Đại Hạ, Yến Kinh. Ngục giam số 0. Nơi này đang giam giữ những tên tội phạm đáng sợ nhất thế giới, bất kỳ một kẻ nào ra ngoài cũng sẽ gây ra tổn hại không kém gì một trận động đất. Trong số họ có đại sư quyền lực nhất thế giới, người giàu nhất một nước, thần chiến tranh sa ngã, hacker hàng đầu, bác sĩ giết người, thiên sư nuôi dưỡng quỷ hay người tu hành độ kiếp thất bại... Nhưng hôm nay, bên trong nhà tù vốn ồn ào náo nhiệt lại có vẻ vô cùng yên tĩnh. Những tên tội phạm mà người khác chỉ nghe tên thôi cũng sợ vỡ mật đều lần lượt đến quảng trường, đứng dưới cái nắng như thiêu đốt nhìn theo một chàng trai trẻ rời đi. Người này tên là Diệp Lâm. Đã ở nhà tù bị giam 5 năm. Hôm nay là ngày anh được ra tù. Anh cũng sẽ là người đầu tiên được ra tù kể từ khi nhà tù này được xây dựng. "Tiểu Diệp tử, y thuật tôi dạy cậu chỉ có thể dùng để giết người, không thể cứu người. Cậu nhớ không?" "Tiểu Lâm, tôi nhờ cậu chăm sóc cho đứa em gái ở ngoài ngục của tôi! Cậu có thể cưới con bé làm vợ cũng được…
Chương 568: C568: Thằng nhãi kia kiêu ngạo quá đi
Cuồng Long Vượt NgụcTác giả: Phúc VươngTruyện Đô ThịĐại Hạ, Yến Kinh. Ngục giam số 0. Nơi này đang giam giữ những tên tội phạm đáng sợ nhất thế giới, bất kỳ một kẻ nào ra ngoài cũng sẽ gây ra tổn hại không kém gì một trận động đất. Trong số họ có đại sư quyền lực nhất thế giới, người giàu nhất một nước, thần chiến tranh sa ngã, hacker hàng đầu, bác sĩ giết người, thiên sư nuôi dưỡng quỷ hay người tu hành độ kiếp thất bại... Nhưng hôm nay, bên trong nhà tù vốn ồn ào náo nhiệt lại có vẻ vô cùng yên tĩnh. Những tên tội phạm mà người khác chỉ nghe tên thôi cũng sợ vỡ mật đều lần lượt đến quảng trường, đứng dưới cái nắng như thiêu đốt nhìn theo một chàng trai trẻ rời đi. Người này tên là Diệp Lâm. Đã ở nhà tù bị giam 5 năm. Hôm nay là ngày anh được ra tù. Anh cũng sẽ là người đầu tiên được ra tù kể từ khi nhà tù này được xây dựng. "Tiểu Diệp tử, y thuật tôi dạy cậu chỉ có thể dùng để giết người, không thể cứu người. Cậu nhớ không?" "Tiểu Lâm, tôi nhờ cậu chăm sóc cho đứa em gái ở ngoài ngục của tôi! Cậu có thể cưới con bé làm vợ cũng được… Thấy Trịnh Tam Pháo chính thức gửi lời mời cho Diệp Lâm, thậm chí còn hứa hẹn cho vị trí thứ hai.Điều này khiến cho đám người đến nương nhờ, thậm chí là đến vì vị trí thứ hai mơ hồ có chút khó chịu.Có điều, bọn họ tự xét Ịại mình, cũng biết mình không phải là đối thủ của chủ nhân Long Môn.Một đám liều mạng bọn họ tụ tập quanh Trịnh Tam Pháo, tổ chức lại thế lực ngầm Phụng Thiên, đều phải dựa vào thực lực đế phân cao thấp.Đám người Diệp Lâm mới đến đây, tuy rằng lúc nãy gây ‘âm ĩ một trận, nhưng mà người ta đúng là có thực lực, còn bày ra át chủ bài nữa.Để người ta ngồi ở vị trí thứ hai cũng là hợp tình hợp lý, không ai dám tranh giành.“Chúc mừng anh Pháo lại có thêm một mãnh tướng!”“Này, nhãi ranh, anh Pháo đã cho mày ngồi ở vị trí thứ hai rồi, mày còn không mau lại chào anh Pháo một tiếng, sau này mọi người đều là người một nhà!”Đám trộm cướp còn sót lại tụ tập bên nhaulần nữa.Bọn họ thậm chí cảm thấy Diệp Lâm đến đây gây chuyện chính là vì nâng cao giá trị con người.Bây giờ được vị trí thứ hai, dưới một người, trên vạn người, chắc là đã thấy đủ rồi?“Ha ha…”Không ngờ rằng Diệp Lâm lại cười lạnh một tiếng.“Đứng thứ hai?”“Cho hỏi vị trí thứ nhất là của ai vậy?”Nghe vậy, mọi người đều sửng sốt, thầm nói: Đây chẳng phải là biết rõ còn cố hỏi hay sao?Trịnh Tam Pháo nhíu mày, nói: “Đương nhiên là tôi rồi!”“Sao hả? Chẳng lẽ cậu định tranh vị trí thứ nhất với tồi hả? Ha ha…”Trịnh Tam Pháo cười lạnh lùng, từ từ rút vũ khí trong tay áo ra.“Tôi là chủ của Long Môn, cũng là Long Vương ngầm của cửu châu, sao có thể tranh đoạt vị trí chủ nhân của một nơi nhỏ nhoi thế này với anh?”“VỊ trí thứ nhất cũng được, hay là thứ hai cũng thế, tôi đều chướng mắt. Muốn tôi hạ mình làm việc dưới tay anh hả? Đúng là mơ mộng hãohuyền!”Lời nói của Diệp Lâm chọc giận hết mọi người ở đây.Ai cũng không ngờ Diệp Lâm lại không biết điều như thế!Thậm chí còn nói năng lổ mãng là chướng mắt cả vị trí thứ nhất!Anh ta cho rằng mình đánh chết một tên Tọa Sơn Điêu là vô địch thiên hạ đấy hả?“Thằng nhãi kia kiêu ngạo quá đi!”“Thật sự là không coi chúng ta ra gì!”“Anh Pháo, đánh anh ta một trận để cho anh ta biết sự lợi hại của chúng ta!”Mọi người như cùng chung kẻ địch, giận dữ mà nhìn Diệp Lâm.Trong đó có khá nhiều người coi việc đánh chết Diệp Lâm là một cơ hội để mình leo lên.“Mạnh miệng thật đấy!” Trịnh Tam Pháo cười lạnh châm chọc: “Chủ của Long Môn? Long Vương của cửu châu? Ha ha… Cậu cho rằng Long Môn của hiện giờ còn là Long Môn của trước đây đấy hả?”“Nếu lão Long Vương vẫn còn sổng thì chắc là tôi sẽ nể mặt Long Môn các người ba phần!”“Nhưng mà hiện nay Long Mòn đã sụp đổlâu rồi! Một thằng nhãi ranh như cậu cũng dám nói bậy nói bạ trước mặt tôi hả?”“Tôi là cổ võ giả, còn không dám tự nhận mình là vương của cửu Châu, thì cậu xứng chắc?”Dứt lời, Trịnh Tam Pháo vung chùy băng sáng chói lóa trong tay mình lên.“Đừng tưởng rằng cậu có thế đánh chết Tọa Sơn Điêu nghĩa là cậu vò địch thiên hạ, rồi không coi cổ võ giả núi Trường Bạch bọn tôi ra gì!”“Nói thật cho cậu biết, Tọa Sơn Điêu chỉ là một con chó do núi Trường Bạch chúng tôi nuôi dưỡng, cũng là kẻ yếu nhất trong chín núi chúng tôi, bất cứ một cố võ giả nào cũng có thể đánh thắng anh ta!”“Nếu cậu không biết tự lượng sức mình, thì hôm nay tôi sẽ để cho cậu thấy sự lợi hại thật sự của cố võ qiả núi Trườnq Bạch chúnq tôi!”
Thấy Trịnh Tam Pháo chính thức gửi lời mời cho Diệp Lâm, thậm chí còn hứa hẹn cho vị trí thứ hai.
Điều này khiến cho đám người đến nương nhờ, thậm chí là đến vì vị trí thứ hai mơ hồ có chút khó chịu.
Có điều, bọn họ tự xét Ịại mình, cũng biết mình không phải là đối thủ của chủ nhân Long Môn.
Một đám liều mạng bọn họ tụ tập quanh Trịnh Tam Pháo, tổ chức lại thế lực ngầm Phụng Thiên, đều phải dựa vào thực lực đế phân cao thấp.
Đám người Diệp Lâm mới đến đây, tuy rằng lúc nãy gây ‘âm ĩ một trận, nhưng mà người ta đúng là có thực lực, còn bày ra át chủ bài nữa.
Để người ta ngồi ở vị trí thứ hai cũng là hợp tình hợp lý, không ai dám tranh giành.
“Chúc mừng anh Pháo lại có thêm một mãnh tướng!”
“Này, nhãi ranh, anh Pháo đã cho mày ngồi ở vị trí thứ hai rồi, mày còn không mau lại chào anh Pháo một tiếng, sau này mọi người đều là người một nhà!”
Đám trộm cướp còn sót lại tụ tập bên nhau
lần nữa.
Bọn họ thậm chí cảm thấy Diệp Lâm đến đây gây chuyện chính là vì nâng cao giá trị con người.
Bây giờ được vị trí thứ hai, dưới một người, trên vạn người, chắc là đã thấy đủ rồi?
“Ha ha…”
Không ngờ rằng Diệp Lâm lại cười lạnh một tiếng.
“Đứng thứ hai?”
“Cho hỏi vị trí thứ nhất là của ai vậy?”
Nghe vậy, mọi người đều sửng sốt, thầm nói: Đây chẳng phải là biết rõ còn cố hỏi hay sao?
Trịnh Tam Pháo nhíu mày, nói: “Đương nhiên là tôi rồi!”
“Sao hả? Chẳng lẽ cậu định tranh vị trí thứ nhất với tồi hả? Ha ha…”
Trịnh Tam Pháo cười lạnh lùng, từ từ rút vũ khí trong tay áo ra.
“Tôi là chủ của Long Môn, cũng là Long Vương ngầm của cửu châu, sao có thể tranh đoạt vị trí chủ nhân của một nơi nhỏ nhoi thế này với anh?”
“VỊ trí thứ nhất cũng được, hay là thứ hai cũng thế, tôi đều chướng mắt. Muốn tôi hạ mình làm việc dưới tay anh hả? Đúng là mơ mộng hão
huyền!”
Lời nói của Diệp Lâm chọc giận hết mọi người ở đây.
Ai cũng không ngờ Diệp Lâm lại không biết điều như thế!
Thậm chí còn nói năng lổ mãng là chướng mắt cả vị trí thứ nhất!
Anh ta cho rằng mình đánh chết một tên Tọa Sơn Điêu là vô địch thiên hạ đấy hả?
“Thằng nhãi kia kiêu ngạo quá đi!”
“Thật sự là không coi chúng ta ra gì!”
“Anh Pháo, đánh anh ta một trận để cho anh ta biết sự lợi hại của chúng ta!”
Mọi người như cùng chung kẻ địch, giận dữ mà nhìn Diệp Lâm.
Trong đó có khá nhiều người coi việc đánh chết Diệp Lâm là một cơ hội để mình leo lên.
“Mạnh miệng thật đấy!” Trịnh Tam Pháo cười lạnh châm chọc: “Chủ của Long Môn? Long Vương của cửu châu? Ha ha… Cậu cho rằng Long Môn của hiện giờ còn là Long Môn của trước đây đấy hả?”
“Nếu lão Long Vương vẫn còn sổng thì chắc là tôi sẽ nể mặt Long Môn các người ba phần!”
“Nhưng mà hiện nay Long Mòn đã sụp đổ
lâu rồi! Một thằng nhãi ranh như cậu cũng dám nói bậy nói bạ trước mặt tôi hả?”
“Tôi là cổ võ giả, còn không dám tự nhận mình là vương của cửu Châu, thì cậu xứng chắc?”
Dứt lời, Trịnh Tam Pháo vung chùy băng sáng chói lóa trong tay mình lên.
“Đừng tưởng rằng cậu có thế đánh chết Tọa Sơn Điêu nghĩa là cậu vò địch thiên hạ, rồi không coi cổ võ giả núi Trường Bạch bọn tôi ra gì!”
“Nói thật cho cậu biết, Tọa Sơn Điêu chỉ là một con chó do núi Trường Bạch chúng tôi nuôi dưỡng, cũng là kẻ yếu nhất trong chín núi chúng tôi, bất cứ một cố võ giả nào cũng có thể đánh thắng anh ta!”
“Nếu cậu không biết tự lượng sức mình, thì hôm nay tôi sẽ để cho cậu thấy sự lợi hại thật sự của cố võ qiả núi Trườnq Bạch chúnq tôi!”
Cuồng Long Vượt NgụcTác giả: Phúc VươngTruyện Đô ThịĐại Hạ, Yến Kinh. Ngục giam số 0. Nơi này đang giam giữ những tên tội phạm đáng sợ nhất thế giới, bất kỳ một kẻ nào ra ngoài cũng sẽ gây ra tổn hại không kém gì một trận động đất. Trong số họ có đại sư quyền lực nhất thế giới, người giàu nhất một nước, thần chiến tranh sa ngã, hacker hàng đầu, bác sĩ giết người, thiên sư nuôi dưỡng quỷ hay người tu hành độ kiếp thất bại... Nhưng hôm nay, bên trong nhà tù vốn ồn ào náo nhiệt lại có vẻ vô cùng yên tĩnh. Những tên tội phạm mà người khác chỉ nghe tên thôi cũng sợ vỡ mật đều lần lượt đến quảng trường, đứng dưới cái nắng như thiêu đốt nhìn theo một chàng trai trẻ rời đi. Người này tên là Diệp Lâm. Đã ở nhà tù bị giam 5 năm. Hôm nay là ngày anh được ra tù. Anh cũng sẽ là người đầu tiên được ra tù kể từ khi nhà tù này được xây dựng. "Tiểu Diệp tử, y thuật tôi dạy cậu chỉ có thể dùng để giết người, không thể cứu người. Cậu nhớ không?" "Tiểu Lâm, tôi nhờ cậu chăm sóc cho đứa em gái ở ngoài ngục của tôi! Cậu có thể cưới con bé làm vợ cũng được… Thấy Trịnh Tam Pháo chính thức gửi lời mời cho Diệp Lâm, thậm chí còn hứa hẹn cho vị trí thứ hai.Điều này khiến cho đám người đến nương nhờ, thậm chí là đến vì vị trí thứ hai mơ hồ có chút khó chịu.Có điều, bọn họ tự xét Ịại mình, cũng biết mình không phải là đối thủ của chủ nhân Long Môn.Một đám liều mạng bọn họ tụ tập quanh Trịnh Tam Pháo, tổ chức lại thế lực ngầm Phụng Thiên, đều phải dựa vào thực lực đế phân cao thấp.Đám người Diệp Lâm mới đến đây, tuy rằng lúc nãy gây ‘âm ĩ một trận, nhưng mà người ta đúng là có thực lực, còn bày ra át chủ bài nữa.Để người ta ngồi ở vị trí thứ hai cũng là hợp tình hợp lý, không ai dám tranh giành.“Chúc mừng anh Pháo lại có thêm một mãnh tướng!”“Này, nhãi ranh, anh Pháo đã cho mày ngồi ở vị trí thứ hai rồi, mày còn không mau lại chào anh Pháo một tiếng, sau này mọi người đều là người một nhà!”Đám trộm cướp còn sót lại tụ tập bên nhaulần nữa.Bọn họ thậm chí cảm thấy Diệp Lâm đến đây gây chuyện chính là vì nâng cao giá trị con người.Bây giờ được vị trí thứ hai, dưới một người, trên vạn người, chắc là đã thấy đủ rồi?“Ha ha…”Không ngờ rằng Diệp Lâm lại cười lạnh một tiếng.“Đứng thứ hai?”“Cho hỏi vị trí thứ nhất là của ai vậy?”Nghe vậy, mọi người đều sửng sốt, thầm nói: Đây chẳng phải là biết rõ còn cố hỏi hay sao?Trịnh Tam Pháo nhíu mày, nói: “Đương nhiên là tôi rồi!”“Sao hả? Chẳng lẽ cậu định tranh vị trí thứ nhất với tồi hả? Ha ha…”Trịnh Tam Pháo cười lạnh lùng, từ từ rút vũ khí trong tay áo ra.“Tôi là chủ của Long Môn, cũng là Long Vương ngầm của cửu châu, sao có thể tranh đoạt vị trí chủ nhân của một nơi nhỏ nhoi thế này với anh?”“VỊ trí thứ nhất cũng được, hay là thứ hai cũng thế, tôi đều chướng mắt. Muốn tôi hạ mình làm việc dưới tay anh hả? Đúng là mơ mộng hãohuyền!”Lời nói của Diệp Lâm chọc giận hết mọi người ở đây.Ai cũng không ngờ Diệp Lâm lại không biết điều như thế!Thậm chí còn nói năng lổ mãng là chướng mắt cả vị trí thứ nhất!Anh ta cho rằng mình đánh chết một tên Tọa Sơn Điêu là vô địch thiên hạ đấy hả?“Thằng nhãi kia kiêu ngạo quá đi!”“Thật sự là không coi chúng ta ra gì!”“Anh Pháo, đánh anh ta một trận để cho anh ta biết sự lợi hại của chúng ta!”Mọi người như cùng chung kẻ địch, giận dữ mà nhìn Diệp Lâm.Trong đó có khá nhiều người coi việc đánh chết Diệp Lâm là một cơ hội để mình leo lên.“Mạnh miệng thật đấy!” Trịnh Tam Pháo cười lạnh châm chọc: “Chủ của Long Môn? Long Vương của cửu châu? Ha ha… Cậu cho rằng Long Môn của hiện giờ còn là Long Môn của trước đây đấy hả?”“Nếu lão Long Vương vẫn còn sổng thì chắc là tôi sẽ nể mặt Long Môn các người ba phần!”“Nhưng mà hiện nay Long Mòn đã sụp đổlâu rồi! Một thằng nhãi ranh như cậu cũng dám nói bậy nói bạ trước mặt tôi hả?”“Tôi là cổ võ giả, còn không dám tự nhận mình là vương của cửu Châu, thì cậu xứng chắc?”Dứt lời, Trịnh Tam Pháo vung chùy băng sáng chói lóa trong tay mình lên.“Đừng tưởng rằng cậu có thế đánh chết Tọa Sơn Điêu nghĩa là cậu vò địch thiên hạ, rồi không coi cổ võ giả núi Trường Bạch bọn tôi ra gì!”“Nói thật cho cậu biết, Tọa Sơn Điêu chỉ là một con chó do núi Trường Bạch chúng tôi nuôi dưỡng, cũng là kẻ yếu nhất trong chín núi chúng tôi, bất cứ một cố võ giả nào cũng có thể đánh thắng anh ta!”“Nếu cậu không biết tự lượng sức mình, thì hôm nay tôi sẽ để cho cậu thấy sự lợi hại thật sự của cố võ qiả núi Trườnq Bạch chúnq tôi!”