Tác giả:

Tông miếu uy nghiêm, trang trọng, bầu không khí nặng nề bao trùm. Mùi hương trầm, hương nến ngưng đọng, quẩn quanh bên người Lâm Thính. Lâm Thính lặng lẽ quỳ trên tấm đệm bồ đoàn, ánh mắt bình thản nhìn những tấm bài vị được khắc tên khác nhau đặt trên án thờ. Kể từ khi xuyên không, cô vẫn không thể tin được mình lại nhập vào thế giới của một quyển truyện “cấm” nổi tiếng trên mạng. Toàn bộ nội dung của truyện, đến 90% chỉ miêu tả chi tiết cảnh ân ái nóng bỏng giữa nam và nữ chính, từ cửa sổ tới rừng cây, từ trong nhà tới ngoài trời, đủ mọi tư thế quái dị. Ngày đó đọc truyện, Lâm Thính chỉ biết trợn mắt há hốc mồm. Giờ đây, chính cô lại là một mảnh ghép của thế giới ấy, hương vị đột nhiên thay đổi. Cô không thể tưởng tượng nổi cảm giác chứng kiến những cảnh “đông cung” sống động diễn ra ngay bên cạnh mình sẽ như thế nào. Lâm Thính là người xuyên không, nhưng mãi đến hai năm trước mới thức tỉnh, khôi phục lại ký ức và nhớ ra cốt truyện gốc. Trước đó, cô sống như một  NPC  (nhân vật…

Chương 233

Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao HTác giả: Quân Tử SinhTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTông miếu uy nghiêm, trang trọng, bầu không khí nặng nề bao trùm. Mùi hương trầm, hương nến ngưng đọng, quẩn quanh bên người Lâm Thính. Lâm Thính lặng lẽ quỳ trên tấm đệm bồ đoàn, ánh mắt bình thản nhìn những tấm bài vị được khắc tên khác nhau đặt trên án thờ. Kể từ khi xuyên không, cô vẫn không thể tin được mình lại nhập vào thế giới của một quyển truyện “cấm” nổi tiếng trên mạng. Toàn bộ nội dung của truyện, đến 90% chỉ miêu tả chi tiết cảnh ân ái nóng bỏng giữa nam và nữ chính, từ cửa sổ tới rừng cây, từ trong nhà tới ngoài trời, đủ mọi tư thế quái dị. Ngày đó đọc truyện, Lâm Thính chỉ biết trợn mắt há hốc mồm. Giờ đây, chính cô lại là một mảnh ghép của thế giới ấy, hương vị đột nhiên thay đổi. Cô không thể tưởng tượng nổi cảm giác chứng kiến những cảnh “đông cung” sống động diễn ra ngay bên cạnh mình sẽ như thế nào. Lâm Thính là người xuyên không, nhưng mãi đến hai năm trước mới thức tỉnh, khôi phục lại ký ức và nhớ ra cốt truyện gốc. Trước đó, cô sống như một  NPC  (nhân vật…  Kim An Tại hiểu rõ lựa chọn của nàng: “Tùy ngươi. Nếu ngươi bị nhiễm bệnh mà chết, nể tình chúng ta cộng sự đã lâu, việc nhặt xác cho ngươi ta sẽ lo liệu. Không đúng ... thi thể người chết vì ôn dịch sẽ bị quan phủ đốt thành tro.”Lâm Thính tức đến mức muốn ném cái cốc vào mặt hắn, nhưng lại sợ kinh động đến Cẩm Y Vệ đang canh gác bên ngoài nên đành nhịn.“Ngươi đừng có mà nguyền rủa ta, cảm ơn.”Theo những gì Kim An Tại biết, đến nay, dù đã có rất nhiều người chết vì bệnh dịch, triều đình vẫn chưa tìm ra phương thuốc chữa trị. Điều kỳ lạ nhất là những người nhiễm bệnh sau khi bị đưa đi đều bặt vô âm tín.Thậm chí có cả người của triều đình và các thế gia đại tộc, sau khi bị đưa đi cũng không có bất kỳ tin tức nào. Người nhà họ đều im lặng, nhưng có vài nhà lại lặng lẽ chuẩn bị sẵn quan tài.Cẩm Y Vệ còn chưa nói họ đã chết, vậy cớ gì người nhà họ lại chuẩn bị quan tài trước? Chẳng lẽ họ đã biết trước điều gì, biết những người đó nhất định sẽ chết?Kim An Tại đã thử điều tra, nhưng không tìm được bất kỳ manh mối nào. Hắn nhìn Lâm Thính, hỏi: “Đoạn Linh có từng nói với ngươi những người nhiễm bệnh sẽ bị đưa đi đâu không?”Lâm Thính đáp thật: “Không. Hắn chỉ nói quan phủ tập trung họ lại. Cụ thể sẽ bị đưa đi đâu thì hắn không nói, ta cũng không hỏi.” Dù sao đó cũng là cơ mật của Cẩm Y Vệ.Nàng lấy làm lạ: “Sao đột nhiên ngươi lại hỏi chuyện này? Ngươi đâu phải người thích lo chuyện bao đồng.”Kim An Tại chưa điều tra rõ ràng, không tiện kết luận: “Hỏi vu vơ thôi. Thôi, ta đi đây.” Hắn quay người bước về phía cửa sổ.Lâm Thính chợt nhớ tới kẻ đã theo dõi mình, vội vàng gọi hắn lại: “Khoan đã, sau khi rời khỏi Bắc Trường Nhai, ngươi có thể giúp ta điều tra một người được không?”“Điều tra ai?”“Hán Đốc Đông Xưởng, Đạp Tuyết Nê. Ngày ta và Lệnh Uẩn đến Đông Cung, ta phát hiện có kẻ theo dõi bọn ta. Ta nghi ngờ là tên Hán Đốc này sai khiến.”Kim An Tại phân tích: “Hán Đốc Đông Xưởng sao? Ta nghe nói về hắn nhưng chưa từng gặp. Đông Xưởng xưa nay vẫn luôn đấu đá với Cẩm Y Vệ. Hắn phái người theo dõi các ngươi, là muốn nắm được điểm yếu của Đoạn Linh?”Lâm Thính nhún vai: “Không rõ. Ngươi cứ nói có điều tra được không thôi. Nếu không thì sau khi ra ngoài ta sẽ tự tìm cách.”“Được. Năm mươi lượng.”“Ngươi chết đi!” Lâm Thính giơ chân định đá Kim An Tại. Hắn nhanh chóng nhảy qua cửa sổ tránh né, khinh công lợi hại, thân thủ nhanh nhẹn, chỉ vài cái đã trèo qua nóc nhà bên cạnh, biến mất khỏi tầm mắt nàng.Kim An Tại vừa rời khỏi Bắc Trường Nhai đã lập tức đi điều tra tên Hán Đốc Đông Xưởng mà Lâm Thính đã nhắc. Hắn phát hiện Đạp Tuyết Nê là một thái giám đã trưởng thành mới nhập cung, đã lăn lộn nhiều năm, leo lên được chức Hán Đốc. Hắn đã giết không ít người, sự độc ác tàn nhẫn của hắn chẳng thua kém gì Cẩm Y Vệ.Đạp Tuyết Nê năm nay tuy đã bốn mươi, nhưng nhờ gương mặt tuấn tú và là thái giám nên trông trẻ hơn nhiều, chỉ khoảng ngoài ba mươi.Về thân phận trước khi làm thái giám của Đạp Tuyết Nê, nhà ở đâu, có thân nhân, vợ con gì không, Kim An Tại không tài nào tra ra được. Tất cả những thông tin đó cứ như đã bị ai đó cố tình xóa sạch.Tuy nhiên, việc Đạp Tuyết Nê gần đây có phái người theo dõi Lâm Thính hay không, hắn vẫn có thể tra được.Đạp Tuyết Nê không chỉ phái người theo dõi Lâm Thính, mà còn cả mẫu thân của nàng, Lý Kinh Thu. Kim An Tại có thể hiểu việc hắn theo dõi Lâm Thính là để uy h**p Đoạn Linh. Nhưng theo dõi Lý Kinh Thu làm gì? Dùng mẹ của Lâm Thính để uy h**p Đoạn Linh ư? Điều này nghe không hợp lý chút nào.Kim An Tại lợi dụng các mối quan hệ trong giới giang hồ, điều tra Đạp Tuyết Nê rất nhanh. Vừa vào đêm đã tra xong, cũng một phần vì Đạp Tuyết Nê không có nhiều chuyện để mà tra.Hắn lập tức trở lại Bắc Trường Nhai tìm Lâm Thính, kể lại những chuyện mình đã điều tra được.Lâm Thính nghe xong, kinh hãi bật dậy, túm lấy hắn hỏi: “Hắn còn phái người theo dõi mẫu thân ta? Ngươi có tra ra tại sao hắn lại theo dõi ta và nương không?” Rốt cuộc có phải vì Đoạn Linh không?Kim An Tại trầm ngâm một lát: “Chỉ e chỉ có Đạp Tuyết Nê tự mình mới biết nguyên nhân thật sự. Thuộc hạ của hắn chỉ biết tuân lệnh mà làm, không rõ đầu đuôi, ta cũng không biết phải tra từ đâu.”Nàng lo lắng: “Ngoài việc phái người theo dõi, hắn còn làm chuyện gì khác không?”Hắn tựa lưng vào cửa sổ, ngón tay thong thả xoay thanh trường kiếm: “Không, ít nhất đến giờ thì chưa có. Ngươi sợ hắn làm hại mẫu thân ngươi?”Lâm Thính mím môi: “Chắc chắn rồi.” Chuyện liên quan đến Lý Kinh Thu, tuyệt đối không được sơ suất. 

 

Kim An Tại hiểu rõ lựa chọn của nàng: “Tùy ngươi. Nếu ngươi bị nhiễm bệnh mà chết, nể tình chúng ta cộng sự đã lâu, việc nhặt xác cho ngươi ta sẽ lo liệu. Không đúng ... thi thể người chết vì ôn dịch sẽ bị quan phủ đốt thành tro.”

Lâm Thính tức đến mức muốn ném cái cốc vào mặt hắn, nhưng lại sợ kinh động đến Cẩm Y Vệ đang canh gác bên ngoài nên đành nhịn.

“Ngươi đừng có mà nguyền rủa ta, cảm ơn.”

Theo những gì Kim An Tại biết, đến nay, dù đã có rất nhiều người chết vì bệnh dịch, triều đình vẫn chưa tìm ra phương thuốc chữa trị. Điều kỳ lạ nhất là những người nhiễm bệnh sau khi bị đưa đi đều bặt vô âm tín.

Thậm chí có cả người của triều đình và các thế gia đại tộc, sau khi bị đưa đi cũng không có bất kỳ tin tức nào. Người nhà họ đều im lặng, nhưng có vài nhà lại lặng lẽ chuẩn bị sẵn quan tài.

Cẩm Y Vệ còn chưa nói họ đã chết, vậy cớ gì người nhà họ lại chuẩn bị quan tài trước? Chẳng lẽ họ đã biết trước điều gì, biết những người đó nhất định sẽ chết?

Kim An Tại đã thử điều tra, nhưng không tìm được bất kỳ manh mối nào. Hắn nhìn Lâm Thính, hỏi: “Đoạn Linh có từng nói với ngươi những người nhiễm bệnh sẽ bị đưa đi đâu không?”

Lâm Thính đáp thật: “Không. Hắn chỉ nói quan phủ tập trung họ lại. Cụ thể sẽ bị đưa đi đâu thì hắn không nói, ta cũng không hỏi.” Dù sao đó cũng là cơ mật của Cẩm Y Vệ.

Nàng lấy làm lạ: “Sao đột nhiên ngươi lại hỏi chuyện này? Ngươi đâu phải người thích lo chuyện bao đồng.”

Kim An Tại chưa điều tra rõ ràng, không tiện kết luận: “Hỏi vu vơ thôi. Thôi, ta đi đây.” Hắn quay người bước về phía cửa sổ.

Lâm Thính chợt nhớ tới kẻ đã theo dõi mình, vội vàng gọi hắn lại: “Khoan đã, sau khi rời khỏi Bắc Trường Nhai, ngươi có thể giúp ta điều tra một người được không?”

“Điều tra ai?”

“Hán Đốc Đông Xưởng, Đạp Tuyết Nê. Ngày ta và Lệnh Uẩn đến Đông Cung, ta phát hiện có kẻ theo dõi bọn ta. Ta nghi ngờ là tên Hán Đốc này sai khiến.”

Kim An Tại phân tích: “Hán Đốc Đông Xưởng sao? Ta nghe nói về hắn nhưng chưa từng gặp. Đông Xưởng xưa nay vẫn luôn đấu đá với Cẩm Y Vệ. Hắn phái người theo dõi các ngươi, là muốn nắm được điểm yếu của Đoạn Linh?”

Lâm Thính nhún vai: “Không rõ. Ngươi cứ nói có điều tra được không thôi. Nếu không thì sau khi ra ngoài ta sẽ tự tìm cách.”

“Được. Năm mươi lượng.”

“Ngươi chết đi!” Lâm Thính giơ chân định đá Kim An Tại. Hắn nhanh chóng nhảy qua cửa sổ tránh né, khinh công lợi hại, thân thủ nhanh nhẹn, chỉ vài cái đã trèo qua nóc nhà bên cạnh, biến mất khỏi tầm mắt nàng.

Kim An Tại vừa rời khỏi Bắc Trường Nhai đã lập tức đi điều tra tên Hán Đốc Đông Xưởng mà Lâm Thính đã nhắc. Hắn phát hiện Đạp Tuyết Nê là một thái giám đã trưởng thành mới nhập cung, đã lăn lộn nhiều năm, leo lên được chức Hán Đốc. Hắn đã giết không ít người, sự độc ác tàn nhẫn của hắn chẳng thua kém gì Cẩm Y Vệ.

Đạp Tuyết Nê năm nay tuy đã bốn mươi, nhưng nhờ gương mặt tuấn tú và là thái giám nên trông trẻ hơn nhiều, chỉ khoảng ngoài ba mươi.

Về thân phận trước khi làm thái giám của Đạp Tuyết Nê, nhà ở đâu, có thân nhân, vợ con gì không, Kim An Tại không tài nào tra ra được. Tất cả những thông tin đó cứ như đã bị ai đó cố tình xóa sạch.

Tuy nhiên, việc Đạp Tuyết Nê gần đây có phái người theo dõi Lâm Thính hay không, hắn vẫn có thể tra được.

Đạp Tuyết Nê không chỉ phái người theo dõi Lâm Thính, mà còn cả mẫu thân của nàng, Lý Kinh Thu. Kim An Tại có thể hiểu việc hắn theo dõi Lâm Thính là để uy h**p Đoạn Linh. Nhưng theo dõi Lý Kinh Thu làm gì? Dùng mẹ của Lâm Thính để uy h**p Đoạn Linh ư? Điều này nghe không hợp lý chút nào.

Kim An Tại lợi dụng các mối quan hệ trong giới giang hồ, điều tra Đạp Tuyết Nê rất nhanh. Vừa vào đêm đã tra xong, cũng một phần vì Đạp Tuyết Nê không có nhiều chuyện để mà tra.

Hắn lập tức trở lại Bắc Trường Nhai tìm Lâm Thính, kể lại những chuyện mình đã điều tra được.

Lâm Thính nghe xong, kinh hãi bật dậy, túm lấy hắn hỏi: “Hắn còn phái người theo dõi mẫu thân ta? Ngươi có tra ra tại sao hắn lại theo dõi ta và nương không?” Rốt cuộc có phải vì Đoạn Linh không?

Kim An Tại trầm ngâm một lát: “Chỉ e chỉ có Đạp Tuyết Nê tự mình mới biết nguyên nhân thật sự. Thuộc hạ của hắn chỉ biết tuân lệnh mà làm, không rõ đầu đuôi, ta cũng không biết phải tra từ đâu.”

Nàng lo lắng: “Ngoài việc phái người theo dõi, hắn còn làm chuyện gì khác không?”

Hắn tựa lưng vào cửa sổ, ngón tay thong thả xoay thanh trường kiếm: “Không, ít nhất đến giờ thì chưa có. Ngươi sợ hắn làm hại mẫu thân ngươi?”

Lâm Thính mím môi: “Chắc chắn rồi.” Chuyện liên quan đến Lý Kinh Thu, tuyệt đối không được sơ suất.

 

Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao HTác giả: Quân Tử SinhTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTông miếu uy nghiêm, trang trọng, bầu không khí nặng nề bao trùm. Mùi hương trầm, hương nến ngưng đọng, quẩn quanh bên người Lâm Thính. Lâm Thính lặng lẽ quỳ trên tấm đệm bồ đoàn, ánh mắt bình thản nhìn những tấm bài vị được khắc tên khác nhau đặt trên án thờ. Kể từ khi xuyên không, cô vẫn không thể tin được mình lại nhập vào thế giới của một quyển truyện “cấm” nổi tiếng trên mạng. Toàn bộ nội dung của truyện, đến 90% chỉ miêu tả chi tiết cảnh ân ái nóng bỏng giữa nam và nữ chính, từ cửa sổ tới rừng cây, từ trong nhà tới ngoài trời, đủ mọi tư thế quái dị. Ngày đó đọc truyện, Lâm Thính chỉ biết trợn mắt há hốc mồm. Giờ đây, chính cô lại là một mảnh ghép của thế giới ấy, hương vị đột nhiên thay đổi. Cô không thể tưởng tượng nổi cảm giác chứng kiến những cảnh “đông cung” sống động diễn ra ngay bên cạnh mình sẽ như thế nào. Lâm Thính là người xuyên không, nhưng mãi đến hai năm trước mới thức tỉnh, khôi phục lại ký ức và nhớ ra cốt truyện gốc. Trước đó, cô sống như một  NPC  (nhân vật…  Kim An Tại hiểu rõ lựa chọn của nàng: “Tùy ngươi. Nếu ngươi bị nhiễm bệnh mà chết, nể tình chúng ta cộng sự đã lâu, việc nhặt xác cho ngươi ta sẽ lo liệu. Không đúng ... thi thể người chết vì ôn dịch sẽ bị quan phủ đốt thành tro.”Lâm Thính tức đến mức muốn ném cái cốc vào mặt hắn, nhưng lại sợ kinh động đến Cẩm Y Vệ đang canh gác bên ngoài nên đành nhịn.“Ngươi đừng có mà nguyền rủa ta, cảm ơn.”Theo những gì Kim An Tại biết, đến nay, dù đã có rất nhiều người chết vì bệnh dịch, triều đình vẫn chưa tìm ra phương thuốc chữa trị. Điều kỳ lạ nhất là những người nhiễm bệnh sau khi bị đưa đi đều bặt vô âm tín.Thậm chí có cả người của triều đình và các thế gia đại tộc, sau khi bị đưa đi cũng không có bất kỳ tin tức nào. Người nhà họ đều im lặng, nhưng có vài nhà lại lặng lẽ chuẩn bị sẵn quan tài.Cẩm Y Vệ còn chưa nói họ đã chết, vậy cớ gì người nhà họ lại chuẩn bị quan tài trước? Chẳng lẽ họ đã biết trước điều gì, biết những người đó nhất định sẽ chết?Kim An Tại đã thử điều tra, nhưng không tìm được bất kỳ manh mối nào. Hắn nhìn Lâm Thính, hỏi: “Đoạn Linh có từng nói với ngươi những người nhiễm bệnh sẽ bị đưa đi đâu không?”Lâm Thính đáp thật: “Không. Hắn chỉ nói quan phủ tập trung họ lại. Cụ thể sẽ bị đưa đi đâu thì hắn không nói, ta cũng không hỏi.” Dù sao đó cũng là cơ mật của Cẩm Y Vệ.Nàng lấy làm lạ: “Sao đột nhiên ngươi lại hỏi chuyện này? Ngươi đâu phải người thích lo chuyện bao đồng.”Kim An Tại chưa điều tra rõ ràng, không tiện kết luận: “Hỏi vu vơ thôi. Thôi, ta đi đây.” Hắn quay người bước về phía cửa sổ.Lâm Thính chợt nhớ tới kẻ đã theo dõi mình, vội vàng gọi hắn lại: “Khoan đã, sau khi rời khỏi Bắc Trường Nhai, ngươi có thể giúp ta điều tra một người được không?”“Điều tra ai?”“Hán Đốc Đông Xưởng, Đạp Tuyết Nê. Ngày ta và Lệnh Uẩn đến Đông Cung, ta phát hiện có kẻ theo dõi bọn ta. Ta nghi ngờ là tên Hán Đốc này sai khiến.”Kim An Tại phân tích: “Hán Đốc Đông Xưởng sao? Ta nghe nói về hắn nhưng chưa từng gặp. Đông Xưởng xưa nay vẫn luôn đấu đá với Cẩm Y Vệ. Hắn phái người theo dõi các ngươi, là muốn nắm được điểm yếu của Đoạn Linh?”Lâm Thính nhún vai: “Không rõ. Ngươi cứ nói có điều tra được không thôi. Nếu không thì sau khi ra ngoài ta sẽ tự tìm cách.”“Được. Năm mươi lượng.”“Ngươi chết đi!” Lâm Thính giơ chân định đá Kim An Tại. Hắn nhanh chóng nhảy qua cửa sổ tránh né, khinh công lợi hại, thân thủ nhanh nhẹn, chỉ vài cái đã trèo qua nóc nhà bên cạnh, biến mất khỏi tầm mắt nàng.Kim An Tại vừa rời khỏi Bắc Trường Nhai đã lập tức đi điều tra tên Hán Đốc Đông Xưởng mà Lâm Thính đã nhắc. Hắn phát hiện Đạp Tuyết Nê là một thái giám đã trưởng thành mới nhập cung, đã lăn lộn nhiều năm, leo lên được chức Hán Đốc. Hắn đã giết không ít người, sự độc ác tàn nhẫn của hắn chẳng thua kém gì Cẩm Y Vệ.Đạp Tuyết Nê năm nay tuy đã bốn mươi, nhưng nhờ gương mặt tuấn tú và là thái giám nên trông trẻ hơn nhiều, chỉ khoảng ngoài ba mươi.Về thân phận trước khi làm thái giám của Đạp Tuyết Nê, nhà ở đâu, có thân nhân, vợ con gì không, Kim An Tại không tài nào tra ra được. Tất cả những thông tin đó cứ như đã bị ai đó cố tình xóa sạch.Tuy nhiên, việc Đạp Tuyết Nê gần đây có phái người theo dõi Lâm Thính hay không, hắn vẫn có thể tra được.Đạp Tuyết Nê không chỉ phái người theo dõi Lâm Thính, mà còn cả mẫu thân của nàng, Lý Kinh Thu. Kim An Tại có thể hiểu việc hắn theo dõi Lâm Thính là để uy h**p Đoạn Linh. Nhưng theo dõi Lý Kinh Thu làm gì? Dùng mẹ của Lâm Thính để uy h**p Đoạn Linh ư? Điều này nghe không hợp lý chút nào.Kim An Tại lợi dụng các mối quan hệ trong giới giang hồ, điều tra Đạp Tuyết Nê rất nhanh. Vừa vào đêm đã tra xong, cũng một phần vì Đạp Tuyết Nê không có nhiều chuyện để mà tra.Hắn lập tức trở lại Bắc Trường Nhai tìm Lâm Thính, kể lại những chuyện mình đã điều tra được.Lâm Thính nghe xong, kinh hãi bật dậy, túm lấy hắn hỏi: “Hắn còn phái người theo dõi mẫu thân ta? Ngươi có tra ra tại sao hắn lại theo dõi ta và nương không?” Rốt cuộc có phải vì Đoạn Linh không?Kim An Tại trầm ngâm một lát: “Chỉ e chỉ có Đạp Tuyết Nê tự mình mới biết nguyên nhân thật sự. Thuộc hạ của hắn chỉ biết tuân lệnh mà làm, không rõ đầu đuôi, ta cũng không biết phải tra từ đâu.”Nàng lo lắng: “Ngoài việc phái người theo dõi, hắn còn làm chuyện gì khác không?”Hắn tựa lưng vào cửa sổ, ngón tay thong thả xoay thanh trường kiếm: “Không, ít nhất đến giờ thì chưa có. Ngươi sợ hắn làm hại mẫu thân ngươi?”Lâm Thính mím môi: “Chắc chắn rồi.” Chuyện liên quan đến Lý Kinh Thu, tuyệt đối không được sơ suất. 

Chương 233