Tác giả:

Tông miếu uy nghiêm, trang trọng, bầu không khí nặng nề bao trùm. Mùi hương trầm, hương nến ngưng đọng, quẩn quanh bên người Lâm Thính. Lâm Thính lặng lẽ quỳ trên tấm đệm bồ đoàn, ánh mắt bình thản nhìn những tấm bài vị được khắc tên khác nhau đặt trên án thờ. Kể từ khi xuyên không, cô vẫn không thể tin được mình lại nhập vào thế giới của một quyển truyện “cấm” nổi tiếng trên mạng. Toàn bộ nội dung của truyện, đến 90% chỉ miêu tả chi tiết cảnh ân ái nóng bỏng giữa nam và nữ chính, từ cửa sổ tới rừng cây, từ trong nhà tới ngoài trời, đủ mọi tư thế quái dị. Ngày đó đọc truyện, Lâm Thính chỉ biết trợn mắt há hốc mồm. Giờ đây, chính cô lại là một mảnh ghép của thế giới ấy, hương vị đột nhiên thay đổi. Cô không thể tưởng tượng nổi cảm giác chứng kiến những cảnh “đông cung” sống động diễn ra ngay bên cạnh mình sẽ như thế nào. Lâm Thính là người xuyên không, nhưng mãi đến hai năm trước mới thức tỉnh, khôi phục lại ký ức và nhớ ra cốt truyện gốc. Trước đó, cô sống như một  NPC  (nhân vật…

Chương 207

Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao HTác giả: Quân Tử SinhTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTông miếu uy nghiêm, trang trọng, bầu không khí nặng nề bao trùm. Mùi hương trầm, hương nến ngưng đọng, quẩn quanh bên người Lâm Thính. Lâm Thính lặng lẽ quỳ trên tấm đệm bồ đoàn, ánh mắt bình thản nhìn những tấm bài vị được khắc tên khác nhau đặt trên án thờ. Kể từ khi xuyên không, cô vẫn không thể tin được mình lại nhập vào thế giới của một quyển truyện “cấm” nổi tiếng trên mạng. Toàn bộ nội dung của truyện, đến 90% chỉ miêu tả chi tiết cảnh ân ái nóng bỏng giữa nam và nữ chính, từ cửa sổ tới rừng cây, từ trong nhà tới ngoài trời, đủ mọi tư thế quái dị. Ngày đó đọc truyện, Lâm Thính chỉ biết trợn mắt há hốc mồm. Giờ đây, chính cô lại là một mảnh ghép của thế giới ấy, hương vị đột nhiên thay đổi. Cô không thể tưởng tượng nổi cảm giác chứng kiến những cảnh “đông cung” sống động diễn ra ngay bên cạnh mình sẽ như thế nào. Lâm Thính là người xuyên không, nhưng mãi đến hai năm trước mới thức tỉnh, khôi phục lại ký ức và nhớ ra cốt truyện gốc. Trước đó, cô sống như một  NPC  (nhân vật…   Lâm Thính bước lên bậc thềm, nhanh chóng đi vào Bắc Trấn Phủ Tư. Đi được vài bước, nàng lại chạy về phía cổng hỏi Cẩm y vệ: "Đoạn đại nhân có nói cho ta biết nên chờ hắn ở đâu không?" Trước kia nàng gặp hắn ở nhà chính, lỡ hôm nay hắn đổi chỗ thì sao.Cẩm y vệ đáp: "Trước kia ngài gặp Đoạn đại nhân ở đâu, hôm nay cũng ở đó.""Được, cảm ơn."thủ hạ đi thẳng đến nhà chính của Đoạn Linh. Trên đường, nàng gặp vài vị thiên hộ Cẩm y vệ đã từng tham gia tiệc sinh thần của hắn hôm qua. Họ vẫn nhận ra nàng, chắp tay hành lễ: "Lâm thất cô nương!"Nàng rất muốn nói với những Cẩm y vệ này rằng giọng họ quá lớn, nhưng lại ngại không dám. Ngày hôm qua nàng cũng đã nói rất lớn tiếng câu "ta muốn cùng ngươi thành hôn" với Đoạn Linh. Thế nên thủ hạ chỉ gật đầu rồi chạy thật nhanh.Họ nhìn theo bóng lưng nàng: "Lâm thất cô nương hôm nay nhìn có vẻ ngượng ngùng hơn hẳn hôm qua."Lâm Thính cảm nhận được ánh mắt của họ, nàng chạy càng lúc càng nhanh hơn, gần như là lao thẳng vào nhà chính. Vừa ngẩng đầu lên, thân ảnh tuy gầy gò nhưng đầy sức hút của Đoạn Linh đã đập vào mắt nàng. Bộ phi ngư phục màu đỏ càng làm nổi bật đôi môi đỏ mọng và hàm răng trắng đều của hắn.Nàng đứng lại: "Đoạn đại nhân."Đoạn Linh buông hồ sơ, bàn tay với những đốt ngón tay rõ ràng cầm ấm trà, rót một chén, rồi đứng dậy đi về phía Lâm Thính, đưa cho nàng: "Ngươi đã đến rồi."Lâm Thính nhìn chén trà màu xanh nhạt đang gợn sóng nhẹ, cuối cùng cũng nhận lấy và uống cạn một hơi: "Ngươi biết ta sẽ đến?" Nàng ăn mấy cái bánh bao nên giờ khát nước vô cùng.Hắn cong mắt: "Đoán thôi."Nàng siết chặt chén trà, nhìn khuôn mặt trắng như ngọc của hắn: "Vậy hẳn ngươi cũng có thể đoán được ta hôm nay đến đây vì chuyện gì rồi chứ?""Hôn sự." Đoạn Linh đưa tay ra. Lông mi thủ hạ khẽ rung lên, nhưng rồi thấy hắn chỉ là cầm lấy chén trà rỗng trong tay nàng. Trong khoảnh khắc rút tay lại, đầu ngón tay hắn nhẹ nhàng lướt qua lòng bàn tay nàng.Lâm Thính sắp xếp lại những suy nghĩ đang rối bời: "Ta có thể hỏi ngươi một câu hỏi không?"Đoạn Linh thong thả rót thêm một chén trà nữa, nhưng không đưa cho nàng mà đặt ở trên bàn ngay chỗ nàng dễ với tới. "Ngươi hỏi đi."thủ hạ nhìn hắn một lúc: "Hôm qua, lý do gì mà ngươi lại đồng ý với ta?"Đoạn Linh ngước mắt lên.Bốn mắt nhìn nhau, Lâm Thính không hề né tránh, hơi ngẩng đầu, chuyên chú nhìn Đoạn Linh, như thể không có được câu trả lời thì thề không bỏ cuộc.Đoạn Linh vô thức nhìn vào đôi mắt của nàng, miêu tả hình dáng chúng bằng ánh mắt, một lần rồi lại một lần. Bàn tay hắn đặt trên mép bàn khẽ nhúc nhích, rồi hắn cất lời: “Ta muốn cùng ngươi thành thân, nên đã đồng ý.”Lâm Thính ngạc nhiên đến mức khó tin: “Ngươi nói, ngươi muốn cùng ta thành thân?”“Ừ, ta muốn cùng ngươi thành thân.”Cuối cùng nàng cũng hỏi được câu hỏi vẫn luôn canh cánh trong lòng: “Ngươi... thích ta sao?”Đoạn Linh đáp: “Ta muốn giữ ngươi lại bên cạnh ta, ta không biết đó có tính là thích hay không. Nếu ngươi cần ta phải thích, ta có thể học cách thích ngươi.”Lâm Thính á khẩu, có chút không biết phải làm sao. Đoạn Linh nói muốn giữ nàng lại bên cạnh, vậy thì hiện tại, hắn đã có chút tình cảm với nàng rồi.Đoạn Linh có chút thích nàng…Mặc dù trước đó nàng cũng đã từng nghi ngờ khả năng này, nhưng giờ đây nghe chính miệng hắn nói ra, nàng vẫn thấy khó tin. Tuy nhiên, dù khó tin đến đâu, Lâm Thính cũng phải chấp nhận: “Ngươi không hỏi ta vì sao lại nói câu đó trong tiệc sinh thần của ngươi sao?”Đoạn Linh rũ mắt, che đi những cảm xúc kỳ lạ dưới đáy mắt, rồi rót thêm cho mình một chén trà, cười nói: “Chẳng phải ngươi thích ta sao?”Lâm Thính sững sờ.“Nếu ngươi không thích ta, cớ gì lại lo lắng an nguy của ta, cớ gì lại nhiều lần liều mình cứu ta, cớ gì lại cầu hôn ta trước mặt nhiều người như thế.” Giọng Đoạn Linh trầm thấp, nhẹ nhàng, nhưng lại như chứa độc, “Hay là… ngươi còn có mục đích khó nói nào khác?”Lâm Thính nhận ra ý tứ sâu xa trong lời nói của hắn, nàng đành phải nói dối: “Ta... ta là thích ngươi.” Nếu không, nàng không thể giải thích hành động “cầu hôn” trước mặt mọi người của mình. Những lý do khác đều quá miễn cưỡng, chỉ có tình cảm mới là lời giải thích hợp lý nhất.Nàng chuyển chủ đề: “Nhưng mà…”Nhưng mà cái gì đây? Lâm Thính nhất thời không nghĩ ra được câu tiếp theo.Đoạn Linh bước từng bước về phía Lâm Thính, đưa tay sửa lại chiếc kim bộ diêu hơi lệch của nàng, ôn tồn ngắt lời: “Ta muốn ngươi ở lại bên cạnh ta, còn ngươi thì thích ta. Vậy thì cứ như lời ngươi nói, chúng ta thành thân.”

 

 Lâm Thính bước lên bậc thềm, nhanh chóng đi vào Bắc Trấn Phủ Tư. Đi được vài bước, nàng lại chạy về phía cổng hỏi Cẩm y vệ: "Đoạn đại nhân có nói cho ta biết nên chờ hắn ở đâu không?" Trước kia nàng gặp hắn ở nhà chính, lỡ hôm nay hắn đổi chỗ thì sao.

Cẩm y vệ đáp: "Trước kia ngài gặp Đoạn đại nhân ở đâu, hôm nay cũng ở đó."

"Được, cảm ơn."

thủ hạ đi thẳng đến nhà chính của Đoạn Linh. Trên đường, nàng gặp vài vị thiên hộ Cẩm y vệ đã từng tham gia tiệc sinh thần của hắn hôm qua. Họ vẫn nhận ra nàng, chắp tay hành lễ: "Lâm thất cô nương!"

Nàng rất muốn nói với những Cẩm y vệ này rằng giọng họ quá lớn, nhưng lại ngại không dám. Ngày hôm qua nàng cũng đã nói rất lớn tiếng câu "ta muốn cùng ngươi thành hôn" với Đoạn Linh. Thế nên thủ hạ chỉ gật đầu rồi chạy thật nhanh.

Họ nhìn theo bóng lưng nàng: "Lâm thất cô nương hôm nay nhìn có vẻ ngượng ngùng hơn hẳn hôm qua."

Lâm Thính cảm nhận được ánh mắt của họ, nàng chạy càng lúc càng nhanh hơn, gần như là lao thẳng vào nhà chính. Vừa ngẩng đầu lên, thân ảnh tuy gầy gò nhưng đầy sức hút của Đoạn Linh đã đập vào mắt nàng. Bộ phi ngư phục màu đỏ càng làm nổi bật đôi môi đỏ mọng và hàm răng trắng đều của hắn.

Nàng đứng lại: "Đoạn đại nhân."

Đoạn Linh buông hồ sơ, bàn tay với những đốt ngón tay rõ ràng cầm ấm trà, rót một chén, rồi đứng dậy đi về phía Lâm Thính, đưa cho nàng: "Ngươi đã đến rồi."

Lâm Thính nhìn chén trà màu xanh nhạt đang gợn sóng nhẹ, cuối cùng cũng nhận lấy và uống cạn một hơi: "Ngươi biết ta sẽ đến?" Nàng ăn mấy cái bánh bao nên giờ khát nước vô cùng.

Hắn cong mắt: "Đoán thôi."

Nàng siết chặt chén trà, nhìn khuôn mặt trắng như ngọc của hắn: "Vậy hẳn ngươi cũng có thể đoán được ta hôm nay đến đây vì chuyện gì rồi chứ?"

"Hôn sự." Đoạn Linh đưa tay ra. Lông mi thủ hạ khẽ rung lên, nhưng rồi thấy hắn chỉ là cầm lấy chén trà rỗng trong tay nàng. Trong khoảnh khắc rút tay lại, đầu ngón tay hắn nhẹ nhàng lướt qua lòng bàn tay nàng.

Lâm Thính sắp xếp lại những suy nghĩ đang rối bời: "Ta có thể hỏi ngươi một câu hỏi không?"

Đoạn Linh thong thả rót thêm một chén trà nữa, nhưng không đưa cho nàng mà đặt ở trên bàn ngay chỗ nàng dễ với tới. "Ngươi hỏi đi."

thủ hạ nhìn hắn một lúc: "Hôm qua, lý do gì mà ngươi lại đồng ý với ta?"

Đoạn Linh ngước mắt lên.

Bốn mắt nhìn nhau, Lâm Thính không hề né tránh, hơi ngẩng đầu, chuyên chú nhìn Đoạn Linh, như thể không có được câu trả lời thì thề không bỏ cuộc.

Đoạn Linh vô thức nhìn vào đôi mắt của nàng, miêu tả hình dáng chúng bằng ánh mắt, một lần rồi lại một lần. Bàn tay hắn đặt trên mép bàn khẽ nhúc nhích, rồi hắn cất lời: “Ta muốn cùng ngươi thành thân, nên đã đồng ý.”

Lâm Thính ngạc nhiên đến mức khó tin: “Ngươi nói, ngươi muốn cùng ta thành thân?”

“Ừ, ta muốn cùng ngươi thành thân.”

Cuối cùng nàng cũng hỏi được câu hỏi vẫn luôn canh cánh trong lòng: “Ngươi... thích ta sao?”

Đoạn Linh đáp: “Ta muốn giữ ngươi lại bên cạnh ta, ta không biết đó có tính là thích hay không. Nếu ngươi cần ta phải thích, ta có thể học cách thích ngươi.”

Lâm Thính á khẩu, có chút không biết phải làm sao. Đoạn Linh nói muốn giữ nàng lại bên cạnh, vậy thì hiện tại, hắn đã có chút tình cảm với nàng rồi.

Đoạn Linh có chút thích nàng…

Mặc dù trước đó nàng cũng đã từng nghi ngờ khả năng này, nhưng giờ đây nghe chính miệng hắn nói ra, nàng vẫn thấy khó tin. Tuy nhiên, dù khó tin đến đâu, Lâm Thính cũng phải chấp nhận: “Ngươi không hỏi ta vì sao lại nói câu đó trong tiệc sinh thần của ngươi sao?”

Đoạn Linh rũ mắt, che đi những cảm xúc kỳ lạ dưới đáy mắt, rồi rót thêm cho mình một chén trà, cười nói: “Chẳng phải ngươi thích ta sao?”

Lâm Thính sững sờ.

“Nếu ngươi không thích ta, cớ gì lại lo lắng an nguy của ta, cớ gì lại nhiều lần liều mình cứu ta, cớ gì lại cầu hôn ta trước mặt nhiều người như thế.” Giọng Đoạn Linh trầm thấp, nhẹ nhàng, nhưng lại như chứa độc, “Hay là… ngươi còn có mục đích khó nói nào khác?”

Lâm Thính nhận ra ý tứ sâu xa trong lời nói của hắn, nàng đành phải nói dối: “Ta... ta là thích ngươi.” Nếu không, nàng không thể giải thích hành động “cầu hôn” trước mặt mọi người của mình. Những lý do khác đều quá miễn cưỡng, chỉ có tình cảm mới là lời giải thích hợp lý nhất.

Nàng chuyển chủ đề: “Nhưng mà…”

Nhưng mà cái gì đây? Lâm Thính nhất thời không nghĩ ra được câu tiếp theo.

Đoạn Linh bước từng bước về phía Lâm Thính, đưa tay sửa lại chiếc kim bộ diêu hơi lệch của nàng, ôn tồn ngắt lời: “Ta muốn ngươi ở lại bên cạnh ta, còn ngươi thì thích ta. Vậy thì cứ như lời ngươi nói, chúng ta thành thân.”

Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao HTác giả: Quân Tử SinhTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTông miếu uy nghiêm, trang trọng, bầu không khí nặng nề bao trùm. Mùi hương trầm, hương nến ngưng đọng, quẩn quanh bên người Lâm Thính. Lâm Thính lặng lẽ quỳ trên tấm đệm bồ đoàn, ánh mắt bình thản nhìn những tấm bài vị được khắc tên khác nhau đặt trên án thờ. Kể từ khi xuyên không, cô vẫn không thể tin được mình lại nhập vào thế giới của một quyển truyện “cấm” nổi tiếng trên mạng. Toàn bộ nội dung của truyện, đến 90% chỉ miêu tả chi tiết cảnh ân ái nóng bỏng giữa nam và nữ chính, từ cửa sổ tới rừng cây, từ trong nhà tới ngoài trời, đủ mọi tư thế quái dị. Ngày đó đọc truyện, Lâm Thính chỉ biết trợn mắt há hốc mồm. Giờ đây, chính cô lại là một mảnh ghép của thế giới ấy, hương vị đột nhiên thay đổi. Cô không thể tưởng tượng nổi cảm giác chứng kiến những cảnh “đông cung” sống động diễn ra ngay bên cạnh mình sẽ như thế nào. Lâm Thính là người xuyên không, nhưng mãi đến hai năm trước mới thức tỉnh, khôi phục lại ký ức và nhớ ra cốt truyện gốc. Trước đó, cô sống như một  NPC  (nhân vật…   Lâm Thính bước lên bậc thềm, nhanh chóng đi vào Bắc Trấn Phủ Tư. Đi được vài bước, nàng lại chạy về phía cổng hỏi Cẩm y vệ: "Đoạn đại nhân có nói cho ta biết nên chờ hắn ở đâu không?" Trước kia nàng gặp hắn ở nhà chính, lỡ hôm nay hắn đổi chỗ thì sao.Cẩm y vệ đáp: "Trước kia ngài gặp Đoạn đại nhân ở đâu, hôm nay cũng ở đó.""Được, cảm ơn."thủ hạ đi thẳng đến nhà chính của Đoạn Linh. Trên đường, nàng gặp vài vị thiên hộ Cẩm y vệ đã từng tham gia tiệc sinh thần của hắn hôm qua. Họ vẫn nhận ra nàng, chắp tay hành lễ: "Lâm thất cô nương!"Nàng rất muốn nói với những Cẩm y vệ này rằng giọng họ quá lớn, nhưng lại ngại không dám. Ngày hôm qua nàng cũng đã nói rất lớn tiếng câu "ta muốn cùng ngươi thành hôn" với Đoạn Linh. Thế nên thủ hạ chỉ gật đầu rồi chạy thật nhanh.Họ nhìn theo bóng lưng nàng: "Lâm thất cô nương hôm nay nhìn có vẻ ngượng ngùng hơn hẳn hôm qua."Lâm Thính cảm nhận được ánh mắt của họ, nàng chạy càng lúc càng nhanh hơn, gần như là lao thẳng vào nhà chính. Vừa ngẩng đầu lên, thân ảnh tuy gầy gò nhưng đầy sức hút của Đoạn Linh đã đập vào mắt nàng. Bộ phi ngư phục màu đỏ càng làm nổi bật đôi môi đỏ mọng và hàm răng trắng đều của hắn.Nàng đứng lại: "Đoạn đại nhân."Đoạn Linh buông hồ sơ, bàn tay với những đốt ngón tay rõ ràng cầm ấm trà, rót một chén, rồi đứng dậy đi về phía Lâm Thính, đưa cho nàng: "Ngươi đã đến rồi."Lâm Thính nhìn chén trà màu xanh nhạt đang gợn sóng nhẹ, cuối cùng cũng nhận lấy và uống cạn một hơi: "Ngươi biết ta sẽ đến?" Nàng ăn mấy cái bánh bao nên giờ khát nước vô cùng.Hắn cong mắt: "Đoán thôi."Nàng siết chặt chén trà, nhìn khuôn mặt trắng như ngọc của hắn: "Vậy hẳn ngươi cũng có thể đoán được ta hôm nay đến đây vì chuyện gì rồi chứ?""Hôn sự." Đoạn Linh đưa tay ra. Lông mi thủ hạ khẽ rung lên, nhưng rồi thấy hắn chỉ là cầm lấy chén trà rỗng trong tay nàng. Trong khoảnh khắc rút tay lại, đầu ngón tay hắn nhẹ nhàng lướt qua lòng bàn tay nàng.Lâm Thính sắp xếp lại những suy nghĩ đang rối bời: "Ta có thể hỏi ngươi một câu hỏi không?"Đoạn Linh thong thả rót thêm một chén trà nữa, nhưng không đưa cho nàng mà đặt ở trên bàn ngay chỗ nàng dễ với tới. "Ngươi hỏi đi."thủ hạ nhìn hắn một lúc: "Hôm qua, lý do gì mà ngươi lại đồng ý với ta?"Đoạn Linh ngước mắt lên.Bốn mắt nhìn nhau, Lâm Thính không hề né tránh, hơi ngẩng đầu, chuyên chú nhìn Đoạn Linh, như thể không có được câu trả lời thì thề không bỏ cuộc.Đoạn Linh vô thức nhìn vào đôi mắt của nàng, miêu tả hình dáng chúng bằng ánh mắt, một lần rồi lại một lần. Bàn tay hắn đặt trên mép bàn khẽ nhúc nhích, rồi hắn cất lời: “Ta muốn cùng ngươi thành thân, nên đã đồng ý.”Lâm Thính ngạc nhiên đến mức khó tin: “Ngươi nói, ngươi muốn cùng ta thành thân?”“Ừ, ta muốn cùng ngươi thành thân.”Cuối cùng nàng cũng hỏi được câu hỏi vẫn luôn canh cánh trong lòng: “Ngươi... thích ta sao?”Đoạn Linh đáp: “Ta muốn giữ ngươi lại bên cạnh ta, ta không biết đó có tính là thích hay không. Nếu ngươi cần ta phải thích, ta có thể học cách thích ngươi.”Lâm Thính á khẩu, có chút không biết phải làm sao. Đoạn Linh nói muốn giữ nàng lại bên cạnh, vậy thì hiện tại, hắn đã có chút tình cảm với nàng rồi.Đoạn Linh có chút thích nàng…Mặc dù trước đó nàng cũng đã từng nghi ngờ khả năng này, nhưng giờ đây nghe chính miệng hắn nói ra, nàng vẫn thấy khó tin. Tuy nhiên, dù khó tin đến đâu, Lâm Thính cũng phải chấp nhận: “Ngươi không hỏi ta vì sao lại nói câu đó trong tiệc sinh thần của ngươi sao?”Đoạn Linh rũ mắt, che đi những cảm xúc kỳ lạ dưới đáy mắt, rồi rót thêm cho mình một chén trà, cười nói: “Chẳng phải ngươi thích ta sao?”Lâm Thính sững sờ.“Nếu ngươi không thích ta, cớ gì lại lo lắng an nguy của ta, cớ gì lại nhiều lần liều mình cứu ta, cớ gì lại cầu hôn ta trước mặt nhiều người như thế.” Giọng Đoạn Linh trầm thấp, nhẹ nhàng, nhưng lại như chứa độc, “Hay là… ngươi còn có mục đích khó nói nào khác?”Lâm Thính nhận ra ý tứ sâu xa trong lời nói của hắn, nàng đành phải nói dối: “Ta... ta là thích ngươi.” Nếu không, nàng không thể giải thích hành động “cầu hôn” trước mặt mọi người của mình. Những lý do khác đều quá miễn cưỡng, chỉ có tình cảm mới là lời giải thích hợp lý nhất.Nàng chuyển chủ đề: “Nhưng mà…”Nhưng mà cái gì đây? Lâm Thính nhất thời không nghĩ ra được câu tiếp theo.Đoạn Linh bước từng bước về phía Lâm Thính, đưa tay sửa lại chiếc kim bộ diêu hơi lệch của nàng, ôn tồn ngắt lời: “Ta muốn ngươi ở lại bên cạnh ta, còn ngươi thì thích ta. Vậy thì cứ như lời ngươi nói, chúng ta thành thân.”

Chương 207