Sở Châu. Hôm nay là ngày chủ nhật, đường phố tấp nập người qua lại. Trên cây cầu nằm bên bờ hồ Thiên Tinh ở Sở Châu, một cơn gió mạnh chợt thổi qua, cơn gió lớn khiến nhiều người đi đường phải che mặt, gió thổi mạnh đến mức không thể mở mắt. “Răng rắc.” Trên cầu vang lên một âm thanh như tiếng sấm sét, cây cầu giống như trở nên vặn vẹo. Một ánh sáng màu xanh mờ ảo dần dần trở nên rõ ràng. Chỉ trong chớp mắt đã có thêm một người đàn ông trẻ tuổi đứng trên cầu. Người đàn ông lẩm bẩm: “Thế giới loài người, Lý Hiên đã trở lại rồi đây” Sau đó người đàn ông ngẩng đầu lên, cơn gió mạnh trên cầu biến mất không thấy dấu vết. Cùng lúc đó, một sức mạnh cực kỳ uy nghiêm tỏa ra từ cơ thể của người đàn ông. Trong lúc nhất thời, toàn bộ thành phố Sở Châu đều bị bao phủ trong một luồng khí tức kh ủng bố. Trong một vài tòa biệt thự cổ kính nào đó, mấy ông lão đang ngồi khoanh chân đồng thời mở mắt ra, lộ ra vẻ kinh hãi. Trong giây phút vừa rồi, bọn họ cảm nhận một loại áp lực đến từ sâu thẳm tâm hồn.…
Chương 58: Ông ấy đang ở đâu?
Sự Trở Lại Của Vô Thượng Tiên Đế (Tiên Đế Bất Bại)Tác giả: SS TầnTruyện Đô ThịSở Châu. Hôm nay là ngày chủ nhật, đường phố tấp nập người qua lại. Trên cây cầu nằm bên bờ hồ Thiên Tinh ở Sở Châu, một cơn gió mạnh chợt thổi qua, cơn gió lớn khiến nhiều người đi đường phải che mặt, gió thổi mạnh đến mức không thể mở mắt. “Răng rắc.” Trên cầu vang lên một âm thanh như tiếng sấm sét, cây cầu giống như trở nên vặn vẹo. Một ánh sáng màu xanh mờ ảo dần dần trở nên rõ ràng. Chỉ trong chớp mắt đã có thêm một người đàn ông trẻ tuổi đứng trên cầu. Người đàn ông lẩm bẩm: “Thế giới loài người, Lý Hiên đã trở lại rồi đây” Sau đó người đàn ông ngẩng đầu lên, cơn gió mạnh trên cầu biến mất không thấy dấu vết. Cùng lúc đó, một sức mạnh cực kỳ uy nghiêm tỏa ra từ cơ thể của người đàn ông. Trong lúc nhất thời, toàn bộ thành phố Sở Châu đều bị bao phủ trong một luồng khí tức kh ủng bố. Trong một vài tòa biệt thự cổ kính nào đó, mấy ông lão đang ngồi khoanh chân đồng thời mở mắt ra, lộ ra vẻ kinh hãi. Trong giây phút vừa rồi, bọn họ cảm nhận một loại áp lực đến từ sâu thẳm tâm hồn.… Cổng nhà trẻ, một chiếc xe Mercedes đang đậu ở đó. Sau khi Vương Vi đi ra ngoài, kính xe đã hạ xuống.Bên trong là một cô gái xinh đẹp mặc váy trắng, là Hạ Thiền - bạn thân của Vương Vi.“Hạ Thiền, sao cậu đến Sở Châu cũng không nói trước một tiếng với tớ.”Vương Vi bất mãn nói.Bọn họ là bạn thời đại học, quan hệ cực kỳ tốt. Có điều Hạ Thiền sống ở Thanh Châu, nên một năm hai người cũng không gặp mặt được bao nhiêu.“Lần này tớ theo ông nội tớ cùng đến Sở Châu làm việc, hơn nữa chẳng phải tớ vừa rảnh rỗi đã gọi điện cho cậu ngay hay sao?”“Ông nội Hạ cũng đến à? Ông ấy đang ở đâu?” Vương Vi hỏi.Dứt lời, cô ấy mở cửa xe ra ngồi vào trong.“Ông nội tớ đang ở quán ăn đợi chúng ta đó, chúng ta mau qua đó đi."Nói xong, xe đã nổ máy. Hai mươi phút sau, bọn họ đã đến một quán ăn có phòng riêng.“Chào ông nội Hạ ạ!” Vương Vi rất hiểu chuyện chào hỏi.“Tiểu Vi càng lớn càng xinh đẹp nhỉ” Hạ Lâm Phong khế cười nói.Là nhân vật nổi tiếng ở Thanh Châu, chỉ khi nào ở trước mặt người thân ông ta mới lộ ra vẻ mặt hiền từ như thế.“Ồ? Trong tay Tiểu Vi đang cầm cái gì thế?”Hạ Lâm Phong nhìn thấy tờ giấy trong tay Vương Vĩ thì không khỏi lên tiếng dò hỏi.“Dạ, là tranh do một bạn nhỏ trong nhà trẻ của cháu và cha của cô bé vẽ. Có điều con hổ này hơi kỳ quái.”“Ông nội Hạ, ông là cao thủ vẽ tranh, ông hãy xem thử hộ cháu đi.”Dứt lời, Vương Vi đưa tranh cho ông ta.“Ồ? Vậy thì để ông xem thử”Hạ Lâm Phong chẳng hề để tâm. Bài tập do gia đình trẻ con vẽ thì có thể có gì chứ. Nhưng lúc ông ta nhận lấy bức. tranh, ánh mắt đã ngây dại, rồi trở nên kinh ngạc.“Đây... đây...”Tay ông ta cũng hơi run rẩy. . truyện kiếm hiệp hay“Ông nội, sao thế ạ?” Bên cạnh, Hạ Thiền thấy ông nội như thế thì không nhịn được hỏi.“Không có gì.” Hạ Lâm Phong đè nén nỗi kinh ngạc trong. lòng.Chỉ là một tác phẩm tiện tay đã có thể đạt đến hiệu quả như vậy, e rằng người vẽ tranh này đã tới cảnh giới đỉnh cao. Sở Châu này đúng là ngọa hổ tàng long.
Cổng nhà trẻ, một chiếc xe Mercedes đang đậu ở đó. Sau khi Vương Vi đi ra ngoài, kính xe đã hạ xuống.
Bên trong là một cô gái xinh đẹp mặc váy trắng, là Hạ Thiền - bạn thân của Vương Vi.
“Hạ Thiền, sao cậu đến Sở Châu cũng không nói trước một tiếng với tớ.”
Vương Vi bất mãn nói.
Bọn họ là bạn thời đại học, quan hệ cực kỳ tốt. Có điều Hạ Thiền sống ở Thanh Châu, nên một năm hai người cũng không gặp mặt được bao nhiêu.
“Lần này tớ theo ông nội tớ cùng đến Sở Châu làm việc, hơn nữa chẳng phải tớ vừa rảnh rỗi đã gọi điện cho cậu ngay hay sao?”
“Ông nội Hạ cũng đến à? Ông ấy đang ở đâu?” Vương Vi hỏi.
Dứt lời, cô ấy mở cửa xe ra ngồi vào trong.
“Ông nội tớ đang ở quán ăn đợi chúng ta đó, chúng ta mau qua đó đi."
Nói xong, xe đã nổ máy. Hai mươi phút sau, bọn họ đã đến một quán ăn có phòng riêng.
“Chào ông nội Hạ ạ!” Vương Vi rất hiểu chuyện chào hỏi.
“Tiểu Vi càng lớn càng xinh đẹp nhỉ” Hạ Lâm Phong khế cười nói.
Là nhân vật nổi tiếng ở Thanh Châu, chỉ khi nào ở trước mặt người thân ông ta mới lộ ra vẻ mặt hiền từ như thế.
“Ồ? Trong tay Tiểu Vi đang cầm cái gì thế?”
Hạ Lâm Phong nhìn thấy tờ giấy trong tay Vương Vĩ thì không khỏi lên tiếng dò hỏi.
“Dạ, là tranh do một bạn nhỏ trong nhà trẻ của cháu và cha của cô bé vẽ. Có điều con hổ này hơi kỳ quái.”
“Ông nội Hạ, ông là cao thủ vẽ tranh, ông hãy xem thử hộ cháu đi.”
Dứt lời, Vương Vi đưa tranh cho ông ta.
“Ồ? Vậy thì để ông xem thử”
Hạ Lâm Phong chẳng hề để tâm. Bài tập do gia đình trẻ con vẽ thì có thể có gì chứ. Nhưng lúc ông ta nhận lấy bức. tranh, ánh mắt đã ngây dại, rồi trở nên kinh ngạc.
“Đây... đây...”
Tay ông ta cũng hơi run rẩy. . truyện kiếm hiệp hay
“Ông nội, sao thế ạ?” Bên cạnh, Hạ Thiền thấy ông nội như thế thì không nhịn được hỏi.
“Không có gì.” Hạ Lâm Phong đè nén nỗi kinh ngạc trong. lòng.
Chỉ là một tác phẩm tiện tay đã có thể đạt đến hiệu quả như vậy, e rằng người vẽ tranh này đã tới cảnh giới đỉnh cao. Sở Châu này đúng là ngọa hổ tàng long.
Sự Trở Lại Của Vô Thượng Tiên Đế (Tiên Đế Bất Bại)Tác giả: SS TầnTruyện Đô ThịSở Châu. Hôm nay là ngày chủ nhật, đường phố tấp nập người qua lại. Trên cây cầu nằm bên bờ hồ Thiên Tinh ở Sở Châu, một cơn gió mạnh chợt thổi qua, cơn gió lớn khiến nhiều người đi đường phải che mặt, gió thổi mạnh đến mức không thể mở mắt. “Răng rắc.” Trên cầu vang lên một âm thanh như tiếng sấm sét, cây cầu giống như trở nên vặn vẹo. Một ánh sáng màu xanh mờ ảo dần dần trở nên rõ ràng. Chỉ trong chớp mắt đã có thêm một người đàn ông trẻ tuổi đứng trên cầu. Người đàn ông lẩm bẩm: “Thế giới loài người, Lý Hiên đã trở lại rồi đây” Sau đó người đàn ông ngẩng đầu lên, cơn gió mạnh trên cầu biến mất không thấy dấu vết. Cùng lúc đó, một sức mạnh cực kỳ uy nghiêm tỏa ra từ cơ thể của người đàn ông. Trong lúc nhất thời, toàn bộ thành phố Sở Châu đều bị bao phủ trong một luồng khí tức kh ủng bố. Trong một vài tòa biệt thự cổ kính nào đó, mấy ông lão đang ngồi khoanh chân đồng thời mở mắt ra, lộ ra vẻ kinh hãi. Trong giây phút vừa rồi, bọn họ cảm nhận một loại áp lực đến từ sâu thẳm tâm hồn.… Cổng nhà trẻ, một chiếc xe Mercedes đang đậu ở đó. Sau khi Vương Vi đi ra ngoài, kính xe đã hạ xuống.Bên trong là một cô gái xinh đẹp mặc váy trắng, là Hạ Thiền - bạn thân của Vương Vi.“Hạ Thiền, sao cậu đến Sở Châu cũng không nói trước một tiếng với tớ.”Vương Vi bất mãn nói.Bọn họ là bạn thời đại học, quan hệ cực kỳ tốt. Có điều Hạ Thiền sống ở Thanh Châu, nên một năm hai người cũng không gặp mặt được bao nhiêu.“Lần này tớ theo ông nội tớ cùng đến Sở Châu làm việc, hơn nữa chẳng phải tớ vừa rảnh rỗi đã gọi điện cho cậu ngay hay sao?”“Ông nội Hạ cũng đến à? Ông ấy đang ở đâu?” Vương Vi hỏi.Dứt lời, cô ấy mở cửa xe ra ngồi vào trong.“Ông nội tớ đang ở quán ăn đợi chúng ta đó, chúng ta mau qua đó đi."Nói xong, xe đã nổ máy. Hai mươi phút sau, bọn họ đã đến một quán ăn có phòng riêng.“Chào ông nội Hạ ạ!” Vương Vi rất hiểu chuyện chào hỏi.“Tiểu Vi càng lớn càng xinh đẹp nhỉ” Hạ Lâm Phong khế cười nói.Là nhân vật nổi tiếng ở Thanh Châu, chỉ khi nào ở trước mặt người thân ông ta mới lộ ra vẻ mặt hiền từ như thế.“Ồ? Trong tay Tiểu Vi đang cầm cái gì thế?”Hạ Lâm Phong nhìn thấy tờ giấy trong tay Vương Vĩ thì không khỏi lên tiếng dò hỏi.“Dạ, là tranh do một bạn nhỏ trong nhà trẻ của cháu và cha của cô bé vẽ. Có điều con hổ này hơi kỳ quái.”“Ông nội Hạ, ông là cao thủ vẽ tranh, ông hãy xem thử hộ cháu đi.”Dứt lời, Vương Vi đưa tranh cho ông ta.“Ồ? Vậy thì để ông xem thử”Hạ Lâm Phong chẳng hề để tâm. Bài tập do gia đình trẻ con vẽ thì có thể có gì chứ. Nhưng lúc ông ta nhận lấy bức. tranh, ánh mắt đã ngây dại, rồi trở nên kinh ngạc.“Đây... đây...”Tay ông ta cũng hơi run rẩy. . truyện kiếm hiệp hay“Ông nội, sao thế ạ?” Bên cạnh, Hạ Thiền thấy ông nội như thế thì không nhịn được hỏi.“Không có gì.” Hạ Lâm Phong đè nén nỗi kinh ngạc trong. lòng.Chỉ là một tác phẩm tiện tay đã có thể đạt đến hiệu quả như vậy, e rằng người vẽ tranh này đã tới cảnh giới đỉnh cao. Sở Châu này đúng là ngọa hổ tàng long.