Tác giả:

Trời dần sẩm tối, không gian âm u bao trùm.   Lễ Giáng Sinh đã qua được một tuần, sau những ngày cuồng nhiệt hân hoan, đường phố bắt đầu trở nên vắng lặng.   Tống Tri Hòa ngồi đọc sách bên lò sưởi ấm áp, cô vừa tắm xong, trên người chỉ mặc một lớp áo mỏng manh.   Lật đến trang đầu tiên, phía trên viết: Lolita, ánh sáng của đời ta, ngọn lửa d*c v/ọng của ta, tội lỗi của ta, linh hồn của ta.   Nhìn qua ô cửa kính sạch bong, bầu trời u ám lại bắt đầu lất phất những hạt tuyết nhỏ.   Theo diễn biến của câu chuyện, cô bất giác nhập tâm. Xung quanh tĩnh lặng, chỉ có tiếng tí tách của củi cháy trong lò sưởi.   Trong mơ màng, cô thoáng nghe thấy một tiếng động nhỏ khác lạ, nhưng tiếng động đó nhanh chóng biến mất. Tống Tri Hòa không để ý, cho rằng cô nghe nhầm.   Thế nhưng, tiếng động ấy lại rõ ràng hơn, như có ai đó đang gõ cửa sổ, không xa không gần, vọng tới từ phía trước.   Tim Tống Tri Hòa thắt lại, cô đứng bật dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ.   Gió tuyết dường như mạnh hơn, bãi cỏ bên ngoài đã…

Chương 65

Ngày Xuân Ấm Áp - Kim Tri CửuTác giả: Kim Tri CửuTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTrời dần sẩm tối, không gian âm u bao trùm.   Lễ Giáng Sinh đã qua được một tuần, sau những ngày cuồng nhiệt hân hoan, đường phố bắt đầu trở nên vắng lặng.   Tống Tri Hòa ngồi đọc sách bên lò sưởi ấm áp, cô vừa tắm xong, trên người chỉ mặc một lớp áo mỏng manh.   Lật đến trang đầu tiên, phía trên viết: Lolita, ánh sáng của đời ta, ngọn lửa d*c v/ọng của ta, tội lỗi của ta, linh hồn của ta.   Nhìn qua ô cửa kính sạch bong, bầu trời u ám lại bắt đầu lất phất những hạt tuyết nhỏ.   Theo diễn biến của câu chuyện, cô bất giác nhập tâm. Xung quanh tĩnh lặng, chỉ có tiếng tí tách của củi cháy trong lò sưởi.   Trong mơ màng, cô thoáng nghe thấy một tiếng động nhỏ khác lạ, nhưng tiếng động đó nhanh chóng biến mất. Tống Tri Hòa không để ý, cho rằng cô nghe nhầm.   Thế nhưng, tiếng động ấy lại rõ ràng hơn, như có ai đó đang gõ cửa sổ, không xa không gần, vọng tới từ phía trước.   Tim Tống Tri Hòa thắt lại, cô đứng bật dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ.   Gió tuyết dường như mạnh hơn, bãi cỏ bên ngoài đã… Dịp cuối năm sắp tới, khắp nơi đều trở nên náo nhiệt, giăng đèn kết hoa, không khí vui tươi ngập tràn. Tống Tri Hòa thầm nghĩ ngày nào đó cũng muốn ra ngoài đi dạo một chút, hít thở không khí trong lành. Buổi sáng lúc thức dậy, cô mơ màng một lúc lâu, mái tóc có chút rối bù, từ xa chào hỏi Mạnh Dục Châu, sau đó ngồi vào bàn ăn, dùng bữa sáng. Từ sau khi hòa hợp với anh, Tống Tri Hòa đã không còn nhiều e dè, khách sáo, đặc biệt là vào mùa đông khiến người ta không muốn nhúc nhích này, về cơ bản vẫn là thoải mái thế nào thì làm thế ấy. Cô mặc bộ đồ ngủ bằng nhung san hô màu hồng nhạt của tối hôm qua, sắc hồng nhạt càng tôn lên làn da trắng nõn của cô. “Tối qua không ngủ ngon à?” Mạnh Dục Châu cắt quả trứng gà trong tay, nhìn bộ dạng uể oải, lờ đờ này của cô mà hỏi. Tống Tri Hòa híp mắt, vẫn còn buồn ngủ: “Ở nhà nhàn rỗi quá, ngủ không được ạ.” Khoảng thời gian này của cô có thể nói là sống cuộc sống như heo, công việc trí óc đã làm xong, cũng không muốn tự làm khổ mình, trừ ăn ra chính là ngủ, chút vận động duy nhất là dắt Phúc Bảo ra ngoài đi hai vòng. Nhưng trời lạnh, Phúc Bảo cũng không muốn nhúc nhích, ra ngoài đi được mấy trăm mét là không đi nữa. Tống Tri Hòa hết cách, chỉ có thể dắt nó về. Vừa vào đến nhà, nó lập tức lại tung tăng nhảy nhót. Cô ngẩng đầu lên, mới phát hiện người đàn ông hôm nay trông rất khác, trước mắt sáng bừng lên. Mạnh Dục Châu thừa hưởng nét đẹp của mẹ, lại mang khí chất không giận mà vẫn uy nghiêm của ba, vốn dĩ đã sở hữu ngoại hình cực phẩm. Ngày thường anh luôn mặc vest, chủ yếu là kiểu đơn giản, chỉnh tề, vừa nhìn đã biết là ông chủ lớn của công ty. Nhưng hôm nay cách ăn mặc rõ ràng là dụng tâm hơn trước nhiều. Người đàn ông vai rộng lưng thẳng, thân hình do rèn luyện quanh năm trông rất cường tráng. Hôm nay anh mặc một bộ vest hai hàng khuy màu xanh xám kẻ ô, cắt may rất đẹp. Kiểu vest này rất kén dáng người, nhưng anh lại kiểm soát nó cực kỳ tốt. Thiết kế ve áo nhọn, trông vừa trưởng thành điềm đạm lại không mất đi vẻ sang trọng, quý phái. Chiếc cà vạt màu đỏ rượu trở thành điểm nhấn hoàn hảo, phối cùng chiếc khăn cài túi áo vest cùng tông màu. Tống Tri Hòa gần như không rời mắt được, thầm nghĩ, với vẻ ngoài này của anh, dù có thất thế mà bước chân vào giới giải trí cũng có thể hốt bạc. Mạnh Dục Châu không biết cô đang nghĩ gì trong lòng, nhưng ánh mắt của cô anh cảm nhận được một cách rõ ràng, cũng không làm rõ, mặc cho cô nhìn. “Hôm nay đưa em đi hoạt động một chút, thế nào?” Tống Tri Hòa đặt đũa xuống: “Hoạt động gì ạ?”“Tiệc cuối năm của công ty.” Người đàn ông ăn xong bữa sáng, dùng khăn giấy lau môi. Tống Tri Hòa do dự. Khi Tống Nghĩa Viễn còn tại thế, cô cũng từng đi dự tiệc cuối năm vài lần, rất náo nhiệt, đồ ăn nhẹ bên trong cũng rất ngon. Tiệc cuối năm của công ty Mạnh Dục Châu, cô quả thực có chút tò mò, nhưng lại luôn cảm thấy mình đi không hợp lắm. “Đến lúc đó em cứ đi theo tôi là được,” Mạnh Dục Châu nói, “Buổi tối có bắn pháo hoa và biểu diễn máy bay không người lái.” Tống Tri Hòa nghĩ cô ở nhà một mình buồn chán, chi bằng ra ngoài chơi một chút, bèn đáp lời: “Cháu đi ạ.” “Nhưng mà chú út,” cô cúi đầu, nhìn bộ đồ ngủ của mình, “Cháu phải mặc quần áo gì ạ?” Công ty không yêu cầu trang phục cho tiệc cuối năm, nhưng mọi người đều rất coi trọng, về cơ bản đều mặc lễ phục dạ hội và vest để tham dự. “Tôi cho người chuẩn bị.” Anh gọi một cuộc điện thoại đi, hơn mười phút sau liền có người tới. Đó là một người phụ nữ có mái tóc xoăn vàng óng, trang điểm rất lộng lẫy, phía sau cô ta là mấy người phụ tá, tay xách những chiếc vali to sụ. “Cô Tống, chúng ta lên lầu thử quần áo trước nhé?” Mạnh Dục Châu vẫn còn ở đó chưa đi, Tống Tri Hòa nhìn anh một cái, anh nói: “Tôi ở dưới lầu chờ em.” “Bên công ty…” “Bên công ty có người chuyên môn trông coi, nếu bọn họ ngay cả chút chuyện này cũng làm không xong thì nên bị đuổi việc đi.” Mạnh Dục Châu hờ hững nói. Tống Tri Hòa gật đầu phụ họa, cùng người phụ nữ lên lầu, trong lòng vẫn đang nghĩ, chú út đối với nhân viên trông thật nghiêm khắc, may mà anh không phải cấp trên của mình. Xét đến tuổi tác Tống Tri Hòa còn nhỏ, chuyên gia tạo mẫu chọn cho cô một chiếc váy công chúa xòe bồng. Phía trên là hai quai áo mảnh mai, ngực áo đính một chiếc nơ bướm màu đen, thiết kế ôm eo, phần tùng váy xòe bồng tựa những lớp cánh hoa chồng lên nhau. Chừng nửa tiếng sau, Tống Tri Hòa xuống lầu. Mạnh Dục Châu ngước mắt nhìn cô.Mái tóc đẹp của thiếu nữ được búi cao, dùng một chiếc kẹp tóc đính đá lấp lánh để cố định, hai bên tai để lại vài lọn tóc mai, bên vành tai trắng nõn trông như làn gió nhẹ thoảng bay. Bờ vai rất thon thả, trên cổ là một sợi dây chuyền ngọc trai tròn bóng, phát ra ánh sáng tinh tế. Khi di chuyển, chân váy tỏa ánh lấp lánh. Để tiện đi lại, cô đi một đôi giày Mary Jane da, gót không cao, chỉ có năm centimet. Cô đi xuống lầu, đứng bên cạnh Mạnh Dục Châu, vẫn thấp hơn anh nửa cái đầu. Đến gần hơn một chút, Mạnh Dục Châu ngửi thấy trên người cô một mùi hương hoa nhài thoang thoảng rất nhẹ. Làn da thiếu nữ mịn màng, gương mặt đánh một lớp má hồng rất nhạt, đôi môi hồng hào căng mọng, óng ánh như nước. Ánh mắt Mạnh Dục Châu dừng lại trên mặt cô một lát, rồi chạm đến bờ vai tròn trịa trắng nõn của cô, anh nhíu mày: “Sẽ không lạnh chứ?” Tống Tri Hòa không nghe thấy bất kỳ lời khen nào từ anh, nhưng vừa rồi đứng trước gương, cô vẫn rất hài lòng với vẻ ngoài này. Nghe thấy lời anh nói, cô đang định mở miệng bảo trong nhà ra vào đều có máy sưởi, sẽ không lạnh. Giây tiếp theo, anh cho gọi người phụ nữ lúc nãy xuống. Rất nhanh, người phụ nữ khoác cho Tống Tri Hòa một chiếc áo choàng lông mềm mại, che kín bờ vai và phần ngực lộ ra. Người đàn ông lúc này mới cảm thấy vừa mắt, rất hài lòng gật đầu: “Thật xinh đẹp.” Tống Tri Hòa đi theo sau anh, không nhanh không chậm ngồi vào trong xe. Trong xe máy sưởi rất ấm, cô cởi áo choàng ra, xem điện thoại một lát. Mạnh Dục Châu thì ngồi ở một bên, gọi điện thoại chỉ đạo công việc. Trong xe im phăng phắc, chỉ có thể nghe thấy tiếng xe chạy đều đều. “Tôi còn phải xử lý một chút công việc, em theo tôi đến công ty trước.” Người đàn ông cúp điện thoại, ngón tay thon dài đặt trên đầu gối. Tống Tri Hòa phát hiện ngón trỏ tay trái anh đeo một chiếc nhẫn bạc trơn, lóe lên những điểm sáng bạc. “Vâng ạ.” Tiệc cuối năm bắt đầu vào buổi chiều, Tống Tri Hòa nghĩ lại bản thân cô cũng không quen biết ai, ngoan ngoãn đi theo bên cạnh anh là được rồi. Nửa giờ sau, xe chạy đến dưới lầu công ty. Đây là lần đầu tiên Tống Tri Hòa nhìn thấy Tập đoàn Hồng Mậu. Trời quang mây tạnh, cô ngẩng đầu nhìn tòa cao ốc hoành tráng, cao mấy trăm mét, chọc thẳng lên trời xanh. Mấy chữ “Tập đoàn Hồng Mậu” theo kiểu chữ đặc trưng lấp lánh ánh vàng dưới ánh mặt trời. Tòa nhà Hồng Mậu từ từ lùi lại phía sau, xe tiếp tục chạy về phía trước, đến hầm giữ xe ngầm. Hầm giữ xe ngầm không có máy sưởi, Tống Tri Hòa khoác áo choàng lên, đi theo sau Mạnh Dục Châu. Người đàn ông đi đến thang máy chuyên dụng, ngón tay dài nhấn một con số trong thang máy: 39. Tống Tri Hòa liếc nhìn, đó là tầng cao nhất của công ty. Ra khỏi thang máy, đập vào mắt là toàn bộ khu vực làm việc của ban thư ký, các chỗ ngồi được sắp xếp ngay ngắn, trật tự. Vì phải bận rộn cho buổi tiệc cuối năm, chỉ có vài vị thư ký đang làm việc. Mọi người nhìn thấy Mạnh Dục Châu đứng ở thang máy, đồng thanh chào. Người đàn ông thân hình cao lớn, một thân vest càng tôn lên vẻ anh tuấn, bước ra từ thang máy. Lúc này mọi người mới nhìn thấy phía sau anh có một cô bé đi theo, mặc một bộ váy công chúa màu trắng, gương mặt trắng nõn, trông chỉ độ mười sáu mười bảy tuổi.------oOo------

Dịp cuối năm sắp tới, khắp nơi đều trở nên náo nhiệt, giăng đèn kết hoa, không khí vui tươi ngập tràn.

 

Tống Tri Hòa thầm nghĩ ngày nào đó cũng muốn ra ngoài đi dạo một chút, hít thở không khí trong lành.

 

Buổi sáng lúc thức dậy, cô mơ màng một lúc lâu, mái tóc có chút rối bù, từ xa chào hỏi Mạnh Dục Châu, sau đó ngồi vào bàn ăn, dùng bữa sáng.

 

Từ sau khi hòa hợp với anh, Tống Tri Hòa đã không còn nhiều e dè, khách sáo, đặc biệt là vào mùa đông khiến người ta không muốn nhúc nhích này, về cơ bản vẫn là thoải mái thế nào thì làm thế ấy.

 

Cô mặc bộ đồ ngủ bằng nhung san hô màu hồng nhạt của tối hôm qua, sắc hồng nhạt càng tôn lên làn da trắng nõn của cô.

 

“Tối qua không ngủ ngon à?” Mạnh Dục Châu cắt quả trứng gà trong tay, nhìn bộ dạng uể oải, lờ đờ này của cô mà hỏi.

 

Tống Tri Hòa híp mắt, vẫn còn buồn ngủ: “Ở nhà nhàn rỗi quá, ngủ không được ạ.”

 

Khoảng thời gian này của cô có thể nói là sống cuộc sống như heo, công việc trí óc đã làm xong, cũng không muốn tự làm khổ mình, trừ ăn ra chính là ngủ, chút vận động duy nhất là dắt Phúc Bảo ra ngoài đi hai vòng.

 

Nhưng trời lạnh, Phúc Bảo cũng không muốn nhúc nhích, ra ngoài đi được mấy trăm mét là không đi nữa.

 

Tống Tri Hòa hết cách, chỉ có thể dắt nó về. Vừa vào đến nhà, nó lập tức lại tung tăng nhảy nhót.

 

Cô ngẩng đầu lên, mới phát hiện người đàn ông hôm nay trông rất khác, trước mắt sáng bừng lên.

 

Mạnh Dục Châu thừa hưởng nét đẹp của mẹ, lại mang khí chất không giận mà vẫn uy nghiêm của ba, vốn dĩ đã sở hữu ngoại hình cực phẩm.

 

Ngày thường anh luôn mặc vest, chủ yếu là kiểu đơn giản, chỉnh tề, vừa nhìn đã biết là ông chủ lớn của công ty.

 

Nhưng hôm nay cách ăn mặc rõ ràng là dụng tâm hơn trước nhiều.

 

Người đàn ông vai rộng lưng thẳng, thân hình do rèn luyện quanh năm trông rất cường tráng.

 

Hôm nay anh mặc một bộ vest hai hàng khuy màu xanh xám kẻ ô, cắt may rất đẹp. Kiểu vest này rất kén dáng người, nhưng anh lại kiểm soát nó cực kỳ tốt. Thiết kế ve áo nhọn, trông vừa trưởng thành điềm đạm lại không mất đi vẻ sang trọng, quý phái.

 

Chiếc cà vạt màu đỏ rượu trở thành điểm nhấn hoàn hảo, phối cùng chiếc khăn cài túi áo vest cùng tông màu.

 

Tống Tri Hòa gần như không rời mắt được, thầm nghĩ, với vẻ ngoài này của anh, dù có thất thế mà bước chân vào giới giải trí cũng có thể hốt bạc.

 

Mạnh Dục Châu không biết cô đang nghĩ gì trong lòng, nhưng ánh mắt của cô anh cảm nhận được một cách rõ ràng, cũng không làm rõ, mặc cho cô nhìn.

 

“Hôm nay đưa em đi hoạt động một chút, thế nào?” Tống Tri Hòa đặt đũa xuống: “Hoạt động gì ạ?”

“Tiệc cuối năm của công ty.” Người đàn ông ăn xong bữa sáng, dùng khăn giấy lau môi.

 

Tống Tri Hòa do dự. Khi Tống Nghĩa Viễn còn tại thế, cô cũng từng đi dự tiệc cuối năm vài lần, rất náo nhiệt, đồ ăn nhẹ bên trong cũng rất ngon.

 

Tiệc cuối năm của công ty Mạnh Dục Châu, cô quả thực có chút tò mò, nhưng lại luôn cảm thấy mình đi không hợp lắm.

 

“Đến lúc đó em cứ đi theo tôi là được,” Mạnh Dục Châu nói, “Buổi tối có bắn pháo hoa và biểu diễn máy bay không người lái.”

 

Tống Tri Hòa nghĩ cô ở nhà một mình buồn chán, chi bằng ra ngoài chơi một chút, bèn đáp lời: “Cháu đi ạ.”

 

“Nhưng mà chú út,” cô cúi đầu, nhìn bộ đồ ngủ của mình, “Cháu phải mặc quần áo gì ạ?”

 

Công ty không yêu cầu trang phục cho tiệc cuối năm, nhưng mọi người đều rất coi trọng, về cơ bản đều mặc lễ phục dạ hội và vest để tham dự.

 

“Tôi cho người chuẩn bị.” Anh gọi một cuộc điện thoại đi, hơn mười phút sau liền có người tới.

 

Đó là một người phụ nữ có mái tóc xoăn vàng óng, trang điểm rất lộng lẫy, phía sau cô ta là mấy người phụ tá, tay xách những chiếc vali to sụ.

 

“Cô Tống, chúng ta lên lầu thử quần áo trước nhé?”

 

Mạnh Dục Châu vẫn còn ở đó chưa đi, Tống Tri Hòa nhìn anh một cái, anh nói: “Tôi ở dưới lầu chờ em.”

 

“Bên công ty…”

 

“Bên công ty có người chuyên môn trông coi, nếu bọn họ ngay cả chút chuyện này cũng làm không xong thì nên bị đuổi việc đi.” Mạnh Dục Châu hờ hững nói.

 

Tống Tri Hòa gật đầu phụ họa, cùng người phụ nữ lên lầu, trong lòng vẫn đang nghĩ, chú út đối với nhân viên trông thật nghiêm khắc, may mà anh không phải cấp trên của mình.

 

Xét đến tuổi tác Tống Tri Hòa còn nhỏ, chuyên gia tạo mẫu chọn cho cô một chiếc váy công chúa xòe bồng.

 

Phía trên là hai quai áo mảnh mai, ngực áo đính một chiếc nơ bướm màu đen, thiết kế ôm eo, phần tùng váy xòe bồng tựa những lớp cánh hoa chồng lên nhau.

 

Chừng nửa tiếng sau, Tống Tri Hòa xuống lầu. Mạnh Dục Châu ngước mắt nhìn cô.

Mái tóc đẹp của thiếu nữ được búi cao, dùng một chiếc kẹp tóc đính đá lấp lánh để cố định, hai bên tai để lại vài lọn tóc mai, bên vành tai trắng nõn trông như làn gió nhẹ thoảng bay.

 

Bờ vai rất thon thả, trên cổ là một sợi dây chuyền ngọc trai tròn bóng, phát ra ánh sáng tinh tế. Khi di chuyển, chân váy tỏa ánh lấp lánh.

 

Để tiện đi lại, cô đi một đôi giày Mary Jane da, gót không cao, chỉ có năm centimet. Cô đi xuống lầu, đứng bên cạnh Mạnh Dục Châu, vẫn thấp hơn anh nửa cái đầu.

 

Đến gần hơn một chút, Mạnh Dục Châu ngửi thấy trên người cô một mùi hương hoa nhài thoang thoảng rất nhẹ. Làn da thiếu nữ mịn màng,

 

gương mặt đánh một lớp má hồng rất nhạt, đôi môi hồng hào căng mọng, óng ánh như nước.

 

Ánh mắt Mạnh Dục Châu dừng lại trên mặt cô một lát, rồi chạm đến bờ vai tròn trịa trắng nõn của cô, anh nhíu mày: “Sẽ không lạnh chứ?”

 

Tống Tri Hòa không nghe thấy bất kỳ lời khen nào từ anh, nhưng vừa rồi đứng trước gương, cô vẫn rất hài lòng với vẻ ngoài này.

 

Nghe thấy lời anh nói, cô đang định mở miệng bảo trong nhà ra vào đều có máy sưởi, sẽ không lạnh.

 

Giây tiếp theo, anh cho gọi người phụ nữ lúc nãy xuống.

 

Rất nhanh, người phụ nữ khoác cho Tống Tri Hòa một chiếc áo choàng lông mềm mại, che kín bờ vai và phần ngực lộ ra.

 

Người đàn ông lúc này mới cảm thấy vừa mắt, rất hài lòng gật đầu: “Thật xinh đẹp.”

 

Tống Tri Hòa đi theo sau anh, không nhanh không chậm ngồi vào trong xe.

 

Trong xe máy sưởi rất ấm, cô cởi áo choàng ra, xem điện thoại một lát.

 

Mạnh Dục Châu thì ngồi ở một bên, gọi điện thoại chỉ đạo công việc. Trong xe im phăng phắc, chỉ có thể nghe thấy tiếng xe chạy đều đều.

 

“Tôi còn phải xử lý một chút công việc, em theo tôi đến công ty trước.”

 

Người đàn ông cúp điện thoại, ngón tay thon dài đặt trên đầu gối. Tống Tri Hòa phát hiện ngón trỏ tay trái anh đeo một chiếc nhẫn bạc trơn, lóe

 

lên những điểm sáng bạc.

 

“Vâng ạ.” Tiệc cuối năm bắt đầu vào buổi chiều, Tống Tri Hòa nghĩ lại bản thân cô cũng không quen biết ai, ngoan ngoãn đi theo bên cạnh anh là được rồi.

 

Nửa giờ sau, xe chạy đến dưới lầu công ty.

 

Đây là lần đầu tiên Tống Tri Hòa nhìn thấy Tập đoàn Hồng Mậu. Trời quang mây tạnh, cô ngẩng đầu nhìn tòa cao ốc hoành tráng, cao mấy trăm mét, chọc thẳng lên trời xanh. Mấy chữ “Tập đoàn Hồng Mậu” theo kiểu chữ đặc trưng lấp lánh ánh vàng dưới ánh mặt trời.

 

Tòa nhà Hồng Mậu từ từ lùi lại phía sau, xe tiếp tục chạy về phía trước, đến hầm giữ xe ngầm.

 

Hầm giữ xe ngầm không có máy sưởi, Tống Tri Hòa khoác áo choàng lên, đi theo sau Mạnh Dục Châu.

 

Người đàn ông đi đến thang máy chuyên dụng, ngón tay dài nhấn một con số trong thang máy: 39. Tống Tri Hòa liếc nhìn, đó là tầng cao nhất của công ty.

 

Ra khỏi thang máy, đập vào mắt là toàn bộ khu vực làm việc của ban thư ký, các chỗ ngồi được sắp xếp ngay ngắn, trật tự. Vì phải bận rộn cho buổi tiệc cuối năm, chỉ có vài vị thư ký đang làm việc.

 

Mọi người nhìn thấy Mạnh Dục Châu đứng ở thang máy, đồng thanh chào.

 

Người đàn ông thân hình cao lớn, một thân vest càng tôn lên vẻ anh tuấn, bước ra từ thang máy.

 

Lúc này mọi người mới nhìn thấy phía sau anh có một cô bé đi theo, mặc một bộ váy công chúa màu trắng, gương mặt trắng nõn, trông chỉ độ mười sáu mười bảy tuổi.

------oOo------

Ngày Xuân Ấm Áp - Kim Tri CửuTác giả: Kim Tri CửuTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTrời dần sẩm tối, không gian âm u bao trùm.   Lễ Giáng Sinh đã qua được một tuần, sau những ngày cuồng nhiệt hân hoan, đường phố bắt đầu trở nên vắng lặng.   Tống Tri Hòa ngồi đọc sách bên lò sưởi ấm áp, cô vừa tắm xong, trên người chỉ mặc một lớp áo mỏng manh.   Lật đến trang đầu tiên, phía trên viết: Lolita, ánh sáng của đời ta, ngọn lửa d*c v/ọng của ta, tội lỗi của ta, linh hồn của ta.   Nhìn qua ô cửa kính sạch bong, bầu trời u ám lại bắt đầu lất phất những hạt tuyết nhỏ.   Theo diễn biến của câu chuyện, cô bất giác nhập tâm. Xung quanh tĩnh lặng, chỉ có tiếng tí tách của củi cháy trong lò sưởi.   Trong mơ màng, cô thoáng nghe thấy một tiếng động nhỏ khác lạ, nhưng tiếng động đó nhanh chóng biến mất. Tống Tri Hòa không để ý, cho rằng cô nghe nhầm.   Thế nhưng, tiếng động ấy lại rõ ràng hơn, như có ai đó đang gõ cửa sổ, không xa không gần, vọng tới từ phía trước.   Tim Tống Tri Hòa thắt lại, cô đứng bật dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ.   Gió tuyết dường như mạnh hơn, bãi cỏ bên ngoài đã… Dịp cuối năm sắp tới, khắp nơi đều trở nên náo nhiệt, giăng đèn kết hoa, không khí vui tươi ngập tràn. Tống Tri Hòa thầm nghĩ ngày nào đó cũng muốn ra ngoài đi dạo một chút, hít thở không khí trong lành. Buổi sáng lúc thức dậy, cô mơ màng một lúc lâu, mái tóc có chút rối bù, từ xa chào hỏi Mạnh Dục Châu, sau đó ngồi vào bàn ăn, dùng bữa sáng. Từ sau khi hòa hợp với anh, Tống Tri Hòa đã không còn nhiều e dè, khách sáo, đặc biệt là vào mùa đông khiến người ta không muốn nhúc nhích này, về cơ bản vẫn là thoải mái thế nào thì làm thế ấy. Cô mặc bộ đồ ngủ bằng nhung san hô màu hồng nhạt của tối hôm qua, sắc hồng nhạt càng tôn lên làn da trắng nõn của cô. “Tối qua không ngủ ngon à?” Mạnh Dục Châu cắt quả trứng gà trong tay, nhìn bộ dạng uể oải, lờ đờ này của cô mà hỏi. Tống Tri Hòa híp mắt, vẫn còn buồn ngủ: “Ở nhà nhàn rỗi quá, ngủ không được ạ.” Khoảng thời gian này của cô có thể nói là sống cuộc sống như heo, công việc trí óc đã làm xong, cũng không muốn tự làm khổ mình, trừ ăn ra chính là ngủ, chút vận động duy nhất là dắt Phúc Bảo ra ngoài đi hai vòng. Nhưng trời lạnh, Phúc Bảo cũng không muốn nhúc nhích, ra ngoài đi được mấy trăm mét là không đi nữa. Tống Tri Hòa hết cách, chỉ có thể dắt nó về. Vừa vào đến nhà, nó lập tức lại tung tăng nhảy nhót. Cô ngẩng đầu lên, mới phát hiện người đàn ông hôm nay trông rất khác, trước mắt sáng bừng lên. Mạnh Dục Châu thừa hưởng nét đẹp của mẹ, lại mang khí chất không giận mà vẫn uy nghiêm của ba, vốn dĩ đã sở hữu ngoại hình cực phẩm. Ngày thường anh luôn mặc vest, chủ yếu là kiểu đơn giản, chỉnh tề, vừa nhìn đã biết là ông chủ lớn của công ty. Nhưng hôm nay cách ăn mặc rõ ràng là dụng tâm hơn trước nhiều. Người đàn ông vai rộng lưng thẳng, thân hình do rèn luyện quanh năm trông rất cường tráng. Hôm nay anh mặc một bộ vest hai hàng khuy màu xanh xám kẻ ô, cắt may rất đẹp. Kiểu vest này rất kén dáng người, nhưng anh lại kiểm soát nó cực kỳ tốt. Thiết kế ve áo nhọn, trông vừa trưởng thành điềm đạm lại không mất đi vẻ sang trọng, quý phái. Chiếc cà vạt màu đỏ rượu trở thành điểm nhấn hoàn hảo, phối cùng chiếc khăn cài túi áo vest cùng tông màu. Tống Tri Hòa gần như không rời mắt được, thầm nghĩ, với vẻ ngoài này của anh, dù có thất thế mà bước chân vào giới giải trí cũng có thể hốt bạc. Mạnh Dục Châu không biết cô đang nghĩ gì trong lòng, nhưng ánh mắt của cô anh cảm nhận được một cách rõ ràng, cũng không làm rõ, mặc cho cô nhìn. “Hôm nay đưa em đi hoạt động một chút, thế nào?” Tống Tri Hòa đặt đũa xuống: “Hoạt động gì ạ?”“Tiệc cuối năm của công ty.” Người đàn ông ăn xong bữa sáng, dùng khăn giấy lau môi. Tống Tri Hòa do dự. Khi Tống Nghĩa Viễn còn tại thế, cô cũng từng đi dự tiệc cuối năm vài lần, rất náo nhiệt, đồ ăn nhẹ bên trong cũng rất ngon. Tiệc cuối năm của công ty Mạnh Dục Châu, cô quả thực có chút tò mò, nhưng lại luôn cảm thấy mình đi không hợp lắm. “Đến lúc đó em cứ đi theo tôi là được,” Mạnh Dục Châu nói, “Buổi tối có bắn pháo hoa và biểu diễn máy bay không người lái.” Tống Tri Hòa nghĩ cô ở nhà một mình buồn chán, chi bằng ra ngoài chơi một chút, bèn đáp lời: “Cháu đi ạ.” “Nhưng mà chú út,” cô cúi đầu, nhìn bộ đồ ngủ của mình, “Cháu phải mặc quần áo gì ạ?” Công ty không yêu cầu trang phục cho tiệc cuối năm, nhưng mọi người đều rất coi trọng, về cơ bản đều mặc lễ phục dạ hội và vest để tham dự. “Tôi cho người chuẩn bị.” Anh gọi một cuộc điện thoại đi, hơn mười phút sau liền có người tới. Đó là một người phụ nữ có mái tóc xoăn vàng óng, trang điểm rất lộng lẫy, phía sau cô ta là mấy người phụ tá, tay xách những chiếc vali to sụ. “Cô Tống, chúng ta lên lầu thử quần áo trước nhé?” Mạnh Dục Châu vẫn còn ở đó chưa đi, Tống Tri Hòa nhìn anh một cái, anh nói: “Tôi ở dưới lầu chờ em.” “Bên công ty…” “Bên công ty có người chuyên môn trông coi, nếu bọn họ ngay cả chút chuyện này cũng làm không xong thì nên bị đuổi việc đi.” Mạnh Dục Châu hờ hững nói. Tống Tri Hòa gật đầu phụ họa, cùng người phụ nữ lên lầu, trong lòng vẫn đang nghĩ, chú út đối với nhân viên trông thật nghiêm khắc, may mà anh không phải cấp trên của mình. Xét đến tuổi tác Tống Tri Hòa còn nhỏ, chuyên gia tạo mẫu chọn cho cô một chiếc váy công chúa xòe bồng. Phía trên là hai quai áo mảnh mai, ngực áo đính một chiếc nơ bướm màu đen, thiết kế ôm eo, phần tùng váy xòe bồng tựa những lớp cánh hoa chồng lên nhau. Chừng nửa tiếng sau, Tống Tri Hòa xuống lầu. Mạnh Dục Châu ngước mắt nhìn cô.Mái tóc đẹp của thiếu nữ được búi cao, dùng một chiếc kẹp tóc đính đá lấp lánh để cố định, hai bên tai để lại vài lọn tóc mai, bên vành tai trắng nõn trông như làn gió nhẹ thoảng bay. Bờ vai rất thon thả, trên cổ là một sợi dây chuyền ngọc trai tròn bóng, phát ra ánh sáng tinh tế. Khi di chuyển, chân váy tỏa ánh lấp lánh. Để tiện đi lại, cô đi một đôi giày Mary Jane da, gót không cao, chỉ có năm centimet. Cô đi xuống lầu, đứng bên cạnh Mạnh Dục Châu, vẫn thấp hơn anh nửa cái đầu. Đến gần hơn một chút, Mạnh Dục Châu ngửi thấy trên người cô một mùi hương hoa nhài thoang thoảng rất nhẹ. Làn da thiếu nữ mịn màng, gương mặt đánh một lớp má hồng rất nhạt, đôi môi hồng hào căng mọng, óng ánh như nước. Ánh mắt Mạnh Dục Châu dừng lại trên mặt cô một lát, rồi chạm đến bờ vai tròn trịa trắng nõn của cô, anh nhíu mày: “Sẽ không lạnh chứ?” Tống Tri Hòa không nghe thấy bất kỳ lời khen nào từ anh, nhưng vừa rồi đứng trước gương, cô vẫn rất hài lòng với vẻ ngoài này. Nghe thấy lời anh nói, cô đang định mở miệng bảo trong nhà ra vào đều có máy sưởi, sẽ không lạnh. Giây tiếp theo, anh cho gọi người phụ nữ lúc nãy xuống. Rất nhanh, người phụ nữ khoác cho Tống Tri Hòa một chiếc áo choàng lông mềm mại, che kín bờ vai và phần ngực lộ ra. Người đàn ông lúc này mới cảm thấy vừa mắt, rất hài lòng gật đầu: “Thật xinh đẹp.” Tống Tri Hòa đi theo sau anh, không nhanh không chậm ngồi vào trong xe. Trong xe máy sưởi rất ấm, cô cởi áo choàng ra, xem điện thoại một lát. Mạnh Dục Châu thì ngồi ở một bên, gọi điện thoại chỉ đạo công việc. Trong xe im phăng phắc, chỉ có thể nghe thấy tiếng xe chạy đều đều. “Tôi còn phải xử lý một chút công việc, em theo tôi đến công ty trước.” Người đàn ông cúp điện thoại, ngón tay thon dài đặt trên đầu gối. Tống Tri Hòa phát hiện ngón trỏ tay trái anh đeo một chiếc nhẫn bạc trơn, lóe lên những điểm sáng bạc. “Vâng ạ.” Tiệc cuối năm bắt đầu vào buổi chiều, Tống Tri Hòa nghĩ lại bản thân cô cũng không quen biết ai, ngoan ngoãn đi theo bên cạnh anh là được rồi. Nửa giờ sau, xe chạy đến dưới lầu công ty. Đây là lần đầu tiên Tống Tri Hòa nhìn thấy Tập đoàn Hồng Mậu. Trời quang mây tạnh, cô ngẩng đầu nhìn tòa cao ốc hoành tráng, cao mấy trăm mét, chọc thẳng lên trời xanh. Mấy chữ “Tập đoàn Hồng Mậu” theo kiểu chữ đặc trưng lấp lánh ánh vàng dưới ánh mặt trời. Tòa nhà Hồng Mậu từ từ lùi lại phía sau, xe tiếp tục chạy về phía trước, đến hầm giữ xe ngầm. Hầm giữ xe ngầm không có máy sưởi, Tống Tri Hòa khoác áo choàng lên, đi theo sau Mạnh Dục Châu. Người đàn ông đi đến thang máy chuyên dụng, ngón tay dài nhấn một con số trong thang máy: 39. Tống Tri Hòa liếc nhìn, đó là tầng cao nhất của công ty. Ra khỏi thang máy, đập vào mắt là toàn bộ khu vực làm việc của ban thư ký, các chỗ ngồi được sắp xếp ngay ngắn, trật tự. Vì phải bận rộn cho buổi tiệc cuối năm, chỉ có vài vị thư ký đang làm việc. Mọi người nhìn thấy Mạnh Dục Châu đứng ở thang máy, đồng thanh chào. Người đàn ông thân hình cao lớn, một thân vest càng tôn lên vẻ anh tuấn, bước ra từ thang máy. Lúc này mọi người mới nhìn thấy phía sau anh có một cô bé đi theo, mặc một bộ váy công chúa màu trắng, gương mặt trắng nõn, trông chỉ độ mười sáu mười bảy tuổi.------oOo------

Chương 65