Tông miếu uy nghiêm, trang trọng, bầu không khí nặng nề bao trùm. Mùi hương trầm, hương nến ngưng đọng, quẩn quanh bên người Lâm Thính. Lâm Thính lặng lẽ quỳ trên tấm đệm bồ đoàn, ánh mắt bình thản nhìn những tấm bài vị được khắc tên khác nhau đặt trên án thờ. Kể từ khi xuyên không, cô vẫn không thể tin được mình lại nhập vào thế giới của một quyển truyện “cấm” nổi tiếng trên mạng. Toàn bộ nội dung của truyện, đến 90% chỉ miêu tả chi tiết cảnh ân ái nóng bỏng giữa nam và nữ chính, từ cửa sổ tới rừng cây, từ trong nhà tới ngoài trời, đủ mọi tư thế quái dị. Ngày đó đọc truyện, Lâm Thính chỉ biết trợn mắt há hốc mồm. Giờ đây, chính cô lại là một mảnh ghép của thế giới ấy, hương vị đột nhiên thay đổi. Cô không thể tưởng tượng nổi cảm giác chứng kiến những cảnh “đông cung” sống động diễn ra ngay bên cạnh mình sẽ như thế nào. Lâm Thính là người xuyên không, nhưng mãi đến hai năm trước mới thức tỉnh, khôi phục lại ký ức và nhớ ra cốt truyện gốc. Trước đó, cô sống như một NPC (nhân vật…
Chương 380
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao HTác giả: Quân Tử SinhTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTông miếu uy nghiêm, trang trọng, bầu không khí nặng nề bao trùm. Mùi hương trầm, hương nến ngưng đọng, quẩn quanh bên người Lâm Thính. Lâm Thính lặng lẽ quỳ trên tấm đệm bồ đoàn, ánh mắt bình thản nhìn những tấm bài vị được khắc tên khác nhau đặt trên án thờ. Kể từ khi xuyên không, cô vẫn không thể tin được mình lại nhập vào thế giới của một quyển truyện “cấm” nổi tiếng trên mạng. Toàn bộ nội dung của truyện, đến 90% chỉ miêu tả chi tiết cảnh ân ái nóng bỏng giữa nam và nữ chính, từ cửa sổ tới rừng cây, từ trong nhà tới ngoài trời, đủ mọi tư thế quái dị. Ngày đó đọc truyện, Lâm Thính chỉ biết trợn mắt há hốc mồm. Giờ đây, chính cô lại là một mảnh ghép của thế giới ấy, hương vị đột nhiên thay đổi. Cô không thể tưởng tượng nổi cảm giác chứng kiến những cảnh “đông cung” sống động diễn ra ngay bên cạnh mình sẽ như thế nào. Lâm Thính là người xuyên không, nhưng mãi đến hai năm trước mới thức tỉnh, khôi phục lại ký ức và nhớ ra cốt truyện gốc. Trước đó, cô sống như một NPC (nhân vật… Đoạn Hinh Ninh vẫn đứng ngoài sân, nhỏ giọng nói: “Khi nào Nhạc Duẫn tỉnh, phiền ca nói với nàng giúp muội, là muội muốn gặp nàng.”Nàng suốt ngày ở trong phòng dưỡng thai, tâm trạng buồn bực, an ủi duy nhất là Lâm Thính.“Ta sẽ chuyển lời cho nàng.”Nói xong, Đoạn Linh quay vào sân.Ở lại bên ngoài, Đoạn Hinh Ninh lờ mờ nghe thấy tiếng khóa cửa, bèn hỏi Chỉ Lan: “Chỉ Lan, ngươi có nghe thấy tiếng gì không?”Chỉ Lan sợ Đoạn Hinh Ninh ra ngoài sẽ bị va chạm, cẩn thận chăm sóc nàng, tâm trí hoàn toàn đặt trên người nàng, làm gì còn tâm trí để ý chuyện khác: “Nô tỳ không nghe thấy gì cả.”Đoạn Hinh Ninh khẽ xoa thái dương: “Có lẽ ta nghe nhầm rồi. Chúng ta về thôi.”Còn trong phòng, Lâm Thính không biết Đoạn Hinh Ninh đã đến. Nàng vẫn đang ngủ nướng, cho đến khi Đoạn Linh trở về mới tỉnh dậy: “Giờ nào rồi?”“Vừa hết một khắc giờ Tuất.”Lâm Thính ngủ đủ giấc, cuối cùng cũng có tinh thần. Nhưng nhìn Đoạn Linh càng lúc càng tiến đến gần, nàng không thể kìm nén mà nhớ lại hình ảnh hắn đêm qua, trong lòng dâng lên một cảm giác bất an. Đoạn Linh đêm nay sẽ không lại phát bệnh nữa chứ? Nàng đã hứa sẽ giúp hắn, nhưng cơ thể nàng không chịu nổi.Mỗi khi Lâm Thính mệt mỏi muốn từ chối Đoạn Linh, hắn lại vùi đầu vào ngực nàng, khẽ r*n r*, tiếng rên nhẹ nhàng như thể đang yếu đuối cầu xin sự thương xót. Hơi thở hắn lại trêu chọc trái tim nàng.Lâm Thính nghe thấy tiếng r*n r* có chút làm nũng của Đoạn Linh, liền không thể nói ra lời từ chối.Rõ ràng nàng biết hắn có lẽ là cố ý, nhưng vẫn bị mê hoặc, rồi lại bị thực tế vả mặt. Tuyệt đối không được dễ dàng mềm lòng với người khác, mềm lòng với người khác chính là tàn nhẫn với bản thân !Trước đây, Đoạn Linh che giấu rất tốt, phần lớn thời gian đều để nàng ở vị trí chủ động. Số lần họ làm chuyện đó cũng vừa phải, nàng bảo dừng là dừng. Nhưng đêm qua thì... năm lần trên bàn trà, một lần đứng, một lần trên giường, một lần ôm mặt đối mặt. Nàng muốn dừng cũng không thể dừng lại.Đây là sức mạnh của hợp hoan dược và "bệnh" sao? Lâm Thính vội vứt những hình ảnh hỗn loạn trong đầu đi, suy nghĩ đến nhiệm vụ. Điều quan trọng nhất lúc này là phải mua hợp hoan dược một lần nữa.Nhưng mua hợp hoan dược đâu phải là chuyện dễ dàng. Lỡ lại bị Đoạn Linh phát hiện thì sao?Thời gian để nàng hoàn thành nhiệm vụ không còn nhiều, nếu lại thất bại một lần nữa, tính mạng nhỏ bé này sẽ treo lơ lửng. Lâm Thính thầm thở dài, ngồi ở mép giường mang giày, thuận miệng hỏi: “Chàng vừa đi đâu vậy?”Đoạn Linh đứng đối diện nàng, rửa tay trong chậu nước. Nước theo kẽ ngón tay rơi xuống, tạo thành những gợn sóng trên mặt nước, phản chiếu hình ảnh hơi méo mó của hắn: “Đi ra ngoài gặp Lệnh Uẩn.”Lâm Thính đứng dậy: “Lệnh Uẩn vừa đến sao? Sao chàng không gọi ta dậy?”Hắn thong thả lau tay: “Ta thấy nàng vẫn chưa ngủ đủ, nên không đánh thức nàng, muốn cho nàng ngủ thêm một chút. Lệnh Uẩn tìm nàng không có việc gì gấp, chỉ là muốn biết vì sao hai ngày nay nàng không đến thăm muội ấy thôi, ngày khác gặp cũng không sao.”Lâm Thính nghẹn lời, biết vậy thì đã không ngủ. Có lẽ nàng đã có thể gặp Đoạn Hinh Ninh.Đáng tiếc.Tính ra, nàng đã có hai ngày hai đêm không ra ngoài, cũng chưa gặp ai. Lâm Thính chuyển chủ đề: “Ngày mai chàng có đến nha môn không?”Vì khó ly cổ, Lâm Thính không thể cách hắn quá trăm bước. Đoạn Linh đi nha môn, nàng nhất định phải đi theo. Chỉ cần ra ngoài là có thể gặp người, gặp người thì có cơ hội mua hợp hoan dược.Đoạn Linh xếp khăn lau tay, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Nàng muốn đến nha môn à?”Lâm Thính nhanh chóng rửa mặt, tay còn chưa lau khô đã nắm lấy tay Đoạn Linh, giả vờ vì hắn mà suy nghĩ, cười nói: “Chàng không thể cứ ở trong nhà xử lý công việc mãi được. Ta đã nghỉ ngơi tốt rồi, ngày mai có thể cùng chàng đến nha môn.”Đoạn Linh khẽ động bàn tay bị Lâm Thính nắm, nhưng không rút ra. Nước từ lòng bàn tay nàng làm tay hắn ướt và lạnh: “Trước khi rời khỏi An Thành, ta sẽ không đến nha môn nữa.”Nụ cười trên mặt nàng cứng lại, biểu cảm thất bại: “Vì sao? Có phải vì mấy hôm trước ta đã nói muốn ở nhà ngủ, không muốn đến nha môn cùng chàng không? Ta chỉ là không muốn đi vào ngày hôm đó thôi, không phải là sau này cũng không muốn đi.”Không đến nha môn, nàng làm sao có thể đường hoàng ra ngoài gặp người chứ? Lâm Thính phát điên.Đoạn Linh dường như không phát hiện ra sự khác thường của nàng: “Không phải vì nàng. Là ta tự nhiên thấy ở nhà xử lý công việc cũng rất tốt. Nàng thấy thế nào?”Lâm Thính dùng lại lý do cũ: “Công văn chuyển đi chuyển lại rất phiền phức.”Hắn ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn nàng: “Ta đã dặn bọn họ sau này không cần đưa công văn đến nha môn, cứ đưa thẳng đến đây.”Nàng cạn lời. Công văn vốn dĩ phải được đưa đến nha môn để ghi chép vào danh sách, rồi mới phân phát cho quan lại xử lý. Đoạn Linh thì hay rồi, lợi dụng chức quyền Cẩm Y Vệ, trực tiếp lấy công văn về đây.
Đoạn Hinh Ninh vẫn đứng ngoài sân, nhỏ giọng nói: “Khi nào Nhạc Duẫn tỉnh, phiền ca nói với nàng giúp muội, là muội muốn gặp nàng.”
Nàng suốt ngày ở trong phòng dưỡng thai, tâm trạng buồn bực, an ủi duy nhất là Lâm Thính.
“Ta sẽ chuyển lời cho nàng.”
Nói xong, Đoạn Linh quay vào sân.
Ở lại bên ngoài, Đoạn Hinh Ninh lờ mờ nghe thấy tiếng khóa cửa, bèn hỏi Chỉ Lan: “Chỉ Lan, ngươi có nghe thấy tiếng gì không?”
Chỉ Lan sợ Đoạn Hinh Ninh ra ngoài sẽ bị va chạm, cẩn thận chăm sóc nàng, tâm trí hoàn toàn đặt trên người nàng, làm gì còn tâm trí để ý chuyện khác: “Nô tỳ không nghe thấy gì cả.”
Đoạn Hinh Ninh khẽ xoa thái dương: “Có lẽ ta nghe nhầm rồi. Chúng ta về thôi.”
Còn trong phòng, Lâm Thính không biết Đoạn Hinh Ninh đã đến. Nàng vẫn đang ngủ nướng, cho đến khi Đoạn Linh trở về mới tỉnh dậy: “Giờ nào rồi?”
“Vừa hết một khắc giờ Tuất.”
Lâm Thính ngủ đủ giấc, cuối cùng cũng có tinh thần. Nhưng nhìn Đoạn Linh càng lúc càng tiến đến gần, nàng không thể kìm nén mà nhớ lại hình ảnh hắn đêm qua, trong lòng dâng lên một cảm giác bất an. Đoạn Linh đêm nay sẽ không lại phát bệnh nữa chứ? Nàng đã hứa sẽ giúp hắn, nhưng cơ thể nàng không chịu nổi.
Mỗi khi Lâm Thính mệt mỏi muốn từ chối Đoạn Linh, hắn lại vùi đầu vào ngực nàng, khẽ r*n r*, tiếng rên nhẹ nhàng như thể đang yếu đuối cầu xin sự thương xót. Hơi thở hắn lại trêu chọc trái tim nàng.
Lâm Thính nghe thấy tiếng r*n r* có chút làm nũng của Đoạn Linh, liền không thể nói ra lời từ chối.
Rõ ràng nàng biết hắn có lẽ là cố ý, nhưng vẫn bị mê hoặc, rồi lại bị thực tế vả mặt.
Tuyệt đối không được dễ dàng mềm lòng với người khác, mềm lòng với người khác chính là tàn nhẫn với bản thân !
Trước đây, Đoạn Linh che giấu rất tốt, phần lớn thời gian đều để nàng ở vị trí chủ động. Số lần họ làm chuyện đó cũng vừa phải, nàng bảo dừng là dừng. Nhưng đêm qua thì... năm lần trên bàn trà, một lần đứng, một lần trên giường, một lần ôm mặt đối mặt. Nàng muốn dừng cũng không thể dừng lại.
Đây là sức mạnh của hợp hoan dược và "bệnh" sao? Lâm Thính vội vứt những hình ảnh hỗn loạn trong đầu đi, suy nghĩ đến nhiệm vụ. Điều quan trọng nhất lúc này là phải mua hợp hoan dược một lần nữa.
Nhưng mua hợp hoan dược đâu phải là chuyện dễ dàng. Lỡ lại bị Đoạn Linh phát hiện thì sao?
Thời gian để nàng hoàn thành nhiệm vụ không còn nhiều, nếu lại thất bại một lần nữa, tính mạng nhỏ bé này sẽ treo lơ lửng. Lâm Thính thầm thở dài, ngồi ở mép giường mang giày, thuận miệng hỏi: “Chàng vừa đi đâu vậy?”
Đoạn Linh đứng đối diện nàng, rửa tay trong chậu nước. Nước theo kẽ ngón tay rơi xuống, tạo thành những gợn sóng trên mặt nước, phản chiếu hình ảnh hơi méo mó của hắn: “Đi ra ngoài gặp Lệnh Uẩn.”
Lâm Thính đứng dậy: “Lệnh Uẩn vừa đến sao? Sao chàng không gọi ta dậy?”
Hắn thong thả lau tay: “Ta thấy nàng vẫn chưa ngủ đủ, nên không đánh thức nàng, muốn cho nàng ngủ thêm một chút. Lệnh Uẩn tìm nàng không có việc gì gấp, chỉ là muốn biết vì sao hai ngày nay nàng không đến thăm muội ấy thôi, ngày khác gặp cũng không sao.”
Lâm Thính nghẹn lời, biết vậy thì đã không ngủ. Có lẽ nàng đã có thể gặp Đoạn Hinh Ninh.
Đáng tiếc.
Tính ra, nàng đã có hai ngày hai đêm không ra ngoài, cũng chưa gặp ai. Lâm Thính chuyển chủ đề: “Ngày mai chàng có đến nha môn không?”
Vì khó ly cổ, Lâm Thính không thể cách hắn quá trăm bước. Đoạn Linh đi nha môn, nàng nhất định phải đi theo. Chỉ cần ra ngoài là có thể gặp người, gặp người thì có cơ hội mua hợp hoan dược.
Đoạn Linh xếp khăn lau tay, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Nàng muốn đến nha môn à?”
Lâm Thính nhanh chóng rửa mặt, tay còn chưa lau khô đã nắm lấy tay Đoạn Linh, giả vờ vì hắn mà suy nghĩ, cười nói: “Chàng không thể cứ ở trong nhà xử lý công việc mãi được. Ta đã nghỉ ngơi tốt rồi, ngày mai có thể cùng chàng đến nha môn.”
Đoạn Linh khẽ động bàn tay bị Lâm Thính nắm, nhưng không rút ra. Nước từ lòng bàn tay nàng làm tay hắn ướt và lạnh: “Trước khi rời khỏi An Thành, ta sẽ không đến nha môn nữa.”
Nụ cười trên mặt nàng cứng lại, biểu cảm thất bại: “Vì sao? Có phải vì mấy hôm trước ta đã nói muốn ở nhà ngủ, không muốn đến nha môn cùng chàng không? Ta chỉ là không muốn đi vào ngày hôm đó thôi, không phải là sau này cũng không muốn đi.”
Không đến nha môn, nàng làm sao có thể đường hoàng ra ngoài gặp người chứ? Lâm Thính phát điên.
Đoạn Linh dường như không phát hiện ra sự khác thường của nàng: “Không phải vì nàng. Là ta tự nhiên thấy ở nhà xử lý công việc cũng rất tốt. Nàng thấy thế nào?”
Lâm Thính dùng lại lý do cũ: “Công văn chuyển đi chuyển lại rất phiền phức.”
Hắn ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn nàng: “Ta đã dặn bọn họ sau này không cần đưa công văn đến nha môn, cứ đưa thẳng đến đây.”
Nàng cạn lời. Công văn vốn dĩ phải được đưa đến nha môn để ghi chép vào danh sách, rồi mới phân phát cho quan lại xử lý. Đoạn Linh thì hay rồi, lợi dụng chức quyền Cẩm Y Vệ, trực tiếp lấy công văn về đây.
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao HTác giả: Quân Tử SinhTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTông miếu uy nghiêm, trang trọng, bầu không khí nặng nề bao trùm. Mùi hương trầm, hương nến ngưng đọng, quẩn quanh bên người Lâm Thính. Lâm Thính lặng lẽ quỳ trên tấm đệm bồ đoàn, ánh mắt bình thản nhìn những tấm bài vị được khắc tên khác nhau đặt trên án thờ. Kể từ khi xuyên không, cô vẫn không thể tin được mình lại nhập vào thế giới của một quyển truyện “cấm” nổi tiếng trên mạng. Toàn bộ nội dung của truyện, đến 90% chỉ miêu tả chi tiết cảnh ân ái nóng bỏng giữa nam và nữ chính, từ cửa sổ tới rừng cây, từ trong nhà tới ngoài trời, đủ mọi tư thế quái dị. Ngày đó đọc truyện, Lâm Thính chỉ biết trợn mắt há hốc mồm. Giờ đây, chính cô lại là một mảnh ghép của thế giới ấy, hương vị đột nhiên thay đổi. Cô không thể tưởng tượng nổi cảm giác chứng kiến những cảnh “đông cung” sống động diễn ra ngay bên cạnh mình sẽ như thế nào. Lâm Thính là người xuyên không, nhưng mãi đến hai năm trước mới thức tỉnh, khôi phục lại ký ức và nhớ ra cốt truyện gốc. Trước đó, cô sống như một NPC (nhân vật… Đoạn Hinh Ninh vẫn đứng ngoài sân, nhỏ giọng nói: “Khi nào Nhạc Duẫn tỉnh, phiền ca nói với nàng giúp muội, là muội muốn gặp nàng.”Nàng suốt ngày ở trong phòng dưỡng thai, tâm trạng buồn bực, an ủi duy nhất là Lâm Thính.“Ta sẽ chuyển lời cho nàng.”Nói xong, Đoạn Linh quay vào sân.Ở lại bên ngoài, Đoạn Hinh Ninh lờ mờ nghe thấy tiếng khóa cửa, bèn hỏi Chỉ Lan: “Chỉ Lan, ngươi có nghe thấy tiếng gì không?”Chỉ Lan sợ Đoạn Hinh Ninh ra ngoài sẽ bị va chạm, cẩn thận chăm sóc nàng, tâm trí hoàn toàn đặt trên người nàng, làm gì còn tâm trí để ý chuyện khác: “Nô tỳ không nghe thấy gì cả.”Đoạn Hinh Ninh khẽ xoa thái dương: “Có lẽ ta nghe nhầm rồi. Chúng ta về thôi.”Còn trong phòng, Lâm Thính không biết Đoạn Hinh Ninh đã đến. Nàng vẫn đang ngủ nướng, cho đến khi Đoạn Linh trở về mới tỉnh dậy: “Giờ nào rồi?”“Vừa hết một khắc giờ Tuất.”Lâm Thính ngủ đủ giấc, cuối cùng cũng có tinh thần. Nhưng nhìn Đoạn Linh càng lúc càng tiến đến gần, nàng không thể kìm nén mà nhớ lại hình ảnh hắn đêm qua, trong lòng dâng lên một cảm giác bất an. Đoạn Linh đêm nay sẽ không lại phát bệnh nữa chứ? Nàng đã hứa sẽ giúp hắn, nhưng cơ thể nàng không chịu nổi.Mỗi khi Lâm Thính mệt mỏi muốn từ chối Đoạn Linh, hắn lại vùi đầu vào ngực nàng, khẽ r*n r*, tiếng rên nhẹ nhàng như thể đang yếu đuối cầu xin sự thương xót. Hơi thở hắn lại trêu chọc trái tim nàng.Lâm Thính nghe thấy tiếng r*n r* có chút làm nũng của Đoạn Linh, liền không thể nói ra lời từ chối.Rõ ràng nàng biết hắn có lẽ là cố ý, nhưng vẫn bị mê hoặc, rồi lại bị thực tế vả mặt. Tuyệt đối không được dễ dàng mềm lòng với người khác, mềm lòng với người khác chính là tàn nhẫn với bản thân !Trước đây, Đoạn Linh che giấu rất tốt, phần lớn thời gian đều để nàng ở vị trí chủ động. Số lần họ làm chuyện đó cũng vừa phải, nàng bảo dừng là dừng. Nhưng đêm qua thì... năm lần trên bàn trà, một lần đứng, một lần trên giường, một lần ôm mặt đối mặt. Nàng muốn dừng cũng không thể dừng lại.Đây là sức mạnh của hợp hoan dược và "bệnh" sao? Lâm Thính vội vứt những hình ảnh hỗn loạn trong đầu đi, suy nghĩ đến nhiệm vụ. Điều quan trọng nhất lúc này là phải mua hợp hoan dược một lần nữa.Nhưng mua hợp hoan dược đâu phải là chuyện dễ dàng. Lỡ lại bị Đoạn Linh phát hiện thì sao?Thời gian để nàng hoàn thành nhiệm vụ không còn nhiều, nếu lại thất bại một lần nữa, tính mạng nhỏ bé này sẽ treo lơ lửng. Lâm Thính thầm thở dài, ngồi ở mép giường mang giày, thuận miệng hỏi: “Chàng vừa đi đâu vậy?”Đoạn Linh đứng đối diện nàng, rửa tay trong chậu nước. Nước theo kẽ ngón tay rơi xuống, tạo thành những gợn sóng trên mặt nước, phản chiếu hình ảnh hơi méo mó của hắn: “Đi ra ngoài gặp Lệnh Uẩn.”Lâm Thính đứng dậy: “Lệnh Uẩn vừa đến sao? Sao chàng không gọi ta dậy?”Hắn thong thả lau tay: “Ta thấy nàng vẫn chưa ngủ đủ, nên không đánh thức nàng, muốn cho nàng ngủ thêm một chút. Lệnh Uẩn tìm nàng không có việc gì gấp, chỉ là muốn biết vì sao hai ngày nay nàng không đến thăm muội ấy thôi, ngày khác gặp cũng không sao.”Lâm Thính nghẹn lời, biết vậy thì đã không ngủ. Có lẽ nàng đã có thể gặp Đoạn Hinh Ninh.Đáng tiếc.Tính ra, nàng đã có hai ngày hai đêm không ra ngoài, cũng chưa gặp ai. Lâm Thính chuyển chủ đề: “Ngày mai chàng có đến nha môn không?”Vì khó ly cổ, Lâm Thính không thể cách hắn quá trăm bước. Đoạn Linh đi nha môn, nàng nhất định phải đi theo. Chỉ cần ra ngoài là có thể gặp người, gặp người thì có cơ hội mua hợp hoan dược.Đoạn Linh xếp khăn lau tay, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Nàng muốn đến nha môn à?”Lâm Thính nhanh chóng rửa mặt, tay còn chưa lau khô đã nắm lấy tay Đoạn Linh, giả vờ vì hắn mà suy nghĩ, cười nói: “Chàng không thể cứ ở trong nhà xử lý công việc mãi được. Ta đã nghỉ ngơi tốt rồi, ngày mai có thể cùng chàng đến nha môn.”Đoạn Linh khẽ động bàn tay bị Lâm Thính nắm, nhưng không rút ra. Nước từ lòng bàn tay nàng làm tay hắn ướt và lạnh: “Trước khi rời khỏi An Thành, ta sẽ không đến nha môn nữa.”Nụ cười trên mặt nàng cứng lại, biểu cảm thất bại: “Vì sao? Có phải vì mấy hôm trước ta đã nói muốn ở nhà ngủ, không muốn đến nha môn cùng chàng không? Ta chỉ là không muốn đi vào ngày hôm đó thôi, không phải là sau này cũng không muốn đi.”Không đến nha môn, nàng làm sao có thể đường hoàng ra ngoài gặp người chứ? Lâm Thính phát điên.Đoạn Linh dường như không phát hiện ra sự khác thường của nàng: “Không phải vì nàng. Là ta tự nhiên thấy ở nhà xử lý công việc cũng rất tốt. Nàng thấy thế nào?”Lâm Thính dùng lại lý do cũ: “Công văn chuyển đi chuyển lại rất phiền phức.”Hắn ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn nàng: “Ta đã dặn bọn họ sau này không cần đưa công văn đến nha môn, cứ đưa thẳng đến đây.”Nàng cạn lời. Công văn vốn dĩ phải được đưa đến nha môn để ghi chép vào danh sách, rồi mới phân phát cho quan lại xử lý. Đoạn Linh thì hay rồi, lợi dụng chức quyền Cẩm Y Vệ, trực tiếp lấy công văn về đây.