“Không đi.” Vọng Hi dựa vào thành ghế sô pha, ngón cái v**t v* móng tay ngón giữa, giọng điệu hờ hững. Người đại diện nghe vậy thì sắc mặt thay đổi: “Cô cho rằng cô là ai? Cô có chỗ dựa, đúng, không sai, nhưng chỗ dựa có thể cứng được hơn Tổng giám đốc Hoắc không? Đạo diễn nói buổi tối hôm nay Tổng giám đốc Hoắc sẽ đến đấy. Chỉ với gương mặt này của cô, nắm được Tổng giám đốc Hoắc trong lòng bàn tay không phải chỉ là chuyện vài phút đồng hồ, đến lúc đó tài nguyên cứ rơi xuống thôi. Còn chưa đủ tốt à? Cô đừng cảm thấy tôi đang hại cô, ngành giải trí này chính là như vậy.” Vọng Hi vẫn tiếp tục cúi đầu nghịch móng tay. Người đại diện vẫn còn đang lải nhải không ngừng: “Chính cô tự cân nhắc thử đi, trang điểm cho đẹp vào.” Vọng Hi nhìn theo bóng lưng người đại diện, mắt tối sầm lại, khóe miệng thì lại cong lên. Chiếc đai màu đỏ ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn, lộ ra đôi chân dài đẹp mắt của cô, đường cong lả lướt tinh tế, nhìn vào khiến ai cũng phải cảm thán. Có một người dẫn các cô tiến vào…
Chương 21: Camera giám sát
Trăng Sáng Ngả Đầu Trên Tòa Nhà Phía ĐôngTác giả: Trần Thập niênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược“Không đi.” Vọng Hi dựa vào thành ghế sô pha, ngón cái v**t v* móng tay ngón giữa, giọng điệu hờ hững. Người đại diện nghe vậy thì sắc mặt thay đổi: “Cô cho rằng cô là ai? Cô có chỗ dựa, đúng, không sai, nhưng chỗ dựa có thể cứng được hơn Tổng giám đốc Hoắc không? Đạo diễn nói buổi tối hôm nay Tổng giám đốc Hoắc sẽ đến đấy. Chỉ với gương mặt này của cô, nắm được Tổng giám đốc Hoắc trong lòng bàn tay không phải chỉ là chuyện vài phút đồng hồ, đến lúc đó tài nguyên cứ rơi xuống thôi. Còn chưa đủ tốt à? Cô đừng cảm thấy tôi đang hại cô, ngành giải trí này chính là như vậy.” Vọng Hi vẫn tiếp tục cúi đầu nghịch móng tay. Người đại diện vẫn còn đang lải nhải không ngừng: “Chính cô tự cân nhắc thử đi, trang điểm cho đẹp vào.” Vọng Hi nhìn theo bóng lưng người đại diện, mắt tối sầm lại, khóe miệng thì lại cong lên. Chiếc đai màu đỏ ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn, lộ ra đôi chân dài đẹp mắt của cô, đường cong lả lướt tinh tế, nhìn vào khiến ai cũng phải cảm thán. Có một người dẫn các cô tiến vào… Trong camera giám sát, Hoắc Kỳ hoàn toàn dựa vào người Vọng Hi, hai người rời đi từ cửa sau. Đường Gia Hòa nhíu mày, sai người lần theo xe, kiểm tra camera giám sát phía sau.Cảm giác trong lòng của anh ta bây giờ rất khó tả. Anh ta rít một hơi thuốc rồi phả thẳng khói vào màn hình.Hoắc Kỳ và Vọng Hi không có quan hệ máu mủ, thậm chí ngay cả hộ khẩu cũng không cùng một chỗ, cho dù thật sự xảy ra chuyện gì thì cũng không phải chuyện gì khó nói.Nhưng mà…Trên màn hình, xe dừng ở cửa khách sạn. Vọng Hi đỡ Hoắc Kỳ đang say đi vào, ngày hôm sau chỉ có một mình Vọng Hi trở ra.Đường Gia Hòa trợn tròn mắt, dự cảm không hay kia trở thành sự thật, anh ta không biết mình nên có vẻ mặt gì nữa.Hoắc Kỳ không phải loại người không tỉnh táo, anh đối xử tốt với Vọng Hi thật lòng, chứ không phải là nuôi để thịt. Chuyện xảy ra như này, chắc chắn là còn có uẩn khúc gì đó.Tua ngược lại đoạn phim, ánh mắt anh ta rơi vào hình ảnh ly rượu và người phụ nữ kia.Vòng khói Đường Gia Hòa thả ra đập vào màn hình, dừng lại ngay ở hình ảnh đó.Anh ta chỉ vào mặt của người phụ nữ kia, nói với người bên cạnh: “Điều tra thêm cô ta.”Người kia nhận được mệnh lệnh, lập tức rời đi. Đường Gia Hòa vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình máy vi tính, lấy điện thoại di động ra, bấm số điện thoại của Hoắc Kỳ.Giọng điệu của Hoắc Kỳ không tốt, đoán chừng cơn tức giận trong lòng vẫn chưa tan hết. Đường Gia Hòa suy nghĩ một lát, nói thẳng vào vấn đề: “Cậu định làm như thế nào?”Hai người trưởng thành, không bao giờ có chuyện chỉ ở trong phòng đánh bài poker cả một đêm.Hoắc Kỳ im lặng, anh hiểu rằng Đường Gia Hòa đã biết chuyện rồi. Mà sớm muộn gì cũng phải biết thôi, trên đời này không có bức tường nào không lọt gió cả.Hoắc Kỳ cười khổ một tiếng: “Không biết nữa.”Đường Gia Hòa thở ra một hơi, anh ta là người ngoài cuộc, chỉ có thể nhìn đương sự tiếp tục bước đi trên con đường đen tối, cũng không thể vươn tay ra giúp đỡ được.“Cậu… tự suy nghĩ cho kỹ đi.”Đi hết con đường đen tối có lẽ là ngõ cụt, cũng có thể là lối thoát, nhưng tuyệt đối sẽ không thể nào có cả hai.Ánh mắt của cô bé nhìn anh lúc nào cũng lấp lánh, giống hệt như chú cún con nhìn chủ nhân của mình.Đường Gia Hòa thường xuyên cảm thấy Hoắc Kỳ như vậy rất tàn nhẫn, nhưng cuối cùng lại cười bản thân mình, chẳng lẽ anh ta là Bồ Tát sao?Không phải. Cả đám bọn họ chơi với nhau, thứ không có nhất chính là tình cảm thật lòng.Hôn nhân liên quan rất nhiều tới lợi ích giữa các bên, nói chuyện tình cảm thì chính là người say nói chuyện viển vông. Kỳ thực anh ta cũng rất yêu thích Vọng Hi, không phải tình yêu nam nữ, chỉ là một người không thể có được nên tán thưởng một người dám dũng cảm tiến lên.Đường Gia Hòa gọi điện thoại cho Đường Gia Thụ: “Gia Thụ…”Xong anh ta lại không nói gì.Anh ta bỗng nhiên nhớ lại, em gái của mình c*̃ng là một cô gái si tình như thế.“Không có gì, em đang ở đâu thế?”Đường Gia Thụ thấy phiền nhất chính là khi anh của cô ấy hỏi xem cô ấy đang ở đâu, hết lần này tới lần khác ông anh trai lại giống hệt như mẹ, suốt ngày hỏi han thăm dò. H.am mu.ốn khống chế quá mạnh, Đường Gia Thụ thường xuyên cảm thấy tâm lý ông anh này hơi có vấn đề. Cô ấy đã không còn là trẻ con nữa rồi, lớn lên trong môi trường khắc nghiệt, ai mà dễ bắt nạt như vậy chứ?Đường Gia Thụ thông báo địa điểm, nghe thấy ông anh nói phải về nhà sớm thì bực bội cúp điện thoại.Đường Gia Thụ ở cùng với Vọng Hi tại quán trà, nhàn nhã uống trà chiều. Sắc mặt Vọng Hi không tốt, Đường Gia Thụ nhìn điện thoại di động, thấy hơi xấu hổ: “Anh của mình chính là như vậy đó, phiền chết đi được.”Vọng Hi cười, thuốc độc của người này lại là mật ngọt của người khác. Cô ấy không thích còn cô thì ôm hy vọng. Ai cũng có hy vọng, nhất là đối với những thứ mình không có được, lại càng ôm ấp những mộng tưởng không thiết thực.Điện thoại di động của cô vẫn nằm im ở đó, Hoắc Kỳ không hề liên lạc với cô lần nào.Ngay cả một lời mắng chửi tức giận cô cũng không có.Thậm chí, cô còn tưởng tượng có lẽ mình sẽ chịu một cái bạt tai. Nhưng bây giờ mọi chuyện lại như vô nghĩa, chỉ còn lại mặt trăng gợn sóng trên nước.Cô thở dài, lấy thìa quậy cốc chè xoài bưởi trước mặt. Cài nhầm một cái nút áo, phải chăng có thể mất luôn cả chiếc sơmi?Không. Cô cụp mắt, cô dám cá trong lòng Hoắc Kỳ có cô.Nếu không, sự nuông chiều vô độ những năm qua từ đâu mà ra?Từ trước đến giờ, dung túng cho thấy có chuyện giấu diếm.Chỉ cần cô bắt được con mèo này.Người trong quán trà không nhiều, chi sáu trăm đồng để ăn một xuất chè cũng không phải là chuyện ai cũng tình nguyện làm.Căn phòng lớn như vậy, lại chỉ có hai người con gái si tình là cô và Đường Gia Thụ.Đường Gia Thụ nằng nặc muốn đưa cô về nhà. Kiều Uyển ở nhà, vẫn đang cắm hoa như thường ngày, nụ cười của bà dịu dàng động lòng người.“Gia Thụ tới rồi à, muốn vào ngồi chơi một lát không con?” Kiều Uyển đặt hoa xuống, đứng dậy chào Đường Gia Thụ, cũng gọi dì giúp việc ra tiếp khách.Đường Gia Thụ ngồi uống chén trà xong thì đứng dậy chào tạm biệt: “Dì Uyển, cháu về đây ạ.”Kiều Uyển nhìn Đường Gia Thụ, lại nhìn Tiểu Hi. Tiểu Hi có thể có người bạn tốt như vậy, bà rất vui mừng.“Có đói không con? Muốn dì Vương làm cho con cái gì ăn không?” Kiều Uyển nói chuyện, giọng nói dịu dàng, trên mặt luôn có nụ cười.Vọng Hi nhìn khuôn mặt bà, nghĩ rằng thật sự hai người họ chẳng giống nhau chút nào.Người ta, có người thì giống bố, có người thì giống mẹ, còn cô thì chỉ như một con khỉ nhảy ra từ hòn đá.“Con không đói, cảm ơn mẹ.”Bên ngoài cửa kính lớn, con mèo đang lim dim ngủ, từ đầu đến cuối chỉ có nó là nhàn nhã thảnh thơi.
Trong camera giám sát, Hoắc Kỳ hoàn toàn dựa vào người Vọng Hi, hai người rời đi từ cửa sau. Đường Gia Hòa nhíu mày, sai người lần theo xe, kiểm tra camera giám sát phía sau.
Cảm giác trong lòng của anh ta bây giờ rất khó tả. Anh ta rít một hơi thuốc rồi phả thẳng khói vào màn hình.
Hoắc Kỳ và Vọng Hi không có quan hệ máu mủ, thậm chí ngay cả hộ khẩu cũng không cùng một chỗ, cho dù thật sự xảy ra chuyện gì thì cũng không phải chuyện gì khó nói.
Nhưng mà…
Trên màn hình, xe dừng ở cửa khách sạn. Vọng Hi đỡ Hoắc Kỳ đang say đi vào, ngày hôm sau chỉ có một mình Vọng Hi trở ra.
Đường Gia Hòa trợn tròn mắt, dự cảm không hay kia trở thành sự thật, anh ta không biết mình nên có vẻ mặt gì nữa.
Hoắc Kỳ không phải loại người không tỉnh táo, anh đối xử tốt với Vọng Hi thật lòng, chứ không phải là nuôi để thịt. Chuyện xảy ra như này, chắc chắn là còn có uẩn khúc gì đó.
Tua ngược lại đoạn phim, ánh mắt anh ta rơi vào hình ảnh ly rượu và người phụ nữ kia.
Vòng khói Đường Gia Hòa thả ra đập vào màn hình, dừng lại ngay ở hình ảnh đó.
Anh ta chỉ vào mặt của người phụ nữ kia, nói với người bên cạnh: “Điều tra thêm cô ta.”
Người kia nhận được mệnh lệnh, lập tức rời đi. Đường Gia Hòa vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình máy vi tính, lấy điện thoại di động ra, bấm số điện thoại của Hoắc Kỳ.
Giọng điệu của Hoắc Kỳ không tốt, đoán chừng cơn tức giận trong lòng vẫn chưa tan hết. Đường Gia Hòa suy nghĩ một lát, nói thẳng vào vấn đề: “Cậu định làm như thế nào?”
Hai người trưởng thành, không bao giờ có chuyện chỉ ở trong phòng đánh bài poker cả một đêm.
Hoắc Kỳ im lặng, anh hiểu rằng Đường Gia Hòa đã biết chuyện rồi. Mà sớm muộn gì cũng phải biết thôi, trên đời này không có bức tường nào không lọt gió cả.
Hoắc Kỳ cười khổ một tiếng: “Không biết nữa.”
Đường Gia Hòa thở ra một hơi, anh ta là người ngoài cuộc, chỉ có thể nhìn đương sự tiếp tục bước đi trên con đường đen tối, cũng không thể vươn tay ra giúp đỡ được.
“Cậu… tự suy nghĩ cho kỹ đi.”
Đi hết con đường đen tối có lẽ là ngõ cụt, cũng có thể là lối thoát, nhưng tuyệt đối sẽ không thể nào có cả hai.
Ánh mắt của cô bé nhìn anh lúc nào cũng lấp lánh, giống hệt như chú cún con nhìn chủ nhân của mình.
Đường Gia Hòa thường xuyên cảm thấy Hoắc Kỳ như vậy rất tàn nhẫn, nhưng cuối cùng lại cười bản thân mình, chẳng lẽ anh ta là Bồ Tát sao?
Không phải. Cả đám bọn họ chơi với nhau, thứ không có nhất chính là tình cảm thật lòng.
Hôn nhân liên quan rất nhiều tới lợi ích giữa các bên, nói chuyện tình cảm thì chính là người say nói chuyện viển vông. Kỳ thực anh ta cũng rất yêu thích Vọng Hi, không phải tình yêu nam nữ, chỉ là một người không thể có được nên tán thưởng một người dám dũng cảm tiến lên.
Đường Gia Hòa gọi điện thoại cho Đường Gia Thụ: “Gia Thụ…”
Xong anh ta lại không nói gì.
Anh ta bỗng nhiên nhớ lại, em gái của mình c*̃ng là một cô gái si tình như thế.
“Không có gì, em đang ở đâu thế?”
Đường Gia Thụ thấy phiền nhất chính là khi anh của cô ấy hỏi xem cô ấy đang ở đâu, hết lần này tới lần khác ông anh trai lại giống hệt như mẹ, suốt ngày hỏi han thăm dò. H.am mu.ốn khống chế quá mạnh, Đường Gia Thụ thường xuyên cảm thấy tâm lý ông anh này hơi có vấn đề. Cô ấy đã không còn là trẻ con nữa rồi, lớn lên trong môi trường khắc nghiệt, ai mà dễ bắt nạt như vậy chứ?
Đường Gia Thụ thông báo địa điểm, nghe thấy ông anh nói phải về nhà sớm thì bực bội cúp điện thoại.
Đường Gia Thụ ở cùng với Vọng Hi tại quán trà, nhàn nhã uống trà chiều. Sắc mặt Vọng Hi không tốt, Đường Gia Thụ nhìn điện thoại di động, thấy hơi xấu hổ: “Anh của mình chính là như vậy đó, phiền chết đi được.”
Vọng Hi cười, thuốc độc của người này lại là mật ngọt của người khác. Cô ấy không thích còn cô thì ôm hy vọng. Ai cũng có hy vọng, nhất là đối với những thứ mình không có được, lại càng ôm ấp những mộng tưởng không thiết thực.
Điện thoại di động của cô vẫn nằm im ở đó, Hoắc Kỳ không hề liên lạc với cô lần nào.
Ngay cả một lời mắng chửi tức giận cô cũng không có.
Thậm chí, cô còn tưởng tượng có lẽ mình sẽ chịu một cái bạt tai. Nhưng bây giờ mọi chuyện lại như vô nghĩa, chỉ còn lại mặt trăng gợn sóng trên nước.
Cô thở dài, lấy thìa quậy cốc chè xoài bưởi trước mặt. Cài nhầm một cái nút áo, phải chăng có thể mất luôn cả chiếc sơmi?
Không. Cô cụp mắt, cô dám cá trong lòng Hoắc Kỳ có cô.
Nếu không, sự nuông chiều vô độ những năm qua từ đâu mà ra?
Từ trước đến giờ, dung túng cho thấy có chuyện giấu diếm.
Chỉ cần cô bắt được con mèo này.
Người trong quán trà không nhiều, chi sáu trăm đồng để ăn một xuất chè cũng không phải là chuyện ai cũng tình nguyện làm.
Căn phòng lớn như vậy, lại chỉ có hai người con gái si tình là cô và Đường Gia Thụ.
Đường Gia Thụ nằng nặc muốn đưa cô về nhà. Kiều Uyển ở nhà, vẫn đang cắm hoa như thường ngày, nụ cười của bà dịu dàng động lòng người.
“Gia Thụ tới rồi à, muốn vào ngồi chơi một lát không con?” Kiều Uyển đặt hoa xuống, đứng dậy chào Đường Gia Thụ, cũng gọi dì giúp việc ra tiếp khách.
Đường Gia Thụ ngồi uống chén trà xong thì đứng dậy chào tạm biệt: “Dì Uyển, cháu về đây ạ.”
Kiều Uyển nhìn Đường Gia Thụ, lại nhìn Tiểu Hi. Tiểu Hi có thể có người bạn tốt như vậy, bà rất vui mừng.
“Có đói không con? Muốn dì Vương làm cho con cái gì ăn không?” Kiều Uyển nói chuyện, giọng nói dịu dàng, trên mặt luôn có nụ cười.
Vọng Hi nhìn khuôn mặt bà, nghĩ rằng thật sự hai người họ chẳng giống nhau chút nào.
Người ta, có người thì giống bố, có người thì giống mẹ, còn cô thì chỉ như một con khỉ nhảy ra từ hòn đá.
“Con không đói, cảm ơn mẹ.”
Bên ngoài cửa kính lớn, con mèo đang lim dim ngủ, từ đầu đến cuối chỉ có nó là nhàn nhã thảnh thơi.
Trăng Sáng Ngả Đầu Trên Tòa Nhà Phía ĐôngTác giả: Trần Thập niênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược“Không đi.” Vọng Hi dựa vào thành ghế sô pha, ngón cái v**t v* móng tay ngón giữa, giọng điệu hờ hững. Người đại diện nghe vậy thì sắc mặt thay đổi: “Cô cho rằng cô là ai? Cô có chỗ dựa, đúng, không sai, nhưng chỗ dựa có thể cứng được hơn Tổng giám đốc Hoắc không? Đạo diễn nói buổi tối hôm nay Tổng giám đốc Hoắc sẽ đến đấy. Chỉ với gương mặt này của cô, nắm được Tổng giám đốc Hoắc trong lòng bàn tay không phải chỉ là chuyện vài phút đồng hồ, đến lúc đó tài nguyên cứ rơi xuống thôi. Còn chưa đủ tốt à? Cô đừng cảm thấy tôi đang hại cô, ngành giải trí này chính là như vậy.” Vọng Hi vẫn tiếp tục cúi đầu nghịch móng tay. Người đại diện vẫn còn đang lải nhải không ngừng: “Chính cô tự cân nhắc thử đi, trang điểm cho đẹp vào.” Vọng Hi nhìn theo bóng lưng người đại diện, mắt tối sầm lại, khóe miệng thì lại cong lên. Chiếc đai màu đỏ ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn, lộ ra đôi chân dài đẹp mắt của cô, đường cong lả lướt tinh tế, nhìn vào khiến ai cũng phải cảm thán. Có một người dẫn các cô tiến vào… Trong camera giám sát, Hoắc Kỳ hoàn toàn dựa vào người Vọng Hi, hai người rời đi từ cửa sau. Đường Gia Hòa nhíu mày, sai người lần theo xe, kiểm tra camera giám sát phía sau.Cảm giác trong lòng của anh ta bây giờ rất khó tả. Anh ta rít một hơi thuốc rồi phả thẳng khói vào màn hình.Hoắc Kỳ và Vọng Hi không có quan hệ máu mủ, thậm chí ngay cả hộ khẩu cũng không cùng một chỗ, cho dù thật sự xảy ra chuyện gì thì cũng không phải chuyện gì khó nói.Nhưng mà…Trên màn hình, xe dừng ở cửa khách sạn. Vọng Hi đỡ Hoắc Kỳ đang say đi vào, ngày hôm sau chỉ có một mình Vọng Hi trở ra.Đường Gia Hòa trợn tròn mắt, dự cảm không hay kia trở thành sự thật, anh ta không biết mình nên có vẻ mặt gì nữa.Hoắc Kỳ không phải loại người không tỉnh táo, anh đối xử tốt với Vọng Hi thật lòng, chứ không phải là nuôi để thịt. Chuyện xảy ra như này, chắc chắn là còn có uẩn khúc gì đó.Tua ngược lại đoạn phim, ánh mắt anh ta rơi vào hình ảnh ly rượu và người phụ nữ kia.Vòng khói Đường Gia Hòa thả ra đập vào màn hình, dừng lại ngay ở hình ảnh đó.Anh ta chỉ vào mặt của người phụ nữ kia, nói với người bên cạnh: “Điều tra thêm cô ta.”Người kia nhận được mệnh lệnh, lập tức rời đi. Đường Gia Hòa vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình máy vi tính, lấy điện thoại di động ra, bấm số điện thoại của Hoắc Kỳ.Giọng điệu của Hoắc Kỳ không tốt, đoán chừng cơn tức giận trong lòng vẫn chưa tan hết. Đường Gia Hòa suy nghĩ một lát, nói thẳng vào vấn đề: “Cậu định làm như thế nào?”Hai người trưởng thành, không bao giờ có chuyện chỉ ở trong phòng đánh bài poker cả một đêm.Hoắc Kỳ im lặng, anh hiểu rằng Đường Gia Hòa đã biết chuyện rồi. Mà sớm muộn gì cũng phải biết thôi, trên đời này không có bức tường nào không lọt gió cả.Hoắc Kỳ cười khổ một tiếng: “Không biết nữa.”Đường Gia Hòa thở ra một hơi, anh ta là người ngoài cuộc, chỉ có thể nhìn đương sự tiếp tục bước đi trên con đường đen tối, cũng không thể vươn tay ra giúp đỡ được.“Cậu… tự suy nghĩ cho kỹ đi.”Đi hết con đường đen tối có lẽ là ngõ cụt, cũng có thể là lối thoát, nhưng tuyệt đối sẽ không thể nào có cả hai.Ánh mắt của cô bé nhìn anh lúc nào cũng lấp lánh, giống hệt như chú cún con nhìn chủ nhân của mình.Đường Gia Hòa thường xuyên cảm thấy Hoắc Kỳ như vậy rất tàn nhẫn, nhưng cuối cùng lại cười bản thân mình, chẳng lẽ anh ta là Bồ Tát sao?Không phải. Cả đám bọn họ chơi với nhau, thứ không có nhất chính là tình cảm thật lòng.Hôn nhân liên quan rất nhiều tới lợi ích giữa các bên, nói chuyện tình cảm thì chính là người say nói chuyện viển vông. Kỳ thực anh ta cũng rất yêu thích Vọng Hi, không phải tình yêu nam nữ, chỉ là một người không thể có được nên tán thưởng một người dám dũng cảm tiến lên.Đường Gia Hòa gọi điện thoại cho Đường Gia Thụ: “Gia Thụ…”Xong anh ta lại không nói gì.Anh ta bỗng nhiên nhớ lại, em gái của mình c*̃ng là một cô gái si tình như thế.“Không có gì, em đang ở đâu thế?”Đường Gia Thụ thấy phiền nhất chính là khi anh của cô ấy hỏi xem cô ấy đang ở đâu, hết lần này tới lần khác ông anh trai lại giống hệt như mẹ, suốt ngày hỏi han thăm dò. H.am mu.ốn khống chế quá mạnh, Đường Gia Thụ thường xuyên cảm thấy tâm lý ông anh này hơi có vấn đề. Cô ấy đã không còn là trẻ con nữa rồi, lớn lên trong môi trường khắc nghiệt, ai mà dễ bắt nạt như vậy chứ?Đường Gia Thụ thông báo địa điểm, nghe thấy ông anh nói phải về nhà sớm thì bực bội cúp điện thoại.Đường Gia Thụ ở cùng với Vọng Hi tại quán trà, nhàn nhã uống trà chiều. Sắc mặt Vọng Hi không tốt, Đường Gia Thụ nhìn điện thoại di động, thấy hơi xấu hổ: “Anh của mình chính là như vậy đó, phiền chết đi được.”Vọng Hi cười, thuốc độc của người này lại là mật ngọt của người khác. Cô ấy không thích còn cô thì ôm hy vọng. Ai cũng có hy vọng, nhất là đối với những thứ mình không có được, lại càng ôm ấp những mộng tưởng không thiết thực.Điện thoại di động của cô vẫn nằm im ở đó, Hoắc Kỳ không hề liên lạc với cô lần nào.Ngay cả một lời mắng chửi tức giận cô cũng không có.Thậm chí, cô còn tưởng tượng có lẽ mình sẽ chịu một cái bạt tai. Nhưng bây giờ mọi chuyện lại như vô nghĩa, chỉ còn lại mặt trăng gợn sóng trên nước.Cô thở dài, lấy thìa quậy cốc chè xoài bưởi trước mặt. Cài nhầm một cái nút áo, phải chăng có thể mất luôn cả chiếc sơmi?Không. Cô cụp mắt, cô dám cá trong lòng Hoắc Kỳ có cô.Nếu không, sự nuông chiều vô độ những năm qua từ đâu mà ra?Từ trước đến giờ, dung túng cho thấy có chuyện giấu diếm.Chỉ cần cô bắt được con mèo này.Người trong quán trà không nhiều, chi sáu trăm đồng để ăn một xuất chè cũng không phải là chuyện ai cũng tình nguyện làm.Căn phòng lớn như vậy, lại chỉ có hai người con gái si tình là cô và Đường Gia Thụ.Đường Gia Thụ nằng nặc muốn đưa cô về nhà. Kiều Uyển ở nhà, vẫn đang cắm hoa như thường ngày, nụ cười của bà dịu dàng động lòng người.“Gia Thụ tới rồi à, muốn vào ngồi chơi một lát không con?” Kiều Uyển đặt hoa xuống, đứng dậy chào Đường Gia Thụ, cũng gọi dì giúp việc ra tiếp khách.Đường Gia Thụ ngồi uống chén trà xong thì đứng dậy chào tạm biệt: “Dì Uyển, cháu về đây ạ.”Kiều Uyển nhìn Đường Gia Thụ, lại nhìn Tiểu Hi. Tiểu Hi có thể có người bạn tốt như vậy, bà rất vui mừng.“Có đói không con? Muốn dì Vương làm cho con cái gì ăn không?” Kiều Uyển nói chuyện, giọng nói dịu dàng, trên mặt luôn có nụ cười.Vọng Hi nhìn khuôn mặt bà, nghĩ rằng thật sự hai người họ chẳng giống nhau chút nào.Người ta, có người thì giống bố, có người thì giống mẹ, còn cô thì chỉ như một con khỉ nhảy ra từ hòn đá.“Con không đói, cảm ơn mẹ.”Bên ngoài cửa kính lớn, con mèo đang lim dim ngủ, từ đầu đến cuối chỉ có nó là nhàn nhã thảnh thơi.