Tác giả:

Tông miếu uy nghiêm, trang trọng, bầu không khí nặng nề bao trùm. Mùi hương trầm, hương nến ngưng đọng, quẩn quanh bên người Lâm Thính. Lâm Thính lặng lẽ quỳ trên tấm đệm bồ đoàn, ánh mắt bình thản nhìn những tấm bài vị được khắc tên khác nhau đặt trên án thờ. Kể từ khi xuyên không, cô vẫn không thể tin được mình lại nhập vào thế giới của một quyển truyện “cấm” nổi tiếng trên mạng. Toàn bộ nội dung của truyện, đến 90% chỉ miêu tả chi tiết cảnh ân ái nóng bỏng giữa nam và nữ chính, từ cửa sổ tới rừng cây, từ trong nhà tới ngoài trời, đủ mọi tư thế quái dị. Ngày đó đọc truyện, Lâm Thính chỉ biết trợn mắt há hốc mồm. Giờ đây, chính cô lại là một mảnh ghép của thế giới ấy, hương vị đột nhiên thay đổi. Cô không thể tưởng tượng nổi cảm giác chứng kiến những cảnh “đông cung” sống động diễn ra ngay bên cạnh mình sẽ như thế nào. Lâm Thính là người xuyên không, nhưng mãi đến hai năm trước mới thức tỉnh, khôi phục lại ký ức và nhớ ra cốt truyện gốc. Trước đó, cô sống như một  NPC  (nhân vật…

Chương 462

Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao HTác giả: Quân Tử SinhTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTông miếu uy nghiêm, trang trọng, bầu không khí nặng nề bao trùm. Mùi hương trầm, hương nến ngưng đọng, quẩn quanh bên người Lâm Thính. Lâm Thính lặng lẽ quỳ trên tấm đệm bồ đoàn, ánh mắt bình thản nhìn những tấm bài vị được khắc tên khác nhau đặt trên án thờ. Kể từ khi xuyên không, cô vẫn không thể tin được mình lại nhập vào thế giới của một quyển truyện “cấm” nổi tiếng trên mạng. Toàn bộ nội dung của truyện, đến 90% chỉ miêu tả chi tiết cảnh ân ái nóng bỏng giữa nam và nữ chính, từ cửa sổ tới rừng cây, từ trong nhà tới ngoài trời, đủ mọi tư thế quái dị. Ngày đó đọc truyện, Lâm Thính chỉ biết trợn mắt há hốc mồm. Giờ đây, chính cô lại là một mảnh ghép của thế giới ấy, hương vị đột nhiên thay đổi. Cô không thể tưởng tượng nổi cảm giác chứng kiến những cảnh “đông cung” sống động diễn ra ngay bên cạnh mình sẽ như thế nào. Lâm Thính là người xuyên không, nhưng mãi đến hai năm trước mới thức tỉnh, khôi phục lại ký ức và nhớ ra cốt truyện gốc. Trước đó, cô sống như một  NPC  (nhân vật…  Món điểm tâm ấy ăn thì ngon thật, nhưng giá cũng đắt đến giật mình. Vỏn vẹn vài lượng bạc chỉ mua được từng ấy miếng, tính ra mỗi miếng nhỏ bằng ngón tay đã tốn một lượng bạc trắng. Lâm Thính ăn mà vừa khoái khẩu lại vừa xót xa.Theo ý nàng, Đoạn Linh đã mở hộp điểm tâm, cầm lấy một miếng và nếm thử.Lâm Thính dõi mắt nhìn hắn không chớp.Đoạn Linh đưa miếng điểm tâm lại cho nàng: “Ngon lắm, ngươi có muốn thử một miếng không?”“Không hay lắm đâu, đây là nương ta cố tình sai người đi mua cho ngươi. ” Mồm thì nói vậy, nhưng tay nàng đã thò vào hộp điểm tâm từ lúc nào.Đoạn Linh biết từ Lâm phủ đến Quốc Tử Giám mất hơn một canh giờ, quãng đường này quả là xa xôi: “Không sao, ngươi đi xe ngựa hơn một canh giờ đến đây, chắc cũng đói rồi.”Lâm Thính há miệng, nuốt chửng một miếng điểm tâm: “Vậy ta không khách sáo nữa.” Ăn xong miếng đó, nàng chậm rãi giơ một ngón tay lên: “Ta có thể ăn thêm một miếng nữa không? Vừa nãy ta ăn vội quá, chẳng kịp nếm được vị gì.”Hắn thừa biết đây là cái cớ để nàng tiếp tục ăn, nhưng không hề vạch trần: “Được.”Đúng lúc này, vài học sinh quen biết Đoạn Linh đi qua cổng Quốc Tử Giám, thấy bọn họ liền tiến tới chào hỏi: “Đoạn huynh.”Đoạn Linh gật đầu đáp lại.Một người trong số đó nhìn về phía Lâm Thính: “Vị tiểu thư đây là?” Phùng phu nhân và muội muội Đoạn Hinh Ninh của Đoạn Linh họ đều đã gặp qua, nên không lầm lẫn rằng thiếu nữ trước mắt là em gái hắn.Lâm Thính trong miệng còn đầy điểm tâm, chưa thể mở lời, sợ vừa nói chuyện sẽ phun bánh vụn ra ngoài. Nàng cố gắng nuốt xuống, nhưng vì miếng này quá lớn lại không có nước, trong miệng khô khốc, phải mất một lúc lâu mới xong.Đoạn Linh thần sắc tự nhiên, ôn hòa giới thiệu: “Nàng là bạn thân của xá muội.”Mấy người học sinh nhìn nhau, nửa tin nửa ngờ. Bạn của muội muội hắn cớ gì lại phải vượt đường xa đến Quốc Tử Giám chỉ để đưa đồ ăn? Câu “yêu ai yêu cả đường đi” cũng chẳng thể áp dụng ở đây.E rằng Đoạn Linh nói nàng là bạn của muội muội chỉ là lời nói dối, giữa hai người đã có hôn ước mới là thật. Hắn không chối từ đồ nàng đưa, lại còn ăn ngon lành như vậy, nên khả năng này là rất cao. Trong kinh thành có rất nhiều người tầm mười ba, mười bốn tuổi đã đính hôn nhưng tạm thời chưa công khai.Họ nhìn Đoạn Linh và Lâm Thính bằng ánh mắt "chúng ta đều hiểu", ngoài miệng lại nói: “Thì ra là vậy. Chúng ta còn có việc, không quấy rầy hai vị nữa.”Lâm Thính cuối cùng cũng nuốt trôi miếng điểm tâm, nhận ra cái giá của sự tham ăn là suýt bị nghẹn.Nàng vuốt vuốt cổ họng, nhìn theo bóng lưng những người kia, hỏi Đoạn Linh: “Họ là đồng học của ngươi?” Sao nàng lại có cảm giác ánh mắt của họ lúc đi có chút gì đó kỳ lạ.“Ừm. Nhưng họ là ngoại ban sinh, còn ta là nội ban sinh, chúng ta chỉ gặp nhau vài lần.” Đoạn Linh vốn không thích kết giao bằng hữu, đối với tất cả những người cùng trường đều giữ thái độ lễ phép nhưng xa cách.Một tiếng chuông từ Quốc Tử Giám vang lên ba hồi. Lâm Thính đoán hắn sắp phải vào học, không muốn nán lại lâu: “Ta cũng nên về thôi.”Vừa dứt lời, trời đổ mưa như trút.Đoạn Linh đưa tay ra hứng những hạt mưa lớn như hạt đậu, những ngón tay hắn bị nước mưa b.ắ.n vào ửng hồng. Con ngựa của xe ngựa nhà Lâm Tam gia đứng trước cổng cũng bị giật mình, hoảng loạn. Đoạn Linh quay sang nói với Lâm Thính: “Trời mưa lớn quá, ngươi đợi tạnh bớt rồi hẵng đi?”Nàng kéo hắn vào dưới mái hiên của Quốc Tử Giám để tránh mưa: “Ta đâu thể vào trong Quốc Tử Giám?”Đoạn Linh buông tay xuống, nước theo kẽ ngón tay chảy nhỏ giọt. Hắn bình thản đáp: “Không sao, học chính sẽ hiểu cho. Hơn nữa, trở về khi trời mưa lớn rất nguy hiểm.” Nói xong, hắn nhờ người gác cổng đưa xe ngựa vào sân sau.Lâm Thính ngẩng đầu nhìn trời, mây đen vần vũ, rồi lại nhìn những sợi tóc mình bị ướt, thầm than xui xẻo. Nàng cùng nha hoàn và xa phu theo Đoạn Linh vào Quốc Tử Giám trú mưa.Đoạn Linh dẫn Lâm Thính dọc theo hành lang, đi đến một khách điện, để nàng ở lại đây tránh mưa.Nàng đón lấy chiếc khăn từ nha hoàn, lau đi những giọt nước đọng trên tóc: “Ngươi mau đi lên lớp đi, ta và họ ở đây đợi là được rồi.”“Nếu tan học mà trời vẫn mưa lớn thế này, ta sẽ đến tìm ngươi.” Hắn sai người lấy mấy chiếc dù, rồi tự cầm một chiếc và rời đi. 

 

Món điểm tâm ấy ăn thì ngon thật, nhưng giá cũng đắt đến giật mình. Vỏn vẹn vài lượng bạc chỉ mua được từng ấy miếng, tính ra mỗi miếng nhỏ bằng ngón tay đã tốn một lượng bạc trắng. Lâm Thính ăn mà vừa khoái khẩu lại vừa xót xa.

Theo ý nàng, Đoạn Linh đã mở hộp điểm tâm, cầm lấy một miếng và nếm thử.

Lâm Thính dõi mắt nhìn hắn không chớp.

Đoạn Linh đưa miếng điểm tâm lại cho nàng: “Ngon lắm, ngươi có muốn thử một miếng không?”

“Không hay lắm đâu, đây là nương ta cố tình sai người đi mua cho ngươi. ” Mồm thì nói vậy, nhưng tay nàng đã thò vào hộp điểm tâm từ lúc nào.

Đoạn Linh biết từ Lâm phủ đến Quốc Tử Giám mất hơn một canh giờ, quãng đường này quả là xa xôi: “Không sao, ngươi đi xe ngựa hơn một canh giờ đến đây, chắc cũng đói rồi.”

Lâm Thính há miệng, nuốt chửng một miếng điểm tâm: “Vậy ta không khách sáo nữa.” Ăn xong miếng đó, nàng chậm rãi giơ một ngón tay lên: “Ta có thể ăn thêm một miếng nữa không? Vừa nãy ta ăn vội quá, chẳng kịp nếm được vị gì.”

Hắn thừa biết đây là cái cớ để nàng tiếp tục ăn, nhưng không hề vạch trần: “Được.”

Đúng lúc này, vài học sinh quen biết Đoạn Linh đi qua cổng Quốc Tử Giám, thấy bọn họ liền tiến tới chào hỏi: “Đoạn huynh.”

Đoạn Linh gật đầu đáp lại.

Một người trong số đó nhìn về phía Lâm Thính: “Vị tiểu thư đây là?” Phùng phu nhân và muội muội Đoạn Hinh Ninh của Đoạn Linh họ đều đã gặp qua, nên không lầm lẫn rằng thiếu nữ trước mắt là em gái hắn.

Lâm Thính trong miệng còn đầy điểm tâm, chưa thể mở lời, sợ vừa nói chuyện sẽ phun bánh vụn ra ngoài. Nàng cố gắng nuốt xuống, nhưng vì miếng này quá lớn lại không có nước, trong miệng khô khốc, phải mất một lúc lâu mới xong.

Đoạn Linh thần sắc tự nhiên, ôn hòa giới thiệu: “Nàng là bạn thân của xá muội.”

Mấy người học sinh nhìn nhau, nửa tin nửa ngờ. Bạn của muội muội hắn cớ gì lại phải vượt đường xa đến Quốc Tử Giám chỉ để đưa đồ ăn? Câu “yêu ai yêu cả đường đi” cũng chẳng thể áp dụng ở đây.

E rằng Đoạn Linh nói nàng là bạn của muội muội chỉ là lời nói dối, giữa hai người đã có hôn ước mới là thật. Hắn không chối từ đồ nàng đưa, lại còn ăn ngon lành như vậy, nên khả năng này là rất cao. Trong kinh thành có rất nhiều người tầm mười ba, mười bốn tuổi đã đính hôn nhưng tạm thời chưa công khai.

Họ nhìn Đoạn Linh và Lâm Thính bằng ánh mắt "chúng ta đều hiểu", ngoài miệng lại nói: “Thì ra là vậy. Chúng ta còn có việc, không quấy rầy hai vị nữa.”

Lâm Thính cuối cùng cũng nuốt trôi miếng điểm tâm, nhận ra cái giá của sự tham ăn là suýt bị nghẹn.

Nàng vuốt vuốt cổ họng, nhìn theo bóng lưng những người kia, hỏi Đoạn Linh: “Họ là đồng học của ngươi?” Sao nàng lại có cảm giác ánh mắt của họ lúc đi có chút gì đó kỳ lạ.

“Ừm. Nhưng họ là ngoại ban sinh, còn ta là nội ban sinh, chúng ta chỉ gặp nhau vài lần.” Đoạn Linh vốn không thích kết giao bằng hữu, đối với tất cả những người cùng trường đều giữ thái độ lễ phép nhưng xa cách.

Một tiếng chuông từ Quốc Tử Giám vang lên ba hồi. Lâm Thính đoán hắn sắp phải vào học, không muốn nán lại lâu: “Ta cũng nên về thôi.”

Vừa dứt lời, trời đổ mưa như trút.

Đoạn Linh đưa tay ra hứng những hạt mưa lớn như hạt đậu, những ngón tay hắn bị nước mưa b.ắ.n vào ửng hồng. Con ngựa của xe ngựa nhà Lâm Tam gia đứng trước cổng cũng bị giật mình, hoảng loạn. Đoạn Linh quay sang nói với Lâm Thính: “Trời mưa lớn quá, ngươi đợi tạnh bớt rồi hẵng đi?”

Nàng kéo hắn vào dưới mái hiên của Quốc Tử Giám để tránh mưa: “Ta đâu thể vào trong Quốc Tử Giám?”

Đoạn Linh buông tay xuống, nước theo kẽ ngón tay chảy nhỏ giọt. Hắn bình thản đáp: “Không sao, học chính sẽ hiểu cho. Hơn nữa, trở về khi trời mưa lớn rất nguy hiểm.” Nói xong, hắn nhờ người gác cổng đưa xe ngựa vào sân sau.

Lâm Thính ngẩng đầu nhìn trời, mây đen vần vũ, rồi lại nhìn những sợi tóc mình bị ướt, thầm than xui xẻo. Nàng cùng nha hoàn và xa phu theo Đoạn Linh vào Quốc Tử Giám trú mưa.

Đoạn Linh dẫn Lâm Thính dọc theo hành lang, đi đến một khách điện, để nàng ở lại đây tránh mưa.

Nàng đón lấy chiếc khăn từ nha hoàn, lau đi những giọt nước đọng trên tóc: “Ngươi mau đi lên lớp đi, ta và họ ở đây đợi là được rồi.”

“Nếu tan học mà trời vẫn mưa lớn thế này, ta sẽ đến tìm ngươi.” Hắn sai người lấy mấy chiếc dù, rồi tự cầm một chiếc và rời đi.

 

Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao HTác giả: Quân Tử SinhTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTông miếu uy nghiêm, trang trọng, bầu không khí nặng nề bao trùm. Mùi hương trầm, hương nến ngưng đọng, quẩn quanh bên người Lâm Thính. Lâm Thính lặng lẽ quỳ trên tấm đệm bồ đoàn, ánh mắt bình thản nhìn những tấm bài vị được khắc tên khác nhau đặt trên án thờ. Kể từ khi xuyên không, cô vẫn không thể tin được mình lại nhập vào thế giới của một quyển truyện “cấm” nổi tiếng trên mạng. Toàn bộ nội dung của truyện, đến 90% chỉ miêu tả chi tiết cảnh ân ái nóng bỏng giữa nam và nữ chính, từ cửa sổ tới rừng cây, từ trong nhà tới ngoài trời, đủ mọi tư thế quái dị. Ngày đó đọc truyện, Lâm Thính chỉ biết trợn mắt há hốc mồm. Giờ đây, chính cô lại là một mảnh ghép của thế giới ấy, hương vị đột nhiên thay đổi. Cô không thể tưởng tượng nổi cảm giác chứng kiến những cảnh “đông cung” sống động diễn ra ngay bên cạnh mình sẽ như thế nào. Lâm Thính là người xuyên không, nhưng mãi đến hai năm trước mới thức tỉnh, khôi phục lại ký ức và nhớ ra cốt truyện gốc. Trước đó, cô sống như một  NPC  (nhân vật…  Món điểm tâm ấy ăn thì ngon thật, nhưng giá cũng đắt đến giật mình. Vỏn vẹn vài lượng bạc chỉ mua được từng ấy miếng, tính ra mỗi miếng nhỏ bằng ngón tay đã tốn một lượng bạc trắng. Lâm Thính ăn mà vừa khoái khẩu lại vừa xót xa.Theo ý nàng, Đoạn Linh đã mở hộp điểm tâm, cầm lấy một miếng và nếm thử.Lâm Thính dõi mắt nhìn hắn không chớp.Đoạn Linh đưa miếng điểm tâm lại cho nàng: “Ngon lắm, ngươi có muốn thử một miếng không?”“Không hay lắm đâu, đây là nương ta cố tình sai người đi mua cho ngươi. ” Mồm thì nói vậy, nhưng tay nàng đã thò vào hộp điểm tâm từ lúc nào.Đoạn Linh biết từ Lâm phủ đến Quốc Tử Giám mất hơn một canh giờ, quãng đường này quả là xa xôi: “Không sao, ngươi đi xe ngựa hơn một canh giờ đến đây, chắc cũng đói rồi.”Lâm Thính há miệng, nuốt chửng một miếng điểm tâm: “Vậy ta không khách sáo nữa.” Ăn xong miếng đó, nàng chậm rãi giơ một ngón tay lên: “Ta có thể ăn thêm một miếng nữa không? Vừa nãy ta ăn vội quá, chẳng kịp nếm được vị gì.”Hắn thừa biết đây là cái cớ để nàng tiếp tục ăn, nhưng không hề vạch trần: “Được.”Đúng lúc này, vài học sinh quen biết Đoạn Linh đi qua cổng Quốc Tử Giám, thấy bọn họ liền tiến tới chào hỏi: “Đoạn huynh.”Đoạn Linh gật đầu đáp lại.Một người trong số đó nhìn về phía Lâm Thính: “Vị tiểu thư đây là?” Phùng phu nhân và muội muội Đoạn Hinh Ninh của Đoạn Linh họ đều đã gặp qua, nên không lầm lẫn rằng thiếu nữ trước mắt là em gái hắn.Lâm Thính trong miệng còn đầy điểm tâm, chưa thể mở lời, sợ vừa nói chuyện sẽ phun bánh vụn ra ngoài. Nàng cố gắng nuốt xuống, nhưng vì miếng này quá lớn lại không có nước, trong miệng khô khốc, phải mất một lúc lâu mới xong.Đoạn Linh thần sắc tự nhiên, ôn hòa giới thiệu: “Nàng là bạn thân của xá muội.”Mấy người học sinh nhìn nhau, nửa tin nửa ngờ. Bạn của muội muội hắn cớ gì lại phải vượt đường xa đến Quốc Tử Giám chỉ để đưa đồ ăn? Câu “yêu ai yêu cả đường đi” cũng chẳng thể áp dụng ở đây.E rằng Đoạn Linh nói nàng là bạn của muội muội chỉ là lời nói dối, giữa hai người đã có hôn ước mới là thật. Hắn không chối từ đồ nàng đưa, lại còn ăn ngon lành như vậy, nên khả năng này là rất cao. Trong kinh thành có rất nhiều người tầm mười ba, mười bốn tuổi đã đính hôn nhưng tạm thời chưa công khai.Họ nhìn Đoạn Linh và Lâm Thính bằng ánh mắt "chúng ta đều hiểu", ngoài miệng lại nói: “Thì ra là vậy. Chúng ta còn có việc, không quấy rầy hai vị nữa.”Lâm Thính cuối cùng cũng nuốt trôi miếng điểm tâm, nhận ra cái giá của sự tham ăn là suýt bị nghẹn.Nàng vuốt vuốt cổ họng, nhìn theo bóng lưng những người kia, hỏi Đoạn Linh: “Họ là đồng học của ngươi?” Sao nàng lại có cảm giác ánh mắt của họ lúc đi có chút gì đó kỳ lạ.“Ừm. Nhưng họ là ngoại ban sinh, còn ta là nội ban sinh, chúng ta chỉ gặp nhau vài lần.” Đoạn Linh vốn không thích kết giao bằng hữu, đối với tất cả những người cùng trường đều giữ thái độ lễ phép nhưng xa cách.Một tiếng chuông từ Quốc Tử Giám vang lên ba hồi. Lâm Thính đoán hắn sắp phải vào học, không muốn nán lại lâu: “Ta cũng nên về thôi.”Vừa dứt lời, trời đổ mưa như trút.Đoạn Linh đưa tay ra hứng những hạt mưa lớn như hạt đậu, những ngón tay hắn bị nước mưa b.ắ.n vào ửng hồng. Con ngựa của xe ngựa nhà Lâm Tam gia đứng trước cổng cũng bị giật mình, hoảng loạn. Đoạn Linh quay sang nói với Lâm Thính: “Trời mưa lớn quá, ngươi đợi tạnh bớt rồi hẵng đi?”Nàng kéo hắn vào dưới mái hiên của Quốc Tử Giám để tránh mưa: “Ta đâu thể vào trong Quốc Tử Giám?”Đoạn Linh buông tay xuống, nước theo kẽ ngón tay chảy nhỏ giọt. Hắn bình thản đáp: “Không sao, học chính sẽ hiểu cho. Hơn nữa, trở về khi trời mưa lớn rất nguy hiểm.” Nói xong, hắn nhờ người gác cổng đưa xe ngựa vào sân sau.Lâm Thính ngẩng đầu nhìn trời, mây đen vần vũ, rồi lại nhìn những sợi tóc mình bị ướt, thầm than xui xẻo. Nàng cùng nha hoàn và xa phu theo Đoạn Linh vào Quốc Tử Giám trú mưa.Đoạn Linh dẫn Lâm Thính dọc theo hành lang, đi đến một khách điện, để nàng ở lại đây tránh mưa.Nàng đón lấy chiếc khăn từ nha hoàn, lau đi những giọt nước đọng trên tóc: “Ngươi mau đi lên lớp đi, ta và họ ở đây đợi là được rồi.”“Nếu tan học mà trời vẫn mưa lớn thế này, ta sẽ đến tìm ngươi.” Hắn sai người lấy mấy chiếc dù, rồi tự cầm một chiếc và rời đi. 

Chương 462