Sờ sờ túi, ai~ thuốc lá hết rồi, xem ra lại phải đi quãng đường dài mới mua được. Bạch Vĩnh không có mục đích đi đi lại lại trong khu vườn, quả nhiên là người có tiền, ngay cả khu vườn nhỏ này cũng đã ngang với tiêu chuẩn công viên quốc gia, nhất định tốn không ít tiền, cần gì phải làm thế chứ, thật quá lãng phí, số tiền này hẳn có thể mua được không ít thuốc lá ha. Bạch Vĩnh vừa đi vừa nghĩ tới nghĩ lui, bỗng nhìn thấy xa xa một người đang chậm rãi đi tới, bộ dáng lom khom liếc mắt một cái đã biết là ai, hôm nay thật là “may mắn”, Bạch Vĩnh cười khổ một chút sau đó liền thay bằng bộ mặt lưu manh tươi cười nghênh đón: “A, ông, không ngờ lại gặp ông ở đây, thời tiết hôm nay thật đẹp, ông ra ngoài đi dạo hả?” “Chát!” Một âm thanh trong trẻo bỗng vang lên trong khu vườn yên tĩnh, khuôn mặt trắng nõn của Bạch Vĩnh ngay lập tức hiện lên hồng ấn hình năm ngón tay. “Phi! Cái từ ‘ông’ là để cho con chó như mày gọi sao? Cút ngay?” Vừa nói ông vừa cầm cây ba toong đẩy Bạch Vĩnh ra. Cái tát hết…
Chương 47
Cứu ThụcTác giả: Thượng Quan Tử ĐanTruyện Đam MỹSờ sờ túi, ai~ thuốc lá hết rồi, xem ra lại phải đi quãng đường dài mới mua được. Bạch Vĩnh không có mục đích đi đi lại lại trong khu vườn, quả nhiên là người có tiền, ngay cả khu vườn nhỏ này cũng đã ngang với tiêu chuẩn công viên quốc gia, nhất định tốn không ít tiền, cần gì phải làm thế chứ, thật quá lãng phí, số tiền này hẳn có thể mua được không ít thuốc lá ha. Bạch Vĩnh vừa đi vừa nghĩ tới nghĩ lui, bỗng nhìn thấy xa xa một người đang chậm rãi đi tới, bộ dáng lom khom liếc mắt một cái đã biết là ai, hôm nay thật là “may mắn”, Bạch Vĩnh cười khổ một chút sau đó liền thay bằng bộ mặt lưu manh tươi cười nghênh đón: “A, ông, không ngờ lại gặp ông ở đây, thời tiết hôm nay thật đẹp, ông ra ngoài đi dạo hả?” “Chát!” Một âm thanh trong trẻo bỗng vang lên trong khu vườn yên tĩnh, khuôn mặt trắng nõn của Bạch Vĩnh ngay lập tức hiện lên hồng ấn hình năm ngón tay. “Phi! Cái từ ‘ông’ là để cho con chó như mày gọi sao? Cút ngay?” Vừa nói ông vừa cầm cây ba toong đẩy Bạch Vĩnh ra. Cái tát hết… Cuộc sống nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn, có lúc trôi qua thật chậm chạp lề mề, nhưng đôi khi lại như một khoảng trắng trỗng rỗng trôi nhanh như một cơn gió mùa thu.Đã mấy tháng bình yên trôi qua, Đoạn Dịch cùng Quan Lưu cũng không xuất hiện thêm một lần nào nữa, trừ ra thi thoảng có một số đồng nghiệp nữ thì thầm to nhỏ về mối quan hệ của mình với Đoạn Dịch ra, thì còn lại cũng rất yên ổn.Cố gắng làm việc, chờ đến khi tiết kiệm đủ tiền, mình sẽ xin nghỉ việc, rồi tự mở một cửa hàng nhỏ, kiếm kế sinh nhai để nuôi sống bản thân.Bạch Vĩnh nghiêm túc lập kế hoạch cho tương lai của mình, hắn tin tưởng chỉ cần cố gắng thì một ngày nào đó, hắn có thể thoát khỏi vận mệnh đầy đau khổ này…Cuối tuần, Bạch Vĩnh chống gậy đi ra khỏi căn hộ, trong lòng lẩm bẩm các loại thực phẩm cần mua, bước trên con hẻm quen thuộc tới một siêu thị gần đó.“Mì…” Lần mò, Bạch Vĩnh vươn tay với mấy gói mì.“Dịch sang trái một chút.”“A, cám ơn.” Tươi cười cảm kích, sau khi lấy được mì, Bạch Vĩnh đột nhiên ngây ngẩn: “Đoạn, Đoạn Dịch?!”“Có nhân viên nào lại dám gọi thẳng tên sếp thế này sao?” Thanh âm bên tai vang lên, tuy rằng vẫn cao ngạo như xưa nhưng lại kèm theo một chút cưng chiều sủng nịch.“Chủ tịch Đoạn…”“Bỏ đi, hôm nay là cuối tuần, gọi như vậy ta cũng không quen. Đi thôi, đại thúc.”“Ơ…”Trên đường, Bạch Vĩnh cảnh giác đi theo phía sau Đoạn Dịch. Mặc dù những vết thương cũ đã bình phục, nhưng giống như một lần bị rắn cắn, mười năm vẫn sợ dây thừng, vì vậy dù từng giây từng phút, Bạch Vĩnh vẫn đề phòng Đoạn Dịch.“Ta nói…”“Ơ? Hả!”Sao đột nhiên dừng lại bất thình lình thế…Gương mặt Bạch Vĩnh đột ngột tiếp xúc thân mật với cổ Đoạn Dịch.“Từ khi nào ngươi đã không nhìn thấy…”Thì ra dừng lại là để hỏi việc này… Ngươi còn muốn vạch trần vết sẹo xấu xí của ta sao…? “Không nhớ nữa…”“Sao ngươi không nói cho ta biết?!” Trong giọng nói tràn ngập trách cứ.Nói cho ngươi? Ngươi bảo ta phải nói thế nào đây, trong mắt ngươi vốn không có ta mà…Lạnh lùng hất tay Đoạn Dịch, Bạch Vĩnh trầm mặc tránh ra xa…“Từ giờ, ta sẽ lái xe đưa đón ngươi.”“…”Ôn nhu như vậy, ngươi lại muốn đem ta trở thành thế thân của ai đây…
Cuộc sống nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn, có lúc trôi qua thật chậm chạp lề mề, nhưng đôi khi lại như một khoảng trắng trỗng rỗng trôi nhanh như một cơn gió mùa thu.
Đã mấy tháng bình yên trôi qua, Đoạn Dịch cùng Quan Lưu cũng không xuất hiện thêm một lần nào nữa, trừ ra thi thoảng có một số đồng nghiệp nữ thì thầm to nhỏ về mối quan hệ của mình với Đoạn Dịch ra, thì còn lại cũng rất yên ổn.
Cố gắng làm việc, chờ đến khi tiết kiệm đủ tiền, mình sẽ xin nghỉ việc, rồi tự mở một cửa hàng nhỏ, kiếm kế sinh nhai để nuôi sống bản thân.
Bạch Vĩnh nghiêm túc lập kế hoạch cho tương lai của mình, hắn tin tưởng chỉ cần cố gắng thì một ngày nào đó, hắn có thể thoát khỏi vận mệnh đầy đau khổ này…
Cuối tuần, Bạch Vĩnh chống gậy đi ra khỏi căn hộ, trong lòng lẩm bẩm các loại thực phẩm cần mua, bước trên con hẻm quen thuộc tới một siêu thị gần đó.
“Mì…” Lần mò, Bạch Vĩnh vươn tay với mấy gói mì.
“Dịch sang trái một chút.”
“A, cám ơn.” Tươi cười cảm kích, sau khi lấy được mì, Bạch Vĩnh đột nhiên ngây ngẩn: “Đoạn, Đoạn Dịch?!”
“Có nhân viên nào lại dám gọi thẳng tên sếp thế này sao?” Thanh âm bên tai vang lên, tuy rằng vẫn cao ngạo như xưa nhưng lại kèm theo một chút cưng chiều sủng nịch.
“Chủ tịch Đoạn…”
“Bỏ đi, hôm nay là cuối tuần, gọi như vậy ta cũng không quen. Đi thôi, đại thúc.”
“Ơ…”
Trên đường, Bạch Vĩnh cảnh giác đi theo phía sau Đoạn Dịch. Mặc dù những vết thương cũ đã bình phục, nhưng giống như một lần bị rắn cắn, mười năm vẫn sợ dây thừng, vì vậy dù từng giây từng phút, Bạch Vĩnh vẫn đề phòng Đoạn Dịch.
“Ta nói…”
“Ơ? Hả!”
Sao đột nhiên dừng lại bất thình lình thế…
Gương mặt Bạch Vĩnh đột ngột tiếp xúc thân mật với cổ Đoạn Dịch.
“Từ khi nào ngươi đã không nhìn thấy…”
Thì ra dừng lại là để hỏi việc này… Ngươi còn muốn vạch trần vết sẹo xấu xí của ta sao…?
“Không nhớ nữa…”
“Sao ngươi không nói cho ta biết?!” Trong giọng nói tràn ngập trách cứ.
Nói cho ngươi? Ngươi bảo ta phải nói thế nào đây, trong mắt ngươi vốn không có ta mà…
Lạnh lùng hất tay Đoạn Dịch, Bạch Vĩnh trầm mặc tránh ra xa…
“Từ giờ, ta sẽ lái xe đưa đón ngươi.”
“…”
Ôn nhu như vậy, ngươi lại muốn đem ta trở thành thế thân của ai đây…
Cứu ThụcTác giả: Thượng Quan Tử ĐanTruyện Đam MỹSờ sờ túi, ai~ thuốc lá hết rồi, xem ra lại phải đi quãng đường dài mới mua được. Bạch Vĩnh không có mục đích đi đi lại lại trong khu vườn, quả nhiên là người có tiền, ngay cả khu vườn nhỏ này cũng đã ngang với tiêu chuẩn công viên quốc gia, nhất định tốn không ít tiền, cần gì phải làm thế chứ, thật quá lãng phí, số tiền này hẳn có thể mua được không ít thuốc lá ha. Bạch Vĩnh vừa đi vừa nghĩ tới nghĩ lui, bỗng nhìn thấy xa xa một người đang chậm rãi đi tới, bộ dáng lom khom liếc mắt một cái đã biết là ai, hôm nay thật là “may mắn”, Bạch Vĩnh cười khổ một chút sau đó liền thay bằng bộ mặt lưu manh tươi cười nghênh đón: “A, ông, không ngờ lại gặp ông ở đây, thời tiết hôm nay thật đẹp, ông ra ngoài đi dạo hả?” “Chát!” Một âm thanh trong trẻo bỗng vang lên trong khu vườn yên tĩnh, khuôn mặt trắng nõn của Bạch Vĩnh ngay lập tức hiện lên hồng ấn hình năm ngón tay. “Phi! Cái từ ‘ông’ là để cho con chó như mày gọi sao? Cút ngay?” Vừa nói ông vừa cầm cây ba toong đẩy Bạch Vĩnh ra. Cái tát hết… Cuộc sống nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn, có lúc trôi qua thật chậm chạp lề mề, nhưng đôi khi lại như một khoảng trắng trỗng rỗng trôi nhanh như một cơn gió mùa thu.Đã mấy tháng bình yên trôi qua, Đoạn Dịch cùng Quan Lưu cũng không xuất hiện thêm một lần nào nữa, trừ ra thi thoảng có một số đồng nghiệp nữ thì thầm to nhỏ về mối quan hệ của mình với Đoạn Dịch ra, thì còn lại cũng rất yên ổn.Cố gắng làm việc, chờ đến khi tiết kiệm đủ tiền, mình sẽ xin nghỉ việc, rồi tự mở một cửa hàng nhỏ, kiếm kế sinh nhai để nuôi sống bản thân.Bạch Vĩnh nghiêm túc lập kế hoạch cho tương lai của mình, hắn tin tưởng chỉ cần cố gắng thì một ngày nào đó, hắn có thể thoát khỏi vận mệnh đầy đau khổ này…Cuối tuần, Bạch Vĩnh chống gậy đi ra khỏi căn hộ, trong lòng lẩm bẩm các loại thực phẩm cần mua, bước trên con hẻm quen thuộc tới một siêu thị gần đó.“Mì…” Lần mò, Bạch Vĩnh vươn tay với mấy gói mì.“Dịch sang trái một chút.”“A, cám ơn.” Tươi cười cảm kích, sau khi lấy được mì, Bạch Vĩnh đột nhiên ngây ngẩn: “Đoạn, Đoạn Dịch?!”“Có nhân viên nào lại dám gọi thẳng tên sếp thế này sao?” Thanh âm bên tai vang lên, tuy rằng vẫn cao ngạo như xưa nhưng lại kèm theo một chút cưng chiều sủng nịch.“Chủ tịch Đoạn…”“Bỏ đi, hôm nay là cuối tuần, gọi như vậy ta cũng không quen. Đi thôi, đại thúc.”“Ơ…”Trên đường, Bạch Vĩnh cảnh giác đi theo phía sau Đoạn Dịch. Mặc dù những vết thương cũ đã bình phục, nhưng giống như một lần bị rắn cắn, mười năm vẫn sợ dây thừng, vì vậy dù từng giây từng phút, Bạch Vĩnh vẫn đề phòng Đoạn Dịch.“Ta nói…”“Ơ? Hả!”Sao đột nhiên dừng lại bất thình lình thế…Gương mặt Bạch Vĩnh đột ngột tiếp xúc thân mật với cổ Đoạn Dịch.“Từ khi nào ngươi đã không nhìn thấy…”Thì ra dừng lại là để hỏi việc này… Ngươi còn muốn vạch trần vết sẹo xấu xí của ta sao…? “Không nhớ nữa…”“Sao ngươi không nói cho ta biết?!” Trong giọng nói tràn ngập trách cứ.Nói cho ngươi? Ngươi bảo ta phải nói thế nào đây, trong mắt ngươi vốn không có ta mà…Lạnh lùng hất tay Đoạn Dịch, Bạch Vĩnh trầm mặc tránh ra xa…“Từ giờ, ta sẽ lái xe đưa đón ngươi.”“…”Ôn nhu như vậy, ngươi lại muốn đem ta trở thành thế thân của ai đây…