“Sư muội! Ta đã tìm được cỏ Long Nguyên cấp chín, ta phải hao tốn rất nhiều tinh huyết ngũ hành mới tìm thấy được nó, nhưng mà, nhưng mà tại sao muội lại muốn giết ta, tại Sao... “Muội thật độc ác..." Lâm Hoài điên cuồng hét lớn, rồi đột nhiên mở mắt, cố gắng ngồi dậy. Lúc này, cả người hän đổ mồ hôi đầm đìa. Thế nhưng, lúc giãy dụa, Lâm Hoài phát hiện ra mình không thể nhúc nhích, khung cảnh trước mặt hẳn đã thay đổi, không còn là Tu Chân giới nữa. Đây là một phòng bệnh tràn ngập mùi thuốc khử trùng, trên mũi hắn còn bị chụp một cái chụp nhựa. Những điều này không quan trọng, quan trọng là bên trong tâm mạch của hẳn có một thứ giống như huyết khối làm tắc động mạch chủ của hẳn, gây trở ngại nghiêm trọng đối với nhịp đập của trái tim hẳn. Huyết khối lớn như vậy không thể hình thành ở vị trí này được, rất rõ ràng rằng đã bị người động tay động chân, hèn gì hẳn không thể nhúc nhích được. “Không đúng, ta vẫn còn sống à? Đây là?... Trùng sinh rồi à” “Cũng tốt, sống được là tốt rồi!” Trong…
Chương 29: C29: Lại phát bệnh á
Tiên Y Ngờ NghệchTác giả: Man TrạmTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh“Sư muội! Ta đã tìm được cỏ Long Nguyên cấp chín, ta phải hao tốn rất nhiều tinh huyết ngũ hành mới tìm thấy được nó, nhưng mà, nhưng mà tại sao muội lại muốn giết ta, tại Sao... “Muội thật độc ác..." Lâm Hoài điên cuồng hét lớn, rồi đột nhiên mở mắt, cố gắng ngồi dậy. Lúc này, cả người hän đổ mồ hôi đầm đìa. Thế nhưng, lúc giãy dụa, Lâm Hoài phát hiện ra mình không thể nhúc nhích, khung cảnh trước mặt hẳn đã thay đổi, không còn là Tu Chân giới nữa. Đây là một phòng bệnh tràn ngập mùi thuốc khử trùng, trên mũi hắn còn bị chụp một cái chụp nhựa. Những điều này không quan trọng, quan trọng là bên trong tâm mạch của hẳn có một thứ giống như huyết khối làm tắc động mạch chủ của hẳn, gây trở ngại nghiêm trọng đối với nhịp đập của trái tim hẳn. Huyết khối lớn như vậy không thể hình thành ở vị trí này được, rất rõ ràng rằng đã bị người động tay động chân, hèn gì hẳn không thể nhúc nhích được. “Không đúng, ta vẫn còn sống à? Đây là?... Trùng sinh rồi à” “Cũng tốt, sống được là tốt rồi!” Trong… “Bố! Đó cũng là do em trai của giám đốc Minh sống lại một cách thần kỳ, nghe nói đã thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm, chuyện này cũng tính là sự may mắn của nhà chúng ta. Mặt Hạ Linh Linh đầy vui vẻ, bố rất ít khi khen mình như thế.“Tinh tinh! Tỉnh tinh!” Đúng lúc đó, chuông điện thoại của Hạ Linh Linh vang lên.“A lô! Lữ Diệp!” Thấy là điện thoại của bạn thân, Hạ Linh Linh vội vàng nhận.“Linh Linh, Lâm Hoài lại phát bệnh rồi, giờ đang ngồi trên cây ăn quả dại này. Người cậu ta bẩn lắm, cậu mau xem đi! Tớ gửi ảnh cho cậu rồi đó.” Lữ Diệp nói.“Cái gì? Lại phát bệnh á?” Nghe nói Lâm Hoài trèo lên cây hái quả dại, nhất thời Hạ Linh Linh cau mày lại.“Hừm, có phải lúc ở bệnh viện, anh ta bị đánh ngu rồi không?”Bỗng nhiên Hạ Linh Linh nghĩ tới lúc Lâm Hoài khoe khoang đi vào phòng phẫu thuật, nhất định là giả điên giả ngu rồi bị người ta đánh, nếu không thì sẽ không phát bệnh nhanh như thế.“Bị đánh á?” Lữ Diệp giật mình.“Anh ta không còn quan hệ gì với tớ nữa rồi, nhưng cũng không thể để anh ta cứ điên điên thế được. Cậu nghĩ cách mang Lâm Hoài về trường đi, sau đó thông báo cho phụ huynh của anh ta. Nhà tớ có việc, tạm thời tớ không đi được.” Hạ Linh Linh vội vàng nói.“Được rồi!" Lữ Diệp cúp điện thoại, nhìn về phía Lâm Hoài.“Lâm Hoài, cậu mau xuống đi, thứ đó không ăn được đâu, là quả trưng bày thôi." Lữ Diệp vội vàng hô lên.Lúc này Lâm Hoài đang đắm chìm trong niềm hưng phấn, nằm trên cây tăng tốc độ vận chuyển khí huyết. Nghe Lữ Diệp hô to, hắn giật mình tỉnh lại, vội vàng nhìn qua.“Tôi không sao, chỉ đói thôi. Thật ra quả này không chỉ ăn được, còn rất dinh dưỡng nữa!” Lâm Hoài cười nói, sau đó leo xuống khỏi cây.“Lập tức về trường với tôi.” Lữ Diệp lớn tiếng nói.“Các cậu về đi! Tôi còn có chuyện phải làm.” Lâm Hoài muốn nhanh chóng luyện hóa dinh dưỡng trong cơ thể, nếu không thì lãng phí rồi. Truyện Hài HướcNghe Lâm Hoài nói không đi, Lữ Diệp nhìn qua chàng trai bên cạnh.“Trần Minh, anh kéo Lâm Hoài đi, chúng ta về trường.” Lữ Diệp nhìn về phía Trần Minh, nói.“Không phải chỉ là một thằng ngốc thôi à? Quan tâm cậu †a làm gì? Chúng ta đi thôi!” Trần Minh chán ghét nhìn Lâm Hoài, kéo Lữ Diệp đi.“Trân Minh, em bảo anh mang Lâm Hoài đi, anh không nghe à?” Lữ Diệp hơi tức giận nói.“Lữ Diệp, em quan tâm một thằng ngu làm gì? Dù gì nhà anh cũng là gia tộc có mặt mũi, nếu lỡ để người ta biết anh qua lại với một thăng ngu, chẳng phải sau này anh sẽ bị người ta chê cười sao? Đi với anh.”Trân Minh vừa nói vừa tiếp tục kéo Lữ Diệp.
“Bố! Đó cũng là do em trai của giám đốc Minh sống lại một cách thần kỳ, nghe nói đã thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm, chuyện này cũng tính là sự may mắn của nhà chúng ta. Mặt Hạ Linh Linh đầy vui vẻ, bố rất ít khi khen mình như thế.
“Tinh tinh! Tỉnh tinh!” Đúng lúc đó, chuông điện thoại của Hạ Linh Linh vang lên.
“A lô! Lữ Diệp!” Thấy là điện thoại của bạn thân, Hạ Linh Linh vội vàng nhận.
“Linh Linh, Lâm Hoài lại phát bệnh rồi, giờ đang ngồi trên cây ăn quả dại này. Người cậu ta bẩn lắm, cậu mau xem đi! Tớ gửi ảnh cho cậu rồi đó.” Lữ Diệp nói.
“Cái gì? Lại phát bệnh á?” Nghe nói Lâm Hoài trèo lên cây hái quả dại, nhất thời Hạ Linh Linh cau mày lại.
“Hừm, có phải lúc ở bệnh viện, anh ta bị đánh ngu rồi không?”
Bỗng nhiên Hạ Linh Linh nghĩ tới lúc Lâm Hoài khoe khoang đi vào phòng phẫu thuật, nhất định là giả điên giả ngu rồi bị người ta đánh, nếu không thì sẽ không phát bệnh nhanh như thế.
“Bị đánh á?” Lữ Diệp giật mình.
“Anh ta không còn quan hệ gì với tớ nữa rồi, nhưng cũng không thể để anh ta cứ điên điên thế được. Cậu nghĩ cách mang Lâm Hoài về trường đi, sau đó thông báo cho phụ huynh của anh ta. Nhà tớ có việc, tạm thời tớ không đi được.” Hạ Linh Linh vội vàng nói.
“Được rồi!" Lữ Diệp cúp điện thoại, nhìn về phía Lâm Hoài.
“Lâm Hoài, cậu mau xuống đi, thứ đó không ăn được đâu, là quả trưng bày thôi." Lữ Diệp vội vàng hô lên.
Lúc này Lâm Hoài đang đắm chìm trong niềm hưng phấn, nằm trên cây tăng tốc độ vận chuyển khí huyết. Nghe Lữ Diệp hô to, hắn giật mình tỉnh lại, vội vàng nhìn qua.
“Tôi không sao, chỉ đói thôi. Thật ra quả này không chỉ ăn được, còn rất dinh dưỡng nữa!” Lâm Hoài cười nói, sau đó leo xuống khỏi cây.
“Lập tức về trường với tôi.” Lữ Diệp lớn tiếng nói.
“Các cậu về đi! Tôi còn có chuyện phải làm.” Lâm Hoài muốn nhanh chóng luyện hóa dinh dưỡng trong cơ thể, nếu không thì lãng phí rồi. Truyện Hài Hước
Nghe Lâm Hoài nói không đi, Lữ Diệp nhìn qua chàng trai bên cạnh.
“Trần Minh, anh kéo Lâm Hoài đi, chúng ta về trường.” Lữ Diệp nhìn về phía Trần Minh, nói.
“Không phải chỉ là một thằng ngốc thôi à? Quan tâm cậu †a làm gì? Chúng ta đi thôi!” Trần Minh chán ghét nhìn Lâm Hoài, kéo Lữ Diệp đi.
“Trân Minh, em bảo anh mang Lâm Hoài đi, anh không nghe à?” Lữ Diệp hơi tức giận nói.
“Lữ Diệp, em quan tâm một thằng ngu làm gì? Dù gì nhà anh cũng là gia tộc có mặt mũi, nếu lỡ để người ta biết anh qua lại với một thăng ngu, chẳng phải sau này anh sẽ bị người ta chê cười sao? Đi với anh.”
Trân Minh vừa nói vừa tiếp tục kéo Lữ Diệp.
Tiên Y Ngờ NghệchTác giả: Man TrạmTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh“Sư muội! Ta đã tìm được cỏ Long Nguyên cấp chín, ta phải hao tốn rất nhiều tinh huyết ngũ hành mới tìm thấy được nó, nhưng mà, nhưng mà tại sao muội lại muốn giết ta, tại Sao... “Muội thật độc ác..." Lâm Hoài điên cuồng hét lớn, rồi đột nhiên mở mắt, cố gắng ngồi dậy. Lúc này, cả người hän đổ mồ hôi đầm đìa. Thế nhưng, lúc giãy dụa, Lâm Hoài phát hiện ra mình không thể nhúc nhích, khung cảnh trước mặt hẳn đã thay đổi, không còn là Tu Chân giới nữa. Đây là một phòng bệnh tràn ngập mùi thuốc khử trùng, trên mũi hắn còn bị chụp một cái chụp nhựa. Những điều này không quan trọng, quan trọng là bên trong tâm mạch của hẳn có một thứ giống như huyết khối làm tắc động mạch chủ của hẳn, gây trở ngại nghiêm trọng đối với nhịp đập của trái tim hẳn. Huyết khối lớn như vậy không thể hình thành ở vị trí này được, rất rõ ràng rằng đã bị người động tay động chân, hèn gì hẳn không thể nhúc nhích được. “Không đúng, ta vẫn còn sống à? Đây là?... Trùng sinh rồi à” “Cũng tốt, sống được là tốt rồi!” Trong… “Bố! Đó cũng là do em trai của giám đốc Minh sống lại một cách thần kỳ, nghe nói đã thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm, chuyện này cũng tính là sự may mắn của nhà chúng ta. Mặt Hạ Linh Linh đầy vui vẻ, bố rất ít khi khen mình như thế.“Tinh tinh! Tỉnh tinh!” Đúng lúc đó, chuông điện thoại của Hạ Linh Linh vang lên.“A lô! Lữ Diệp!” Thấy là điện thoại của bạn thân, Hạ Linh Linh vội vàng nhận.“Linh Linh, Lâm Hoài lại phát bệnh rồi, giờ đang ngồi trên cây ăn quả dại này. Người cậu ta bẩn lắm, cậu mau xem đi! Tớ gửi ảnh cho cậu rồi đó.” Lữ Diệp nói.“Cái gì? Lại phát bệnh á?” Nghe nói Lâm Hoài trèo lên cây hái quả dại, nhất thời Hạ Linh Linh cau mày lại.“Hừm, có phải lúc ở bệnh viện, anh ta bị đánh ngu rồi không?”Bỗng nhiên Hạ Linh Linh nghĩ tới lúc Lâm Hoài khoe khoang đi vào phòng phẫu thuật, nhất định là giả điên giả ngu rồi bị người ta đánh, nếu không thì sẽ không phát bệnh nhanh như thế.“Bị đánh á?” Lữ Diệp giật mình.“Anh ta không còn quan hệ gì với tớ nữa rồi, nhưng cũng không thể để anh ta cứ điên điên thế được. Cậu nghĩ cách mang Lâm Hoài về trường đi, sau đó thông báo cho phụ huynh của anh ta. Nhà tớ có việc, tạm thời tớ không đi được.” Hạ Linh Linh vội vàng nói.“Được rồi!" Lữ Diệp cúp điện thoại, nhìn về phía Lâm Hoài.“Lâm Hoài, cậu mau xuống đi, thứ đó không ăn được đâu, là quả trưng bày thôi." Lữ Diệp vội vàng hô lên.Lúc này Lâm Hoài đang đắm chìm trong niềm hưng phấn, nằm trên cây tăng tốc độ vận chuyển khí huyết. Nghe Lữ Diệp hô to, hắn giật mình tỉnh lại, vội vàng nhìn qua.“Tôi không sao, chỉ đói thôi. Thật ra quả này không chỉ ăn được, còn rất dinh dưỡng nữa!” Lâm Hoài cười nói, sau đó leo xuống khỏi cây.“Lập tức về trường với tôi.” Lữ Diệp lớn tiếng nói.“Các cậu về đi! Tôi còn có chuyện phải làm.” Lâm Hoài muốn nhanh chóng luyện hóa dinh dưỡng trong cơ thể, nếu không thì lãng phí rồi. Truyện Hài HướcNghe Lâm Hoài nói không đi, Lữ Diệp nhìn qua chàng trai bên cạnh.“Trần Minh, anh kéo Lâm Hoài đi, chúng ta về trường.” Lữ Diệp nhìn về phía Trần Minh, nói.“Không phải chỉ là một thằng ngốc thôi à? Quan tâm cậu †a làm gì? Chúng ta đi thôi!” Trần Minh chán ghét nhìn Lâm Hoài, kéo Lữ Diệp đi.“Trân Minh, em bảo anh mang Lâm Hoài đi, anh không nghe à?” Lữ Diệp hơi tức giận nói.“Lữ Diệp, em quan tâm một thằng ngu làm gì? Dù gì nhà anh cũng là gia tộc có mặt mũi, nếu lỡ để người ta biết anh qua lại với một thăng ngu, chẳng phải sau này anh sẽ bị người ta chê cười sao? Đi với anh.”Trân Minh vừa nói vừa tiếp tục kéo Lữ Diệp.