Tác giả:

“Theo các phương tiện truyền thông liên quan đưa tin, các chuyên gia của thành phố chúng ta đã phát hiện ra một huyệt mộ cận đại [1] ở núi Tẩy Kiếm cùng hơn 300 hiện vật văn hóa khảo cổ quý giá đã được tìm thấy trong ngôi mộ.” [1]: Thời cận đại bên Trung Quốc, từ giữa thế kỷ 19 đến phong trào Ngũ Tứ. “Một số di vật văn hóa bị nghi ngờ có từ thời Đường Ngu [2] hoặc thậm chí từ thời thượng cổ, có thể lấp đầy những khoảng trống trong lịch sử nước ta…” [2]: Đường Ngu là tên kết hợp giữa Đường Nghiêu và Ngu Thuấn, là thời kỳ thái bình thịnh vượng. Việc phát hiện các di vật văn hóa thời thượng cổ ở thành phố Thanh Châu đã thu hút vô số chuyên gia và học giả. Cùng lúc đó, ở sườn núi Tẩy Kiếm, Tô Dật mặc một chiếc áo choàng dài đi trên con đường đá xanh của khe núi, xung quanh là dòng người đến tham quan, vô cùng nhộn nhịp. “Năm mươi năm trước, nơi này vẫn là đồi núi cằn cỗi, ít người đến, không ngờ giờ đây lại đổi thay lớn như vậy.” Tô Dật đưa mắt nhìn dòng người xung quanh, mặt hắn thoáng…

Chương 30: Đùa gì thế?

Cuộc Sống Đô Thị Của Trường Sinh Chí TônTác giả: Mèo Con Màu XámTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn“Theo các phương tiện truyền thông liên quan đưa tin, các chuyên gia của thành phố chúng ta đã phát hiện ra một huyệt mộ cận đại [1] ở núi Tẩy Kiếm cùng hơn 300 hiện vật văn hóa khảo cổ quý giá đã được tìm thấy trong ngôi mộ.” [1]: Thời cận đại bên Trung Quốc, từ giữa thế kỷ 19 đến phong trào Ngũ Tứ. “Một số di vật văn hóa bị nghi ngờ có từ thời Đường Ngu [2] hoặc thậm chí từ thời thượng cổ, có thể lấp đầy những khoảng trống trong lịch sử nước ta…” [2]: Đường Ngu là tên kết hợp giữa Đường Nghiêu và Ngu Thuấn, là thời kỳ thái bình thịnh vượng. Việc phát hiện các di vật văn hóa thời thượng cổ ở thành phố Thanh Châu đã thu hút vô số chuyên gia và học giả. Cùng lúc đó, ở sườn núi Tẩy Kiếm, Tô Dật mặc một chiếc áo choàng dài đi trên con đường đá xanh của khe núi, xung quanh là dòng người đến tham quan, vô cùng nhộn nhịp. “Năm mươi năm trước, nơi này vẫn là đồi núi cằn cỗi, ít người đến, không ngờ giờ đây lại đổi thay lớn như vậy.” Tô Dật đưa mắt nhìn dòng người xung quanh, mặt hắn thoáng… Tô Dật gật đầu, nở nụ cười xán lạn rồi tự giới thiệu bản thân: "Tôi là Tô Dật."Cô gái vội vã nở nụ cười gật đầu với Tô Dật: "Xin chào, tôi là Lâm Dĩ Văn"Tô Dật hỏi: "Cô cũng đi làm ở đây sao?""Dúng vậy, hôm qua tôi tới phỏng vấn, làm phục vụ." Lâm Dĩ Văn đáp: "Anh vừa mới bước. xuống từ chiếc xe kia, chắc anh có nhiều tiền lắm nhỉ"Chưa nói tới kiểu dáng xe, chỉ cần nhìn biển số xe là biết chủ nhân của chiếc xe đó không giàu thì cũng sang.Tô Dật läc đầu đáp: "Tôi không có tiền, chiếc xe kia là của bạn tôi.""Ồ!" Lâm Dĩ Van hời hợt đáp một tiếng, sau đó cũng không thèm nói gì, rõ ràng là không muốn để ý tới Tô Dật nữa.Tô Dật cũng không nói thêm, hai người cứ lẳng lặng đứng trước cửa quán rượu như thế.Hoàng hôn dần buông, những ngọn đèn đường cũng lục tục bật sáng, cho đến khi một người phụ nữ trung niên đẫy đà xinh đẹp bước tới mở cửa quán bar."Hai người tới nộp đơn xin việc hả?" Người phụ nữ trung niên liếc mät nhìn Tô Dật và Lâm Dĩ Văn rồi nói: "Đi vào trong với tôi trước đã.""Tôi là Trương Đình, hai người có thể gọi tôi là chị Đình." Người phụ nữ trung niên đi tới trước sân khấu, nói tiếp: "Nộp bản photo căn cước của hai người cho tôi, rồi lưu số điện thoại và tên."“Chị Đình, chào chị, em là Lâm Dĩ Văn.""Tôi là Tô Dật."Trương Đình nhìn thoáng qua Lâm Dĩ Văn thật sâu, rồi nở nụ cười hỏi cô ấnộp đơn làm nhân viên phục vụ sao? Nhưng tiền lương của nhân viên phục vụ không hề cao đâu."Lâm Dĩ Văn biết cô ta đang nói tới điều gì, liền vội đáp: "Chị Đình, em chỉ muốn làm nhân viên phục vụ thôi, tiền lương thấp một tí cũng không thành vấn đề, ở chỗ các chị không có tệ nạn gì chứ? Nếu như thật sự hỗn loạn quá thì thôi đi vậy”Trương Đình gật đầu đáp: "Nếu em chỉ làm nhân viên phục vụ thì chị đảm bảo sẽ không để em gặp chuyện không may, sau này nếu như em gặp phải vấn đề gì thì cứ nói thẳng với chị Đình, chị sẽ bảo vệ em."Tô Dật nghe cuộc nói chuyện giữa hai người họ mà cứ cảm thấy dường như có gì đó mờ ám."Chị Đình, ngoài làm nhân viên bán hàng ra thì còn có thể làm gì nữa?" Tô Dật rất tò mò với thế giới mới này, chẳng lẽ là còn có thể làm những việc khác được nữa sao?Hôm qua lúc hăn tới đây có thấy qua thông báo tuyển dụng của quán bar, có quản lý đại sảnh, có quản lí nghiệp vụ gì gì đó, nhưng mà tiền lương đãi ngộ lại không giống nhau."Cậu sao?" Trương Đình quan sát Tô Dật, thằng nhóc này trông có vẻ khôi ngô, hơn nữa độ tuổi này cũng là độ tuổi tinh thần và thể lực dồi dào nhất.Trương Đình hỏi: "Tửu lượng của cậu thế nào?"Tô Dật suy nghĩ một lát rồi nghiêm túc trả lời: "Ngàn ly cũng không say!""Hải!" Trương Đình không khỏi bật cười một tiếng, trong quán bar cũng có nhiều người nói mình có thể uống ngàn ly không say lắm đó."Để cậu uống rượu, nói chuyện phiếm với các chị gái, có được không? Lương căn bản ba nghìn, cộng thêm tiền hoa hồng từ rượu nữa” Trương Đình đã mở không biết bao nhiêu quán bar, có đôi khi nhu cầu của phụ nữ còn cao hơn cả đàn ông rất nhiều.Tô Dật nhíu mày hỏi: "Chỉ uống rượu và nói chuyện phiếm thôi cũng được sao?"Trương Đình hờ hững đáp: "Nếu như có chị gái nào cần thì cậu cũng phải ngủ với người ta.""Vậy thì không được!" Tô Dật từ chối luôn, bảo hẳn ngủ với phụ nữ ấy hả?Đùa gì thế?Bao nhiêu phụ nữ h*m m**n cơ thể của hắn mà còn không đạt được mong muốn, chỉ ba nghìn tệ mà còn phải ngủ với một đống phụ nữ, vậy sao mà được?Trương Đình nở nụ cười: "Vậy cậu có thể nói chuyện phiếm được không? Không ngủ với bọn họ cũng được, chỉ cần cậu phục vụ các chị gái hài lòng, rồi họ tới những lần sau nữa, vậy là được”"Nói chuyện phiếm? Chắc là không vấn đề gì" Hôm qua Tô Dật đã hỏi thử rồi, nếu làm nhân viên phục vụ thì việc phải làm hằng ngày là dọn bàn rượu, khui rượu cho khách hàng, khách hàng muốn gì thì lấy cái đó, là một công việc đơn giản không phức tạp mấy.Nhưng nếu chỉ nói chuyện phiếm uống rượu là có thể nhận được tiền thì cũng được.

Tô Dật gật đầu, nở nụ cười xán lạn rồi tự giới thiệu bản thân: "Tôi là Tô Dật."

Cô gái vội vã nở nụ cười gật đầu với Tô Dật: "Xin chào, tôi là Lâm Dĩ Văn"

Tô Dật hỏi: "Cô cũng đi làm ở đây sao?"

"Dúng vậy, hôm qua tôi tới phỏng vấn, làm phục vụ." Lâm Dĩ Văn đáp: "Anh vừa mới bước. xuống từ chiếc xe kia, chắc anh có nhiều tiền lắm nhỉ"

Chưa nói tới kiểu dáng xe, chỉ cần nhìn biển số xe là biết chủ nhân của chiếc xe đó không giàu thì cũng sang.

Tô Dật läc đầu đáp: "Tôi không có tiền, chiếc xe kia là của bạn tôi."

"Ồ!" Lâm Dĩ Van hời hợt đáp một tiếng, sau đó cũng không thèm nói gì, rõ ràng là không muốn để ý tới Tô Dật nữa.

Tô Dật cũng không nói thêm, hai người cứ lẳng lặng đứng trước cửa quán rượu như thế.

Hoàng hôn dần buông, những ngọn đèn đường cũng lục tục bật sáng, cho đến khi một người phụ nữ trung niên đẫy đà xinh đẹp bước tới mở cửa quán bar.

"Hai người tới nộp đơn xin việc hả?" Người phụ nữ trung niên liếc mät nhìn Tô Dật và Lâm Dĩ Văn rồi nói: "Đi vào trong với tôi trước đã."

"Tôi là Trương Đình, hai người có thể gọi tôi là chị Đình." Người phụ nữ trung niên đi tới trước sân khấu, nói tiếp: "Nộp bản photo căn cước của hai người cho tôi, rồi lưu số điện thoại và tên."

“Chị Đình, chào chị, em là Lâm Dĩ Văn."

"Tôi là Tô Dật."

Trương Đình nhìn thoáng qua Lâm Dĩ Văn thật sâu, rồi nở nụ cười hỏi cô ấ

nộp đơn làm nhân viên phục vụ sao? Nhưng tiền lương của nhân viên phục vụ không hề cao đâu."

Lâm Dĩ Văn biết cô ta đang nói tới điều gì, liền vội đáp: "Chị Đình, em chỉ muốn làm nhân viên phục vụ thôi, tiền lương thấp một tí cũng không thành vấn đề, ở chỗ các chị không có tệ nạn gì chứ? Nếu như thật sự hỗn loạn quá thì thôi đi vậy”

Trương Đình gật đầu đáp: "Nếu em chỉ làm nhân viên phục vụ thì chị đảm bảo sẽ không để em gặp chuyện không may, sau này nếu như em gặp phải vấn đề gì thì cứ nói thẳng với chị Đình, chị sẽ bảo vệ em."

Tô Dật nghe cuộc nói chuyện giữa hai người họ mà cứ cảm thấy dường như có gì đó mờ ám.

"Chị Đình, ngoài làm nhân viên bán hàng ra thì còn có thể làm gì nữa?" Tô Dật rất tò mò với thế giới mới này, chẳng lẽ là còn có thể làm những việc khác được nữa sao?

Hôm qua lúc hăn tới đây có thấy qua thông báo tuyển dụng của quán bar, có quản lý đại sảnh, có quản lí nghiệp vụ gì gì đó, nhưng mà tiền lương đãi ngộ lại không giống nhau.

"Cậu sao?" Trương Đình quan sát Tô Dật, thằng nhóc này trông có vẻ khôi ngô, hơn nữa độ tuổi này cũng là độ tuổi tinh thần và thể lực dồi dào nhất.

Trương Đình hỏi: "Tửu lượng của cậu thế nào?"

Tô Dật suy nghĩ một lát rồi nghiêm túc trả lời: "Ngàn ly cũng không say!"

"Hải!" Trương Đình không khỏi bật cười một tiếng, trong quán bar cũng có nhiều người nói mình có thể uống ngàn ly không say lắm đó.

"Để cậu uống rượu, nói chuyện phiếm với các chị gái, có được không? Lương căn bản ba nghìn, cộng thêm tiền hoa hồng từ rượu nữa” Trương Đình đã mở không biết bao nhiêu quán bar, có đôi khi nhu cầu của phụ nữ còn cao hơn cả đàn ông rất nhiều.

Tô Dật nhíu mày hỏi: "Chỉ uống rượu và nói chuyện phiếm thôi cũng được sao?"

Trương Đình hờ hững đáp: "Nếu như có chị gái nào cần thì cậu cũng phải ngủ với người ta."

"Vậy thì không được!" Tô Dật từ chối luôn, bảo hẳn ngủ với phụ nữ ấy hả?

Đùa gì thế?

Bao nhiêu phụ nữ h*m m**n cơ thể của hắn mà còn không đạt được mong muốn, chỉ ba nghìn tệ mà còn phải ngủ với một đống phụ nữ, vậy sao mà được?

Trương Đình nở nụ cười: "Vậy cậu có thể nói chuyện phiếm được không? Không ngủ với bọn họ cũng được, chỉ cần cậu phục vụ các chị gái hài lòng, rồi họ tới những lần sau nữa, vậy là được”

"Nói chuyện phiếm? Chắc là không vấn đề gì" Hôm qua Tô Dật đã hỏi thử rồi, nếu làm nhân viên phục vụ thì việc phải làm hằng ngày là dọn bàn rượu, khui rượu cho khách hàng, khách hàng muốn gì thì lấy cái đó, là một công việc đơn giản không phức tạp mấy.

Nhưng nếu chỉ nói chuyện phiếm uống rượu là có thể nhận được tiền thì cũng được.

Cuộc Sống Đô Thị Của Trường Sinh Chí TônTác giả: Mèo Con Màu XámTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn“Theo các phương tiện truyền thông liên quan đưa tin, các chuyên gia của thành phố chúng ta đã phát hiện ra một huyệt mộ cận đại [1] ở núi Tẩy Kiếm cùng hơn 300 hiện vật văn hóa khảo cổ quý giá đã được tìm thấy trong ngôi mộ.” [1]: Thời cận đại bên Trung Quốc, từ giữa thế kỷ 19 đến phong trào Ngũ Tứ. “Một số di vật văn hóa bị nghi ngờ có từ thời Đường Ngu [2] hoặc thậm chí từ thời thượng cổ, có thể lấp đầy những khoảng trống trong lịch sử nước ta…” [2]: Đường Ngu là tên kết hợp giữa Đường Nghiêu và Ngu Thuấn, là thời kỳ thái bình thịnh vượng. Việc phát hiện các di vật văn hóa thời thượng cổ ở thành phố Thanh Châu đã thu hút vô số chuyên gia và học giả. Cùng lúc đó, ở sườn núi Tẩy Kiếm, Tô Dật mặc một chiếc áo choàng dài đi trên con đường đá xanh của khe núi, xung quanh là dòng người đến tham quan, vô cùng nhộn nhịp. “Năm mươi năm trước, nơi này vẫn là đồi núi cằn cỗi, ít người đến, không ngờ giờ đây lại đổi thay lớn như vậy.” Tô Dật đưa mắt nhìn dòng người xung quanh, mặt hắn thoáng… Tô Dật gật đầu, nở nụ cười xán lạn rồi tự giới thiệu bản thân: "Tôi là Tô Dật."Cô gái vội vã nở nụ cười gật đầu với Tô Dật: "Xin chào, tôi là Lâm Dĩ Văn"Tô Dật hỏi: "Cô cũng đi làm ở đây sao?""Dúng vậy, hôm qua tôi tới phỏng vấn, làm phục vụ." Lâm Dĩ Văn đáp: "Anh vừa mới bước. xuống từ chiếc xe kia, chắc anh có nhiều tiền lắm nhỉ"Chưa nói tới kiểu dáng xe, chỉ cần nhìn biển số xe là biết chủ nhân của chiếc xe đó không giàu thì cũng sang.Tô Dật läc đầu đáp: "Tôi không có tiền, chiếc xe kia là của bạn tôi.""Ồ!" Lâm Dĩ Van hời hợt đáp một tiếng, sau đó cũng không thèm nói gì, rõ ràng là không muốn để ý tới Tô Dật nữa.Tô Dật cũng không nói thêm, hai người cứ lẳng lặng đứng trước cửa quán rượu như thế.Hoàng hôn dần buông, những ngọn đèn đường cũng lục tục bật sáng, cho đến khi một người phụ nữ trung niên đẫy đà xinh đẹp bước tới mở cửa quán bar."Hai người tới nộp đơn xin việc hả?" Người phụ nữ trung niên liếc mät nhìn Tô Dật và Lâm Dĩ Văn rồi nói: "Đi vào trong với tôi trước đã.""Tôi là Trương Đình, hai người có thể gọi tôi là chị Đình." Người phụ nữ trung niên đi tới trước sân khấu, nói tiếp: "Nộp bản photo căn cước của hai người cho tôi, rồi lưu số điện thoại và tên."“Chị Đình, chào chị, em là Lâm Dĩ Văn.""Tôi là Tô Dật."Trương Đình nhìn thoáng qua Lâm Dĩ Văn thật sâu, rồi nở nụ cười hỏi cô ấnộp đơn làm nhân viên phục vụ sao? Nhưng tiền lương của nhân viên phục vụ không hề cao đâu."Lâm Dĩ Văn biết cô ta đang nói tới điều gì, liền vội đáp: "Chị Đình, em chỉ muốn làm nhân viên phục vụ thôi, tiền lương thấp một tí cũng không thành vấn đề, ở chỗ các chị không có tệ nạn gì chứ? Nếu như thật sự hỗn loạn quá thì thôi đi vậy”Trương Đình gật đầu đáp: "Nếu em chỉ làm nhân viên phục vụ thì chị đảm bảo sẽ không để em gặp chuyện không may, sau này nếu như em gặp phải vấn đề gì thì cứ nói thẳng với chị Đình, chị sẽ bảo vệ em."Tô Dật nghe cuộc nói chuyện giữa hai người họ mà cứ cảm thấy dường như có gì đó mờ ám."Chị Đình, ngoài làm nhân viên bán hàng ra thì còn có thể làm gì nữa?" Tô Dật rất tò mò với thế giới mới này, chẳng lẽ là còn có thể làm những việc khác được nữa sao?Hôm qua lúc hăn tới đây có thấy qua thông báo tuyển dụng của quán bar, có quản lý đại sảnh, có quản lí nghiệp vụ gì gì đó, nhưng mà tiền lương đãi ngộ lại không giống nhau."Cậu sao?" Trương Đình quan sát Tô Dật, thằng nhóc này trông có vẻ khôi ngô, hơn nữa độ tuổi này cũng là độ tuổi tinh thần và thể lực dồi dào nhất.Trương Đình hỏi: "Tửu lượng của cậu thế nào?"Tô Dật suy nghĩ một lát rồi nghiêm túc trả lời: "Ngàn ly cũng không say!""Hải!" Trương Đình không khỏi bật cười một tiếng, trong quán bar cũng có nhiều người nói mình có thể uống ngàn ly không say lắm đó."Để cậu uống rượu, nói chuyện phiếm với các chị gái, có được không? Lương căn bản ba nghìn, cộng thêm tiền hoa hồng từ rượu nữa” Trương Đình đã mở không biết bao nhiêu quán bar, có đôi khi nhu cầu của phụ nữ còn cao hơn cả đàn ông rất nhiều.Tô Dật nhíu mày hỏi: "Chỉ uống rượu và nói chuyện phiếm thôi cũng được sao?"Trương Đình hờ hững đáp: "Nếu như có chị gái nào cần thì cậu cũng phải ngủ với người ta.""Vậy thì không được!" Tô Dật từ chối luôn, bảo hẳn ngủ với phụ nữ ấy hả?Đùa gì thế?Bao nhiêu phụ nữ h*m m**n cơ thể của hắn mà còn không đạt được mong muốn, chỉ ba nghìn tệ mà còn phải ngủ với một đống phụ nữ, vậy sao mà được?Trương Đình nở nụ cười: "Vậy cậu có thể nói chuyện phiếm được không? Không ngủ với bọn họ cũng được, chỉ cần cậu phục vụ các chị gái hài lòng, rồi họ tới những lần sau nữa, vậy là được”"Nói chuyện phiếm? Chắc là không vấn đề gì" Hôm qua Tô Dật đã hỏi thử rồi, nếu làm nhân viên phục vụ thì việc phải làm hằng ngày là dọn bàn rượu, khui rượu cho khách hàng, khách hàng muốn gì thì lấy cái đó, là một công việc đơn giản không phức tạp mấy.Nhưng nếu chỉ nói chuyện phiếm uống rượu là có thể nhận được tiền thì cũng được.

Chương 30: Đùa gì thế?