Tác giả:

Đại Hạ, Yến Kinh. Ngục giam số 0. Nơi này đang giam giữ những tên tội phạm đáng sợ nhất thế giới, bất kỳ một kẻ nào ra ngoài cũng sẽ gây ra tổn hại không kém gì một trận động đất. Trong số họ có đại sư quyền lực nhất thế giới, người giàu nhất một nước, thần chiến tranh sa ngã, hacker hàng đầu, bác sĩ giết người, thiên sư nuôi dưỡng quỷ hay người tu hành độ kiếp thất bại... Nhưng hôm nay, bên trong nhà tù vốn ồn ào náo nhiệt lại có vẻ vô cùng yên tĩnh. Những tên tội phạm mà người khác chỉ nghe tên thôi cũng sợ vỡ mật đều lần lượt đến quảng trường, đứng dưới cái nắng như thiêu đốt nhìn theo một chàng trai trẻ rời đi. Người này tên là Diệp Lâm. Đã ở nhà tù bị giam 5 năm. Hôm nay là ngày anh được ra tù. Anh cũng sẽ là người đầu tiên được ra tù kể từ khi nhà tù này được xây dựng. "Tiểu Diệp tử, y thuật tôi dạy cậu chỉ có thể dùng để giết người, không thể cứu người. Cậu nhớ không?" "Tiểu Lâm, tôi nhờ cậu chăm sóc cho đứa em gái ở ngoài ngục của tôi! Cậu có thể cưới con bé làm vợ cũng được…

Chương 460: C460: Sao đến cuối cùng lại đố lên đầu tôi

Cuồng Long Vượt NgụcTác giả: Phúc VươngTruyện Đô ThịĐại Hạ, Yến Kinh. Ngục giam số 0. Nơi này đang giam giữ những tên tội phạm đáng sợ nhất thế giới, bất kỳ một kẻ nào ra ngoài cũng sẽ gây ra tổn hại không kém gì một trận động đất. Trong số họ có đại sư quyền lực nhất thế giới, người giàu nhất một nước, thần chiến tranh sa ngã, hacker hàng đầu, bác sĩ giết người, thiên sư nuôi dưỡng quỷ hay người tu hành độ kiếp thất bại... Nhưng hôm nay, bên trong nhà tù vốn ồn ào náo nhiệt lại có vẻ vô cùng yên tĩnh. Những tên tội phạm mà người khác chỉ nghe tên thôi cũng sợ vỡ mật đều lần lượt đến quảng trường, đứng dưới cái nắng như thiêu đốt nhìn theo một chàng trai trẻ rời đi. Người này tên là Diệp Lâm. Đã ở nhà tù bị giam 5 năm. Hôm nay là ngày anh được ra tù. Anh cũng sẽ là người đầu tiên được ra tù kể từ khi nhà tù này được xây dựng. "Tiểu Diệp tử, y thuật tôi dạy cậu chỉ có thể dùng để giết người, không thể cứu người. Cậu nhớ không?" "Tiểu Lâm, tôi nhờ cậu chăm sóc cho đứa em gái ở ngoài ngục của tôi! Cậu có thể cưới con bé làm vợ cũng được… Ông cụ họ Đoan Mộc vừa uống rượu vừa gật đầu, nói bằng giọng điệu khàn khàn: “Cứ giao cho tôi!”Lúc bọn họ đang nói chuyện, bên ngoài có người đi vào báo tin.“Gia chủ đại nhân!”“Bên ngoài có ba người tới, một người tự xưng là Diệp Lâm, nói là muốn gặp ngài!”Nghe vậy, Trương Văn Viễn cười lạnh nói: “Tới đúng lúc lắm, bảo bọn họ vào đi!”Ông cụ họ Đoan Mộc chợt dừng uống rượu, ngấng đầu nhìn ra cửa.Hoàng Tam Gia cũng hoảng sợ mà nhìn lên bên ngoài.Một lát sau, đám người Diệp Lâm cất bước đi đến.Hoàng Tam Gia thấy vậy thì vội vàng trốn ra sau lưng Trương Văn Viễn, không dám gặp mặt Diệp Lâm.Rốt cuộc thì hiện nay nhà họ Bạch và nhà họ Liễu đều đang bị nhốt vì tội phản bội nhà họ TrươngChỉ có nhà họ Hoàng của Hoàng Tam Giadẫn đầu phản chiến mới giành lại tư cách hầu hạ nhà họ Trương.Cùng lúc đó, trên người Hoàng Tam Gia vẫn còn huyết chú do Diệp Lâm gieo lên.Một bên là nhà họ Trương hùng mạnh. Một bên là Diệp Lâm có thế lấy mạng mình bất cứ lúc nào.Hoàng Tam Gia kẹp ở giữa hai bên, nói dễ nghe một chút là thuận lợi mọi bề, còn sự thật thì là như đứng đống lửa, như ngồi đống than, không thể làm hài lòng bên nào cả.“Cậu chính là Diệp Lâm hả?”Nhìn thấy kẻ thù giết con trai, đôi mắt Trương Văn Viễn đỏ ngầu.“Ông ta tên là Trương Văn Viễn, là gia chủ hiện nay của nhà họ Trương.” Hoàng Tiềm nhỏ giọng giới thiệu bên tai Diệp Lâm.Đồng thời, Hoàng Tiềm đánh giá hiện trường, có chút yên tâm khi không nhìn thấy Tọa Sơn Điêu.Đương nhiên, trong lòng anh ta cũng biết rằng với thân phận hiển hách của mình, Tọa Sơn Điêu sẽ không dể dàng tham gia loại tiệc tùng nhỏ thế này!Chỉ cần không có Tọa Sơn Điêu là vẫn có thể đánh nhanh thắng nhanh.“Gia chủ nhà họ Trương đúng không?” Diệp Lâm không coi ai ra gì mà ngồi xuống đối diện ông ta, mở miệng hỏi: “Nói nghe xem, ông mới phái người đi gây chuyện với tôi nữa, ông định làm gì đây? Rồi tính bồi thường thế nào cho tôi?”Bồi thường?Nghe vậy, Trương Văn Viễn lập tức vổ bàn đứng dậy, nối giận nói: “Mày giết con trai tao, còn hỏi tao muốn làm gì hả? Tao đương nhiên là phải báo thù cho con trai tao rồi!”“Ý ông là thằng nhãi tranh giành linh chi nghìn năm với tôi trong hội đấu giá ở Lê Viên đấy hả?”Diệp Lâm cười khẽ.“Anh ta bị con rắn khổng lồ do người nhà các ông nuôi dưỡng nuốt trọn!”“Sao đến cuối cùng lại đố lên đầu tôi?”Trương Văn Viễn giận dữ: “Không phải là con rắn kia nghe lời mày hay sao? Mày còn ngụy biện nữa hả?”“Nghe lệnh tôi?” Lúc này, Diệp Lâm nhìn về phía Hoàng Tam Gia đang núp phía sau, cười nói: “Khi ấy Hoàng Tam Gia cũng nói là nghe lệnh tôi. Sao bây giờ gặp mặt, ông lại không chào hỏi một cáu nào vậy?”Còn chưa nói xong, Diệp Lâm đã đánh thứchuyết chú.Hoàng Tam Gia vốn đang suy nghĩ nên nói như thế nào thì sắc mặt đột nhiên thay đổi, lồ ng ngực đau đớn.Cảm giác khó thở và bất lực tràn ngập trong lòng, dường như là đang cận kề với cái chết.“Diệp… Diệp tiên sinh… tha mạng đi…”“Tôi chỉ đang ép dạ cầu toàn thôi… Tôi trung thành với Diệp tiên sinh…”Hoàng Tam Gia vừa lăn vừa bò đến bên cạnh Diệp Lâm, đau khổ cầu xin tha mạnq.

Ông cụ họ Đoan Mộc vừa uống rượu vừa gật đầu, nói bằng giọng điệu khàn khàn: “Cứ giao cho tôi!”

Lúc bọn họ đang nói chuyện, bên ngoài có người đi vào báo tin.

“Gia chủ đại nhân!”

“Bên ngoài có ba người tới, một người tự xưng là Diệp Lâm, nói là muốn gặp ngài!”

Nghe vậy, Trương Văn Viễn cười lạnh nói: “Tới đúng lúc lắm, bảo bọn họ vào đi!”

Ông cụ họ Đoan Mộc chợt dừng uống rượu, ngấng đầu nhìn ra cửa.

Hoàng Tam Gia cũng hoảng sợ mà nhìn lên bên ngoài.

Một lát sau, đám người Diệp Lâm cất bước đi đến.

Hoàng Tam Gia thấy vậy thì vội vàng trốn ra sau lưng Trương Văn Viễn, không dám gặp mặt Diệp Lâm.

Rốt cuộc thì hiện nay nhà họ Bạch và nhà họ Liễu đều đang bị nhốt vì tội phản bội nhà họ Trương

Chỉ có nhà họ Hoàng của Hoàng Tam Gia

dẫn đầu phản chiến mới giành lại tư cách hầu hạ nhà họ Trương.

Cùng lúc đó, trên người Hoàng Tam Gia vẫn còn huyết chú do Diệp Lâm gieo lên.

Một bên là nhà họ Trương hùng mạnh. Một bên là Diệp Lâm có thế lấy mạng mình bất cứ lúc nào.

Hoàng Tam Gia kẹp ở giữa hai bên, nói dễ nghe một chút là thuận lợi mọi bề, còn sự thật thì là như đứng đống lửa, như ngồi đống than, không thể làm hài lòng bên nào cả.

“Cậu chính là Diệp Lâm hả?”

Nhìn thấy kẻ thù giết con trai, đôi mắt Trương Văn Viễn đỏ ngầu.

“Ông ta tên là Trương Văn Viễn, là gia chủ hiện nay của nhà họ Trương.” Hoàng Tiềm nhỏ giọng giới thiệu bên tai Diệp Lâm.

Đồng thời, Hoàng Tiềm đánh giá hiện trường, có chút yên tâm khi không nhìn thấy Tọa Sơn Điêu.

Đương nhiên, trong lòng anh ta cũng biết rằng với thân phận hiển hách của mình, Tọa Sơn Điêu sẽ không dể dàng tham gia loại tiệc tùng nhỏ thế này!

Chỉ cần không có Tọa Sơn Điêu là vẫn có thể đánh nhanh thắng nhanh.

“Gia chủ nhà họ Trương đúng không?” Diệp Lâm không coi ai ra gì mà ngồi xuống đối diện ông ta, mở miệng hỏi: “Nói nghe xem, ông mới phái người đi gây chuyện với tôi nữa, ông định làm gì đây? Rồi tính bồi thường thế nào cho tôi?”

Bồi thường?

Nghe vậy, Trương Văn Viễn lập tức vổ bàn đứng dậy, nối giận nói: “Mày giết con trai tao, còn hỏi tao muốn làm gì hả? Tao đương nhiên là phải báo thù cho con trai tao rồi!”

“Ý ông là thằng nhãi tranh giành linh chi nghìn năm với tôi trong hội đấu giá ở Lê Viên đấy hả?”

Diệp Lâm cười khẽ.

“Anh ta bị con rắn khổng lồ do người nhà các ông nuôi dưỡng nuốt trọn!”

“Sao đến cuối cùng lại đố lên đầu tôi?”

Trương Văn Viễn giận dữ: “Không phải là con rắn kia nghe lời mày hay sao? Mày còn ngụy biện nữa hả?”

“Nghe lệnh tôi?” Lúc này, Diệp Lâm nhìn về phía Hoàng Tam Gia đang núp phía sau, cười nói: “Khi ấy Hoàng Tam Gia cũng nói là nghe lệnh tôi. Sao bây giờ gặp mặt, ông lại không chào hỏi một cáu nào vậy?”

Còn chưa nói xong, Diệp Lâm đã đánh thức

huyết chú.

Hoàng Tam Gia vốn đang suy nghĩ nên nói như thế nào thì sắc mặt đột nhiên thay đổi, lồ ng ngực đau đớn.

Cảm giác khó thở và bất lực tràn ngập trong lòng, dường như là đang cận kề với cái chết.

“Diệp… Diệp tiên sinh… tha mạng đi…”

“Tôi chỉ đang ép dạ cầu toàn thôi… Tôi trung thành với Diệp tiên sinh…”

Hoàng Tam Gia vừa lăn vừa bò đến bên cạnh Diệp Lâm, đau khổ cầu xin tha mạnq.

Cuồng Long Vượt NgụcTác giả: Phúc VươngTruyện Đô ThịĐại Hạ, Yến Kinh. Ngục giam số 0. Nơi này đang giam giữ những tên tội phạm đáng sợ nhất thế giới, bất kỳ một kẻ nào ra ngoài cũng sẽ gây ra tổn hại không kém gì một trận động đất. Trong số họ có đại sư quyền lực nhất thế giới, người giàu nhất một nước, thần chiến tranh sa ngã, hacker hàng đầu, bác sĩ giết người, thiên sư nuôi dưỡng quỷ hay người tu hành độ kiếp thất bại... Nhưng hôm nay, bên trong nhà tù vốn ồn ào náo nhiệt lại có vẻ vô cùng yên tĩnh. Những tên tội phạm mà người khác chỉ nghe tên thôi cũng sợ vỡ mật đều lần lượt đến quảng trường, đứng dưới cái nắng như thiêu đốt nhìn theo một chàng trai trẻ rời đi. Người này tên là Diệp Lâm. Đã ở nhà tù bị giam 5 năm. Hôm nay là ngày anh được ra tù. Anh cũng sẽ là người đầu tiên được ra tù kể từ khi nhà tù này được xây dựng. "Tiểu Diệp tử, y thuật tôi dạy cậu chỉ có thể dùng để giết người, không thể cứu người. Cậu nhớ không?" "Tiểu Lâm, tôi nhờ cậu chăm sóc cho đứa em gái ở ngoài ngục của tôi! Cậu có thể cưới con bé làm vợ cũng được… Ông cụ họ Đoan Mộc vừa uống rượu vừa gật đầu, nói bằng giọng điệu khàn khàn: “Cứ giao cho tôi!”Lúc bọn họ đang nói chuyện, bên ngoài có người đi vào báo tin.“Gia chủ đại nhân!”“Bên ngoài có ba người tới, một người tự xưng là Diệp Lâm, nói là muốn gặp ngài!”Nghe vậy, Trương Văn Viễn cười lạnh nói: “Tới đúng lúc lắm, bảo bọn họ vào đi!”Ông cụ họ Đoan Mộc chợt dừng uống rượu, ngấng đầu nhìn ra cửa.Hoàng Tam Gia cũng hoảng sợ mà nhìn lên bên ngoài.Một lát sau, đám người Diệp Lâm cất bước đi đến.Hoàng Tam Gia thấy vậy thì vội vàng trốn ra sau lưng Trương Văn Viễn, không dám gặp mặt Diệp Lâm.Rốt cuộc thì hiện nay nhà họ Bạch và nhà họ Liễu đều đang bị nhốt vì tội phản bội nhà họ TrươngChỉ có nhà họ Hoàng của Hoàng Tam Giadẫn đầu phản chiến mới giành lại tư cách hầu hạ nhà họ Trương.Cùng lúc đó, trên người Hoàng Tam Gia vẫn còn huyết chú do Diệp Lâm gieo lên.Một bên là nhà họ Trương hùng mạnh. Một bên là Diệp Lâm có thế lấy mạng mình bất cứ lúc nào.Hoàng Tam Gia kẹp ở giữa hai bên, nói dễ nghe một chút là thuận lợi mọi bề, còn sự thật thì là như đứng đống lửa, như ngồi đống than, không thể làm hài lòng bên nào cả.“Cậu chính là Diệp Lâm hả?”Nhìn thấy kẻ thù giết con trai, đôi mắt Trương Văn Viễn đỏ ngầu.“Ông ta tên là Trương Văn Viễn, là gia chủ hiện nay của nhà họ Trương.” Hoàng Tiềm nhỏ giọng giới thiệu bên tai Diệp Lâm.Đồng thời, Hoàng Tiềm đánh giá hiện trường, có chút yên tâm khi không nhìn thấy Tọa Sơn Điêu.Đương nhiên, trong lòng anh ta cũng biết rằng với thân phận hiển hách của mình, Tọa Sơn Điêu sẽ không dể dàng tham gia loại tiệc tùng nhỏ thế này!Chỉ cần không có Tọa Sơn Điêu là vẫn có thể đánh nhanh thắng nhanh.“Gia chủ nhà họ Trương đúng không?” Diệp Lâm không coi ai ra gì mà ngồi xuống đối diện ông ta, mở miệng hỏi: “Nói nghe xem, ông mới phái người đi gây chuyện với tôi nữa, ông định làm gì đây? Rồi tính bồi thường thế nào cho tôi?”Bồi thường?Nghe vậy, Trương Văn Viễn lập tức vổ bàn đứng dậy, nối giận nói: “Mày giết con trai tao, còn hỏi tao muốn làm gì hả? Tao đương nhiên là phải báo thù cho con trai tao rồi!”“Ý ông là thằng nhãi tranh giành linh chi nghìn năm với tôi trong hội đấu giá ở Lê Viên đấy hả?”Diệp Lâm cười khẽ.“Anh ta bị con rắn khổng lồ do người nhà các ông nuôi dưỡng nuốt trọn!”“Sao đến cuối cùng lại đố lên đầu tôi?”Trương Văn Viễn giận dữ: “Không phải là con rắn kia nghe lời mày hay sao? Mày còn ngụy biện nữa hả?”“Nghe lệnh tôi?” Lúc này, Diệp Lâm nhìn về phía Hoàng Tam Gia đang núp phía sau, cười nói: “Khi ấy Hoàng Tam Gia cũng nói là nghe lệnh tôi. Sao bây giờ gặp mặt, ông lại không chào hỏi một cáu nào vậy?”Còn chưa nói xong, Diệp Lâm đã đánh thứchuyết chú.Hoàng Tam Gia vốn đang suy nghĩ nên nói như thế nào thì sắc mặt đột nhiên thay đổi, lồ ng ngực đau đớn.Cảm giác khó thở và bất lực tràn ngập trong lòng, dường như là đang cận kề với cái chết.“Diệp… Diệp tiên sinh… tha mạng đi…”“Tôi chỉ đang ép dạ cầu toàn thôi… Tôi trung thành với Diệp tiên sinh…”Hoàng Tam Gia vừa lăn vừa bò đến bên cạnh Diệp Lâm, đau khổ cầu xin tha mạnq.

Chương 460: C460: Sao đến cuối cùng lại đố lên đầu tôi