Tác giả:

Trăng rằm lớn tựa ngọc treo cao giữa trời, ánh sáng dịu dàng trải khắp muôn vì tinh tú lấp lánh, tạo nên một khung cảnh mỹ lệ đến nao lòng. Ánh trăng trong trẻo như dòng ngân thủy, nhẹ nhàng phủ lên muôn dặm non sông, đẹp đẽ không sao tả xiết. Xung quanh vầng trăng tròn, tám quầng sáng như ẩn như hiện, hình cầu nối tiếp nhau như thể có thể nhìn thấy được bằng mắt thường, đang dần dần xếp thẳng thành hàng. Trùng phùng giữa đêm trung thu, lại đúng dịp cửu tinh liên châu hiếm gặp ngàn năm có một – một kỳ quan trời đất, vô cùng kỳ vĩ! Bên bờ Vực Đoạn Hồn, một cỗ xe ngựa vội vã lao đến. “Đông ——” một âm thanh trầm đục vang lên. Một túi vải trắng bị người từ trong xe ngựa ném mạnh xuống đất. Nhìn qua có thể thấy bên trong là một thân người đang giãy giụa kịch liệt. Hai nữ tử dung mạo xinh đẹp bước xuống xe ngựa, ánh mắt lạnh lùng dõi theo chiếc túi không ngừng vặn vẹo kia, nơi khóe môi khẽ cong lên, hiện ra nụ cười độc ác. Lưỡi chủy thủ ánh sáng lạnh lẽo lướt qua miệng túi, một nữ tử tuyệt…

Chương 30: Cố ý đi ngươi?!

Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên KhôngTác giả: Nguyên LaiTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrăng rằm lớn tựa ngọc treo cao giữa trời, ánh sáng dịu dàng trải khắp muôn vì tinh tú lấp lánh, tạo nên một khung cảnh mỹ lệ đến nao lòng. Ánh trăng trong trẻo như dòng ngân thủy, nhẹ nhàng phủ lên muôn dặm non sông, đẹp đẽ không sao tả xiết. Xung quanh vầng trăng tròn, tám quầng sáng như ẩn như hiện, hình cầu nối tiếp nhau như thể có thể nhìn thấy được bằng mắt thường, đang dần dần xếp thẳng thành hàng. Trùng phùng giữa đêm trung thu, lại đúng dịp cửu tinh liên châu hiếm gặp ngàn năm có một – một kỳ quan trời đất, vô cùng kỳ vĩ! Bên bờ Vực Đoạn Hồn, một cỗ xe ngựa vội vã lao đến. “Đông ——” một âm thanh trầm đục vang lên. Một túi vải trắng bị người từ trong xe ngựa ném mạnh xuống đất. Nhìn qua có thể thấy bên trong là một thân người đang giãy giụa kịch liệt. Hai nữ tử dung mạo xinh đẹp bước xuống xe ngựa, ánh mắt lạnh lùng dõi theo chiếc túi không ngừng vặn vẹo kia, nơi khóe môi khẽ cong lên, hiện ra nụ cười độc ác. Lưỡi chủy thủ ánh sáng lạnh lẽo lướt qua miệng túi, một nữ tử tuyệt… “Ta đưa hết phương thuốc Trú Nhan Đan và Thất Diệp Đan cho ngươi, ngươi đưa ta dược liệu.” – Vân Nguyệt bắt đầu mặc cả.“Không được.”“Ta còn hai loại phương thuốc khác, có thể đưa luôn.”“Nguyệt Nhi, ngươi cho rằng ta là vì mấy cái bí phương kia sao?” – Huyền hơi nhíu mày, trong lòng có chút không vui.Chẳng lẽ hắn trong mắt nàng giống loại người gian thương thèm khát bí phương đan dược?Càng nghĩ, lại càng khó chịu. Nhất là khi nàng vì một kẻ khác – cái tên “ca ca” kia – mà sẵn sàng lấy ra bí phương thượng cổ để trao đổi. Hắn sao có thể không hiểu? Người kia chắc chắn chính là tiểu tình lang đêm qua hắn tận mắt nhìn thấy!Gọi là “ca ca”, nghe thật thân mật!Tuy rằng lý trí biết nàng và tiểu tình lang kia là quen trước, có tình cảm cũng là chuyện bình thường. Nhưng hiện tại Huyền hắn đã chính thức xuất hiện, từ nay về sau, nàng chỉ có thể là của hắn!Bị gọi “Nguyệt Nhi” một lần nữa, Vân Nguyệt âm thầm đảo mắt. Bọn họ thân đến mức đó sao? Đã không thân, dựa vào đâu mà cứ “Nguyệt Nhi” gọi mãi? Đã thân đến thế thì cũng nên đưa nàng một cây cỏ chứ!“… Vậy ngươi cho ta thông tin người mua dược, ta tự mình đi tìm hắn.”“Không được. Giữ bí mật cho khách là nguyên tắc của Tụ Bảo Đường.”Vân Nguyệt trừng mắt nhìn hắn. Nàng chắc chắn – nam nhân trước mặt này tuyệt đối là cố ý! Một cây Thất Diệp Linh Thảo với hắn chẳng là gì, nhưng hắn lại sống chết không đưa, dù nàng đã chủ động dâng bí phương lên, hắn cũng không đổi sắc mặt.Cũng không hiểu vì sao, rõ ràng có người từng muốn lấy mạng nàng, nàng cũng có thể cười mà đối mặt. Nhưng riêng trước mặt nam nhân này, nàng lại cảm thấy… nghẹn ứ, ngột ngạt đến mức khó thở!Cuối cùng, nàng hạ quyết tâm – mặc kệ!Nàng vừa nhấc chân xuống giường, Huyền đã đưa tay giữ nàng lại.“Nguyệt Nhi, ngươi muốn đi đâu? Hiện tại ngươi cần nghỉ ngơi, có chuyện gì cứ sai người làm thay là được.”Nhìn bộ dáng săn sóc kia, Vân Nguyệt chỉ muốn… cho hắn một quyền!Nàng cắn răng quát lên: “Đại ca! Chúng ta mới gặp nhau lần đầu tiên! Đừng có ‘Nguyệt Nhi’ mãi như thể thân lắm ấy!”Trong lòng Huyền: Chúng ta vốn rất thân mà… mấy ngàn năm trước đã là tình lữ rồi…“Vậy ngươi muốn đi đâu?”“Ngươi nơi này không có Thất Diệp Linh Thảo, ta đi tìm chỗ khác mua!”“Ngươi có tiền sao?” – Tuy rất muốn ăn đòn khi hỏi câu này, nhưng sự thật là Huyền biết nàng hiện tại tay trắng, còn Thất Diệp Linh Thảo lại vô cùng quý giá…Nhìn bộ mặt phách lối kia, Vân Nguyệt nghiến răng nghiến lợi. Hai lần cứu nàng gây dựng được chút hảo cảm, giờ phút này hoàn toàn bị xóa sạch!“Không tiền thì đi làm đầy tớ! Ta có bí phương đan dược, ta không tin không ai chịu đưa ta một cây cỏ!”“Không được!” – Huyền nghiêm giọng – “Ta cảnh cáo ngươi, những phương thuốc thượng cổ đó tuyệt đối không thể để người khác biết. Nếu không, sẽ mang đến cho ngươi phiền phức cực lớn.”Lần này, Vân Nguyệt không quát lại – bởi vì nàng cũng đồng ý với hắn. Từ điểm này mà nói, hắn thật sự là đang lo cho nàng.Nhưng… vấn đề chính là ở chỗ này!Nàng – một nữ nhân bị hủy dung nghiêm trọng, mặt mũi đến mức chính mình nhìn còn thấy ghê sợ, trên người duy nhất đáng giá chỉ là vài phương thuốc đan dược.Hắn đã không thèm ngó đến bí phương, lại còn hết lòng chăm sóc nàng, bảo vệ nàng… Vậy rốt cuộc hắn muốn gì?Muốn tốt với nàng thì phải đưa cỏ chứ! Nhưng hắn lại chết sống không đưa! Mà quan trọng là – khi nàng nói muốn dùng để luyện đan cho “ca ca”, hắn mới đột nhiên thay đổi…Nghĩ đến đây, Vân Nguyệt lần nữa rùng mình.Nam nhân này… không lẽ khẩu vị nặng tới mức đó? Cứu nàng hai lần là vì thích nàng?Không lẽ… ngay cả “ca ca” nàng… hắn cũng ghen?!

“Ta đưa hết phương thuốc Trú Nhan Đan và Thất Diệp Đan cho ngươi, ngươi đưa ta dược liệu.” – Vân Nguyệt bắt đầu mặc cả.

“Không được.”

“Ta còn hai loại phương thuốc khác, có thể đưa luôn.”

“Nguyệt Nhi, ngươi cho rằng ta là vì mấy cái bí phương kia sao?” – Huyền hơi nhíu mày, trong lòng có chút không vui.

Chẳng lẽ hắn trong mắt nàng giống loại người gian thương thèm khát bí phương đan dược?

Càng nghĩ, lại càng khó chịu. Nhất là khi nàng vì một kẻ khác – cái tên “ca ca” kia – mà sẵn sàng lấy ra bí phương thượng cổ để trao đổi. Hắn sao có thể không hiểu? Người kia chắc chắn chính là tiểu tình lang đêm qua hắn tận mắt nhìn thấy!

Gọi là “ca ca”, nghe thật thân mật!

Tuy rằng lý trí biết nàng và tiểu tình lang kia là quen trước, có tình cảm cũng là chuyện bình thường. Nhưng hiện tại Huyền hắn đã chính thức xuất hiện, từ nay về sau, nàng chỉ có thể là của hắn!

Bị gọi “Nguyệt Nhi” một lần nữa, Vân Nguyệt âm thầm đảo mắt. Bọn họ thân đến mức đó sao? Đã không thân, dựa vào đâu mà cứ “Nguyệt Nhi” gọi mãi? Đã thân đến thế thì cũng nên đưa nàng một cây cỏ chứ!

“… Vậy ngươi cho ta thông tin người mua dược, ta tự mình đi tìm hắn.”

“Không được. Giữ bí mật cho khách là nguyên tắc của Tụ Bảo Đường.”

Vân Nguyệt trừng mắt nhìn hắn. Nàng chắc chắn – nam nhân trước mặt này tuyệt đối là cố ý! Một cây Thất Diệp Linh Thảo với hắn chẳng là gì, nhưng hắn lại sống chết không đưa, dù nàng đã chủ động dâng bí phương lên, hắn cũng không đổi sắc mặt.

Cũng không hiểu vì sao, rõ ràng có người từng muốn lấy mạng nàng, nàng cũng có thể cười mà đối mặt. Nhưng riêng trước mặt nam nhân này, nàng lại cảm thấy… nghẹn ứ, ngột ngạt đến mức khó thở!

Cuối cùng, nàng hạ quyết tâm – mặc kệ!

Nàng vừa nhấc chân xuống giường, Huyền đã đưa tay giữ nàng lại.

“Nguyệt Nhi, ngươi muốn đi đâu? Hiện tại ngươi cần nghỉ ngơi, có chuyện gì cứ sai người làm thay là được.”

Nhìn bộ dáng săn sóc kia, Vân Nguyệt chỉ muốn… cho hắn một quyền!

Nàng cắn răng quát lên: “Đại ca! Chúng ta mới gặp nhau lần đầu tiên! Đừng có ‘Nguyệt Nhi’ mãi như thể thân lắm ấy!”

Trong lòng Huyền: Chúng ta vốn rất thân mà… mấy ngàn năm trước đã là tình lữ rồi…

“Vậy ngươi muốn đi đâu?”

“Ngươi nơi này không có Thất Diệp Linh Thảo, ta đi tìm chỗ khác mua!”

“Ngươi có tiền sao?” – Tuy rất muốn ăn đòn khi hỏi câu này, nhưng sự thật là Huyền biết nàng hiện tại tay trắng, còn Thất Diệp Linh Thảo lại vô cùng quý giá…

Nhìn bộ mặt phách lối kia, Vân Nguyệt nghiến răng nghiến lợi. Hai lần cứu nàng gây dựng được chút hảo cảm, giờ phút này hoàn toàn bị xóa sạch!

“Không tiền thì đi làm đầy tớ! Ta có bí phương đan dược, ta không tin không ai chịu đưa ta một cây cỏ!”

“Không được!” – Huyền nghiêm giọng – “Ta cảnh cáo ngươi, những phương thuốc thượng cổ đó tuyệt đối không thể để người khác biết. Nếu không, sẽ mang đến cho ngươi phiền phức cực lớn.”

Lần này, Vân Nguyệt không quát lại – bởi vì nàng cũng đồng ý với hắn. Từ điểm này mà nói, hắn thật sự là đang lo cho nàng.

Nhưng… vấn đề chính là ở chỗ này!

Nàng – một nữ nhân bị hủy dung nghiêm trọng, mặt mũi đến mức chính mình nhìn còn thấy ghê sợ, trên người duy nhất đáng giá chỉ là vài phương thuốc đan dược.

Hắn đã không thèm ngó đến bí phương, lại còn hết lòng chăm sóc nàng, bảo vệ nàng… Vậy rốt cuộc hắn muốn gì?

Muốn tốt với nàng thì phải đưa cỏ chứ! Nhưng hắn lại chết sống không đưa! Mà quan trọng là – khi nàng nói muốn dùng để luyện đan cho “ca ca”, hắn mới đột nhiên thay đổi…

Nghĩ đến đây, Vân Nguyệt lần nữa rùng mình.

Nam nhân này… không lẽ khẩu vị nặng tới mức đó? Cứu nàng hai lần là vì thích nàng?

Không lẽ… ngay cả “ca ca” nàng… hắn cũng ghen?!

Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên KhôngTác giả: Nguyên LaiTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrăng rằm lớn tựa ngọc treo cao giữa trời, ánh sáng dịu dàng trải khắp muôn vì tinh tú lấp lánh, tạo nên một khung cảnh mỹ lệ đến nao lòng. Ánh trăng trong trẻo như dòng ngân thủy, nhẹ nhàng phủ lên muôn dặm non sông, đẹp đẽ không sao tả xiết. Xung quanh vầng trăng tròn, tám quầng sáng như ẩn như hiện, hình cầu nối tiếp nhau như thể có thể nhìn thấy được bằng mắt thường, đang dần dần xếp thẳng thành hàng. Trùng phùng giữa đêm trung thu, lại đúng dịp cửu tinh liên châu hiếm gặp ngàn năm có một – một kỳ quan trời đất, vô cùng kỳ vĩ! Bên bờ Vực Đoạn Hồn, một cỗ xe ngựa vội vã lao đến. “Đông ——” một âm thanh trầm đục vang lên. Một túi vải trắng bị người từ trong xe ngựa ném mạnh xuống đất. Nhìn qua có thể thấy bên trong là một thân người đang giãy giụa kịch liệt. Hai nữ tử dung mạo xinh đẹp bước xuống xe ngựa, ánh mắt lạnh lùng dõi theo chiếc túi không ngừng vặn vẹo kia, nơi khóe môi khẽ cong lên, hiện ra nụ cười độc ác. Lưỡi chủy thủ ánh sáng lạnh lẽo lướt qua miệng túi, một nữ tử tuyệt… “Ta đưa hết phương thuốc Trú Nhan Đan và Thất Diệp Đan cho ngươi, ngươi đưa ta dược liệu.” – Vân Nguyệt bắt đầu mặc cả.“Không được.”“Ta còn hai loại phương thuốc khác, có thể đưa luôn.”“Nguyệt Nhi, ngươi cho rằng ta là vì mấy cái bí phương kia sao?” – Huyền hơi nhíu mày, trong lòng có chút không vui.Chẳng lẽ hắn trong mắt nàng giống loại người gian thương thèm khát bí phương đan dược?Càng nghĩ, lại càng khó chịu. Nhất là khi nàng vì một kẻ khác – cái tên “ca ca” kia – mà sẵn sàng lấy ra bí phương thượng cổ để trao đổi. Hắn sao có thể không hiểu? Người kia chắc chắn chính là tiểu tình lang đêm qua hắn tận mắt nhìn thấy!Gọi là “ca ca”, nghe thật thân mật!Tuy rằng lý trí biết nàng và tiểu tình lang kia là quen trước, có tình cảm cũng là chuyện bình thường. Nhưng hiện tại Huyền hắn đã chính thức xuất hiện, từ nay về sau, nàng chỉ có thể là của hắn!Bị gọi “Nguyệt Nhi” một lần nữa, Vân Nguyệt âm thầm đảo mắt. Bọn họ thân đến mức đó sao? Đã không thân, dựa vào đâu mà cứ “Nguyệt Nhi” gọi mãi? Đã thân đến thế thì cũng nên đưa nàng một cây cỏ chứ!“… Vậy ngươi cho ta thông tin người mua dược, ta tự mình đi tìm hắn.”“Không được. Giữ bí mật cho khách là nguyên tắc của Tụ Bảo Đường.”Vân Nguyệt trừng mắt nhìn hắn. Nàng chắc chắn – nam nhân trước mặt này tuyệt đối là cố ý! Một cây Thất Diệp Linh Thảo với hắn chẳng là gì, nhưng hắn lại sống chết không đưa, dù nàng đã chủ động dâng bí phương lên, hắn cũng không đổi sắc mặt.Cũng không hiểu vì sao, rõ ràng có người từng muốn lấy mạng nàng, nàng cũng có thể cười mà đối mặt. Nhưng riêng trước mặt nam nhân này, nàng lại cảm thấy… nghẹn ứ, ngột ngạt đến mức khó thở!Cuối cùng, nàng hạ quyết tâm – mặc kệ!Nàng vừa nhấc chân xuống giường, Huyền đã đưa tay giữ nàng lại.“Nguyệt Nhi, ngươi muốn đi đâu? Hiện tại ngươi cần nghỉ ngơi, có chuyện gì cứ sai người làm thay là được.”Nhìn bộ dáng săn sóc kia, Vân Nguyệt chỉ muốn… cho hắn một quyền!Nàng cắn răng quát lên: “Đại ca! Chúng ta mới gặp nhau lần đầu tiên! Đừng có ‘Nguyệt Nhi’ mãi như thể thân lắm ấy!”Trong lòng Huyền: Chúng ta vốn rất thân mà… mấy ngàn năm trước đã là tình lữ rồi…“Vậy ngươi muốn đi đâu?”“Ngươi nơi này không có Thất Diệp Linh Thảo, ta đi tìm chỗ khác mua!”“Ngươi có tiền sao?” – Tuy rất muốn ăn đòn khi hỏi câu này, nhưng sự thật là Huyền biết nàng hiện tại tay trắng, còn Thất Diệp Linh Thảo lại vô cùng quý giá…Nhìn bộ mặt phách lối kia, Vân Nguyệt nghiến răng nghiến lợi. Hai lần cứu nàng gây dựng được chút hảo cảm, giờ phút này hoàn toàn bị xóa sạch!“Không tiền thì đi làm đầy tớ! Ta có bí phương đan dược, ta không tin không ai chịu đưa ta một cây cỏ!”“Không được!” – Huyền nghiêm giọng – “Ta cảnh cáo ngươi, những phương thuốc thượng cổ đó tuyệt đối không thể để người khác biết. Nếu không, sẽ mang đến cho ngươi phiền phức cực lớn.”Lần này, Vân Nguyệt không quát lại – bởi vì nàng cũng đồng ý với hắn. Từ điểm này mà nói, hắn thật sự là đang lo cho nàng.Nhưng… vấn đề chính là ở chỗ này!Nàng – một nữ nhân bị hủy dung nghiêm trọng, mặt mũi đến mức chính mình nhìn còn thấy ghê sợ, trên người duy nhất đáng giá chỉ là vài phương thuốc đan dược.Hắn đã không thèm ngó đến bí phương, lại còn hết lòng chăm sóc nàng, bảo vệ nàng… Vậy rốt cuộc hắn muốn gì?Muốn tốt với nàng thì phải đưa cỏ chứ! Nhưng hắn lại chết sống không đưa! Mà quan trọng là – khi nàng nói muốn dùng để luyện đan cho “ca ca”, hắn mới đột nhiên thay đổi…Nghĩ đến đây, Vân Nguyệt lần nữa rùng mình.Nam nhân này… không lẽ khẩu vị nặng tới mức đó? Cứu nàng hai lần là vì thích nàng?Không lẽ… ngay cả “ca ca” nàng… hắn cũng ghen?!

Chương 30: Cố ý đi ngươi?!