Tác giả:

Tông miếu uy nghiêm, trang trọng, bầu không khí nặng nề bao trùm. Mùi hương trầm, hương nến ngưng đọng, quẩn quanh bên người Lâm Thính. Lâm Thính lặng lẽ quỳ trên tấm đệm bồ đoàn, ánh mắt bình thản nhìn những tấm bài vị được khắc tên khác nhau đặt trên án thờ. Kể từ khi xuyên không, cô vẫn không thể tin được mình lại nhập vào thế giới của một quyển truyện “cấm” nổi tiếng trên mạng. Toàn bộ nội dung của truyện, đến 90% chỉ miêu tả chi tiết cảnh ân ái nóng bỏng giữa nam và nữ chính, từ cửa sổ tới rừng cây, từ trong nhà tới ngoài trời, đủ mọi tư thế quái dị. Ngày đó đọc truyện, Lâm Thính chỉ biết trợn mắt há hốc mồm. Giờ đây, chính cô lại là một mảnh ghép của thế giới ấy, hương vị đột nhiên thay đổi. Cô không thể tưởng tượng nổi cảm giác chứng kiến những cảnh “đông cung” sống động diễn ra ngay bên cạnh mình sẽ như thế nào. Lâm Thính là người xuyên không, nhưng mãi đến hai năm trước mới thức tỉnh, khôi phục lại ký ức và nhớ ra cốt truyện gốc. Trước đó, cô sống như một  NPC  (nhân vật…

Chương 305

Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao HTác giả: Quân Tử SinhTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTông miếu uy nghiêm, trang trọng, bầu không khí nặng nề bao trùm. Mùi hương trầm, hương nến ngưng đọng, quẩn quanh bên người Lâm Thính. Lâm Thính lặng lẽ quỳ trên tấm đệm bồ đoàn, ánh mắt bình thản nhìn những tấm bài vị được khắc tên khác nhau đặt trên án thờ. Kể từ khi xuyên không, cô vẫn không thể tin được mình lại nhập vào thế giới của một quyển truyện “cấm” nổi tiếng trên mạng. Toàn bộ nội dung của truyện, đến 90% chỉ miêu tả chi tiết cảnh ân ái nóng bỏng giữa nam và nữ chính, từ cửa sổ tới rừng cây, từ trong nhà tới ngoài trời, đủ mọi tư thế quái dị. Ngày đó đọc truyện, Lâm Thính chỉ biết trợn mắt há hốc mồm. Giờ đây, chính cô lại là một mảnh ghép của thế giới ấy, hương vị đột nhiên thay đổi. Cô không thể tưởng tượng nổi cảm giác chứng kiến những cảnh “đông cung” sống động diễn ra ngay bên cạnh mình sẽ như thế nào. Lâm Thính là người xuyên không, nhưng mãi đến hai năm trước mới thức tỉnh, khôi phục lại ký ức và nhớ ra cốt truyện gốc. Trước đó, cô sống như một  NPC  (nhân vật…  Hạ Tử Mặc im lặng, ba phải: “Ngươi có thể nghĩ như vậy.”Hắn vẫn không trả lời thẳng vào câu hỏi của nàng. Lâm Thính không thể nhịn được nữa, định đưa chân đá hắn, nhưng chân chưa kịp nhấc lên thì đã bị Đoạn Linh kéo lại. Nàng nghiêng đầu nhìn Đoạn Linh, ánh mắt như đang hỏi vì sao hắn lại ngăn cản nàng.Đoạn Linh bất động thanh sắc v**t v* cổ tay Lâm Thính, ý bảo nàng nhìn ra phía sau: “Hinh Ninh đến rồi, chuyện này để muội ấy tự xử lý đi.”Đoạn Hinh Ninh đến? Lâm Thính quay người, phát hiện nàng ấy quả thật đã ra ngoài, bước đi rất nhanh, gần như chạy chậm đến trước mặt Hạ Tử Mặc.Hạ Tử Mặc thấy Đoạn Hinh Ninh, ánh mắt sáng rực, lập tức bước đến gần: “Hinh Ninh.”Nàng lại tát hắn một cái, hốc mắt đỏ hoe nói: “Ngươi còn đến làm gì?” Ngày hôm đó sau khi gặp Hạ Tử Mặc, Lâm Thính trở về đã nói cho nàng biết. Đoạn Hinh Ninh đã biết hắn muốn thất hứa, không thể đến cửa cầu hôn.Đây là lần đầu tiên Đoạn Hinh Ninh đánh người, bàn tay nàng vẫn còn run rẩy.Hạ Tử Mặc nhìn Đoạn Hinh Ninh, đưa tay lên định vuốt mặt nàng, nhưng nhớ lại quan hệ hiện tại của họ, hắn lại buông tay xuống, giữ khoảng cách: “Thực xin lỗi, là ta Hạ Tử Mặc đã phụ nàng.”Đoạn Hinh Ninh quay mặt đi, không nhìn hắn, nắm chặt khăn tay, nén nước mắt lắng nghe: “Hạ thế tử hôm nay đến đây, chỉ để nói câu này thôi sao?”“Thực xin lỗi.” Hắn lặp lại.Lâm Thính nghe không lọt tai. Nếu là nàng, nàng sẽ không chỉ tát Hạ Tử Mặc một cái, không đánh hắn bầm dập thì chưa hết giận.Đoạn Hinh Ninh vốn là một “tiểu mít ướt”, gặp chuyện nhỏ cũng có thể khóc một lúc. Huống chi gặp phải chuyện này, nàng đã khóc rất nhiều rồi. Hôm nay, nàng lại không khóc trước mặt Hạ Tử Mặc. Lâm Thính biết Đoạn Hinh Ninh chỉ đang cố gắng gồng mình, bèn đưa tay ra nắm lấy tay nàng.Đoạn Hinh Ninh như lấy được dũng khí từ bàn tay Lâm Thính, cuối cùng cũng dám nhìn thẳng vào Hạ Tử Mặc, nhấn từng chữ một: “Hạ thế tử, ngươi đi đi. Sau này, chúng ta nước sông không phạm nước giếng.” Dứt lời, nàng buông tay Lâm Thính, quay người về phủ.Hạ Tử Mặc đuổi theo vài bước. Hạ nhân biết thân phận của hắn nên không ngăn lại. Nhưng hắn lại không đuổi theo nữa, chỉ đứng lại ngoài cổng phủ: “Hinh Ninh.”Nghe Hạ Tử Mặc gọi mình, Đoạn Hinh Ninh không kìm được mà dừng lại, hy vọng sẽ nghe được những lời khác từ miệng hắn. Nhưng hắn lại im lặng, không nói thêm gì.Đoạn Hinh Ninh chán nản, mang theo nha hoàn rời đi mà không hề quay đầu lại, để lại ba người họ.Nàng đã đi, Lâm Thính cũng không có lý do để nán lại. Nàng ném lại cho Hạ Tử Mặc một câu “Ngươi tự lo cho bản thân đi,” rồi quay về phủ tìm Đoạn Hinh Ninh.Đoạn Linh vẫn còn ở ngoài phủ, hỏi một câu hỏi giống như Lâm Thính: “Hạ thế tử vì sao lại muốn đi An Thành?” Hạ Tử Mặc là thế tử Thế An Hầu phủ, địa vị vốn đã không thấp, nếu không phải hoàng đế có lệnh, hắn không cần phải dựa vào quân công để củng cố địa vị.Lúc này, Hạ Tử Mặc không lảng tránh nữa: “Ta không muốn làm một thế tử ăn chơi trác táng, cái gì cũng không hiểu. Vì thế ta muốn theo phụ thân đến An Thành.”Đoạn Linh không biết là tin hay không, hắn chỉ cười: “Thì ra là vậy.”“Đoạn đại nhân.” Hạ Tử Mặc bỗng nhiên đổi cách xưng hô, nhìn thẳng vào hắn, nói nhỏ: “Bệ hạ có thể cũng sẽ phái ngươi đi An Thành.”Đoạn Linh chậm rãi thu ánh mắt đang dõi theo bóng Lâm Thính rời đi, v**t v* ngón tay vừa nắm lấy tay nàng, vẻ mặt vẫn bình thường: “Thế thì sao?”Hạ Tử Mặc hoảng hốt.Gia Đức Đế vốn đa nghi, phái Cẩm Y Vệ đến An Thành dò hỏi tin tức là chuyện bình thường, chắc chắn sẽ sai họ giám sát Thái tử và Thế An Hầu, ghi chép lại mọi hành động của họ. Đây là chuyện mà mọi người đều hiểu rõ nhưng không nói ra. Ở một mức độ nhất định, việc này có thể cảnh cáo những kẻ có ý đồ xấu.Mà hiện giờ, người mà Gia Đức Đế tin tưởng nhất trong Cẩm Y Vệ là Đoạn Linh, hắn hẳn là sẽ được phái đến An Thành.Hạ Tử Mặc lại không muốn Đoạn Linh đi. Nếu hắn đi, e rằng sẽ... Hạ Tử Mặc nhíu mày, trầm ngâm một lát rồi nói: “An Thành nguy hiểm, Đoạn đại nhân mới thành hôn không lâu, nên ở lại phủ bồi Lâm thất cô nương thì hơn.”Đoạn Linh khẽ chớp mắt, nụ cười dịu dàng hơn chút: “Ta biết chừng mực. Không làm phiền Hạ thế tử bận tâm.”Hạ Tử Mặc vẫn chưa từ bỏ thuyết phục: “Nếu Bệ hạ muốn phái ngươi đi, ngươi có thể cáo ốm ở nhà. Tin rằng Bệ hạ sẽ thông cảm cho ngươi vừa thành hôn, rồi phái người khác đi.” Gia Đức Đế tin tưởng hắn không sai, nhưng không có nghĩa là chỉ có hắn mới có thể dùng.

 

Hạ Tử Mặc im lặng, ba phải: “Ngươi có thể nghĩ như vậy.”

Hắn vẫn không trả lời thẳng vào câu hỏi của nàng. Lâm Thính không thể nhịn được nữa, định đưa chân đá hắn, nhưng chân chưa kịp nhấc lên thì đã bị Đoạn Linh kéo lại. Nàng nghiêng đầu nhìn Đoạn Linh, ánh mắt như đang hỏi vì sao hắn lại ngăn cản nàng.

Đoạn Linh bất động thanh sắc v**t v* cổ tay Lâm Thính, ý bảo nàng nhìn ra phía sau: “Hinh Ninh đến rồi, chuyện này để muội ấy tự xử lý đi.”

Đoạn Hinh Ninh đến? Lâm Thính quay người, phát hiện nàng ấy quả thật đã ra ngoài, bước đi rất nhanh, gần như chạy chậm đến trước mặt Hạ Tử Mặc.

Hạ Tử Mặc thấy Đoạn Hinh Ninh, ánh mắt sáng rực, lập tức bước đến gần: “Hinh Ninh.”

Nàng lại tát hắn một cái, hốc mắt đỏ hoe nói: “Ngươi còn đến làm gì?” Ngày hôm đó sau khi gặp Hạ Tử Mặc, Lâm Thính trở về đã nói cho nàng biết. Đoạn Hinh Ninh đã biết hắn muốn thất hứa, không thể đến cửa cầu hôn.

Đây là lần đầu tiên Đoạn Hinh Ninh đánh người, bàn tay nàng vẫn còn run rẩy.

Hạ Tử Mặc nhìn Đoạn Hinh Ninh, đưa tay lên định vuốt mặt nàng, nhưng nhớ lại quan hệ hiện tại của họ, hắn lại buông tay xuống, giữ khoảng cách: “Thực xin lỗi, là ta Hạ Tử Mặc đã phụ nàng.”

Đoạn Hinh Ninh quay mặt đi, không nhìn hắn, nắm chặt khăn tay, nén nước mắt lắng nghe: “Hạ thế tử hôm nay đến đây, chỉ để nói câu này thôi sao?”

“Thực xin lỗi.” Hắn lặp lại.

Lâm Thính nghe không lọt tai. Nếu là nàng, nàng sẽ không chỉ tát Hạ Tử Mặc một cái, không đánh hắn bầm dập thì chưa hết giận.

Đoạn Hinh Ninh vốn là một “tiểu mít ướt”, gặp chuyện nhỏ cũng có thể khóc một lúc. Huống chi gặp phải chuyện này, nàng đã khóc rất nhiều rồi. Hôm nay, nàng lại không khóc trước mặt Hạ Tử Mặc. Lâm Thính biết Đoạn Hinh Ninh chỉ đang cố gắng gồng mình, bèn đưa tay ra nắm lấy tay nàng.

Đoạn Hinh Ninh như lấy được dũng khí từ bàn tay Lâm Thính, cuối cùng cũng dám nhìn thẳng vào Hạ Tử Mặc, nhấn từng chữ một: “Hạ thế tử, ngươi đi đi. Sau này, chúng ta nước sông không phạm nước giếng.” Dứt lời, nàng buông tay Lâm Thính, quay người về phủ.

Hạ Tử Mặc đuổi theo vài bước. Hạ nhân biết thân phận của hắn nên không ngăn lại. Nhưng hắn lại không đuổi theo nữa, chỉ đứng lại ngoài cổng phủ: “Hinh Ninh.”

Nghe Hạ Tử Mặc gọi mình, Đoạn Hinh Ninh không kìm được mà dừng lại, hy vọng sẽ nghe được những lời khác từ miệng hắn. Nhưng hắn lại im lặng, không nói thêm gì.

Đoạn Hinh Ninh chán nản, mang theo nha hoàn rời đi mà không hề quay đầu lại, để lại ba người họ.

Nàng đã đi, Lâm Thính cũng không có lý do để nán lại. Nàng ném lại cho Hạ Tử Mặc một câu “Ngươi tự lo cho bản thân đi,” rồi quay về phủ tìm Đoạn Hinh Ninh.

Đoạn Linh vẫn còn ở ngoài phủ, hỏi một câu hỏi giống như Lâm Thính: “Hạ thế tử vì sao lại muốn đi An Thành?” Hạ Tử Mặc là thế tử Thế An Hầu phủ, địa vị vốn đã không thấp, nếu không phải hoàng đế có lệnh, hắn không cần phải dựa vào quân công để củng cố địa vị.

Lúc này, Hạ Tử Mặc không lảng tránh nữa: “Ta không muốn làm một thế tử ăn chơi trác táng, cái gì cũng không hiểu. Vì thế ta muốn theo phụ thân đến An Thành.”

Đoạn Linh không biết là tin hay không, hắn chỉ cười: “Thì ra là vậy.”

“Đoạn đại nhân.” Hạ Tử Mặc bỗng nhiên đổi cách xưng hô, nhìn thẳng vào hắn, nói nhỏ: “Bệ hạ có thể cũng sẽ phái ngươi đi An Thành.”

Đoạn Linh chậm rãi thu ánh mắt đang dõi theo bóng Lâm Thính rời đi, v**t v* ngón tay vừa nắm lấy tay nàng, vẻ mặt vẫn bình thường: “Thế thì sao?”

Hạ Tử Mặc hoảng hốt.

Gia Đức Đế vốn đa nghi, phái Cẩm Y Vệ đến An Thành dò hỏi tin tức là chuyện bình thường, chắc chắn sẽ sai họ giám sát Thái tử và Thế An Hầu, ghi chép lại mọi hành động của họ. Đây là chuyện mà mọi người đều hiểu rõ nhưng không nói ra. Ở một mức độ nhất định, việc này có thể cảnh cáo những kẻ có ý đồ xấu.

Mà hiện giờ, người mà Gia Đức Đế tin tưởng nhất trong Cẩm Y Vệ là Đoạn Linh, hắn hẳn là sẽ được phái đến An Thành.

Hạ Tử Mặc lại không muốn Đoạn Linh đi. Nếu hắn đi, e rằng sẽ... Hạ Tử Mặc nhíu mày, trầm ngâm một lát rồi nói: “An Thành nguy hiểm, Đoạn đại nhân mới thành hôn không lâu, nên ở lại phủ bồi Lâm thất cô nương thì hơn.”

Đoạn Linh khẽ chớp mắt, nụ cười dịu dàng hơn chút: “Ta biết chừng mực. Không làm phiền Hạ thế tử bận tâm.”

Hạ Tử Mặc vẫn chưa từ bỏ thuyết phục: “Nếu Bệ hạ muốn phái ngươi đi, ngươi có thể cáo ốm ở nhà. Tin rằng Bệ hạ sẽ thông cảm cho ngươi vừa thành hôn, rồi phái người khác đi.” Gia Đức Đế tin tưởng hắn không sai, nhưng không có nghĩa là chỉ có hắn mới có thể dùng.

Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao HTác giả: Quân Tử SinhTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTông miếu uy nghiêm, trang trọng, bầu không khí nặng nề bao trùm. Mùi hương trầm, hương nến ngưng đọng, quẩn quanh bên người Lâm Thính. Lâm Thính lặng lẽ quỳ trên tấm đệm bồ đoàn, ánh mắt bình thản nhìn những tấm bài vị được khắc tên khác nhau đặt trên án thờ. Kể từ khi xuyên không, cô vẫn không thể tin được mình lại nhập vào thế giới của một quyển truyện “cấm” nổi tiếng trên mạng. Toàn bộ nội dung của truyện, đến 90% chỉ miêu tả chi tiết cảnh ân ái nóng bỏng giữa nam và nữ chính, từ cửa sổ tới rừng cây, từ trong nhà tới ngoài trời, đủ mọi tư thế quái dị. Ngày đó đọc truyện, Lâm Thính chỉ biết trợn mắt há hốc mồm. Giờ đây, chính cô lại là một mảnh ghép của thế giới ấy, hương vị đột nhiên thay đổi. Cô không thể tưởng tượng nổi cảm giác chứng kiến những cảnh “đông cung” sống động diễn ra ngay bên cạnh mình sẽ như thế nào. Lâm Thính là người xuyên không, nhưng mãi đến hai năm trước mới thức tỉnh, khôi phục lại ký ức và nhớ ra cốt truyện gốc. Trước đó, cô sống như một  NPC  (nhân vật…  Hạ Tử Mặc im lặng, ba phải: “Ngươi có thể nghĩ như vậy.”Hắn vẫn không trả lời thẳng vào câu hỏi của nàng. Lâm Thính không thể nhịn được nữa, định đưa chân đá hắn, nhưng chân chưa kịp nhấc lên thì đã bị Đoạn Linh kéo lại. Nàng nghiêng đầu nhìn Đoạn Linh, ánh mắt như đang hỏi vì sao hắn lại ngăn cản nàng.Đoạn Linh bất động thanh sắc v**t v* cổ tay Lâm Thính, ý bảo nàng nhìn ra phía sau: “Hinh Ninh đến rồi, chuyện này để muội ấy tự xử lý đi.”Đoạn Hinh Ninh đến? Lâm Thính quay người, phát hiện nàng ấy quả thật đã ra ngoài, bước đi rất nhanh, gần như chạy chậm đến trước mặt Hạ Tử Mặc.Hạ Tử Mặc thấy Đoạn Hinh Ninh, ánh mắt sáng rực, lập tức bước đến gần: “Hinh Ninh.”Nàng lại tát hắn một cái, hốc mắt đỏ hoe nói: “Ngươi còn đến làm gì?” Ngày hôm đó sau khi gặp Hạ Tử Mặc, Lâm Thính trở về đã nói cho nàng biết. Đoạn Hinh Ninh đã biết hắn muốn thất hứa, không thể đến cửa cầu hôn.Đây là lần đầu tiên Đoạn Hinh Ninh đánh người, bàn tay nàng vẫn còn run rẩy.Hạ Tử Mặc nhìn Đoạn Hinh Ninh, đưa tay lên định vuốt mặt nàng, nhưng nhớ lại quan hệ hiện tại của họ, hắn lại buông tay xuống, giữ khoảng cách: “Thực xin lỗi, là ta Hạ Tử Mặc đã phụ nàng.”Đoạn Hinh Ninh quay mặt đi, không nhìn hắn, nắm chặt khăn tay, nén nước mắt lắng nghe: “Hạ thế tử hôm nay đến đây, chỉ để nói câu này thôi sao?”“Thực xin lỗi.” Hắn lặp lại.Lâm Thính nghe không lọt tai. Nếu là nàng, nàng sẽ không chỉ tát Hạ Tử Mặc một cái, không đánh hắn bầm dập thì chưa hết giận.Đoạn Hinh Ninh vốn là một “tiểu mít ướt”, gặp chuyện nhỏ cũng có thể khóc một lúc. Huống chi gặp phải chuyện này, nàng đã khóc rất nhiều rồi. Hôm nay, nàng lại không khóc trước mặt Hạ Tử Mặc. Lâm Thính biết Đoạn Hinh Ninh chỉ đang cố gắng gồng mình, bèn đưa tay ra nắm lấy tay nàng.Đoạn Hinh Ninh như lấy được dũng khí từ bàn tay Lâm Thính, cuối cùng cũng dám nhìn thẳng vào Hạ Tử Mặc, nhấn từng chữ một: “Hạ thế tử, ngươi đi đi. Sau này, chúng ta nước sông không phạm nước giếng.” Dứt lời, nàng buông tay Lâm Thính, quay người về phủ.Hạ Tử Mặc đuổi theo vài bước. Hạ nhân biết thân phận của hắn nên không ngăn lại. Nhưng hắn lại không đuổi theo nữa, chỉ đứng lại ngoài cổng phủ: “Hinh Ninh.”Nghe Hạ Tử Mặc gọi mình, Đoạn Hinh Ninh không kìm được mà dừng lại, hy vọng sẽ nghe được những lời khác từ miệng hắn. Nhưng hắn lại im lặng, không nói thêm gì.Đoạn Hinh Ninh chán nản, mang theo nha hoàn rời đi mà không hề quay đầu lại, để lại ba người họ.Nàng đã đi, Lâm Thính cũng không có lý do để nán lại. Nàng ném lại cho Hạ Tử Mặc một câu “Ngươi tự lo cho bản thân đi,” rồi quay về phủ tìm Đoạn Hinh Ninh.Đoạn Linh vẫn còn ở ngoài phủ, hỏi một câu hỏi giống như Lâm Thính: “Hạ thế tử vì sao lại muốn đi An Thành?” Hạ Tử Mặc là thế tử Thế An Hầu phủ, địa vị vốn đã không thấp, nếu không phải hoàng đế có lệnh, hắn không cần phải dựa vào quân công để củng cố địa vị.Lúc này, Hạ Tử Mặc không lảng tránh nữa: “Ta không muốn làm một thế tử ăn chơi trác táng, cái gì cũng không hiểu. Vì thế ta muốn theo phụ thân đến An Thành.”Đoạn Linh không biết là tin hay không, hắn chỉ cười: “Thì ra là vậy.”“Đoạn đại nhân.” Hạ Tử Mặc bỗng nhiên đổi cách xưng hô, nhìn thẳng vào hắn, nói nhỏ: “Bệ hạ có thể cũng sẽ phái ngươi đi An Thành.”Đoạn Linh chậm rãi thu ánh mắt đang dõi theo bóng Lâm Thính rời đi, v**t v* ngón tay vừa nắm lấy tay nàng, vẻ mặt vẫn bình thường: “Thế thì sao?”Hạ Tử Mặc hoảng hốt.Gia Đức Đế vốn đa nghi, phái Cẩm Y Vệ đến An Thành dò hỏi tin tức là chuyện bình thường, chắc chắn sẽ sai họ giám sát Thái tử và Thế An Hầu, ghi chép lại mọi hành động của họ. Đây là chuyện mà mọi người đều hiểu rõ nhưng không nói ra. Ở một mức độ nhất định, việc này có thể cảnh cáo những kẻ có ý đồ xấu.Mà hiện giờ, người mà Gia Đức Đế tin tưởng nhất trong Cẩm Y Vệ là Đoạn Linh, hắn hẳn là sẽ được phái đến An Thành.Hạ Tử Mặc lại không muốn Đoạn Linh đi. Nếu hắn đi, e rằng sẽ... Hạ Tử Mặc nhíu mày, trầm ngâm một lát rồi nói: “An Thành nguy hiểm, Đoạn đại nhân mới thành hôn không lâu, nên ở lại phủ bồi Lâm thất cô nương thì hơn.”Đoạn Linh khẽ chớp mắt, nụ cười dịu dàng hơn chút: “Ta biết chừng mực. Không làm phiền Hạ thế tử bận tâm.”Hạ Tử Mặc vẫn chưa từ bỏ thuyết phục: “Nếu Bệ hạ muốn phái ngươi đi, ngươi có thể cáo ốm ở nhà. Tin rằng Bệ hạ sẽ thông cảm cho ngươi vừa thành hôn, rồi phái người khác đi.” Gia Đức Đế tin tưởng hắn không sai, nhưng không có nghĩa là chỉ có hắn mới có thể dùng.

Chương 305