Phỉ Ngâm Mặc lần đầu tiên nhìn thấy Quý Lạc là ở sở cảnh sát. Khi đó ngồi cùng Quý Lạc là một vị quý công tử vốn có chút danh tiếng trong thương giới. Bộ dạng lớn lên nhìn không tồi, chính là mí mắt phù thũng, khóe miệng hời hợt, vừa nhìn liền hay do miệt mài quá nhiều. Người kia suy yếu tựa ở trên ghế, ngữ khí oán hận: “Ta muốn cáo hắn, ta muốn cáo hắn!” “Còn có khí lực nói chuyện? Thể lực không tệ nha!” .Ở bên cạnh, Quý Lạc với mái tóc vàng, cười nhạo một tiếng, lộ đầy răng nanh nhỏ. Mặc trên người kiện áo mỏng màu đen, che không được ít nhiều cảnh xuân lộ ra. Dây xích dài mảnh sáng lên trên sắc da nhưng thật ra đem thắt lưng nềm dẻo của cậu đè nén bất kham gập lại, sinh ra vài phần khiêu khích cùng với ý tứ hàm xúc mê hoặc. “Ngươi, ngươi!” Thấy Quý Lạc dáng dấp cợt nhả, người nọ càng tức giận đến xanh mặt, nghiêng đầu sang chỗ khác, thanh âm khàn khàn hướng Phỉ Ngâm Mặc rít gào nói: “Ta phải kiện đồ đê tiện này! Kiện hắn tội thương tổn người khác! Mại ***! Cho người ta bỏ tù hắn…

Chương 7

Dã Miêu Tuần Dưỡng PhápTác giả: Thanh La Phiến TửTruyện Đam MỹPhỉ Ngâm Mặc lần đầu tiên nhìn thấy Quý Lạc là ở sở cảnh sát. Khi đó ngồi cùng Quý Lạc là một vị quý công tử vốn có chút danh tiếng trong thương giới. Bộ dạng lớn lên nhìn không tồi, chính là mí mắt phù thũng, khóe miệng hời hợt, vừa nhìn liền hay do miệt mài quá nhiều. Người kia suy yếu tựa ở trên ghế, ngữ khí oán hận: “Ta muốn cáo hắn, ta muốn cáo hắn!” “Còn có khí lực nói chuyện? Thể lực không tệ nha!” .Ở bên cạnh, Quý Lạc với mái tóc vàng, cười nhạo một tiếng, lộ đầy răng nanh nhỏ. Mặc trên người kiện áo mỏng màu đen, che không được ít nhiều cảnh xuân lộ ra. Dây xích dài mảnh sáng lên trên sắc da nhưng thật ra đem thắt lưng nềm dẻo của cậu đè nén bất kham gập lại, sinh ra vài phần khiêu khích cùng với ý tứ hàm xúc mê hoặc. “Ngươi, ngươi!” Thấy Quý Lạc dáng dấp cợt nhả, người nọ càng tức giận đến xanh mặt, nghiêng đầu sang chỗ khác, thanh âm khàn khàn hướng Phỉ Ngâm Mặc rít gào nói: “Ta phải kiện đồ đê tiện này! Kiện hắn tội thương tổn người khác! Mại ***! Cho người ta bỏ tù hắn… “Nguyên lai là như vầy? Sao không nói sớm a!” Con mắt thiếu niên sáng lấp lánh, thản nhiên trên khuôn mặt xinh xắn lộ nét cười.Vươn đầu lưỡi nhỏ khêu gợi, đem vết tích tình sắc từng chút cuộn vào trong môi. Dường như chưa thỏa mãn còn khẽ l**m l**m khóe miệng.Phỉ Ngâm Mặc bất động thanh sắc quan sát nhất cử nhất động của cậu.Hiện tại cái tên tiểu gay này đích xác là rối loạn đi, trước đây hắn đối với bạn giường đều phóng túng, cởi mở, có lẽ nếm thử rất hứng thú đi. Tuy nhiên, hắn sẽ không tự mình thượng cậu.Quý Lạc l**m lấy từng chút, đầu chuyển dần qua súng ngắn bên cạnh, sau đó ngước đôi mắt mèo nhìn lên không nói gì ý muốn hỏi ý kiến hắn.Phỉ Ngâm Mặc gật đầu.Thiếu niên hiểu rõ khẽ cười, đem những chất lỏng trên thân súng kia l**m sạch. Cả khoảng thời gian không nói lời nào, láu lỉnh như con mèo nhỏ.Thế nên, khi Quý Lạc l**m sang ngón tay mình, Phỉ Ngâm Mặc cũng không ý thức được.Nhưng, đối phương nháy mắt quang mang càng ngày càng sáng. Nguyên bản chỉ là dùng đầu lưỡi cuốn lấy tay hắn, hoặc l**m quanh đốt xương, cuối cùng đã thẳng thắn đem cả ngón tay đều nuốt xuống phía dưới, bắt chước theo động tác khẩu giao, không ngừng l**m láp, c*n m*t. Một bên hút vào, một bên ngẩng lên khuôn mặt diễm lệ, dùng ánh mắt tràn đầy *** câu dẫn hắn.Thân thể có rất nhiều vùng nhạy cảm. Phỉ Ngâm Mặc hiện tại mới phát hiện, nguyên đến chính ngón tay mình cũng thập phần mẫn cảm. Một cỗ dòng điện rất nhỏ từ đầu ngón tay lan truyền khắp toàn thân hắn. Phỉ Ngâm Mặc híp híp mắt.“Cảnh quan, kỹ thuật của ta rất tốt, có thể miễn phí cho ngươi ngoạn thử a!” Mỹ thiếu niên nghiêng đầu, chớp mắt trêu chọc hắn, ha ha cười.Phỉ Ngâm Mặc không nói lời nào, chỉ ngoắc ngoắc ngón tay.Mắt mèo thiếu niên nịnh nọt đến gần hắn.Phỉ Ngâm Mặc giơ chân, một cước đạp vào bả vai Quý Lạc, đá cậu ra cách đó không xa.Quý Lạc đặt mông ngồi dưới đất, trợn mắt há mồm nhìn nam nhân, sau đó con mắt ‘vụt’ cái sáng ngời, kinh hỉ hét to: “Ngao, con mẹ nó, ngươi quá nữ vương! Oa Oa!”Quý Lạc ôm chân nam nhân: “Cảnh quan đại nhân, mau đem số điện thoại của ngươi nói cho ta biết a!”Phỉ Ngâm Mặc không để ý tới, định xoay người bỏ đi, lại bị Quý Lạc hai tay tinh tế gắt gao ôm lấy cẳng chân.Hắn nhíu mày, thuận miệng đọc cho thiếu niên một chuỗi chữ số.Quý Lạc mừng rỡ như điên bấm bấm bàn phím, nhanh tay lưu lào trong máy.Phỉ Ngâm Mặc hừ lạnh, nhấc chân liền đi, quay đầu lại trùng hợp thấy Lan Hiên từ phòng giám định đi ra.Đối phương đã thay một bộ áo pháp y, bạch sắc trường bào sạch sẽ, nổi bật lên dáng người cao ngất mà xinh đẹp. Trong tay đem theo túi nhựa lớn màu đen, hình như rất nặng. Túi kéo lê trên mặt đất đã vài mét, loang lổ vết máu rơi trên hành lang.Lan Hiên cùng hắn tầm mắt gặp nhau giữa không trung.“Lễ vật kia của ngươi ta rất thích.” Lan Hiên đối Phỉ Ngâm Mặc gật đầu cười, rồi mới tiếp tục đem theo túi nhựa màu đen, ưu nhã bước về phía trước, chỉ để lại một đường máu dài uốn lượn.Phỉ Ngâm Mặc mắt nhìn túi nhựa dáng vẻ hình người đó, nhún nhún vai, đem súng cất vào chỗ cũ, đi xuống thang lầu. . . . .Kì thật, ta yêu nhất chính là BT Lan mỹ nhân, thực sự quá BT quá mị hoặc =///=

“Nguyên lai là như vầy? Sao không nói sớm a!” Con mắt thiếu niên sáng lấp lánh, thản nhiên trên khuôn mặt xinh xắn lộ nét cười.

Vươn đầu lưỡi nhỏ khêu gợi, đem vết tích tình sắc từng chút cuộn vào trong môi. Dường như chưa thỏa mãn còn khẽ l**m l**m khóe miệng.

Phỉ Ngâm Mặc bất động thanh sắc quan sát nhất cử nhất động của cậu.

Hiện tại cái tên tiểu gay này đích xác là rối loạn đi, trước đây hắn đối với bạn giường đều phóng túng, cởi mở, có lẽ nếm thử rất hứng thú đi. Tuy nhiên, hắn sẽ không tự mình thượng cậu.

Quý Lạc l**m lấy từng chút, đầu chuyển dần qua súng ngắn bên cạnh, sau đó ngước đôi mắt mèo nhìn lên không nói gì ý muốn hỏi ý kiến hắn.

Phỉ Ngâm Mặc gật đầu.

Thiếu niên hiểu rõ khẽ cười, đem những chất lỏng trên thân súng kia l**m sạch. Cả khoảng thời gian không nói lời nào, láu lỉnh như con mèo nhỏ.

Thế nên, khi Quý Lạc l**m sang ngón tay mình, Phỉ Ngâm Mặc cũng không ý thức được.

Nhưng, đối phương nháy mắt quang mang càng ngày càng sáng. Nguyên bản chỉ là dùng đầu lưỡi cuốn lấy tay hắn, hoặc l**m quanh đốt xương, cuối cùng đã thẳng thắn đem cả ngón tay đều nuốt xuống phía dưới, bắt chước theo động tác khẩu giao, không ngừng l**m láp, c*n m*t. Một bên hút vào, một bên ngẩng lên khuôn mặt diễm lệ, dùng ánh mắt tràn đầy *** câu dẫn hắn.

Thân thể có rất nhiều vùng nhạy cảm. Phỉ Ngâm Mặc hiện tại mới phát hiện, nguyên đến chính ngón tay mình cũng thập phần mẫn cảm. Một cỗ dòng điện rất nhỏ từ đầu ngón tay lan truyền khắp toàn thân hắn. Phỉ Ngâm Mặc híp híp mắt.

“Cảnh quan, kỹ thuật của ta rất tốt, có thể miễn phí cho ngươi ngoạn thử a!” Mỹ thiếu niên nghiêng đầu, chớp mắt trêu chọc hắn, ha ha cười.

Phỉ Ngâm Mặc không nói lời nào, chỉ ngoắc ngoắc ngón tay.

Mắt mèo thiếu niên nịnh nọt đến gần hắn.

Phỉ Ngâm Mặc giơ chân, một cước đạp vào bả vai Quý Lạc, đá cậu ra cách đó không xa.

Quý Lạc đặt mông ngồi dưới đất, trợn mắt há mồm nhìn nam nhân, sau đó con mắt ‘vụt’ cái sáng ngời, kinh hỉ hét to: “Ngao, con mẹ nó, ngươi quá nữ vương! Oa Oa!”

Quý Lạc ôm chân nam nhân: “Cảnh quan đại nhân, mau đem số điện thoại của ngươi nói cho ta biết a!”

Phỉ Ngâm Mặc không để ý tới, định xoay người bỏ đi, lại bị Quý Lạc hai tay tinh tế gắt gao ôm lấy cẳng chân.

Hắn nhíu mày, thuận miệng đọc cho thiếu niên một chuỗi chữ số.

Quý Lạc mừng rỡ như điên bấm bấm bàn phím, nhanh tay lưu lào trong máy.

Phỉ Ngâm Mặc hừ lạnh, nhấc chân liền đi, quay đầu lại trùng hợp thấy Lan Hiên từ phòng giám định đi ra.

Đối phương đã thay một bộ áo pháp y, bạch sắc trường bào sạch sẽ, nổi bật lên dáng người cao ngất mà xinh đẹp. Trong tay đem theo túi nhựa lớn màu đen, hình như rất nặng. Túi kéo lê trên mặt đất đã vài mét, loang lổ vết máu rơi trên hành lang.

Lan Hiên cùng hắn tầm mắt gặp nhau giữa không trung.

“Lễ vật kia của ngươi ta rất thích.” Lan Hiên đối Phỉ Ngâm Mặc gật đầu cười, rồi mới tiếp tục đem theo túi nhựa màu đen, ưu nhã bước về phía trước, chỉ để lại một đường máu dài uốn lượn.

Phỉ Ngâm Mặc mắt nhìn túi nhựa dáng vẻ hình người đó, nhún nhún vai, đem súng cất vào chỗ cũ, đi xuống thang lầu. . . . .

Kì thật, ta yêu nhất chính là BT Lan mỹ nhân, thực sự quá BT quá mị hoặc =///=

Dã Miêu Tuần Dưỡng PhápTác giả: Thanh La Phiến TửTruyện Đam MỹPhỉ Ngâm Mặc lần đầu tiên nhìn thấy Quý Lạc là ở sở cảnh sát. Khi đó ngồi cùng Quý Lạc là một vị quý công tử vốn có chút danh tiếng trong thương giới. Bộ dạng lớn lên nhìn không tồi, chính là mí mắt phù thũng, khóe miệng hời hợt, vừa nhìn liền hay do miệt mài quá nhiều. Người kia suy yếu tựa ở trên ghế, ngữ khí oán hận: “Ta muốn cáo hắn, ta muốn cáo hắn!” “Còn có khí lực nói chuyện? Thể lực không tệ nha!” .Ở bên cạnh, Quý Lạc với mái tóc vàng, cười nhạo một tiếng, lộ đầy răng nanh nhỏ. Mặc trên người kiện áo mỏng màu đen, che không được ít nhiều cảnh xuân lộ ra. Dây xích dài mảnh sáng lên trên sắc da nhưng thật ra đem thắt lưng nềm dẻo của cậu đè nén bất kham gập lại, sinh ra vài phần khiêu khích cùng với ý tứ hàm xúc mê hoặc. “Ngươi, ngươi!” Thấy Quý Lạc dáng dấp cợt nhả, người nọ càng tức giận đến xanh mặt, nghiêng đầu sang chỗ khác, thanh âm khàn khàn hướng Phỉ Ngâm Mặc rít gào nói: “Ta phải kiện đồ đê tiện này! Kiện hắn tội thương tổn người khác! Mại ***! Cho người ta bỏ tù hắn… “Nguyên lai là như vầy? Sao không nói sớm a!” Con mắt thiếu niên sáng lấp lánh, thản nhiên trên khuôn mặt xinh xắn lộ nét cười.Vươn đầu lưỡi nhỏ khêu gợi, đem vết tích tình sắc từng chút cuộn vào trong môi. Dường như chưa thỏa mãn còn khẽ l**m l**m khóe miệng.Phỉ Ngâm Mặc bất động thanh sắc quan sát nhất cử nhất động của cậu.Hiện tại cái tên tiểu gay này đích xác là rối loạn đi, trước đây hắn đối với bạn giường đều phóng túng, cởi mở, có lẽ nếm thử rất hứng thú đi. Tuy nhiên, hắn sẽ không tự mình thượng cậu.Quý Lạc l**m lấy từng chút, đầu chuyển dần qua súng ngắn bên cạnh, sau đó ngước đôi mắt mèo nhìn lên không nói gì ý muốn hỏi ý kiến hắn.Phỉ Ngâm Mặc gật đầu.Thiếu niên hiểu rõ khẽ cười, đem những chất lỏng trên thân súng kia l**m sạch. Cả khoảng thời gian không nói lời nào, láu lỉnh như con mèo nhỏ.Thế nên, khi Quý Lạc l**m sang ngón tay mình, Phỉ Ngâm Mặc cũng không ý thức được.Nhưng, đối phương nháy mắt quang mang càng ngày càng sáng. Nguyên bản chỉ là dùng đầu lưỡi cuốn lấy tay hắn, hoặc l**m quanh đốt xương, cuối cùng đã thẳng thắn đem cả ngón tay đều nuốt xuống phía dưới, bắt chước theo động tác khẩu giao, không ngừng l**m láp, c*n m*t. Một bên hút vào, một bên ngẩng lên khuôn mặt diễm lệ, dùng ánh mắt tràn đầy *** câu dẫn hắn.Thân thể có rất nhiều vùng nhạy cảm. Phỉ Ngâm Mặc hiện tại mới phát hiện, nguyên đến chính ngón tay mình cũng thập phần mẫn cảm. Một cỗ dòng điện rất nhỏ từ đầu ngón tay lan truyền khắp toàn thân hắn. Phỉ Ngâm Mặc híp híp mắt.“Cảnh quan, kỹ thuật của ta rất tốt, có thể miễn phí cho ngươi ngoạn thử a!” Mỹ thiếu niên nghiêng đầu, chớp mắt trêu chọc hắn, ha ha cười.Phỉ Ngâm Mặc không nói lời nào, chỉ ngoắc ngoắc ngón tay.Mắt mèo thiếu niên nịnh nọt đến gần hắn.Phỉ Ngâm Mặc giơ chân, một cước đạp vào bả vai Quý Lạc, đá cậu ra cách đó không xa.Quý Lạc đặt mông ngồi dưới đất, trợn mắt há mồm nhìn nam nhân, sau đó con mắt ‘vụt’ cái sáng ngời, kinh hỉ hét to: “Ngao, con mẹ nó, ngươi quá nữ vương! Oa Oa!”Quý Lạc ôm chân nam nhân: “Cảnh quan đại nhân, mau đem số điện thoại của ngươi nói cho ta biết a!”Phỉ Ngâm Mặc không để ý tới, định xoay người bỏ đi, lại bị Quý Lạc hai tay tinh tế gắt gao ôm lấy cẳng chân.Hắn nhíu mày, thuận miệng đọc cho thiếu niên một chuỗi chữ số.Quý Lạc mừng rỡ như điên bấm bấm bàn phím, nhanh tay lưu lào trong máy.Phỉ Ngâm Mặc hừ lạnh, nhấc chân liền đi, quay đầu lại trùng hợp thấy Lan Hiên từ phòng giám định đi ra.Đối phương đã thay một bộ áo pháp y, bạch sắc trường bào sạch sẽ, nổi bật lên dáng người cao ngất mà xinh đẹp. Trong tay đem theo túi nhựa lớn màu đen, hình như rất nặng. Túi kéo lê trên mặt đất đã vài mét, loang lổ vết máu rơi trên hành lang.Lan Hiên cùng hắn tầm mắt gặp nhau giữa không trung.“Lễ vật kia của ngươi ta rất thích.” Lan Hiên đối Phỉ Ngâm Mặc gật đầu cười, rồi mới tiếp tục đem theo túi nhựa màu đen, ưu nhã bước về phía trước, chỉ để lại một đường máu dài uốn lượn.Phỉ Ngâm Mặc mắt nhìn túi nhựa dáng vẻ hình người đó, nhún nhún vai, đem súng cất vào chỗ cũ, đi xuống thang lầu. . . . .Kì thật, ta yêu nhất chính là BT Lan mỹ nhân, thực sự quá BT quá mị hoặc =///=

Chương 7