Phỉ Ngâm Mặc lần đầu tiên nhìn thấy Quý Lạc là ở sở cảnh sát. Khi đó ngồi cùng Quý Lạc là một vị quý công tử vốn có chút danh tiếng trong thương giới. Bộ dạng lớn lên nhìn không tồi, chính là mí mắt phù thũng, khóe miệng hời hợt, vừa nhìn liền hay do miệt mài quá nhiều. Người kia suy yếu tựa ở trên ghế, ngữ khí oán hận: “Ta muốn cáo hắn, ta muốn cáo hắn!” “Còn có khí lực nói chuyện? Thể lực không tệ nha!” .Ở bên cạnh, Quý Lạc với mái tóc vàng, cười nhạo một tiếng, lộ đầy răng nanh nhỏ. Mặc trên người kiện áo mỏng màu đen, che không được ít nhiều cảnh xuân lộ ra. Dây xích dài mảnh sáng lên trên sắc da nhưng thật ra đem thắt lưng nềm dẻo của cậu đè nén bất kham gập lại, sinh ra vài phần khiêu khích cùng với ý tứ hàm xúc mê hoặc. “Ngươi, ngươi!” Thấy Quý Lạc dáng dấp cợt nhả, người nọ càng tức giận đến xanh mặt, nghiêng đầu sang chỗ khác, thanh âm khàn khàn hướng Phỉ Ngâm Mặc rít gào nói: “Ta phải kiện đồ đê tiện này! Kiện hắn tội thương tổn người khác! Mại ***! Cho người ta bỏ tù hắn…

Chương 13

Dã Miêu Tuần Dưỡng PhápTác giả: Thanh La Phiến TửTruyện Đam MỹPhỉ Ngâm Mặc lần đầu tiên nhìn thấy Quý Lạc là ở sở cảnh sát. Khi đó ngồi cùng Quý Lạc là một vị quý công tử vốn có chút danh tiếng trong thương giới. Bộ dạng lớn lên nhìn không tồi, chính là mí mắt phù thũng, khóe miệng hời hợt, vừa nhìn liền hay do miệt mài quá nhiều. Người kia suy yếu tựa ở trên ghế, ngữ khí oán hận: “Ta muốn cáo hắn, ta muốn cáo hắn!” “Còn có khí lực nói chuyện? Thể lực không tệ nha!” .Ở bên cạnh, Quý Lạc với mái tóc vàng, cười nhạo một tiếng, lộ đầy răng nanh nhỏ. Mặc trên người kiện áo mỏng màu đen, che không được ít nhiều cảnh xuân lộ ra. Dây xích dài mảnh sáng lên trên sắc da nhưng thật ra đem thắt lưng nềm dẻo của cậu đè nén bất kham gập lại, sinh ra vài phần khiêu khích cùng với ý tứ hàm xúc mê hoặc. “Ngươi, ngươi!” Thấy Quý Lạc dáng dấp cợt nhả, người nọ càng tức giận đến xanh mặt, nghiêng đầu sang chỗ khác, thanh âm khàn khàn hướng Phỉ Ngâm Mặc rít gào nói: “Ta phải kiện đồ đê tiện này! Kiện hắn tội thương tổn người khác! Mại ***! Cho người ta bỏ tù hắn… “Kíp nổ thời gian cháy chỉ có vài giây, bất quá cũng có khả năng xuất hiện hai, ba giây khác biệt. Nhớ rồi chứ?” Phỉ Ngâm Mặc vỗ vỗ đôi vai mảnh khảnh của Quý Lạc, chậm rãi căn dặn: “Nhất định phải tìm được chỗ trốn cách xa ít nhất mười thước, không lúc bom nổ sẽ bị thương.”“Mười giây. . . . . Hai, ba giây khác biệt . . . . . Cách xa mười thước. . . . .” Quý Lạc thân thể triệt để cứng ngắc.“Được rồi, ta trước tiên đem mấy người kia đến nơi an toàn, còn lại mọi chuyện giao phó cho ngươi.”Phỉ Ngâm Mặc cố ý lãnh đạm nói.Hắn đương nhiên sẽ không nói cho đối phương, bom này uy lực cũng không lớn lắm. Cự ly an toàn chỉ cần năm thước là đủ. Bất quá, thỉnh thoảng nhìn bộ dạng mèo hoang nhỏ bị hù dọa đến ngây ngốc cũng không tồi! Lại còn nói, chỗ đó của tên phạm nhân trong ngục lớn hơn hắn, hừ.Phỉ Ngâm Mặc đưa những người khác trốn ra một chỗ.Quý Lạc run run cầm chiếc bật lửa. Cái bật lửa kia là loại ZIPPO số lượng hạn chế, viền nạm bạch kim, màu bạc lóng lánh. Chỉ là lúc này đã đánh đến vài lần mà vẫn hỏng. Bởi vì dường như ngón tay cậu đang run rẩy. Đây chính là bom, sẽ nổ, Quý Lạc chỉ cần vừa nghĩ đến vạn nhất cậu né tránh không kịp, tiểu đệ đệ bị nổ tung, thì cảm thấy vạn phần bi thống. . . . .“Làm như đốt pháo hoa ấy.” Phỉ Ngâm Mặc ít khi động viên người khác.“Chưa, chưa từng đốt qua. . . . .”“Vậy giống châm thuốc lá!”“Ta, tay ta cứng ngắc rồi, ngón tay không động đậy a. . . . .”“. . . . .”“Châm được lão tử sẽ cùng ngươi hẹ hò!” Phỉ Ngâm Mặc rố cuộc nghe không vô.“Ngao!” Quý Lạc nhãn tình sáng lên, tay chân lập tức hết run. Ngọn lửa lam sắc trong bóng đêm bùng cháy, kíp nổ nhanh chóng bị thiêu đốt. Quý Lạc nhìn kíp nổ cấp tốc bén lửa qua vài phần, chỉ còn lại một trạc nhỏ hôi sắc, lúc này mới lúc này mới kinh hoảng, hướng chỗ Phỉ Ngâm Mặc chạy vào.Đến cuối cùng, Quý Lạc vẫn lo chạy không đủ xa mười thước.Một thân thẳng thắn bay lên không nhảy lấy đà, cơ thể tại không trung bay hơn hai thước, cuối cùng thẳng người Phỉ Ngâm Mặc nhào tới.“Shit!” Phỉ Ngâm Mặc nhạy bén phản ứng kịp, chửi thề một tiếng. Nhưng cạnh hắn hai bên trái phải đều có người, bị kẹt ở chính giữa, không thể né tránh. Kết quả bị Quý Lạc gắt gao đè lên. Cậu ở trên người hắn như con giun mảnh liên tục giãy dụa, hai cánh tay gầy nhỏ ôm chặt lấy cổ Phỉ Ngâm Mặc: “Oa oa, lão tử làm được rồi! Lão tử châm được bom rồi! Ha ha ha, ngươi phải cùng ta làm. . . . . yêu. . . . .!”Quý Lạc tại cần cổ Phỉ Ngâm Mặc hưng phấn cắn một ngụm!Con mẹ nó! Tiểu gia khỏa này càng ngày càng phát triển giống quỷ hút máu. Phỉ Ngâm Mặc vừa sợ hạ thể của cậu, c**ng c*ng!“Ta chỉ đáp ứng cùng ngươi hẹn gặp.” Phỉ Ngâm Mặc lạnh lùng nói.“Cảnh quan, ngươi quá out! Hẹn hò là l*m t*nh, l*m t*nh chính là hẹn hò a! Ngô!” Quý Lạc răng nanh phát quang, chẳng cảm thấy thẹn thùng mà còn hưng phấn kêu to: “Lão tử muốn l*m t*nh. . . . . Lão tử muốn l*m t*nh. . . . .”“Oanh. . . . .” Tiếng bom nổ tung.Ba mươi cm của tấm ván gỗ dày bị nổ tan thành nhiều mảnh nhỏ, khói đặc cuồn cuộn, lối vào cửa hầm mở ra một lỗ nhỏ. Hai người trấn thủ ở bên ngoài cũng bị hôn mê bất tỉnh.“Rất có cảm giác thành công a! Ta là anh hùng, ta là anh hùng cứu vớt thế giới này!” Quý Lạc kích động nhảy tới nhảy lui, kinh hỉ liên tục thét chói tai.Phỉ Ngâm Mặc khinh miệt hừ một tiếng, không để ý đến Quý Lạc hành động như người điên.Nghĩ kĩ, hắn lần đầu tiên đơn độc phá tan một tòa nhà hai mươi bốn tầng, còn ảo tưởng rằng chính mình có khả năng tiêu diệt tất cả thủ lĩnh của những tổ chức tà ác! Hanh !Phỉ Ngâm Mặc cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay. An Ấp báo cho hắn biết người hẳn là đã tới đi? Nếu như dựa theo đúng kế hoạch, lúc này chi viện chắc đã vây đánh biệt thự Thương Thiếu Hoa.“Theo ta!” Phỉ Ngâm Mặc ở phía trước mở đường, quyết định mạo hiểm một lần.Quý Lạc theo sát phía sau, còn có mấy hài tử gầy nhỏ đi cùng.Vừa nãy tiếng nổ không lớn lắm, hơn nữa trung tâm đại sảnh biệt thự còn có party, hoàn toàn phủ lấp tiếng vang ở chỗ này.Bất quá dọc theo đường đi, bọn họ đụng phải mấy bảo vệ.Phỉ Ngâm Mặc lấy tay đánh vào gáy làm hôn mê, Quý Lạc dùng chậu hoa đập ngất một người.Quý Lạc miệng đầy răng nhỏ, dưới ánh trăng lấp lánh, như là ánh sáng của những mảnh ngọc ngọc vụn, cậu nắm lấy túi quần Phỉ Ngâm Mặc, mắt mèo trong suốt mở to đầy thích thú.“Oa oa, con mẹ nó, thật k*ch th*ch! Chúng ta là đôi gian phu *** phu bỏ trốn sao!”“Bỏ trốn cái đầu ngươi!” Còn gian phu *** phu nữa? !—————————- tiểu mèo hoang. . . . . Luôn luôn bất ngờ tìm ra mấy thứ ngôn ngữ đại khái cùng với tuổi 17 chung dạng hèn mọn bỉ ổi thuộc tính a XDD

“Kíp nổ thời gian cháy chỉ có vài giây, bất quá cũng có khả năng xuất hiện hai, ba giây khác biệt. Nhớ rồi chứ?” Phỉ Ngâm Mặc vỗ vỗ đôi vai mảnh khảnh của Quý Lạc, chậm rãi căn dặn: “Nhất định phải tìm được chỗ trốn cách xa ít nhất mười thước, không lúc bom nổ sẽ bị thương.”

“Mười giây. . . . . Hai, ba giây khác biệt . . . . . Cách xa mười thước. . . . .” Quý Lạc thân thể triệt để cứng ngắc.

“Được rồi, ta trước tiên đem mấy người kia đến nơi an toàn, còn lại mọi chuyện giao phó cho ngươi.”

Phỉ Ngâm Mặc cố ý lãnh đạm nói.

Hắn đương nhiên sẽ không nói cho đối phương, bom này uy lực cũng không lớn lắm. Cự ly an toàn chỉ cần năm thước là đủ. Bất quá, thỉnh thoảng nhìn bộ dạng mèo hoang nhỏ bị hù dọa đến ngây ngốc cũng không tồi! Lại còn nói, chỗ đó của tên phạm nhân trong ngục lớn hơn hắn, hừ.

Phỉ Ngâm Mặc đưa những người khác trốn ra một chỗ.

Quý Lạc run run cầm chiếc bật lửa. Cái bật lửa kia là loại ZIPPO số lượng hạn chế, viền nạm bạch kim, màu bạc lóng lánh. Chỉ là lúc này đã đánh đến vài lần mà vẫn hỏng. Bởi vì dường như ngón tay cậu đang run rẩy. Đây chính là bom, sẽ nổ, Quý Lạc chỉ cần vừa nghĩ đến vạn nhất cậu né tránh không kịp, tiểu đệ đệ bị nổ tung, thì cảm thấy vạn phần bi thống. . . . .

“Làm như đốt pháo hoa ấy.” Phỉ Ngâm Mặc ít khi động viên người khác.

“Chưa, chưa từng đốt qua. . . . .”

“Vậy giống châm thuốc lá!”

“Ta, tay ta cứng ngắc rồi, ngón tay không động đậy a. . . . .”

“. . . . .”

“Châm được lão tử sẽ cùng ngươi hẹ hò!” Phỉ Ngâm Mặc rố cuộc nghe không vô.

“Ngao!” Quý Lạc nhãn tình sáng lên, tay chân lập tức hết run. Ngọn lửa lam sắc trong bóng đêm bùng cháy, kíp nổ nhanh chóng bị thiêu đốt. Quý Lạc nhìn kíp nổ cấp tốc bén lửa qua vài phần, chỉ còn lại một trạc nhỏ hôi sắc, lúc này mới lúc này mới kinh hoảng, hướng chỗ Phỉ Ngâm Mặc chạy vào.

Đến cuối cùng, Quý Lạc vẫn lo chạy không đủ xa mười thước.

Một thân thẳng thắn bay lên không nhảy lấy đà, cơ thể tại không trung bay hơn hai thước, cuối cùng thẳng người Phỉ Ngâm Mặc nhào tới.

“Shit!” Phỉ Ngâm Mặc nhạy bén phản ứng kịp, chửi thề một tiếng. Nhưng cạnh hắn hai bên trái phải đều có người, bị kẹt ở chính giữa, không thể né tránh. Kết quả bị Quý Lạc gắt gao đè lên. Cậu ở trên người hắn như con giun mảnh liên tục giãy dụa, hai cánh tay gầy nhỏ ôm chặt lấy cổ Phỉ Ngâm Mặc: “Oa oa, lão tử làm được rồi! Lão tử châm được bom rồi! Ha ha ha, ngươi phải cùng ta làm. . . . . yêu. . . . .!”

Quý Lạc tại cần cổ Phỉ Ngâm Mặc hưng phấn cắn một ngụm!

Con mẹ nó! Tiểu gia khỏa này càng ngày càng phát triển giống quỷ hút máu. Phỉ Ngâm Mặc vừa sợ hạ thể của cậu, c**ng c*ng!

“Ta chỉ đáp ứng cùng ngươi hẹn gặp.” Phỉ Ngâm Mặc lạnh lùng nói.

“Cảnh quan, ngươi quá out! Hẹn hò là l*m t*nh, l*m t*nh chính là hẹn hò a! Ngô!” Quý Lạc răng nanh phát quang, chẳng cảm thấy thẹn thùng mà còn hưng phấn kêu to: “Lão tử muốn l*m t*nh. . . . . Lão tử muốn l*m t*nh. . . . .”

“Oanh. . . . .” Tiếng bom nổ tung.

Ba mươi cm của tấm ván gỗ dày bị nổ tan thành nhiều mảnh nhỏ, khói đặc cuồn cuộn, lối vào cửa hầm mở ra một lỗ nhỏ. Hai người trấn thủ ở bên ngoài cũng bị hôn mê bất tỉnh.

“Rất có cảm giác thành công a! Ta là anh hùng, ta là anh hùng cứu vớt thế giới này!” Quý Lạc kích động nhảy tới nhảy lui, kinh hỉ liên tục thét chói tai.

Phỉ Ngâm Mặc khinh miệt hừ một tiếng, không để ý đến Quý Lạc hành động như người điên.

Nghĩ kĩ, hắn lần đầu tiên đơn độc phá tan một tòa nhà hai mươi bốn tầng, còn ảo tưởng rằng chính mình có khả năng tiêu diệt tất cả thủ lĩnh của những tổ chức tà ác! Hanh !

Phỉ Ngâm Mặc cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay. An Ấp báo cho hắn biết người hẳn là đã tới đi? Nếu như dựa theo đúng kế hoạch, lúc này chi viện chắc đã vây đánh biệt thự Thương Thiếu Hoa.

“Theo ta!” Phỉ Ngâm Mặc ở phía trước mở đường, quyết định mạo hiểm một lần.

Quý Lạc theo sát phía sau, còn có mấy hài tử gầy nhỏ đi cùng.

Vừa nãy tiếng nổ không lớn lắm, hơn nữa trung tâm đại sảnh biệt thự còn có party, hoàn toàn phủ lấp tiếng vang ở chỗ này.

Bất quá dọc theo đường đi, bọn họ đụng phải mấy bảo vệ.

Phỉ Ngâm Mặc lấy tay đánh vào gáy làm hôn mê, Quý Lạc dùng chậu hoa đập ngất một người.

Quý Lạc miệng đầy răng nhỏ, dưới ánh trăng lấp lánh, như là ánh sáng của những mảnh ngọc ngọc vụn, cậu nắm lấy túi quần Phỉ Ngâm Mặc, mắt mèo trong suốt mở to đầy thích thú.

“Oa oa, con mẹ nó, thật k*ch th*ch! Chúng ta là đôi gian phu *** phu bỏ trốn sao!”

“Bỏ trốn cái đầu ngươi!” Còn gian phu *** phu nữa? !

—————————- tiểu mèo hoang. . . . . Luôn luôn bất ngờ tìm ra mấy thứ ngôn ngữ đại khái cùng với tuổi 17 chung dạng hèn mọn bỉ ổi thuộc tính a XDD

Dã Miêu Tuần Dưỡng PhápTác giả: Thanh La Phiến TửTruyện Đam MỹPhỉ Ngâm Mặc lần đầu tiên nhìn thấy Quý Lạc là ở sở cảnh sát. Khi đó ngồi cùng Quý Lạc là một vị quý công tử vốn có chút danh tiếng trong thương giới. Bộ dạng lớn lên nhìn không tồi, chính là mí mắt phù thũng, khóe miệng hời hợt, vừa nhìn liền hay do miệt mài quá nhiều. Người kia suy yếu tựa ở trên ghế, ngữ khí oán hận: “Ta muốn cáo hắn, ta muốn cáo hắn!” “Còn có khí lực nói chuyện? Thể lực không tệ nha!” .Ở bên cạnh, Quý Lạc với mái tóc vàng, cười nhạo một tiếng, lộ đầy răng nanh nhỏ. Mặc trên người kiện áo mỏng màu đen, che không được ít nhiều cảnh xuân lộ ra. Dây xích dài mảnh sáng lên trên sắc da nhưng thật ra đem thắt lưng nềm dẻo của cậu đè nén bất kham gập lại, sinh ra vài phần khiêu khích cùng với ý tứ hàm xúc mê hoặc. “Ngươi, ngươi!” Thấy Quý Lạc dáng dấp cợt nhả, người nọ càng tức giận đến xanh mặt, nghiêng đầu sang chỗ khác, thanh âm khàn khàn hướng Phỉ Ngâm Mặc rít gào nói: “Ta phải kiện đồ đê tiện này! Kiện hắn tội thương tổn người khác! Mại ***! Cho người ta bỏ tù hắn… “Kíp nổ thời gian cháy chỉ có vài giây, bất quá cũng có khả năng xuất hiện hai, ba giây khác biệt. Nhớ rồi chứ?” Phỉ Ngâm Mặc vỗ vỗ đôi vai mảnh khảnh của Quý Lạc, chậm rãi căn dặn: “Nhất định phải tìm được chỗ trốn cách xa ít nhất mười thước, không lúc bom nổ sẽ bị thương.”“Mười giây. . . . . Hai, ba giây khác biệt . . . . . Cách xa mười thước. . . . .” Quý Lạc thân thể triệt để cứng ngắc.“Được rồi, ta trước tiên đem mấy người kia đến nơi an toàn, còn lại mọi chuyện giao phó cho ngươi.”Phỉ Ngâm Mặc cố ý lãnh đạm nói.Hắn đương nhiên sẽ không nói cho đối phương, bom này uy lực cũng không lớn lắm. Cự ly an toàn chỉ cần năm thước là đủ. Bất quá, thỉnh thoảng nhìn bộ dạng mèo hoang nhỏ bị hù dọa đến ngây ngốc cũng không tồi! Lại còn nói, chỗ đó của tên phạm nhân trong ngục lớn hơn hắn, hừ.Phỉ Ngâm Mặc đưa những người khác trốn ra một chỗ.Quý Lạc run run cầm chiếc bật lửa. Cái bật lửa kia là loại ZIPPO số lượng hạn chế, viền nạm bạch kim, màu bạc lóng lánh. Chỉ là lúc này đã đánh đến vài lần mà vẫn hỏng. Bởi vì dường như ngón tay cậu đang run rẩy. Đây chính là bom, sẽ nổ, Quý Lạc chỉ cần vừa nghĩ đến vạn nhất cậu né tránh không kịp, tiểu đệ đệ bị nổ tung, thì cảm thấy vạn phần bi thống. . . . .“Làm như đốt pháo hoa ấy.” Phỉ Ngâm Mặc ít khi động viên người khác.“Chưa, chưa từng đốt qua. . . . .”“Vậy giống châm thuốc lá!”“Ta, tay ta cứng ngắc rồi, ngón tay không động đậy a. . . . .”“. . . . .”“Châm được lão tử sẽ cùng ngươi hẹ hò!” Phỉ Ngâm Mặc rố cuộc nghe không vô.“Ngao!” Quý Lạc nhãn tình sáng lên, tay chân lập tức hết run. Ngọn lửa lam sắc trong bóng đêm bùng cháy, kíp nổ nhanh chóng bị thiêu đốt. Quý Lạc nhìn kíp nổ cấp tốc bén lửa qua vài phần, chỉ còn lại một trạc nhỏ hôi sắc, lúc này mới lúc này mới kinh hoảng, hướng chỗ Phỉ Ngâm Mặc chạy vào.Đến cuối cùng, Quý Lạc vẫn lo chạy không đủ xa mười thước.Một thân thẳng thắn bay lên không nhảy lấy đà, cơ thể tại không trung bay hơn hai thước, cuối cùng thẳng người Phỉ Ngâm Mặc nhào tới.“Shit!” Phỉ Ngâm Mặc nhạy bén phản ứng kịp, chửi thề một tiếng. Nhưng cạnh hắn hai bên trái phải đều có người, bị kẹt ở chính giữa, không thể né tránh. Kết quả bị Quý Lạc gắt gao đè lên. Cậu ở trên người hắn như con giun mảnh liên tục giãy dụa, hai cánh tay gầy nhỏ ôm chặt lấy cổ Phỉ Ngâm Mặc: “Oa oa, lão tử làm được rồi! Lão tử châm được bom rồi! Ha ha ha, ngươi phải cùng ta làm. . . . . yêu. . . . .!”Quý Lạc tại cần cổ Phỉ Ngâm Mặc hưng phấn cắn một ngụm!Con mẹ nó! Tiểu gia khỏa này càng ngày càng phát triển giống quỷ hút máu. Phỉ Ngâm Mặc vừa sợ hạ thể của cậu, c**ng c*ng!“Ta chỉ đáp ứng cùng ngươi hẹn gặp.” Phỉ Ngâm Mặc lạnh lùng nói.“Cảnh quan, ngươi quá out! Hẹn hò là l*m t*nh, l*m t*nh chính là hẹn hò a! Ngô!” Quý Lạc răng nanh phát quang, chẳng cảm thấy thẹn thùng mà còn hưng phấn kêu to: “Lão tử muốn l*m t*nh. . . . . Lão tử muốn l*m t*nh. . . . .”“Oanh. . . . .” Tiếng bom nổ tung.Ba mươi cm của tấm ván gỗ dày bị nổ tan thành nhiều mảnh nhỏ, khói đặc cuồn cuộn, lối vào cửa hầm mở ra một lỗ nhỏ. Hai người trấn thủ ở bên ngoài cũng bị hôn mê bất tỉnh.“Rất có cảm giác thành công a! Ta là anh hùng, ta là anh hùng cứu vớt thế giới này!” Quý Lạc kích động nhảy tới nhảy lui, kinh hỉ liên tục thét chói tai.Phỉ Ngâm Mặc khinh miệt hừ một tiếng, không để ý đến Quý Lạc hành động như người điên.Nghĩ kĩ, hắn lần đầu tiên đơn độc phá tan một tòa nhà hai mươi bốn tầng, còn ảo tưởng rằng chính mình có khả năng tiêu diệt tất cả thủ lĩnh của những tổ chức tà ác! Hanh !Phỉ Ngâm Mặc cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay. An Ấp báo cho hắn biết người hẳn là đã tới đi? Nếu như dựa theo đúng kế hoạch, lúc này chi viện chắc đã vây đánh biệt thự Thương Thiếu Hoa.“Theo ta!” Phỉ Ngâm Mặc ở phía trước mở đường, quyết định mạo hiểm một lần.Quý Lạc theo sát phía sau, còn có mấy hài tử gầy nhỏ đi cùng.Vừa nãy tiếng nổ không lớn lắm, hơn nữa trung tâm đại sảnh biệt thự còn có party, hoàn toàn phủ lấp tiếng vang ở chỗ này.Bất quá dọc theo đường đi, bọn họ đụng phải mấy bảo vệ.Phỉ Ngâm Mặc lấy tay đánh vào gáy làm hôn mê, Quý Lạc dùng chậu hoa đập ngất một người.Quý Lạc miệng đầy răng nhỏ, dưới ánh trăng lấp lánh, như là ánh sáng của những mảnh ngọc ngọc vụn, cậu nắm lấy túi quần Phỉ Ngâm Mặc, mắt mèo trong suốt mở to đầy thích thú.“Oa oa, con mẹ nó, thật k*ch th*ch! Chúng ta là đôi gian phu *** phu bỏ trốn sao!”“Bỏ trốn cái đầu ngươi!” Còn gian phu *** phu nữa? !—————————- tiểu mèo hoang. . . . . Luôn luôn bất ngờ tìm ra mấy thứ ngôn ngữ đại khái cùng với tuổi 17 chung dạng hèn mọn bỉ ổi thuộc tính a XDD

Chương 13