Đại Hạ, Yến Kinh. Ngục giam số 0. Nơi này đang giam giữ những tên tội phạm đáng sợ nhất thế giới, bất kỳ một kẻ nào ra ngoài cũng sẽ gây ra tổn hại không kém gì một trận động đất. Trong số họ có đại sư quyền lực nhất thế giới, người giàu nhất một nước, thần chiến tranh sa ngã, hacker hàng đầu, bác sĩ giết người, thiên sư nuôi dưỡng quỷ hay người tu hành độ kiếp thất bại... Nhưng hôm nay, bên trong nhà tù vốn ồn ào náo nhiệt lại có vẻ vô cùng yên tĩnh. Những tên tội phạm mà người khác chỉ nghe tên thôi cũng sợ vỡ mật đều lần lượt đến quảng trường, đứng dưới cái nắng như thiêu đốt nhìn theo một chàng trai trẻ rời đi. Người này tên là Diệp Lâm. Đã ở nhà tù bị giam 5 năm. Hôm nay là ngày anh được ra tù. Anh cũng sẽ là người đầu tiên được ra tù kể từ khi nhà tù này được xây dựng. "Tiểu Diệp tử, y thuật tôi dạy cậu chỉ có thể dùng để giết người, không thể cứu người. Cậu nhớ không?" "Tiểu Lâm, tôi nhờ cậu chăm sóc cho đứa em gái ở ngoài ngục của tôi! Cậu có thể cưới con bé làm vợ cũng được…
Chương 328: C328: Đây là luật thép của đội cận vệ yến kinh
Cuồng Long Vượt NgụcTác giả: Phúc VươngTruyện Đô ThịĐại Hạ, Yến Kinh. Ngục giam số 0. Nơi này đang giam giữ những tên tội phạm đáng sợ nhất thế giới, bất kỳ một kẻ nào ra ngoài cũng sẽ gây ra tổn hại không kém gì một trận động đất. Trong số họ có đại sư quyền lực nhất thế giới, người giàu nhất một nước, thần chiến tranh sa ngã, hacker hàng đầu, bác sĩ giết người, thiên sư nuôi dưỡng quỷ hay người tu hành độ kiếp thất bại... Nhưng hôm nay, bên trong nhà tù vốn ồn ào náo nhiệt lại có vẻ vô cùng yên tĩnh. Những tên tội phạm mà người khác chỉ nghe tên thôi cũng sợ vỡ mật đều lần lượt đến quảng trường, đứng dưới cái nắng như thiêu đốt nhìn theo một chàng trai trẻ rời đi. Người này tên là Diệp Lâm. Đã ở nhà tù bị giam 5 năm. Hôm nay là ngày anh được ra tù. Anh cũng sẽ là người đầu tiên được ra tù kể từ khi nhà tù này được xây dựng. "Tiểu Diệp tử, y thuật tôi dạy cậu chỉ có thể dùng để giết người, không thể cứu người. Cậu nhớ không?" "Tiểu Lâm, tôi nhờ cậu chăm sóc cho đứa em gái ở ngoài ngục của tôi! Cậu có thể cưới con bé làm vợ cũng được… Lúc này, như thể nghĩ tới điều gì đó, v lại nhìn về phía Diệp Lâm."Diệp Côn Luân?”Hàn Anh buột miệng nói.Thấy vậy, Diệp Lâm chợt giật mình, cho rằng cô ấy đã đoán được? Chẳng lẽ cô ấy có thể đọc được suy nghĩ sao?“Người này cùng họ với anh, anh có biết không?” Hàn Anh bổ sung thêm. "À..." Diệp Lâm bật cười, anh còn tưởng mình bị cô ấy phát hiện rồi chứ.Hóa ra cô ấy chỉ phát hiện mình và Diệp Côn Luân cùng họ chứ không phải cùng một người.Sau đó, Diệp Lâm sờ sờ mũi, lắc đầu phủ nhận: "Tôi không biết."Diệp Lâm không biết Kim Lũ Y đang nghĩ gì, bản thân cô không chịu đánh mà lại đẩy tôi ra làm lá chắn là sao?Dưới tình huống như vậy, Diệp Lâm chắc chắn sẽ không thừa nhận thân phận khác của mình, nếu không anh sẽ vướng vào lại là một vấn đề khác với Hàn Anh.Cùng lúc đó.Sau khi Kim Lũ Y và Ân Hồng Trang rời khỏi quán bar.Phụ tá Ân Hồng Trang vẫn còn hơi tức giận."Đại nhân, những người đó bắt nạt người quá đáng! Tại sao cô không dạy cho họ một bài học chứ?”“Đặc biệt là người tên Hàn Anh đó, năng lực thì chẳng có mấy mà tính tình lại kiêu ngạo.”"Rõ ràng là không bằng cô nhưng vẫn muốn khiêu chiến, còn muốn thay thế cô nữa chứi""Cô nên ứng chiến một lần để cô ta từ bỏ đi thì hơn!"Nghe vậy, Kim Lũ Y khẽ mỉm cười, sau đó nghiêm túc nói với phụ tá."Hồng Trang, nhớ kỹ, chúng ta khác với bọn họ.""Họ có thể phạm đủ loại sai lầm, cùng lắm là làm lại từ đầu.""Còn chúng ta, nếu chỉ phạm một sai lâm, chúng ta sẽ mất tất cả, không thể sửa chữa được."Nói xong, Kim Lũ Y chậm rãi thở dài: "Nếu hôm nay tôi đấu với cô ấy, dù thẳng hay thua cũng không có ích lợi gì."“Nếu tôi thua, chắc chắn họ sẽ tìm mọi cách để hạ nhục tôi, thậm chí truyền ra ngoài để tôi không còn chỗ đứng trong quân đội”."Cho dù cuối cùng tôi thắng, cũng có thể sẽ có người tố cáo sau lưng tôi, nói tôi tùy tiện đánh nhau với người khác, khả năng cao sẽ bị kiểm điểm!"Nghe vậy, Ân Hồng Trang trầm ngâm gật đầu. "May mà đại nhân suy nghĩ cẩn thận, đúng là nguy hiểm thật!"Kim Lũ Y cũng vỗ nhẹ lên vai Ân Hồng Trang và động viên: "Đừng quên trách nhiệm mà chúng ta gánh vác!""Chúng ta là đội cận vệ Yến Kinh, là người bảo vệ thành phố này! Cho dù là lúc nào hay ở đâu, đều phải cố gắng hết sức khống chế cảm xúc của mình, không được xung đột với người khác, càng không thể tùy tiện ra tay đánh người được!""Đây là luật thép của đội cận vệ Yến Kinh!""Là chỉ huy của đội cận vệ Yến Kinh, tôi càng phải kiên định hơn, không thể phạm sai lầm!"Kim Lũ Y rất tự hào khi được gia nhập đội cận vệ Yến Kinh, không thể vì một vấn đề tầm thường như vậy mà sơ suất làm hỏng chuyện được.Nếu vừa rồi cô ra tay và bị đình chỉ để điều tra, cô sẽ không còn mặt mũi để gặp cha nuôi nữa.“Tôi sẽ ghi nhớ lời dạy của đại nhân!” Ân Hồng Trang nghiêm nghị nói. Cuối cùng, cả hai lại lên xe rời đi. Kim Lũ Y rời đi không lâu, Diệp Lâm đang định đứng dậy chào tạm biệt."Anh Diệp, tôi sắp phải trở về rồi." Hàn Anh hào phóng đưa ra lời mời: “Nếu anh rảnh, anh có thể đến doanh trại Thanh Châu gặp tôi.""Được, nếu có cơ hội, tôi nhất định sẽ tới thăm." Diệp Lâm nói. Sau đó, đột nhiên lại nghĩ tới cái gì, anh tò mò hỏi: "Không biết bây giờ, Ung Châu là do ai phụ trách?""Anh đang nói chiến thần Ung Châu sao?" Hàn Anh đáp: “Kể từ khi chiến thần Ung Châu trước đó mất liên lạc, Ung Châu tạm thời không có người lãnh đạo, phụ tá trước đây đang thay mặt quản lý""Nhưng tôi nghe nói gần đây họ đã chọn ra một nhóm các chiến binh ưu tú, sau đó thông qua một cuộc thi để chọn ra người kế vị chiến thần. Phía Thanh Châu chúng tôi cũng đã nhận được lời mời đến đó làm nhân chứng và trọng tài.”Diệp Lâm gật đầu, sau đó tạm biệt rồi rời đi.Nhìn bóng Diệp Lâm đi xa dần, Hàn Anh chợt nhớ ra, chẳng phải biệt danh của chiến thần Ung Châu chính là Côn Luân sao?
Lúc này, như thể nghĩ tới điều gì đó, v lại nhìn về phía Diệp Lâm.
"Diệp Côn Luân?”
Hàn Anh buột miệng nói.
Thấy vậy, Diệp Lâm chợt giật mình, cho rằng cô ấy đã đoán được? Chẳng lẽ cô ấy có thể đọc được suy nghĩ sao?
“Người này cùng họ với anh, anh có biết không?” Hàn Anh bổ sung thêm. "À..." Diệp Lâm bật cười, anh còn tưởng mình bị cô ấy phát hiện rồi chứ.
Hóa ra cô ấy chỉ phát hiện mình và Diệp Côn Luân cùng họ chứ không phải cùng một người.
Sau đó, Diệp Lâm sờ sờ mũi, lắc đầu phủ nhận: "Tôi không biết."
Diệp Lâm không biết Kim Lũ Y đang nghĩ gì, bản thân cô không chịu đánh mà lại đẩy tôi ra làm lá chắn là sao?
Dưới tình huống như vậy, Diệp Lâm chắc chắn sẽ không thừa nhận thân phận khác của mình, nếu không anh sẽ vướng vào lại là một vấn đề khác với Hàn Anh.
Cùng lúc đó.
Sau khi Kim Lũ Y và Ân Hồng Trang rời khỏi quán bar.
Phụ tá Ân Hồng Trang vẫn còn hơi tức giận.
"Đại nhân, những người đó bắt nạt người quá đáng! Tại sao cô không dạy cho họ một bài học chứ?”
“Đặc biệt là người tên Hàn Anh đó, năng lực thì chẳng có mấy mà tính tình lại kiêu ngạo.”
"Rõ ràng là không bằng cô nhưng vẫn muốn khiêu chiến, còn muốn thay thế cô nữa chứi"
"Cô nên ứng chiến một lần để cô ta từ bỏ đi thì hơn!"
Nghe vậy, Kim Lũ Y khẽ mỉm cười, sau đó nghiêm túc nói với phụ tá.
"Hồng Trang, nhớ kỹ, chúng ta khác với bọn họ."
"Họ có thể phạm đủ loại sai lầm, cùng lắm là làm lại từ đầu."
"Còn chúng ta, nếu chỉ phạm một sai lâm, chúng ta sẽ mất tất cả, không thể sửa chữa được."
Nói xong, Kim Lũ Y chậm rãi thở dài: "Nếu hôm nay tôi đấu với cô ấy, dù thẳng hay thua cũng không có ích lợi gì."
“Nếu tôi thua, chắc chắn họ sẽ tìm mọi cách để hạ nhục tôi, thậm chí truyền ra ngoài để tôi không còn chỗ đứng trong quân đội”.
"Cho dù cuối cùng tôi thắng, cũng có thể sẽ có người tố cáo sau lưng tôi, nói tôi tùy tiện đánh nhau với người khác, khả năng cao sẽ bị kiểm điểm!"
Nghe vậy, Ân Hồng Trang trầm ngâm gật đầu. "May mà đại nhân suy nghĩ cẩn thận, đúng là nguy hiểm thật!"
Kim Lũ Y cũng vỗ nhẹ lên vai Ân Hồng Trang và động viên: "Đừng quên trách nhiệm mà chúng ta gánh vác!"
"Chúng ta là đội cận vệ Yến Kinh, là người bảo vệ thành phố này! Cho dù là lúc nào hay ở đâu, đều phải cố gắng hết sức khống chế cảm xúc của mình, không được xung đột với người khác, càng không thể tùy tiện ra tay đánh người được!"
"Đây là luật thép của đội cận vệ Yến Kinh!"
"Là chỉ huy của đội cận vệ Yến Kinh, tôi càng phải kiên định hơn, không thể phạm sai lầm!"
Kim Lũ Y rất tự hào khi được gia nhập đội cận vệ Yến Kinh, không thể vì một vấn đề tầm thường như vậy mà sơ suất làm hỏng chuyện được.
Nếu vừa rồi cô ra tay và bị đình chỉ để điều tra, cô sẽ không còn mặt mũi để gặp cha nuôi nữa.
“Tôi sẽ ghi nhớ lời dạy của đại nhân!” Ân Hồng Trang nghiêm nghị nói. Cuối cùng, cả hai lại lên xe rời đi. Kim Lũ Y rời đi không lâu, Diệp Lâm đang định đứng dậy chào tạm biệt.
"Anh Diệp, tôi sắp phải trở về rồi." Hàn Anh hào phóng đưa ra lời mời: “Nếu anh rảnh, anh có thể đến doanh trại Thanh Châu gặp tôi."
"Được, nếu có cơ hội, tôi nhất định sẽ tới thăm." Diệp Lâm nói. Sau đó, đột nhiên lại nghĩ tới cái gì, anh tò mò hỏi: "Không biết bây giờ, Ung Châu là do ai phụ trách?"
"Anh đang nói chiến thần Ung Châu sao?" Hàn Anh đáp: “Kể từ khi chiến thần Ung Châu trước đó mất liên lạc, Ung Châu tạm thời không có người lãnh đạo, phụ tá trước đây đang thay mặt quản lý"
"Nhưng tôi nghe nói gần đây họ đã chọn ra một nhóm các chiến binh ưu tú, sau đó thông qua một cuộc thi để chọn ra người kế vị chiến thần. Phía Thanh Châu chúng tôi cũng đã nhận được lời mời đến đó làm nhân chứng và trọng tài.”
Diệp Lâm gật đầu, sau đó tạm biệt rồi rời đi.
Nhìn bóng Diệp Lâm đi xa dần, Hàn Anh chợt nhớ ra, chẳng phải biệt danh của chiến thần Ung Châu chính là Côn Luân sao?
Cuồng Long Vượt NgụcTác giả: Phúc VươngTruyện Đô ThịĐại Hạ, Yến Kinh. Ngục giam số 0. Nơi này đang giam giữ những tên tội phạm đáng sợ nhất thế giới, bất kỳ một kẻ nào ra ngoài cũng sẽ gây ra tổn hại không kém gì một trận động đất. Trong số họ có đại sư quyền lực nhất thế giới, người giàu nhất một nước, thần chiến tranh sa ngã, hacker hàng đầu, bác sĩ giết người, thiên sư nuôi dưỡng quỷ hay người tu hành độ kiếp thất bại... Nhưng hôm nay, bên trong nhà tù vốn ồn ào náo nhiệt lại có vẻ vô cùng yên tĩnh. Những tên tội phạm mà người khác chỉ nghe tên thôi cũng sợ vỡ mật đều lần lượt đến quảng trường, đứng dưới cái nắng như thiêu đốt nhìn theo một chàng trai trẻ rời đi. Người này tên là Diệp Lâm. Đã ở nhà tù bị giam 5 năm. Hôm nay là ngày anh được ra tù. Anh cũng sẽ là người đầu tiên được ra tù kể từ khi nhà tù này được xây dựng. "Tiểu Diệp tử, y thuật tôi dạy cậu chỉ có thể dùng để giết người, không thể cứu người. Cậu nhớ không?" "Tiểu Lâm, tôi nhờ cậu chăm sóc cho đứa em gái ở ngoài ngục của tôi! Cậu có thể cưới con bé làm vợ cũng được… Lúc này, như thể nghĩ tới điều gì đó, v lại nhìn về phía Diệp Lâm."Diệp Côn Luân?”Hàn Anh buột miệng nói.Thấy vậy, Diệp Lâm chợt giật mình, cho rằng cô ấy đã đoán được? Chẳng lẽ cô ấy có thể đọc được suy nghĩ sao?“Người này cùng họ với anh, anh có biết không?” Hàn Anh bổ sung thêm. "À..." Diệp Lâm bật cười, anh còn tưởng mình bị cô ấy phát hiện rồi chứ.Hóa ra cô ấy chỉ phát hiện mình và Diệp Côn Luân cùng họ chứ không phải cùng một người.Sau đó, Diệp Lâm sờ sờ mũi, lắc đầu phủ nhận: "Tôi không biết."Diệp Lâm không biết Kim Lũ Y đang nghĩ gì, bản thân cô không chịu đánh mà lại đẩy tôi ra làm lá chắn là sao?Dưới tình huống như vậy, Diệp Lâm chắc chắn sẽ không thừa nhận thân phận khác của mình, nếu không anh sẽ vướng vào lại là một vấn đề khác với Hàn Anh.Cùng lúc đó.Sau khi Kim Lũ Y và Ân Hồng Trang rời khỏi quán bar.Phụ tá Ân Hồng Trang vẫn còn hơi tức giận."Đại nhân, những người đó bắt nạt người quá đáng! Tại sao cô không dạy cho họ một bài học chứ?”“Đặc biệt là người tên Hàn Anh đó, năng lực thì chẳng có mấy mà tính tình lại kiêu ngạo.”"Rõ ràng là không bằng cô nhưng vẫn muốn khiêu chiến, còn muốn thay thế cô nữa chứi""Cô nên ứng chiến một lần để cô ta từ bỏ đi thì hơn!"Nghe vậy, Kim Lũ Y khẽ mỉm cười, sau đó nghiêm túc nói với phụ tá."Hồng Trang, nhớ kỹ, chúng ta khác với bọn họ.""Họ có thể phạm đủ loại sai lầm, cùng lắm là làm lại từ đầu.""Còn chúng ta, nếu chỉ phạm một sai lâm, chúng ta sẽ mất tất cả, không thể sửa chữa được."Nói xong, Kim Lũ Y chậm rãi thở dài: "Nếu hôm nay tôi đấu với cô ấy, dù thẳng hay thua cũng không có ích lợi gì."“Nếu tôi thua, chắc chắn họ sẽ tìm mọi cách để hạ nhục tôi, thậm chí truyền ra ngoài để tôi không còn chỗ đứng trong quân đội”."Cho dù cuối cùng tôi thắng, cũng có thể sẽ có người tố cáo sau lưng tôi, nói tôi tùy tiện đánh nhau với người khác, khả năng cao sẽ bị kiểm điểm!"Nghe vậy, Ân Hồng Trang trầm ngâm gật đầu. "May mà đại nhân suy nghĩ cẩn thận, đúng là nguy hiểm thật!"Kim Lũ Y cũng vỗ nhẹ lên vai Ân Hồng Trang và động viên: "Đừng quên trách nhiệm mà chúng ta gánh vác!""Chúng ta là đội cận vệ Yến Kinh, là người bảo vệ thành phố này! Cho dù là lúc nào hay ở đâu, đều phải cố gắng hết sức khống chế cảm xúc của mình, không được xung đột với người khác, càng không thể tùy tiện ra tay đánh người được!""Đây là luật thép của đội cận vệ Yến Kinh!""Là chỉ huy của đội cận vệ Yến Kinh, tôi càng phải kiên định hơn, không thể phạm sai lầm!"Kim Lũ Y rất tự hào khi được gia nhập đội cận vệ Yến Kinh, không thể vì một vấn đề tầm thường như vậy mà sơ suất làm hỏng chuyện được.Nếu vừa rồi cô ra tay và bị đình chỉ để điều tra, cô sẽ không còn mặt mũi để gặp cha nuôi nữa.“Tôi sẽ ghi nhớ lời dạy của đại nhân!” Ân Hồng Trang nghiêm nghị nói. Cuối cùng, cả hai lại lên xe rời đi. Kim Lũ Y rời đi không lâu, Diệp Lâm đang định đứng dậy chào tạm biệt."Anh Diệp, tôi sắp phải trở về rồi." Hàn Anh hào phóng đưa ra lời mời: “Nếu anh rảnh, anh có thể đến doanh trại Thanh Châu gặp tôi.""Được, nếu có cơ hội, tôi nhất định sẽ tới thăm." Diệp Lâm nói. Sau đó, đột nhiên lại nghĩ tới cái gì, anh tò mò hỏi: "Không biết bây giờ, Ung Châu là do ai phụ trách?""Anh đang nói chiến thần Ung Châu sao?" Hàn Anh đáp: “Kể từ khi chiến thần Ung Châu trước đó mất liên lạc, Ung Châu tạm thời không có người lãnh đạo, phụ tá trước đây đang thay mặt quản lý""Nhưng tôi nghe nói gần đây họ đã chọn ra một nhóm các chiến binh ưu tú, sau đó thông qua một cuộc thi để chọn ra người kế vị chiến thần. Phía Thanh Châu chúng tôi cũng đã nhận được lời mời đến đó làm nhân chứng và trọng tài.”Diệp Lâm gật đầu, sau đó tạm biệt rồi rời đi.Nhìn bóng Diệp Lâm đi xa dần, Hàn Anh chợt nhớ ra, chẳng phải biệt danh của chiến thần Ung Châu chính là Côn Luân sao?