhưng hôm nay thì không thể mặc kệ được, bởi nếu nó không được giải tỏa, có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng của chủ nhân nó. Nếu Đoạn Linh chết, chỉ sợ nàng cũng không sống nổi.
Đoạn Linh là ai?
Hắn là công tử thế gia, lại là Chỉ huy Thiêm sự của Cẩm Y Vệ được đương kim bệ hạ trọng dụng, sau này có hy vọng lên đến chức Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ, nhất cử nhất động đều ảnh hưởng lớn. Chưa nói đến sống chết, cho dù may mắn sống sót nhưng thân thể tổn hao nhiều, khó đảm bảo hắn sẽ không ghi hận trả thù nàng.
Lâm Thính phải giúp Đoạn Linh giải quyết chuyện này vì hai lẽ: một là, sợ chết; hai là, chén trà là chính tay nàng đưa cho hắn. Mặc dù trước đó nàng không có ý tốt, nhưng đã làm thì phải chịu, sẽ không trốn tránh trách nhiệm, càng không lôi người khác vào.
Huống hồ, chuyện này liên quan đến mạng người. Nếu có người vì nàng mà chết, cho dù cuối cùng nàng không bị truy cứu, lương tâm nàng cũng khó mà yên.
Dù vậy, Lâm Thính vẫn tôn trọng ý muốn của hắn. Nếu hắn không muốn nàng chạm vào nó, nàng sẽ dừng lại.
Nhưng Đoạn Linh không hề.
Hắn chỉ rũ mắt nhìn nàng, bàn tay thăm dò vào trong nước, nắm lấy thứ xấu xí kia, nhìn nàng như thể vừa nuôi một con thú cưng mới, bỡ ngỡ và tò mò v**t v* đầu nó.
Thủ pháp của Lâm Thính đúng là rất lạ lẫm, trước đây nàng chưa từng chạm vào thứ này trong đời thực.
Nàng căng thẳng đến nỗi ánh mắt cứ đảo đi đảo lại.
Mà “thứ đó” lại vô cùng kích động, cứ nhích tới nhích lui trong lòng bàn tay nàng, không ngừng dùng đầu cọ vào da thịt nàng, để lại một chút nước ấm, giống như một con chó sẽ dán vào và l**m người mình yêu thích.
Lâm Thính vô thức mở mắt nhìn chủ nhân của nó. Đoạn Linh với hàng lông mày rậm, môi mỏng mím chặt, gương mặt tuyệt đẹp như đóa hoa đang nở rộ đến tột cùng, không phát ra tiếng động, nhưng cái cổ thon dài hơi ngước lên lại toát ra vẻ yếu ớt vô cớ.
Nàng không nhìn hắn nữa, chuyên tâm vào việc sửa chữa lỗi lầm của mình, coi đây như một cuộc thí nghiệm.
Đoạn Linh vừa ngẩng đầu lên liền có thể nhìn thấy khuôn mặt của Lâm Thính. Hai tay nàng không ngừng v**t v* thứ dưới nước, thần sắc vô cùng gượng gạo, trán và chóp mũi lấm tấm mồ hôi, chắc hẳn là quá căng thẳng.
Mồ hôi dọc theo cằm nàng rơi xuống, bắn vào trong nước, nước văng lên người hắn. Lòng Đoạn Linh khẽ lay động vì những giọt nước nhỏ này. Lâm Thính vậy mà lại bằng lòng giúp hắn xoa dịu thứ đang mất kiểm soát này.
Đoạn Linh cảm giác như có một bàn tay vô hình đang nắm lấy trái tim đang đập loạn của hắn.
Cảm xúc khó nói thành lời.
Lâm Thính… Đoạn Linh vô thức khẽ nhúc nhích môi, lặng lẽ niệm hai chữ này. Đôi tay rũ bên người hắn siết chặt, móng tay hằn sâu vào vết thương. Hắn lại không hề cảm thấy đau, chỉ chăm chú nhìn nàng.
Thứ xấu xí kia, dưới đôi bàn tay đẹp của Lâm Thính, lại càng thêm xấu xí.
Đoạn Linh muốn mở miệng bảo nàng đừng chạm vào nó nữa, rời xa nó, nhưng lại không thể cất lời. Không chỉ không thể cất lời, ánh mắt hắn còn dõi theo hành động của nàng.
Chỉ thấy Lâm Thính từ từ v**t v* xuống tận đáy của nó, đầu ngón tay lướt qua hai cái túi nhỏ bên sườn, nhưng lực lại dùng không tốt, quá mạnh, khiến nó bật nảy lên một cái.
Nàng theo bản năng buông tay, không hiểu vì sao cứ có cảm giác nó sẽ cắn nàng, rõ ràng nó không thể cắn người.
Lâm Thính sợ mình sẽ làm hỏng đồ của Đoạn Linh, sợ bị ghi hận trả thù, nàng lập tức lùi về sau một bước, rời xa hắn, giơ hai tay lên: “Đoạn đại nhân, ta thề, ta không cố ý đâu.”
Đoạn Linh ngửa đầu, dường như đang gắng sức nhịn cái gì đó, muốn nắm lấy tay nàng, nhưng rồi lại rụt về giữa chừng, mười ngón tay hắn trắng bệch: “Ta biết ngươi không cố ý.”
Nàng do dự một lát, lại tiếp tục chạm vào nó.
Không ngờ, thứ quái vật này lại cựa quậy vài cái, rồi phun ra. Chất lỏng sền sệt, ngắt quãng b*n r* tay Lâm Thính, tỏa ra mùi hương hoa thạch nam.
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao HTác giả: Quân Tử SinhTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTông miếu uy nghiêm, trang trọng, bầu không khí nặng nề bao trùm. Mùi hương trầm, hương nến ngưng đọng, quẩn quanh bên người Lâm Thính. Lâm Thính lặng lẽ quỳ trên tấm đệm bồ đoàn, ánh mắt bình thản nhìn những tấm bài vị được khắc tên khác nhau đặt trên án thờ. Kể từ khi xuyên không, cô vẫn không thể tin được mình lại nhập vào thế giới của một quyển truyện “cấm” nổi tiếng trên mạng. Toàn bộ nội dung của truyện, đến 90% chỉ miêu tả chi tiết cảnh ân ái nóng bỏng giữa nam và nữ chính, từ cửa sổ tới rừng cây, từ trong nhà tới ngoài trời, đủ mọi tư thế quái dị. Ngày đó đọc truyện, Lâm Thính chỉ biết trợn mắt há hốc mồm. Giờ đây, chính cô lại là một mảnh ghép của thế giới ấy, hương vị đột nhiên thay đổi. Cô không thể tưởng tượng nổi cảm giác chứng kiến những cảnh “đông cung” sống động diễn ra ngay bên cạnh mình sẽ như thế nào. Lâm Thính là người xuyên không, nhưng mãi đến hai năm trước mới thức tỉnh, khôi phục lại ký ức và nhớ ra cốt truyện gốc. Trước đó, cô sống như một NPC (nhân vật… Khoảnh khắc Lâm Thính chạm vào nó, nàng suýt chút nữa đã buông tay, cứ ngỡ sợ bị nó cắn một miếng.Nhưng nàng vẫn không buông.Đoạn Linh đã ở Minh Nguyệt Lâu lâu như vậy, lại không hề có ý định gọi người khác vào giải quyết, còn tự làm mình bị thương, chứng tỏ hắn muốn nhẫn nhịn cho đến cùng, không cần sự giúp đỡ của người ở đây.Nếu là ngày thường, Lâm Thính đương nhiên sẽ không quản chuyện này. Chuyện không liên quan đến mình thì cứ kệ thôi.Nhưng hôm nay thì không thể mặc kệ được, bởi nếu nó không được giải tỏa, có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng của chủ nhân nó. Nếu Đoạn Linh chết, chỉ sợ nàng cũng không sống nổi.Đoạn Linh là ai?Hắn là công tử thế gia, lại là Chỉ huy Thiêm sự của Cẩm Y Vệ được đương kim bệ hạ trọng dụng, sau này có hy vọng lên đến chức Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ, nhất cử nhất động đều ảnh hưởng lớn. Chưa nói đến sống chết, cho dù may mắn sống sót nhưng thân thể tổn hao nhiều, khó đảm bảo hắn sẽ không ghi hận trả thù nàng.Lâm Thính phải giúp Đoạn Linh giải quyết chuyện này vì hai lẽ: một là, sợ chết; hai là, chén trà là chính tay nàng đưa cho hắn. Mặc dù trước đó nàng không có ý tốt, nhưng đã làm thì phải chịu, sẽ không trốn tránh trách nhiệm, càng không lôi người khác vào.Huống hồ, chuyện này liên quan đến mạng người. Nếu có người vì nàng mà chết, cho dù cuối cùng nàng không bị truy cứu, lương tâm nàng cũng khó mà yên.Dù vậy, Lâm Thính vẫn tôn trọng ý muốn của hắn. Nếu hắn không muốn nàng chạm vào nó, nàng sẽ dừng lại.Nhưng Đoạn Linh không hề.Hắn chỉ rũ mắt nhìn nàng, bàn tay thăm dò vào trong nước, nắm lấy thứ xấu xí kia, nhìn nàng như thể vừa nuôi một con thú cưng mới, bỡ ngỡ và tò mò v**t v* đầu nó.Thủ pháp của Lâm Thính đúng là rất lạ lẫm, trước đây nàng chưa từng chạm vào thứ này trong đời thực.Nàng căng thẳng đến nỗi ánh mắt cứ đảo đi đảo lại.Mà “thứ đó” lại vô cùng kích động, cứ nhích tới nhích lui trong lòng bàn tay nàng, không ngừng dùng đầu cọ vào da thịt nàng, để lại một chút nước ấm, giống như một con chó sẽ dán vào và l**m người mình yêu thích.Lâm Thính vô thức mở mắt nhìn chủ nhân của nó. Đoạn Linh với hàng lông mày rậm, môi mỏng mím chặt, gương mặt tuyệt đẹp như đóa hoa đang nở rộ đến tột cùng, không phát ra tiếng động, nhưng cái cổ thon dài hơi ngước lên lại toát ra vẻ yếu ớt vô cớ.Nàng không nhìn hắn nữa, chuyên tâm vào việc sửa chữa lỗi lầm của mình, coi đây như một cuộc thí nghiệm.Đoạn Linh vừa ngẩng đầu lên liền có thể nhìn thấy khuôn mặt của Lâm Thính. Hai tay nàng không ngừng v**t v* thứ dưới nước, thần sắc vô cùng gượng gạo, trán và chóp mũi lấm tấm mồ hôi, chắc hẳn là quá căng thẳng.Mồ hôi dọc theo cằm nàng rơi xuống, bắn vào trong nước, nước văng lên người hắn. Lòng Đoạn Linh khẽ lay động vì những giọt nước nhỏ này. Lâm Thính vậy mà lại bằng lòng giúp hắn xoa dịu thứ đang mất kiểm soát này.Đoạn Linh cảm giác như có một bàn tay vô hình đang nắm lấy trái tim đang đập loạn của hắn.Cảm xúc khó nói thành lời.Lâm Thính… Đoạn Linh vô thức khẽ nhúc nhích môi, lặng lẽ niệm hai chữ này. Đôi tay rũ bên người hắn siết chặt, móng tay hằn sâu vào vết thương. Hắn lại không hề cảm thấy đau, chỉ chăm chú nhìn nàng.Thứ xấu xí kia, dưới đôi bàn tay đẹp của Lâm Thính, lại càng thêm xấu xí.Đoạn Linh muốn mở miệng bảo nàng đừng chạm vào nó nữa, rời xa nó, nhưng lại không thể cất lời. Không chỉ không thể cất lời, ánh mắt hắn còn dõi theo hành động của nàng.Chỉ thấy Lâm Thính từ từ v**t v* xuống tận đáy của nó, đầu ngón tay lướt qua hai cái túi nhỏ bên sườn, nhưng lực lại dùng không tốt, quá mạnh, khiến nó bật nảy lên một cái.Nàng theo bản năng buông tay, không hiểu vì sao cứ có cảm giác nó sẽ cắn nàng, rõ ràng nó không thể cắn người.Lâm Thính sợ mình sẽ làm hỏng đồ của Đoạn Linh, sợ bị ghi hận trả thù, nàng lập tức lùi về sau một bước, rời xa hắn, giơ hai tay lên: “Đoạn đại nhân, ta thề, ta không cố ý đâu.”Đoạn Linh ngửa đầu, dường như đang gắng sức nhịn cái gì đó, muốn nắm lấy tay nàng, nhưng rồi lại rụt về giữa chừng, mười ngón tay hắn trắng bệch: “Ta biết ngươi không cố ý.”Nàng do dự một lát, lại tiếp tục chạm vào nó.Không ngờ, thứ quái vật này lại cựa quậy vài cái, rồi phun ra. Chất lỏng sền sệt, ngắt quãng b*n r* tay Lâm Thính, tỏa ra mùi hương hoa thạch nam.