Tông miếu uy nghiêm, trang trọng, bầu không khí nặng nề bao trùm. Mùi hương trầm, hương nến ngưng đọng, quẩn quanh bên người Lâm Thính. Lâm Thính lặng lẽ quỳ trên tấm đệm bồ đoàn, ánh mắt bình thản nhìn những tấm bài vị được khắc tên khác nhau đặt trên án thờ. Kể từ khi xuyên không, cô vẫn không thể tin được mình lại nhập vào thế giới của một quyển truyện “cấm” nổi tiếng trên mạng. Toàn bộ nội dung của truyện, đến 90% chỉ miêu tả chi tiết cảnh ân ái nóng bỏng giữa nam và nữ chính, từ cửa sổ tới rừng cây, từ trong nhà tới ngoài trời, đủ mọi tư thế quái dị. Ngày đó đọc truyện, Lâm Thính chỉ biết trợn mắt há hốc mồm. Giờ đây, chính cô lại là một mảnh ghép của thế giới ấy, hương vị đột nhiên thay đổi. Cô không thể tưởng tượng nổi cảm giác chứng kiến những cảnh “đông cung” sống động diễn ra ngay bên cạnh mình sẽ như thế nào. Lâm Thính là người xuyên không, nhưng mãi đến hai năm trước mới thức tỉnh, khôi phục lại ký ức và nhớ ra cốt truyện gốc. Trước đó, cô sống như một NPC (nhân vật…
Chương 369
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao HTác giả: Quân Tử SinhTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTông miếu uy nghiêm, trang trọng, bầu không khí nặng nề bao trùm. Mùi hương trầm, hương nến ngưng đọng, quẩn quanh bên người Lâm Thính. Lâm Thính lặng lẽ quỳ trên tấm đệm bồ đoàn, ánh mắt bình thản nhìn những tấm bài vị được khắc tên khác nhau đặt trên án thờ. Kể từ khi xuyên không, cô vẫn không thể tin được mình lại nhập vào thế giới của một quyển truyện “cấm” nổi tiếng trên mạng. Toàn bộ nội dung của truyện, đến 90% chỉ miêu tả chi tiết cảnh ân ái nóng bỏng giữa nam và nữ chính, từ cửa sổ tới rừng cây, từ trong nhà tới ngoài trời, đủ mọi tư thế quái dị. Ngày đó đọc truyện, Lâm Thính chỉ biết trợn mắt há hốc mồm. Giờ đây, chính cô lại là một mảnh ghép của thế giới ấy, hương vị đột nhiên thay đổi. Cô không thể tưởng tượng nổi cảm giác chứng kiến những cảnh “đông cung” sống động diễn ra ngay bên cạnh mình sẽ như thế nào. Lâm Thính là người xuyên không, nhưng mãi đến hai năm trước mới thức tỉnh, khôi phục lại ký ức và nhớ ra cốt truyện gốc. Trước đó, cô sống như một NPC (nhân vật… Hạ Tử Mặc thật sợ cặp vợ chồng này. Lần trước Đoạn Linh suýt chút nữa đã dùng Tú Xuân đao đao hắn, còn Lâm Thính thì đánh hắn vài lần, điểm mấu chốt là hắn lại không thể đánh trả. Hạ Tử Mặc vội vàng lùi lại mấy bước: “Chúng ta không có!”Lâm Thính vẫn giơ ghế, liếc nhìn hắn một cái, lạnh lùng nói: “Cho ta một lời giải thích.”Hắn vội phân trần: “Kim công tử bị thương quá nặng, muốn nhanh chóng hồi phục thì phải dùng một loại thuốc đặc biệt. Trước khi dùng chúng ta cũng đã hỏi ý Kim công tử, hắn đồng ý, chúng ta mới dám dùng.”Nàng bán tín bán nghi: “Ta tạm thời tin ngươi. Vậy khi nào hắn có thể khôi phục?”Hạ Tử Mặc định duỗi tay định đỡ lấy chiếc ghế trong tay nàng: “Nửa tháng nữa mới có thể hồi phục. Nếu ngươi không tin, tối mai có thể gặp mặt hỏi Kim công tử.”“Ta biết rồi.” Lâm Thính cố tình buông tay trước khi Hạ Tử Mặc kịp đỡ, chiếc ghế rơi xuống, vừa vặn đập vào chân hắn.Hắn đau đến không nói nên lời: “Lâm Thất cô nương, ngươi...”Lâm Thính không hề tỏ ra áy náy, giọng nói sắc lạnh: “Ta làm sao? Ngươi có chút đau đớn này đã chịu không nổi, vậy ngươi có biết sau này Lệnh Uẩn sinh con sẽ đau hơn ngươi bây giờ ngàn vạn lần không.” Đoạn Hinh Ninh sẽ không nói những lời như vậy với hắn, nhưng nàng thì có.Hạ Tử Mặc nhất thời câm miệng.Lâm Thính thấy hắn chướng mắt: “Nếu không còn chuyện gì khác, ngươi có thể đi rồi.”Nói xong, nàng bỏ đi trước.Quay lại phòng, Lâm Thính thấy Đoạn Linh đang đứng trước cửa sổ nhìn ra sân. Nàng bước đến bên cạnh hắn, thò đầu ra ngoài cửa sổ: “Ta về rồi đây.”Đoạn Linh nghiêng mắt nhìn nàng.Lâm Thính không giấu giếm hắn, thành thật kể lại: “Hạ thế tử hôm nay đến tìm ta không phải vì chuyện của Lệnh Uẩn, mà là vì Kim An Tại muốn gặp ta. Tối mai, giờ Tuất, ở Phước Trường tửu lầu.”Nàng đã nói hết với Đoạn Linh, mà hắn cũng không hề nhắc lại chuyện thích khách ám sát Thái tử, chứng tỏ hắn không trung thành với Đại Yến, nên dù biết Kim An Tại muốn gặp nàng, hắn cũng sẽ không bắt Kim An Tại. Do đó, Lâm Thính quyết định thẳng thắn.“Cần ta đi cùng nàng không?” Đoạn Linh thu ánh mắt nhìn nàng, quay sang nhìn bức tường sát sân bên cạnh. Dây thường xuân đang leo trên tường, nở vài bông hoa, có bươm bướm bay lượn quanh hoa.Lâm Thính nhìn theo ánh mắt hắn, thấy những cánh bướm bay lượn: “Một mình ta đi là được. Hạ thế tử nói sẽ cho người đến đón ta đi, rồi đưa ta về, sẽ không có chuyện gì đâu.”“Hạ thế tử tối mai cũng đi sao?”Cơn gió ngoài cửa sổ phất qua tay Lâm Thính. Nàng mở bàn tay ra, để gió lùa qua kẽ ngón tay: “Kim An Tại tạm thời mất võ công, Tạ Ngũ công tử không yên tâm về hắn, nên đã nhờ Thế tử Hạ đi cùng.”Ánh mắt Đoạn Linh lướt qua bàn tay nàng: “Vậy tối mai nàng thay ta gửi lời hỏi thăm đến Kim công tử.”Lâm Thính sảng khoái đáp: “Không thành vấn đề.” Nàng nghĩ đến tối mai có thể hoàn thành nhiệm vụ, rũ bỏ gánh nặng, cả người đều cảm thấy nhẹ nhõm, tinh thần sảng khoái.Còn về chuyện sau khi bỏ thuốc Hạ Tử Mặc xong sẽ giải thích với mọi người ra sao, nàng cũng đã nghĩ kỹ rồi, nhưng tiền đề là phải bỏ thuốc thành công đã.Vạn sự đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ còn thiếu gió Đông.Đoạn Linh nghe giọng nàng nhẹ nhàng, ngón tay tùy tiện đặt lên cửa sổ khẽ nhúc nhích: “Tối mai nàng về lúc nào?”“Sẽ không quá muộn đâu.”Tối mai phải bỏ thuốc Hạ Tử Mặc, vậy đêm nay nàng phải đào gói hợp hoan dược ra đã.Thời gian trôi đi rất nhanh, thoáng cái đã đến đêm khuya. Lâm Thính lại làm như lần trước, rắc một chút thuốc mê lên người Đoạn Linh. Chờ đến khi tiếng hít thở của hắn trở nên đều đặn, chìm vào giấc ngủ sâu, nàng mới rón rén ra ngoài.Lần thứ hai làm chuyện này, Lâm Thính đã thành thạo hơn nhiều. Nàng chỉ mất một lát đã đào được lớp đất che gói hợp hoan dược. Gói thuốc được bọc cẩn thận, không bị đất làm bẩn.Lâm Thính lấy thuốc, lấp đất lại rồi quay về phòng ngay, không nán lại lâu.Đêm nay gió thu mang theo từng đợt lạnh lẽo, rét hơn mấy đêm trước. Nàng trèo lên giường, chui vào trong chăn sưởi ấm, chỉ để lộ đầu ra ngoài. Đôi mắt nàng khẽ chuyển động.Lâm Thính nhích người đến gần tai Đoạn Linh, khẽ gọi: “Đoạn Linh?”Đoạn Linh vẫn nằm bất động.Thuốc mê do Kim An Tại chế tạo quả thực tốt hơn thuốc mê thông thường. Vừa thầm mắng, nàng vừa ghé sát vào Đoạn Linh, nhìn từ mắt đến môi hắn, rồi lại gọi thêm một lần nữa: “Đoạn Linh?”Thấy hắn vẫn không nhúc nhích, Lâm Thính nằm trở lại chỗ cũ, lấy ra mặt dây chuyền Thần Tài bằng vàng, thành tâm cầu nguyện: “Ngày mai nhất định phải thành công.” Nàng lẩm nhẩm rất nhiều lần mới bằng lòng buông nó ra, nhắm mắt lại đi ngủ.
Hạ Tử Mặc thật sợ cặp vợ chồng này. Lần trước Đoạn Linh suýt chút nữa đã dùng Tú Xuân đao đao hắn, còn Lâm Thính thì đánh hắn vài lần, điểm mấu chốt là hắn lại không thể đánh trả. Hạ Tử Mặc vội vàng lùi lại mấy bước: “Chúng ta không có!”
Lâm Thính vẫn giơ ghế, liếc nhìn hắn một cái, lạnh lùng nói: “Cho ta một lời giải thích.”
Hắn vội phân trần: “Kim công tử bị thương quá nặng, muốn nhanh chóng hồi phục thì phải dùng một loại thuốc đặc biệt. Trước khi dùng chúng ta cũng đã hỏi ý Kim công tử, hắn đồng ý, chúng ta mới dám dùng.”
Nàng bán tín bán nghi: “Ta tạm thời tin ngươi. Vậy khi nào hắn có thể khôi phục?”
Hạ Tử Mặc định duỗi tay định đỡ lấy chiếc ghế trong tay nàng: “Nửa tháng nữa mới có thể hồi phục. Nếu ngươi không tin, tối mai có thể gặp mặt hỏi Kim công tử.”
“Ta biết rồi.” Lâm Thính cố tình buông tay trước khi Hạ Tử Mặc kịp đỡ, chiếc ghế rơi xuống, vừa vặn đập vào chân hắn.
Hắn đau đến không nói nên lời: “Lâm Thất cô nương, ngươi...”
Lâm Thính không hề tỏ ra áy náy, giọng nói sắc lạnh: “Ta làm sao? Ngươi có chút đau đớn này đã chịu không nổi, vậy ngươi có biết sau này Lệnh Uẩn sinh con sẽ đau hơn ngươi bây giờ ngàn vạn lần không.” Đoạn Hinh Ninh sẽ không nói những lời như vậy với hắn, nhưng nàng thì có.
Hạ Tử Mặc nhất thời câm miệng.
Lâm Thính thấy hắn chướng mắt: “Nếu không còn chuyện gì khác, ngươi có thể đi rồi.”
Nói xong, nàng bỏ đi trước.
Quay lại phòng, Lâm Thính thấy Đoạn Linh đang đứng trước cửa sổ nhìn ra sân. Nàng bước đến bên cạnh hắn, thò đầu ra ngoài cửa sổ: “Ta về rồi đây.”
Đoạn Linh nghiêng mắt nhìn nàng.
Lâm Thính không giấu giếm hắn, thành thật kể lại: “Hạ thế tử hôm nay đến tìm ta không phải vì chuyện của Lệnh Uẩn, mà là vì Kim An Tại muốn gặp ta. Tối mai, giờ Tuất, ở Phước Trường tửu lầu.”
Nàng đã nói hết với Đoạn Linh, mà hắn cũng không hề nhắc lại chuyện thích khách ám sát Thái tử, chứng tỏ hắn không trung thành với Đại Yến, nên dù biết Kim An Tại muốn gặp nàng, hắn cũng sẽ không bắt Kim An Tại. Do đó, Lâm Thính quyết định thẳng thắn.
“Cần ta đi cùng nàng không?” Đoạn Linh thu ánh mắt nhìn nàng, quay sang nhìn bức tường sát sân bên cạnh. Dây thường xuân đang leo trên tường, nở vài bông hoa, có bươm bướm bay lượn quanh hoa.
Lâm Thính nhìn theo ánh mắt hắn, thấy những cánh bướm bay lượn: “Một mình ta đi là được. Hạ thế tử nói sẽ cho người đến đón ta đi, rồi đưa ta về, sẽ không có chuyện gì đâu.”
“Hạ thế tử tối mai cũng đi sao?”
Cơn gió ngoài cửa sổ phất qua tay Lâm Thính. Nàng mở bàn tay ra, để gió lùa qua kẽ ngón tay: “Kim An Tại tạm thời mất võ công, Tạ Ngũ công tử không yên tâm về hắn, nên đã nhờ Thế tử Hạ đi cùng.”
Ánh mắt Đoạn Linh lướt qua bàn tay nàng: “Vậy tối mai nàng thay ta gửi lời hỏi thăm đến Kim công tử.”
Lâm Thính sảng khoái đáp: “Không thành vấn đề.” Nàng nghĩ đến tối mai có thể hoàn thành nhiệm vụ, rũ bỏ gánh nặng, cả người đều cảm thấy nhẹ nhõm, tinh thần sảng khoái.
Còn về chuyện sau khi bỏ thuốc Hạ Tử Mặc xong sẽ giải thích với mọi người ra sao, nàng cũng đã nghĩ kỹ rồi, nhưng tiền đề là phải bỏ thuốc thành công đã.
Vạn sự đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ còn thiếu gió Đông.
Đoạn Linh nghe giọng nàng nhẹ nhàng, ngón tay tùy tiện đặt lên cửa sổ khẽ nhúc nhích: “Tối mai nàng về lúc nào?”
“Sẽ không quá muộn đâu.”
Tối mai phải bỏ thuốc Hạ Tử Mặc, vậy đêm nay nàng phải đào gói hợp hoan dược ra đã.
Thời gian trôi đi rất nhanh, thoáng cái đã đến đêm khuya. Lâm Thính lại làm như lần trước, rắc một chút thuốc mê lên người Đoạn Linh. Chờ đến khi tiếng hít thở của hắn trở nên đều đặn, chìm vào giấc ngủ sâu, nàng mới rón rén ra ngoài.
Lần thứ hai làm chuyện này, Lâm Thính đã thành thạo hơn nhiều. Nàng chỉ mất một lát đã đào được lớp đất che gói hợp hoan dược. Gói thuốc được bọc cẩn thận, không bị đất làm bẩn.
Lâm Thính lấy thuốc, lấp đất lại rồi quay về phòng ngay, không nán lại lâu.
Đêm nay gió thu mang theo từng đợt lạnh lẽo, rét hơn mấy đêm trước. Nàng trèo lên giường, chui vào trong chăn sưởi ấm, chỉ để lộ đầu ra ngoài. Đôi mắt nàng khẽ chuyển động.
Lâm Thính nhích người đến gần tai Đoạn Linh, khẽ gọi: “Đoạn Linh?”
Đoạn Linh vẫn nằm bất động.
Thuốc mê do Kim An Tại chế tạo quả thực tốt hơn thuốc mê thông thường. Vừa thầm mắng, nàng vừa ghé sát vào Đoạn Linh, nhìn từ mắt đến môi hắn, rồi lại gọi thêm một lần nữa: “Đoạn Linh?”
Thấy hắn vẫn không nhúc nhích, Lâm Thính nằm trở lại chỗ cũ, lấy ra mặt dây chuyền Thần Tài bằng vàng, thành tâm cầu nguyện: “Ngày mai nhất định phải thành công.” Nàng lẩm nhẩm rất nhiều lần mới bằng lòng buông nó ra, nhắm mắt lại đi ngủ.
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao HTác giả: Quân Tử SinhTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTông miếu uy nghiêm, trang trọng, bầu không khí nặng nề bao trùm. Mùi hương trầm, hương nến ngưng đọng, quẩn quanh bên người Lâm Thính. Lâm Thính lặng lẽ quỳ trên tấm đệm bồ đoàn, ánh mắt bình thản nhìn những tấm bài vị được khắc tên khác nhau đặt trên án thờ. Kể từ khi xuyên không, cô vẫn không thể tin được mình lại nhập vào thế giới của một quyển truyện “cấm” nổi tiếng trên mạng. Toàn bộ nội dung của truyện, đến 90% chỉ miêu tả chi tiết cảnh ân ái nóng bỏng giữa nam và nữ chính, từ cửa sổ tới rừng cây, từ trong nhà tới ngoài trời, đủ mọi tư thế quái dị. Ngày đó đọc truyện, Lâm Thính chỉ biết trợn mắt há hốc mồm. Giờ đây, chính cô lại là một mảnh ghép của thế giới ấy, hương vị đột nhiên thay đổi. Cô không thể tưởng tượng nổi cảm giác chứng kiến những cảnh “đông cung” sống động diễn ra ngay bên cạnh mình sẽ như thế nào. Lâm Thính là người xuyên không, nhưng mãi đến hai năm trước mới thức tỉnh, khôi phục lại ký ức và nhớ ra cốt truyện gốc. Trước đó, cô sống như một NPC (nhân vật… Hạ Tử Mặc thật sợ cặp vợ chồng này. Lần trước Đoạn Linh suýt chút nữa đã dùng Tú Xuân đao đao hắn, còn Lâm Thính thì đánh hắn vài lần, điểm mấu chốt là hắn lại không thể đánh trả. Hạ Tử Mặc vội vàng lùi lại mấy bước: “Chúng ta không có!”Lâm Thính vẫn giơ ghế, liếc nhìn hắn một cái, lạnh lùng nói: “Cho ta một lời giải thích.”Hắn vội phân trần: “Kim công tử bị thương quá nặng, muốn nhanh chóng hồi phục thì phải dùng một loại thuốc đặc biệt. Trước khi dùng chúng ta cũng đã hỏi ý Kim công tử, hắn đồng ý, chúng ta mới dám dùng.”Nàng bán tín bán nghi: “Ta tạm thời tin ngươi. Vậy khi nào hắn có thể khôi phục?”Hạ Tử Mặc định duỗi tay định đỡ lấy chiếc ghế trong tay nàng: “Nửa tháng nữa mới có thể hồi phục. Nếu ngươi không tin, tối mai có thể gặp mặt hỏi Kim công tử.”“Ta biết rồi.” Lâm Thính cố tình buông tay trước khi Hạ Tử Mặc kịp đỡ, chiếc ghế rơi xuống, vừa vặn đập vào chân hắn.Hắn đau đến không nói nên lời: “Lâm Thất cô nương, ngươi...”Lâm Thính không hề tỏ ra áy náy, giọng nói sắc lạnh: “Ta làm sao? Ngươi có chút đau đớn này đã chịu không nổi, vậy ngươi có biết sau này Lệnh Uẩn sinh con sẽ đau hơn ngươi bây giờ ngàn vạn lần không.” Đoạn Hinh Ninh sẽ không nói những lời như vậy với hắn, nhưng nàng thì có.Hạ Tử Mặc nhất thời câm miệng.Lâm Thính thấy hắn chướng mắt: “Nếu không còn chuyện gì khác, ngươi có thể đi rồi.”Nói xong, nàng bỏ đi trước.Quay lại phòng, Lâm Thính thấy Đoạn Linh đang đứng trước cửa sổ nhìn ra sân. Nàng bước đến bên cạnh hắn, thò đầu ra ngoài cửa sổ: “Ta về rồi đây.”Đoạn Linh nghiêng mắt nhìn nàng.Lâm Thính không giấu giếm hắn, thành thật kể lại: “Hạ thế tử hôm nay đến tìm ta không phải vì chuyện của Lệnh Uẩn, mà là vì Kim An Tại muốn gặp ta. Tối mai, giờ Tuất, ở Phước Trường tửu lầu.”Nàng đã nói hết với Đoạn Linh, mà hắn cũng không hề nhắc lại chuyện thích khách ám sát Thái tử, chứng tỏ hắn không trung thành với Đại Yến, nên dù biết Kim An Tại muốn gặp nàng, hắn cũng sẽ không bắt Kim An Tại. Do đó, Lâm Thính quyết định thẳng thắn.“Cần ta đi cùng nàng không?” Đoạn Linh thu ánh mắt nhìn nàng, quay sang nhìn bức tường sát sân bên cạnh. Dây thường xuân đang leo trên tường, nở vài bông hoa, có bươm bướm bay lượn quanh hoa.Lâm Thính nhìn theo ánh mắt hắn, thấy những cánh bướm bay lượn: “Một mình ta đi là được. Hạ thế tử nói sẽ cho người đến đón ta đi, rồi đưa ta về, sẽ không có chuyện gì đâu.”“Hạ thế tử tối mai cũng đi sao?”Cơn gió ngoài cửa sổ phất qua tay Lâm Thính. Nàng mở bàn tay ra, để gió lùa qua kẽ ngón tay: “Kim An Tại tạm thời mất võ công, Tạ Ngũ công tử không yên tâm về hắn, nên đã nhờ Thế tử Hạ đi cùng.”Ánh mắt Đoạn Linh lướt qua bàn tay nàng: “Vậy tối mai nàng thay ta gửi lời hỏi thăm đến Kim công tử.”Lâm Thính sảng khoái đáp: “Không thành vấn đề.” Nàng nghĩ đến tối mai có thể hoàn thành nhiệm vụ, rũ bỏ gánh nặng, cả người đều cảm thấy nhẹ nhõm, tinh thần sảng khoái.Còn về chuyện sau khi bỏ thuốc Hạ Tử Mặc xong sẽ giải thích với mọi người ra sao, nàng cũng đã nghĩ kỹ rồi, nhưng tiền đề là phải bỏ thuốc thành công đã.Vạn sự đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ còn thiếu gió Đông.Đoạn Linh nghe giọng nàng nhẹ nhàng, ngón tay tùy tiện đặt lên cửa sổ khẽ nhúc nhích: “Tối mai nàng về lúc nào?”“Sẽ không quá muộn đâu.”Tối mai phải bỏ thuốc Hạ Tử Mặc, vậy đêm nay nàng phải đào gói hợp hoan dược ra đã.Thời gian trôi đi rất nhanh, thoáng cái đã đến đêm khuya. Lâm Thính lại làm như lần trước, rắc một chút thuốc mê lên người Đoạn Linh. Chờ đến khi tiếng hít thở của hắn trở nên đều đặn, chìm vào giấc ngủ sâu, nàng mới rón rén ra ngoài.Lần thứ hai làm chuyện này, Lâm Thính đã thành thạo hơn nhiều. Nàng chỉ mất một lát đã đào được lớp đất che gói hợp hoan dược. Gói thuốc được bọc cẩn thận, không bị đất làm bẩn.Lâm Thính lấy thuốc, lấp đất lại rồi quay về phòng ngay, không nán lại lâu.Đêm nay gió thu mang theo từng đợt lạnh lẽo, rét hơn mấy đêm trước. Nàng trèo lên giường, chui vào trong chăn sưởi ấm, chỉ để lộ đầu ra ngoài. Đôi mắt nàng khẽ chuyển động.Lâm Thính nhích người đến gần tai Đoạn Linh, khẽ gọi: “Đoạn Linh?”Đoạn Linh vẫn nằm bất động.Thuốc mê do Kim An Tại chế tạo quả thực tốt hơn thuốc mê thông thường. Vừa thầm mắng, nàng vừa ghé sát vào Đoạn Linh, nhìn từ mắt đến môi hắn, rồi lại gọi thêm một lần nữa: “Đoạn Linh?”Thấy hắn vẫn không nhúc nhích, Lâm Thính nằm trở lại chỗ cũ, lấy ra mặt dây chuyền Thần Tài bằng vàng, thành tâm cầu nguyện: “Ngày mai nhất định phải thành công.” Nàng lẩm nhẩm rất nhiều lần mới bằng lòng buông nó ra, nhắm mắt lại đi ngủ.