Đại Hạ, Yến Kinh. Ngục giam số 0. Nơi này đang giam giữ những tên tội phạm đáng sợ nhất thế giới, bất kỳ một kẻ nào ra ngoài cũng sẽ gây ra tổn hại không kém gì một trận động đất. Trong số họ có đại sư quyền lực nhất thế giới, người giàu nhất một nước, thần chiến tranh sa ngã, hacker hàng đầu, bác sĩ giết người, thiên sư nuôi dưỡng quỷ hay người tu hành độ kiếp thất bại... Nhưng hôm nay, bên trong nhà tù vốn ồn ào náo nhiệt lại có vẻ vô cùng yên tĩnh. Những tên tội phạm mà người khác chỉ nghe tên thôi cũng sợ vỡ mật đều lần lượt đến quảng trường, đứng dưới cái nắng như thiêu đốt nhìn theo một chàng trai trẻ rời đi. Người này tên là Diệp Lâm. Đã ở nhà tù bị giam 5 năm. Hôm nay là ngày anh được ra tù. Anh cũng sẽ là người đầu tiên được ra tù kể từ khi nhà tù này được xây dựng. "Tiểu Diệp tử, y thuật tôi dạy cậu chỉ có thể dùng để giết người, không thể cứu người. Cậu nhớ không?" "Tiểu Lâm, tôi nhờ cậu chăm sóc cho đứa em gái ở ngoài ngục của tôi! Cậu có thể cưới con bé làm vợ cũng được…
Chương 259: C259: Vừa lúc tối mai
Cuồng Long Vượt NgụcTác giả: Phúc VươngTruyện Đô ThịĐại Hạ, Yến Kinh. Ngục giam số 0. Nơi này đang giam giữ những tên tội phạm đáng sợ nhất thế giới, bất kỳ một kẻ nào ra ngoài cũng sẽ gây ra tổn hại không kém gì một trận động đất. Trong số họ có đại sư quyền lực nhất thế giới, người giàu nhất một nước, thần chiến tranh sa ngã, hacker hàng đầu, bác sĩ giết người, thiên sư nuôi dưỡng quỷ hay người tu hành độ kiếp thất bại... Nhưng hôm nay, bên trong nhà tù vốn ồn ào náo nhiệt lại có vẻ vô cùng yên tĩnh. Những tên tội phạm mà người khác chỉ nghe tên thôi cũng sợ vỡ mật đều lần lượt đến quảng trường, đứng dưới cái nắng như thiêu đốt nhìn theo một chàng trai trẻ rời đi. Người này tên là Diệp Lâm. Đã ở nhà tù bị giam 5 năm. Hôm nay là ngày anh được ra tù. Anh cũng sẽ là người đầu tiên được ra tù kể từ khi nhà tù này được xây dựng. "Tiểu Diệp tử, y thuật tôi dạy cậu chỉ có thể dùng để giết người, không thể cứu người. Cậu nhớ không?" "Tiểu Lâm, tôi nhờ cậu chăm sóc cho đứa em gái ở ngoài ngục của tôi! Cậu có thể cưới con bé làm vợ cũng được… Giờ phút này, nhà họ Diệp, một đám người đang chìm đắm trong vui vẻ, làm những chuẩn bị cuối cùng cho sự kiện vào ngày mai, thì có một cuộc gọi đến cắt ngang mọi thứ.Ông cụ Diệp xem thì thấy là vị đại lão kia gọi.Tuy rằng cách điện thoại, nhưng mà ông cụ Diệp vẫn kính sợ khom lưng.“Khổng đại nhân, làm sao dám làm phiền ngài gọi điện thoại đến cho tôi.”“Vô cùng cảm ơn ngài vì những chuyện đã làm cho nhà họ Diệp chúng tôi.“Nhà họ Diệp chúng tôi sẽ mãi mãi nhớ ơn ngài.”“Vừa lúc tối mai nhà họ Diệp chúng tôi tổ chức một bữa tiệc tối, không biết...”Ông cụ Diệp nói nói rồi nhân cơ hội mời Khổng Hữu Vi.Cho dù Khổng Hữu Vi không đến dự, chỉ tùy tiện phái một người đi dự, thì cũng đủ để bọn họ nở mày nở mặt rồi.Lỡ như may mắn Khổng Hữu Vi tự mình đến, vậy thì tất cả mọi người đều sẽ thấy được chỗ dựa thật sự của nhà họ Diệp rốt cuộc là thần thánh phương nào, để xem sau này còn ai dám trêu chọc nhà họ Diệp bọn họ nữa hay không.“Tôi không đi!” Giọng điệu lạnh nhạt của Khổng Hữu Vi truyền qua điện thoại.“Tôi gọi điện thoại cho ông, không vì chuyện gì cả, chỉ là vì muốn báo với ông một tiếng thôi.”Nghe vậy, trái tim ông cụ Diệp đập thình thịch lên, dường như có cảm giác sắp xảy ra chuyện xấu.“Từ nay về sau, tôi sẽ không nhúng tay vào chuyện nhà họ Diệp các ông nữa, tôi cũng sẽ rút lại hết mọi hứa hẹn trước đây với ông.”“Các ông tự giải quyết cho tốt đi!”Cái gì?Nghe vậy, ông cụ Diệp giống như là bị sét đánh trúng đầu, ngây ngẩn tại chỗ.Sao chỉ trong một đêm mà thái độ của ông Khổng lại thay đổi nhiều như vậy?Hôm qua lúc ông ta đi thăm hỏi, thái độ của ông Khổng không phải như thế mà?Ông cụ Diệp vội nói: “Khổng đại nhân, ngài đang nói đùa với tôi hả?”“Ông thấy tôi là người thích nói đùa sao?”Khổng Hữu Vi hừ lạnh một tiếng. Khổng Hữu Vi là một người cưồng công việc, trăm công nghìn việc, đâu rảnh rỗi đi nói đùa với người khác.“Tôi không biết mình đã làm sai chuyện gì, xin Khổng đại nhân nói rõ giúp tôi.” Ông cụ Diệp nài nỉ, giống như là một chú chó bị chủ nhân vứt bỏ, phải vây đuôi lấy lòng.Ông ta biết rất rõ rằng một khi mất đi sự che chở của ông Khổng thì có nghĩa là nhà họ Diệp sẽ mất đi chỗ dựa lớn nhất, tương lai coi như xong rồi.Vậy nên, ông ta phải mượn sức ông Khổng dù cho phải trả giá lớn thế nào đi nữa.“Nếu ngài mặc kệ chuyện này thì nhà họ Diệp chúng tôi thật sự xong rồi.” Ông cụ Diệp nài nỉ lần nữa.
Giờ phút này, nhà họ Diệp, một đám người đang chìm đắm trong vui vẻ, làm những chuẩn bị cuối cùng cho sự kiện vào ngày mai, thì có một cuộc gọi đến cắt ngang mọi thứ.
Ông cụ Diệp xem thì thấy là vị đại lão kia gọi.
Tuy rằng cách điện thoại, nhưng mà ông cụ Diệp vẫn kính sợ khom lưng.
“Khổng đại nhân, làm sao dám làm phiền ngài gọi điện thoại đến cho tôi.”
“Vô cùng cảm ơn ngài vì những chuyện đã làm cho nhà họ Diệp chúng tôi.
“Nhà họ Diệp chúng tôi sẽ mãi mãi nhớ ơn ngài.”
“Vừa lúc tối mai nhà họ Diệp chúng tôi tổ chức một bữa tiệc tối, không biết...”
Ông cụ Diệp nói nói rồi nhân cơ hội mời Khổng Hữu Vi.
Cho dù Khổng Hữu Vi không đến dự, chỉ tùy tiện phái một người đi dự, thì cũng đủ để bọn họ nở mày nở mặt rồi.
Lỡ như may mắn Khổng Hữu Vi tự mình đến, vậy thì tất cả mọi người đều sẽ thấy được chỗ dựa thật sự của nhà họ Diệp rốt cuộc là thần thánh phương nào, để xem sau này còn ai dám trêu chọc nhà họ Diệp bọn họ nữa hay không.
“Tôi không đi!” Giọng điệu lạnh nhạt của Khổng Hữu Vi truyền qua điện thoại.
“Tôi gọi điện thoại cho ông, không vì chuyện gì cả, chỉ là vì muốn báo với ông một tiếng thôi.”
Nghe vậy, trái tim ông cụ Diệp đập thình thịch lên, dường như có cảm giác sắp xảy ra chuyện xấu.
“Từ nay về sau, tôi sẽ không nhúng tay vào chuyện nhà họ Diệp các ông nữa, tôi cũng sẽ rút lại hết mọi hứa hẹn trước đây với ông.”
“Các ông tự giải quyết cho tốt đi!”
Cái gì?
Nghe vậy, ông cụ Diệp giống như là bị sét đánh trúng đầu, ngây ngẩn tại chỗ.
Sao chỉ trong một đêm mà thái độ của ông Khổng lại thay đổi nhiều như vậy?
Hôm qua lúc ông ta đi thăm hỏi, thái độ của ông Khổng không phải như thế mà?
Ông cụ Diệp vội nói: “Khổng đại nhân, ngài đang nói đùa với tôi hả?”
“Ông thấy tôi là người thích nói đùa sao?”
Khổng Hữu Vi hừ lạnh một tiếng. Khổng Hữu Vi là một người cưồng công việc, trăm công nghìn việc, đâu rảnh rỗi đi nói đùa với người khác.
“Tôi không biết mình đã làm sai chuyện gì, xin Khổng đại nhân nói rõ giúp tôi.” Ông cụ Diệp nài nỉ, giống như là một chú chó bị chủ nhân vứt bỏ, phải vây đuôi lấy lòng.
Ông ta biết rất rõ rằng một khi mất đi sự che chở của ông Khổng thì có nghĩa là nhà họ Diệp sẽ mất đi chỗ dựa lớn nhất, tương lai coi như xong rồi.
Vậy nên, ông ta phải mượn sức ông Khổng dù cho phải trả giá lớn thế nào đi nữa.
“Nếu ngài mặc kệ chuyện này thì nhà họ Diệp chúng tôi thật sự xong rồi.” Ông cụ Diệp nài nỉ lần nữa.
Cuồng Long Vượt NgụcTác giả: Phúc VươngTruyện Đô ThịĐại Hạ, Yến Kinh. Ngục giam số 0. Nơi này đang giam giữ những tên tội phạm đáng sợ nhất thế giới, bất kỳ một kẻ nào ra ngoài cũng sẽ gây ra tổn hại không kém gì một trận động đất. Trong số họ có đại sư quyền lực nhất thế giới, người giàu nhất một nước, thần chiến tranh sa ngã, hacker hàng đầu, bác sĩ giết người, thiên sư nuôi dưỡng quỷ hay người tu hành độ kiếp thất bại... Nhưng hôm nay, bên trong nhà tù vốn ồn ào náo nhiệt lại có vẻ vô cùng yên tĩnh. Những tên tội phạm mà người khác chỉ nghe tên thôi cũng sợ vỡ mật đều lần lượt đến quảng trường, đứng dưới cái nắng như thiêu đốt nhìn theo một chàng trai trẻ rời đi. Người này tên là Diệp Lâm. Đã ở nhà tù bị giam 5 năm. Hôm nay là ngày anh được ra tù. Anh cũng sẽ là người đầu tiên được ra tù kể từ khi nhà tù này được xây dựng. "Tiểu Diệp tử, y thuật tôi dạy cậu chỉ có thể dùng để giết người, không thể cứu người. Cậu nhớ không?" "Tiểu Lâm, tôi nhờ cậu chăm sóc cho đứa em gái ở ngoài ngục của tôi! Cậu có thể cưới con bé làm vợ cũng được… Giờ phút này, nhà họ Diệp, một đám người đang chìm đắm trong vui vẻ, làm những chuẩn bị cuối cùng cho sự kiện vào ngày mai, thì có một cuộc gọi đến cắt ngang mọi thứ.Ông cụ Diệp xem thì thấy là vị đại lão kia gọi.Tuy rằng cách điện thoại, nhưng mà ông cụ Diệp vẫn kính sợ khom lưng.“Khổng đại nhân, làm sao dám làm phiền ngài gọi điện thoại đến cho tôi.”“Vô cùng cảm ơn ngài vì những chuyện đã làm cho nhà họ Diệp chúng tôi.“Nhà họ Diệp chúng tôi sẽ mãi mãi nhớ ơn ngài.”“Vừa lúc tối mai nhà họ Diệp chúng tôi tổ chức một bữa tiệc tối, không biết...”Ông cụ Diệp nói nói rồi nhân cơ hội mời Khổng Hữu Vi.Cho dù Khổng Hữu Vi không đến dự, chỉ tùy tiện phái một người đi dự, thì cũng đủ để bọn họ nở mày nở mặt rồi.Lỡ như may mắn Khổng Hữu Vi tự mình đến, vậy thì tất cả mọi người đều sẽ thấy được chỗ dựa thật sự của nhà họ Diệp rốt cuộc là thần thánh phương nào, để xem sau này còn ai dám trêu chọc nhà họ Diệp bọn họ nữa hay không.“Tôi không đi!” Giọng điệu lạnh nhạt của Khổng Hữu Vi truyền qua điện thoại.“Tôi gọi điện thoại cho ông, không vì chuyện gì cả, chỉ là vì muốn báo với ông một tiếng thôi.”Nghe vậy, trái tim ông cụ Diệp đập thình thịch lên, dường như có cảm giác sắp xảy ra chuyện xấu.“Từ nay về sau, tôi sẽ không nhúng tay vào chuyện nhà họ Diệp các ông nữa, tôi cũng sẽ rút lại hết mọi hứa hẹn trước đây với ông.”“Các ông tự giải quyết cho tốt đi!”Cái gì?Nghe vậy, ông cụ Diệp giống như là bị sét đánh trúng đầu, ngây ngẩn tại chỗ.Sao chỉ trong một đêm mà thái độ của ông Khổng lại thay đổi nhiều như vậy?Hôm qua lúc ông ta đi thăm hỏi, thái độ của ông Khổng không phải như thế mà?Ông cụ Diệp vội nói: “Khổng đại nhân, ngài đang nói đùa với tôi hả?”“Ông thấy tôi là người thích nói đùa sao?”Khổng Hữu Vi hừ lạnh một tiếng. Khổng Hữu Vi là một người cưồng công việc, trăm công nghìn việc, đâu rảnh rỗi đi nói đùa với người khác.“Tôi không biết mình đã làm sai chuyện gì, xin Khổng đại nhân nói rõ giúp tôi.” Ông cụ Diệp nài nỉ, giống như là một chú chó bị chủ nhân vứt bỏ, phải vây đuôi lấy lòng.Ông ta biết rất rõ rằng một khi mất đi sự che chở của ông Khổng thì có nghĩa là nhà họ Diệp sẽ mất đi chỗ dựa lớn nhất, tương lai coi như xong rồi.Vậy nên, ông ta phải mượn sức ông Khổng dù cho phải trả giá lớn thế nào đi nữa.“Nếu ngài mặc kệ chuyện này thì nhà họ Diệp chúng tôi thật sự xong rồi.” Ông cụ Diệp nài nỉ lần nữa.