Sờ sờ túi, ai~ thuốc lá hết rồi, xem ra lại phải đi quãng đường dài mới mua được. Bạch Vĩnh không có mục đích đi đi lại lại trong khu vườn, quả nhiên là người có tiền, ngay cả khu vườn nhỏ này cũng đã ngang với tiêu chuẩn công viên quốc gia, nhất định tốn không ít tiền, cần gì phải làm thế chứ, thật quá lãng phí, số tiền này hẳn có thể mua được không ít thuốc lá ha. Bạch Vĩnh vừa đi vừa nghĩ tới nghĩ lui, bỗng nhìn thấy xa xa một người đang chậm rãi đi tới, bộ dáng lom khom liếc mắt một cái đã biết là ai, hôm nay thật là “may mắn”, Bạch Vĩnh cười khổ một chút sau đó liền thay bằng bộ mặt lưu manh tươi cười nghênh đón: “A, ông, không ngờ lại gặp ông ở đây, thời tiết hôm nay thật đẹp, ông ra ngoài đi dạo hả?” “Chát!” Một âm thanh trong trẻo bỗng vang lên trong khu vườn yên tĩnh, khuôn mặt trắng nõn của Bạch Vĩnh ngay lập tức hiện lên hồng ấn hình năm ngón tay. “Phi! Cái từ ‘ông’ là để cho con chó như mày gọi sao? Cút ngay?” Vừa nói ông vừa cầm cây ba toong đẩy Bạch Vĩnh ra. Cái tát hết…
Chương 9
Cứu ThụcTác giả: Thượng Quan Tử ĐanTruyện Đam MỹSờ sờ túi, ai~ thuốc lá hết rồi, xem ra lại phải đi quãng đường dài mới mua được. Bạch Vĩnh không có mục đích đi đi lại lại trong khu vườn, quả nhiên là người có tiền, ngay cả khu vườn nhỏ này cũng đã ngang với tiêu chuẩn công viên quốc gia, nhất định tốn không ít tiền, cần gì phải làm thế chứ, thật quá lãng phí, số tiền này hẳn có thể mua được không ít thuốc lá ha. Bạch Vĩnh vừa đi vừa nghĩ tới nghĩ lui, bỗng nhìn thấy xa xa một người đang chậm rãi đi tới, bộ dáng lom khom liếc mắt một cái đã biết là ai, hôm nay thật là “may mắn”, Bạch Vĩnh cười khổ một chút sau đó liền thay bằng bộ mặt lưu manh tươi cười nghênh đón: “A, ông, không ngờ lại gặp ông ở đây, thời tiết hôm nay thật đẹp, ông ra ngoài đi dạo hả?” “Chát!” Một âm thanh trong trẻo bỗng vang lên trong khu vườn yên tĩnh, khuôn mặt trắng nõn của Bạch Vĩnh ngay lập tức hiện lên hồng ấn hình năm ngón tay. “Phi! Cái từ ‘ông’ là để cho con chó như mày gọi sao? Cút ngay?” Vừa nói ông vừa cầm cây ba toong đẩy Bạch Vĩnh ra. Cái tát hết… “Ô…. ư a…..” Nam nhân đang quỳ trên giường, đằng sau giả dương khối thô to phát ra tiếng chấn động vù vù, làn da của nam nhân có chút ửng hồng…“Đúng rồi! Chính là loại thanh âm này! Tiếp tục kêu lên!” Nam tử tóc bạc tay cầm roi liên tục quất vào nam nhân, lập tức làn da trắng nõn hằn lên một vệt màu đỏ.“Ư!…. ư…. đau quá… không…. đừng….” Nam nhân vì đau đớn mà cuộn mình lại.Nam tử dừng lại, tay nâng cằm nam nhân: “Đại thúc, đầu tuần nói gì, chẳng lẽ ngươi đã quên rồi sao…”Ánh mắt Duyệt vô tình lạnh lùng nhìn đôi mắt đầy lệ kia: “Xem ra phải trừng phạt thì đại thúc mới nhớ lâu được a~~~~” Sau đó liền vung roi lên vô tình mà quất xuống.“Đừng!… đau quá!… cầu ngươi…. đừng!” Nam nhân thống khổ trốn tránh, nhưng khổ nỗi bị trói buộc không cách nào giãy dụa được, mỗi một roi, đau đớn kinh người liền hành hạ thần kinh nam nhân, hơn nữa bị món đồ chơi k*ch th*ch vào điểm mẫn cảm, nam nhân cảm giác như mình đang ở địa ngục vậy.“Chát!”“Thứ nhất….”“Chát!”“Vô luận thống khổ đến mức nào….”“Chát!”“Ngươi cũng phải giả bộ như đang hưởng thụ…”“Chát!”“Đây là điều cơ bản, nhớ kỹ chưa…”“Chát”Duyệt nói một câu, nhân tiện lại quất một roi, nam nhân thống khổ vô cùng, quất hơn mười phát, nhìn nam nhân gian nan gật đầu, lúc này Duyệt mới buông roi ra, cười cười nói: “Lúc này mới thông mình mà, Tiểu Vĩnh Vĩnh~~~, sau này lời ta nói phải nhớ kỹ, nghe chưa~~~.”Nhìn phân thân nam nhân sớm đã chảy ra mật dịch, Duyệt lại nói: “Ai nha~~~, nếu ta không buộc lại, có lẽ ngươi đã tinh tẫn người vong rồi đi~~~ Tiểu Vĩnh Vĩnh~~~”Nam nhân không rảnh bận tâm đến lời Duyệt nói, từ buổi sáng đến giờ đã mấy tiếng liên tục bị roi đánh cùng giả dương khối hành hạ, nam nhân đã sức cùng lực kiệt, quỳ ghé vào giường há mồm th* d*c.“Rất muốn bắn đúng không Tiểu Vĩnh Vĩnh, ngươi biết nên làm gì rồi chứ~~~~” Nhếch mắt, Duyệt cười cười.Nam nhân bất lực mà nhìn Duyệt: “Cầu… cầu xin ngươi… Duyệt, cho ta… bắn…”“Thật thông minh~~~ thì ra Tiểu Vĩnh Vĩnh vẫn nhớ rõ.”Cởi sợi dây xuống, dịch thể trong nháy mắt phun ra… Một khắc đó, nam nhân bỗng lộ ra một nụ cười khổ khó ai nhìn được…Cả tuần nay, Đoạn Dịch cứ về đến nhà là đến phòng ngủ của Bạch Vĩnh, mỗi lần nhìn thấy Bạch Vĩnh ẩn nhẫn bị đồ chơi hành hạ trên giường, tâm lý sẽ cảm thấy vô cùng hưng phấn, lấy món đồ chơi ra, lau mồ hôi trên trán nam nhân, Đoạn Dịch ôn nhu cười nói: “Đại thúc, sao ngươi toát nhiều mồ hôi thế?”“Hả?…” Giật mình nhìn sang Đoạn Dịch, Bạch Vĩnh chưa bao giờ phát hiện, thì ra Đoạn Dịch cũng có lúc ôn nhu như vậy.“Không sao….” Nhỏ giọng thì thầm nhưng lại bị Đoạn Dịch nghe được.“Không sao ư? Vậy thì tiếp tục nhé” Vừa nói, Đoạn Dịch vừa lấy đồ chơi nhét vào trong cơ thể Bạch Vĩnh.“A! Đừng….”
“Ô…. ư a…..” Nam nhân đang quỳ trên giường, đằng sau giả dương khối thô to phát ra tiếng chấn động vù vù, làn da của nam nhân có chút ửng hồng…
“Đúng rồi! Chính là loại thanh âm này! Tiếp tục kêu lên!” Nam tử tóc bạc tay cầm roi liên tục quất vào nam nhân, lập tức làn da trắng nõn hằn lên một vệt màu đỏ.
“Ư!…. ư…. đau quá… không…. đừng….” Nam nhân vì đau đớn mà cuộn mình lại.
Nam tử dừng lại, tay nâng cằm nam nhân: “Đại thúc, đầu tuần nói gì, chẳng lẽ ngươi đã quên rồi sao…”
Ánh mắt Duyệt vô tình lạnh lùng nhìn đôi mắt đầy lệ kia: “Xem ra phải trừng phạt thì đại thúc mới nhớ lâu được a~~~~” Sau đó liền vung roi lên vô tình mà quất xuống.
“Đừng!… đau quá!… cầu ngươi…. đừng!” Nam nhân thống khổ trốn tránh, nhưng khổ nỗi bị trói buộc không cách nào giãy dụa được, mỗi một roi, đau đớn kinh người liền hành hạ thần kinh nam nhân, hơn nữa bị món đồ chơi k*ch th*ch vào điểm mẫn cảm, nam nhân cảm giác như mình đang ở địa ngục vậy.
“Chát!”
“Thứ nhất….”
“Chát!”
“Vô luận thống khổ đến mức nào….”
“Chát!”
“Ngươi cũng phải giả bộ như đang hưởng thụ…”
“Chát!”
“Đây là điều cơ bản, nhớ kỹ chưa…”
“Chát”
Duyệt nói một câu, nhân tiện lại quất một roi, nam nhân thống khổ vô cùng, quất hơn mười phát, nhìn nam nhân gian nan gật đầu, lúc này Duyệt mới buông roi ra, cười cười nói: “Lúc này mới thông mình mà, Tiểu Vĩnh Vĩnh~~~, sau này lời ta nói phải nhớ kỹ, nghe chưa~~~.”
Nhìn phân thân nam nhân sớm đã chảy ra mật dịch, Duyệt lại nói: “Ai nha~~~, nếu ta không buộc lại, có lẽ ngươi đã tinh tẫn người vong rồi đi~~~ Tiểu Vĩnh Vĩnh~~~”
Nam nhân không rảnh bận tâm đến lời Duyệt nói, từ buổi sáng đến giờ đã mấy tiếng liên tục bị roi đánh cùng giả dương khối hành hạ, nam nhân đã sức cùng lực kiệt, quỳ ghé vào giường há mồm th* d*c.
“Rất muốn bắn đúng không Tiểu Vĩnh Vĩnh, ngươi biết nên làm gì rồi chứ~~~~” Nhếch mắt, Duyệt cười cười.
Nam nhân bất lực mà nhìn Duyệt: “Cầu… cầu xin ngươi… Duyệt, cho ta… bắn…”
“Thật thông minh~~~ thì ra Tiểu Vĩnh Vĩnh vẫn nhớ rõ.”
Cởi sợi dây xuống, dịch thể trong nháy mắt phun ra… Một khắc đó, nam nhân bỗng lộ ra một nụ cười khổ khó ai nhìn được…
Cả tuần nay, Đoạn Dịch cứ về đến nhà là đến phòng ngủ của Bạch Vĩnh, mỗi lần nhìn thấy Bạch Vĩnh ẩn nhẫn bị đồ chơi hành hạ trên giường, tâm lý sẽ cảm thấy vô cùng hưng phấn, lấy món đồ chơi ra, lau mồ hôi trên trán nam nhân, Đoạn Dịch ôn nhu cười nói: “Đại thúc, sao ngươi toát nhiều mồ hôi thế?”
“Hả?…” Giật mình nhìn sang Đoạn Dịch, Bạch Vĩnh chưa bao giờ phát hiện, thì ra Đoạn Dịch cũng có lúc ôn nhu như vậy.
“Không sao….” Nhỏ giọng thì thầm nhưng lại bị Đoạn Dịch nghe được.
“Không sao ư? Vậy thì tiếp tục nhé” Vừa nói, Đoạn Dịch vừa lấy đồ chơi nhét vào trong cơ thể Bạch Vĩnh.
“A! Đừng….”
Cứu ThụcTác giả: Thượng Quan Tử ĐanTruyện Đam MỹSờ sờ túi, ai~ thuốc lá hết rồi, xem ra lại phải đi quãng đường dài mới mua được. Bạch Vĩnh không có mục đích đi đi lại lại trong khu vườn, quả nhiên là người có tiền, ngay cả khu vườn nhỏ này cũng đã ngang với tiêu chuẩn công viên quốc gia, nhất định tốn không ít tiền, cần gì phải làm thế chứ, thật quá lãng phí, số tiền này hẳn có thể mua được không ít thuốc lá ha. Bạch Vĩnh vừa đi vừa nghĩ tới nghĩ lui, bỗng nhìn thấy xa xa một người đang chậm rãi đi tới, bộ dáng lom khom liếc mắt một cái đã biết là ai, hôm nay thật là “may mắn”, Bạch Vĩnh cười khổ một chút sau đó liền thay bằng bộ mặt lưu manh tươi cười nghênh đón: “A, ông, không ngờ lại gặp ông ở đây, thời tiết hôm nay thật đẹp, ông ra ngoài đi dạo hả?” “Chát!” Một âm thanh trong trẻo bỗng vang lên trong khu vườn yên tĩnh, khuôn mặt trắng nõn của Bạch Vĩnh ngay lập tức hiện lên hồng ấn hình năm ngón tay. “Phi! Cái từ ‘ông’ là để cho con chó như mày gọi sao? Cút ngay?” Vừa nói ông vừa cầm cây ba toong đẩy Bạch Vĩnh ra. Cái tát hết… “Ô…. ư a…..” Nam nhân đang quỳ trên giường, đằng sau giả dương khối thô to phát ra tiếng chấn động vù vù, làn da của nam nhân có chút ửng hồng…“Đúng rồi! Chính là loại thanh âm này! Tiếp tục kêu lên!” Nam tử tóc bạc tay cầm roi liên tục quất vào nam nhân, lập tức làn da trắng nõn hằn lên một vệt màu đỏ.“Ư!…. ư…. đau quá… không…. đừng….” Nam nhân vì đau đớn mà cuộn mình lại.Nam tử dừng lại, tay nâng cằm nam nhân: “Đại thúc, đầu tuần nói gì, chẳng lẽ ngươi đã quên rồi sao…”Ánh mắt Duyệt vô tình lạnh lùng nhìn đôi mắt đầy lệ kia: “Xem ra phải trừng phạt thì đại thúc mới nhớ lâu được a~~~~” Sau đó liền vung roi lên vô tình mà quất xuống.“Đừng!… đau quá!… cầu ngươi…. đừng!” Nam nhân thống khổ trốn tránh, nhưng khổ nỗi bị trói buộc không cách nào giãy dụa được, mỗi một roi, đau đớn kinh người liền hành hạ thần kinh nam nhân, hơn nữa bị món đồ chơi k*ch th*ch vào điểm mẫn cảm, nam nhân cảm giác như mình đang ở địa ngục vậy.“Chát!”“Thứ nhất….”“Chát!”“Vô luận thống khổ đến mức nào….”“Chát!”“Ngươi cũng phải giả bộ như đang hưởng thụ…”“Chát!”“Đây là điều cơ bản, nhớ kỹ chưa…”“Chát”Duyệt nói một câu, nhân tiện lại quất một roi, nam nhân thống khổ vô cùng, quất hơn mười phát, nhìn nam nhân gian nan gật đầu, lúc này Duyệt mới buông roi ra, cười cười nói: “Lúc này mới thông mình mà, Tiểu Vĩnh Vĩnh~~~, sau này lời ta nói phải nhớ kỹ, nghe chưa~~~.”Nhìn phân thân nam nhân sớm đã chảy ra mật dịch, Duyệt lại nói: “Ai nha~~~, nếu ta không buộc lại, có lẽ ngươi đã tinh tẫn người vong rồi đi~~~ Tiểu Vĩnh Vĩnh~~~”Nam nhân không rảnh bận tâm đến lời Duyệt nói, từ buổi sáng đến giờ đã mấy tiếng liên tục bị roi đánh cùng giả dương khối hành hạ, nam nhân đã sức cùng lực kiệt, quỳ ghé vào giường há mồm th* d*c.“Rất muốn bắn đúng không Tiểu Vĩnh Vĩnh, ngươi biết nên làm gì rồi chứ~~~~” Nhếch mắt, Duyệt cười cười.Nam nhân bất lực mà nhìn Duyệt: “Cầu… cầu xin ngươi… Duyệt, cho ta… bắn…”“Thật thông minh~~~ thì ra Tiểu Vĩnh Vĩnh vẫn nhớ rõ.”Cởi sợi dây xuống, dịch thể trong nháy mắt phun ra… Một khắc đó, nam nhân bỗng lộ ra một nụ cười khổ khó ai nhìn được…Cả tuần nay, Đoạn Dịch cứ về đến nhà là đến phòng ngủ của Bạch Vĩnh, mỗi lần nhìn thấy Bạch Vĩnh ẩn nhẫn bị đồ chơi hành hạ trên giường, tâm lý sẽ cảm thấy vô cùng hưng phấn, lấy món đồ chơi ra, lau mồ hôi trên trán nam nhân, Đoạn Dịch ôn nhu cười nói: “Đại thúc, sao ngươi toát nhiều mồ hôi thế?”“Hả?…” Giật mình nhìn sang Đoạn Dịch, Bạch Vĩnh chưa bao giờ phát hiện, thì ra Đoạn Dịch cũng có lúc ôn nhu như vậy.“Không sao….” Nhỏ giọng thì thầm nhưng lại bị Đoạn Dịch nghe được.“Không sao ư? Vậy thì tiếp tục nhé” Vừa nói, Đoạn Dịch vừa lấy đồ chơi nhét vào trong cơ thể Bạch Vĩnh.“A! Đừng….”