Tác giả:

Tông miếu uy nghiêm, trang trọng, bầu không khí nặng nề bao trùm. Mùi hương trầm, hương nến ngưng đọng, quẩn quanh bên người Lâm Thính. Lâm Thính lặng lẽ quỳ trên tấm đệm bồ đoàn, ánh mắt bình thản nhìn những tấm bài vị được khắc tên khác nhau đặt trên án thờ. Kể từ khi xuyên không, cô vẫn không thể tin được mình lại nhập vào thế giới của một quyển truyện “cấm” nổi tiếng trên mạng. Toàn bộ nội dung của truyện, đến 90% chỉ miêu tả chi tiết cảnh ân ái nóng bỏng giữa nam và nữ chính, từ cửa sổ tới rừng cây, từ trong nhà tới ngoài trời, đủ mọi tư thế quái dị. Ngày đó đọc truyện, Lâm Thính chỉ biết trợn mắt há hốc mồm. Giờ đây, chính cô lại là một mảnh ghép của thế giới ấy, hương vị đột nhiên thay đổi. Cô không thể tưởng tượng nổi cảm giác chứng kiến những cảnh “đông cung” sống động diễn ra ngay bên cạnh mình sẽ như thế nào. Lâm Thính là người xuyên không, nhưng mãi đến hai năm trước mới thức tỉnh, khôi phục lại ký ức và nhớ ra cốt truyện gốc. Trước đó, cô sống như một  NPC  (nhân vật…

Chương 263

Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao HTác giả: Quân Tử SinhTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTông miếu uy nghiêm, trang trọng, bầu không khí nặng nề bao trùm. Mùi hương trầm, hương nến ngưng đọng, quẩn quanh bên người Lâm Thính. Lâm Thính lặng lẽ quỳ trên tấm đệm bồ đoàn, ánh mắt bình thản nhìn những tấm bài vị được khắc tên khác nhau đặt trên án thờ. Kể từ khi xuyên không, cô vẫn không thể tin được mình lại nhập vào thế giới của một quyển truyện “cấm” nổi tiếng trên mạng. Toàn bộ nội dung của truyện, đến 90% chỉ miêu tả chi tiết cảnh ân ái nóng bỏng giữa nam và nữ chính, từ cửa sổ tới rừng cây, từ trong nhà tới ngoài trời, đủ mọi tư thế quái dị. Ngày đó đọc truyện, Lâm Thính chỉ biết trợn mắt há hốc mồm. Giờ đây, chính cô lại là một mảnh ghép của thế giới ấy, hương vị đột nhiên thay đổi. Cô không thể tưởng tượng nổi cảm giác chứng kiến những cảnh “đông cung” sống động diễn ra ngay bên cạnh mình sẽ như thế nào. Lâm Thính là người xuyên không, nhưng mãi đến hai năm trước mới thức tỉnh, khôi phục lại ký ức và nhớ ra cốt truyện gốc. Trước đó, cô sống như một  NPC  (nhân vật… Không đợi nàng lên tiếng, Đoạn Linh đã nói: "Ngươi không phải muốn nắm tay ta sao?"Lâm Thính ngờ vực, nếu nàng giải thích rằng người nàng muốn nắm là Đoạn Hinh Ninh, hắn có lại nói câu "Ngươi không phải thích ta sao?" không?  Nàng nghe câu đó nhiều lần rồi, nhiều đến mức đôi lúc nàng còn có cảm giác ... mình thật sự đang thích hắn.Nàng dứt khoát không nói ra sự thật: "Nhưng nắm tay trên đường lớn không hay cho lắm." Tiện thể giải thích lý do vì sao nàng muốn buông tay hắn ra.Đoạn Linh khẽ cười: "Ngươi còn dám công khai cầu hôn ta, vậy mà lại ngại chuyện nắm tay trên đường sao?"Lâm Thính cấm ngôn.Là một người hiện đại, nàng quả thực không bận tâm chuyện nắm tay trên đường, lại nghĩ đến dù sao thân mật cũng đã trải qua rất nhiều lần rồi, nắm cái tay nhỏ gì đó còn có gì phải ngại ? Nhưng dù nghĩ vậy, cảm giác lại vẫn rất khác biệt, chỉ vì người nắm tay nàng ... là Đoạn Linh.Những ngón tay nàng khẽ co lại.Đúng lúc này, Đoạn Hinh Ninh cùng Hạ Tử Mặc đi tới từ phía đối diện. Trên tay nàng còn cầm hai xâu kẹo hồ lô: "Nhạc Duẫn."Đoạn Hinh Ninh đã nói với Hạ Tử Mặc rằng hôm nay nàng muốn ra ngoài xem quốc sư tuần phố trừ tà cầu phúc, và sẽ đến địa điểm nào trước. Vì vậy, Hạ Tử Mặc xuất hiện ở đây không phải là ngẫu nhiên.Nàng đưa một xâu kẹo hồ lô lớn cho Lâm Thính: "Quốc sư phải nửa khắc nữa mới đến phố này, chúng ta ăn kẹo hồ lô trước đi."Lâm Thính đón lấy, cắn một viên: "Ngon thật đấy, không quá ngọt, không dễ ngán."Vừa dứt lời, Đoạn Hinh Ninh thấy Lâm Thính và Đoạn Linh đang nắm tay nhau, mặt nàng đỏ bừng. Hai người trong cuộc thì không hề đỏ mặt, ngược lại là nàng đỏ mặt. Sau đó, nàng lại liếc nhìn Hạ Tử Mặc.Hạ Tử Mặc không bỏ lỡ ánh mắt của Đoạn Hinh Ninh, đưa tay muốn nắm lấy tay nàng. Nhưng Đoạn Hinh Ninh lại né tránh, dùng khăn che mặt, ngượng ngùng nói: "Trên đường có nhiều người như vậy, ngươi đừng làm thế."Hắn đành phải rụt tay lại, có chút hâm mộ Lâm Thính vì sự bạo dạn. Hắn nghĩ rằng người chủ động nắm tay chắc chắn là Lâm Thính, vì dù sao nàng cũng là người dám công khai cầu hôn Đoạn Linh.Lâm Thính không biết Hạ Tử Mặc đang nghĩ gì về mình. Nàng ăn hết xâu kẹo hồ lô một cách nhanh chóng, rồi tập trung nhìn chằm chằm về phía đầu phố, chờ quốc sư đến để cướp túi phúc.Một lát sau, quốc sư đến.Quốc sư ngồi trong một chiếc kiệu gỗ đàn được chạm khắc rỗng tứ phía, mặc đạo bào, tay cầm phất trần, mái tóc bạc, khuôn mặt trẻ trung, trông đầy vẻ tiên phong đạo cốt.Đằng sau kiệu là mấy đội nhân mã, mấy chục đạo sĩ, mười mấy nhạc công, và cả trăm binh lính hoàng đế phái tới để bảo vệ quốc sư.Khi tiếng nhạc khác dừng lại, tiếng kèn xô na vang lên, quốc sư từ từ mở mắt, miệng niệm chú ngữ, rồi nắm một nắm túi phúc từ trong giỏ ra, ném ra ngoài kiệu.Những chiếc túi phúc bay lên không trung, rồi rơi xuống, như những phúc khí từ trên trời giáng xuống.Lâm Thính nhìn thấy túi phúc, mắt sáng lên, lập tức buông tay Đoạn Linh, nhào tới cướp. Nàng nhảy lên, cướp được bảy tám cái, nhét vào lòng rồi lại tiếp tục cướp.Đoạn Linh nhìn bàn tay trống rỗng của mình, rồi nhìn nàng vẫn đang hăng hái cướp túi phúc.Đoạn Hinh Ninh kinh ngạc, bị tốc độ của Lâm Thính làm cho choáng váng. Nàng cướp nhanh quá, khiến nàng không cướp được cái nào: "Nhạc Duẫn..."Hạ Tử Mặc biết Đoạn Hinh Ninh muốn, nên cũng xông vào cướp, nhưng chỉ cướp được hai cái.Khi nhìn thấy Lâm Thính cướp được nhiều như vậy, hắn không khỏi nghi ngờ có phải nàng đã thông đồng với quốc sư rồi không? Nếu không sao nàng lại đoán được quốc sư sẽ ném về phía nào để chạy tới trước?Lâm Thính không thể nói cho họ biết, đây nào phải chuyện có thông đồng hay không, mà do rèn luyện, có tích luỹ, bằng không bao nhiêu lần nàng kéo Kim An Tại đi cướp túi phúc và tiền thưởng và tiền thưởng lúc trước chẳng phải là phí công sao. Hiện tại, Lâm Thính nàng đã luyện được đến đẳng cấp: Chỉ cần nhìn vào ánh mắt đối phương là biết ngay sau đó hắn sẽ ném đi đâu.Càng về sau, Lâm Thính không thể cầm hết được, rất dễ bị rơi. Nàng bèn chạy về trước mặt Đoạn Linh.Nàng vội vàng, không kịp nghĩ nhiều, nhét hết số túi phúc vào lòng hắn: "Ngươi giúp ta giữ một chút, cẩn thận, đừng để rơi nhé." Rồi nàng đưa thêm mấy cái cho Đoạn Hinh Ninh, "Tặng ngươi này."Đoạn Linh: "... Được."Lâm Thính không yên tâm, nhìn hắn một lúc lâu, xác nhận Đoạn Linh cầm chắc rồi mới tiếp tục chạy đi cướp đợt túi phúc tiếp theo. Nàng cướp hăng đến mức ngay cả quốc sư ngồi trong kiệu cũng không kìm được mà nhìn ra.Quốc sư quên cả việc ném túi phúc, Lâm Thính phải nhắc nhở hắn: "Hết rồi sao? Sao nhanh thế? Ta nhớ năm trước có rất nhiều mà."Bị tiểu cô nương nhắc nhở, hắn giật mình tỉnh lại, tiếp tục động tác trên tay.Lâm Thính nhảy lên thật cao, bắt lấy túi phúc ngay trước khi chúng rơi xuống đất.Quốc sư nheo mắt lại. Hắn nhớ ra rồi, năm trước tuần phố cũng gặp một cô nương cướp túi phúc rất giỏi. Lúc đó nàng che mặt, nhưng tình hình cũng là như thế này.Đợt này Lâm Thính cướp được hơn chục cái, không còn tay để cầm nữa, nàng lại chạy về trước mặt Đoạn Linh, hớn hở đếm "chiến lợi phẩm".

Không đợi nàng lên tiếng, Đoạn Linh đã nói: "Ngươi không phải muốn nắm tay ta sao?"

Lâm Thính ngờ vực, nếu nàng giải thích rằng người nàng muốn nắm là Đoạn Hinh Ninh, hắn có lại nói câu "Ngươi không phải thích ta sao?" không? 

 

Nàng nghe câu đó nhiều lần rồi, nhiều đến mức đôi lúc nàng còn có cảm giác ... mình thật sự đang thích hắn.

Nàng dứt khoát không nói ra sự thật: "Nhưng nắm tay trên đường lớn không hay cho lắm." Tiện thể giải thích lý do vì sao nàng muốn buông tay hắn ra.

Đoạn Linh khẽ cười: "Ngươi còn dám công khai cầu hôn ta, vậy mà lại ngại chuyện nắm tay trên đường sao?"

Lâm Thính cấm ngôn.

Là một người hiện đại, nàng quả thực không bận tâm chuyện nắm tay trên đường, lại nghĩ đến dù sao thân mật cũng đã trải qua rất nhiều lần rồi, nắm cái tay nhỏ gì đó còn có gì phải ngại ? Nhưng dù nghĩ vậy, cảm giác lại vẫn rất khác biệt, chỉ vì người nắm tay nàng ... là Đoạn Linh.

Những ngón tay nàng khẽ co lại.

Đúng lúc này, Đoạn Hinh Ninh cùng Hạ Tử Mặc đi tới từ phía đối diện. Trên tay nàng còn cầm hai xâu kẹo hồ lô: "Nhạc Duẫn."

Đoạn Hinh Ninh đã nói với Hạ Tử Mặc rằng hôm nay nàng muốn ra ngoài xem quốc sư tuần phố trừ tà cầu phúc, và sẽ đến địa điểm nào trước. Vì vậy, Hạ Tử Mặc xuất hiện ở đây không phải là ngẫu nhiên.

Nàng đưa một xâu kẹo hồ lô lớn cho Lâm Thính: "Quốc sư phải nửa khắc nữa mới đến phố này, chúng ta ăn kẹo hồ lô trước đi."

Lâm Thính đón lấy, cắn một viên: "Ngon thật đấy, không quá ngọt, không dễ ngán."

Vừa dứt lời, Đoạn Hinh Ninh thấy Lâm Thính và Đoạn Linh đang nắm tay nhau, mặt nàng đỏ bừng. Hai người trong cuộc thì không hề đỏ mặt, ngược lại là nàng đỏ mặt. Sau đó, nàng lại liếc nhìn Hạ Tử Mặc.

Hạ Tử Mặc không bỏ lỡ ánh mắt của Đoạn Hinh Ninh, đưa tay muốn nắm lấy tay nàng. Nhưng Đoạn Hinh Ninh lại né tránh, dùng khăn che mặt, ngượng ngùng nói: "Trên đường có nhiều người như vậy, ngươi đừng làm thế."

Hắn đành phải rụt tay lại, có chút hâm mộ Lâm Thính vì sự bạo dạn. Hắn nghĩ rằng người chủ động nắm tay chắc chắn là Lâm Thính, vì dù sao nàng cũng là người dám công khai cầu hôn Đoạn Linh.

Lâm Thính không biết Hạ Tử Mặc đang nghĩ gì về mình. Nàng ăn hết xâu kẹo hồ lô một cách nhanh chóng, rồi tập trung nhìn chằm chằm về phía đầu phố, chờ quốc sư đến để cướp túi phúc.

Một lát sau, quốc sư đến.

Quốc sư ngồi trong một chiếc kiệu gỗ đàn được chạm khắc rỗng tứ phía, mặc đạo bào, tay cầm phất trần, mái tóc bạc, khuôn mặt trẻ trung, trông đầy vẻ tiên phong đạo cốt.

Đằng sau kiệu là mấy đội nhân mã, mấy chục đạo sĩ, mười mấy nhạc công, và cả trăm binh lính hoàng đế phái tới để bảo vệ quốc sư.

Khi tiếng nhạc khác dừng lại, tiếng kèn xô na vang lên, quốc sư từ từ mở mắt, miệng niệm chú ngữ, rồi nắm một nắm túi phúc từ trong giỏ ra, ném ra ngoài kiệu.

Những chiếc túi phúc bay lên không trung, rồi rơi xuống, như những phúc khí từ trên trời giáng xuống.

Lâm Thính nhìn thấy túi phúc, mắt sáng lên, lập tức buông tay Đoạn Linh, nhào tới cướp. Nàng nhảy lên, cướp được bảy tám cái, nhét vào lòng rồi lại tiếp tục cướp.

Đoạn Linh nhìn bàn tay trống rỗng của mình, rồi nhìn nàng vẫn đang hăng hái cướp túi phúc.

Đoạn Hinh Ninh kinh ngạc, bị tốc độ của Lâm Thính làm cho choáng váng. Nàng cướp nhanh quá, khiến nàng không cướp được cái nào: "Nhạc Duẫn..."

Hạ Tử Mặc biết Đoạn Hinh Ninh muốn, nên cũng xông vào cướp, nhưng chỉ cướp được hai cái.

Khi nhìn thấy Lâm Thính cướp được nhiều như vậy, hắn không khỏi nghi ngờ có phải nàng đã thông đồng với quốc sư rồi không? Nếu không sao nàng lại đoán được quốc sư sẽ ném về phía nào để chạy tới trước?

Lâm Thính không thể nói cho họ biết, đây nào phải chuyện có thông đồng hay không, mà do rèn luyện, có tích luỹ, bằng không bao nhiêu lần nàng kéo Kim An Tại đi cướp túi phúc và tiền thưởng và tiền thưởng lúc trước chẳng phải là phí công sao. Hiện tại, Lâm Thính nàng đã luyện được đến đẳng cấp: Chỉ cần nhìn vào ánh mắt đối phương là biết ngay sau đó hắn sẽ ném đi đâu.

Càng về sau, Lâm Thính không thể cầm hết được, rất dễ bị rơi. Nàng bèn chạy về trước mặt Đoạn Linh.

Nàng vội vàng, không kịp nghĩ nhiều, nhét hết số túi phúc vào lòng hắn: "Ngươi giúp ta giữ một chút, cẩn thận, đừng để rơi nhé." Rồi nàng đưa thêm mấy cái cho Đoạn Hinh Ninh, "Tặng ngươi này."

Đoạn Linh: "... Được."

Lâm Thính không yên tâm, nhìn hắn một lúc lâu, xác nhận Đoạn Linh cầm chắc rồi mới tiếp tục chạy đi cướp đợt túi phúc tiếp theo. Nàng cướp hăng đến mức ngay cả quốc sư ngồi trong kiệu cũng không kìm được mà nhìn ra.

Quốc sư quên cả việc ném túi phúc, Lâm Thính phải nhắc nhở hắn: "Hết rồi sao? Sao nhanh thế? Ta nhớ năm trước có rất nhiều mà."

Bị tiểu cô nương nhắc nhở, hắn giật mình tỉnh lại, tiếp tục động tác trên tay.

Lâm Thính nhảy lên thật cao, bắt lấy túi phúc ngay trước khi chúng rơi xuống đất.

Quốc sư nheo mắt lại. Hắn nhớ ra rồi, năm trước tuần phố cũng gặp một cô nương cướp túi phúc rất giỏi. Lúc đó nàng che mặt, nhưng tình hình cũng là như thế này.

Đợt này Lâm Thính cướp được hơn chục cái, không còn tay để cầm nữa, nàng lại chạy về trước mặt Đoạn Linh, hớn hở đếm "chiến lợi phẩm".

Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao HTác giả: Quân Tử SinhTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTông miếu uy nghiêm, trang trọng, bầu không khí nặng nề bao trùm. Mùi hương trầm, hương nến ngưng đọng, quẩn quanh bên người Lâm Thính. Lâm Thính lặng lẽ quỳ trên tấm đệm bồ đoàn, ánh mắt bình thản nhìn những tấm bài vị được khắc tên khác nhau đặt trên án thờ. Kể từ khi xuyên không, cô vẫn không thể tin được mình lại nhập vào thế giới của một quyển truyện “cấm” nổi tiếng trên mạng. Toàn bộ nội dung của truyện, đến 90% chỉ miêu tả chi tiết cảnh ân ái nóng bỏng giữa nam và nữ chính, từ cửa sổ tới rừng cây, từ trong nhà tới ngoài trời, đủ mọi tư thế quái dị. Ngày đó đọc truyện, Lâm Thính chỉ biết trợn mắt há hốc mồm. Giờ đây, chính cô lại là một mảnh ghép của thế giới ấy, hương vị đột nhiên thay đổi. Cô không thể tưởng tượng nổi cảm giác chứng kiến những cảnh “đông cung” sống động diễn ra ngay bên cạnh mình sẽ như thế nào. Lâm Thính là người xuyên không, nhưng mãi đến hai năm trước mới thức tỉnh, khôi phục lại ký ức và nhớ ra cốt truyện gốc. Trước đó, cô sống như một  NPC  (nhân vật… Không đợi nàng lên tiếng, Đoạn Linh đã nói: "Ngươi không phải muốn nắm tay ta sao?"Lâm Thính ngờ vực, nếu nàng giải thích rằng người nàng muốn nắm là Đoạn Hinh Ninh, hắn có lại nói câu "Ngươi không phải thích ta sao?" không?  Nàng nghe câu đó nhiều lần rồi, nhiều đến mức đôi lúc nàng còn có cảm giác ... mình thật sự đang thích hắn.Nàng dứt khoát không nói ra sự thật: "Nhưng nắm tay trên đường lớn không hay cho lắm." Tiện thể giải thích lý do vì sao nàng muốn buông tay hắn ra.Đoạn Linh khẽ cười: "Ngươi còn dám công khai cầu hôn ta, vậy mà lại ngại chuyện nắm tay trên đường sao?"Lâm Thính cấm ngôn.Là một người hiện đại, nàng quả thực không bận tâm chuyện nắm tay trên đường, lại nghĩ đến dù sao thân mật cũng đã trải qua rất nhiều lần rồi, nắm cái tay nhỏ gì đó còn có gì phải ngại ? Nhưng dù nghĩ vậy, cảm giác lại vẫn rất khác biệt, chỉ vì người nắm tay nàng ... là Đoạn Linh.Những ngón tay nàng khẽ co lại.Đúng lúc này, Đoạn Hinh Ninh cùng Hạ Tử Mặc đi tới từ phía đối diện. Trên tay nàng còn cầm hai xâu kẹo hồ lô: "Nhạc Duẫn."Đoạn Hinh Ninh đã nói với Hạ Tử Mặc rằng hôm nay nàng muốn ra ngoài xem quốc sư tuần phố trừ tà cầu phúc, và sẽ đến địa điểm nào trước. Vì vậy, Hạ Tử Mặc xuất hiện ở đây không phải là ngẫu nhiên.Nàng đưa một xâu kẹo hồ lô lớn cho Lâm Thính: "Quốc sư phải nửa khắc nữa mới đến phố này, chúng ta ăn kẹo hồ lô trước đi."Lâm Thính đón lấy, cắn một viên: "Ngon thật đấy, không quá ngọt, không dễ ngán."Vừa dứt lời, Đoạn Hinh Ninh thấy Lâm Thính và Đoạn Linh đang nắm tay nhau, mặt nàng đỏ bừng. Hai người trong cuộc thì không hề đỏ mặt, ngược lại là nàng đỏ mặt. Sau đó, nàng lại liếc nhìn Hạ Tử Mặc.Hạ Tử Mặc không bỏ lỡ ánh mắt của Đoạn Hinh Ninh, đưa tay muốn nắm lấy tay nàng. Nhưng Đoạn Hinh Ninh lại né tránh, dùng khăn che mặt, ngượng ngùng nói: "Trên đường có nhiều người như vậy, ngươi đừng làm thế."Hắn đành phải rụt tay lại, có chút hâm mộ Lâm Thính vì sự bạo dạn. Hắn nghĩ rằng người chủ động nắm tay chắc chắn là Lâm Thính, vì dù sao nàng cũng là người dám công khai cầu hôn Đoạn Linh.Lâm Thính không biết Hạ Tử Mặc đang nghĩ gì về mình. Nàng ăn hết xâu kẹo hồ lô một cách nhanh chóng, rồi tập trung nhìn chằm chằm về phía đầu phố, chờ quốc sư đến để cướp túi phúc.Một lát sau, quốc sư đến.Quốc sư ngồi trong một chiếc kiệu gỗ đàn được chạm khắc rỗng tứ phía, mặc đạo bào, tay cầm phất trần, mái tóc bạc, khuôn mặt trẻ trung, trông đầy vẻ tiên phong đạo cốt.Đằng sau kiệu là mấy đội nhân mã, mấy chục đạo sĩ, mười mấy nhạc công, và cả trăm binh lính hoàng đế phái tới để bảo vệ quốc sư.Khi tiếng nhạc khác dừng lại, tiếng kèn xô na vang lên, quốc sư từ từ mở mắt, miệng niệm chú ngữ, rồi nắm một nắm túi phúc từ trong giỏ ra, ném ra ngoài kiệu.Những chiếc túi phúc bay lên không trung, rồi rơi xuống, như những phúc khí từ trên trời giáng xuống.Lâm Thính nhìn thấy túi phúc, mắt sáng lên, lập tức buông tay Đoạn Linh, nhào tới cướp. Nàng nhảy lên, cướp được bảy tám cái, nhét vào lòng rồi lại tiếp tục cướp.Đoạn Linh nhìn bàn tay trống rỗng của mình, rồi nhìn nàng vẫn đang hăng hái cướp túi phúc.Đoạn Hinh Ninh kinh ngạc, bị tốc độ của Lâm Thính làm cho choáng váng. Nàng cướp nhanh quá, khiến nàng không cướp được cái nào: "Nhạc Duẫn..."Hạ Tử Mặc biết Đoạn Hinh Ninh muốn, nên cũng xông vào cướp, nhưng chỉ cướp được hai cái.Khi nhìn thấy Lâm Thính cướp được nhiều như vậy, hắn không khỏi nghi ngờ có phải nàng đã thông đồng với quốc sư rồi không? Nếu không sao nàng lại đoán được quốc sư sẽ ném về phía nào để chạy tới trước?Lâm Thính không thể nói cho họ biết, đây nào phải chuyện có thông đồng hay không, mà do rèn luyện, có tích luỹ, bằng không bao nhiêu lần nàng kéo Kim An Tại đi cướp túi phúc và tiền thưởng và tiền thưởng lúc trước chẳng phải là phí công sao. Hiện tại, Lâm Thính nàng đã luyện được đến đẳng cấp: Chỉ cần nhìn vào ánh mắt đối phương là biết ngay sau đó hắn sẽ ném đi đâu.Càng về sau, Lâm Thính không thể cầm hết được, rất dễ bị rơi. Nàng bèn chạy về trước mặt Đoạn Linh.Nàng vội vàng, không kịp nghĩ nhiều, nhét hết số túi phúc vào lòng hắn: "Ngươi giúp ta giữ một chút, cẩn thận, đừng để rơi nhé." Rồi nàng đưa thêm mấy cái cho Đoạn Hinh Ninh, "Tặng ngươi này."Đoạn Linh: "... Được."Lâm Thính không yên tâm, nhìn hắn một lúc lâu, xác nhận Đoạn Linh cầm chắc rồi mới tiếp tục chạy đi cướp đợt túi phúc tiếp theo. Nàng cướp hăng đến mức ngay cả quốc sư ngồi trong kiệu cũng không kìm được mà nhìn ra.Quốc sư quên cả việc ném túi phúc, Lâm Thính phải nhắc nhở hắn: "Hết rồi sao? Sao nhanh thế? Ta nhớ năm trước có rất nhiều mà."Bị tiểu cô nương nhắc nhở, hắn giật mình tỉnh lại, tiếp tục động tác trên tay.Lâm Thính nhảy lên thật cao, bắt lấy túi phúc ngay trước khi chúng rơi xuống đất.Quốc sư nheo mắt lại. Hắn nhớ ra rồi, năm trước tuần phố cũng gặp một cô nương cướp túi phúc rất giỏi. Lúc đó nàng che mặt, nhưng tình hình cũng là như thế này.Đợt này Lâm Thính cướp được hơn chục cái, không còn tay để cầm nữa, nàng lại chạy về trước mặt Đoạn Linh, hớn hở đếm "chiến lợi phẩm".

Chương 263