Đại Hạ, Yến Kinh. Ngục giam số 0. Nơi này đang giam giữ những tên tội phạm đáng sợ nhất thế giới, bất kỳ một kẻ nào ra ngoài cũng sẽ gây ra tổn hại không kém gì một trận động đất. Trong số họ có đại sư quyền lực nhất thế giới, người giàu nhất một nước, thần chiến tranh sa ngã, hacker hàng đầu, bác sĩ giết người, thiên sư nuôi dưỡng quỷ hay người tu hành độ kiếp thất bại... Nhưng hôm nay, bên trong nhà tù vốn ồn ào náo nhiệt lại có vẻ vô cùng yên tĩnh. Những tên tội phạm mà người khác chỉ nghe tên thôi cũng sợ vỡ mật đều lần lượt đến quảng trường, đứng dưới cái nắng như thiêu đốt nhìn theo một chàng trai trẻ rời đi. Người này tên là Diệp Lâm. Đã ở nhà tù bị giam 5 năm. Hôm nay là ngày anh được ra tù. Anh cũng sẽ là người đầu tiên được ra tù kể từ khi nhà tù này được xây dựng. "Tiểu Diệp tử, y thuật tôi dạy cậu chỉ có thể dùng để giết người, không thể cứu người. Cậu nhớ không?" "Tiểu Lâm, tôi nhờ cậu chăm sóc cho đứa em gái ở ngoài ngục của tôi! Cậu có thể cưới con bé làm vợ cũng được…
Chương 130: C130: Một chữ một trăm triệu
Cuồng Long Vượt NgụcTác giả: Phúc VươngTruyện Đô ThịĐại Hạ, Yến Kinh. Ngục giam số 0. Nơi này đang giam giữ những tên tội phạm đáng sợ nhất thế giới, bất kỳ một kẻ nào ra ngoài cũng sẽ gây ra tổn hại không kém gì một trận động đất. Trong số họ có đại sư quyền lực nhất thế giới, người giàu nhất một nước, thần chiến tranh sa ngã, hacker hàng đầu, bác sĩ giết người, thiên sư nuôi dưỡng quỷ hay người tu hành độ kiếp thất bại... Nhưng hôm nay, bên trong nhà tù vốn ồn ào náo nhiệt lại có vẻ vô cùng yên tĩnh. Những tên tội phạm mà người khác chỉ nghe tên thôi cũng sợ vỡ mật đều lần lượt đến quảng trường, đứng dưới cái nắng như thiêu đốt nhìn theo một chàng trai trẻ rời đi. Người này tên là Diệp Lâm. Đã ở nhà tù bị giam 5 năm. Hôm nay là ngày anh được ra tù. Anh cũng sẽ là người đầu tiên được ra tù kể từ khi nhà tù này được xây dựng. "Tiểu Diệp tử, y thuật tôi dạy cậu chỉ có thể dùng để giết người, không thể cứu người. Cậu nhớ không?" "Tiểu Lâm, tôi nhờ cậu chăm sóc cho đứa em gái ở ngoài ngục của tôi! Cậu có thể cưới con bé làm vợ cũng được… Thấy Diệp Lâm vô cớ bật cười, Đào chưởng quầy không nhịn được chất vấn: “Cậu cười cái gì?”“Chẳng lẽ cậu nghi ngờ bức tranh chữ này là giả?” Diệp Lâm lắc đầu: “Không phải.”Rốt cuộc thì đồ cổ tranh chữ vốn chính là thật thật giả giả, khó có thể nói rõ được.Người ta mở cửa hàng buôn bán, bọn họ lại không phải đến gây chuyện, không cần thiết vạch mặt, khiến hai bên đều không vui.Chỉ cần đám thiên tài địa bảo dùng để chữa bệnh cứu người không phải giả là được.Diệp Lâm sẽ không xen vào chuyện của người khác.“Hừ!” Đào chưởng quầy hừ lạnh một tiếng. Anh ta bất mãn về thái độ của Diệp Lâm, đã không hiểu thì còn ra vẻ cái gì?“Đào chưởng quầy, bức tranh chữ bản gốc của Vương Hi Chỉ này có giá bao nhiêu?” Triệu Uyển Đình nhịn không được mở miệng hỏi.Cô nghĩ nếu lát nữa có dư tiền thì có thể suy xét mua. Đào chưởng quầy cười nói: “Đây chính là bảo vật trấn tiệm của chúng tôi, tạm thời không bán. Rốt cuộc thì trai chủ chúng tôi đã tốn rất nhiều công sức mới mua được món bảo vật này.”“Có điều, có lần trai chủ chúng tôi ăn cơm cùng bạn bè, lúc trò chuyện có nói là nếu sau này bán đấu giá, thì giá khởi điểm sẽ là một chữ một trăm triệu.”Một chữ một trăm triệu?Bức tranh chữ “Khoái tuyết thời tình thiếp” có tất cả hai mươi tám chữ cái, tương đương với hai tỷ tám trăm triệu.Đây là giá trên trời hàng thật giá thật!Vừa nghe thấy giá tiền, mọi người ở đây đều rất sốc.Ngay cả đại tiểu thư nhà giàu là Triệu Uyển Đình cũng ngây ngẩn cả người.Cô cũng không thể chấp nhận được cái giá này.“Đắt vậy sao?” Nghe giá cả, Diệp Lâm giật hết cả mình.Không ngờ chữ của Vương Hi Chỉ lại đáng giá như vậy.Tuy rằng anh đi theo vị sư phụ thứ ba mươi lăm học được kỹ năng tạo giả, giả cổ, nhưng mà giá trị của đồ cổ tranh chữ lại khác nhau với từng người, thị trường cũng thay đổi rất nhanh, cho nên Diệp Lâm không hiểu giá thị trường liên quan.“Đây là giá cả bình thường!”Lúc này, vị quản lý Giả kia lại tiếp tục giới thiệu: “Bức tranh chữ của Vương Hi Chi này từng được đấu giá ở cổ đại với giá bảy trăm lượng vàng.”“Tính theo tốc độ lạm phát hiện nay, chữ của Vương Hi Chỉ có giá một trăm triệu một chữ, chính là giá cả bình thường trên thị trường.”“Tiếc là trên thị trường có rất ít bản gốc.” Nghe vậy, mọi người nổi gật đầu.Lúc này, mọi người mới thu lại vẻ mặt bất ngờ, hóa ra đây mới là giá cả bình thường.Nhưng mà Diệp Lâm lại thầm hiểu rõ: trên thị trường không hề có bản gốc, tất cả đều là đời sau tạo giả, thật ra thì dù là tạo giả, cũng không có bao nhiêu bản tạo giả.Theo lời nói của sư phụ thứ ba mươi lăm, cái gọi là bản gốc trên thị trường hiện nay đều là do ông tạo giả.
Thấy Diệp Lâm vô cớ bật cười, Đào chưởng quầy không nhịn được chất vấn: “Cậu cười cái gì?”
“Chẳng lẽ cậu nghi ngờ bức tranh chữ này là giả?” Diệp Lâm lắc đầu: “Không phải.”
Rốt cuộc thì đồ cổ tranh chữ vốn chính là thật thật giả giả, khó có thể nói rõ được.
Người ta mở cửa hàng buôn bán, bọn họ lại không phải đến gây chuyện, không cần thiết vạch mặt, khiến hai bên đều không vui.
Chỉ cần đám thiên tài địa bảo dùng để chữa bệnh cứu người không phải giả là được.
Diệp Lâm sẽ không xen vào chuyện của người khác.
“Hừ!” Đào chưởng quầy hừ lạnh một tiếng. Anh ta bất mãn về thái độ của Diệp Lâm, đã không hiểu thì còn ra vẻ cái gì?
“Đào chưởng quầy, bức tranh chữ bản gốc của Vương Hi Chỉ này có giá bao nhiêu?” Triệu Uyển Đình nhịn không được mở miệng hỏi.
Cô nghĩ nếu lát nữa có dư tiền thì có thể suy xét mua. Đào chưởng quầy cười nói: “Đây chính là bảo vật trấn tiệm của chúng tôi, tạm thời không bán. Rốt cuộc thì trai chủ chúng tôi đã tốn rất nhiều công sức mới mua được món bảo vật này.”
“Có điều, có lần trai chủ chúng tôi ăn cơm cùng bạn bè, lúc trò chuyện có nói là nếu sau này bán đấu giá, thì giá khởi điểm sẽ là một chữ một trăm triệu.”
Một chữ một trăm triệu?
Bức tranh chữ “Khoái tuyết thời tình thiếp” có tất cả hai mươi tám chữ cái, tương đương với hai tỷ tám trăm triệu.
Đây là giá trên trời hàng thật giá thật!
Vừa nghe thấy giá tiền, mọi người ở đây đều rất sốc.
Ngay cả đại tiểu thư nhà giàu là Triệu Uyển Đình cũng ngây ngẩn cả người.
Cô cũng không thể chấp nhận được cái giá này.
“Đắt vậy sao?” Nghe giá cả, Diệp Lâm giật hết cả mình.
Không ngờ chữ của Vương Hi Chỉ lại đáng giá như vậy.
Tuy rằng anh đi theo vị sư phụ thứ ba mươi lăm học được kỹ năng tạo giả, giả cổ, nhưng mà giá trị của đồ cổ tranh chữ lại khác nhau với từng người, thị trường cũng thay đổi rất nhanh, cho nên Diệp Lâm không hiểu giá thị trường liên quan.
“Đây là giá cả bình thường!”
Lúc này, vị quản lý Giả kia lại tiếp tục giới thiệu: “Bức tranh chữ của Vương Hi Chi này từng được đấu giá ở cổ đại với giá bảy trăm lượng vàng.”
“Tính theo tốc độ lạm phát hiện nay, chữ của Vương Hi Chỉ có giá một trăm triệu một chữ, chính là giá cả bình thường trên thị trường.”
“Tiếc là trên thị trường có rất ít bản gốc.” Nghe vậy, mọi người nổi gật đầu.
Lúc này, mọi người mới thu lại vẻ mặt bất ngờ, hóa ra đây mới là giá cả bình thường.
Nhưng mà Diệp Lâm lại thầm hiểu rõ: trên thị trường không hề có bản gốc, tất cả đều là đời sau tạo giả, thật ra thì dù là tạo giả, cũng không có bao nhiêu bản tạo giả.
Theo lời nói của sư phụ thứ ba mươi lăm, cái gọi là bản gốc trên thị trường hiện nay đều là do ông tạo giả.
Cuồng Long Vượt NgụcTác giả: Phúc VươngTruyện Đô ThịĐại Hạ, Yến Kinh. Ngục giam số 0. Nơi này đang giam giữ những tên tội phạm đáng sợ nhất thế giới, bất kỳ một kẻ nào ra ngoài cũng sẽ gây ra tổn hại không kém gì một trận động đất. Trong số họ có đại sư quyền lực nhất thế giới, người giàu nhất một nước, thần chiến tranh sa ngã, hacker hàng đầu, bác sĩ giết người, thiên sư nuôi dưỡng quỷ hay người tu hành độ kiếp thất bại... Nhưng hôm nay, bên trong nhà tù vốn ồn ào náo nhiệt lại có vẻ vô cùng yên tĩnh. Những tên tội phạm mà người khác chỉ nghe tên thôi cũng sợ vỡ mật đều lần lượt đến quảng trường, đứng dưới cái nắng như thiêu đốt nhìn theo một chàng trai trẻ rời đi. Người này tên là Diệp Lâm. Đã ở nhà tù bị giam 5 năm. Hôm nay là ngày anh được ra tù. Anh cũng sẽ là người đầu tiên được ra tù kể từ khi nhà tù này được xây dựng. "Tiểu Diệp tử, y thuật tôi dạy cậu chỉ có thể dùng để giết người, không thể cứu người. Cậu nhớ không?" "Tiểu Lâm, tôi nhờ cậu chăm sóc cho đứa em gái ở ngoài ngục của tôi! Cậu có thể cưới con bé làm vợ cũng được… Thấy Diệp Lâm vô cớ bật cười, Đào chưởng quầy không nhịn được chất vấn: “Cậu cười cái gì?”“Chẳng lẽ cậu nghi ngờ bức tranh chữ này là giả?” Diệp Lâm lắc đầu: “Không phải.”Rốt cuộc thì đồ cổ tranh chữ vốn chính là thật thật giả giả, khó có thể nói rõ được.Người ta mở cửa hàng buôn bán, bọn họ lại không phải đến gây chuyện, không cần thiết vạch mặt, khiến hai bên đều không vui.Chỉ cần đám thiên tài địa bảo dùng để chữa bệnh cứu người không phải giả là được.Diệp Lâm sẽ không xen vào chuyện của người khác.“Hừ!” Đào chưởng quầy hừ lạnh một tiếng. Anh ta bất mãn về thái độ của Diệp Lâm, đã không hiểu thì còn ra vẻ cái gì?“Đào chưởng quầy, bức tranh chữ bản gốc của Vương Hi Chỉ này có giá bao nhiêu?” Triệu Uyển Đình nhịn không được mở miệng hỏi.Cô nghĩ nếu lát nữa có dư tiền thì có thể suy xét mua. Đào chưởng quầy cười nói: “Đây chính là bảo vật trấn tiệm của chúng tôi, tạm thời không bán. Rốt cuộc thì trai chủ chúng tôi đã tốn rất nhiều công sức mới mua được món bảo vật này.”“Có điều, có lần trai chủ chúng tôi ăn cơm cùng bạn bè, lúc trò chuyện có nói là nếu sau này bán đấu giá, thì giá khởi điểm sẽ là một chữ một trăm triệu.”Một chữ một trăm triệu?Bức tranh chữ “Khoái tuyết thời tình thiếp” có tất cả hai mươi tám chữ cái, tương đương với hai tỷ tám trăm triệu.Đây là giá trên trời hàng thật giá thật!Vừa nghe thấy giá tiền, mọi người ở đây đều rất sốc.Ngay cả đại tiểu thư nhà giàu là Triệu Uyển Đình cũng ngây ngẩn cả người.Cô cũng không thể chấp nhận được cái giá này.“Đắt vậy sao?” Nghe giá cả, Diệp Lâm giật hết cả mình.Không ngờ chữ của Vương Hi Chỉ lại đáng giá như vậy.Tuy rằng anh đi theo vị sư phụ thứ ba mươi lăm học được kỹ năng tạo giả, giả cổ, nhưng mà giá trị của đồ cổ tranh chữ lại khác nhau với từng người, thị trường cũng thay đổi rất nhanh, cho nên Diệp Lâm không hiểu giá thị trường liên quan.“Đây là giá cả bình thường!”Lúc này, vị quản lý Giả kia lại tiếp tục giới thiệu: “Bức tranh chữ của Vương Hi Chi này từng được đấu giá ở cổ đại với giá bảy trăm lượng vàng.”“Tính theo tốc độ lạm phát hiện nay, chữ của Vương Hi Chỉ có giá một trăm triệu một chữ, chính là giá cả bình thường trên thị trường.”“Tiếc là trên thị trường có rất ít bản gốc.” Nghe vậy, mọi người nổi gật đầu.Lúc này, mọi người mới thu lại vẻ mặt bất ngờ, hóa ra đây mới là giá cả bình thường.Nhưng mà Diệp Lâm lại thầm hiểu rõ: trên thị trường không hề có bản gốc, tất cả đều là đời sau tạo giả, thật ra thì dù là tạo giả, cũng không có bao nhiêu bản tạo giả.Theo lời nói của sư phụ thứ ba mươi lăm, cái gọi là bản gốc trên thị trường hiện nay đều là do ông tạo giả.