Trời dần sẩm tối, không gian âm u bao trùm. Lễ Giáng Sinh đã qua được một tuần, sau những ngày cuồng nhiệt hân hoan, đường phố bắt đầu trở nên vắng lặng. Tống Tri Hòa ngồi đọc sách bên lò sưởi ấm áp, cô vừa tắm xong, trên người chỉ mặc một lớp áo mỏng manh. Lật đến trang đầu tiên, phía trên viết: Lolita, ánh sáng của đời ta, ngọn lửa d*c v/ọng của ta, tội lỗi của ta, linh hồn của ta. Nhìn qua ô cửa kính sạch bong, bầu trời u ám lại bắt đầu lất phất những hạt tuyết nhỏ. Theo diễn biến của câu chuyện, cô bất giác nhập tâm. Xung quanh tĩnh lặng, chỉ có tiếng tí tách của củi cháy trong lò sưởi. Trong mơ màng, cô thoáng nghe thấy một tiếng động nhỏ khác lạ, nhưng tiếng động đó nhanh chóng biến mất. Tống Tri Hòa không để ý, cho rằng cô nghe nhầm. Thế nhưng, tiếng động ấy lại rõ ràng hơn, như có ai đó đang gõ cửa sổ, không xa không gần, vọng tới từ phía trước. Tim Tống Tri Hòa thắt lại, cô đứng bật dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ. Gió tuyết dường như mạnh hơn, bãi cỏ bên ngoài đã…
Chương 34
Ngày Xuân Ấm Áp - Kim Tri CửuTác giả: Kim Tri CửuTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTrời dần sẩm tối, không gian âm u bao trùm. Lễ Giáng Sinh đã qua được một tuần, sau những ngày cuồng nhiệt hân hoan, đường phố bắt đầu trở nên vắng lặng. Tống Tri Hòa ngồi đọc sách bên lò sưởi ấm áp, cô vừa tắm xong, trên người chỉ mặc một lớp áo mỏng manh. Lật đến trang đầu tiên, phía trên viết: Lolita, ánh sáng của đời ta, ngọn lửa d*c v/ọng của ta, tội lỗi của ta, linh hồn của ta. Nhìn qua ô cửa kính sạch bong, bầu trời u ám lại bắt đầu lất phất những hạt tuyết nhỏ. Theo diễn biến của câu chuyện, cô bất giác nhập tâm. Xung quanh tĩnh lặng, chỉ có tiếng tí tách của củi cháy trong lò sưởi. Trong mơ màng, cô thoáng nghe thấy một tiếng động nhỏ khác lạ, nhưng tiếng động đó nhanh chóng biến mất. Tống Tri Hòa không để ý, cho rằng cô nghe nhầm. Thế nhưng, tiếng động ấy lại rõ ràng hơn, như có ai đó đang gõ cửa sổ, không xa không gần, vọng tới từ phía trước. Tim Tống Tri Hòa thắt lại, cô đứng bật dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ. Gió tuyết dường như mạnh hơn, bãi cỏ bên ngoài đã… Lúc này Tống Tri Hòa mới ý thức được mình quên mặc áo khoác, “À” một tiếng rồi khoác áo lên, kéo khóa kín mít, che kín cơ thể. Mở cửa xe, luồng khí nóng bỏng bên ngoài ập vào mặt, oi bức đến độ không giống như tiết trời cuối hạ chút nào. Tống Tri Hòa dừng lại một chút, kéo mũ áo chống nắng lên, rồi hít một hơi thật sâu, bước nhanh ra khỏi xe, đóng cửa lại. “Chú út, vậy con đi đây.” Cô gọi với vào trong xe. Cô trang bị kín mít, Mạnh Dục Châu chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt đen láy lộ ra bên ngoài cùng hàng mi dài cong vút của cô. Từ chỗ đỗ xe đến cổng vào ga khoảng hơn mười mét, cô đội nắng gắt, chạy chậm qua đó, chẳng mấy chốc đã biến mất khỏi tầm mắt anh. Khi Tống Tri Hòa đến cổng vào ga, vừa hay gặp Hạ Ninh vừa xuống taxi. Hạ Ninh đội mũ lưỡi trai, mặc áo tay ngắn, quần dài, cổ tay đeo găng tay chống nắng bằng lụa băng màu trắng. Lớp trưởng điểm danh xong, cả nhóm cùng vào ga. Vì vé tàu không được mua tập trung nên mười mấy người bị xếp ngồi rải rác ở các toa khác nhau. Tống Tri Hòa rất may mắn, ngồi cách Hạ Ninh chỉ một ghế. Hai người ngồi hai bên, kẹp một bạn nữ trạc tuổi ở giữa. Bạn nữ kia thấy hai người quen nhau nên chủ động đề nghị đổi chỗ để họ được ngồi cùng nhau. Xuống tàu cao tốc, lại thêm gần một tiếng đồng hồ lắc lư trên xe buýt, cuối cùng cũng đến nơi. Địa điểm leo núi là một khu danh thắng, trước đây không mấy nổi tiếng, nhưng hai năm gần đây nhờ xây dựng văn hóa và tuyên truyền nên đã được nhiều người biết đến. Tâm trạng háo hức ban đầu của mọi người đã vơi đi ít nhiều vì mệt mỏi do di chuyển. Bản thân Tống Tri Hòa vốn hơi say xe, cộng thêm mùi bụi bặm và da thuộc trên xe buýt khiến đầu óc cô choáng váng. Sau khi xuống xe, cô cuối cùng cũng tỉnh táo hơn nhiều. Đã hơn 12 giờ trưa, mọi người đều chưa ăn gì, nên họ bàn nhau tìm một chỗ ăn uống nghỉ ngơi trước. Cuối cùng, họ tìm được một quán ăn nông thôn nhỏ. Mười mấy người gọi đầy một bàn thức ăn. Món ăn không quá tinh xảo nhưng hương vị rất ngon, giá cả lại phải chăng. Mọi người ngồi trong phòng riêng có điều hòa, tinh thần phấn chấn hẳn lên, rôm rả trò chuyện. Ăn uống gần xong, họ lại đi dạo quanh đó. 3 giờ chiều, cả nhóm đến chân núi, chuẩn bị leo. “Núi này trông cũng không cao lắm nhỉ.” Có người lên tiếng. “Đừng nói sớm, lát nữa cậu lại hối hận đấy.” Một người khác trêu chọc, khiến cả đám cười ồ lên. Tống Tri Hòa nhìn ra xa, chân núi là những bậc thang uốn lượn, kéo dài vào sâu bên trong. Ngọn Vân Hoành Sơn xanh tươi sừng sững, cao hơn hẳn những ngọn núi khác, mây mù lượn lờ bao quanh, tựa như dải lụa sa. Tống Tri Hòa lấy mũ lưỡi trai trong ba lô ra đội, che đi ánh nắng chói chang, rồi sửa lại tay áo, đảm bảo không để lộ chút da nào. Những người khác cũng đang chuẩn bị cho việc leo núi, thậm chí có người còn mang theo gậy leo núi. “Hòa Hòa, lát nữa cậu đi theo sau tớ nhé.” Hạ Ninh nhìn l/ên đỉ/nh núi, Tống Tri Hòa thấy trong mắt bạn mình ánh lên quyết tâm chinh phục. Hạ Ninh vốn có năng khiếu thể thao, đã nhiều lần giành huy chương vàng ở các môn chạy 100m nữ, nhảy cao nữ và chạy bền trong các kỳ đại hội thể thao. Một ngọn núi cỏn con hoàn toàn không nhằm nhò gì với cô. “Ok, lúc nào leo không nổi nhớ kéo tớ với.” Khác với Hạ Ninh, tiết thể dục có thể nói là môn học Tống Tri Hòa ghét cay ghét đắng nhất. Chạy 800m, cô thường chỉ chạy được nửa đường là đã kiệt sức, nửa còn lại đều là nhờ Hạ Ninh kéo đi. Kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh, người qua lại không ít. Giờ này đã có nhiều người xuống núi, nhưng nhóm của Tống Tri Hòa lại ngược dòng đi lên. Lúc đầu, ai nấy đều hào hứng, khí thế ngút trời, nhưng chẳng được bao lâu đã có người kêu mệt. Tống Tri Hòa cố ý kiểm soát tốc độ, đi khá chậm nên vẫn cảm thấy ổn. Ngẩng đầu nhìn Hạ Ninh đi phía trước, cô bạn vẫn giữ nguyên dáng vẻ như lúc mới bắt đầu leo, không hề thấy mệt chút nào. Đến lưng chừng núi, Tống Tri Hòa cuối cùng cũng không trụ nổi nữa, vừa hay gặp một chiếc ghế dài dùng để nghỉ chân, cô liền ngồi phịch xuống. “Mệt rồi à?” Hạ Ninh thấy Tống Tri Hòa không theo kịp, quay lại nhìn thì thấy cô bạn đang thở hổn hển. “Thôi được rồi, vậy nghỉ một lát đi.” Hạ Ninh quay lại, ngồi xuống cạnh Tống Tri Hòa. Lúc này gió núi thổi hiu hiu, bóng cây che đi phần lớn ánh nắng, thật dễ chịu. Tống Tri Hòa lấy chai nước trong ba lô ra uống vài ngụm. Có lẽ vì vừa rồi quá mệt, Tống Tri Hòa tựa lưng vào lan can, cảm thấy buồn ngủ ríu rít. Hai người nghỉ ngơi một lát rồi lại tiếp tục đi, trên đường còn gặp những bạn học đi tụt lại phía sau. Trước khi hoàng hôn buông xuống, cả nhóm đã cùng nhau lên đến đỉnh núi. Đỉnh núi không phải là những vách đá lởm chởm, lạnh lẽo như mọi người tưởng tượng, mà là một bình nguyên vô cùng rộng rãi, phủ một màu xanh mướt, tràn đầy sức sống dưới ánh nắng rực rỡ. Mọi người vui mừng khôn xiết, thi nhau lấy điện thoại ra check-in, chụp ảnh. Tống Tri Hòa cũng lấy điện thoại ra, chụp vài tấm ảnh, đăng lên story, rồi ngồi xuống bãi cỏ, ngắm nhìn những dãy núi xanh biếc trập trùng phía xa. Mặt trời từ từ lặn xuống, nhuộm đỏ cả một khoảng trời. Cuối cùng, khi mặt trời khuất hẳn sau những rặng núi, chân trời hiện lên một màu xanh thẳm như nước biển. Ngắm hoàng hôn xong, cả nhóm đi thuê lều trại và bếp nướng BBQ. Thật ra trên đỉnh núi cũng có homestay, nhưng với họ, cắm trại mới là trải nghiệm thú vị nhất. Mấy bạn nam trong nhóm đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng cho chuyến đi này, việc thuê và dựng lều do họ đảm nhiệm. Còn các bạn nữ thì bận rộn chuẩn bị trước bếp nướng BBQ. Xiên nướng được mua trực tiếp trên núi, đã được xiên sẵn nên đỡ được rất nhiều phiền phức. Hạ Ninh đang ngồi xổm nhóm lửa trước bếp nướng, than vừa bén lửa khói đã bốc lên nghi ngút, khiến mọi người ho sặc sụa. Tống Tri Hòa cầm một chiếc quạt, ra sức quạt gió. Than vừa mới đốt không thể nướng đồ ăn ngay được, phải đợi khói tan bớt mới có thể bắt đầu. Mọi người đều ngồi quây quần một bên, háo hức chờ đợi. “Chắc được rồi đấy.” Hạ Ninh nói. Cô đã từng đi cắm trại dã ngoại trước đây nên khá có kinh nghiệm trong những việc này. Trên chiếc bàn tròn nhỏ bên cạnh bày đủ các loại đồ uống, còn có một chiếc khay lớn đựng đủ loại xiên thịt cừu, thịt bò, ba chỉ, cánh gà cùng một ít rau như hẹ, súp lơ, nấm, cà tím. “Nướng gì trước đây?” Hạ Ninh hỏi mọi người. “Nướng thịt đi.” Có người nói. Mọi người đều đồng ý, vừa leo núi xong, ai cũng thấy bụng đói cồn cào. Thế là các bạn nữ cũng không hề nhàn rỗi, người thì ngồi trước bếp nướng xiên, người rắc gia vị, người thì rót đồ uống cho mọi người, bận rộn mà vui vẻ. Mẻ xiên nướng đầu tiên vừa ra lò thì các bạn nam cũng đã dựng xong lều. Từ xa đã ngửi thấy mùi thơm bay tới. “Uầy, mấy cậu chuẩn bị cũng xịn sò đấy chứ.” “Nướng xong rồi, mấy cậu mau qua ăn đi.” Các bạn nữ gọi. Lúc này, hoàng hôn đã buông xuống, bãi cỏ rộng lớn trở nên âm u và tĩnh lặng. Những người lên núi ở đây đa phần đều đi về trong ngày, người có hứng thú cắm trại qua đêm như nhóm của họ không nhiều. Xung quanh tối om, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy ánh đèn vàng ấm áp từ các homestay ở xa, ngoài ra chỉ còn ánh lửa từ bếp than và đèn pin. Không quá sáng sủa, nhưng cũng đủ để nhìn rõ mặt nhau, khiến đêm nay trở nên ấm áp và dịu dàng. “Nướng ngon đấy.” Một bạn nam nhận lấy xiên nướng, cắn một miếng rồi ngồi xuống một bên. “Lều của mấy cậu dựng xong chưa?” Có người hỏi. “Chắc chắn rồi, cậu yên tâm, đảm bảo chắc chắn, không sợ mưa gió, ấm áp thoải mái.” Một bạn nam thường ngày khá nghịch ngợm vừa cắn miếng xiên nướng vừa nói ú ớ. “Lưu Viêm, ăn gì cũng không ngậm được miệng lại à.” Có người trêu. Cả đám lại cười rộ lên. “Đừng chỉ ăn không thế, nướng tiếp đi chứ.” “Để lớp trưởng đại nhân của chúng ta trổ tài đi, xiên nướng của cậu ấy là số một, tay nghề có thể mở quán được đấy.” Lưu Viêm nói. “Đúng vậy, lần trước bọn tớ đến nhà cậu ấy ăn một lần, ngon kinh người luôn.” “Được rồi, để tớ.” Tống Cảnh Minh mỉm cười, cầm lấy mấy xiên thịt. Động tác của cậu rất thuần thục, trông ra dáng lắm. Trước tiên phết một lớp dầu lên nguyên liệu, sau đó lần lượt đặt lên vỉ nướng, lật mặt, rắc gia vị, mọi thứ đâu vào đấy. Chỉ một lát sau, xiên nướng đã chín. Cậu chia cho mỗi người một ít, lại nghe có người nói: “Ngon thật sự, thơm chết đi được.” Tống Tri Hòa cầm một xiên khoai tây, bên trên rắc thì là và bột ớt. Khi ăn, miếng khoai tây béo ngậy mà không ngấy, mềm mại, mùi gia vị quyện vào nhau thật hoàn hảo. “Lớp trưởng, nhiệm vụ bếp chính này giao cho cậu nhé.” Mọi người nhao nhao nói. Uống đồ uống, ăn xiên nướng, thật sự là một niềm vui lớn trong đời. Không khí rất tuyệt, mọi người đều mở lòng, trò chuyện đủ thứ trên trời dưới bể, thậm chí có người còn cao hứng hát một bài, giọng lạc điệu khiến cả đám cười ngặt nghẽo. ------oOo------
Lúc này Tống Tri Hòa mới ý thức được mình quên mặc áo khoác, “À” một tiếng rồi khoác áo lên, kéo khóa kín mít, che kín cơ thể.
Mở cửa xe, luồng khí nóng bỏng bên ngoài ập vào mặt, oi bức đến độ không giống như tiết trời cuối hạ chút nào.
Tống Tri Hòa dừng lại một chút, kéo mũ áo chống nắng lên, rồi hít một hơi thật sâu, bước nhanh ra khỏi xe, đóng cửa lại.
“Chú út, vậy con đi đây.” Cô gọi với vào trong xe.
Cô trang bị kín mít, Mạnh Dục Châu chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt đen láy lộ ra bên ngoài cùng hàng mi dài cong vút của cô.
Từ chỗ đỗ xe đến cổng vào ga khoảng hơn mười mét, cô đội nắng gắt, chạy chậm qua đó, chẳng mấy chốc đã biến mất khỏi tầm mắt anh.
Khi Tống Tri Hòa đến cổng vào ga, vừa hay gặp Hạ Ninh vừa xuống taxi. Hạ Ninh đội mũ lưỡi trai, mặc áo tay ngắn, quần dài, cổ tay đeo găng tay chống nắng bằng lụa băng màu trắng.
Lớp trưởng điểm danh xong, cả nhóm cùng vào ga.
Vì vé tàu không được mua tập trung nên mười mấy người bị xếp ngồi rải rác ở các toa khác nhau.
Tống Tri Hòa rất may mắn, ngồi cách Hạ Ninh chỉ một ghế. Hai người ngồi hai bên, kẹp một bạn nữ trạc tuổi ở giữa.
Bạn nữ kia thấy hai người quen nhau nên chủ động đề nghị đổi chỗ để họ được ngồi cùng nhau.
Xuống tàu cao tốc, lại thêm gần một tiếng đồng hồ lắc lư trên xe buýt, cuối cùng cũng đến nơi.
Địa điểm leo núi là một khu danh thắng, trước đây không mấy nổi tiếng, nhưng hai năm gần đây nhờ xây dựng văn hóa và tuyên truyền nên đã được nhiều người biết đến.
Tâm trạng háo hức ban đầu của mọi người đã vơi đi ít nhiều vì mệt mỏi do di chuyển. Bản thân Tống Tri Hòa vốn hơi say xe, cộng thêm mùi bụi bặm và da thuộc trên xe buýt khiến đầu óc cô choáng váng.
Sau khi xuống xe, cô cuối cùng cũng tỉnh táo hơn nhiều.
Đã hơn 12 giờ trưa, mọi người đều chưa ăn gì, nên họ bàn nhau tìm một chỗ ăn uống nghỉ ngơi trước.
Cuối cùng, họ tìm được một quán ăn nông thôn nhỏ. Mười mấy người gọi đầy một bàn thức ăn. Món ăn không quá tinh xảo nhưng hương vị rất ngon, giá cả lại phải chăng.
Mọi người ngồi trong phòng riêng có điều hòa, tinh thần phấn chấn hẳn lên, rôm rả trò chuyện.
Ăn uống gần xong, họ lại đi dạo quanh đó.
3 giờ chiều, cả nhóm đến chân núi, chuẩn bị leo.
“Núi này trông cũng không cao lắm nhỉ.” Có người lên tiếng.
“Đừng nói sớm, lát nữa cậu lại hối hận đấy.” Một người khác trêu chọc, khiến cả đám cười ồ lên.
Tống Tri Hòa nhìn ra xa, chân núi là những bậc thang uốn lượn, kéo dài vào sâu bên trong.
Ngọn Vân Hoành Sơn xanh tươi sừng sững, cao hơn hẳn những ngọn núi khác, mây mù lượn lờ bao quanh, tựa như dải lụa sa.
Tống Tri Hòa lấy mũ lưỡi trai trong ba lô ra đội, che đi ánh nắng chói chang, rồi sửa lại tay áo, đảm bảo không để lộ chút da nào.
Những người khác cũng đang chuẩn bị cho việc leo núi, thậm chí có người còn mang theo gậy leo núi.
“Hòa Hòa, lát nữa cậu đi theo sau tớ nhé.” Hạ Ninh nhìn l/ên đỉ/nh núi, Tống Tri Hòa thấy trong mắt bạn mình ánh lên quyết tâm chinh phục.
Hạ Ninh vốn có năng khiếu thể thao, đã nhiều lần giành huy chương vàng ở các môn chạy 100m nữ, nhảy cao nữ và chạy bền trong các kỳ đại hội thể thao. Một ngọn núi cỏn con hoàn toàn không nhằm nhò gì với cô.
“Ok, lúc nào leo không nổi nhớ kéo tớ với.”
Khác với Hạ Ninh, tiết thể dục có thể nói là môn học Tống Tri Hòa ghét cay ghét đắng nhất. Chạy 800m, cô thường chỉ chạy được nửa đường là đã kiệt sức, nửa còn lại đều là nhờ Hạ Ninh kéo đi.
Kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh, người qua lại không ít. Giờ này đã có nhiều người xuống núi, nhưng nhóm của Tống Tri Hòa lại ngược dòng đi lên.
Lúc đầu, ai nấy đều hào hứng, khí thế ngút trời, nhưng chẳng được bao lâu đã có người kêu mệt.
Tống Tri Hòa cố ý kiểm soát tốc độ, đi khá chậm nên vẫn cảm thấy ổn. Ngẩng đầu nhìn Hạ Ninh đi phía trước, cô bạn vẫn giữ nguyên dáng vẻ như lúc mới bắt đầu leo, không hề thấy mệt chút nào.
Đến lưng chừng núi, Tống Tri Hòa cuối cùng cũng không trụ nổi nữa, vừa hay gặp một chiếc ghế dài dùng để nghỉ chân, cô liền ngồi phịch xuống.
“Mệt rồi à?” Hạ Ninh thấy Tống Tri Hòa không theo kịp, quay lại nhìn thì thấy cô bạn đang thở hổn hển.
“Thôi được rồi, vậy nghỉ một lát đi.” Hạ Ninh quay lại, ngồi xuống cạnh Tống Tri Hòa.
Lúc này gió núi thổi hiu hiu, bóng cây che đi phần lớn ánh nắng, thật dễ chịu. Tống Tri Hòa lấy chai nước trong ba lô ra uống vài ngụm.
Có lẽ vì vừa rồi quá mệt, Tống Tri Hòa tựa lưng vào lan can, cảm thấy buồn ngủ ríu rít.
Hai người nghỉ ngơi một lát rồi lại tiếp tục đi, trên đường còn gặp những bạn học đi tụt lại phía sau.
Trước khi hoàng hôn buông xuống, cả nhóm đã cùng nhau lên đến đỉnh núi.
Đỉnh núi không phải là những vách đá lởm chởm, lạnh lẽo như mọi người tưởng tượng, mà là một bình nguyên vô cùng rộng rãi, phủ một màu xanh mướt, tràn đầy sức sống dưới ánh nắng rực rỡ.
Mọi người vui mừng khôn xiết, thi nhau lấy điện thoại ra check-in, chụp ảnh.
Tống Tri Hòa cũng lấy điện thoại ra, chụp vài tấm ảnh, đăng lên story, rồi ngồi xuống bãi cỏ, ngắm nhìn những dãy núi xanh biếc trập trùng phía xa. Mặt trời từ từ lặn xuống, nhuộm đỏ cả một khoảng trời. Cuối cùng, khi mặt trời khuất hẳn sau những rặng núi, chân trời hiện lên một màu xanh thẳm như nước biển.
Ngắm hoàng hôn xong, cả nhóm đi thuê lều trại và bếp nướng BBQ.
Thật ra trên đỉnh núi cũng có homestay, nhưng với họ, cắm trại mới là trải nghiệm thú vị nhất.
Mấy bạn nam trong nhóm đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng cho chuyến đi này, việc thuê và dựng lều do họ đảm nhiệm. Còn các bạn nữ thì bận rộn chuẩn bị trước bếp nướng BBQ.
Xiên nướng được mua trực tiếp trên núi, đã được xiên sẵn nên đỡ được rất nhiều phiền phức.
Hạ Ninh đang ngồi xổm nhóm lửa trước bếp nướng, than vừa bén lửa khói đã bốc lên nghi ngút, khiến mọi người ho sặc sụa.
Tống Tri Hòa cầm một chiếc quạt, ra sức quạt gió.
Than vừa mới đốt không thể nướng đồ ăn ngay được, phải đợi khói tan bớt mới có thể bắt đầu.
Mọi người đều ngồi quây quần một bên, háo hức chờ đợi.
“Chắc được rồi đấy.” Hạ Ninh nói. Cô đã từng đi cắm trại dã ngoại trước đây nên khá có kinh nghiệm trong những việc này.
Trên chiếc bàn tròn nhỏ bên cạnh bày đủ các loại đồ uống, còn có một chiếc khay lớn đựng đủ loại xiên thịt cừu, thịt bò, ba chỉ, cánh gà cùng một ít rau như hẹ, súp lơ, nấm, cà tím.
“Nướng gì trước đây?” Hạ Ninh hỏi mọi người. “Nướng thịt đi.” Có người nói.
Mọi người đều đồng ý, vừa leo núi xong, ai cũng thấy bụng đói cồn cào.
Thế là các bạn nữ cũng không hề nhàn rỗi, người thì ngồi trước bếp nướng xiên, người rắc gia vị, người thì rót đồ uống cho mọi người, bận rộn mà vui vẻ.
Mẻ xiên nướng đầu tiên vừa ra lò thì các bạn nam cũng đã dựng xong lều. Từ xa đã ngửi thấy mùi thơm bay tới. “Uầy, mấy cậu chuẩn bị cũng xịn sò đấy chứ.”
“Nướng xong rồi, mấy cậu mau qua ăn đi.” Các bạn nữ gọi.
Lúc này, hoàng hôn đã buông xuống, bãi cỏ rộng lớn trở nên âm u và tĩnh lặng.
Những người lên núi ở đây đa phần đều đi về trong ngày, người có hứng thú cắm trại qua đêm như nhóm của họ không nhiều.
Xung quanh tối om, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy ánh đèn vàng ấm áp từ các homestay ở xa, ngoài ra chỉ còn ánh lửa từ bếp than và đèn pin.
Không quá sáng sủa, nhưng cũng đủ để nhìn rõ mặt nhau, khiến đêm nay trở nên ấm áp và dịu dàng.
“Nướng ngon đấy.” Một bạn nam nhận lấy xiên nướng, cắn một miếng rồi ngồi xuống một bên.
“Lều của mấy cậu dựng xong chưa?” Có người hỏi.
“Chắc chắn rồi, cậu yên tâm, đảm bảo chắc chắn, không sợ mưa gió, ấm áp thoải mái.” Một bạn nam thường ngày khá nghịch ngợm vừa cắn miếng xiên nướng vừa nói ú ớ.
“Lưu Viêm, ăn gì cũng không ngậm được miệng lại à.” Có người trêu. Cả đám lại cười rộ lên.
“Đừng chỉ ăn không thế, nướng tiếp đi chứ.”
“Để lớp trưởng đại nhân của chúng ta trổ tài đi, xiên nướng của cậu ấy là số một, tay nghề có thể mở quán được đấy.” Lưu Viêm nói.
“Đúng vậy, lần trước bọn tớ đến nhà cậu ấy ăn một lần, ngon kinh người luôn.”
“Được rồi, để tớ.” Tống Cảnh Minh mỉm cười, cầm lấy mấy xiên thịt. Động tác của cậu rất thuần thục, trông ra dáng lắm.
Trước tiên phết một lớp dầu lên nguyên liệu, sau đó lần lượt đặt lên vỉ nướng, lật mặt, rắc gia vị, mọi thứ đâu vào đấy. Chỉ một lát sau, xiên nướng đã chín.
Cậu chia cho mỗi người một ít, lại nghe có người nói: “Ngon thật sự, thơm chết đi được.”
Tống Tri Hòa cầm một xiên khoai tây, bên trên rắc thì là và bột ớt. Khi ăn, miếng khoai tây béo ngậy mà không ngấy, mềm mại, mùi gia vị quyện vào nhau thật hoàn hảo.
“Lớp trưởng, nhiệm vụ bếp chính này giao cho cậu nhé.” Mọi người nhao nhao nói.
Uống đồ uống, ăn xiên nướng, thật sự là một niềm vui lớn trong đời. Không khí rất tuyệt, mọi người đều mở lòng, trò chuyện đủ thứ trên trời dưới bể, thậm chí có người còn cao hứng hát một bài, giọng lạc điệu khiến cả đám cười ngặt nghẽo.
------oOo------
Ngày Xuân Ấm Áp - Kim Tri CửuTác giả: Kim Tri CửuTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTrời dần sẩm tối, không gian âm u bao trùm. Lễ Giáng Sinh đã qua được một tuần, sau những ngày cuồng nhiệt hân hoan, đường phố bắt đầu trở nên vắng lặng. Tống Tri Hòa ngồi đọc sách bên lò sưởi ấm áp, cô vừa tắm xong, trên người chỉ mặc một lớp áo mỏng manh. Lật đến trang đầu tiên, phía trên viết: Lolita, ánh sáng của đời ta, ngọn lửa d*c v/ọng của ta, tội lỗi của ta, linh hồn của ta. Nhìn qua ô cửa kính sạch bong, bầu trời u ám lại bắt đầu lất phất những hạt tuyết nhỏ. Theo diễn biến của câu chuyện, cô bất giác nhập tâm. Xung quanh tĩnh lặng, chỉ có tiếng tí tách của củi cháy trong lò sưởi. Trong mơ màng, cô thoáng nghe thấy một tiếng động nhỏ khác lạ, nhưng tiếng động đó nhanh chóng biến mất. Tống Tri Hòa không để ý, cho rằng cô nghe nhầm. Thế nhưng, tiếng động ấy lại rõ ràng hơn, như có ai đó đang gõ cửa sổ, không xa không gần, vọng tới từ phía trước. Tim Tống Tri Hòa thắt lại, cô đứng bật dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ. Gió tuyết dường như mạnh hơn, bãi cỏ bên ngoài đã… Lúc này Tống Tri Hòa mới ý thức được mình quên mặc áo khoác, “À” một tiếng rồi khoác áo lên, kéo khóa kín mít, che kín cơ thể. Mở cửa xe, luồng khí nóng bỏng bên ngoài ập vào mặt, oi bức đến độ không giống như tiết trời cuối hạ chút nào. Tống Tri Hòa dừng lại một chút, kéo mũ áo chống nắng lên, rồi hít một hơi thật sâu, bước nhanh ra khỏi xe, đóng cửa lại. “Chú út, vậy con đi đây.” Cô gọi với vào trong xe. Cô trang bị kín mít, Mạnh Dục Châu chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt đen láy lộ ra bên ngoài cùng hàng mi dài cong vút của cô. Từ chỗ đỗ xe đến cổng vào ga khoảng hơn mười mét, cô đội nắng gắt, chạy chậm qua đó, chẳng mấy chốc đã biến mất khỏi tầm mắt anh. Khi Tống Tri Hòa đến cổng vào ga, vừa hay gặp Hạ Ninh vừa xuống taxi. Hạ Ninh đội mũ lưỡi trai, mặc áo tay ngắn, quần dài, cổ tay đeo găng tay chống nắng bằng lụa băng màu trắng. Lớp trưởng điểm danh xong, cả nhóm cùng vào ga. Vì vé tàu không được mua tập trung nên mười mấy người bị xếp ngồi rải rác ở các toa khác nhau. Tống Tri Hòa rất may mắn, ngồi cách Hạ Ninh chỉ một ghế. Hai người ngồi hai bên, kẹp một bạn nữ trạc tuổi ở giữa. Bạn nữ kia thấy hai người quen nhau nên chủ động đề nghị đổi chỗ để họ được ngồi cùng nhau. Xuống tàu cao tốc, lại thêm gần một tiếng đồng hồ lắc lư trên xe buýt, cuối cùng cũng đến nơi. Địa điểm leo núi là một khu danh thắng, trước đây không mấy nổi tiếng, nhưng hai năm gần đây nhờ xây dựng văn hóa và tuyên truyền nên đã được nhiều người biết đến. Tâm trạng háo hức ban đầu của mọi người đã vơi đi ít nhiều vì mệt mỏi do di chuyển. Bản thân Tống Tri Hòa vốn hơi say xe, cộng thêm mùi bụi bặm và da thuộc trên xe buýt khiến đầu óc cô choáng váng. Sau khi xuống xe, cô cuối cùng cũng tỉnh táo hơn nhiều. Đã hơn 12 giờ trưa, mọi người đều chưa ăn gì, nên họ bàn nhau tìm một chỗ ăn uống nghỉ ngơi trước. Cuối cùng, họ tìm được một quán ăn nông thôn nhỏ. Mười mấy người gọi đầy một bàn thức ăn. Món ăn không quá tinh xảo nhưng hương vị rất ngon, giá cả lại phải chăng. Mọi người ngồi trong phòng riêng có điều hòa, tinh thần phấn chấn hẳn lên, rôm rả trò chuyện. Ăn uống gần xong, họ lại đi dạo quanh đó. 3 giờ chiều, cả nhóm đến chân núi, chuẩn bị leo. “Núi này trông cũng không cao lắm nhỉ.” Có người lên tiếng. “Đừng nói sớm, lát nữa cậu lại hối hận đấy.” Một người khác trêu chọc, khiến cả đám cười ồ lên. Tống Tri Hòa nhìn ra xa, chân núi là những bậc thang uốn lượn, kéo dài vào sâu bên trong. Ngọn Vân Hoành Sơn xanh tươi sừng sững, cao hơn hẳn những ngọn núi khác, mây mù lượn lờ bao quanh, tựa như dải lụa sa. Tống Tri Hòa lấy mũ lưỡi trai trong ba lô ra đội, che đi ánh nắng chói chang, rồi sửa lại tay áo, đảm bảo không để lộ chút da nào. Những người khác cũng đang chuẩn bị cho việc leo núi, thậm chí có người còn mang theo gậy leo núi. “Hòa Hòa, lát nữa cậu đi theo sau tớ nhé.” Hạ Ninh nhìn l/ên đỉ/nh núi, Tống Tri Hòa thấy trong mắt bạn mình ánh lên quyết tâm chinh phục. Hạ Ninh vốn có năng khiếu thể thao, đã nhiều lần giành huy chương vàng ở các môn chạy 100m nữ, nhảy cao nữ và chạy bền trong các kỳ đại hội thể thao. Một ngọn núi cỏn con hoàn toàn không nhằm nhò gì với cô. “Ok, lúc nào leo không nổi nhớ kéo tớ với.” Khác với Hạ Ninh, tiết thể dục có thể nói là môn học Tống Tri Hòa ghét cay ghét đắng nhất. Chạy 800m, cô thường chỉ chạy được nửa đường là đã kiệt sức, nửa còn lại đều là nhờ Hạ Ninh kéo đi. Kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh, người qua lại không ít. Giờ này đã có nhiều người xuống núi, nhưng nhóm của Tống Tri Hòa lại ngược dòng đi lên. Lúc đầu, ai nấy đều hào hứng, khí thế ngút trời, nhưng chẳng được bao lâu đã có người kêu mệt. Tống Tri Hòa cố ý kiểm soát tốc độ, đi khá chậm nên vẫn cảm thấy ổn. Ngẩng đầu nhìn Hạ Ninh đi phía trước, cô bạn vẫn giữ nguyên dáng vẻ như lúc mới bắt đầu leo, không hề thấy mệt chút nào. Đến lưng chừng núi, Tống Tri Hòa cuối cùng cũng không trụ nổi nữa, vừa hay gặp một chiếc ghế dài dùng để nghỉ chân, cô liền ngồi phịch xuống. “Mệt rồi à?” Hạ Ninh thấy Tống Tri Hòa không theo kịp, quay lại nhìn thì thấy cô bạn đang thở hổn hển. “Thôi được rồi, vậy nghỉ một lát đi.” Hạ Ninh quay lại, ngồi xuống cạnh Tống Tri Hòa. Lúc này gió núi thổi hiu hiu, bóng cây che đi phần lớn ánh nắng, thật dễ chịu. Tống Tri Hòa lấy chai nước trong ba lô ra uống vài ngụm. Có lẽ vì vừa rồi quá mệt, Tống Tri Hòa tựa lưng vào lan can, cảm thấy buồn ngủ ríu rít. Hai người nghỉ ngơi một lát rồi lại tiếp tục đi, trên đường còn gặp những bạn học đi tụt lại phía sau. Trước khi hoàng hôn buông xuống, cả nhóm đã cùng nhau lên đến đỉnh núi. Đỉnh núi không phải là những vách đá lởm chởm, lạnh lẽo như mọi người tưởng tượng, mà là một bình nguyên vô cùng rộng rãi, phủ một màu xanh mướt, tràn đầy sức sống dưới ánh nắng rực rỡ. Mọi người vui mừng khôn xiết, thi nhau lấy điện thoại ra check-in, chụp ảnh. Tống Tri Hòa cũng lấy điện thoại ra, chụp vài tấm ảnh, đăng lên story, rồi ngồi xuống bãi cỏ, ngắm nhìn những dãy núi xanh biếc trập trùng phía xa. Mặt trời từ từ lặn xuống, nhuộm đỏ cả một khoảng trời. Cuối cùng, khi mặt trời khuất hẳn sau những rặng núi, chân trời hiện lên một màu xanh thẳm như nước biển. Ngắm hoàng hôn xong, cả nhóm đi thuê lều trại và bếp nướng BBQ. Thật ra trên đỉnh núi cũng có homestay, nhưng với họ, cắm trại mới là trải nghiệm thú vị nhất. Mấy bạn nam trong nhóm đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng cho chuyến đi này, việc thuê và dựng lều do họ đảm nhiệm. Còn các bạn nữ thì bận rộn chuẩn bị trước bếp nướng BBQ. Xiên nướng được mua trực tiếp trên núi, đã được xiên sẵn nên đỡ được rất nhiều phiền phức. Hạ Ninh đang ngồi xổm nhóm lửa trước bếp nướng, than vừa bén lửa khói đã bốc lên nghi ngút, khiến mọi người ho sặc sụa. Tống Tri Hòa cầm một chiếc quạt, ra sức quạt gió. Than vừa mới đốt không thể nướng đồ ăn ngay được, phải đợi khói tan bớt mới có thể bắt đầu. Mọi người đều ngồi quây quần một bên, háo hức chờ đợi. “Chắc được rồi đấy.” Hạ Ninh nói. Cô đã từng đi cắm trại dã ngoại trước đây nên khá có kinh nghiệm trong những việc này. Trên chiếc bàn tròn nhỏ bên cạnh bày đủ các loại đồ uống, còn có một chiếc khay lớn đựng đủ loại xiên thịt cừu, thịt bò, ba chỉ, cánh gà cùng một ít rau như hẹ, súp lơ, nấm, cà tím. “Nướng gì trước đây?” Hạ Ninh hỏi mọi người. “Nướng thịt đi.” Có người nói. Mọi người đều đồng ý, vừa leo núi xong, ai cũng thấy bụng đói cồn cào. Thế là các bạn nữ cũng không hề nhàn rỗi, người thì ngồi trước bếp nướng xiên, người rắc gia vị, người thì rót đồ uống cho mọi người, bận rộn mà vui vẻ. Mẻ xiên nướng đầu tiên vừa ra lò thì các bạn nam cũng đã dựng xong lều. Từ xa đã ngửi thấy mùi thơm bay tới. “Uầy, mấy cậu chuẩn bị cũng xịn sò đấy chứ.” “Nướng xong rồi, mấy cậu mau qua ăn đi.” Các bạn nữ gọi. Lúc này, hoàng hôn đã buông xuống, bãi cỏ rộng lớn trở nên âm u và tĩnh lặng. Những người lên núi ở đây đa phần đều đi về trong ngày, người có hứng thú cắm trại qua đêm như nhóm của họ không nhiều. Xung quanh tối om, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy ánh đèn vàng ấm áp từ các homestay ở xa, ngoài ra chỉ còn ánh lửa từ bếp than và đèn pin. Không quá sáng sủa, nhưng cũng đủ để nhìn rõ mặt nhau, khiến đêm nay trở nên ấm áp và dịu dàng. “Nướng ngon đấy.” Một bạn nam nhận lấy xiên nướng, cắn một miếng rồi ngồi xuống một bên. “Lều của mấy cậu dựng xong chưa?” Có người hỏi. “Chắc chắn rồi, cậu yên tâm, đảm bảo chắc chắn, không sợ mưa gió, ấm áp thoải mái.” Một bạn nam thường ngày khá nghịch ngợm vừa cắn miếng xiên nướng vừa nói ú ớ. “Lưu Viêm, ăn gì cũng không ngậm được miệng lại à.” Có người trêu. Cả đám lại cười rộ lên. “Đừng chỉ ăn không thế, nướng tiếp đi chứ.” “Để lớp trưởng đại nhân của chúng ta trổ tài đi, xiên nướng của cậu ấy là số một, tay nghề có thể mở quán được đấy.” Lưu Viêm nói. “Đúng vậy, lần trước bọn tớ đến nhà cậu ấy ăn một lần, ngon kinh người luôn.” “Được rồi, để tớ.” Tống Cảnh Minh mỉm cười, cầm lấy mấy xiên thịt. Động tác của cậu rất thuần thục, trông ra dáng lắm. Trước tiên phết một lớp dầu lên nguyên liệu, sau đó lần lượt đặt lên vỉ nướng, lật mặt, rắc gia vị, mọi thứ đâu vào đấy. Chỉ một lát sau, xiên nướng đã chín. Cậu chia cho mỗi người một ít, lại nghe có người nói: “Ngon thật sự, thơm chết đi được.” Tống Tri Hòa cầm một xiên khoai tây, bên trên rắc thì là và bột ớt. Khi ăn, miếng khoai tây béo ngậy mà không ngấy, mềm mại, mùi gia vị quyện vào nhau thật hoàn hảo. “Lớp trưởng, nhiệm vụ bếp chính này giao cho cậu nhé.” Mọi người nhao nhao nói. Uống đồ uống, ăn xiên nướng, thật sự là một niềm vui lớn trong đời. Không khí rất tuyệt, mọi người đều mở lòng, trò chuyện đủ thứ trên trời dưới bể, thậm chí có người còn cao hứng hát một bài, giọng lạc điệu khiến cả đám cười ngặt nghẽo. ------oOo------