Tác giả:

Tông miếu uy nghiêm, trang trọng, bầu không khí nặng nề bao trùm. Mùi hương trầm, hương nến ngưng đọng, quẩn quanh bên người Lâm Thính. Lâm Thính lặng lẽ quỳ trên tấm đệm bồ đoàn, ánh mắt bình thản nhìn những tấm bài vị được khắc tên khác nhau đặt trên án thờ. Kể từ khi xuyên không, cô vẫn không thể tin được mình lại nhập vào thế giới của một quyển truyện “cấm” nổi tiếng trên mạng. Toàn bộ nội dung của truyện, đến 90% chỉ miêu tả chi tiết cảnh ân ái nóng bỏng giữa nam và nữ chính, từ cửa sổ tới rừng cây, từ trong nhà tới ngoài trời, đủ mọi tư thế quái dị. Ngày đó đọc truyện, Lâm Thính chỉ biết trợn mắt há hốc mồm. Giờ đây, chính cô lại là một mảnh ghép của thế giới ấy, hương vị đột nhiên thay đổi. Cô không thể tưởng tượng nổi cảm giác chứng kiến những cảnh “đông cung” sống động diễn ra ngay bên cạnh mình sẽ như thế nào. Lâm Thính là người xuyên không, nhưng mãi đến hai năm trước mới thức tỉnh, khôi phục lại ký ức và nhớ ra cốt truyện gốc. Trước đó, cô sống như một  NPC  (nhân vật…

Chương 331

Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao HTác giả: Quân Tử SinhTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTông miếu uy nghiêm, trang trọng, bầu không khí nặng nề bao trùm. Mùi hương trầm, hương nến ngưng đọng, quẩn quanh bên người Lâm Thính. Lâm Thính lặng lẽ quỳ trên tấm đệm bồ đoàn, ánh mắt bình thản nhìn những tấm bài vị được khắc tên khác nhau đặt trên án thờ. Kể từ khi xuyên không, cô vẫn không thể tin được mình lại nhập vào thế giới của một quyển truyện “cấm” nổi tiếng trên mạng. Toàn bộ nội dung của truyện, đến 90% chỉ miêu tả chi tiết cảnh ân ái nóng bỏng giữa nam và nữ chính, từ cửa sổ tới rừng cây, từ trong nhà tới ngoài trời, đủ mọi tư thế quái dị. Ngày đó đọc truyện, Lâm Thính chỉ biết trợn mắt há hốc mồm. Giờ đây, chính cô lại là một mảnh ghép của thế giới ấy, hương vị đột nhiên thay đổi. Cô không thể tưởng tượng nổi cảm giác chứng kiến những cảnh “đông cung” sống động diễn ra ngay bên cạnh mình sẽ như thế nào. Lâm Thính là người xuyên không, nhưng mãi đến hai năm trước mới thức tỉnh, khôi phục lại ký ức và nhớ ra cốt truyện gốc. Trước đó, cô sống như một  NPC  (nhân vật… Trong phòng lúc này ánh nến sáng rực, chiếu rọi những vết sẹo trên cổ tay Đoạn Linh. Nụ hôn của Lâm Thính rơi trên vết sẹo, không hề có chút ghê tởm nào.Đoạn Linh nhìn chằm chằm Lâm Thính.Nàng đang hôn những vết sẹo của hắn.Rõ ràng Lâm Thính đã từng nói nàng không thích những thứ xấu xí, vậy mà đêm nay nàng lại hôn chúng, như thể dùng hành động để nói với hắn rằng nàng không hề ghét bỏ, thậm chí còn sẵn lòng chấp nhận sự xấu xí của hắn. Tay Đoạn Linh trở nên tê dại, hơi thở rối loạn tột độ, nỗi xấu hổ bấy lâu cũng trỗi dậy khi nàng hôn lên đó.Cơ thể hắn không ngừng run rẩy.Lâm Thính cảm nhận được sự run rẩy đó. Nàng nhẹ nhàng hôn lên cổ tay trái, rồi cổ tay phải của Đoạn Linh. Số lượng vết sẹo trên hai cổ tay gần như bằng nhau, trông thật chói mắt trên làn da trắng ngần, tựa một bức tranh hoàn mỹ bị vấy bẩn.Nàng hôn xong còn dùng tay v**t v* mấy lần. Nàng không hiểu Đoạn Linh đã chịu đựng thế nào mà lại tự rạch nhiều nhát như vậy. Rất nhiều vết sẹo chồng lên nhau, có thể nhìn thấy rõ dấu vết của một vết thương đè lên một vết khác.Nhưng chúng đều là vết sẹo cũ, chứng tỏ mấy tháng qua hắn đã không còn tự làm tổn thương mình nữa.Lâm Thính hôn xong những vết sẹo trên cổ tay Đoạn Linh, nàng cúi xuống hôn hắn, từ gương mặt tinh xảo, dọc theo sống mũi cao thẳng, rồi đến đôi môi đã hé mở.Hơi thở của nàng ấm áp, bao trùm lấy hắn từ bốn phương tám hướng, khiến hơi thở của Đoạn Linh càng thêm rối loạn.Lâm Thính chủ động khiến hắn tan rã, yêu thích đến mức không thể kiềm chế. Đoạn Linh muốn chạm vào nàng, nhưng đôi tay hắn như bị rút hết sức lực, vẫn chưa kịp bình tĩnh lại sau khi nàng hôn lên vết sẹo.Vì thế, Đoạn Linh ngước mắt nhìn Lâm Thính.Lâm Thính khẽ m*t khóe môi Đoạn Linh, rồi men theo đó mà hôn sâu. Nhưng nàng vừa hôn vào, hắn đã không chờ được mà đáp lại, môi răng chạm vào nhau, lưỡi giao hòa, hơi thở nóng ẩm.Đoạn Linh khẽ ngửa mặt, dù môi đã đỏ nhưng vẫn muốn nàng hôn sâu hơn, mạnh bạo hơn.Lâm Thính chiều ý Đoạn Linh, cong lưng thấp xuống, một tay nâng cằm hắn, môi răng dán chặt hơn, gia tăng nụ hôn. Nàng hoàn toàn chiếm thế chủ động, còn hắn vui vẻ chịu đựng.Hắn hé miệng thở, không biết là muốn hít thở không khí trong lành, hay muốn thông qua hơi thở để giấu tất cả những gì thuộc về nàng vào trong cơ thể mình.Leng keng… vài tiếng, chiếc trâm vàng và những món trang sức trên tóc Lâm Thính va chạm vào nhau, lấp lánh chói mắt.Đoạn Linh ôm lấy eo Lâm Thính, lòng bàn tay dừng lại nơi cạp váy. Dù những vết sẹo trên cổ tay hắn vẫn còn chút ngứa, nhưng đã đỡ hơn lúc nãy rất nhiều, coi như đã trở lại bình thường. Lát sau, chiếc cạp váy màu đỏ vương hương thơm rơi xuống người hắn.Lúc này, ánh nến trong phòng càng lúc càng cháy sáng, ánh sáng càng thêm rực rỡ. Trên giường, làn da Đoạn Linh quá trắng, chiếc cạp váy rơi xuống người hắn lại quá đỏ, trắng hồng đan xen, tựa một món quà đang chờ được mở.Lâm Thính kéo chiếc cạp váy ra.Đoạn Linh khó có thể tự kiềm chế, hắn hôn nàng, hận không thể hòa làm một với nàng.Lâm Thính đã quen với sự gần gũi của Đoạn Linh, lại đã xác nhận tình cảm sinh lý mình dành cho hắn. Nàng đương nhiên không còn e thẹn hay ngượng ngùng nữa, dù sao họ cũng đã thành thân.Nàng hơi nghiêng đầu, hôn lên gương mặt ửng hồng của hắn. Đoạn Linh ôm chặt lấy eo Lâm Thính, cũng nghiêng đầu theo, muốn tiếp tục hôn nàng.Nhưng Lâm Thính lại hôn lên cằm hắn, rồi đến yết hầu đang phập phồng ở cổ.Khoảnh khắc này, Đoạn Linh như nghẹt thở, vội buông eo Lâm Thính ra, nắm lấy chăn, dùng sức siết chặt, như thể muốn xé nát nó, để giảm bớt sự sung sướng nàng mang lại.Hắn khe khẽ r*n r*, không thể kìm nén.Lâm Thính lại hôn lên đôi môi đang phát ra tiếng r*n r* của Đoạn Linh, tay dần chạm vào chiếc trâm ngọc màu trắng có gắn lục lạc mà hắn dùng để búi tóc. Nàng rút ra, mái tóc dài ngay lập tức buông xõa như thác nước, phủ kín gối mềm.Chiếc trâm ngọc được nàng đặt sang một bên, lục lạc va vào nhau kêu khẽ, rồi im lặng.Lâm Thính v**t v* mái tóc dài của hắn.Đoạn Linh khẽ th* d*c, mở mắt nhìn nàng, đuôi mắt ửng đỏ, như dính chút phấn má của nàng. Dù không trang điểm, nhưng hắn càng giống một nam quỷ diễm lệ, từng bước từng bước dụ dỗ người ta sa vào, không lối thoát.Lâm Thính như bị ma quỷ ám ảnh, hôn lên đuôi mắt Đoạn Linh, như muốn xóa đi một vệt ửng đỏ quyến rũ. Nhưng đuôi mắt hắn lại càng đỏ hơn vì nàng.Nàng không kìm được mà v**t v*.Đoạn Linh nắm lấy bàn tay nàng, kéo đến giữa môi hôn, lưỡi hắn linh hoạt luồn qua kẽ tay nàng, hôn từng ngón tay, rồi hôn cả lòng bàn tay.Lâm Thính không nhìn bàn tay mình đang được Đoạn Linh hôn, mà nhìn bàn tay kia hắn đang đưa lên. Không còn ống tay áo che đậy, những vết sẹo trên cổ tay hắn cuối cùng cũng được phơi bày hoàn toàn, không còn phải ẩn mình dưới lớp vải tối tăm. 

Trong phòng lúc này ánh nến sáng rực, chiếu rọi những vết sẹo trên cổ tay Đoạn Linh. Nụ hôn của Lâm Thính rơi trên vết sẹo, không hề có chút ghê tởm nào.

Đoạn Linh nhìn chằm chằm Lâm Thính.

Nàng đang hôn những vết sẹo của hắn.

Rõ ràng Lâm Thính đã từng nói nàng không thích những thứ xấu xí, vậy mà đêm nay nàng lại hôn chúng, như thể dùng hành động để nói với hắn rằng nàng không hề ghét bỏ, thậm chí còn sẵn lòng chấp nhận sự xấu xí của hắn. Tay Đoạn Linh trở nên tê dại, hơi thở rối loạn tột độ, nỗi xấu hổ bấy lâu cũng trỗi dậy khi nàng hôn lên đó.

Cơ thể hắn không ngừng run rẩy.

Lâm Thính cảm nhận được sự run rẩy đó. Nàng nhẹ nhàng hôn lên cổ tay trái, rồi cổ tay phải của Đoạn Linh. Số lượng vết sẹo trên hai cổ tay gần như bằng nhau, trông thật chói mắt trên làn da trắng ngần, tựa một bức tranh hoàn mỹ bị vấy bẩn.

Nàng hôn xong còn dùng tay v**t v* mấy lần. Nàng không hiểu Đoạn Linh đã chịu đựng thế nào mà lại tự rạch nhiều nhát như vậy. Rất nhiều vết sẹo chồng lên nhau, có thể nhìn thấy rõ dấu vết của một vết thương đè lên một vết khác.

Nhưng chúng đều là vết sẹo cũ, chứng tỏ mấy tháng qua hắn đã không còn tự làm tổn thương mình nữa.

Lâm Thính hôn xong những vết sẹo trên cổ tay Đoạn Linh, nàng cúi xuống hôn hắn, từ gương mặt tinh xảo, dọc theo sống mũi cao thẳng, rồi đến đôi môi đã hé mở.

Hơi thở của nàng ấm áp, bao trùm lấy hắn từ bốn phương tám hướng, khiến hơi thở của Đoạn Linh càng thêm rối loạn.

Lâm Thính chủ động khiến hắn tan rã, yêu thích đến mức không thể kiềm chế. Đoạn Linh muốn chạm vào nàng, nhưng đôi tay hắn như bị rút hết sức lực, vẫn chưa kịp bình tĩnh lại sau khi nàng hôn lên vết sẹo.

Vì thế, Đoạn Linh ngước mắt nhìn Lâm Thính.

Lâm Thính khẽ m*t khóe môi Đoạn Linh, rồi men theo đó mà hôn sâu. Nhưng nàng vừa hôn vào, hắn đã không chờ được mà đáp lại, môi răng chạm vào nhau, lưỡi giao hòa, hơi thở nóng ẩm.

Đoạn Linh khẽ ngửa mặt, dù môi đã đỏ nhưng vẫn muốn nàng hôn sâu hơn, mạnh bạo hơn.

Lâm Thính chiều ý Đoạn Linh, cong lưng thấp xuống, một tay nâng cằm hắn, môi răng dán chặt hơn, gia tăng nụ hôn. Nàng hoàn toàn chiếm thế chủ động, còn hắn vui vẻ chịu đựng.

Hắn hé miệng thở, không biết là muốn hít thở không khí trong lành, hay muốn thông qua hơi thở để giấu tất cả những gì thuộc về nàng vào trong cơ thể mình.

Leng keng… vài tiếng, chiếc trâm vàng và những món trang sức trên tóc Lâm Thính va chạm vào nhau, lấp lánh chói mắt.

Đoạn Linh ôm lấy eo Lâm Thính, lòng bàn tay dừng lại nơi cạp váy. Dù những vết sẹo trên cổ tay hắn vẫn còn chút ngứa, nhưng đã đỡ hơn lúc nãy rất nhiều, coi như đã trở lại bình thường. Lát sau, chiếc cạp váy màu đỏ vương hương thơm rơi xuống người hắn.

Lúc này, ánh nến trong phòng càng lúc càng cháy sáng, ánh sáng càng thêm rực rỡ. Trên giường, làn da Đoạn Linh quá trắng, chiếc cạp váy rơi xuống người hắn lại quá đỏ, trắng hồng đan xen, tựa một món quà đang chờ được mở.

Lâm Thính kéo chiếc cạp váy ra.

Đoạn Linh khó có thể tự kiềm chế, hắn hôn nàng, hận không thể hòa làm một với nàng.

Lâm Thính đã quen với sự gần gũi của Đoạn Linh, lại đã xác nhận tình cảm sinh lý mình dành cho hắn. Nàng đương nhiên không còn e thẹn hay ngượng ngùng nữa, dù sao họ cũng đã thành thân.

Nàng hơi nghiêng đầu, hôn lên gương mặt ửng hồng của hắn. Đoạn Linh ôm chặt lấy eo Lâm Thính, cũng nghiêng đầu theo, muốn tiếp tục hôn nàng.

Nhưng Lâm Thính lại hôn lên cằm hắn, rồi đến yết hầu đang phập phồng ở cổ.

Khoảnh khắc này, Đoạn Linh như nghẹt thở, vội buông eo Lâm Thính ra, nắm lấy chăn, dùng sức siết chặt, như thể muốn xé nát nó, để giảm bớt sự sung sướng nàng mang lại.

Hắn khe khẽ r*n r*, không thể kìm nén.

Lâm Thính lại hôn lên đôi môi đang phát ra tiếng r*n r* của Đoạn Linh, tay dần chạm vào chiếc trâm ngọc màu trắng có gắn lục lạc mà hắn dùng để búi tóc. Nàng rút ra, mái tóc dài ngay lập tức buông xõa như thác nước, phủ kín gối mềm.

Chiếc trâm ngọc được nàng đặt sang một bên, lục lạc va vào nhau kêu khẽ, rồi im lặng.

Lâm Thính v**t v* mái tóc dài của hắn.

Đoạn Linh khẽ th* d*c, mở mắt nhìn nàng, đuôi mắt ửng đỏ, như dính chút phấn má của nàng. Dù không trang điểm, nhưng hắn càng giống một nam quỷ diễm lệ, từng bước từng bước dụ dỗ người ta sa vào, không lối thoát.

Lâm Thính như bị ma quỷ ám ảnh, hôn lên đuôi mắt Đoạn Linh, như muốn xóa đi một vệt ửng đỏ quyến rũ. Nhưng đuôi mắt hắn lại càng đỏ hơn vì nàng.

Nàng không kìm được mà v**t v*.

Đoạn Linh nắm lấy bàn tay nàng, kéo đến giữa môi hôn, lưỡi hắn linh hoạt luồn qua kẽ tay nàng, hôn từng ngón tay, rồi hôn cả lòng bàn tay.

Lâm Thính không nhìn bàn tay mình đang được Đoạn Linh hôn, mà nhìn bàn tay kia hắn đang đưa lên. Không còn ống tay áo che đậy, những vết sẹo trên cổ tay hắn cuối cùng cũng được phơi bày hoàn toàn, không còn phải ẩn mình dưới lớp vải tối tăm.

 

Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao HTác giả: Quân Tử SinhTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTông miếu uy nghiêm, trang trọng, bầu không khí nặng nề bao trùm. Mùi hương trầm, hương nến ngưng đọng, quẩn quanh bên người Lâm Thính. Lâm Thính lặng lẽ quỳ trên tấm đệm bồ đoàn, ánh mắt bình thản nhìn những tấm bài vị được khắc tên khác nhau đặt trên án thờ. Kể từ khi xuyên không, cô vẫn không thể tin được mình lại nhập vào thế giới của một quyển truyện “cấm” nổi tiếng trên mạng. Toàn bộ nội dung của truyện, đến 90% chỉ miêu tả chi tiết cảnh ân ái nóng bỏng giữa nam và nữ chính, từ cửa sổ tới rừng cây, từ trong nhà tới ngoài trời, đủ mọi tư thế quái dị. Ngày đó đọc truyện, Lâm Thính chỉ biết trợn mắt há hốc mồm. Giờ đây, chính cô lại là một mảnh ghép của thế giới ấy, hương vị đột nhiên thay đổi. Cô không thể tưởng tượng nổi cảm giác chứng kiến những cảnh “đông cung” sống động diễn ra ngay bên cạnh mình sẽ như thế nào. Lâm Thính là người xuyên không, nhưng mãi đến hai năm trước mới thức tỉnh, khôi phục lại ký ức và nhớ ra cốt truyện gốc. Trước đó, cô sống như một  NPC  (nhân vật… Trong phòng lúc này ánh nến sáng rực, chiếu rọi những vết sẹo trên cổ tay Đoạn Linh. Nụ hôn của Lâm Thính rơi trên vết sẹo, không hề có chút ghê tởm nào.Đoạn Linh nhìn chằm chằm Lâm Thính.Nàng đang hôn những vết sẹo của hắn.Rõ ràng Lâm Thính đã từng nói nàng không thích những thứ xấu xí, vậy mà đêm nay nàng lại hôn chúng, như thể dùng hành động để nói với hắn rằng nàng không hề ghét bỏ, thậm chí còn sẵn lòng chấp nhận sự xấu xí của hắn. Tay Đoạn Linh trở nên tê dại, hơi thở rối loạn tột độ, nỗi xấu hổ bấy lâu cũng trỗi dậy khi nàng hôn lên đó.Cơ thể hắn không ngừng run rẩy.Lâm Thính cảm nhận được sự run rẩy đó. Nàng nhẹ nhàng hôn lên cổ tay trái, rồi cổ tay phải của Đoạn Linh. Số lượng vết sẹo trên hai cổ tay gần như bằng nhau, trông thật chói mắt trên làn da trắng ngần, tựa một bức tranh hoàn mỹ bị vấy bẩn.Nàng hôn xong còn dùng tay v**t v* mấy lần. Nàng không hiểu Đoạn Linh đã chịu đựng thế nào mà lại tự rạch nhiều nhát như vậy. Rất nhiều vết sẹo chồng lên nhau, có thể nhìn thấy rõ dấu vết của một vết thương đè lên một vết khác.Nhưng chúng đều là vết sẹo cũ, chứng tỏ mấy tháng qua hắn đã không còn tự làm tổn thương mình nữa.Lâm Thính hôn xong những vết sẹo trên cổ tay Đoạn Linh, nàng cúi xuống hôn hắn, từ gương mặt tinh xảo, dọc theo sống mũi cao thẳng, rồi đến đôi môi đã hé mở.Hơi thở của nàng ấm áp, bao trùm lấy hắn từ bốn phương tám hướng, khiến hơi thở của Đoạn Linh càng thêm rối loạn.Lâm Thính chủ động khiến hắn tan rã, yêu thích đến mức không thể kiềm chế. Đoạn Linh muốn chạm vào nàng, nhưng đôi tay hắn như bị rút hết sức lực, vẫn chưa kịp bình tĩnh lại sau khi nàng hôn lên vết sẹo.Vì thế, Đoạn Linh ngước mắt nhìn Lâm Thính.Lâm Thính khẽ m*t khóe môi Đoạn Linh, rồi men theo đó mà hôn sâu. Nhưng nàng vừa hôn vào, hắn đã không chờ được mà đáp lại, môi răng chạm vào nhau, lưỡi giao hòa, hơi thở nóng ẩm.Đoạn Linh khẽ ngửa mặt, dù môi đã đỏ nhưng vẫn muốn nàng hôn sâu hơn, mạnh bạo hơn.Lâm Thính chiều ý Đoạn Linh, cong lưng thấp xuống, một tay nâng cằm hắn, môi răng dán chặt hơn, gia tăng nụ hôn. Nàng hoàn toàn chiếm thế chủ động, còn hắn vui vẻ chịu đựng.Hắn hé miệng thở, không biết là muốn hít thở không khí trong lành, hay muốn thông qua hơi thở để giấu tất cả những gì thuộc về nàng vào trong cơ thể mình.Leng keng… vài tiếng, chiếc trâm vàng và những món trang sức trên tóc Lâm Thính va chạm vào nhau, lấp lánh chói mắt.Đoạn Linh ôm lấy eo Lâm Thính, lòng bàn tay dừng lại nơi cạp váy. Dù những vết sẹo trên cổ tay hắn vẫn còn chút ngứa, nhưng đã đỡ hơn lúc nãy rất nhiều, coi như đã trở lại bình thường. Lát sau, chiếc cạp váy màu đỏ vương hương thơm rơi xuống người hắn.Lúc này, ánh nến trong phòng càng lúc càng cháy sáng, ánh sáng càng thêm rực rỡ. Trên giường, làn da Đoạn Linh quá trắng, chiếc cạp váy rơi xuống người hắn lại quá đỏ, trắng hồng đan xen, tựa một món quà đang chờ được mở.Lâm Thính kéo chiếc cạp váy ra.Đoạn Linh khó có thể tự kiềm chế, hắn hôn nàng, hận không thể hòa làm một với nàng.Lâm Thính đã quen với sự gần gũi của Đoạn Linh, lại đã xác nhận tình cảm sinh lý mình dành cho hắn. Nàng đương nhiên không còn e thẹn hay ngượng ngùng nữa, dù sao họ cũng đã thành thân.Nàng hơi nghiêng đầu, hôn lên gương mặt ửng hồng của hắn. Đoạn Linh ôm chặt lấy eo Lâm Thính, cũng nghiêng đầu theo, muốn tiếp tục hôn nàng.Nhưng Lâm Thính lại hôn lên cằm hắn, rồi đến yết hầu đang phập phồng ở cổ.Khoảnh khắc này, Đoạn Linh như nghẹt thở, vội buông eo Lâm Thính ra, nắm lấy chăn, dùng sức siết chặt, như thể muốn xé nát nó, để giảm bớt sự sung sướng nàng mang lại.Hắn khe khẽ r*n r*, không thể kìm nén.Lâm Thính lại hôn lên đôi môi đang phát ra tiếng r*n r* của Đoạn Linh, tay dần chạm vào chiếc trâm ngọc màu trắng có gắn lục lạc mà hắn dùng để búi tóc. Nàng rút ra, mái tóc dài ngay lập tức buông xõa như thác nước, phủ kín gối mềm.Chiếc trâm ngọc được nàng đặt sang một bên, lục lạc va vào nhau kêu khẽ, rồi im lặng.Lâm Thính v**t v* mái tóc dài của hắn.Đoạn Linh khẽ th* d*c, mở mắt nhìn nàng, đuôi mắt ửng đỏ, như dính chút phấn má của nàng. Dù không trang điểm, nhưng hắn càng giống một nam quỷ diễm lệ, từng bước từng bước dụ dỗ người ta sa vào, không lối thoát.Lâm Thính như bị ma quỷ ám ảnh, hôn lên đuôi mắt Đoạn Linh, như muốn xóa đi một vệt ửng đỏ quyến rũ. Nhưng đuôi mắt hắn lại càng đỏ hơn vì nàng.Nàng không kìm được mà v**t v*.Đoạn Linh nắm lấy bàn tay nàng, kéo đến giữa môi hôn, lưỡi hắn linh hoạt luồn qua kẽ tay nàng, hôn từng ngón tay, rồi hôn cả lòng bàn tay.Lâm Thính không nhìn bàn tay mình đang được Đoạn Linh hôn, mà nhìn bàn tay kia hắn đang đưa lên. Không còn ống tay áo che đậy, những vết sẹo trên cổ tay hắn cuối cùng cũng được phơi bày hoàn toàn, không còn phải ẩn mình dưới lớp vải tối tăm. 

Chương 331