“Tề Lạc, tan ca được rồi!” Chủ tiệm chỉ tay lên chiếc đồng hồ treo trên tường. “Ah, đợi cháu dọn dẹp mấy thứ này lại cái rồi về.” “Tề Lạc…” Chủ tiệm cầm một miếng bánh ga tô đã được gói kỹ: “Mấy ngày hôm nay nhờ cháu giúp mà cửa tiệm buôn bán tốt hẳn ra, ừ, hôm nay là đêm bình an, tặng cho cháu một món quà nhỏ, Merry Christmes!” “Chàng trai” ở trong bếp ló đầu ra ngượng ngùng cười: “Cám ơn ông chủ ~” ……… Khi rời khỏi cửa hàng bánh ngọt thì đã 8 giờ. Tề Lạc có chút lo lắng, không biết có kịp tới buổi party tối nay hay không, hơn nữa mình cũng đã hứa đi gặp bọn họ. “Chị Tề Lạc!” “Tiền bối!” (Chính xác, bạn học Tề Lạc xin thề: nàng là một nữ sinh, mặc dù ít ai tin tưởng) Chẳng biết lúc nào mà từ ngã tư đường xuất hiện một đám người dọa Tề Lạc nhảy cửng lên, nhìn kỹ lại, hóa ra là hậu bối trong trường. “Chị, Noel vui vẻ!” “Tiền bối, đây là bánh kem mà tự tay em làm!” … Sau nửa giờ thì đám người rốt cuộc cũng tản đi. Tề Lạc đứng một mình ở ngã tư đường nhìn đống lễ vật xếp thành núi. “Tần…
Chương 8: Đêm lạnh như nước
Bà Xã Của Tui Là Xã Hội ĐenTác giả: Bạch Mặc NgônTruyện Bách Hợp“Tề Lạc, tan ca được rồi!” Chủ tiệm chỉ tay lên chiếc đồng hồ treo trên tường. “Ah, đợi cháu dọn dẹp mấy thứ này lại cái rồi về.” “Tề Lạc…” Chủ tiệm cầm một miếng bánh ga tô đã được gói kỹ: “Mấy ngày hôm nay nhờ cháu giúp mà cửa tiệm buôn bán tốt hẳn ra, ừ, hôm nay là đêm bình an, tặng cho cháu một món quà nhỏ, Merry Christmes!” “Chàng trai” ở trong bếp ló đầu ra ngượng ngùng cười: “Cám ơn ông chủ ~” ……… Khi rời khỏi cửa hàng bánh ngọt thì đã 8 giờ. Tề Lạc có chút lo lắng, không biết có kịp tới buổi party tối nay hay không, hơn nữa mình cũng đã hứa đi gặp bọn họ. “Chị Tề Lạc!” “Tiền bối!” (Chính xác, bạn học Tề Lạc xin thề: nàng là một nữ sinh, mặc dù ít ai tin tưởng) Chẳng biết lúc nào mà từ ngã tư đường xuất hiện một đám người dọa Tề Lạc nhảy cửng lên, nhìn kỹ lại, hóa ra là hậu bối trong trường. “Chị, Noel vui vẻ!” “Tiền bối, đây là bánh kem mà tự tay em làm!” … Sau nửa giờ thì đám người rốt cuộc cũng tản đi. Tề Lạc đứng một mình ở ngã tư đường nhìn đống lễ vật xếp thành núi. “Tần… Khi mở mắt ra, đã là nửa đêm.Đưa tay sờ túi đá chườm trên trán mình, mỉm cười -- chắc hẳn cô ta rất ít chăm sóc người khác nhỉ.Bởi vì... bình thường không ai lại đặt túi đá lên đầu người bệnh rồi mặc kệ họ cả.Nhìn bốn phía xung quanh một hồi, là phòng ngủ của cô ta, vậy giường mình đang nằm hẳn là giường của cô ta, khó trách túi đá chườm trên đầu lại có mùi thơm như vậy.--- mãi tới hôm nay, mình vẫn luôn ngủ trên ghế sô pha màu trắng có hình Hello Kitty ngoài phòng ngủ.Đã tạm biệt cái giường lâu lắm rồi.Nhưng cảnh tượng vừa rồi trong phòng tắm --Cô ta thật sự quá đẹpKhông giống như cảm giác lạnh lẽo thoát tụcMà là vẻ đẹp thường có ở con gái tuổi hai mươiThế nhưng đáng người quả thật...--o(>_
Khi mở mắt ra, đã là nửa đêm.
Đưa tay sờ túi đá chườm trên trán mình, mỉm cười -- chắc hẳn cô ta rất ít chăm sóc người khác nhỉ.
Bởi vì... bình thường không ai lại đặt túi đá lên đầu người bệnh rồi mặc kệ họ cả.
Nhìn bốn phía xung quanh một hồi, là phòng ngủ của cô ta, vậy giường mình đang nằm hẳn là giường của cô ta, khó trách túi đá chườm trên đầu lại có mùi thơm như vậy.
--- mãi tới hôm nay, mình vẫn luôn ngủ trên ghế sô pha màu trắng có hình Hello Kitty ngoài phòng ngủ.
Đã tạm biệt cái giường lâu lắm rồi.
Nhưng cảnh tượng vừa rồi trong phòng tắm --
Cô ta thật sự quá đẹp
Không giống như cảm giác lạnh lẽo thoát tục
Mà là vẻ đẹp thường có ở con gái tuổi hai mươi
Thế nhưng đáng người quả thật...
--o(>_
Bà Xã Của Tui Là Xã Hội ĐenTác giả: Bạch Mặc NgônTruyện Bách Hợp“Tề Lạc, tan ca được rồi!” Chủ tiệm chỉ tay lên chiếc đồng hồ treo trên tường. “Ah, đợi cháu dọn dẹp mấy thứ này lại cái rồi về.” “Tề Lạc…” Chủ tiệm cầm một miếng bánh ga tô đã được gói kỹ: “Mấy ngày hôm nay nhờ cháu giúp mà cửa tiệm buôn bán tốt hẳn ra, ừ, hôm nay là đêm bình an, tặng cho cháu một món quà nhỏ, Merry Christmes!” “Chàng trai” ở trong bếp ló đầu ra ngượng ngùng cười: “Cám ơn ông chủ ~” ……… Khi rời khỏi cửa hàng bánh ngọt thì đã 8 giờ. Tề Lạc có chút lo lắng, không biết có kịp tới buổi party tối nay hay không, hơn nữa mình cũng đã hứa đi gặp bọn họ. “Chị Tề Lạc!” “Tiền bối!” (Chính xác, bạn học Tề Lạc xin thề: nàng là một nữ sinh, mặc dù ít ai tin tưởng) Chẳng biết lúc nào mà từ ngã tư đường xuất hiện một đám người dọa Tề Lạc nhảy cửng lên, nhìn kỹ lại, hóa ra là hậu bối trong trường. “Chị, Noel vui vẻ!” “Tiền bối, đây là bánh kem mà tự tay em làm!” … Sau nửa giờ thì đám người rốt cuộc cũng tản đi. Tề Lạc đứng một mình ở ngã tư đường nhìn đống lễ vật xếp thành núi. “Tần… Khi mở mắt ra, đã là nửa đêm.Đưa tay sờ túi đá chườm trên trán mình, mỉm cười -- chắc hẳn cô ta rất ít chăm sóc người khác nhỉ.Bởi vì... bình thường không ai lại đặt túi đá lên đầu người bệnh rồi mặc kệ họ cả.Nhìn bốn phía xung quanh một hồi, là phòng ngủ của cô ta, vậy giường mình đang nằm hẳn là giường của cô ta, khó trách túi đá chườm trên đầu lại có mùi thơm như vậy.--- mãi tới hôm nay, mình vẫn luôn ngủ trên ghế sô pha màu trắng có hình Hello Kitty ngoài phòng ngủ.Đã tạm biệt cái giường lâu lắm rồi.Nhưng cảnh tượng vừa rồi trong phòng tắm --Cô ta thật sự quá đẹpKhông giống như cảm giác lạnh lẽo thoát tụcMà là vẻ đẹp thường có ở con gái tuổi hai mươiThế nhưng đáng người quả thật...--o(>_