Tác giả:

Đại Hạ, Yến Kinh. Ngục giam số 0. Nơi này đang giam giữ những tên tội phạm đáng sợ nhất thế giới, bất kỳ một kẻ nào ra ngoài cũng sẽ gây ra tổn hại không kém gì một trận động đất. Trong số họ có đại sư quyền lực nhất thế giới, người giàu nhất một nước, thần chiến tranh sa ngã, hacker hàng đầu, bác sĩ giết người, thiên sư nuôi dưỡng quỷ hay người tu hành độ kiếp thất bại... Nhưng hôm nay, bên trong nhà tù vốn ồn ào náo nhiệt lại có vẻ vô cùng yên tĩnh. Những tên tội phạm mà người khác chỉ nghe tên thôi cũng sợ vỡ mật đều lần lượt đến quảng trường, đứng dưới cái nắng như thiêu đốt nhìn theo một chàng trai trẻ rời đi. Người này tên là Diệp Lâm. Đã ở nhà tù bị giam 5 năm. Hôm nay là ngày anh được ra tù. Anh cũng sẽ là người đầu tiên được ra tù kể từ khi nhà tù này được xây dựng. "Tiểu Diệp tử, y thuật tôi dạy cậu chỉ có thể dùng để giết người, không thể cứu người. Cậu nhớ không?" "Tiểu Lâm, tôi nhờ cậu chăm sóc cho đứa em gái ở ngoài ngục của tôi! Cậu có thể cưới con bé làm vợ cũng được…

Chương 455: C455: Tên họ diệp kia

Cuồng Long Vượt NgụcTác giả: Phúc VươngTruyện Đô ThịĐại Hạ, Yến Kinh. Ngục giam số 0. Nơi này đang giam giữ những tên tội phạm đáng sợ nhất thế giới, bất kỳ một kẻ nào ra ngoài cũng sẽ gây ra tổn hại không kém gì một trận động đất. Trong số họ có đại sư quyền lực nhất thế giới, người giàu nhất một nước, thần chiến tranh sa ngã, hacker hàng đầu, bác sĩ giết người, thiên sư nuôi dưỡng quỷ hay người tu hành độ kiếp thất bại... Nhưng hôm nay, bên trong nhà tù vốn ồn ào náo nhiệt lại có vẻ vô cùng yên tĩnh. Những tên tội phạm mà người khác chỉ nghe tên thôi cũng sợ vỡ mật đều lần lượt đến quảng trường, đứng dưới cái nắng như thiêu đốt nhìn theo một chàng trai trẻ rời đi. Người này tên là Diệp Lâm. Đã ở nhà tù bị giam 5 năm. Hôm nay là ngày anh được ra tù. Anh cũng sẽ là người đầu tiên được ra tù kể từ khi nhà tù này được xây dựng. "Tiểu Diệp tử, y thuật tôi dạy cậu chỉ có thể dùng để giết người, không thể cứu người. Cậu nhớ không?" "Tiểu Lâm, tôi nhờ cậu chăm sóc cho đứa em gái ở ngoài ngục của tôi! Cậu có thể cưới con bé làm vợ cũng được… Một hàng ba người Diệp Lâm vừa ra khỏi sân bay, đi được một đoạn thì chợt cảm thấy không khí xung quanh là lạ.“Lạ thật… sao tôi cứ cảm thấy xung quanh ít người…” Hoa Quốc Đống vò đầu nói.Rốt cuộc thì đây chính là sán bay quốc tế,người qua người lại nối liền không dứt.Mới vừa rồi sân bay vần còn rất đỏng người, sao lại đột nhiên ít người đi vậy chứ?“Sương mù?” Hoàng Tiềm giật nảy mình, nhìn một vòng xung quanh, chợt phát hiện mọi người xung quanh dường như lập tức biến mất, ở đây chỉ có ba người bọn họ thôi.Trong sương mù dày đặc quỷ dị, ba người giống như bị quỷ đánh tường, hoàn toàn mất đi phương hướng.“Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Hoa Quốc Đống sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.Anh ta thầm nghĩ chẳng lẽ ban ngày ban mặt cũng gặp quỷ nữa hả? Phụng Thiên huyền huyễn thế sao?“ô?” Diệp Lâm thấy vậy cũng hơi nhíu mày.Lúc này, sương mù càng lúc càng dày đặc. Diệp Lâm quay đầu lại nhìn, phát hiện hai người Hoa Quốc Đống và Hoàng Tiềm ở bên cạnh mình đều đã biến mất.Trong thiên địa mênh mang, chỉ còn lại một mình anh.“Là ảo cảnh hả?”Diệp Lâm nhìn thấu mọi thứ trước mắt, tiếp tục đi lên phía trước.Một làn gió chợt thổi qua.Bên trong không khí tràn đầy mùi tanh tưởi.Phía trước và phía trên mình bắt đầu xuất hiện từng khuôn mặt cáo.Nó bay lơ lửng trên không, càng lúc càng nhiều, cực kì quỷ dị.Nếu là người khác nhìn thấy cái cảnh kh ủng bố lại quái dị này, thì chắc là sẽ bị dọa đến mức ch ảy nước tiểu.Có thể tưởng tượng ra được Hoa Quốc Đống bị nhốt ở một nơi khác, đang ngồi xốm ôm đầu không dám nhìn xung quanh.“Hừ, ai dám giả thần giả quỷ ngay đây vậy?” Diệp Lâm cực kì khinh thường mà tiếp tục đi lên phía trước.Những khuôn mặt cáo ở xung quanh giống như là quỷ hồn, đi theo sát phía sau Diệp Lâm.“Tên họ Diệp kia!”“Không ngờ chúng ta lại gặp nhau nữa đúng không?”Lúc này, trên không trung xuất hiện một khuôn mặt nửa bên là cáo nửa bên là người.Nhìn khuôn mặt kia, Diệp Lâm mơ hồ có thể đoán ra ông ta là Hồ Đại Tiên – gia chủ nhà họ Hồ, một trong năm đại gia tộc thần bí Hồ, Hoàng,Bạch, Liễu, Khôi.Ngày ấy, Diệp Lâm đánh phục ba nhà Hoàng, Bạch, Liễu, chỉ có nhà họ Hồ là nhân lúc loạn bỏ trốn.Không ngờ hôm nay mình vừa xuống máy bay là gặp được nhà họ Hồ đến trả thù.“Thiên đường có lối mày không đi, địa ngục không cửa mày xông vào!”“Không ngờ mày lại dám đến Phụng Thiên chịu chết! Tao đây sẽ làm cho mày có đi mà không có về!”Lúc ông ta nói chuyện, xung quanh tràn đầy yêu khí, gió độc thổi từng cơn.Những khuôn mặt cáo tụ tập ở xung quanh Diệp Lâm, bổng nhiên mở to miệng ra đập về phía Diêp Lâm.

Một hàng ba người Diệp Lâm vừa ra khỏi sân bay, đi được một đoạn thì chợt cảm thấy không khí xung quanh là lạ.

“Lạ thật… sao tôi cứ cảm thấy xung quanh ít người…” Hoa Quốc Đống vò đầu nói.

Rốt cuộc thì đây chính là sán bay quốc tế,

người qua người lại nối liền không dứt.

Mới vừa rồi sân bay vần còn rất đỏng người, sao lại đột nhiên ít người đi vậy chứ?

“Sương mù?” Hoàng Tiềm giật nảy mình, nhìn một vòng xung quanh, chợt phát hiện mọi người xung quanh dường như lập tức biến mất, ở đây chỉ có ba người bọn họ thôi.

Trong sương mù dày đặc quỷ dị, ba người giống như bị quỷ đánh tường, hoàn toàn mất đi phương hướng.

“Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Hoa Quốc Đống sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.

Anh ta thầm nghĩ chẳng lẽ ban ngày ban mặt cũng gặp quỷ nữa hả? Phụng Thiên huyền huyễn thế sao?

“ô?” Diệp Lâm thấy vậy cũng hơi nhíu mày.

Lúc này, sương mù càng lúc càng dày đặc. Diệp Lâm quay đầu lại nhìn, phát hiện hai người Hoa Quốc Đống và Hoàng Tiềm ở bên cạnh mình đều đã biến mất.

Trong thiên địa mênh mang, chỉ còn lại một mình anh.

“Là ảo cảnh hả?”

Diệp Lâm nhìn thấu mọi thứ trước mắt, tiếp tục đi lên phía trước.

Một làn gió chợt thổi qua.

Bên trong không khí tràn đầy mùi tanh tưởi.

Phía trước và phía trên mình bắt đầu xuất hiện từng khuôn mặt cáo.

Nó bay lơ lửng trên không, càng lúc càng nhiều, cực kì quỷ dị.

Nếu là người khác nhìn thấy cái cảnh kh ủng bố lại quái dị này, thì chắc là sẽ bị dọa đến mức ch ảy nước tiểu.

Có thể tưởng tượng ra được Hoa Quốc Đống bị nhốt ở một nơi khác, đang ngồi xốm ôm đầu không dám nhìn xung quanh.

“Hừ, ai dám giả thần giả quỷ ngay đây vậy?” Diệp Lâm cực kì khinh thường mà tiếp tục đi lên phía trước.

Những khuôn mặt cáo ở xung quanh giống như là quỷ hồn, đi theo sát phía sau Diệp Lâm.

“Tên họ Diệp kia!”

“Không ngờ chúng ta lại gặp nhau nữa đúng không?”

Lúc này, trên không trung xuất hiện một khuôn mặt nửa bên là cáo nửa bên là người.

Nhìn khuôn mặt kia, Diệp Lâm mơ hồ có thể đoán ra ông ta là Hồ Đại Tiên – gia chủ nhà họ Hồ, một trong năm đại gia tộc thần bí Hồ, Hoàng,

Bạch, Liễu, Khôi.

Ngày ấy, Diệp Lâm đánh phục ba nhà Hoàng, Bạch, Liễu, chỉ có nhà họ Hồ là nhân lúc loạn bỏ trốn.

Không ngờ hôm nay mình vừa xuống máy bay là gặp được nhà họ Hồ đến trả thù.

“Thiên đường có lối mày không đi, địa ngục không cửa mày xông vào!”

“Không ngờ mày lại dám đến Phụng Thiên chịu chết! Tao đây sẽ làm cho mày có đi mà không có về!”

Lúc ông ta nói chuyện, xung quanh tràn đầy yêu khí, gió độc thổi từng cơn.

Những khuôn mặt cáo tụ tập ở xung quanh Diệp Lâm, bổng nhiên mở to miệng ra đập về phía Diêp Lâm.

Cuồng Long Vượt NgụcTác giả: Phúc VươngTruyện Đô ThịĐại Hạ, Yến Kinh. Ngục giam số 0. Nơi này đang giam giữ những tên tội phạm đáng sợ nhất thế giới, bất kỳ một kẻ nào ra ngoài cũng sẽ gây ra tổn hại không kém gì một trận động đất. Trong số họ có đại sư quyền lực nhất thế giới, người giàu nhất một nước, thần chiến tranh sa ngã, hacker hàng đầu, bác sĩ giết người, thiên sư nuôi dưỡng quỷ hay người tu hành độ kiếp thất bại... Nhưng hôm nay, bên trong nhà tù vốn ồn ào náo nhiệt lại có vẻ vô cùng yên tĩnh. Những tên tội phạm mà người khác chỉ nghe tên thôi cũng sợ vỡ mật đều lần lượt đến quảng trường, đứng dưới cái nắng như thiêu đốt nhìn theo một chàng trai trẻ rời đi. Người này tên là Diệp Lâm. Đã ở nhà tù bị giam 5 năm. Hôm nay là ngày anh được ra tù. Anh cũng sẽ là người đầu tiên được ra tù kể từ khi nhà tù này được xây dựng. "Tiểu Diệp tử, y thuật tôi dạy cậu chỉ có thể dùng để giết người, không thể cứu người. Cậu nhớ không?" "Tiểu Lâm, tôi nhờ cậu chăm sóc cho đứa em gái ở ngoài ngục của tôi! Cậu có thể cưới con bé làm vợ cũng được… Một hàng ba người Diệp Lâm vừa ra khỏi sân bay, đi được một đoạn thì chợt cảm thấy không khí xung quanh là lạ.“Lạ thật… sao tôi cứ cảm thấy xung quanh ít người…” Hoa Quốc Đống vò đầu nói.Rốt cuộc thì đây chính là sán bay quốc tế,người qua người lại nối liền không dứt.Mới vừa rồi sân bay vần còn rất đỏng người, sao lại đột nhiên ít người đi vậy chứ?“Sương mù?” Hoàng Tiềm giật nảy mình, nhìn một vòng xung quanh, chợt phát hiện mọi người xung quanh dường như lập tức biến mất, ở đây chỉ có ba người bọn họ thôi.Trong sương mù dày đặc quỷ dị, ba người giống như bị quỷ đánh tường, hoàn toàn mất đi phương hướng.“Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Hoa Quốc Đống sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.Anh ta thầm nghĩ chẳng lẽ ban ngày ban mặt cũng gặp quỷ nữa hả? Phụng Thiên huyền huyễn thế sao?“ô?” Diệp Lâm thấy vậy cũng hơi nhíu mày.Lúc này, sương mù càng lúc càng dày đặc. Diệp Lâm quay đầu lại nhìn, phát hiện hai người Hoa Quốc Đống và Hoàng Tiềm ở bên cạnh mình đều đã biến mất.Trong thiên địa mênh mang, chỉ còn lại một mình anh.“Là ảo cảnh hả?”Diệp Lâm nhìn thấu mọi thứ trước mắt, tiếp tục đi lên phía trước.Một làn gió chợt thổi qua.Bên trong không khí tràn đầy mùi tanh tưởi.Phía trước và phía trên mình bắt đầu xuất hiện từng khuôn mặt cáo.Nó bay lơ lửng trên không, càng lúc càng nhiều, cực kì quỷ dị.Nếu là người khác nhìn thấy cái cảnh kh ủng bố lại quái dị này, thì chắc là sẽ bị dọa đến mức ch ảy nước tiểu.Có thể tưởng tượng ra được Hoa Quốc Đống bị nhốt ở một nơi khác, đang ngồi xốm ôm đầu không dám nhìn xung quanh.“Hừ, ai dám giả thần giả quỷ ngay đây vậy?” Diệp Lâm cực kì khinh thường mà tiếp tục đi lên phía trước.Những khuôn mặt cáo ở xung quanh giống như là quỷ hồn, đi theo sát phía sau Diệp Lâm.“Tên họ Diệp kia!”“Không ngờ chúng ta lại gặp nhau nữa đúng không?”Lúc này, trên không trung xuất hiện một khuôn mặt nửa bên là cáo nửa bên là người.Nhìn khuôn mặt kia, Diệp Lâm mơ hồ có thể đoán ra ông ta là Hồ Đại Tiên – gia chủ nhà họ Hồ, một trong năm đại gia tộc thần bí Hồ, Hoàng,Bạch, Liễu, Khôi.Ngày ấy, Diệp Lâm đánh phục ba nhà Hoàng, Bạch, Liễu, chỉ có nhà họ Hồ là nhân lúc loạn bỏ trốn.Không ngờ hôm nay mình vừa xuống máy bay là gặp được nhà họ Hồ đến trả thù.“Thiên đường có lối mày không đi, địa ngục không cửa mày xông vào!”“Không ngờ mày lại dám đến Phụng Thiên chịu chết! Tao đây sẽ làm cho mày có đi mà không có về!”Lúc ông ta nói chuyện, xung quanh tràn đầy yêu khí, gió độc thổi từng cơn.Những khuôn mặt cáo tụ tập ở xung quanh Diệp Lâm, bổng nhiên mở to miệng ra đập về phía Diêp Lâm.

Chương 455: C455: Tên họ diệp kia