Sờ sờ túi, ai~ thuốc lá hết rồi, xem ra lại phải đi quãng đường dài mới mua được. Bạch Vĩnh không có mục đích đi đi lại lại trong khu vườn, quả nhiên là người có tiền, ngay cả khu vườn nhỏ này cũng đã ngang với tiêu chuẩn công viên quốc gia, nhất định tốn không ít tiền, cần gì phải làm thế chứ, thật quá lãng phí, số tiền này hẳn có thể mua được không ít thuốc lá ha. Bạch Vĩnh vừa đi vừa nghĩ tới nghĩ lui, bỗng nhìn thấy xa xa một người đang chậm rãi đi tới, bộ dáng lom khom liếc mắt một cái đã biết là ai, hôm nay thật là “may mắn”, Bạch Vĩnh cười khổ một chút sau đó liền thay bằng bộ mặt lưu manh tươi cười nghênh đón: “A, ông, không ngờ lại gặp ông ở đây, thời tiết hôm nay thật đẹp, ông ra ngoài đi dạo hả?” “Chát!” Một âm thanh trong trẻo bỗng vang lên trong khu vườn yên tĩnh, khuôn mặt trắng nõn của Bạch Vĩnh ngay lập tức hiện lên hồng ấn hình năm ngón tay. “Phi! Cái từ ‘ông’ là để cho con chó như mày gọi sao? Cút ngay?” Vừa nói ông vừa cầm cây ba toong đẩy Bạch Vĩnh ra. Cái tát hết…
Chương 53
Cứu ThụcTác giả: Thượng Quan Tử ĐanTruyện Đam MỹSờ sờ túi, ai~ thuốc lá hết rồi, xem ra lại phải đi quãng đường dài mới mua được. Bạch Vĩnh không có mục đích đi đi lại lại trong khu vườn, quả nhiên là người có tiền, ngay cả khu vườn nhỏ này cũng đã ngang với tiêu chuẩn công viên quốc gia, nhất định tốn không ít tiền, cần gì phải làm thế chứ, thật quá lãng phí, số tiền này hẳn có thể mua được không ít thuốc lá ha. Bạch Vĩnh vừa đi vừa nghĩ tới nghĩ lui, bỗng nhìn thấy xa xa một người đang chậm rãi đi tới, bộ dáng lom khom liếc mắt một cái đã biết là ai, hôm nay thật là “may mắn”, Bạch Vĩnh cười khổ một chút sau đó liền thay bằng bộ mặt lưu manh tươi cười nghênh đón: “A, ông, không ngờ lại gặp ông ở đây, thời tiết hôm nay thật đẹp, ông ra ngoài đi dạo hả?” “Chát!” Một âm thanh trong trẻo bỗng vang lên trong khu vườn yên tĩnh, khuôn mặt trắng nõn của Bạch Vĩnh ngay lập tức hiện lên hồng ấn hình năm ngón tay. “Phi! Cái từ ‘ông’ là để cho con chó như mày gọi sao? Cút ngay?” Vừa nói ông vừa cầm cây ba toong đẩy Bạch Vĩnh ra. Cái tát hết… “Tên ngươi là gì?” Cách một tầng lụa mỏng, Bạch Vĩnh ngồi trên chiếc giường gỗ đàn, lẳng lặng chờ đợi câu trả lời của nam tử trên giường.“…” Im lặng một lúc lâu, Đoạn Dịch chỉ ngơ ngác nhìn nam nhân trước mắt.Lần đầu tiên chăm chú quan sát ngươi… thì ra, hai tròng mắt của ngươi không phải do u ám mà nhìn như bi thương, mà là ngược lại, do bi thương mà trở nên u ám.Ngồi hồi lâu, Bạch Vĩnh chậm rãi quay đầu, tuy nhìn không rõ người trong rèm kia, nhưng người đó lại nhìn thấy nhất cử nhất động của hắn: “Xin lỗi, ta đã quên, ngươi không thể nói chuyện.”Chậm rãi đứng dậy, kéo tấm rèm tuy mỏng nhưng lại vô cùng nặng nề kia ra, Bạch Vĩnh nhìn thấy nam tử nằm trên giường, trong hai tròng mắt, chỉ nhìn thấy sự bình tĩnh cùng… lạnh lùng.“Hoàng tuyền bích lạc nhân hà tạiNgọc vũ quỳnh lâu mộng dĩ hà…Không biết vì sao, nhìn thấy ngươi, ta lại nghĩ tới hai câu thơ này…” Bạch Vĩnh cười khổ một cái: “Từ giờ, ngươi sẽ tên là Dĩ Hà…”Nam sủng, Dĩ Hà… nếu thân phận đã định, như vậy ta đáng phải thực hiện nghĩa vụcủa mình rồi…Đoạn Dịch chậm rãi cởi áo ra, rồi ngồi dựa vào Bạch Vĩnh.“Hả! Ngươi làm gì…” Nhìn nam tử đang dựa sát vào mình, Bạch Vĩnh bối rối đẩy hắn ra, vội vàng đứng dậy tựa vào tường.“Vũ Văn thiếu gia, không… Hầu gia, sao vậy?” Bỗng nhiên một thiên niên tầm mười lăm mười sáu tuổi chạy vào, vội vàng dìu Bạch Vĩnh đang có chút phát run.“Cảm… cảm giác thật ghê tởm…” Hai tay đặt lên vai thiếu niên, Bạch Vĩnh cảm thấy từng đợt nôn mửa đang kéo tới ồ ạt.“Người đâu, mau dìu thiếu gia ra ngoài.” Thiếu niên bối rối kêu thị nữ tới chậm rãi dìu Bạch Vĩnh đi ra.Rốt cuộc chuyện gì xảy ra… Đoạn Dịch kinh ngạc nhìn Bạch Vĩnh, mình chỉ mới đụng vào hắn thôi mà, tại sao hắn lại ghê tởm như thế.“Chát…” Thanh âm chói tai cùng cảm giác đau đớn bỏng rát lôi kéo Đoạn Dịch về với hiện tại, mùi máu tanh nồng trong miệng chậm rãi tràn ra.Có người dám đánh ta sao?Đoạn Dịch lạnh lẽo nhìn thiếu niên trước mắt, nhưng lại phát hiện thiếu niên này đang lạnh lùng nhìn mình.“Ta chưa từng thấy một người hạ tiện như ngươi, dám chủ động như vậy.” Nhìn Đoạn Dịch, đôi mắt thiếu niên tràn ngập căm hận cùng khinh thường: “Các ngươi tẩy rửa cho hắn một chút.” Sau đó liền tức khắc quay người rời đi
“Tên ngươi là gì?” Cách một tầng lụa mỏng, Bạch Vĩnh ngồi trên chiếc giường gỗ đàn, lẳng lặng chờ đợi câu trả lời của nam tử trên giường.
“…” Im lặng một lúc lâu, Đoạn Dịch chỉ ngơ ngác nhìn nam nhân trước mắt.
Lần đầu tiên chăm chú quan sát ngươi… thì ra, hai tròng mắt của ngươi không phải do u ám mà nhìn như bi thương, mà là ngược lại, do bi thương mà trở nên u ám.
Ngồi hồi lâu, Bạch Vĩnh chậm rãi quay đầu, tuy nhìn không rõ người trong rèm kia, nhưng người đó lại nhìn thấy nhất cử nhất động của hắn: “Xin lỗi, ta đã quên, ngươi không thể nói chuyện.”
Chậm rãi đứng dậy, kéo tấm rèm tuy mỏng nhưng lại vô cùng nặng nề kia ra, Bạch Vĩnh nhìn thấy nam tử nằm trên giường, trong hai tròng mắt, chỉ nhìn thấy sự bình tĩnh cùng… lạnh lùng.
“Hoàng tuyền bích lạc nhân hà tại
Ngọc vũ quỳnh lâu mộng dĩ hà…
Không biết vì sao, nhìn thấy ngươi, ta lại nghĩ tới hai câu thơ này…” Bạch Vĩnh cười khổ một cái: “Từ giờ, ngươi sẽ tên là Dĩ Hà…”
Nam sủng, Dĩ Hà… nếu thân phận đã định, như vậy ta đáng phải thực hiện nghĩa vụcủa mình rồi…
Đoạn Dịch chậm rãi cởi áo ra, rồi ngồi dựa vào Bạch Vĩnh.
“Hả! Ngươi làm gì…” Nhìn nam tử đang dựa sát vào mình, Bạch Vĩnh bối rối đẩy hắn ra, vội vàng đứng dậy tựa vào tường.
“Vũ Văn thiếu gia, không… Hầu gia, sao vậy?” Bỗng nhiên một thiên niên tầm mười lăm mười sáu tuổi chạy vào, vội vàng dìu Bạch Vĩnh đang có chút phát run.
“Cảm… cảm giác thật ghê tởm…” Hai tay đặt lên vai thiếu niên, Bạch Vĩnh cảm thấy từng đợt nôn mửa đang kéo tới ồ ạt.
“Người đâu, mau dìu thiếu gia ra ngoài.” Thiếu niên bối rối kêu thị nữ tới chậm rãi dìu Bạch Vĩnh đi ra.
Rốt cuộc chuyện gì xảy ra… Đoạn Dịch kinh ngạc nhìn Bạch Vĩnh, mình chỉ mới đụng vào hắn thôi mà, tại sao hắn lại ghê tởm như thế.
“Chát…” Thanh âm chói tai cùng cảm giác đau đớn bỏng rát lôi kéo Đoạn Dịch về với hiện tại, mùi máu tanh nồng trong miệng chậm rãi tràn ra.
Có người dám đánh ta sao?
Đoạn Dịch lạnh lẽo nhìn thiếu niên trước mắt, nhưng lại phát hiện thiếu niên này đang lạnh lùng nhìn mình.
“Ta chưa từng thấy một người hạ tiện như ngươi, dám chủ động như vậy.” Nhìn Đoạn Dịch, đôi mắt thiếu niên tràn ngập căm hận cùng khinh thường: “Các ngươi tẩy rửa cho hắn một chút.” Sau đó liền tức khắc quay người rời đi
Cứu ThụcTác giả: Thượng Quan Tử ĐanTruyện Đam MỹSờ sờ túi, ai~ thuốc lá hết rồi, xem ra lại phải đi quãng đường dài mới mua được. Bạch Vĩnh không có mục đích đi đi lại lại trong khu vườn, quả nhiên là người có tiền, ngay cả khu vườn nhỏ này cũng đã ngang với tiêu chuẩn công viên quốc gia, nhất định tốn không ít tiền, cần gì phải làm thế chứ, thật quá lãng phí, số tiền này hẳn có thể mua được không ít thuốc lá ha. Bạch Vĩnh vừa đi vừa nghĩ tới nghĩ lui, bỗng nhìn thấy xa xa một người đang chậm rãi đi tới, bộ dáng lom khom liếc mắt một cái đã biết là ai, hôm nay thật là “may mắn”, Bạch Vĩnh cười khổ một chút sau đó liền thay bằng bộ mặt lưu manh tươi cười nghênh đón: “A, ông, không ngờ lại gặp ông ở đây, thời tiết hôm nay thật đẹp, ông ra ngoài đi dạo hả?” “Chát!” Một âm thanh trong trẻo bỗng vang lên trong khu vườn yên tĩnh, khuôn mặt trắng nõn của Bạch Vĩnh ngay lập tức hiện lên hồng ấn hình năm ngón tay. “Phi! Cái từ ‘ông’ là để cho con chó như mày gọi sao? Cút ngay?” Vừa nói ông vừa cầm cây ba toong đẩy Bạch Vĩnh ra. Cái tát hết… “Tên ngươi là gì?” Cách một tầng lụa mỏng, Bạch Vĩnh ngồi trên chiếc giường gỗ đàn, lẳng lặng chờ đợi câu trả lời của nam tử trên giường.“…” Im lặng một lúc lâu, Đoạn Dịch chỉ ngơ ngác nhìn nam nhân trước mắt.Lần đầu tiên chăm chú quan sát ngươi… thì ra, hai tròng mắt của ngươi không phải do u ám mà nhìn như bi thương, mà là ngược lại, do bi thương mà trở nên u ám.Ngồi hồi lâu, Bạch Vĩnh chậm rãi quay đầu, tuy nhìn không rõ người trong rèm kia, nhưng người đó lại nhìn thấy nhất cử nhất động của hắn: “Xin lỗi, ta đã quên, ngươi không thể nói chuyện.”Chậm rãi đứng dậy, kéo tấm rèm tuy mỏng nhưng lại vô cùng nặng nề kia ra, Bạch Vĩnh nhìn thấy nam tử nằm trên giường, trong hai tròng mắt, chỉ nhìn thấy sự bình tĩnh cùng… lạnh lùng.“Hoàng tuyền bích lạc nhân hà tạiNgọc vũ quỳnh lâu mộng dĩ hà…Không biết vì sao, nhìn thấy ngươi, ta lại nghĩ tới hai câu thơ này…” Bạch Vĩnh cười khổ một cái: “Từ giờ, ngươi sẽ tên là Dĩ Hà…”Nam sủng, Dĩ Hà… nếu thân phận đã định, như vậy ta đáng phải thực hiện nghĩa vụcủa mình rồi…Đoạn Dịch chậm rãi cởi áo ra, rồi ngồi dựa vào Bạch Vĩnh.“Hả! Ngươi làm gì…” Nhìn nam tử đang dựa sát vào mình, Bạch Vĩnh bối rối đẩy hắn ra, vội vàng đứng dậy tựa vào tường.“Vũ Văn thiếu gia, không… Hầu gia, sao vậy?” Bỗng nhiên một thiên niên tầm mười lăm mười sáu tuổi chạy vào, vội vàng dìu Bạch Vĩnh đang có chút phát run.“Cảm… cảm giác thật ghê tởm…” Hai tay đặt lên vai thiếu niên, Bạch Vĩnh cảm thấy từng đợt nôn mửa đang kéo tới ồ ạt.“Người đâu, mau dìu thiếu gia ra ngoài.” Thiếu niên bối rối kêu thị nữ tới chậm rãi dìu Bạch Vĩnh đi ra.Rốt cuộc chuyện gì xảy ra… Đoạn Dịch kinh ngạc nhìn Bạch Vĩnh, mình chỉ mới đụng vào hắn thôi mà, tại sao hắn lại ghê tởm như thế.“Chát…” Thanh âm chói tai cùng cảm giác đau đớn bỏng rát lôi kéo Đoạn Dịch về với hiện tại, mùi máu tanh nồng trong miệng chậm rãi tràn ra.Có người dám đánh ta sao?Đoạn Dịch lạnh lẽo nhìn thiếu niên trước mắt, nhưng lại phát hiện thiếu niên này đang lạnh lùng nhìn mình.“Ta chưa từng thấy một người hạ tiện như ngươi, dám chủ động như vậy.” Nhìn Đoạn Dịch, đôi mắt thiếu niên tràn ngập căm hận cùng khinh thường: “Các ngươi tẩy rửa cho hắn một chút.” Sau đó liền tức khắc quay người rời đi