Đại Hạ, Yến Kinh. Ngục giam số 0. Nơi này đang giam giữ những tên tội phạm đáng sợ nhất thế giới, bất kỳ một kẻ nào ra ngoài cũng sẽ gây ra tổn hại không kém gì một trận động đất. Trong số họ có đại sư quyền lực nhất thế giới, người giàu nhất một nước, thần chiến tranh sa ngã, hacker hàng đầu, bác sĩ giết người, thiên sư nuôi dưỡng quỷ hay người tu hành độ kiếp thất bại... Nhưng hôm nay, bên trong nhà tù vốn ồn ào náo nhiệt lại có vẻ vô cùng yên tĩnh. Những tên tội phạm mà người khác chỉ nghe tên thôi cũng sợ vỡ mật đều lần lượt đến quảng trường, đứng dưới cái nắng như thiêu đốt nhìn theo một chàng trai trẻ rời đi. Người này tên là Diệp Lâm. Đã ở nhà tù bị giam 5 năm. Hôm nay là ngày anh được ra tù. Anh cũng sẽ là người đầu tiên được ra tù kể từ khi nhà tù này được xây dựng. "Tiểu Diệp tử, y thuật tôi dạy cậu chỉ có thể dùng để giết người, không thể cứu người. Cậu nhớ không?" "Tiểu Lâm, tôi nhờ cậu chăm sóc cho đứa em gái ở ngoài ngục của tôi! Cậu có thể cưới con bé làm vợ cũng được…
Chương 632: C632: Không đáng một dồng
Cuồng Long Vượt NgụcTác giả: Phúc VươngTruyện Đô ThịĐại Hạ, Yến Kinh. Ngục giam số 0. Nơi này đang giam giữ những tên tội phạm đáng sợ nhất thế giới, bất kỳ một kẻ nào ra ngoài cũng sẽ gây ra tổn hại không kém gì một trận động đất. Trong số họ có đại sư quyền lực nhất thế giới, người giàu nhất một nước, thần chiến tranh sa ngã, hacker hàng đầu, bác sĩ giết người, thiên sư nuôi dưỡng quỷ hay người tu hành độ kiếp thất bại... Nhưng hôm nay, bên trong nhà tù vốn ồn ào náo nhiệt lại có vẻ vô cùng yên tĩnh. Những tên tội phạm mà người khác chỉ nghe tên thôi cũng sợ vỡ mật đều lần lượt đến quảng trường, đứng dưới cái nắng như thiêu đốt nhìn theo một chàng trai trẻ rời đi. Người này tên là Diệp Lâm. Đã ở nhà tù bị giam 5 năm. Hôm nay là ngày anh được ra tù. Anh cũng sẽ là người đầu tiên được ra tù kể từ khi nhà tù này được xây dựng. "Tiểu Diệp tử, y thuật tôi dạy cậu chỉ có thể dùng để giết người, không thể cứu người. Cậu nhớ không?" "Tiểu Lâm, tôi nhờ cậu chăm sóc cho đứa em gái ở ngoài ngục của tôi! Cậu có thể cưới con bé làm vợ cũng được… Thấy Diệp Lâm sắp ra tay với mình, Hứa Như Hải liền mặc kệ ánh mắt của mọi người, lập tức sợ hãi quỳ xuống đất xin tha.“Diệp Lâm!”“Cầu xin cậu hãy tha cho tôi một lần đi!”“Tôi không dám gây chuyện với cậu nữa!”“Tôi bảo đảm sau này thấy cậu đều sẽ đi đường vòng!”“Nhà họ Hứa chúng tôi cũng sẽ dốc sức ủng hộ cậu, làm việc cho cậu!”Hứa Như Hải của hiện giờ cực kì cung kính, trong khi trước đó lại cực kì kiêu ngạo, chắc là chỉ có đồ ngốc mới có thể tin tưởng chuyện ma quỷ của ông ta.Khi thấy người thừa kế của nhà họ Hứa đau khổ quỳ xuống đất cầu xin Diệp Lâm tha mạng, mọi người đều cảm thấy thổn thức và bất ngờ.Bọn họ thầm nghĩ: Vị gia chủ nhà họ Diệp này kh*ng b* quá đi!“Hứa Như Hải, tôi đã tha cho ông một lần rồi!” Diệp Lâm lạnh lùng nói: “Lần trước tôi chỉ đánh tàn phế tứ chi của ông, chính là vì cảnh cáo ông và cho ông một bài học!”“Nếu ông thông minh thức thời thì lẽ ra ôngnên trốn ở nước ngoài, vĩnh viễn đừng về nước!”“Tiếc là ông còn dám trở về tìm tôi báo thù!”“Ông đừng tưởng rằng có Thanh Môn làm chỗ dựa là có thế đấu lại tôi! ông còn kém xa lắm!”Hứa Như Hải vội vàng giải thích: “Tôi không dám nữa!”“Tôi sẽ suốt đêm ra khỏi Yến Kinh, đi nước ngoài, vĩnh viễn không trở về nữa…”Diệp Lâm lạnh giọng nói: “Muộn rồi!”Nghe vậy, Hứa Như Hải ngẩng đầu, thấy trên mặt Diệp Lâm hiện lên vẻ tàn nhẫn thì sợ tới mức hồn vía lên mây.“Đừng… đừng giết tôi… tha mạng cho tôi đi…”Hứa Như Hải sợ tới mức tiếu ra quần, liên tục cầu xin.Thấy cầu xin Diệp Lâm không được, ông ta dời mục tiêu sang Hoa Quốc Đống.“Hoa nha nội! Cậu chính là nhân viên phủ Thuận Thiên!”“ở đây có kẻ muốn giết người, cậu có quản hay không?”“Cứu mạng đi!”Nghe vậy, Hoa Quốc Đống đang đứng xem trò hay lập tức sửng sốt.Anh ta không ngờ rằng Hứa Như Hải lại ném vấn đề cho mình.Nhưng mà Diệp Lâm chính là sư phụ của mình!Đừng nói là Hoa Quốc Đổng chỉ treo một chức vị trong phủ Thuận Thiên, cho dù Hoa Quốc Đổng có là phủ doãn phủ Thuận Thiên thì cũng không thể đứng về phía người ngoài mà đi giúp đỡ Hứa Như Hải.“Hoa nha nội!”
Thấy Diệp Lâm sắp ra tay với mình, Hứa Như Hải liền mặc kệ ánh mắt của mọi người, lập tức sợ hãi quỳ xuống đất xin tha.
“Diệp Lâm!”
“Cầu xin cậu hãy tha cho tôi một lần đi!”
“Tôi không dám gây chuyện với cậu nữa!”
“Tôi bảo đảm sau này thấy cậu đều sẽ đi đường vòng!”
“Nhà họ Hứa chúng tôi cũng sẽ dốc sức ủng hộ cậu, làm việc cho cậu!”
Hứa Như Hải của hiện giờ cực kì cung kính, trong khi trước đó lại cực kì kiêu ngạo, chắc là chỉ có đồ ngốc mới có thể tin tưởng chuyện ma quỷ của ông ta.
Khi thấy người thừa kế của nhà họ Hứa đau khổ quỳ xuống đất cầu xin Diệp Lâm tha mạng, mọi người đều cảm thấy thổn thức và bất ngờ.
Bọn họ thầm nghĩ: Vị gia chủ nhà họ Diệp này kh*ng b* quá đi!
“Hứa Như Hải, tôi đã tha cho ông một lần rồi!” Diệp Lâm lạnh lùng nói: “Lần trước tôi chỉ đánh tàn phế tứ chi của ông, chính là vì cảnh cáo ông và cho ông một bài học!”
“Nếu ông thông minh thức thời thì lẽ ra ông
nên trốn ở nước ngoài, vĩnh viễn đừng về nước!”
“Tiếc là ông còn dám trở về tìm tôi báo thù!”
“Ông đừng tưởng rằng có Thanh Môn làm chỗ dựa là có thế đấu lại tôi! ông còn kém xa lắm!”
Hứa Như Hải vội vàng giải thích: “Tôi không dám nữa!”
“Tôi sẽ suốt đêm ra khỏi Yến Kinh, đi nước ngoài, vĩnh viễn không trở về nữa…”
Diệp Lâm lạnh giọng nói: “Muộn rồi!”
Nghe vậy, Hứa Như Hải ngẩng đầu, thấy trên mặt Diệp Lâm hiện lên vẻ tàn nhẫn thì sợ tới mức hồn vía lên mây.
“Đừng… đừng giết tôi… tha mạng cho tôi đi…”
Hứa Như Hải sợ tới mức tiếu ra quần, liên tục cầu xin.
Thấy cầu xin Diệp Lâm không được, ông ta dời mục tiêu sang Hoa Quốc Đống.
“Hoa nha nội! Cậu chính là nhân viên phủ Thuận Thiên!”
“ở đây có kẻ muốn giết người, cậu có quản hay không?”
“Cứu mạng đi!”
Nghe vậy, Hoa Quốc Đống đang đứng xem trò hay lập tức sửng sốt.
Anh ta không ngờ rằng Hứa Như Hải lại ném vấn đề cho mình.
Nhưng mà Diệp Lâm chính là sư phụ của mình!
Đừng nói là Hoa Quốc Đổng chỉ treo một chức vị trong phủ Thuận Thiên, cho dù Hoa Quốc Đổng có là phủ doãn phủ Thuận Thiên thì cũng không thể đứng về phía người ngoài mà đi giúp đỡ Hứa Như Hải.
“Hoa nha nội!”
Cuồng Long Vượt NgụcTác giả: Phúc VươngTruyện Đô ThịĐại Hạ, Yến Kinh. Ngục giam số 0. Nơi này đang giam giữ những tên tội phạm đáng sợ nhất thế giới, bất kỳ một kẻ nào ra ngoài cũng sẽ gây ra tổn hại không kém gì một trận động đất. Trong số họ có đại sư quyền lực nhất thế giới, người giàu nhất một nước, thần chiến tranh sa ngã, hacker hàng đầu, bác sĩ giết người, thiên sư nuôi dưỡng quỷ hay người tu hành độ kiếp thất bại... Nhưng hôm nay, bên trong nhà tù vốn ồn ào náo nhiệt lại có vẻ vô cùng yên tĩnh. Những tên tội phạm mà người khác chỉ nghe tên thôi cũng sợ vỡ mật đều lần lượt đến quảng trường, đứng dưới cái nắng như thiêu đốt nhìn theo một chàng trai trẻ rời đi. Người này tên là Diệp Lâm. Đã ở nhà tù bị giam 5 năm. Hôm nay là ngày anh được ra tù. Anh cũng sẽ là người đầu tiên được ra tù kể từ khi nhà tù này được xây dựng. "Tiểu Diệp tử, y thuật tôi dạy cậu chỉ có thể dùng để giết người, không thể cứu người. Cậu nhớ không?" "Tiểu Lâm, tôi nhờ cậu chăm sóc cho đứa em gái ở ngoài ngục của tôi! Cậu có thể cưới con bé làm vợ cũng được… Thấy Diệp Lâm sắp ra tay với mình, Hứa Như Hải liền mặc kệ ánh mắt của mọi người, lập tức sợ hãi quỳ xuống đất xin tha.“Diệp Lâm!”“Cầu xin cậu hãy tha cho tôi một lần đi!”“Tôi không dám gây chuyện với cậu nữa!”“Tôi bảo đảm sau này thấy cậu đều sẽ đi đường vòng!”“Nhà họ Hứa chúng tôi cũng sẽ dốc sức ủng hộ cậu, làm việc cho cậu!”Hứa Như Hải của hiện giờ cực kì cung kính, trong khi trước đó lại cực kì kiêu ngạo, chắc là chỉ có đồ ngốc mới có thể tin tưởng chuyện ma quỷ của ông ta.Khi thấy người thừa kế của nhà họ Hứa đau khổ quỳ xuống đất cầu xin Diệp Lâm tha mạng, mọi người đều cảm thấy thổn thức và bất ngờ.Bọn họ thầm nghĩ: Vị gia chủ nhà họ Diệp này kh*ng b* quá đi!“Hứa Như Hải, tôi đã tha cho ông một lần rồi!” Diệp Lâm lạnh lùng nói: “Lần trước tôi chỉ đánh tàn phế tứ chi của ông, chính là vì cảnh cáo ông và cho ông một bài học!”“Nếu ông thông minh thức thời thì lẽ ra ôngnên trốn ở nước ngoài, vĩnh viễn đừng về nước!”“Tiếc là ông còn dám trở về tìm tôi báo thù!”“Ông đừng tưởng rằng có Thanh Môn làm chỗ dựa là có thế đấu lại tôi! ông còn kém xa lắm!”Hứa Như Hải vội vàng giải thích: “Tôi không dám nữa!”“Tôi sẽ suốt đêm ra khỏi Yến Kinh, đi nước ngoài, vĩnh viễn không trở về nữa…”Diệp Lâm lạnh giọng nói: “Muộn rồi!”Nghe vậy, Hứa Như Hải ngẩng đầu, thấy trên mặt Diệp Lâm hiện lên vẻ tàn nhẫn thì sợ tới mức hồn vía lên mây.“Đừng… đừng giết tôi… tha mạng cho tôi đi…”Hứa Như Hải sợ tới mức tiếu ra quần, liên tục cầu xin.Thấy cầu xin Diệp Lâm không được, ông ta dời mục tiêu sang Hoa Quốc Đống.“Hoa nha nội! Cậu chính là nhân viên phủ Thuận Thiên!”“ở đây có kẻ muốn giết người, cậu có quản hay không?”“Cứu mạng đi!”Nghe vậy, Hoa Quốc Đống đang đứng xem trò hay lập tức sửng sốt.Anh ta không ngờ rằng Hứa Như Hải lại ném vấn đề cho mình.Nhưng mà Diệp Lâm chính là sư phụ của mình!Đừng nói là Hoa Quốc Đổng chỉ treo một chức vị trong phủ Thuận Thiên, cho dù Hoa Quốc Đổng có là phủ doãn phủ Thuận Thiên thì cũng không thể đứng về phía người ngoài mà đi giúp đỡ Hứa Như Hải.“Hoa nha nội!”