“Không đi.” Vọng Hi dựa vào thành ghế sô pha, ngón cái v**t v* móng tay ngón giữa, giọng điệu hờ hững. Người đại diện nghe vậy thì sắc mặt thay đổi: “Cô cho rằng cô là ai? Cô có chỗ dựa, đúng, không sai, nhưng chỗ dựa có thể cứng được hơn Tổng giám đốc Hoắc không? Đạo diễn nói buổi tối hôm nay Tổng giám đốc Hoắc sẽ đến đấy. Chỉ với gương mặt này của cô, nắm được Tổng giám đốc Hoắc trong lòng bàn tay không phải chỉ là chuyện vài phút đồng hồ, đến lúc đó tài nguyên cứ rơi xuống thôi. Còn chưa đủ tốt à? Cô đừng cảm thấy tôi đang hại cô, ngành giải trí này chính là như vậy.” Vọng Hi vẫn tiếp tục cúi đầu nghịch móng tay. Người đại diện vẫn còn đang lải nhải không ngừng: “Chính cô tự cân nhắc thử đi, trang điểm cho đẹp vào.” Vọng Hi nhìn theo bóng lưng người đại diện, mắt tối sầm lại, khóe miệng thì lại cong lên. Chiếc đai màu đỏ ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn, lộ ra đôi chân dài đẹp mắt của cô, đường cong lả lướt tinh tế, nhìn vào khiến ai cũng phải cảm thán. Có một người dẫn các cô tiến vào…

Chương 40: Không phải ông nói là được

Trăng Sáng Ngả Đầu Trên Tòa Nhà Phía ĐôngTác giả: Trần Thập niênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược“Không đi.” Vọng Hi dựa vào thành ghế sô pha, ngón cái v**t v* móng tay ngón giữa, giọng điệu hờ hững. Người đại diện nghe vậy thì sắc mặt thay đổi: “Cô cho rằng cô là ai? Cô có chỗ dựa, đúng, không sai, nhưng chỗ dựa có thể cứng được hơn Tổng giám đốc Hoắc không? Đạo diễn nói buổi tối hôm nay Tổng giám đốc Hoắc sẽ đến đấy. Chỉ với gương mặt này của cô, nắm được Tổng giám đốc Hoắc trong lòng bàn tay không phải chỉ là chuyện vài phút đồng hồ, đến lúc đó tài nguyên cứ rơi xuống thôi. Còn chưa đủ tốt à? Cô đừng cảm thấy tôi đang hại cô, ngành giải trí này chính là như vậy.” Vọng Hi vẫn tiếp tục cúi đầu nghịch móng tay. Người đại diện vẫn còn đang lải nhải không ngừng: “Chính cô tự cân nhắc thử đi, trang điểm cho đẹp vào.” Vọng Hi nhìn theo bóng lưng người đại diện, mắt tối sầm lại, khóe miệng thì lại cong lên. Chiếc đai màu đỏ ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn, lộ ra đôi chân dài đẹp mắt của cô, đường cong lả lướt tinh tế, nhìn vào khiến ai cũng phải cảm thán. Có một người dẫn các cô tiến vào… Vọng Hi thay một bộ quần áo khác, buổi chiều liền ra khỏi nhà. Cô tự mình lái xe, lúc đến nhà họ Hoắc thì vừa đúng một giờ năm mươi. Dì giúp việc vẫn còn nhớ cô, bước ra chào đón.“Sao hôm nay Tiểu Hi lại đến đây?” Dì nói.Vọng Hi không nói là được gọi về, chỉ nói là bởi vì nhớ dì ấy. Dì giúp việc liền cười, mời Vọng Hi vào nhà. Hoắc Hiền đang ngồi trên ghế sô pha, thấy cô đi vào thì gọi: “Lại đây.”Vọng Hi gật đầu, chờ Hoắc Hiền mở miệng.Hoắc Hiền bảo dì giúp việc ra ngoài chờ, trong phòng chỉ còn lại hai người, ánh mặt trời ngoài cửa sổ rọi vào nhà. Vọng Hi cũng ngồi xuống ghế sô pha, Hoắc Hiền hành động bất tiện nên chỉ ngồi một chỗ, ông ấy lấy từ bên cạnh ra một túi tài liệu.Vọng Hi nhận lấy, trong khoảnh khắc đó, trong đầu cô tự hỏi, trong túi là chi phiếu hay là thẻ ngân hàng vậy ta. Cô mở túi ra, bên trong không phải là chi phiếu, cũng không phải thẻ ngân hàng, mà là một xấp ảnh chụp.Người trong hình chính là cô và Hoắc Kỳ. Bối cảnh là phòng ở của cô. Cô chợt nhớ đến ngày hôm đó lúc Hoắc Kỳ đến, bọn họ đã bị chụp lén.Vọng Hi lập tức nghẹt thở, không biết nên nói gì. Cô chỉ im lặng, chờ đợi Hoắc Hiền mở miệng.Hoắc Hiền nói: “Hai đứa đã bắt đầu từ khi nào?” Giọng điệu của ông ấy không hề có chút gợn sóng nào, bình tĩnh đến kỳ lạ.Vọng Hi không biết trả lời thế nào. Cô tự hỏi, nếu như nói ra sự thật, có khi nào Hoắc Hiền lại tức giận đến mức ngất xỉu mất không. Cô không muốn chuyện này xảy ra, cô chậm rãi mở miệng: “Cháu không hiểu lời ông nói.”Cô vùng vẫy trong tuyệt vọng. Trong ảnh, cô và Hoắc Kỳ không có bất kỳ hành động thân mật nào. Nếu bây giờ cô chối bỏ thì có lẽ vẫn được, cô có thể kiên quyết nói rằng, hai người họ chỉ là cùng ăn một bữa cơm mà thôi. Nhưng Hoắc Hiền là người thế nào chứ, con trai của ông ấy như nào ông ấy còn không rõ sao? Ông ấy nhìn thẳng vào mặt Vọng Hi, mở miệng nói: “Tiểu Hi.”Vọng Hi nhìn ông ấy, nếp nhăn trên mặt đã hằn rất sâu. Hoắc Hiền nói: “Hai đứa không hợp nhau, chia tay đi thôi. Ông không quan tâm hai đứa đã đến bước nào rồi, nhất định phải chấm dứt. Hoắc Kỳ thế nào ông hiểu rất rõ, nếu nó cho rằng chuyện với cháu sẽ có kết quả thì nó sẽ không giấu diếm đến mức giọt nước cũng không lọt thế này.”Kết quả ư? Hai từ này cô c*̃ng chưa bao giờ nghĩ tới, cô đã biết từ lâu là chuyện của hai người sẽ không có kết quả rồi, bây giờ đương nhiên cũng không có gì phải sợ cả.Cô đặt ảnh chụp lên bàn, nhìn thẳng Hoắc Hiền, nói: “Cháu hiểu rất rõ rằng giữa bọn cháu không thể nào có kết quả, nhưng mà chuyện chia tay hay không thì không phải ông nói là được đâu.”Cô đang cãi lại. Đôi mắt đục ngầu của Hoắc Hiền nhìn cô chằm chằm: “Ông đây là đang nghĩ cho cháu. Cháu còn trẻ, không nên đánh đổi thanh xuân của mình như thế.”Vọng Hi cụp mắt xuống, không phủ nhận, cũng không thừa nhận. Tuổi thanh xuân của cô đã dành cả cho Hoắc Kỳ rồi. Bắt đầu từ năm mười bốn tuổi cho đến nửa đời người đều đã trao hết cho Hoắc Kỳ.Cuộc nói chuyện này đã định trước là chia tay không vui vẻ.Trước khi Vọng Hi rời đi, Hoắc Hiền nói rằng ông ấy cũng sẽ nói chuyện với Hoắc Kỳ.Vọng Hi coi là đây có lẽ là một lời uy h**p, chỉ có điều uy h**p cô thì cũng vô dụng.Hoắc Hiền nhìn theo bóng lưng Vọng Hi rời đi, hít sâu mấy lần mới ổn định lại được cảm xúc. Những hình này là do đám săn ảnh chụp được, tìm đến ông đòi tiền. Lúc Hoắc Hiền mới nhìn thấy đã rất sốc. Ông suy nghĩ rất nhiều, hai đứa này tại sao lại quấn lấy nhau như vậy rồi? Là bắt đầu từ khi hai đứa sống chung một mái nhà hay là từ khi nào? Là ai bắt đầu trước?Thậm chí ông ấy đã có suy nghĩ gọi điện thoại để chất vấn Hoắc Kỳ, có phải anh đã ngỗ nghịch đến mức ra tay cả với Vọng Hi không.Rốt cuộc thì ông ấy vẫn nhịn được, quyết định nói chuyện đàng hoàng một chút.Nhìn bóng lưng Vọng Hi biến mất không còn dấu vết gì nữa, ông ấy nhắm mắt lại không biết đang suy nghĩ gì. Hiển nhiên là Vọng Hi không muốn chia tay với Hoắc Kỳ, vậy còn Hoắc Kỳ thì sao? Bao năm nay, anh không để lộ chút sơ hở nào.Ông ấy lại nhớ tới nhiều lần đã khuyên Hoắc Kỳ kết hôn mà không có kết quả, phải chăng cũng là bởi vì Vọng Hi?Rất nhiều suy nghĩ nhảy nhót trong đầu hồi lâu, cuối cùng ông ấy mới lấy điện thoại di động ra, gọi cho Hoắc Kỳ.

Vọng Hi thay một bộ quần áo khác, buổi chiều liền ra khỏi nhà. Cô tự mình lái xe, lúc đến nhà họ Hoắc thì vừa đúng một giờ năm mươi. Dì giúp việc vẫn còn nhớ cô, bước ra chào đón.

“Sao hôm nay Tiểu Hi lại đến đây?” Dì nói.

Vọng Hi không nói là được gọi về, chỉ nói là bởi vì nhớ dì ấy. Dì giúp việc liền cười, mời Vọng Hi vào nhà. Hoắc Hiền đang ngồi trên ghế sô pha, thấy cô đi vào thì gọi: “Lại đây.”

Vọng Hi gật đầu, chờ Hoắc Hiền mở miệng.

Hoắc Hiền bảo dì giúp việc ra ngoài chờ, trong phòng chỉ còn lại hai người, ánh mặt trời ngoài cửa sổ rọi vào nhà. Vọng Hi cũng ngồi xuống ghế sô pha, Hoắc Hiền hành động bất tiện nên chỉ ngồi một chỗ, ông ấy lấy từ bên cạnh ra một túi tài liệu.

Vọng Hi nhận lấy, trong khoảnh khắc đó, trong đầu cô tự hỏi, trong túi là chi phiếu hay là thẻ ngân hàng vậy ta. Cô mở túi ra, bên trong không phải là chi phiếu, cũng không phải thẻ ngân hàng, mà là một xấp ảnh chụp.

Người trong hình chính là cô và Hoắc Kỳ. Bối cảnh là phòng ở của cô. Cô chợt nhớ đến ngày hôm đó lúc Hoắc Kỳ đến, bọn họ đã bị chụp lén.

Vọng Hi lập tức nghẹt thở, không biết nên nói gì. Cô chỉ im lặng, chờ đợi Hoắc Hiền mở miệng.

Hoắc Hiền nói: “Hai đứa đã bắt đầu từ khi nào?” Giọng điệu của ông ấy không hề có chút gợn sóng nào, bình tĩnh đến kỳ lạ.

Vọng Hi không biết trả lời thế nào. Cô tự hỏi, nếu như nói ra sự thật, có khi nào Hoắc Hiền lại tức giận đến mức ngất xỉu mất không. Cô không muốn chuyện này xảy ra, cô chậm rãi mở miệng: “Cháu không hiểu lời ông nói.”

Cô vùng vẫy trong tuyệt vọng. Trong ảnh, cô và Hoắc Kỳ không có bất kỳ hành động thân mật nào. Nếu bây giờ cô chối bỏ thì có lẽ vẫn được, cô có thể kiên quyết nói rằng, hai người họ chỉ là cùng ăn một bữa cơm mà thôi. 

Nhưng Hoắc Hiền là người thế nào chứ, con trai của ông ấy như nào ông ấy còn không rõ sao? Ông ấy nhìn thẳng vào mặt Vọng Hi, mở miệng nói: “Tiểu Hi.”

Vọng Hi nhìn ông ấy, nếp nhăn trên mặt đã hằn rất sâu. Hoắc Hiền nói: “Hai đứa không hợp nhau, chia tay đi thôi. Ông không quan tâm hai đứa đã đến bước nào rồi, nhất định phải chấm dứt. Hoắc Kỳ thế nào ông hiểu rất rõ, nếu nó cho rằng chuyện với cháu sẽ có kết quả thì nó sẽ không giấu diếm đến mức giọt nước cũng không lọt thế này.”

Kết quả ư? Hai từ này cô c*̃ng chưa bao giờ nghĩ tới, cô đã biết từ lâu là chuyện của hai người sẽ không có kết quả rồi, bây giờ đương nhiên cũng không có gì phải sợ cả.

Cô đặt ảnh chụp lên bàn, nhìn thẳng Hoắc Hiền, nói: “Cháu hiểu rất rõ rằng giữa bọn cháu không thể nào có kết quả, nhưng mà chuyện chia tay hay không thì không phải ông nói là được đâu.”

Cô đang cãi lại. Đôi mắt đục ngầu của Hoắc Hiền nhìn cô chằm chằm: “Ông đây là đang nghĩ cho cháu. Cháu còn trẻ, không nên đánh đổi thanh xuân của mình như thế.”

Vọng Hi cụp mắt xuống, không phủ nhận, cũng không thừa nhận. Tuổi thanh xuân của cô đã dành cả cho Hoắc Kỳ rồi. Bắt đầu từ năm mười bốn tuổi cho đến nửa đời người đều đã trao hết cho Hoắc Kỳ.

Cuộc nói chuyện này đã định trước là chia tay không vui vẻ.

Trước khi Vọng Hi rời đi, Hoắc Hiền nói rằng ông ấy cũng sẽ nói chuyện với Hoắc Kỳ.

Vọng Hi coi là đây có lẽ là một lời uy h**p, chỉ có điều uy h**p cô thì cũng vô dụng.

Hoắc Hiền nhìn theo bóng lưng Vọng Hi rời đi, hít sâu mấy lần mới ổn định lại được cảm xúc. Những hình này là do đám săn ảnh chụp được, tìm đến ông đòi tiền. Lúc Hoắc Hiền mới nhìn thấy đã rất sốc. Ông suy nghĩ rất nhiều, hai đứa này tại sao lại quấn lấy nhau như vậy rồi? Là bắt đầu từ khi hai đứa sống chung một mái nhà hay là từ khi nào? Là ai bắt đầu trước?

Thậm chí ông ấy đã có suy nghĩ gọi điện thoại để chất vấn Hoắc Kỳ, có phải anh đã ngỗ nghịch đến mức ra tay cả với Vọng Hi không.

Rốt cuộc thì ông ấy vẫn nhịn được, quyết định nói chuyện đàng hoàng một chút.

Nhìn bóng lưng Vọng Hi biến mất không còn dấu vết gì nữa, ông ấy nhắm mắt lại không biết đang suy nghĩ gì. Hiển nhiên là Vọng Hi không muốn chia tay với Hoắc Kỳ, vậy còn Hoắc Kỳ thì sao? Bao năm nay, anh không để lộ chút sơ hở nào.

Ông ấy lại nhớ tới nhiều lần đã khuyên Hoắc Kỳ kết hôn mà không có kết quả, phải chăng cũng là bởi vì Vọng Hi?

Rất nhiều suy nghĩ nhảy nhót trong đầu hồi lâu, cuối cùng ông ấy mới lấy điện thoại di động ra, gọi cho Hoắc Kỳ.

Trăng Sáng Ngả Đầu Trên Tòa Nhà Phía ĐôngTác giả: Trần Thập niênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược“Không đi.” Vọng Hi dựa vào thành ghế sô pha, ngón cái v**t v* móng tay ngón giữa, giọng điệu hờ hững. Người đại diện nghe vậy thì sắc mặt thay đổi: “Cô cho rằng cô là ai? Cô có chỗ dựa, đúng, không sai, nhưng chỗ dựa có thể cứng được hơn Tổng giám đốc Hoắc không? Đạo diễn nói buổi tối hôm nay Tổng giám đốc Hoắc sẽ đến đấy. Chỉ với gương mặt này của cô, nắm được Tổng giám đốc Hoắc trong lòng bàn tay không phải chỉ là chuyện vài phút đồng hồ, đến lúc đó tài nguyên cứ rơi xuống thôi. Còn chưa đủ tốt à? Cô đừng cảm thấy tôi đang hại cô, ngành giải trí này chính là như vậy.” Vọng Hi vẫn tiếp tục cúi đầu nghịch móng tay. Người đại diện vẫn còn đang lải nhải không ngừng: “Chính cô tự cân nhắc thử đi, trang điểm cho đẹp vào.” Vọng Hi nhìn theo bóng lưng người đại diện, mắt tối sầm lại, khóe miệng thì lại cong lên. Chiếc đai màu đỏ ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn, lộ ra đôi chân dài đẹp mắt của cô, đường cong lả lướt tinh tế, nhìn vào khiến ai cũng phải cảm thán. Có một người dẫn các cô tiến vào… Vọng Hi thay một bộ quần áo khác, buổi chiều liền ra khỏi nhà. Cô tự mình lái xe, lúc đến nhà họ Hoắc thì vừa đúng một giờ năm mươi. Dì giúp việc vẫn còn nhớ cô, bước ra chào đón.“Sao hôm nay Tiểu Hi lại đến đây?” Dì nói.Vọng Hi không nói là được gọi về, chỉ nói là bởi vì nhớ dì ấy. Dì giúp việc liền cười, mời Vọng Hi vào nhà. Hoắc Hiền đang ngồi trên ghế sô pha, thấy cô đi vào thì gọi: “Lại đây.”Vọng Hi gật đầu, chờ Hoắc Hiền mở miệng.Hoắc Hiền bảo dì giúp việc ra ngoài chờ, trong phòng chỉ còn lại hai người, ánh mặt trời ngoài cửa sổ rọi vào nhà. Vọng Hi cũng ngồi xuống ghế sô pha, Hoắc Hiền hành động bất tiện nên chỉ ngồi một chỗ, ông ấy lấy từ bên cạnh ra một túi tài liệu.Vọng Hi nhận lấy, trong khoảnh khắc đó, trong đầu cô tự hỏi, trong túi là chi phiếu hay là thẻ ngân hàng vậy ta. Cô mở túi ra, bên trong không phải là chi phiếu, cũng không phải thẻ ngân hàng, mà là một xấp ảnh chụp.Người trong hình chính là cô và Hoắc Kỳ. Bối cảnh là phòng ở của cô. Cô chợt nhớ đến ngày hôm đó lúc Hoắc Kỳ đến, bọn họ đã bị chụp lén.Vọng Hi lập tức nghẹt thở, không biết nên nói gì. Cô chỉ im lặng, chờ đợi Hoắc Hiền mở miệng.Hoắc Hiền nói: “Hai đứa đã bắt đầu từ khi nào?” Giọng điệu của ông ấy không hề có chút gợn sóng nào, bình tĩnh đến kỳ lạ.Vọng Hi không biết trả lời thế nào. Cô tự hỏi, nếu như nói ra sự thật, có khi nào Hoắc Hiền lại tức giận đến mức ngất xỉu mất không. Cô không muốn chuyện này xảy ra, cô chậm rãi mở miệng: “Cháu không hiểu lời ông nói.”Cô vùng vẫy trong tuyệt vọng. Trong ảnh, cô và Hoắc Kỳ không có bất kỳ hành động thân mật nào. Nếu bây giờ cô chối bỏ thì có lẽ vẫn được, cô có thể kiên quyết nói rằng, hai người họ chỉ là cùng ăn một bữa cơm mà thôi. Nhưng Hoắc Hiền là người thế nào chứ, con trai của ông ấy như nào ông ấy còn không rõ sao? Ông ấy nhìn thẳng vào mặt Vọng Hi, mở miệng nói: “Tiểu Hi.”Vọng Hi nhìn ông ấy, nếp nhăn trên mặt đã hằn rất sâu. Hoắc Hiền nói: “Hai đứa không hợp nhau, chia tay đi thôi. Ông không quan tâm hai đứa đã đến bước nào rồi, nhất định phải chấm dứt. Hoắc Kỳ thế nào ông hiểu rất rõ, nếu nó cho rằng chuyện với cháu sẽ có kết quả thì nó sẽ không giấu diếm đến mức giọt nước cũng không lọt thế này.”Kết quả ư? Hai từ này cô c*̃ng chưa bao giờ nghĩ tới, cô đã biết từ lâu là chuyện của hai người sẽ không có kết quả rồi, bây giờ đương nhiên cũng không có gì phải sợ cả.Cô đặt ảnh chụp lên bàn, nhìn thẳng Hoắc Hiền, nói: “Cháu hiểu rất rõ rằng giữa bọn cháu không thể nào có kết quả, nhưng mà chuyện chia tay hay không thì không phải ông nói là được đâu.”Cô đang cãi lại. Đôi mắt đục ngầu của Hoắc Hiền nhìn cô chằm chằm: “Ông đây là đang nghĩ cho cháu. Cháu còn trẻ, không nên đánh đổi thanh xuân của mình như thế.”Vọng Hi cụp mắt xuống, không phủ nhận, cũng không thừa nhận. Tuổi thanh xuân của cô đã dành cả cho Hoắc Kỳ rồi. Bắt đầu từ năm mười bốn tuổi cho đến nửa đời người đều đã trao hết cho Hoắc Kỳ.Cuộc nói chuyện này đã định trước là chia tay không vui vẻ.Trước khi Vọng Hi rời đi, Hoắc Hiền nói rằng ông ấy cũng sẽ nói chuyện với Hoắc Kỳ.Vọng Hi coi là đây có lẽ là một lời uy h**p, chỉ có điều uy h**p cô thì cũng vô dụng.Hoắc Hiền nhìn theo bóng lưng Vọng Hi rời đi, hít sâu mấy lần mới ổn định lại được cảm xúc. Những hình này là do đám săn ảnh chụp được, tìm đến ông đòi tiền. Lúc Hoắc Hiền mới nhìn thấy đã rất sốc. Ông suy nghĩ rất nhiều, hai đứa này tại sao lại quấn lấy nhau như vậy rồi? Là bắt đầu từ khi hai đứa sống chung một mái nhà hay là từ khi nào? Là ai bắt đầu trước?Thậm chí ông ấy đã có suy nghĩ gọi điện thoại để chất vấn Hoắc Kỳ, có phải anh đã ngỗ nghịch đến mức ra tay cả với Vọng Hi không.Rốt cuộc thì ông ấy vẫn nhịn được, quyết định nói chuyện đàng hoàng một chút.Nhìn bóng lưng Vọng Hi biến mất không còn dấu vết gì nữa, ông ấy nhắm mắt lại không biết đang suy nghĩ gì. Hiển nhiên là Vọng Hi không muốn chia tay với Hoắc Kỳ, vậy còn Hoắc Kỳ thì sao? Bao năm nay, anh không để lộ chút sơ hở nào.Ông ấy lại nhớ tới nhiều lần đã khuyên Hoắc Kỳ kết hôn mà không có kết quả, phải chăng cũng là bởi vì Vọng Hi?Rất nhiều suy nghĩ nhảy nhót trong đầu hồi lâu, cuối cùng ông ấy mới lấy điện thoại di động ra, gọi cho Hoắc Kỳ.

Chương 40: Không phải ông nói là được