Tông miếu uy nghiêm, trang trọng, bầu không khí nặng nề bao trùm. Mùi hương trầm, hương nến ngưng đọng, quẩn quanh bên người Lâm Thính. Lâm Thính lặng lẽ quỳ trên tấm đệm bồ đoàn, ánh mắt bình thản nhìn những tấm bài vị được khắc tên khác nhau đặt trên án thờ. Kể từ khi xuyên không, cô vẫn không thể tin được mình lại nhập vào thế giới của một quyển truyện “cấm” nổi tiếng trên mạng. Toàn bộ nội dung của truyện, đến 90% chỉ miêu tả chi tiết cảnh ân ái nóng bỏng giữa nam và nữ chính, từ cửa sổ tới rừng cây, từ trong nhà tới ngoài trời, đủ mọi tư thế quái dị. Ngày đó đọc truyện, Lâm Thính chỉ biết trợn mắt há hốc mồm. Giờ đây, chính cô lại là một mảnh ghép của thế giới ấy, hương vị đột nhiên thay đổi. Cô không thể tưởng tượng nổi cảm giác chứng kiến những cảnh “đông cung” sống động diễn ra ngay bên cạnh mình sẽ như thế nào. Lâm Thính là người xuyên không, nhưng mãi đến hai năm trước mới thức tỉnh, khôi phục lại ký ức và nhớ ra cốt truyện gốc. Trước đó, cô sống như một NPC (nhân vật…
Chương 251
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao HTác giả: Quân Tử SinhTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTông miếu uy nghiêm, trang trọng, bầu không khí nặng nề bao trùm. Mùi hương trầm, hương nến ngưng đọng, quẩn quanh bên người Lâm Thính. Lâm Thính lặng lẽ quỳ trên tấm đệm bồ đoàn, ánh mắt bình thản nhìn những tấm bài vị được khắc tên khác nhau đặt trên án thờ. Kể từ khi xuyên không, cô vẫn không thể tin được mình lại nhập vào thế giới của một quyển truyện “cấm” nổi tiếng trên mạng. Toàn bộ nội dung của truyện, đến 90% chỉ miêu tả chi tiết cảnh ân ái nóng bỏng giữa nam và nữ chính, từ cửa sổ tới rừng cây, từ trong nhà tới ngoài trời, đủ mọi tư thế quái dị. Ngày đó đọc truyện, Lâm Thính chỉ biết trợn mắt há hốc mồm. Giờ đây, chính cô lại là một mảnh ghép của thế giới ấy, hương vị đột nhiên thay đổi. Cô không thể tưởng tượng nổi cảm giác chứng kiến những cảnh “đông cung” sống động diễn ra ngay bên cạnh mình sẽ như thế nào. Lâm Thính là người xuyên không, nhưng mãi đến hai năm trước mới thức tỉnh, khôi phục lại ký ức và nhớ ra cốt truyện gốc. Trước đó, cô sống như một NPC (nhân vật… Khi trận ôn dịch bùng phát, bệnh tình của Hoàng hậu trở nên trầm trọng, hôn mê bất tỉnh mấy ngày liền. Không phải vì ôn dịch, mà là những căn bệnh lâu năm bỗng bộc phát dữ dội. Gia Đức Đế thấy các thái y trong cung đều vô dụng, bèn ra lệnh chiêu mộ thần y từ khắp nơi trong dân gian.Vì trận thế quá lớn, nên dù Lâm Thính ở trong Lâm gia sau khi ôn dịch bùng phát, không đi đâu cả, không thể la cà các ngõ hẻm nghe chuyện tầm phào của bá tánh, nàng vẫn nghe nói về việc này.Giờ đây Hoàng hậu muốn gặp nàng, nghĩa là cuối cùng nàng ấy cũng đã tỉnh lại sau cơn hôn mê.Mới tỉnh dậy đã lo lắng chuyện ôn dịch, quả đúng là một vị mẫu nghi thiên hạ. Quan trọng nhất là, nàng ấy thật sự đã tìm được thuốc chữa dứt điểm ôn dịch. Phải biết rằng triều đình đã bắt tay vào tìm thuốc từ khi dịch bệnh mới bắt đầu, nhưng đều không có kết quả.Nếu Hoàng hậu đúng như những gì dân gian đồn thổi, nàng ấy hẳn sẽ không làm khó nàng. Có lẽ chỉ muốn hỏi về chuyện rễ chàm thôi. Lâm Thính ăn nhanh bữa cơm, xách túi đi theo Đoạn Linh vào cung.Nàng cần tranh thủ đi sớm về sớm, Lý thị và Đào Chu vẫn đang chờ nàng ở nhà.Một canh giờ sau, Lâm Thính bước vào hậu cung. Nhưng vì Đoạn Linh không thể tùy tiện ra vào nơi này, hắn ở lại ngoài cung, nàng một mình đi theo nội thị vào trong, không mang theo khăn che mặt. Nàng đã tìm thấy thuốc trị ôn dịch, nếu còn che mặt đi gặp Hoàng hậu thì không hợp lễ nghi.Nội thị đối với Lâm Thính rất cung kính, hỏi gì đáp nấy, nhanh chóng dẫn nàng đến trước tẩm cung của Hoàng hậu. Sau khi cung nữ vào thông báo, nội thị lại dẫn Lâm Thính vào bên trong tẩm cung. Vừa mới bước qua cánh cửa lớn, nàng đã ngửi thấy một mùi thuốc nồng đậm.Lâm Thính khẽ ngước mắt nhìn quanh. Bây giờ là ban ngày, nhưng tẩm cung lại tối tăm. Dù bên trong thắp không ít nến, nhưng ánh sáng mờ nhạt, tạo cho người ta cảm giác “dầu cạn đèn tắt”.Nàng bước sâu vào trong. Vài cung nữ đi ra, một người bưng chén thuốc rỗng, một người cầm bộ xiêm y dính máu. Vẻ mặt các nàng đều đau buồn, vừa là vì bệnh tình của Hoàng hậu, vừa là vì tương lai của chính mình. Hoàng hậu một khi qua đời, các nàng biết đi đâu về đâu? Sẽ không có nơi nào tốt hơn nơi này.Các cung nữ biết Hoàng hậu hôm nay muốn gặp ai. Thấy Lâm Thính, các nàng vội vàng thu lại vẻ bi thương, cúi người hành lễ với nàng. “Thất cô nương.”Hoàng hậu thường chỉ gặp Hoàng thượng, ngay cả phi tần hậu cung cũng không gặp, lại càng không bao giờ gặp người ngoài cung. Việc chủ động triệu kiến một người ngoài cung là lần đầu tiên, các nàng không khỏi tò mò về vị Thất cô nương này, lén nhìn nàng vài lần.Thiếu nữ đi phía sau nội thị có khuôn mặt thực diễm lệ. Nàng không thoa son điểm phấn, gương mặt trắng hồng, đôi môi cũng có màu hồng nhạt, sống mũi cao thẳng. Bộ váy dài màu vàng nhạt trên người nàng sáng rỡ, giống như một tia nắng xông vào tẩm cung u tối. Thu hút nhất chính là đôi mắt kia, phảng phất biết nói, khi nhìn qua một cách hờ hững, lại khiến người ta cảm giác như trong mắt nàng chỉ có mình người đó, không hề có chút dối trá nào.Các cung nữ không dám nhìn nhiều. Lâm Thính cũng gật đầu với các nàng, tiếp tục theo nội thị trẻ tuổi đi vào.Nàng phát hiện tẩm cung của Hoàng hậu không có nhiều vật trang trí xa hoa. Ngoài những xà nhà bằng gỗ tử đàn và sàn gạch vàng vốn có, các giá đỡ hai bên lối đi đều trống rỗng. Dù có bày đồ vật, thì cũng chỉ là những món đồ nhỏ không mấy bắt mắt.Càng đi vào, mùi thuốc đắng càng nồng hơn. Tuy trong tẩm cung có đốt lư hương, nhưng mùi hương không thể lấn át được mùi thuốc đã tích tụ lâu ngày. Lại thêm việc Hoàng hậu lâm bệnh không thể bị gió lùa, chỉ thỉnh thoảng mở hai cửa sổ để thông gió, còn lại đều đóng kín, khiến mùi thuốc càng thêm đậm đặc, vương vấn khắp mọi ngóc ngách.Lâm Thính nhìn về phía những ô cửa sổ.Trước mỗi ô cửa sổ đều treo một chuỗi chuông gió nhỏ. Nhưng vì không có gió lùa vào nên cũng không phát ra tiếng vang nào.Nội thị thấy nàng nhìn chằm chằm vào chuông gió, vừa đi vừa tận tình giải thích: “Đây là chuông gió mà Hoàng hậu nương nương đã tự tay làm từ nhiều năm trước.”Lâm Thính hiểu ra. Thì ra là Hoàng hậu tự tay làm, khó trách có mấy cái đã sứt mẻ mà cung nữ cũng không dám thay.Họ lướt qua một tấm màn sa rủ, đi đến trước mặt Hoàng hậu đang nằm trên chiếc sập mỹ nhân.Nội thị hành lễ rồi lui xuống.
Khi trận ôn dịch bùng phát, bệnh tình của Hoàng hậu trở nên trầm trọng, hôn mê bất tỉnh mấy ngày liền. Không phải vì ôn dịch, mà là những căn bệnh lâu năm bỗng bộc phát dữ dội. Gia Đức Đế thấy các thái y trong cung đều vô dụng, bèn ra lệnh chiêu mộ thần y từ khắp nơi trong dân gian.
Vì trận thế quá lớn, nên dù Lâm Thính ở trong Lâm gia sau khi ôn dịch bùng phát, không đi đâu cả, không thể la cà các ngõ hẻm nghe chuyện tầm phào của bá tánh, nàng vẫn nghe nói về việc này.
Giờ đây Hoàng hậu muốn gặp nàng, nghĩa là cuối cùng nàng ấy cũng đã tỉnh lại sau cơn hôn mê.
Mới tỉnh dậy đã lo lắng chuyện ôn dịch, quả đúng là một vị mẫu nghi thiên hạ. Quan trọng nhất là, nàng ấy thật sự đã tìm được thuốc chữa dứt điểm ôn dịch. Phải biết rằng triều đình đã bắt tay vào tìm thuốc từ khi dịch bệnh mới bắt đầu, nhưng đều không có kết quả.
Nếu Hoàng hậu đúng như những gì dân gian đồn thổi, nàng ấy hẳn sẽ không làm khó nàng. Có lẽ chỉ muốn hỏi về chuyện rễ chàm thôi. Lâm Thính ăn nhanh bữa cơm, xách túi đi theo Đoạn Linh vào cung.
Nàng cần tranh thủ đi sớm về sớm, Lý thị và Đào Chu vẫn đang chờ nàng ở nhà.
Một canh giờ sau, Lâm Thính bước vào hậu cung. Nhưng vì Đoạn Linh không thể tùy tiện ra vào nơi này, hắn ở lại ngoài cung, nàng một mình đi theo nội thị vào trong, không mang theo khăn che mặt. Nàng đã tìm thấy thuốc trị ôn dịch, nếu còn che mặt đi gặp Hoàng hậu thì không hợp lễ nghi.
Nội thị đối với Lâm Thính rất cung kính, hỏi gì đáp nấy, nhanh chóng dẫn nàng đến trước tẩm cung của Hoàng hậu. Sau khi cung nữ vào thông báo, nội thị lại dẫn Lâm Thính vào bên trong tẩm cung. Vừa mới bước qua cánh cửa lớn, nàng đã ngửi thấy một mùi thuốc nồng đậm.
Lâm Thính khẽ ngước mắt nhìn quanh. Bây giờ là ban ngày, nhưng tẩm cung lại tối tăm. Dù bên trong thắp không ít nến, nhưng ánh sáng mờ nhạt, tạo cho người ta cảm giác “dầu cạn đèn tắt”.
Nàng bước sâu vào trong. Vài cung nữ đi ra, một người bưng chén thuốc rỗng, một người cầm bộ xiêm y dính máu. Vẻ mặt các nàng đều đau buồn, vừa là vì bệnh tình của Hoàng hậu, vừa là vì tương lai của chính mình. Hoàng hậu một khi qua đời, các nàng biết đi đâu về đâu? Sẽ không có nơi nào tốt hơn nơi này.
Các cung nữ biết Hoàng hậu hôm nay muốn gặp ai. Thấy Lâm Thính, các nàng vội vàng thu lại vẻ bi thương, cúi người hành lễ với nàng. “Thất cô nương.”
Hoàng hậu thường chỉ gặp Hoàng thượng, ngay cả phi tần hậu cung cũng không gặp, lại càng không bao giờ gặp người ngoài cung. Việc chủ động triệu kiến một người ngoài cung là lần đầu tiên, các nàng không khỏi tò mò về vị Thất cô nương này, lén nhìn nàng vài lần.
Thiếu nữ đi phía sau nội thị có khuôn mặt thực diễm lệ. Nàng không thoa son điểm phấn, gương mặt trắng hồng, đôi môi cũng có màu hồng nhạt, sống mũi cao thẳng. Bộ váy dài màu vàng nhạt trên người nàng sáng rỡ, giống như một tia nắng xông vào tẩm cung u tối. Thu hút nhất chính là đôi mắt kia, phảng phất biết nói, khi nhìn qua một cách hờ hững, lại khiến người ta cảm giác như trong mắt nàng chỉ có mình người đó, không hề có chút dối trá nào.
Các cung nữ không dám nhìn nhiều. Lâm Thính cũng gật đầu với các nàng, tiếp tục theo nội thị trẻ tuổi đi vào.
Nàng phát hiện tẩm cung của Hoàng hậu không có nhiều vật trang trí xa hoa. Ngoài những xà nhà bằng gỗ tử đàn và sàn gạch vàng vốn có, các giá đỡ hai bên lối đi đều trống rỗng. Dù có bày đồ vật, thì cũng chỉ là những món đồ nhỏ không mấy bắt mắt.
Càng đi vào, mùi thuốc đắng càng nồng hơn. Tuy trong tẩm cung có đốt lư hương, nhưng mùi hương không thể lấn át được mùi thuốc đã tích tụ lâu ngày. Lại thêm việc Hoàng hậu lâm bệnh không thể bị gió lùa, chỉ thỉnh thoảng mở hai cửa sổ để thông gió, còn lại đều đóng kín, khiến mùi thuốc càng thêm đậm đặc, vương vấn khắp mọi ngóc ngách.
Lâm Thính nhìn về phía những ô cửa sổ.
Trước mỗi ô cửa sổ đều treo một chuỗi chuông gió nhỏ. Nhưng vì không có gió lùa vào nên cũng không phát ra tiếng vang nào.
Nội thị thấy nàng nhìn chằm chằm vào chuông gió, vừa đi vừa tận tình giải thích: “Đây là chuông gió mà Hoàng hậu nương nương đã tự tay làm từ nhiều năm trước.”
Lâm Thính hiểu ra. Thì ra là Hoàng hậu tự tay làm, khó trách có mấy cái đã sứt mẻ mà cung nữ cũng không dám thay.
Họ lướt qua một tấm màn sa rủ, đi đến trước mặt Hoàng hậu đang nằm trên chiếc sập mỹ nhân.
Nội thị hành lễ rồi lui xuống.
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao HTác giả: Quân Tử SinhTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTông miếu uy nghiêm, trang trọng, bầu không khí nặng nề bao trùm. Mùi hương trầm, hương nến ngưng đọng, quẩn quanh bên người Lâm Thính. Lâm Thính lặng lẽ quỳ trên tấm đệm bồ đoàn, ánh mắt bình thản nhìn những tấm bài vị được khắc tên khác nhau đặt trên án thờ. Kể từ khi xuyên không, cô vẫn không thể tin được mình lại nhập vào thế giới của một quyển truyện “cấm” nổi tiếng trên mạng. Toàn bộ nội dung của truyện, đến 90% chỉ miêu tả chi tiết cảnh ân ái nóng bỏng giữa nam và nữ chính, từ cửa sổ tới rừng cây, từ trong nhà tới ngoài trời, đủ mọi tư thế quái dị. Ngày đó đọc truyện, Lâm Thính chỉ biết trợn mắt há hốc mồm. Giờ đây, chính cô lại là một mảnh ghép của thế giới ấy, hương vị đột nhiên thay đổi. Cô không thể tưởng tượng nổi cảm giác chứng kiến những cảnh “đông cung” sống động diễn ra ngay bên cạnh mình sẽ như thế nào. Lâm Thính là người xuyên không, nhưng mãi đến hai năm trước mới thức tỉnh, khôi phục lại ký ức và nhớ ra cốt truyện gốc. Trước đó, cô sống như một NPC (nhân vật… Khi trận ôn dịch bùng phát, bệnh tình của Hoàng hậu trở nên trầm trọng, hôn mê bất tỉnh mấy ngày liền. Không phải vì ôn dịch, mà là những căn bệnh lâu năm bỗng bộc phát dữ dội. Gia Đức Đế thấy các thái y trong cung đều vô dụng, bèn ra lệnh chiêu mộ thần y từ khắp nơi trong dân gian.Vì trận thế quá lớn, nên dù Lâm Thính ở trong Lâm gia sau khi ôn dịch bùng phát, không đi đâu cả, không thể la cà các ngõ hẻm nghe chuyện tầm phào của bá tánh, nàng vẫn nghe nói về việc này.Giờ đây Hoàng hậu muốn gặp nàng, nghĩa là cuối cùng nàng ấy cũng đã tỉnh lại sau cơn hôn mê.Mới tỉnh dậy đã lo lắng chuyện ôn dịch, quả đúng là một vị mẫu nghi thiên hạ. Quan trọng nhất là, nàng ấy thật sự đã tìm được thuốc chữa dứt điểm ôn dịch. Phải biết rằng triều đình đã bắt tay vào tìm thuốc từ khi dịch bệnh mới bắt đầu, nhưng đều không có kết quả.Nếu Hoàng hậu đúng như những gì dân gian đồn thổi, nàng ấy hẳn sẽ không làm khó nàng. Có lẽ chỉ muốn hỏi về chuyện rễ chàm thôi. Lâm Thính ăn nhanh bữa cơm, xách túi đi theo Đoạn Linh vào cung.Nàng cần tranh thủ đi sớm về sớm, Lý thị và Đào Chu vẫn đang chờ nàng ở nhà.Một canh giờ sau, Lâm Thính bước vào hậu cung. Nhưng vì Đoạn Linh không thể tùy tiện ra vào nơi này, hắn ở lại ngoài cung, nàng một mình đi theo nội thị vào trong, không mang theo khăn che mặt. Nàng đã tìm thấy thuốc trị ôn dịch, nếu còn che mặt đi gặp Hoàng hậu thì không hợp lễ nghi.Nội thị đối với Lâm Thính rất cung kính, hỏi gì đáp nấy, nhanh chóng dẫn nàng đến trước tẩm cung của Hoàng hậu. Sau khi cung nữ vào thông báo, nội thị lại dẫn Lâm Thính vào bên trong tẩm cung. Vừa mới bước qua cánh cửa lớn, nàng đã ngửi thấy một mùi thuốc nồng đậm.Lâm Thính khẽ ngước mắt nhìn quanh. Bây giờ là ban ngày, nhưng tẩm cung lại tối tăm. Dù bên trong thắp không ít nến, nhưng ánh sáng mờ nhạt, tạo cho người ta cảm giác “dầu cạn đèn tắt”.Nàng bước sâu vào trong. Vài cung nữ đi ra, một người bưng chén thuốc rỗng, một người cầm bộ xiêm y dính máu. Vẻ mặt các nàng đều đau buồn, vừa là vì bệnh tình của Hoàng hậu, vừa là vì tương lai của chính mình. Hoàng hậu một khi qua đời, các nàng biết đi đâu về đâu? Sẽ không có nơi nào tốt hơn nơi này.Các cung nữ biết Hoàng hậu hôm nay muốn gặp ai. Thấy Lâm Thính, các nàng vội vàng thu lại vẻ bi thương, cúi người hành lễ với nàng. “Thất cô nương.”Hoàng hậu thường chỉ gặp Hoàng thượng, ngay cả phi tần hậu cung cũng không gặp, lại càng không bao giờ gặp người ngoài cung. Việc chủ động triệu kiến một người ngoài cung là lần đầu tiên, các nàng không khỏi tò mò về vị Thất cô nương này, lén nhìn nàng vài lần.Thiếu nữ đi phía sau nội thị có khuôn mặt thực diễm lệ. Nàng không thoa son điểm phấn, gương mặt trắng hồng, đôi môi cũng có màu hồng nhạt, sống mũi cao thẳng. Bộ váy dài màu vàng nhạt trên người nàng sáng rỡ, giống như một tia nắng xông vào tẩm cung u tối. Thu hút nhất chính là đôi mắt kia, phảng phất biết nói, khi nhìn qua một cách hờ hững, lại khiến người ta cảm giác như trong mắt nàng chỉ có mình người đó, không hề có chút dối trá nào.Các cung nữ không dám nhìn nhiều. Lâm Thính cũng gật đầu với các nàng, tiếp tục theo nội thị trẻ tuổi đi vào.Nàng phát hiện tẩm cung của Hoàng hậu không có nhiều vật trang trí xa hoa. Ngoài những xà nhà bằng gỗ tử đàn và sàn gạch vàng vốn có, các giá đỡ hai bên lối đi đều trống rỗng. Dù có bày đồ vật, thì cũng chỉ là những món đồ nhỏ không mấy bắt mắt.Càng đi vào, mùi thuốc đắng càng nồng hơn. Tuy trong tẩm cung có đốt lư hương, nhưng mùi hương không thể lấn át được mùi thuốc đã tích tụ lâu ngày. Lại thêm việc Hoàng hậu lâm bệnh không thể bị gió lùa, chỉ thỉnh thoảng mở hai cửa sổ để thông gió, còn lại đều đóng kín, khiến mùi thuốc càng thêm đậm đặc, vương vấn khắp mọi ngóc ngách.Lâm Thính nhìn về phía những ô cửa sổ.Trước mỗi ô cửa sổ đều treo một chuỗi chuông gió nhỏ. Nhưng vì không có gió lùa vào nên cũng không phát ra tiếng vang nào.Nội thị thấy nàng nhìn chằm chằm vào chuông gió, vừa đi vừa tận tình giải thích: “Đây là chuông gió mà Hoàng hậu nương nương đã tự tay làm từ nhiều năm trước.”Lâm Thính hiểu ra. Thì ra là Hoàng hậu tự tay làm, khó trách có mấy cái đã sứt mẻ mà cung nữ cũng không dám thay.Họ lướt qua một tấm màn sa rủ, đi đến trước mặt Hoàng hậu đang nằm trên chiếc sập mỹ nhân.Nội thị hành lễ rồi lui xuống.