Tác giả:

Đại Hạ, Yến Kinh. Ngục giam số 0. Nơi này đang giam giữ những tên tội phạm đáng sợ nhất thế giới, bất kỳ một kẻ nào ra ngoài cũng sẽ gây ra tổn hại không kém gì một trận động đất. Trong số họ có đại sư quyền lực nhất thế giới, người giàu nhất một nước, thần chiến tranh sa ngã, hacker hàng đầu, bác sĩ giết người, thiên sư nuôi dưỡng quỷ hay người tu hành độ kiếp thất bại... Nhưng hôm nay, bên trong nhà tù vốn ồn ào náo nhiệt lại có vẻ vô cùng yên tĩnh. Những tên tội phạm mà người khác chỉ nghe tên thôi cũng sợ vỡ mật đều lần lượt đến quảng trường, đứng dưới cái nắng như thiêu đốt nhìn theo một chàng trai trẻ rời đi. Người này tên là Diệp Lâm. Đã ở nhà tù bị giam 5 năm. Hôm nay là ngày anh được ra tù. Anh cũng sẽ là người đầu tiên được ra tù kể từ khi nhà tù này được xây dựng. "Tiểu Diệp tử, y thuật tôi dạy cậu chỉ có thể dùng để giết người, không thể cứu người. Cậu nhớ không?" "Tiểu Lâm, tôi nhờ cậu chăm sóc cho đứa em gái ở ngoài ngục của tôi! Cậu có thể cưới con bé làm vợ cũng được…

Chương 896: C896: Cuồng phong

Cuồng Long Vượt NgụcTác giả: Phúc VươngTruyện Đô ThịĐại Hạ, Yến Kinh. Ngục giam số 0. Nơi này đang giam giữ những tên tội phạm đáng sợ nhất thế giới, bất kỳ một kẻ nào ra ngoài cũng sẽ gây ra tổn hại không kém gì một trận động đất. Trong số họ có đại sư quyền lực nhất thế giới, người giàu nhất một nước, thần chiến tranh sa ngã, hacker hàng đầu, bác sĩ giết người, thiên sư nuôi dưỡng quỷ hay người tu hành độ kiếp thất bại... Nhưng hôm nay, bên trong nhà tù vốn ồn ào náo nhiệt lại có vẻ vô cùng yên tĩnh. Những tên tội phạm mà người khác chỉ nghe tên thôi cũng sợ vỡ mật đều lần lượt đến quảng trường, đứng dưới cái nắng như thiêu đốt nhìn theo một chàng trai trẻ rời đi. Người này tên là Diệp Lâm. Đã ở nhà tù bị giam 5 năm. Hôm nay là ngày anh được ra tù. Anh cũng sẽ là người đầu tiên được ra tù kể từ khi nhà tù này được xây dựng. "Tiểu Diệp tử, y thuật tôi dạy cậu chỉ có thể dùng để giết người, không thể cứu người. Cậu nhớ không?" "Tiểu Lâm, tôi nhờ cậu chăm sóc cho đứa em gái ở ngoài ngục của tôi! Cậu có thể cưới con bé làm vợ cũng được… Nếu kết hợp với Lãnh vực Sát Thần, sẽ càng không thể ngăn cản.Nhưng thật đáng tiếc, người bọn họ đối mặt lăn này là Sát Thần thật sự Diệp Lâm!"Đi chết đi!”Diêm La Vương lộ ra vẻ mặt hung ác và tàn nhẫn, như thể thứ mà ông ta đang nhìn chằm chằm là một xác chết,"Cái mạng nhỏ của hắn... là của tôi!"Hắc Vô Thường theo sát phía sau, cũng vung lưỡi liềm trong tay, dùng thế gió mùa thu quét lá rụng, quét sạch mọi thứ.- Phụp!Nhưng giây tiếp theo.Vẻ mặt của Diêm La Vương ngưng tụ.Khi ông ta kịp phản ứng lại thì thấy thanh Long đao đã đâm sâu vào tim mình.Ông ta thậm chí còn không nhận ra rằng Diệp Lâm đã ra tay khi nào.Nhưng con dao trong tay ông ta lại không thể rơi xuống được.Sau đó trời đất chao đảo, ông ta ngã về phía sau.“Không hổ là...truyền nhân của... Âm Thiên Tử!"Nhanh!Diệp Lâm ra tay nhanh như chớp!Kẻ sát nhân có mật danh là Diêm La Vương chết cũng nhằm mắt rồi.Thậm chí là ở cuối sự nghiệp, có thể chết dưới taymột kẻ mạnh như vậy cũng coi là một cái chết rất xứng đáng.—Soạt!Một giây tiếp theo, người đàn ông có mật danh Hắc Vô Thường, cầm lưỡi liềm trong tay tạo ra một cơn cưỡng phong, quét qua."Trúng rồi!?"Hắc Vô Thường nhìn thấy lưỡi liềm trong tay đã thành công cắt đút thắt lưng của Diệp LâmGiống như cắt cỏ, cắt một người làm đôi.Nhưng lập tức, sắc mặt Hắc Vô Thường cứng đờ, hẳn ý thức được có điều gì đó không đúng.Thứ mà lưỡi liềm cất được chính là tàn ảnh!Và giây tiếp theo, ông ta chỉ cảm thấy vị ngọt trong miệng và cảm giác ớn lạnh trong cổ họng,Ông ta vô thức đưa tay chạm vào, trước ngực ông ta toàn là máu.Ngay sau đó, máu chảy ra như nước!Một đao cắt cổ họng!Hắc Vô Thường trợn to hai mắt sợ hãi, ôm cổ, họng chảy máu, ngã về phía sau.“Ah!!!?"Nhìn các đồng sự của mình lần lượt ngã xuống trước mặt, lại là chỉ trong chớp mắt.Mã Diện bị dọa cho sợ hãi đến hét lên.Đồng thời trong lòng cũng vui mừng: Cũng may thực lực của mình yếu hơn hai người này, nếu không. lúc này người ngã xuống chính là mình rồiLần đầu tiên trong đời, ông ta cảm thấy may mắn vì sự yếu đuổi của mình.Nhưng giây tiếp theo, thanh Long đao trong tay Diệp Lâm như một lời nguyễn nguy hiểm đến tính mạng, lao thắng đến Mã Diện.Và vẽ một nét dày lên trước ngực ông ta."Ah--!"Cùng với một tiếng hét thảm thiết, Mã Miên cũng ngã xuống vũng máu và bị thương nặng.“Tha mạng... xin tha mạng..."Mã Miên hít một hơi, phát hiện mình vẫn còn sống, liền cầu xin tha mạng."Nếu ông muốn sống thì làm thay tôi một việc!" Diệp Lâm giẫm lên vết thương trên người Mã Diện, khiến ông ta thống khổ kêu lên."Tôi làm... Tôi làm..” Mã Miên liên tục đáp lại, "Cậu bảo tôi làm gì cũng được...”“Tôi cho ông thời gian một tháng!" Diệp Lâm lạnh lùng nói: "Giúp tôi tìm Địa Tàng Vương!"

Nếu kết hợp với Lãnh vực Sát Thần, sẽ càng không thể ngăn cản.

Nhưng thật đáng tiếc, người bọn họ đối mặt lăn này là Sát Thần thật sự Diệp Lâm!

"Đi chết đi!”

Diêm La Vương lộ ra vẻ mặt hung ác và tàn nhẫn, như thể thứ mà ông ta đang nhìn chằm chằm là một xác chết,

"Cái mạng nhỏ của hắn... là của tôi!"

Hắc Vô Thường theo sát phía sau, cũng vung lưỡi liềm trong tay, dùng thế gió mùa thu quét lá rụng, quét sạch mọi thứ.

- Phụp!

Nhưng giây tiếp theo.

Vẻ mặt của Diêm La Vương ngưng tụ.

Khi ông ta kịp phản ứng lại thì thấy thanh Long đao đã đâm sâu vào tim mình.

Ông ta thậm chí còn không nhận ra rằng Diệp Lâm đã ra tay khi nào.

Nhưng con dao trong tay ông ta lại không thể rơi xuống được.

Sau đó trời đất chao đảo, ông ta ngã về phía sau.

“Không hổ là...truyền nhân của... Âm Thiên Tử!"

Nhanh!

Diệp Lâm ra tay nhanh như chớp!

Kẻ sát nhân có mật danh là Diêm La Vương chết cũng nhằm mắt rồi.

Thậm chí là ở cuối sự nghiệp, có thể chết dưới tay

một kẻ mạnh như vậy cũng coi là một cái chết rất xứng đáng.

—Soạt!

Một giây tiếp theo, người đàn ông có mật danh Hắc Vô Thường, cầm lưỡi liềm trong tay tạo ra một cơn cưỡng phong, quét qua.

"Trúng rồi!?"

Hắc Vô Thường nhìn thấy lưỡi liềm trong tay đã thành công cắt đút thắt lưng của Diệp Lâm

Giống như cắt cỏ, cắt một người làm đôi.

Nhưng lập tức, sắc mặt Hắc Vô Thường cứng đờ, hẳn ý thức được có điều gì đó không đúng.

Thứ mà lưỡi liềm cất được chính là tàn ảnh!

Và giây tiếp theo, ông ta chỉ cảm thấy vị ngọt trong miệng và cảm giác ớn lạnh trong cổ họng,

Ông ta vô thức đưa tay chạm vào, trước ngực ông ta toàn là máu.

Ngay sau đó, máu chảy ra như nước!

Một đao cắt cổ họng!

Hắc Vô Thường trợn to hai mắt sợ hãi, ôm cổ, họng chảy máu, ngã về phía sau.

“Ah!!!?"

Nhìn các đồng sự của mình lần lượt ngã xuống trước mặt, lại là chỉ trong chớp mắt.

Mã Diện bị dọa cho sợ hãi đến hét lên.

Đồng thời trong lòng cũng vui mừng: Cũng may thực lực của mình yếu hơn hai người này, nếu không. lúc này người ngã xuống chính là mình rồi

Lần đầu tiên trong đời, ông ta cảm thấy may mắn vì sự yếu đuổi của mình.

Nhưng giây tiếp theo, thanh Long đao trong tay Diệp Lâm như một lời nguyễn nguy hiểm đến tính mạng, lao thắng đến Mã Diện.

Và vẽ một nét dày lên trước ngực ông ta.

"Ah--!"

Cùng với một tiếng hét thảm thiết, Mã Miên cũng ngã xuống vũng máu và bị thương nặng.

“Tha mạng... xin tha mạng..."

Mã Miên hít một hơi, phát hiện mình vẫn còn sống, liền cầu xin tha mạng.

"Nếu ông muốn sống thì làm thay tôi một việc!" Diệp Lâm giẫm lên vết thương trên người Mã Diện, khiến ông ta thống khổ kêu lên.

"Tôi làm... Tôi làm..” Mã Miên liên tục đáp lại, "Cậu bảo tôi làm gì cũng được...”

“Tôi cho ông thời gian một tháng!" Diệp Lâm lạnh lùng nói: "Giúp tôi tìm Địa Tàng Vương!"

Cuồng Long Vượt NgụcTác giả: Phúc VươngTruyện Đô ThịĐại Hạ, Yến Kinh. Ngục giam số 0. Nơi này đang giam giữ những tên tội phạm đáng sợ nhất thế giới, bất kỳ một kẻ nào ra ngoài cũng sẽ gây ra tổn hại không kém gì một trận động đất. Trong số họ có đại sư quyền lực nhất thế giới, người giàu nhất một nước, thần chiến tranh sa ngã, hacker hàng đầu, bác sĩ giết người, thiên sư nuôi dưỡng quỷ hay người tu hành độ kiếp thất bại... Nhưng hôm nay, bên trong nhà tù vốn ồn ào náo nhiệt lại có vẻ vô cùng yên tĩnh. Những tên tội phạm mà người khác chỉ nghe tên thôi cũng sợ vỡ mật đều lần lượt đến quảng trường, đứng dưới cái nắng như thiêu đốt nhìn theo một chàng trai trẻ rời đi. Người này tên là Diệp Lâm. Đã ở nhà tù bị giam 5 năm. Hôm nay là ngày anh được ra tù. Anh cũng sẽ là người đầu tiên được ra tù kể từ khi nhà tù này được xây dựng. "Tiểu Diệp tử, y thuật tôi dạy cậu chỉ có thể dùng để giết người, không thể cứu người. Cậu nhớ không?" "Tiểu Lâm, tôi nhờ cậu chăm sóc cho đứa em gái ở ngoài ngục của tôi! Cậu có thể cưới con bé làm vợ cũng được… Nếu kết hợp với Lãnh vực Sát Thần, sẽ càng không thể ngăn cản.Nhưng thật đáng tiếc, người bọn họ đối mặt lăn này là Sát Thần thật sự Diệp Lâm!"Đi chết đi!”Diêm La Vương lộ ra vẻ mặt hung ác và tàn nhẫn, như thể thứ mà ông ta đang nhìn chằm chằm là một xác chết,"Cái mạng nhỏ của hắn... là của tôi!"Hắc Vô Thường theo sát phía sau, cũng vung lưỡi liềm trong tay, dùng thế gió mùa thu quét lá rụng, quét sạch mọi thứ.- Phụp!Nhưng giây tiếp theo.Vẻ mặt của Diêm La Vương ngưng tụ.Khi ông ta kịp phản ứng lại thì thấy thanh Long đao đã đâm sâu vào tim mình.Ông ta thậm chí còn không nhận ra rằng Diệp Lâm đã ra tay khi nào.Nhưng con dao trong tay ông ta lại không thể rơi xuống được.Sau đó trời đất chao đảo, ông ta ngã về phía sau.“Không hổ là...truyền nhân của... Âm Thiên Tử!"Nhanh!Diệp Lâm ra tay nhanh như chớp!Kẻ sát nhân có mật danh là Diêm La Vương chết cũng nhằm mắt rồi.Thậm chí là ở cuối sự nghiệp, có thể chết dưới taymột kẻ mạnh như vậy cũng coi là một cái chết rất xứng đáng.—Soạt!Một giây tiếp theo, người đàn ông có mật danh Hắc Vô Thường, cầm lưỡi liềm trong tay tạo ra một cơn cưỡng phong, quét qua."Trúng rồi!?"Hắc Vô Thường nhìn thấy lưỡi liềm trong tay đã thành công cắt đút thắt lưng của Diệp LâmGiống như cắt cỏ, cắt một người làm đôi.Nhưng lập tức, sắc mặt Hắc Vô Thường cứng đờ, hẳn ý thức được có điều gì đó không đúng.Thứ mà lưỡi liềm cất được chính là tàn ảnh!Và giây tiếp theo, ông ta chỉ cảm thấy vị ngọt trong miệng và cảm giác ớn lạnh trong cổ họng,Ông ta vô thức đưa tay chạm vào, trước ngực ông ta toàn là máu.Ngay sau đó, máu chảy ra như nước!Một đao cắt cổ họng!Hắc Vô Thường trợn to hai mắt sợ hãi, ôm cổ, họng chảy máu, ngã về phía sau.“Ah!!!?"Nhìn các đồng sự của mình lần lượt ngã xuống trước mặt, lại là chỉ trong chớp mắt.Mã Diện bị dọa cho sợ hãi đến hét lên.Đồng thời trong lòng cũng vui mừng: Cũng may thực lực của mình yếu hơn hai người này, nếu không. lúc này người ngã xuống chính là mình rồiLần đầu tiên trong đời, ông ta cảm thấy may mắn vì sự yếu đuổi của mình.Nhưng giây tiếp theo, thanh Long đao trong tay Diệp Lâm như một lời nguyễn nguy hiểm đến tính mạng, lao thắng đến Mã Diện.Và vẽ một nét dày lên trước ngực ông ta."Ah--!"Cùng với một tiếng hét thảm thiết, Mã Miên cũng ngã xuống vũng máu và bị thương nặng.“Tha mạng... xin tha mạng..."Mã Miên hít một hơi, phát hiện mình vẫn còn sống, liền cầu xin tha mạng."Nếu ông muốn sống thì làm thay tôi một việc!" Diệp Lâm giẫm lên vết thương trên người Mã Diện, khiến ông ta thống khổ kêu lên."Tôi làm... Tôi làm..” Mã Miên liên tục đáp lại, "Cậu bảo tôi làm gì cũng được...”“Tôi cho ông thời gian một tháng!" Diệp Lâm lạnh lùng nói: "Giúp tôi tìm Địa Tàng Vương!"

Chương 896: C896: Cuồng phong