Trong lúc họp video, một con mèo bỗng dưng phóng vào lòng sếp tôi. Toàn bộ ánh mắt trong cuộc họp lập tức đồng loạt hướng về phía tôi. Vì con mèo đó... mới một phút trước thôi còn đang ngáy khò khò trong khung hình camera của tôi! Tôi đang định mở miệng giải thích. Thì sếp tôi nhẹ nhàng vỗ vỗ mông con mèo, dịu giọng: “Ngoan, đi tìm mẹ con đi.” …Thôi, chôn tôi luôn ở đây đi cho rồi. 1 Việc tôi dọn đến sống cùng Lương Mục Bạch – vị sếp tổng lạnh lùng thần thánh của tôi, hoàn toàn là một chuyện ngoài ý muốn. Ban đầu, tôi chỉ là một trợ lý quèn mới chính thức được nhận vào phòng dự án, thuộc dạng "có cũng như không", đến tên tôi chắc anh ta cũng chưa từng nhớ nổi. Nhưng ngoài công việc chính, tôi còn làm thêm một nghề tay trái: Chăm mèo thuê tại nhà. Nói cho sang miệng thì là “chuyên viên chăm sóc thú cưng cao cấp”. Hôm đó là một ngày cuối tuần yên bình. Tôi nhận đơn trên app, xách đồ nghề tới nhà khách. Vừa tắm xong cho "hoàng thượng" xong thì sau lưng vang lên tiếng cửa mở. Tôi quay đầu…
Chương 10
Lệ Tử Tình Duyên - ZhihuTác giả: ZhihuTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTrong lúc họp video, một con mèo bỗng dưng phóng vào lòng sếp tôi. Toàn bộ ánh mắt trong cuộc họp lập tức đồng loạt hướng về phía tôi. Vì con mèo đó... mới một phút trước thôi còn đang ngáy khò khò trong khung hình camera của tôi! Tôi đang định mở miệng giải thích. Thì sếp tôi nhẹ nhàng vỗ vỗ mông con mèo, dịu giọng: “Ngoan, đi tìm mẹ con đi.” …Thôi, chôn tôi luôn ở đây đi cho rồi. 1 Việc tôi dọn đến sống cùng Lương Mục Bạch – vị sếp tổng lạnh lùng thần thánh của tôi, hoàn toàn là một chuyện ngoài ý muốn. Ban đầu, tôi chỉ là một trợ lý quèn mới chính thức được nhận vào phòng dự án, thuộc dạng "có cũng như không", đến tên tôi chắc anh ta cũng chưa từng nhớ nổi. Nhưng ngoài công việc chính, tôi còn làm thêm một nghề tay trái: Chăm mèo thuê tại nhà. Nói cho sang miệng thì là “chuyên viên chăm sóc thú cưng cao cấp”. Hôm đó là một ngày cuối tuần yên bình. Tôi nhận đơn trên app, xách đồ nghề tới nhà khách. Vừa tắm xong cho "hoàng thượng" xong thì sau lưng vang lên tiếng cửa mở. Tôi quay đầu… Lương Mục Bạch nói chuyển đi, thực ra là sang một căn nhà khác ở chung tòa nhà này.Chỉ là anh cố tình tránh mặt nên tôi không gặp được anh.Hai bố con đã lâu không gặp, quấn lấy nhau rất lâu.Tôi nhìn con mèo chân ngắn hôm nay bỗng ngoan ngoãn nghe lời, nào ngờ hai bố con này lại thông đồng với nhau dùng khổ nhục kế với tôi.Tôi mang một ly nước đến và hỏi Lương Mục Bạch: “Anh phải về rồi à?”Mắt anh sáng rỡ: “Nếu em giữ anh lại, anh sẽ không về nữa.”Tôi nghĩ trong đầu, anh ở đây luôn cũng được.May mắn thay, tôi không cần phải lên tiếng giữ anh lại.Lệ Tử nằm ngủ trong vòng tay của Lương Mục Bạch, hai chân của nó quấn chặt đến nỗi Lương Mục Bạch không thể di chuyển được.Vừa v**t v* con mèo, anh vừa nhìn tôi và hỏi: “Anh có thể nghĩ là em…cũng đang nhớ không?”Tôi cố tình lơ đi vẻ mặt đắc ý của anh ấy và nói một cách chống đối: “Cũng không thể nói là như vậy được.”Nhưng anh ấy mỉm cười: “Giáo viên Ngữ Văn của anh dạy hiểu như vậy không có gì là sai hết.”…Tôi mím môi quyết định không tranh cãi với anh nữa.Lương Mục Bạch rất bình tĩnh và không nói gì, chỉ thỉnh thoảng nhìn tôi với ánh mắt trìu mến.Tôi thực sự tò mò và hỏi: “Tại sao anh thích em?”Nếu anh ấy thực sự dùng mèo để lập nên kế hoạch này thì chắc anh ấy đã thích tôi từ khi tôi chưa đi làm rồi.Nhưng bằng cách nào?Trước đó tôi hoàn toàn không quen biết anh ấy.Lương Mục Bạch suy nghĩ một lúc rồi nói: “Khi anh bắt đầu kinh doanh, anh sống rất khó khăn, anh còn đánh nhau với người ta, phải vào đồn cảnh sát. Khi đó, anh đang ngồi xổm ở bên đường. Lúc đó em đi ngang qua, có lẽ vì em thấy anh đáng thương, nên em đã cho anh một túi Lệ Tử ngào đường.”Đoán tới đoán lui, không nghĩ tới lại là như vậy, tôi thất vọng: “Hả?”Anh ấy dường như không hiểu cảm xúc của tôi, và nói thêm: “Em mặc đồng phục trung học màu xanh trắng, cột tóc đuôi ngựa. Lúc đó trông em xinh lắm, anh không tả được.”“Đó chính là yêu từ cái nhìn đầu tiên.” Anh nói.Tôi vẫn không thể hiểu được.Anh nói tiếp: “Anh đã nhớ hình ảnh đó rất lâu rồi.”“Thật lâu sau, mỗi một phút nhớ lại, anh đều phải không ngừng tự nói với mình, anh không làm gì sai, nhưng anh không xứng với em, không thể quấy rầy em được, càng không được làm tổn thương em, để em chịu thiệt thòi.”Anh đột nhiên nở nụ cười: “Em có tưởng tượng được cảm giác của anh khi nhìn thấy sơ yếu lý lịch của em trong phòng nhân sự của công ty không?”“Lúc đó, lần đầu tiên anh thầm cảm ơn trời đất.”Anh ấy nói: “Anh nghĩ ông Trời lần này thương anh rồi, cho anh cơ hội thứ hai.”Ánh mắt anh rực lửa, ngữ khí kiên định: “Mà lần này, anh sẽ không bỏ lỡ nữa.”Tôi im lặng.Lương Mục Bạch vẫn ôm con mèo, dường như có chút không thoải mái, đầu gối anh cứ chạm vào chân tôi.Đây là lần tôi và anh tiếp xúc thân thể với nhau.Anh ấy nói: “Nếu em không thích đối tượng xem mắt, vậy em có một chút, một chút nào đó thích anh không?
Lương Mục Bạch nói chuyển đi, thực ra là sang một căn nhà khác ở chung tòa nhà này.
Chỉ là anh cố tình tránh mặt nên tôi không gặp được anh.
Hai bố con đã lâu không gặp, quấn lấy nhau rất lâu.
Tôi nhìn con mèo chân ngắn hôm nay bỗng ngoan ngoãn nghe lời, nào ngờ hai bố con này lại thông đồng với nhau dùng khổ nhục kế với tôi.
Tôi mang một ly nước đến và hỏi Lương Mục Bạch: “Anh phải về rồi à?”
Mắt anh sáng rỡ: “Nếu em giữ anh lại, anh sẽ không về nữa.”
Tôi nghĩ trong đầu, anh ở đây luôn cũng được.
May mắn thay, tôi không cần phải lên tiếng giữ anh lại.
Lệ Tử nằm ngủ trong vòng tay của Lương Mục Bạch, hai chân của nó quấn chặt đến nỗi Lương Mục Bạch không thể di chuyển được.
Vừa v**t v* con mèo, anh vừa nhìn tôi và hỏi: “Anh có thể nghĩ là em…cũng đang nhớ không?”
Tôi cố tình lơ đi vẻ mặt đắc ý của anh ấy và nói một cách chống đối: “Cũng không thể nói là như vậy được.”
Nhưng anh ấy mỉm cười: “Giáo viên Ngữ Văn của anh dạy hiểu như vậy không có gì là sai hết.”
…
Tôi mím môi quyết định không tranh cãi với anh nữa.
Lương Mục Bạch rất bình tĩnh và không nói gì, chỉ thỉnh thoảng nhìn tôi với ánh mắt trìu mến.
Tôi thực sự tò mò và hỏi: “Tại sao anh thích em?”
Nếu anh ấy thực sự dùng mèo để lập nên kế hoạch này thì chắc anh ấy đã thích tôi từ khi tôi chưa đi làm rồi.
Nhưng bằng cách nào?
Trước đó tôi hoàn toàn không quen biết anh ấy.
Lương Mục Bạch suy nghĩ một lúc rồi nói: “Khi anh bắt đầu kinh doanh, anh sống rất khó khăn, anh còn đánh nhau với người ta, phải vào đồn cảnh sát. Khi đó, anh đang ngồi xổm ở bên đường. Lúc đó em đi ngang qua, có lẽ vì em thấy anh đáng thương, nên em đã cho anh một túi Lệ Tử ngào đường.”
Đoán tới đoán lui, không nghĩ tới lại là như vậy, tôi thất vọng: “Hả?”
Anh ấy dường như không hiểu cảm xúc của tôi, và nói thêm: “Em mặc đồng phục trung học màu xanh trắng, cột tóc đuôi ngựa. Lúc đó trông em xinh lắm, anh không tả được.”
“Đó chính là yêu từ cái nhìn đầu tiên.” Anh nói.
Tôi vẫn không thể hiểu được.
Anh nói tiếp: “Anh đã nhớ hình ảnh đó rất lâu rồi.”
“Thật lâu sau, mỗi một phút nhớ lại, anh đều phải không ngừng tự nói với mình, anh không làm gì sai, nhưng anh không xứng với em, không thể quấy rầy em được, càng không được làm tổn thương em, để em chịu thiệt thòi.”
Anh đột nhiên nở nụ cười: “Em có tưởng tượng được cảm giác của anh khi nhìn thấy sơ yếu lý lịch của em trong phòng nhân sự của công ty không?”
“Lúc đó, lần đầu tiên anh thầm cảm ơn trời đất.”
Anh ấy nói: “Anh nghĩ ông Trời lần này thương anh rồi, cho anh cơ hội thứ hai.”
Ánh mắt anh rực lửa, ngữ khí kiên định: “Mà lần này, anh sẽ không bỏ lỡ nữa.”
Tôi im lặng.
Lương Mục Bạch vẫn ôm con mèo, dường như có chút không thoải mái, đầu gối anh cứ chạm vào chân tôi.
Đây là lần tôi và anh tiếp xúc thân thể với nhau.
Anh ấy nói: “Nếu em không thích đối tượng xem mắt, vậy em có một chút, một chút nào đó thích anh không?
Lệ Tử Tình Duyên - ZhihuTác giả: ZhihuTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTrong lúc họp video, một con mèo bỗng dưng phóng vào lòng sếp tôi. Toàn bộ ánh mắt trong cuộc họp lập tức đồng loạt hướng về phía tôi. Vì con mèo đó... mới một phút trước thôi còn đang ngáy khò khò trong khung hình camera của tôi! Tôi đang định mở miệng giải thích. Thì sếp tôi nhẹ nhàng vỗ vỗ mông con mèo, dịu giọng: “Ngoan, đi tìm mẹ con đi.” …Thôi, chôn tôi luôn ở đây đi cho rồi. 1 Việc tôi dọn đến sống cùng Lương Mục Bạch – vị sếp tổng lạnh lùng thần thánh của tôi, hoàn toàn là một chuyện ngoài ý muốn. Ban đầu, tôi chỉ là một trợ lý quèn mới chính thức được nhận vào phòng dự án, thuộc dạng "có cũng như không", đến tên tôi chắc anh ta cũng chưa từng nhớ nổi. Nhưng ngoài công việc chính, tôi còn làm thêm một nghề tay trái: Chăm mèo thuê tại nhà. Nói cho sang miệng thì là “chuyên viên chăm sóc thú cưng cao cấp”. Hôm đó là một ngày cuối tuần yên bình. Tôi nhận đơn trên app, xách đồ nghề tới nhà khách. Vừa tắm xong cho "hoàng thượng" xong thì sau lưng vang lên tiếng cửa mở. Tôi quay đầu… Lương Mục Bạch nói chuyển đi, thực ra là sang một căn nhà khác ở chung tòa nhà này.Chỉ là anh cố tình tránh mặt nên tôi không gặp được anh.Hai bố con đã lâu không gặp, quấn lấy nhau rất lâu.Tôi nhìn con mèo chân ngắn hôm nay bỗng ngoan ngoãn nghe lời, nào ngờ hai bố con này lại thông đồng với nhau dùng khổ nhục kế với tôi.Tôi mang một ly nước đến và hỏi Lương Mục Bạch: “Anh phải về rồi à?”Mắt anh sáng rỡ: “Nếu em giữ anh lại, anh sẽ không về nữa.”Tôi nghĩ trong đầu, anh ở đây luôn cũng được.May mắn thay, tôi không cần phải lên tiếng giữ anh lại.Lệ Tử nằm ngủ trong vòng tay của Lương Mục Bạch, hai chân của nó quấn chặt đến nỗi Lương Mục Bạch không thể di chuyển được.Vừa v**t v* con mèo, anh vừa nhìn tôi và hỏi: “Anh có thể nghĩ là em…cũng đang nhớ không?”Tôi cố tình lơ đi vẻ mặt đắc ý của anh ấy và nói một cách chống đối: “Cũng không thể nói là như vậy được.”Nhưng anh ấy mỉm cười: “Giáo viên Ngữ Văn của anh dạy hiểu như vậy không có gì là sai hết.”…Tôi mím môi quyết định không tranh cãi với anh nữa.Lương Mục Bạch rất bình tĩnh và không nói gì, chỉ thỉnh thoảng nhìn tôi với ánh mắt trìu mến.Tôi thực sự tò mò và hỏi: “Tại sao anh thích em?”Nếu anh ấy thực sự dùng mèo để lập nên kế hoạch này thì chắc anh ấy đã thích tôi từ khi tôi chưa đi làm rồi.Nhưng bằng cách nào?Trước đó tôi hoàn toàn không quen biết anh ấy.Lương Mục Bạch suy nghĩ một lúc rồi nói: “Khi anh bắt đầu kinh doanh, anh sống rất khó khăn, anh còn đánh nhau với người ta, phải vào đồn cảnh sát. Khi đó, anh đang ngồi xổm ở bên đường. Lúc đó em đi ngang qua, có lẽ vì em thấy anh đáng thương, nên em đã cho anh một túi Lệ Tử ngào đường.”Đoán tới đoán lui, không nghĩ tới lại là như vậy, tôi thất vọng: “Hả?”Anh ấy dường như không hiểu cảm xúc của tôi, và nói thêm: “Em mặc đồng phục trung học màu xanh trắng, cột tóc đuôi ngựa. Lúc đó trông em xinh lắm, anh không tả được.”“Đó chính là yêu từ cái nhìn đầu tiên.” Anh nói.Tôi vẫn không thể hiểu được.Anh nói tiếp: “Anh đã nhớ hình ảnh đó rất lâu rồi.”“Thật lâu sau, mỗi một phút nhớ lại, anh đều phải không ngừng tự nói với mình, anh không làm gì sai, nhưng anh không xứng với em, không thể quấy rầy em được, càng không được làm tổn thương em, để em chịu thiệt thòi.”Anh đột nhiên nở nụ cười: “Em có tưởng tượng được cảm giác của anh khi nhìn thấy sơ yếu lý lịch của em trong phòng nhân sự của công ty không?”“Lúc đó, lần đầu tiên anh thầm cảm ơn trời đất.”Anh ấy nói: “Anh nghĩ ông Trời lần này thương anh rồi, cho anh cơ hội thứ hai.”Ánh mắt anh rực lửa, ngữ khí kiên định: “Mà lần này, anh sẽ không bỏ lỡ nữa.”Tôi im lặng.Lương Mục Bạch vẫn ôm con mèo, dường như có chút không thoải mái, đầu gối anh cứ chạm vào chân tôi.Đây là lần tôi và anh tiếp xúc thân thể với nhau.Anh ấy nói: “Nếu em không thích đối tượng xem mắt, vậy em có một chút, một chút nào đó thích anh không?