Tác giả:

Trời dần sẩm tối, không gian âm u bao trùm.   Lễ Giáng Sinh đã qua được một tuần, sau những ngày cuồng nhiệt hân hoan, đường phố bắt đầu trở nên vắng lặng.   Tống Tri Hòa ngồi đọc sách bên lò sưởi ấm áp, cô vừa tắm xong, trên người chỉ mặc một lớp áo mỏng manh.   Lật đến trang đầu tiên, phía trên viết: Lolita, ánh sáng của đời ta, ngọn lửa d*c v/ọng của ta, tội lỗi của ta, linh hồn của ta.   Nhìn qua ô cửa kính sạch bong, bầu trời u ám lại bắt đầu lất phất những hạt tuyết nhỏ.   Theo diễn biến của câu chuyện, cô bất giác nhập tâm. Xung quanh tĩnh lặng, chỉ có tiếng tí tách của củi cháy trong lò sưởi.   Trong mơ màng, cô thoáng nghe thấy một tiếng động nhỏ khác lạ, nhưng tiếng động đó nhanh chóng biến mất. Tống Tri Hòa không để ý, cho rằng cô nghe nhầm.   Thế nhưng, tiếng động ấy lại rõ ràng hơn, như có ai đó đang gõ cửa sổ, không xa không gần, vọng tới từ phía trước.   Tim Tống Tri Hòa thắt lại, cô đứng bật dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ.   Gió tuyết dường như mạnh hơn, bãi cỏ bên ngoài đã…

Chương 79

Ngày Xuân Ấm Áp - Kim Tri CửuTác giả: Kim Tri CửuTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTrời dần sẩm tối, không gian âm u bao trùm.   Lễ Giáng Sinh đã qua được một tuần, sau những ngày cuồng nhiệt hân hoan, đường phố bắt đầu trở nên vắng lặng.   Tống Tri Hòa ngồi đọc sách bên lò sưởi ấm áp, cô vừa tắm xong, trên người chỉ mặc một lớp áo mỏng manh.   Lật đến trang đầu tiên, phía trên viết: Lolita, ánh sáng của đời ta, ngọn lửa d*c v/ọng của ta, tội lỗi của ta, linh hồn của ta.   Nhìn qua ô cửa kính sạch bong, bầu trời u ám lại bắt đầu lất phất những hạt tuyết nhỏ.   Theo diễn biến của câu chuyện, cô bất giác nhập tâm. Xung quanh tĩnh lặng, chỉ có tiếng tí tách của củi cháy trong lò sưởi.   Trong mơ màng, cô thoáng nghe thấy một tiếng động nhỏ khác lạ, nhưng tiếng động đó nhanh chóng biến mất. Tống Tri Hòa không để ý, cho rằng cô nghe nhầm.   Thế nhưng, tiếng động ấy lại rõ ràng hơn, như có ai đó đang gõ cửa sổ, không xa không gần, vọng tới từ phía trước.   Tim Tống Tri Hòa thắt lại, cô đứng bật dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ.   Gió tuyết dường như mạnh hơn, bãi cỏ bên ngoài đã… Sau bữa sáng, Tống Tri Hòa nhìn thấy một đống hộp quà trên mặt bàn, bèn mở từng cái ra xem. Quà mọi người tặng đủ loại màu mè. Trần Thư Văn tặng một cuốn«Lược Sử Thời Gian», Mộ Chu Chu tặng một con thú nhồi bông, Tống Cảnh Minh tặng một chiếc đồng hồ cơ dành cho nữ… Cô vừa hay đang thiếu một chiếc đồng hồ, nên cô đeo nó cùng với chiếc vòng tay bạc Hạ Ninh tặng trên cùng một cổ tay. Trở về phòng, cô đem tất cả quà tặng cất gọn gàng. Riêng chiếc vòng tay Mạnh Dục Châu tặng, vì quá quý giá, nên bị cô khóa lại trong một ngăn tủ nhỏ, nơi đó cô dùng để cất giữ một ít trang sức ba mẹ tặng. Ngày hôm sau đi học, Hạ Ninh than phiền với Tống Tri Hòa rằng rượu Mộ Chu Chu ngâm có nồng độ cồn quá cao. Lúc mới uống không cảm thấy gì, sau đó lúc về nhà lên xe bị gió thổi một chút, nháy mắt liền cảm thấy đầu óc choáng váng. Mộ Chu Chu ngượng ngùng cười cười: “Lần trước tớ uống đúng là nồng độ không cao, có thể là để lâu quá, rượu nặng hơn rồi. Tớ uống ít nên không cảm nhận được, xin lỗi nhé.” Cô ấy lại nói với Tống Tri Hòa: “Chỗ rượu còn lại cậu cũng đừng uống như vậy nữa, có thể pha thêm chút nước trái cây vào uống.” Tống Tri Hòa ngẩn người, nói: “Chẳng trách tớ buồn ngủ như vậy, hóa ra là say rượu.” Thoáng chốc, mấy người cười ha hả. Hạ Ninh càng cười đến gập cả lưng, sau đó mới dần ổn định lại hơi thở. “Ủa, đồng hồ này mới à?” Hạ Ninh cúi đầu, ánh mắt nhanh chóng bắt được chiếc đồng hồ có dây màu trắng trên cổ tay Tống Tri Hòa, kim giây trên mặt đồng hồ kim loại tích tắc chuyển động. Giống như chiếc vòng tay màu bạc trên cổ tay, nó cũng tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo. “Đây là lớp trưởng tặng.” Tống Tri Hòa nhìn cổ tay mình, nói. “Cũng hợp với chiếc vòng tay tớ tặng đấy chứ.” Hạ Ninh nói. ——– Thời gian trôi thật nhanh, chớp mắt kỳ nghỉ hè đã sắp tới. Thời tiết cũng ngày một oi bức hơn, các quán trà sữa đâu đâu cũng là những bóng dáng mặc đồng phục học sinh. Cuộc sống năm lớp 11 sắp kết thúc, bài tập hè được giao nhiều hơn hẳn so với thường lệ. Chồng chồng lớp lớp đề thi, sách bài tập các môn chất thành núi nhỏ, chỉ riêng việc mang về nhà cũng đã là chuyện không dễ dàng. Tống Tri Hòa thu dọn bài tập bỏ vào cặp sách, tiếp theo lại tìm ra một ít sách bài tập tham khảo mình tự mua, chuẩn bị có thời gian sẽ làm. Tính ra như vậy, toàn bộ kỳ nghỉ hè của cô về cơ bản sẽ bị bài tập chiếm đầy. Cô thu dọn sách vở, Hạ Ninh từ xa gọi với theo: “Hòa Hòa, ba mẹ tớ thúc giục rồi, tớ phải đi trước đây.” Khoảng cách đến kỳ thi đại học chỉ còn một năm, ba mẹ Hạ Ninh để cô có nhiều thời gian tập trung học tập hơn, đã chuẩn bị nghỉ hè sẽ đưa cô về quê, nơi ít hoạt động giải trí, cũng nhân tiện để cô ở cùng bà nội. Sức khỏe bà nội không tốt, sau nhiều lần khuyên bảo, cuối cùng Hạ Ninh cũng đồng ý yêu cầu này. Ba mẹ cô ấy sợ cô ấy đổi ý, ngay trong ngày liền đặt vé tàu cao tốc. “Ừm.” Tống Tri Hòa ló đầu ra trả lời. Sau khi sắp xếp sách vở xong xuôi, Tống Tri Hòa đeo một chiếc cặp sách trên lưng, tay còn cầm một chồng sách dày cộp, đi được vài bước cánh tay đã mỏi nhừ. Trời tháng bảy nhiệt độ cao, Tống Tri Hòa không che ô, chẳng mấy chốc gương mặt đã bị nắng chiếu đến đỏ bừng, trán rịn ra những giọt mồ hôi lấm tấm, lại không rảnh tay để lau. “Để tớ giúp cậu cầm cho.” Cô quay đầu lại, lại nhìn thấy Tống Cảnh Minh đứng bên cạnh mình. Hoàn toàn khác với vẻ vất vả của cô, cậu ấy che một chiếc ô màu đen, mặc đồng phục màu trắng, chỉ đeo một chiếc cặp sách. Tống Tri Hòa còn chưa kịp trả lời, chỉ cảm thấy tay mình nhẹ bẫng, Tống Cảnh Minh đã vững vàng nhận lấy chồng sách, mỉm cười nói: “Vừa hay tớ cũng phải ra cổng trường.” “Vậy để tớ che ô cho cậu.” Tống Tri Hòa nói. Tống Cảnh Minh liếc nhìn chiều cao chỉ vừa qua vai cậu ấy của cô, nói: “Không cần đâu, tớ cầm được.” Cậu một tay cầm sách, một tay cầm ô, trông không tốn chút sức lực nào. Tống Cảnh Minh nhìn thấy chiếc đồng hồ trên cổ tay cô: “Chiếc đồng hồ này tớ thấy khá đẹp, nên muốn tặng cậu làm quà sinh nhật.” “Tớ rất thích.” Tống Tri Hòa nói, “Thật trùng hợp, vốn đang định mua một cái, giờ thì không cần nữa rồi.” Đúng là giờ tan học, cổng trường Nhị Trung Bắc Thành bị ô tô vây đến đông nghịt, tiếng còi xe, tiếng gọi nhau inh ỏi. Dưới bóng cây cách đó mấy mét, một chiếc Maybach đỗ ven đường. Mạnh Dục Châu liếc nhìn đồng hồ, rồi nhìn ra bên ngoài. Học sinh qua lại ở cổng trường rất đông, nhưng anh liếc mắt một cái đã thấy được Tống Tri Hòa. Cô gái mặc bộ đồng phục mùa hè của trường Nhị Trung Bắc Thành, áo sơ mi trắng tay ngắn, vạt áo sơ vin vào trong chân váy đồng phục, tóc buộc thành một búi đuôi ngựa ngắn sau đầu, nấp dưới một chiếc ô đen. Người cầm ô là một nam sinh, hai người đứng rất gần nhau, bả vai gần như chạm vào nhau. Đường môi Mạnh Dục Châu mím chặt. Ánh mắt Tống Tri Hòa tìm kiếm xung quanh, cuối cùng cũng tìm được biển số xe quen thuộc, bèn chỉ về phía Tống Cảnh Minh: “Chỗ đó.” Mở cửa ghế sau xe, Tống Tri Hòa nhận lấy chồng sách đặt lên ghế, đang định ngồi vào thì nghe thấy một giọng nói bình thản như nước từ ghế lái truyền đến: “Ngồi lên phía trước đi.” Nói xong, cửa sổ xe từ từ hạ xuống một tấc, đôi mắt đen thẳm, sống mũi cao thẳng cùng đường quai hàm rắn rỏi của người đàn ông hiện ra trước mắt. “Chú út.” Tống Tri Hòa lộ vẻ kinh ngạc, cô biết có tài xế đến đón, nhưng không ngờ người đó lại là Mạnh Dục Châu. “Tan làm tiện đường đến đón em.” Mạnh Dục Châu đặt tay lên vô lăng, đưa mắt nhìn về phía sau Tống Tri Hòa. Tống Cảnh Minh kinh ngạc thầm nghĩ chú của Tống Tri Hòa lại trẻ như vậy, cảm nhận được ánh mắt của anh, cậu cất tiếng chào: “Chào chú ạ.” Biểu cảm của Mạnh Dục Châu rất bình thản, khiến Tống Cảnh Minh có ảo giác mình đang bị xem xét, người cậu trở nên căng thẳng. Mạnh Dục Châu khẽ gật cằm, nói với Tống Tri Hòa: “Lên xe đi.” Tống Tri Hòa chào Tống Cảnh Minh, rồi ngồi xuống ghế phụ.Trong xe hơi lạnh điều hòa rất mát mẻ. Từ trong cặp sách Tống Tri Hòa lấy ra khăn giấy, lau mồ hôi trên mặt, bất thình lình nghe thấy một câu của Mạnh Dục Châu: “Bạn trai nhỏ à?” Tống Tri Hòa dừng lại một chút, rồi mới phản ứng kịp, vành tai đỏ ửng. “Cậu ấy không phải bạn trai cháu đâu ạ.” Tống Tri Hòa giải thích, “Là lớp trưởng của bọn cháu, tiện đường giúp cháu cầm hộ ít sách thôi ạ.” Mạnh Dục Châu “Ừm” một tiếng, không nói gì thêm. Tống Tri Hòa cho rằng anh không tin, tiếp tục giải thích: “Cháu đã nói là không yêu sớm, nếu có yêu đương thì cũng muốn đợi đến đại học.” Cũng chỉ còn một năm thời gian mà thôi, Mạnh Dục Châu nghĩ. Ai biết được một năm sau Tống Tri Hòa có thể sẽ cùng cậu nam sinh này yêu đương hay không? —— Toàn bộ kỳ nghỉ hè Tống Tri Hòa gần như ru rú trong nhà, thỉnh thoảng đi dạo trung tâm thương mại và nhà sách, thời gian nghỉ hè chớp mắt đã trôi qua. Chính thức bước vào năm học lớp 12, không khí trong lớp rõ ràng căng thẳng hẳn lên. Giáo viên chủ nhiệm ngay từ đầu năm học đã nhấn mạnh tầm quan trọng của năm học này, nếu không thể rà soát lại kiến thức còn thiếu sót, sẽ bị người khác vượt qua. Để có nhiều thời gian học tập hơn, khối lớp 12 được sắp xếp các tiết tự học buổi tối, tổng cộng bốn tiết, ba tiết đầu sẽ có giáo viên giảng các bài tập khó, tiết cuối cùng giao cho học sinh tự học. Học xong các tiết tự học buổi tối, thời gian đã gần đến 10 giờ. Rất nhiều học sinh để tránh phiền phức đã lựa chọn ở ký túc xá của trường, Tống Tri Hòa cũng có ý định này. Nhưng Mạnh Dục Châu không đồng ý, kiên trì mỗi ngày sáng tối đưa đón. Nếu có việc, cũng sẽ cho tài xế phụ trách đưa đón. Mùa đông năm nay dường như đến sớm hơn một chút, cái nắng oi ả cuối thu đã qua, nhiệt độ giảm xuống đột ngột. Đêm tháng Mười một, không khí lạnh băng, nói chuyện cũng có thể thở ra khói trắng. Chỉ e rằng chẳng bao lâu nữa, trận tuyết đầu mùa sẽ rơi xuống. Mạnh Dục Châu ngồi trong xe, nhìn học sinh từ cổng trường từng người một đi ra. Thời tiết lạnh, trời tối đen, rất nhiều phụ huynh lo lắng cho sự an toàn của con cái, đều sẽ đặc biệt đến đón. Cổng trường chen chúc đông đúc, thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng hỏi han dặn dò của phụ huynh. Vì một bài tập nên Tống Tri Hòa chậm trễ chút thời gian, ra về có hơi muộn. Trong số lác đác vài người còn lại, Mạnh Dục Châu nhìn thấy cô. 

Sau bữa sáng, Tống Tri Hòa nhìn thấy một đống hộp quà trên mặt bàn, bèn mở từng cái ra xem.

 

Quà mọi người tặng đủ loại màu mè. Trần Thư Văn tặng một cuốn

«Lược Sử Thời Gian», Mộ Chu Chu tặng một con thú nhồi bông, Tống Cảnh Minh tặng một chiếc đồng hồ cơ dành cho nữ…

 

Cô vừa hay đang thiếu một chiếc đồng hồ, nên cô đeo nó cùng với chiếc vòng tay bạc Hạ Ninh tặng trên cùng một cổ tay.

 

Trở về phòng, cô đem tất cả quà tặng cất gọn gàng. Riêng chiếc vòng tay Mạnh Dục Châu tặng, vì quá quý giá, nên bị cô khóa lại trong một ngăn tủ nhỏ, nơi đó cô dùng để cất giữ một ít trang sức ba mẹ tặng.

 

Ngày hôm sau đi học, Hạ Ninh than phiền với Tống Tri Hòa rằng rượu Mộ Chu Chu ngâm có nồng độ cồn quá cao. Lúc mới uống không cảm thấy gì, sau đó lúc về nhà lên xe bị gió thổi một chút, nháy mắt liền cảm thấy đầu óc choáng váng.

 

Mộ Chu Chu ngượng ngùng cười cười: “Lần trước tớ uống đúng là nồng độ không cao, có thể là để lâu quá, rượu nặng hơn rồi. Tớ uống ít nên không cảm nhận được, xin lỗi nhé.”

 

Cô ấy lại nói với Tống Tri Hòa: “Chỗ rượu còn lại cậu cũng đừng uống như vậy nữa, có thể pha thêm chút nước trái cây vào uống.”

 

Tống Tri Hòa ngẩn người, nói: “Chẳng trách tớ buồn ngủ như vậy, hóa ra là say rượu.”

 

Thoáng chốc, mấy người cười ha hả. Hạ Ninh càng cười đến gập cả lưng, sau đó mới dần ổn định lại hơi thở.

 

“Ủa, đồng hồ này mới à?” Hạ Ninh cúi đầu, ánh mắt nhanh chóng bắt được chiếc đồng hồ có dây màu trắng trên cổ tay Tống Tri Hòa, kim giây trên mặt đồng hồ kim loại tích tắc chuyển động.

 

Giống như chiếc vòng tay màu bạc trên cổ tay, nó cũng tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.

 

“Đây là lớp trưởng tặng.” Tống Tri Hòa nhìn cổ tay mình, nói. “Cũng hợp với chiếc vòng tay tớ tặng đấy chứ.” Hạ Ninh nói.

 

——–

 

Thời gian trôi thật nhanh, chớp mắt kỳ nghỉ hè đã sắp tới.

 

Thời tiết cũng ngày một oi bức hơn, các quán trà sữa đâu đâu cũng là những bóng dáng mặc đồng phục học sinh.

 

Cuộc sống năm lớp 11 sắp kết thúc, bài tập hè được giao nhiều hơn hẳn so với thường lệ.

 

Chồng chồng lớp lớp đề thi, sách bài tập các môn chất thành núi nhỏ, chỉ riêng việc mang về nhà cũng đã là chuyện không dễ dàng.

 

Tống Tri Hòa thu dọn bài tập bỏ vào cặp sách, tiếp theo lại tìm ra một ít sách bài tập tham khảo mình tự mua, chuẩn bị có thời gian sẽ làm. Tính ra như vậy, toàn bộ kỳ nghỉ hè của cô về cơ bản sẽ bị bài tập chiếm đầy.

 

Cô thu dọn sách vở, Hạ Ninh từ xa gọi với theo: “Hòa Hòa, ba mẹ tớ thúc giục rồi, tớ phải đi trước đây.”

 

Khoảng cách đến kỳ thi đại học chỉ còn một năm, ba mẹ Hạ Ninh để cô có nhiều thời gian tập trung học tập hơn, đã chuẩn bị nghỉ hè sẽ đưa cô về quê, nơi ít hoạt động giải trí, cũng nhân tiện để cô ở cùng bà nội.

 

Sức khỏe bà nội không tốt, sau nhiều lần khuyên bảo, cuối cùng Hạ Ninh cũng đồng ý yêu cầu này. Ba mẹ cô ấy sợ cô ấy đổi ý, ngay trong ngày liền đặt vé tàu cao tốc.

 

“Ừm.” Tống Tri Hòa ló đầu ra trả lời.

 

Sau khi sắp xếp sách vở xong xuôi, Tống Tri Hòa đeo một chiếc cặp sách trên lưng, tay còn cầm một chồng sách dày cộp, đi được vài bước cánh tay đã mỏi nhừ.

 

Trời tháng bảy nhiệt độ cao, Tống Tri Hòa không che ô, chẳng mấy chốc gương mặt đã bị nắng chiếu đến đỏ bừng, trán rịn ra những giọt mồ hôi lấm tấm, lại không rảnh tay để lau.

 

“Để tớ giúp cậu cầm cho.” Cô quay đầu lại, lại nhìn thấy Tống Cảnh Minh đứng bên cạnh mình. Hoàn toàn khác với vẻ vất vả của cô, cậu ấy che một chiếc ô màu đen, mặc đồng phục màu trắng, chỉ đeo một chiếc cặp sách.

 

Tống Tri Hòa còn chưa kịp trả lời, chỉ cảm thấy tay mình nhẹ bẫng, Tống Cảnh Minh đã vững vàng nhận lấy chồng sách, mỉm cười nói: “Vừa hay tớ cũng phải ra cổng trường.”

 

“Vậy để tớ che ô cho cậu.” Tống Tri Hòa nói.

 

Tống Cảnh Minh liếc nhìn chiều cao chỉ vừa qua vai cậu ấy của cô, nói: “Không cần đâu, tớ cầm được.”

 

Cậu một tay cầm sách, một tay cầm ô, trông không tốn chút sức lực nào.

 

Tống Cảnh Minh nhìn thấy chiếc đồng hồ trên cổ tay cô: “Chiếc đồng hồ này tớ thấy khá đẹp, nên muốn tặng cậu làm quà sinh nhật.”

 

“Tớ rất thích.” Tống Tri Hòa nói, “Thật trùng hợp, vốn đang định mua một cái, giờ thì không cần nữa rồi.”

 

Đúng là giờ tan học, cổng trường Nhị Trung Bắc Thành bị ô tô vây đến đông nghịt, tiếng còi xe, tiếng gọi nhau inh ỏi.

 

Dưới bóng cây cách đó mấy mét, một chiếc Maybach đỗ ven đường. Mạnh Dục Châu liếc nhìn đồng hồ, rồi nhìn ra bên ngoài.

 

Học sinh qua lại ở cổng trường rất đông, nhưng anh liếc mắt một cái đã thấy được Tống Tri Hòa.

 

Cô gái mặc bộ đồng phục mùa hè của trường Nhị Trung Bắc Thành, áo sơ mi trắng tay ngắn, vạt áo sơ vin vào trong chân váy đồng phục, tóc buộc thành một búi đuôi ngựa ngắn sau đầu, nấp dưới một chiếc ô đen.

 

Người cầm ô là một nam sinh, hai người đứng rất gần nhau, bả vai gần như chạm vào nhau.

 

Đường môi Mạnh Dục Châu mím chặt.

 

Ánh mắt Tống Tri Hòa tìm kiếm xung quanh, cuối cùng cũng tìm được biển số xe quen thuộc, bèn chỉ về phía Tống Cảnh Minh: “Chỗ đó.”

 

Mở cửa ghế sau xe, Tống Tri Hòa nhận lấy chồng sách đặt lên ghế, đang định ngồi vào thì nghe thấy một giọng nói bình thản như nước từ ghế lái truyền đến: “Ngồi lên phía trước đi.”

 

Nói xong, cửa sổ xe từ từ hạ xuống một tấc, đôi mắt đen thẳm, sống mũi cao thẳng cùng đường quai hàm rắn rỏi của người đàn ông hiện ra trước mắt.

 

“Chú út.” Tống Tri Hòa lộ vẻ kinh ngạc, cô biết có tài xế đến đón, nhưng không ngờ người đó lại là Mạnh Dục Châu.

 

“Tan làm tiện đường đến đón em.” Mạnh Dục Châu đặt tay lên vô lăng, đưa mắt nhìn về phía sau Tống Tri Hòa.

 

Tống Cảnh Minh kinh ngạc thầm nghĩ chú của Tống Tri Hòa lại trẻ như vậy, cảm nhận được ánh mắt của anh, cậu cất tiếng chào: “Chào chú ạ.”

 

Biểu cảm của Mạnh Dục Châu rất bình thản, khiến Tống Cảnh Minh có ảo giác mình đang bị xem xét, người cậu trở nên căng thẳng.

 

Mạnh Dục Châu khẽ gật cằm, nói với Tống Tri Hòa: “Lên xe đi.” Tống Tri Hòa chào Tống Cảnh Minh, rồi ngồi xuống ghế phụ.

Trong xe hơi lạnh điều hòa rất mát mẻ. Từ trong cặp sách Tống Tri Hòa lấy ra khăn giấy, lau mồ hôi trên mặt, bất thình lình nghe thấy một câu của Mạnh Dục Châu: “Bạn trai nhỏ à?”

 

Tống Tri Hòa dừng lại một chút, rồi mới phản ứng kịp, vành tai đỏ ửng.

 

“Cậu ấy không phải bạn trai cháu đâu ạ.” Tống Tri Hòa giải thích, “Là lớp trưởng của bọn cháu, tiện đường giúp cháu cầm hộ ít sách thôi ạ.”

 

Mạnh Dục Châu “Ừm” một tiếng, không nói gì thêm.

 

Tống Tri Hòa cho rằng anh không tin, tiếp tục giải thích: “Cháu đã nói là không yêu sớm, nếu có yêu đương thì cũng muốn đợi đến đại học.”

 

Cũng chỉ còn một năm thời gian mà thôi, Mạnh Dục Châu nghĩ.

 

Ai biết được một năm sau Tống Tri Hòa có thể sẽ cùng cậu nam sinh này yêu đương hay không?

 

——

 

Toàn bộ kỳ nghỉ hè Tống Tri Hòa gần như ru rú trong nhà, thỉnh thoảng đi dạo trung tâm thương mại và nhà sách, thời gian nghỉ hè chớp mắt đã trôi qua.

 

Chính thức bước vào năm học lớp 12, không khí trong lớp rõ ràng căng thẳng hẳn lên. Giáo viên chủ nhiệm ngay từ đầu năm học đã nhấn mạnh tầm quan trọng của năm học này, nếu không thể rà soát lại kiến thức còn thiếu sót, sẽ bị người khác vượt qua.

 

Để có nhiều thời gian học tập hơn, khối lớp 12 được sắp xếp các tiết tự học buổi tối, tổng cộng bốn tiết, ba tiết đầu sẽ có giáo viên giảng các bài tập khó, tiết cuối cùng giao cho học sinh tự học.

 

Học xong các tiết tự học buổi tối, thời gian đã gần đến 10 giờ. Rất nhiều học sinh để tránh phiền phức đã lựa chọn ở ký túc xá của trường, Tống Tri Hòa cũng có ý định này.

 

Nhưng Mạnh Dục Châu không đồng ý, kiên trì mỗi ngày sáng tối đưa đón. Nếu có việc, cũng sẽ cho tài xế phụ trách đưa đón.

 

Mùa đông năm nay dường như đến sớm hơn một chút, cái nắng oi ả cuối thu đã qua, nhiệt độ giảm xuống đột ngột. Đêm tháng Mười một, không khí lạnh băng, nói chuyện cũng có thể thở ra khói trắng.

 

Chỉ e rằng chẳng bao lâu nữa, trận tuyết đầu mùa sẽ rơi xuống.

 

Mạnh Dục Châu ngồi trong xe, nhìn học sinh từ cổng trường từng người một đi ra.

 

Thời tiết lạnh, trời tối đen, rất nhiều phụ huynh lo lắng cho sự an toàn của con cái, đều sẽ đặc biệt đến đón. Cổng trường chen chúc đông đúc, thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng hỏi han dặn dò của phụ huynh.

 

Vì một bài tập nên Tống Tri Hòa chậm trễ chút thời gian, ra về có hơi muộn. Trong số lác đác vài người còn lại, Mạnh Dục Châu nhìn thấy cô.

 

Ngày Xuân Ấm Áp - Kim Tri CửuTác giả: Kim Tri CửuTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTrời dần sẩm tối, không gian âm u bao trùm.   Lễ Giáng Sinh đã qua được một tuần, sau những ngày cuồng nhiệt hân hoan, đường phố bắt đầu trở nên vắng lặng.   Tống Tri Hòa ngồi đọc sách bên lò sưởi ấm áp, cô vừa tắm xong, trên người chỉ mặc một lớp áo mỏng manh.   Lật đến trang đầu tiên, phía trên viết: Lolita, ánh sáng của đời ta, ngọn lửa d*c v/ọng của ta, tội lỗi của ta, linh hồn của ta.   Nhìn qua ô cửa kính sạch bong, bầu trời u ám lại bắt đầu lất phất những hạt tuyết nhỏ.   Theo diễn biến của câu chuyện, cô bất giác nhập tâm. Xung quanh tĩnh lặng, chỉ có tiếng tí tách của củi cháy trong lò sưởi.   Trong mơ màng, cô thoáng nghe thấy một tiếng động nhỏ khác lạ, nhưng tiếng động đó nhanh chóng biến mất. Tống Tri Hòa không để ý, cho rằng cô nghe nhầm.   Thế nhưng, tiếng động ấy lại rõ ràng hơn, như có ai đó đang gõ cửa sổ, không xa không gần, vọng tới từ phía trước.   Tim Tống Tri Hòa thắt lại, cô đứng bật dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ.   Gió tuyết dường như mạnh hơn, bãi cỏ bên ngoài đã… Sau bữa sáng, Tống Tri Hòa nhìn thấy một đống hộp quà trên mặt bàn, bèn mở từng cái ra xem. Quà mọi người tặng đủ loại màu mè. Trần Thư Văn tặng một cuốn«Lược Sử Thời Gian», Mộ Chu Chu tặng một con thú nhồi bông, Tống Cảnh Minh tặng một chiếc đồng hồ cơ dành cho nữ… Cô vừa hay đang thiếu một chiếc đồng hồ, nên cô đeo nó cùng với chiếc vòng tay bạc Hạ Ninh tặng trên cùng một cổ tay. Trở về phòng, cô đem tất cả quà tặng cất gọn gàng. Riêng chiếc vòng tay Mạnh Dục Châu tặng, vì quá quý giá, nên bị cô khóa lại trong một ngăn tủ nhỏ, nơi đó cô dùng để cất giữ một ít trang sức ba mẹ tặng. Ngày hôm sau đi học, Hạ Ninh than phiền với Tống Tri Hòa rằng rượu Mộ Chu Chu ngâm có nồng độ cồn quá cao. Lúc mới uống không cảm thấy gì, sau đó lúc về nhà lên xe bị gió thổi một chút, nháy mắt liền cảm thấy đầu óc choáng váng. Mộ Chu Chu ngượng ngùng cười cười: “Lần trước tớ uống đúng là nồng độ không cao, có thể là để lâu quá, rượu nặng hơn rồi. Tớ uống ít nên không cảm nhận được, xin lỗi nhé.” Cô ấy lại nói với Tống Tri Hòa: “Chỗ rượu còn lại cậu cũng đừng uống như vậy nữa, có thể pha thêm chút nước trái cây vào uống.” Tống Tri Hòa ngẩn người, nói: “Chẳng trách tớ buồn ngủ như vậy, hóa ra là say rượu.” Thoáng chốc, mấy người cười ha hả. Hạ Ninh càng cười đến gập cả lưng, sau đó mới dần ổn định lại hơi thở. “Ủa, đồng hồ này mới à?” Hạ Ninh cúi đầu, ánh mắt nhanh chóng bắt được chiếc đồng hồ có dây màu trắng trên cổ tay Tống Tri Hòa, kim giây trên mặt đồng hồ kim loại tích tắc chuyển động. Giống như chiếc vòng tay màu bạc trên cổ tay, nó cũng tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo. “Đây là lớp trưởng tặng.” Tống Tri Hòa nhìn cổ tay mình, nói. “Cũng hợp với chiếc vòng tay tớ tặng đấy chứ.” Hạ Ninh nói. ——– Thời gian trôi thật nhanh, chớp mắt kỳ nghỉ hè đã sắp tới. Thời tiết cũng ngày một oi bức hơn, các quán trà sữa đâu đâu cũng là những bóng dáng mặc đồng phục học sinh. Cuộc sống năm lớp 11 sắp kết thúc, bài tập hè được giao nhiều hơn hẳn so với thường lệ. Chồng chồng lớp lớp đề thi, sách bài tập các môn chất thành núi nhỏ, chỉ riêng việc mang về nhà cũng đã là chuyện không dễ dàng. Tống Tri Hòa thu dọn bài tập bỏ vào cặp sách, tiếp theo lại tìm ra một ít sách bài tập tham khảo mình tự mua, chuẩn bị có thời gian sẽ làm. Tính ra như vậy, toàn bộ kỳ nghỉ hè của cô về cơ bản sẽ bị bài tập chiếm đầy. Cô thu dọn sách vở, Hạ Ninh từ xa gọi với theo: “Hòa Hòa, ba mẹ tớ thúc giục rồi, tớ phải đi trước đây.” Khoảng cách đến kỳ thi đại học chỉ còn một năm, ba mẹ Hạ Ninh để cô có nhiều thời gian tập trung học tập hơn, đã chuẩn bị nghỉ hè sẽ đưa cô về quê, nơi ít hoạt động giải trí, cũng nhân tiện để cô ở cùng bà nội. Sức khỏe bà nội không tốt, sau nhiều lần khuyên bảo, cuối cùng Hạ Ninh cũng đồng ý yêu cầu này. Ba mẹ cô ấy sợ cô ấy đổi ý, ngay trong ngày liền đặt vé tàu cao tốc. “Ừm.” Tống Tri Hòa ló đầu ra trả lời. Sau khi sắp xếp sách vở xong xuôi, Tống Tri Hòa đeo một chiếc cặp sách trên lưng, tay còn cầm một chồng sách dày cộp, đi được vài bước cánh tay đã mỏi nhừ. Trời tháng bảy nhiệt độ cao, Tống Tri Hòa không che ô, chẳng mấy chốc gương mặt đã bị nắng chiếu đến đỏ bừng, trán rịn ra những giọt mồ hôi lấm tấm, lại không rảnh tay để lau. “Để tớ giúp cậu cầm cho.” Cô quay đầu lại, lại nhìn thấy Tống Cảnh Minh đứng bên cạnh mình. Hoàn toàn khác với vẻ vất vả của cô, cậu ấy che một chiếc ô màu đen, mặc đồng phục màu trắng, chỉ đeo một chiếc cặp sách. Tống Tri Hòa còn chưa kịp trả lời, chỉ cảm thấy tay mình nhẹ bẫng, Tống Cảnh Minh đã vững vàng nhận lấy chồng sách, mỉm cười nói: “Vừa hay tớ cũng phải ra cổng trường.” “Vậy để tớ che ô cho cậu.” Tống Tri Hòa nói. Tống Cảnh Minh liếc nhìn chiều cao chỉ vừa qua vai cậu ấy của cô, nói: “Không cần đâu, tớ cầm được.” Cậu một tay cầm sách, một tay cầm ô, trông không tốn chút sức lực nào. Tống Cảnh Minh nhìn thấy chiếc đồng hồ trên cổ tay cô: “Chiếc đồng hồ này tớ thấy khá đẹp, nên muốn tặng cậu làm quà sinh nhật.” “Tớ rất thích.” Tống Tri Hòa nói, “Thật trùng hợp, vốn đang định mua một cái, giờ thì không cần nữa rồi.” Đúng là giờ tan học, cổng trường Nhị Trung Bắc Thành bị ô tô vây đến đông nghịt, tiếng còi xe, tiếng gọi nhau inh ỏi. Dưới bóng cây cách đó mấy mét, một chiếc Maybach đỗ ven đường. Mạnh Dục Châu liếc nhìn đồng hồ, rồi nhìn ra bên ngoài. Học sinh qua lại ở cổng trường rất đông, nhưng anh liếc mắt một cái đã thấy được Tống Tri Hòa. Cô gái mặc bộ đồng phục mùa hè của trường Nhị Trung Bắc Thành, áo sơ mi trắng tay ngắn, vạt áo sơ vin vào trong chân váy đồng phục, tóc buộc thành một búi đuôi ngựa ngắn sau đầu, nấp dưới một chiếc ô đen. Người cầm ô là một nam sinh, hai người đứng rất gần nhau, bả vai gần như chạm vào nhau. Đường môi Mạnh Dục Châu mím chặt. Ánh mắt Tống Tri Hòa tìm kiếm xung quanh, cuối cùng cũng tìm được biển số xe quen thuộc, bèn chỉ về phía Tống Cảnh Minh: “Chỗ đó.” Mở cửa ghế sau xe, Tống Tri Hòa nhận lấy chồng sách đặt lên ghế, đang định ngồi vào thì nghe thấy một giọng nói bình thản như nước từ ghế lái truyền đến: “Ngồi lên phía trước đi.” Nói xong, cửa sổ xe từ từ hạ xuống một tấc, đôi mắt đen thẳm, sống mũi cao thẳng cùng đường quai hàm rắn rỏi của người đàn ông hiện ra trước mắt. “Chú út.” Tống Tri Hòa lộ vẻ kinh ngạc, cô biết có tài xế đến đón, nhưng không ngờ người đó lại là Mạnh Dục Châu. “Tan làm tiện đường đến đón em.” Mạnh Dục Châu đặt tay lên vô lăng, đưa mắt nhìn về phía sau Tống Tri Hòa. Tống Cảnh Minh kinh ngạc thầm nghĩ chú của Tống Tri Hòa lại trẻ như vậy, cảm nhận được ánh mắt của anh, cậu cất tiếng chào: “Chào chú ạ.” Biểu cảm của Mạnh Dục Châu rất bình thản, khiến Tống Cảnh Minh có ảo giác mình đang bị xem xét, người cậu trở nên căng thẳng. Mạnh Dục Châu khẽ gật cằm, nói với Tống Tri Hòa: “Lên xe đi.” Tống Tri Hòa chào Tống Cảnh Minh, rồi ngồi xuống ghế phụ.Trong xe hơi lạnh điều hòa rất mát mẻ. Từ trong cặp sách Tống Tri Hòa lấy ra khăn giấy, lau mồ hôi trên mặt, bất thình lình nghe thấy một câu của Mạnh Dục Châu: “Bạn trai nhỏ à?” Tống Tri Hòa dừng lại một chút, rồi mới phản ứng kịp, vành tai đỏ ửng. “Cậu ấy không phải bạn trai cháu đâu ạ.” Tống Tri Hòa giải thích, “Là lớp trưởng của bọn cháu, tiện đường giúp cháu cầm hộ ít sách thôi ạ.” Mạnh Dục Châu “Ừm” một tiếng, không nói gì thêm. Tống Tri Hòa cho rằng anh không tin, tiếp tục giải thích: “Cháu đã nói là không yêu sớm, nếu có yêu đương thì cũng muốn đợi đến đại học.” Cũng chỉ còn một năm thời gian mà thôi, Mạnh Dục Châu nghĩ. Ai biết được một năm sau Tống Tri Hòa có thể sẽ cùng cậu nam sinh này yêu đương hay không? —— Toàn bộ kỳ nghỉ hè Tống Tri Hòa gần như ru rú trong nhà, thỉnh thoảng đi dạo trung tâm thương mại và nhà sách, thời gian nghỉ hè chớp mắt đã trôi qua. Chính thức bước vào năm học lớp 12, không khí trong lớp rõ ràng căng thẳng hẳn lên. Giáo viên chủ nhiệm ngay từ đầu năm học đã nhấn mạnh tầm quan trọng của năm học này, nếu không thể rà soát lại kiến thức còn thiếu sót, sẽ bị người khác vượt qua. Để có nhiều thời gian học tập hơn, khối lớp 12 được sắp xếp các tiết tự học buổi tối, tổng cộng bốn tiết, ba tiết đầu sẽ có giáo viên giảng các bài tập khó, tiết cuối cùng giao cho học sinh tự học. Học xong các tiết tự học buổi tối, thời gian đã gần đến 10 giờ. Rất nhiều học sinh để tránh phiền phức đã lựa chọn ở ký túc xá của trường, Tống Tri Hòa cũng có ý định này. Nhưng Mạnh Dục Châu không đồng ý, kiên trì mỗi ngày sáng tối đưa đón. Nếu có việc, cũng sẽ cho tài xế phụ trách đưa đón. Mùa đông năm nay dường như đến sớm hơn một chút, cái nắng oi ả cuối thu đã qua, nhiệt độ giảm xuống đột ngột. Đêm tháng Mười một, không khí lạnh băng, nói chuyện cũng có thể thở ra khói trắng. Chỉ e rằng chẳng bao lâu nữa, trận tuyết đầu mùa sẽ rơi xuống. Mạnh Dục Châu ngồi trong xe, nhìn học sinh từ cổng trường từng người một đi ra. Thời tiết lạnh, trời tối đen, rất nhiều phụ huynh lo lắng cho sự an toàn của con cái, đều sẽ đặc biệt đến đón. Cổng trường chen chúc đông đúc, thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng hỏi han dặn dò của phụ huynh. Vì một bài tập nên Tống Tri Hòa chậm trễ chút thời gian, ra về có hơi muộn. Trong số lác đác vài người còn lại, Mạnh Dục Châu nhìn thấy cô. 

Chương 79