Đại Hạ, Yến Kinh. Ngục giam số 0. Nơi này đang giam giữ những tên tội phạm đáng sợ nhất thế giới, bất kỳ một kẻ nào ra ngoài cũng sẽ gây ra tổn hại không kém gì một trận động đất. Trong số họ có đại sư quyền lực nhất thế giới, người giàu nhất một nước, thần chiến tranh sa ngã, hacker hàng đầu, bác sĩ giết người, thiên sư nuôi dưỡng quỷ hay người tu hành độ kiếp thất bại... Nhưng hôm nay, bên trong nhà tù vốn ồn ào náo nhiệt lại có vẻ vô cùng yên tĩnh. Những tên tội phạm mà người khác chỉ nghe tên thôi cũng sợ vỡ mật đều lần lượt đến quảng trường, đứng dưới cái nắng như thiêu đốt nhìn theo một chàng trai trẻ rời đi. Người này tên là Diệp Lâm. Đã ở nhà tù bị giam 5 năm. Hôm nay là ngày anh được ra tù. Anh cũng sẽ là người đầu tiên được ra tù kể từ khi nhà tù này được xây dựng. "Tiểu Diệp tử, y thuật tôi dạy cậu chỉ có thể dùng để giết người, không thể cứu người. Cậu nhớ không?" "Tiểu Lâm, tôi nhờ cậu chăm sóc cho đứa em gái ở ngoài ngục của tôi! Cậu có thể cưới con bé làm vợ cũng được…
Chương 249: C249: Đại nhân
Cuồng Long Vượt NgụcTác giả: Phúc VươngTruyện Đô ThịĐại Hạ, Yến Kinh. Ngục giam số 0. Nơi này đang giam giữ những tên tội phạm đáng sợ nhất thế giới, bất kỳ một kẻ nào ra ngoài cũng sẽ gây ra tổn hại không kém gì một trận động đất. Trong số họ có đại sư quyền lực nhất thế giới, người giàu nhất một nước, thần chiến tranh sa ngã, hacker hàng đầu, bác sĩ giết người, thiên sư nuôi dưỡng quỷ hay người tu hành độ kiếp thất bại... Nhưng hôm nay, bên trong nhà tù vốn ồn ào náo nhiệt lại có vẻ vô cùng yên tĩnh. Những tên tội phạm mà người khác chỉ nghe tên thôi cũng sợ vỡ mật đều lần lượt đến quảng trường, đứng dưới cái nắng như thiêu đốt nhìn theo một chàng trai trẻ rời đi. Người này tên là Diệp Lâm. Đã ở nhà tù bị giam 5 năm. Hôm nay là ngày anh được ra tù. Anh cũng sẽ là người đầu tiên được ra tù kể từ khi nhà tù này được xây dựng. "Tiểu Diệp tử, y thuật tôi dạy cậu chỉ có thể dùng để giết người, không thể cứu người. Cậu nhớ không?" "Tiểu Lâm, tôi nhờ cậu chăm sóc cho đứa em gái ở ngoài ngục của tôi! Cậu có thể cưới con bé làm vợ cũng được… Nhân viên hành chính cầm lá thư bằng cả hai tay, chạy thẳng lên tầng trên cùng của tòa nhà văn phòng Bộ Tài chính.Bất cứ nơi nào nhìn thấy chữ viết này đều để anh ta đi qua. Cuối cùng, anh ta cũng đến được văn phòng duy nhất ở tầng trên cùng.Một ông già mặc áo cổ tàu, râu tóc bạc phơ đang vùi đầu vào biển sách, xem xét nhiều tài liệu khác nhau.Nếu ông Diệp ở đây, nhìn thoáng qua chắc chắn sẽ nhận ra ông già này chính là ông chủ lớn mà ông ta đã đến thăm cuối tuần qua, bộ trưởng Bộ Tài chính, Khổng Hữu Vi."Đại nhân!"Người nhân viên hành chính cúi đầu thật sâu và kính cẩn.Ông già ngẩng đầu, có hơi ngạc nhiên.Bởi vì trong hoàn cảnh bình thường, cán bộ cơ sở có việc gì thì sẽ giao cho cấp trên, ít người có thể lên trình báo trực tiếp.Nếu lên được thẳng trên này thì rõ ràng là đang có chuyện quan trọng cần báo cáo."Có chuyện gì thế?"Khổng Hữu Vi bỏ công vụ trong tay xuống, đối xử với cấp dưới rất hài hòa."Thưa đại nhân, có người muốn chuyển bức thư này cho ngài." Nói xong, nhân viên hành chính kia đưa lá thư viết tay ra."Hả?" Khổng Hữu Vĩ giật mình, thầm nghĩ, việc nhỏ nhặt như vậy sao phải đích thân mình xem chứ?Tuy nhiên, khi nhìn kỹ hơn, Khổng Hữu Vi chợt thấy chữ ký trên bức thư.Đột nhiên, toàn thân ông ấy như bị điện giật, đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi với vẻ mặt sợ hãi.Ông ấy cầm lấy lá thư, lướt qua từ đầu đến cuối. Sau đó xem lại thật kỹ từng câu từng chữ.Sau khi xác nhận ba bốn lần, Khổng Hữu Vi mới khôi phục tỉnh thần, toàn thân run rẩy."Là chữ viết của cựu thủ tướng!" "Thật sự là chữ viết của cựu thủ tướng!" Khổng Hữu Vi vô cùng kích động, hai mắt hơi đỏ lên.Sau đó, ông ta nhìn nhân viên hành chính, hưng phấn hỏi: "Người gửi thư là ai? Hiện đang ở đâu?"..Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhéThấy vậy, anh nhân viên lập tức giật mình. Anh ta chưa bao giờ thấy bộ trưởng mất bình tĩnh như thế này.Tuy nhiên, khi nhìn thấy chữ ký của bức thư vừa rồi, chính anh ta cũng sợ hãi.Mặc dù đó đã là một cái tên cấm ky nhưng đó cũng từng là người đứng đầu sáu bộ trung ương và được xếp vào trong một trong ba người có quyền lực cao nhất!"Cậu ta ở...”Nhân viên hành chính kể lại toàn bộ câu chuyện một cách chỉ tiết.Cái gì?Sau khi nghe xong, Khổng Hữu Vĩ vô cùng ngạc nhiên."Người gửi thư là người nhà họ Diệp ư? Chuyện này..."Trong lúc nhất thời, Khổng Hữu Vi có hơi bối rối.Hôm qua, người đứng đầu nhà họ Diệp đã đích thân tới cửa nhờ ông ấy giúp đỡ nhà họ Diệp vượt qua khó khăn.Cuối cùng, không ngờ người khiến nhà họ Diệp đi vào con đường cùng lại cũng chính là người nhà họ Diệp?
Nhân viên hành chính cầm lá thư bằng cả hai tay, chạy thẳng lên tầng trên cùng của tòa nhà văn phòng Bộ Tài chính.
Bất cứ nơi nào nhìn thấy chữ viết này đều để anh ta đi qua. Cuối cùng, anh ta cũng đến được văn phòng duy nhất ở tầng trên cùng.
Một ông già mặc áo cổ tàu, râu tóc bạc phơ đang vùi đầu vào biển sách, xem xét nhiều tài liệu khác nhau.
Nếu ông Diệp ở đây, nhìn thoáng qua chắc chắn sẽ nhận ra ông già này chính là ông chủ lớn mà ông ta đã đến thăm cuối tuần qua, bộ trưởng Bộ Tài chính, Khổng Hữu Vi.
"Đại nhân!"
Người nhân viên hành chính cúi đầu thật sâu và kính cẩn.
Ông già ngẩng đầu, có hơi ngạc nhiên.
Bởi vì trong hoàn cảnh bình thường, cán bộ cơ sở có việc gì thì sẽ giao cho cấp trên, ít người có thể lên trình báo trực tiếp.
Nếu lên được thẳng trên này thì rõ ràng là đang có chuyện quan trọng cần báo cáo.
"Có chuyện gì thế?"
Khổng Hữu Vi bỏ công vụ trong tay xuống, đối xử với cấp dưới rất hài hòa.
"Thưa đại nhân, có người muốn chuyển bức thư này cho ngài." Nói xong, nhân viên hành chính kia đưa lá thư viết tay ra.
"Hả?" Khổng Hữu Vĩ giật mình, thầm nghĩ, việc nhỏ nhặt như vậy sao phải đích thân mình xem chứ?
Tuy nhiên, khi nhìn kỹ hơn, Khổng Hữu Vi chợt thấy chữ ký trên bức thư.
Đột nhiên, toàn thân ông ấy như bị điện giật, đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi với vẻ mặt sợ hãi.
Ông ấy cầm lấy lá thư, lướt qua từ đầu đến cuối. Sau đó xem lại thật kỹ từng câu từng chữ.
Sau khi xác nhận ba bốn lần, Khổng Hữu Vi mới khôi phục tỉnh thần, toàn thân run rẩy.
"Là chữ viết của cựu thủ tướng!" "Thật sự là chữ viết của cựu thủ tướng!" Khổng Hữu Vi vô cùng kích động, hai mắt hơi đỏ lên.
Sau đó, ông ta nhìn nhân viên hành chính, hưng phấn hỏi: "Người gửi thư là ai? Hiện đang ở đâu?"
..
Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Thấy vậy, anh nhân viên lập tức giật mình. Anh ta chưa bao giờ thấy bộ trưởng mất bình tĩnh như thế này.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy chữ ký của bức thư vừa rồi, chính anh ta cũng sợ hãi.
Mặc dù đó đã là một cái tên cấm ky nhưng đó cũng từng là người đứng đầu sáu bộ trung ương và được xếp vào trong một trong ba người có quyền lực cao nhất!
"Cậu ta ở...”
Nhân viên hành chính kể lại toàn bộ câu chuyện một cách chỉ tiết.
Cái gì?
Sau khi nghe xong, Khổng Hữu Vĩ vô cùng ngạc nhiên.
"Người gửi thư là người nhà họ Diệp ư? Chuyện này..."
Trong lúc nhất thời, Khổng Hữu Vi có hơi bối rối.
Hôm qua, người đứng đầu nhà họ Diệp đã đích thân tới cửa nhờ ông ấy giúp đỡ nhà họ Diệp vượt qua khó khăn.
Cuối cùng, không ngờ người khiến nhà họ Diệp đi vào con đường cùng lại cũng chính là người nhà họ Diệp?
Cuồng Long Vượt NgụcTác giả: Phúc VươngTruyện Đô ThịĐại Hạ, Yến Kinh. Ngục giam số 0. Nơi này đang giam giữ những tên tội phạm đáng sợ nhất thế giới, bất kỳ một kẻ nào ra ngoài cũng sẽ gây ra tổn hại không kém gì một trận động đất. Trong số họ có đại sư quyền lực nhất thế giới, người giàu nhất một nước, thần chiến tranh sa ngã, hacker hàng đầu, bác sĩ giết người, thiên sư nuôi dưỡng quỷ hay người tu hành độ kiếp thất bại... Nhưng hôm nay, bên trong nhà tù vốn ồn ào náo nhiệt lại có vẻ vô cùng yên tĩnh. Những tên tội phạm mà người khác chỉ nghe tên thôi cũng sợ vỡ mật đều lần lượt đến quảng trường, đứng dưới cái nắng như thiêu đốt nhìn theo một chàng trai trẻ rời đi. Người này tên là Diệp Lâm. Đã ở nhà tù bị giam 5 năm. Hôm nay là ngày anh được ra tù. Anh cũng sẽ là người đầu tiên được ra tù kể từ khi nhà tù này được xây dựng. "Tiểu Diệp tử, y thuật tôi dạy cậu chỉ có thể dùng để giết người, không thể cứu người. Cậu nhớ không?" "Tiểu Lâm, tôi nhờ cậu chăm sóc cho đứa em gái ở ngoài ngục của tôi! Cậu có thể cưới con bé làm vợ cũng được… Nhân viên hành chính cầm lá thư bằng cả hai tay, chạy thẳng lên tầng trên cùng của tòa nhà văn phòng Bộ Tài chính.Bất cứ nơi nào nhìn thấy chữ viết này đều để anh ta đi qua. Cuối cùng, anh ta cũng đến được văn phòng duy nhất ở tầng trên cùng.Một ông già mặc áo cổ tàu, râu tóc bạc phơ đang vùi đầu vào biển sách, xem xét nhiều tài liệu khác nhau.Nếu ông Diệp ở đây, nhìn thoáng qua chắc chắn sẽ nhận ra ông già này chính là ông chủ lớn mà ông ta đã đến thăm cuối tuần qua, bộ trưởng Bộ Tài chính, Khổng Hữu Vi."Đại nhân!"Người nhân viên hành chính cúi đầu thật sâu và kính cẩn.Ông già ngẩng đầu, có hơi ngạc nhiên.Bởi vì trong hoàn cảnh bình thường, cán bộ cơ sở có việc gì thì sẽ giao cho cấp trên, ít người có thể lên trình báo trực tiếp.Nếu lên được thẳng trên này thì rõ ràng là đang có chuyện quan trọng cần báo cáo."Có chuyện gì thế?"Khổng Hữu Vi bỏ công vụ trong tay xuống, đối xử với cấp dưới rất hài hòa."Thưa đại nhân, có người muốn chuyển bức thư này cho ngài." Nói xong, nhân viên hành chính kia đưa lá thư viết tay ra."Hả?" Khổng Hữu Vĩ giật mình, thầm nghĩ, việc nhỏ nhặt như vậy sao phải đích thân mình xem chứ?Tuy nhiên, khi nhìn kỹ hơn, Khổng Hữu Vi chợt thấy chữ ký trên bức thư.Đột nhiên, toàn thân ông ấy như bị điện giật, đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi với vẻ mặt sợ hãi.Ông ấy cầm lấy lá thư, lướt qua từ đầu đến cuối. Sau đó xem lại thật kỹ từng câu từng chữ.Sau khi xác nhận ba bốn lần, Khổng Hữu Vi mới khôi phục tỉnh thần, toàn thân run rẩy."Là chữ viết của cựu thủ tướng!" "Thật sự là chữ viết của cựu thủ tướng!" Khổng Hữu Vi vô cùng kích động, hai mắt hơi đỏ lên.Sau đó, ông ta nhìn nhân viên hành chính, hưng phấn hỏi: "Người gửi thư là ai? Hiện đang ở đâu?"..Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhéThấy vậy, anh nhân viên lập tức giật mình. Anh ta chưa bao giờ thấy bộ trưởng mất bình tĩnh như thế này.Tuy nhiên, khi nhìn thấy chữ ký của bức thư vừa rồi, chính anh ta cũng sợ hãi.Mặc dù đó đã là một cái tên cấm ky nhưng đó cũng từng là người đứng đầu sáu bộ trung ương và được xếp vào trong một trong ba người có quyền lực cao nhất!"Cậu ta ở...”Nhân viên hành chính kể lại toàn bộ câu chuyện một cách chỉ tiết.Cái gì?Sau khi nghe xong, Khổng Hữu Vĩ vô cùng ngạc nhiên."Người gửi thư là người nhà họ Diệp ư? Chuyện này..."Trong lúc nhất thời, Khổng Hữu Vi có hơi bối rối.Hôm qua, người đứng đầu nhà họ Diệp đã đích thân tới cửa nhờ ông ấy giúp đỡ nhà họ Diệp vượt qua khó khăn.Cuối cùng, không ngờ người khiến nhà họ Diệp đi vào con đường cùng lại cũng chính là người nhà họ Diệp?