Tác giả:

Tông miếu uy nghiêm, trang trọng, bầu không khí nặng nề bao trùm. Mùi hương trầm, hương nến ngưng đọng, quẩn quanh bên người Lâm Thính. Lâm Thính lặng lẽ quỳ trên tấm đệm bồ đoàn, ánh mắt bình thản nhìn những tấm bài vị được khắc tên khác nhau đặt trên án thờ. Kể từ khi xuyên không, cô vẫn không thể tin được mình lại nhập vào thế giới của một quyển truyện “cấm” nổi tiếng trên mạng. Toàn bộ nội dung của truyện, đến 90% chỉ miêu tả chi tiết cảnh ân ái nóng bỏng giữa nam và nữ chính, từ cửa sổ tới rừng cây, từ trong nhà tới ngoài trời, đủ mọi tư thế quái dị. Ngày đó đọc truyện, Lâm Thính chỉ biết trợn mắt há hốc mồm. Giờ đây, chính cô lại là một mảnh ghép của thế giới ấy, hương vị đột nhiên thay đổi. Cô không thể tưởng tượng nổi cảm giác chứng kiến những cảnh “đông cung” sống động diễn ra ngay bên cạnh mình sẽ như thế nào. Lâm Thính là người xuyên không, nhưng mãi đến hai năm trước mới thức tỉnh, khôi phục lại ký ức và nhớ ra cốt truyện gốc. Trước đó, cô sống như một  NPC  (nhân vật…

Chương 398

Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao HTác giả: Quân Tử SinhTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTông miếu uy nghiêm, trang trọng, bầu không khí nặng nề bao trùm. Mùi hương trầm, hương nến ngưng đọng, quẩn quanh bên người Lâm Thính. Lâm Thính lặng lẽ quỳ trên tấm đệm bồ đoàn, ánh mắt bình thản nhìn những tấm bài vị được khắc tên khác nhau đặt trên án thờ. Kể từ khi xuyên không, cô vẫn không thể tin được mình lại nhập vào thế giới của một quyển truyện “cấm” nổi tiếng trên mạng. Toàn bộ nội dung của truyện, đến 90% chỉ miêu tả chi tiết cảnh ân ái nóng bỏng giữa nam và nữ chính, từ cửa sổ tới rừng cây, từ trong nhà tới ngoài trời, đủ mọi tư thế quái dị. Ngày đó đọc truyện, Lâm Thính chỉ biết trợn mắt há hốc mồm. Giờ đây, chính cô lại là một mảnh ghép của thế giới ấy, hương vị đột nhiên thay đổi. Cô không thể tưởng tượng nổi cảm giác chứng kiến những cảnh “đông cung” sống động diễn ra ngay bên cạnh mình sẽ như thế nào. Lâm Thính là người xuyên không, nhưng mãi đến hai năm trước mới thức tỉnh, khôi phục lại ký ức và nhớ ra cốt truyện gốc. Trước đó, cô sống như một  NPC  (nhân vật… Lâm Thính thu lại ánh mắt và suy nghĩ. Đột nhiên, Đoạn Hinh Ninh dường như gặp ác mộng, đôi lông mày xinh đẹp nhíu lại, miệng lẩm bẩm gì đó, hai tay nắm chặt vạt áo của Lâm Thính.Thấy vậy, Lâm Thính không để Đoạn Hinh Ninh ngủ tiếp. "Đoạn Lệnh Uẩn, muội tỉnh dậy đi."Đoạn Hinh Ninh tỉnh giấc, mồ hôi đầm đìa.Trời lạnh mà ra mồ hôi thì phải lau ngay, nếu không sẽ dễ sinh bệnh. Lâm Thính vội lấy khăn lau mồ hôi cho Đoạn Hinh Ninh. "Muội gặp ác mộng sao?""Ta mơ thấy ngươi ..." Đoạn Hinh Ninh vừa tỉnh ngủ, giọng nói hơi khàn. Nói được nửa câu, nàng bắt đầu nức nở. "Ta mơ thấy ngươi đi rồi."Lâm Thính nghe nàng nức nở, không hiểu nguyên do. "Ta có thể đi đâu được chứ?"Rất nhanh, Lâm Thính hiểu ra. "Đi rồi" mà Đoạn Hinh Ninh nói hẳn là "chết rồi". Nàng nói thẳng. "Ta hiểu rồi, ý ngươi là mơ thấy ta đã chết đúng không?"Đoạn Hinh Ninh sợ quỷ thần nghe thấy, vội che miệng Lâm Thính lại, mắt vẫn còn đỏ hoe. "Không được tùy tiện nói từ này." Vừa nãy nàng cũng vì quá sợ hãi nên mới lỡ lời.Thời hiện đại vẫn còn người kiêng kị nhắc đến từ "chết", huống chi là người thời cổ đại.Nhưng Lâm Thính muốn cho họ một liều thuốc phòng ngừa. Dù không thể ám chỉ cho họ biết sau khi chết sẽ sống lại, nhưng nàng có thể nhân cơ hội này để tâm sự với họ về những chuyện liên quan đến "cái chết".Chỉ Lan đồng tình với cô nương nhà mình, lắc đầu với Lâm Thính. "Tam cô nương nói đúng, người đừng nói nữa." Nàng tiếp tục an ủi Đoạn Hinh Ninh. "Tam cô nương, mộng và thực đều trái ngược nhau, thiếu phu nhân sẽ bình an vô sự thôi."Lâm Thính gỡ tay Đoạn Hinh Ninh ra."Sinh tử có số, không cần quá coi trọng." Tuy nói vậy, nhưng nàng rất trân trọng mạng sống của mình, chỉ là muốn thông qua những lời này để khuyên Đoạn Hinh Ninh sau này không nên quá đau lòng vì cái chết của nàng.Đoạn Hinh Ninh vẫn chìm đắm trong cơn ác mộng vừa rồi, lòng bất an, nắm chặt tay nàng.Lâm Thính muốn Đoạn Hinh Ninh kể lại giấc mộng đó, đừng kìm nén trong lòng mà tự hù dọa mình, vì thế nàng nói. "Trong mộng ta chết như thế nào?"Đoạn Hinh Ninh sống chết cũng không chịu nói.Nàng cũng không tiện ép Đoạn Hinh Ninh. "Khi nào ngươi muốn nói thì kể cho ta nghe."Trước khi trời tối, xe ngựa đến dịch quán, Lâm Thính bước xuống trước. Vừa xuống, nàng đã thấy Đoạn Linh. Xung quanh nước mưa kết thành màn, Đoạn Linh đứng ở phía trước, tay cầm một chiếc ô giấy đỏ như máu, không để Cẩm Y Vệ che dù cho hắn.Ngày mưa giăng mắc, vạn vật như chìm trong sương khói, khó mà nhìn rõ. Nhưng bộ thường phục màu đỏ của Đoạn Linh lại vô cùng nổi bật, khiến người ta chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra hắn.Lâm Thính quay đầu lại nhìn Đoạn Hinh Ninh, thấy Chỉ Lan đang đỡ nàng xuống xe ngựa, có cả Cẩm Y Vệ che dù cho họ. Nàng một tay nhận chiếc dù từ tay một Cẩm Y Vệ, tay kia vén váy rồi bước về phía Đoạn Linh.Đoạn Linh nghiêng đầu nhìn nàng.Lâm Thính không trang điểm, mặt mày vẫn linh hoạt, dải lụa và tóc dài rủ xuống trước ngực. Bộ áo váy màu cam nhạt xòe ra, thấp thoáng dưới gấu váy là đôi hài thêu đang dẫm lên vũng nước mưa.Ánh mắt hắn cuối cùng dừng lại ở chiếc dù giấy Lâm Thính đang cầm. Nàng thích dùng những thứ có màu sắc tương đồng với y phục, ngay cả chiếc dù giấy cũng là màu cam.Đoạn Linh chậm rãi chớp mắt.Hai bóng người càng lúc càng gần. Lâm Thính đi đến trước mặt Đoạn Linh, ngước lên, ánh mắt ý bảo hắn thu dù lại, đi vào dưới dù của nàng.Khuôn mặt kiều diễm của Đoạn Linh dưới ánh sáng mờ ảo vô cùng bắt mắt, đôi môi đỏ, hàm răng trắng, tựa như được vẽ ra. Hắn nhìn Lâm Thính, dần dần, khóe mắt cong lên, bước vào dưới chiếc dù màu cam rực rỡ của nàng, rồi thu lại chiếc dù giấy đỏ như máu.Đạp Tuyết Nê vừa vén rèm xe ngựa đã nhìn thấy cảnh này, hắn liếc mắt một cái rồi bước vào dịch quán.Thái tử ngồi ở chiếc xe ngựa đầu tiên, ra ngoài muộn hơn Đoạn Linh nhưng sớm hơn Lâm Thính. Hắn không vào dịch quán ngay mà đứng ở cách đó không xa, chăm chú nhìn họ.Lâm Thính cảm nhận được ánh mắt đó và cũng nhìn qua.Tuy nhiên, Lâm Thính phát hiện hắn không nhìn bọn họ, mà là nhìn Đoạn Hinh Ninh đang đứng phía sau.Ánh mắt của Thái tử dường như vẫn dừng lại ở phần eo hơi nhô ra của Đoạn Hinh Ninh. Đứa bé trong bụng nàng đã được hơn ba tháng, bụng đã hơi lộ rõ. Người có mắt tinh tường có thể nhận ra, Lâm Thính lặng lẽ dịch người, che khuất Đoạn Hinh Ninh.Thái tử lúc này mới liếc nhìn Lâm Thính, rồi thu lại ánh mắt, sải bước vào dịch quán.Việc Đoạn Hinh Ninh đến An Thành Thái tử cũng biết, nhưng hắn không rõ vì sao nàng lại đến An Thành. Hắn muốn qua mặt nhị ca của nàng, Chỉ huy thiêm sự Cẩm Y Vệ, Đoạn Linh để điều tra tin tức về nàng là chuyện cực kỳ khó khăn.Hơn nữa, toàn bộ triều đình đều nằm dưới sự giám sát của Cẩm Y Vệ, bao gồm cả hắn. Nghĩ đến đây, Thái tử cau mày tỏ vẻ bất mãn, nhưng rất nhanh sau đó lại kìm nén, mặt không đổi sắc nói chuyện với người của dịch quán, không lấy thế đè người nhưng cũng không mất đi phong thái. 

Lâm Thính thu lại ánh mắt và suy nghĩ. Đột nhiên, Đoạn Hinh Ninh dường như gặp ác mộng, đôi lông mày xinh đẹp nhíu lại, miệng lẩm bẩm gì đó, hai tay nắm chặt vạt áo của Lâm Thính.

Thấy vậy, Lâm Thính không để Đoạn Hinh Ninh ngủ tiếp. "Đoạn Lệnh Uẩn, muội tỉnh dậy đi."

Đoạn Hinh Ninh tỉnh giấc, mồ hôi đầm đìa.

Trời lạnh mà ra mồ hôi thì phải lau ngay, nếu không sẽ dễ sinh bệnh. Lâm Thính vội lấy khăn lau mồ hôi cho Đoạn Hinh Ninh. "Muội gặp ác mộng sao?"

"Ta mơ thấy ngươi ..." Đoạn Hinh Ninh vừa tỉnh ngủ, giọng nói hơi khàn. Nói được nửa câu, nàng bắt đầu nức nở. "Ta mơ thấy ngươi đi rồi."

Lâm Thính nghe nàng nức nở, không hiểu nguyên do. "Ta có thể đi đâu được chứ?"

Rất nhanh, Lâm Thính hiểu ra. "Đi rồi" mà Đoạn Hinh Ninh nói hẳn là "chết rồi". Nàng nói thẳng. "Ta hiểu rồi, ý ngươi là mơ thấy ta đã chết đúng không?"

Đoạn Hinh Ninh sợ quỷ thần nghe thấy, vội che miệng Lâm Thính lại, mắt vẫn còn đỏ hoe. "Không được tùy tiện nói từ này." Vừa nãy nàng cũng vì quá sợ hãi nên mới lỡ lời.

Thời hiện đại vẫn còn người kiêng kị nhắc đến từ "chết", huống chi là người thời cổ đại.

Nhưng Lâm Thính muốn cho họ một liều thuốc phòng ngừa. Dù không thể ám chỉ cho họ biết sau khi chết sẽ sống lại, nhưng nàng có thể nhân cơ hội này để tâm sự với họ về những chuyện liên quan đến "cái chết".

Chỉ Lan đồng tình với cô nương nhà mình, lắc đầu với Lâm Thính. "Tam cô nương nói đúng, người đừng nói nữa." Nàng tiếp tục an ủi Đoạn Hinh Ninh. "Tam cô nương, mộng và thực đều trái ngược nhau, thiếu phu nhân sẽ bình an vô sự thôi."

Lâm Thính gỡ tay Đoạn Hinh Ninh ra.

"Sinh tử có số, không cần quá coi trọng." Tuy nói vậy, nhưng nàng rất trân trọng mạng sống của mình, chỉ là muốn thông qua những lời này để khuyên Đoạn Hinh Ninh sau này không nên quá đau lòng vì cái chết của nàng.

Đoạn Hinh Ninh vẫn chìm đắm trong cơn ác mộng vừa rồi, lòng bất an, nắm chặt tay nàng.

Lâm Thính muốn Đoạn Hinh Ninh kể lại giấc mộng đó, đừng kìm nén trong lòng mà tự hù dọa mình, vì thế nàng nói. "Trong mộng ta chết như thế nào?"

Đoạn Hinh Ninh sống chết cũng không chịu nói.

Nàng cũng không tiện ép Đoạn Hinh Ninh. "Khi nào ngươi muốn nói thì kể cho ta nghe."

Trước khi trời tối, xe ngựa đến dịch quán, Lâm Thính bước xuống trước. Vừa xuống, nàng đã thấy Đoạn Linh. Xung quanh nước mưa kết thành màn, Đoạn Linh đứng ở phía trước, tay cầm một chiếc ô giấy đỏ như máu, không để Cẩm Y Vệ che dù cho hắn.

Ngày mưa giăng mắc, vạn vật như chìm trong sương khói, khó mà nhìn rõ. Nhưng bộ thường phục màu đỏ của Đoạn Linh lại vô cùng nổi bật, khiến người ta chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra hắn.

Lâm Thính quay đầu lại nhìn Đoạn Hinh Ninh, thấy Chỉ Lan đang đỡ nàng xuống xe ngựa, có cả Cẩm Y Vệ che dù cho họ. Nàng một tay nhận chiếc dù từ tay một Cẩm Y Vệ, tay kia vén váy rồi bước về phía Đoạn Linh.

Đoạn Linh nghiêng đầu nhìn nàng.

Lâm Thính không trang điểm, mặt mày vẫn linh hoạt, dải lụa và tóc dài rủ xuống trước ngực. Bộ áo váy màu cam nhạt xòe ra, thấp thoáng dưới gấu váy là đôi hài thêu đang dẫm lên vũng nước mưa.

Ánh mắt hắn cuối cùng dừng lại ở chiếc dù giấy Lâm Thính đang cầm. Nàng thích dùng những thứ có màu sắc tương đồng với y phục, ngay cả chiếc dù giấy cũng là màu cam.

Đoạn Linh chậm rãi chớp mắt.

Hai bóng người càng lúc càng gần. Lâm Thính đi đến trước mặt Đoạn Linh, ngước lên, ánh mắt ý bảo hắn thu dù lại, đi vào dưới dù của nàng.

Khuôn mặt kiều diễm của Đoạn Linh dưới ánh sáng mờ ảo vô cùng bắt mắt, đôi môi đỏ, hàm răng trắng, tựa như được vẽ ra. Hắn nhìn Lâm Thính, dần dần, khóe mắt cong lên, bước vào dưới chiếc dù màu cam rực rỡ của nàng, rồi thu lại chiếc dù giấy đỏ như máu.

Đạp Tuyết Nê vừa vén rèm xe ngựa đã nhìn thấy cảnh này, hắn liếc mắt một cái rồi bước vào dịch quán.

Thái tử ngồi ở chiếc xe ngựa đầu tiên, ra ngoài muộn hơn Đoạn Linh nhưng sớm hơn Lâm Thính. Hắn không vào dịch quán ngay mà đứng ở cách đó không xa, chăm chú nhìn họ.

Lâm Thính cảm nhận được ánh mắt đó và cũng nhìn qua.

Tuy nhiên, Lâm Thính phát hiện hắn không nhìn bọn họ, mà là nhìn Đoạn Hinh Ninh đang đứng phía sau.

Ánh mắt của Thái tử dường như vẫn dừng lại ở phần eo hơi nhô ra của Đoạn Hinh Ninh. Đứa bé trong bụng nàng đã được hơn ba tháng, bụng đã hơi lộ rõ. Người có mắt tinh tường có thể nhận ra, Lâm Thính lặng lẽ dịch người, che khuất Đoạn Hinh Ninh.

Thái tử lúc này mới liếc nhìn Lâm Thính, rồi thu lại ánh mắt, sải bước vào dịch quán.

Việc Đoạn Hinh Ninh đến An Thành Thái tử cũng biết, nhưng hắn không rõ vì sao nàng lại đến An Thành. Hắn muốn qua mặt nhị ca của nàng, Chỉ huy thiêm sự Cẩm Y Vệ, Đoạn Linh để điều tra tin tức về nàng là chuyện cực kỳ khó khăn.

Hơn nữa, toàn bộ triều đình đều nằm dưới sự giám sát của Cẩm Y Vệ, bao gồm cả hắn. Nghĩ đến đây, Thái tử cau mày tỏ vẻ bất mãn, nhưng rất nhanh sau đó lại kìm nén, mặt không đổi sắc nói chuyện với người của dịch quán, không lấy thế đè người nhưng cũng không mất đi phong thái.

 

Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao HTác giả: Quân Tử SinhTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTông miếu uy nghiêm, trang trọng, bầu không khí nặng nề bao trùm. Mùi hương trầm, hương nến ngưng đọng, quẩn quanh bên người Lâm Thính. Lâm Thính lặng lẽ quỳ trên tấm đệm bồ đoàn, ánh mắt bình thản nhìn những tấm bài vị được khắc tên khác nhau đặt trên án thờ. Kể từ khi xuyên không, cô vẫn không thể tin được mình lại nhập vào thế giới của một quyển truyện “cấm” nổi tiếng trên mạng. Toàn bộ nội dung của truyện, đến 90% chỉ miêu tả chi tiết cảnh ân ái nóng bỏng giữa nam và nữ chính, từ cửa sổ tới rừng cây, từ trong nhà tới ngoài trời, đủ mọi tư thế quái dị. Ngày đó đọc truyện, Lâm Thính chỉ biết trợn mắt há hốc mồm. Giờ đây, chính cô lại là một mảnh ghép của thế giới ấy, hương vị đột nhiên thay đổi. Cô không thể tưởng tượng nổi cảm giác chứng kiến những cảnh “đông cung” sống động diễn ra ngay bên cạnh mình sẽ như thế nào. Lâm Thính là người xuyên không, nhưng mãi đến hai năm trước mới thức tỉnh, khôi phục lại ký ức và nhớ ra cốt truyện gốc. Trước đó, cô sống như một  NPC  (nhân vật… Lâm Thính thu lại ánh mắt và suy nghĩ. Đột nhiên, Đoạn Hinh Ninh dường như gặp ác mộng, đôi lông mày xinh đẹp nhíu lại, miệng lẩm bẩm gì đó, hai tay nắm chặt vạt áo của Lâm Thính.Thấy vậy, Lâm Thính không để Đoạn Hinh Ninh ngủ tiếp. "Đoạn Lệnh Uẩn, muội tỉnh dậy đi."Đoạn Hinh Ninh tỉnh giấc, mồ hôi đầm đìa.Trời lạnh mà ra mồ hôi thì phải lau ngay, nếu không sẽ dễ sinh bệnh. Lâm Thính vội lấy khăn lau mồ hôi cho Đoạn Hinh Ninh. "Muội gặp ác mộng sao?""Ta mơ thấy ngươi ..." Đoạn Hinh Ninh vừa tỉnh ngủ, giọng nói hơi khàn. Nói được nửa câu, nàng bắt đầu nức nở. "Ta mơ thấy ngươi đi rồi."Lâm Thính nghe nàng nức nở, không hiểu nguyên do. "Ta có thể đi đâu được chứ?"Rất nhanh, Lâm Thính hiểu ra. "Đi rồi" mà Đoạn Hinh Ninh nói hẳn là "chết rồi". Nàng nói thẳng. "Ta hiểu rồi, ý ngươi là mơ thấy ta đã chết đúng không?"Đoạn Hinh Ninh sợ quỷ thần nghe thấy, vội che miệng Lâm Thính lại, mắt vẫn còn đỏ hoe. "Không được tùy tiện nói từ này." Vừa nãy nàng cũng vì quá sợ hãi nên mới lỡ lời.Thời hiện đại vẫn còn người kiêng kị nhắc đến từ "chết", huống chi là người thời cổ đại.Nhưng Lâm Thính muốn cho họ một liều thuốc phòng ngừa. Dù không thể ám chỉ cho họ biết sau khi chết sẽ sống lại, nhưng nàng có thể nhân cơ hội này để tâm sự với họ về những chuyện liên quan đến "cái chết".Chỉ Lan đồng tình với cô nương nhà mình, lắc đầu với Lâm Thính. "Tam cô nương nói đúng, người đừng nói nữa." Nàng tiếp tục an ủi Đoạn Hinh Ninh. "Tam cô nương, mộng và thực đều trái ngược nhau, thiếu phu nhân sẽ bình an vô sự thôi."Lâm Thính gỡ tay Đoạn Hinh Ninh ra."Sinh tử có số, không cần quá coi trọng." Tuy nói vậy, nhưng nàng rất trân trọng mạng sống của mình, chỉ là muốn thông qua những lời này để khuyên Đoạn Hinh Ninh sau này không nên quá đau lòng vì cái chết của nàng.Đoạn Hinh Ninh vẫn chìm đắm trong cơn ác mộng vừa rồi, lòng bất an, nắm chặt tay nàng.Lâm Thính muốn Đoạn Hinh Ninh kể lại giấc mộng đó, đừng kìm nén trong lòng mà tự hù dọa mình, vì thế nàng nói. "Trong mộng ta chết như thế nào?"Đoạn Hinh Ninh sống chết cũng không chịu nói.Nàng cũng không tiện ép Đoạn Hinh Ninh. "Khi nào ngươi muốn nói thì kể cho ta nghe."Trước khi trời tối, xe ngựa đến dịch quán, Lâm Thính bước xuống trước. Vừa xuống, nàng đã thấy Đoạn Linh. Xung quanh nước mưa kết thành màn, Đoạn Linh đứng ở phía trước, tay cầm một chiếc ô giấy đỏ như máu, không để Cẩm Y Vệ che dù cho hắn.Ngày mưa giăng mắc, vạn vật như chìm trong sương khói, khó mà nhìn rõ. Nhưng bộ thường phục màu đỏ của Đoạn Linh lại vô cùng nổi bật, khiến người ta chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra hắn.Lâm Thính quay đầu lại nhìn Đoạn Hinh Ninh, thấy Chỉ Lan đang đỡ nàng xuống xe ngựa, có cả Cẩm Y Vệ che dù cho họ. Nàng một tay nhận chiếc dù từ tay một Cẩm Y Vệ, tay kia vén váy rồi bước về phía Đoạn Linh.Đoạn Linh nghiêng đầu nhìn nàng.Lâm Thính không trang điểm, mặt mày vẫn linh hoạt, dải lụa và tóc dài rủ xuống trước ngực. Bộ áo váy màu cam nhạt xòe ra, thấp thoáng dưới gấu váy là đôi hài thêu đang dẫm lên vũng nước mưa.Ánh mắt hắn cuối cùng dừng lại ở chiếc dù giấy Lâm Thính đang cầm. Nàng thích dùng những thứ có màu sắc tương đồng với y phục, ngay cả chiếc dù giấy cũng là màu cam.Đoạn Linh chậm rãi chớp mắt.Hai bóng người càng lúc càng gần. Lâm Thính đi đến trước mặt Đoạn Linh, ngước lên, ánh mắt ý bảo hắn thu dù lại, đi vào dưới dù của nàng.Khuôn mặt kiều diễm của Đoạn Linh dưới ánh sáng mờ ảo vô cùng bắt mắt, đôi môi đỏ, hàm răng trắng, tựa như được vẽ ra. Hắn nhìn Lâm Thính, dần dần, khóe mắt cong lên, bước vào dưới chiếc dù màu cam rực rỡ của nàng, rồi thu lại chiếc dù giấy đỏ như máu.Đạp Tuyết Nê vừa vén rèm xe ngựa đã nhìn thấy cảnh này, hắn liếc mắt một cái rồi bước vào dịch quán.Thái tử ngồi ở chiếc xe ngựa đầu tiên, ra ngoài muộn hơn Đoạn Linh nhưng sớm hơn Lâm Thính. Hắn không vào dịch quán ngay mà đứng ở cách đó không xa, chăm chú nhìn họ.Lâm Thính cảm nhận được ánh mắt đó và cũng nhìn qua.Tuy nhiên, Lâm Thính phát hiện hắn không nhìn bọn họ, mà là nhìn Đoạn Hinh Ninh đang đứng phía sau.Ánh mắt của Thái tử dường như vẫn dừng lại ở phần eo hơi nhô ra của Đoạn Hinh Ninh. Đứa bé trong bụng nàng đã được hơn ba tháng, bụng đã hơi lộ rõ. Người có mắt tinh tường có thể nhận ra, Lâm Thính lặng lẽ dịch người, che khuất Đoạn Hinh Ninh.Thái tử lúc này mới liếc nhìn Lâm Thính, rồi thu lại ánh mắt, sải bước vào dịch quán.Việc Đoạn Hinh Ninh đến An Thành Thái tử cũng biết, nhưng hắn không rõ vì sao nàng lại đến An Thành. Hắn muốn qua mặt nhị ca của nàng, Chỉ huy thiêm sự Cẩm Y Vệ, Đoạn Linh để điều tra tin tức về nàng là chuyện cực kỳ khó khăn.Hơn nữa, toàn bộ triều đình đều nằm dưới sự giám sát của Cẩm Y Vệ, bao gồm cả hắn. Nghĩ đến đây, Thái tử cau mày tỏ vẻ bất mãn, nhưng rất nhanh sau đó lại kìm nén, mặt không đổi sắc nói chuyện với người của dịch quán, không lấy thế đè người nhưng cũng không mất đi phong thái. 

Chương 398