Trăng rằm lớn tựa ngọc treo cao giữa trời, ánh sáng dịu dàng trải khắp muôn vì tinh tú lấp lánh, tạo nên một khung cảnh mỹ lệ đến nao lòng. Ánh trăng trong trẻo như dòng ngân thủy, nhẹ nhàng phủ lên muôn dặm non sông, đẹp đẽ không sao tả xiết. Xung quanh vầng trăng tròn, tám quầng sáng như ẩn như hiện, hình cầu nối tiếp nhau như thể có thể nhìn thấy được bằng mắt thường, đang dần dần xếp thẳng thành hàng. Trùng phùng giữa đêm trung thu, lại đúng dịp cửu tinh liên châu hiếm gặp ngàn năm có một – một kỳ quan trời đất, vô cùng kỳ vĩ! Bên bờ Vực Đoạn Hồn, một cỗ xe ngựa vội vã lao đến. “Đông ——” một âm thanh trầm đục vang lên. Một túi vải trắng bị người từ trong xe ngựa ném mạnh xuống đất. Nhìn qua có thể thấy bên trong là một thân người đang giãy giụa kịch liệt. Hai nữ tử dung mạo xinh đẹp bước xuống xe ngựa, ánh mắt lạnh lùng dõi theo chiếc túi không ngừng vặn vẹo kia, nơi khóe môi khẽ cong lên, hiện ra nụ cười độc ác. Lưỡi chủy thủ ánh sáng lạnh lẽo lướt qua miệng túi, một nữ tử tuyệt…
Chương 44: Cùng linh hồn hoàn toàn khác nhau tướng mạo
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên KhôngTác giả: Nguyên LaiTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrăng rằm lớn tựa ngọc treo cao giữa trời, ánh sáng dịu dàng trải khắp muôn vì tinh tú lấp lánh, tạo nên một khung cảnh mỹ lệ đến nao lòng. Ánh trăng trong trẻo như dòng ngân thủy, nhẹ nhàng phủ lên muôn dặm non sông, đẹp đẽ không sao tả xiết. Xung quanh vầng trăng tròn, tám quầng sáng như ẩn như hiện, hình cầu nối tiếp nhau như thể có thể nhìn thấy được bằng mắt thường, đang dần dần xếp thẳng thành hàng. Trùng phùng giữa đêm trung thu, lại đúng dịp cửu tinh liên châu hiếm gặp ngàn năm có một – một kỳ quan trời đất, vô cùng kỳ vĩ! Bên bờ Vực Đoạn Hồn, một cỗ xe ngựa vội vã lao đến. “Đông ——” một âm thanh trầm đục vang lên. Một túi vải trắng bị người từ trong xe ngựa ném mạnh xuống đất. Nhìn qua có thể thấy bên trong là một thân người đang giãy giụa kịch liệt. Hai nữ tử dung mạo xinh đẹp bước xuống xe ngựa, ánh mắt lạnh lùng dõi theo chiếc túi không ngừng vặn vẹo kia, nơi khóe môi khẽ cong lên, hiện ra nụ cười độc ác. Lưỡi chủy thủ ánh sáng lạnh lẽo lướt qua miệng túi, một nữ tử tuyệt… “Bạch mỗ chính là người từng tận mắt chứng kiến. Nếu không có đủ lòng tin, ta tuyệt đối sẽ không dám dùng danh dự Tụ Bảo Đường để tuyên truyền như vậy. Cho nên, dù các vị không tin vào Thần Tiên Thủy, cũng nên tin tưởng vào Tụ Bảo Đường.”Lời nói của Bạch Cẩn Sơn khiến dưới đài không ít người gật gù đồng tình.Hắn nói không sai. Tụ Bảo Đường là thương hội có danh tiếng hơn năm trăm năm, danh dự và quy mô đứng đầu toàn bộ Huyễn Ảnh Đại Lục, không ai có thể lay chuyển. Danh tiếng ấy chính là lý do vì sao cho tới nay chưa có một nhà đấu giá nào có thể vượt qua Tụ Bảo Đường.“Được rồi, không dài dòng nữa. Tiếp theo, xin mời chủ nhân của Thần Tiên Thủy – Vân cô nương – đích thân chủ trì phiên đấu giá lần này.”Lời vừa dứt, toàn trường lập tức hướng ánh mắt về phía sau khán đài, ai nấy đều háo hức chờ xem dung mạo của nữ tử có thể luyện chế ra loại sản phẩm nghịch thiên kia.Giữa vạn chúng chú mục, Vân Nguyệt trong một thân sa y màu tím đỏ thướt tha bước ra.Dưới tấm mạng che mặt đỏ thẫm là dung nhan tuyệt sắc mơ hồ ẩn hiện. Đôi mắt trong vắt đẹp đến mê người, mày cong thanh tú như họa, giữa ấn đường điểm một vệt tử kim sắc, khiến cả người toát ra một loại thần bí và cao quý không thể xâm phạm.Tối nay nàng trang điểm đậm, rực rỡ đến mức làm người không thể rời mắt. Trong lớp mạng che mặt, từng nét đẹp càng thêm tinh tế, quyến rũ. Đôi mắt phảng phất như tỏa ra hào quang, đẹp tới mức như yêu nghiệt, như anh túc – khiến người ta mê muội nhưng lại đầy kịch độc.Lầu hai, trong một phòng bao, Xích Diễm vừa nhàn nhã thưởng trà, vừa mỉm cười nhìn bóng dáng nữ tử dưới lầu, trong mắt là tràn đầy sủng ái.Không hiểu sao, dung mạo sau khi khôi phục của nàng tuy hoàn mỹ, nhưng lại rất khác biệt so với khuôn mặt hắn từng thấy trong linh hồn giao cảm. Mà theo lời nàng nói, nàng từ nhỏ đã là dung mạo này.Khóe môi Xích Diễm hơi cong lên. Xem ra, trên người nha đầu này còn giấu không ít bí mật.Ban đầu, hắn cũng từng nghĩ nàng chỉ là tiểu thư con vợ cả của Lăng phủ. Nhưng đến khi dung mạo nàng hoàn toàn khôi phục, hắn mới bắt đầu sinh nghi.Lăng Thanh Nguyệt – theo ghi chép và lời đồn, vốn là một nữ tử tính cách nhát gan, hèn yếu, thiện lương. Ngoại trừ có mẫu tộc hơi có chút địa vị, cùng một gương mặt xinh đẹp, thì không có gì đáng chú ý, càng không nói đến biết luyện đan.Một người có thể thay đổi tính cách sau khi chịu đựng đau khổ là chuyện có thể hiểu được. Nhưng kiến thức, sự khôn ngoan và trình độ luyện đan tuyệt đối không thể trong một đêm mà thành.Hôm đó theo nàng đến gặp Lăng Tích Nghiệp, rất rõ ràng – đến cả huynh trưởng cùng sống với nàng từ nhỏ còn không biết nàng biết luyện đan, vậy những phương thuốc đan dược thượng cổ đã thất truyền kia càng không thể là do Lăng phủ hay Tả tướng phủ truyền lại.Một dung mạo hoàn toàn khác biệt với linh hồn.Một con người hoàn toàn không giống với trước kia.Đáp án duy nhất mà Xích Diễm có thể nghĩ đến – linh hồn nữ tử hắn yêu, vì một nguyên nhân nào đó, đã xuyên nhập vào thân thể của Lăng Thanh Nguyệt.Chỉ có như vậy, mới có thể giải thích được vì sao nàng sống sót sau khi ngã xuống vách núi, vì sao tính cách biến đổi hoàn toàn, vì sao nàng đột nhiên trở thành luyện đan sư, và vì sao nàng biết những phương thuốc đến cả Lăng Tích Nghiệp cũng không hay biết.Nhưng, bất kể nàng là ai, từng trải qua điều gì, hắn cũng không bận tâm.Dù là ba nghìn năm trước họ từng chia lìa vì điều gì, hiện tại – nàng là người của hắn. Không ai được phép cướp đi!“Thưa các vị, vị cô nương này chính là khách quý của Tụ Bảo Đường – Vân cô nương. Và hôm nay, Tụ Bảo Đường chỉ đơn giản là tạo ra một sân khấu để nàng phát huy tài năng…”
“Bạch mỗ chính là người từng tận mắt chứng kiến. Nếu không có đủ lòng tin, ta tuyệt đối sẽ không dám dùng danh dự Tụ Bảo Đường để tuyên truyền như vậy. Cho nên, dù các vị không tin vào Thần Tiên Thủy, cũng nên tin tưởng vào Tụ Bảo Đường.”
Lời nói của Bạch Cẩn Sơn khiến dưới đài không ít người gật gù đồng tình.
Hắn nói không sai. Tụ Bảo Đường là thương hội có danh tiếng hơn năm trăm năm, danh dự và quy mô đứng đầu toàn bộ Huyễn Ảnh Đại Lục, không ai có thể lay chuyển. Danh tiếng ấy chính là lý do vì sao cho tới nay chưa có một nhà đấu giá nào có thể vượt qua Tụ Bảo Đường.
“Được rồi, không dài dòng nữa. Tiếp theo, xin mời chủ nhân của Thần Tiên Thủy – Vân cô nương – đích thân chủ trì phiên đấu giá lần này.”
Lời vừa dứt, toàn trường lập tức hướng ánh mắt về phía sau khán đài, ai nấy đều háo hức chờ xem dung mạo của nữ tử có thể luyện chế ra loại sản phẩm nghịch thiên kia.
Giữa vạn chúng chú mục, Vân Nguyệt trong một thân sa y màu tím đỏ thướt tha bước ra.
Dưới tấm mạng che mặt đỏ thẫm là dung nhan tuyệt sắc mơ hồ ẩn hiện. Đôi mắt trong vắt đẹp đến mê người, mày cong thanh tú như họa, giữa ấn đường điểm một vệt tử kim sắc, khiến cả người toát ra một loại thần bí và cao quý không thể xâm phạm.
Tối nay nàng trang điểm đậm, rực rỡ đến mức làm người không thể rời mắt. Trong lớp mạng che mặt, từng nét đẹp càng thêm tinh tế, quyến rũ. Đôi mắt phảng phất như tỏa ra hào quang, đẹp tới mức như yêu nghiệt, như anh túc – khiến người ta mê muội nhưng lại đầy kịch độc.
Lầu hai, trong một phòng bao, Xích Diễm vừa nhàn nhã thưởng trà, vừa mỉm cười nhìn bóng dáng nữ tử dưới lầu, trong mắt là tràn đầy sủng ái.
Không hiểu sao, dung mạo sau khi khôi phục của nàng tuy hoàn mỹ, nhưng lại rất khác biệt so với khuôn mặt hắn từng thấy trong linh hồn giao cảm. Mà theo lời nàng nói, nàng từ nhỏ đã là dung mạo này.
Khóe môi Xích Diễm hơi cong lên. Xem ra, trên người nha đầu này còn giấu không ít bí mật.
Ban đầu, hắn cũng từng nghĩ nàng chỉ là tiểu thư con vợ cả của Lăng phủ. Nhưng đến khi dung mạo nàng hoàn toàn khôi phục, hắn mới bắt đầu sinh nghi.
Lăng Thanh Nguyệt – theo ghi chép và lời đồn, vốn là một nữ tử tính cách nhát gan, hèn yếu, thiện lương. Ngoại trừ có mẫu tộc hơi có chút địa vị, cùng một gương mặt xinh đẹp, thì không có gì đáng chú ý, càng không nói đến biết luyện đan.
Một người có thể thay đổi tính cách sau khi chịu đựng đau khổ là chuyện có thể hiểu được. Nhưng kiến thức, sự khôn ngoan và trình độ luyện đan tuyệt đối không thể trong một đêm mà thành.
Hôm đó theo nàng đến gặp Lăng Tích Nghiệp, rất rõ ràng – đến cả huynh trưởng cùng sống với nàng từ nhỏ còn không biết nàng biết luyện đan, vậy những phương thuốc đan dược thượng cổ đã thất truyền kia càng không thể là do Lăng phủ hay Tả tướng phủ truyền lại.
Một dung mạo hoàn toàn khác biệt với linh hồn.
Một con người hoàn toàn không giống với trước kia.
Đáp án duy nhất mà Xích Diễm có thể nghĩ đến – linh hồn nữ tử hắn yêu, vì một nguyên nhân nào đó, đã xuyên nhập vào thân thể của Lăng Thanh Nguyệt.
Chỉ có như vậy, mới có thể giải thích được vì sao nàng sống sót sau khi ngã xuống vách núi, vì sao tính cách biến đổi hoàn toàn, vì sao nàng đột nhiên trở thành luyện đan sư, và vì sao nàng biết những phương thuốc đến cả Lăng Tích Nghiệp cũng không hay biết.
Nhưng, bất kể nàng là ai, từng trải qua điều gì, hắn cũng không bận tâm.
Dù là ba nghìn năm trước họ từng chia lìa vì điều gì, hiện tại – nàng là người của hắn. Không ai được phép cướp đi!
“Thưa các vị, vị cô nương này chính là khách quý của Tụ Bảo Đường – Vân cô nương. Và hôm nay, Tụ Bảo Đường chỉ đơn giản là tạo ra một sân khấu để nàng phát huy tài năng…”
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên KhôngTác giả: Nguyên LaiTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrăng rằm lớn tựa ngọc treo cao giữa trời, ánh sáng dịu dàng trải khắp muôn vì tinh tú lấp lánh, tạo nên một khung cảnh mỹ lệ đến nao lòng. Ánh trăng trong trẻo như dòng ngân thủy, nhẹ nhàng phủ lên muôn dặm non sông, đẹp đẽ không sao tả xiết. Xung quanh vầng trăng tròn, tám quầng sáng như ẩn như hiện, hình cầu nối tiếp nhau như thể có thể nhìn thấy được bằng mắt thường, đang dần dần xếp thẳng thành hàng. Trùng phùng giữa đêm trung thu, lại đúng dịp cửu tinh liên châu hiếm gặp ngàn năm có một – một kỳ quan trời đất, vô cùng kỳ vĩ! Bên bờ Vực Đoạn Hồn, một cỗ xe ngựa vội vã lao đến. “Đông ——” một âm thanh trầm đục vang lên. Một túi vải trắng bị người từ trong xe ngựa ném mạnh xuống đất. Nhìn qua có thể thấy bên trong là một thân người đang giãy giụa kịch liệt. Hai nữ tử dung mạo xinh đẹp bước xuống xe ngựa, ánh mắt lạnh lùng dõi theo chiếc túi không ngừng vặn vẹo kia, nơi khóe môi khẽ cong lên, hiện ra nụ cười độc ác. Lưỡi chủy thủ ánh sáng lạnh lẽo lướt qua miệng túi, một nữ tử tuyệt… “Bạch mỗ chính là người từng tận mắt chứng kiến. Nếu không có đủ lòng tin, ta tuyệt đối sẽ không dám dùng danh dự Tụ Bảo Đường để tuyên truyền như vậy. Cho nên, dù các vị không tin vào Thần Tiên Thủy, cũng nên tin tưởng vào Tụ Bảo Đường.”Lời nói của Bạch Cẩn Sơn khiến dưới đài không ít người gật gù đồng tình.Hắn nói không sai. Tụ Bảo Đường là thương hội có danh tiếng hơn năm trăm năm, danh dự và quy mô đứng đầu toàn bộ Huyễn Ảnh Đại Lục, không ai có thể lay chuyển. Danh tiếng ấy chính là lý do vì sao cho tới nay chưa có một nhà đấu giá nào có thể vượt qua Tụ Bảo Đường.“Được rồi, không dài dòng nữa. Tiếp theo, xin mời chủ nhân của Thần Tiên Thủy – Vân cô nương – đích thân chủ trì phiên đấu giá lần này.”Lời vừa dứt, toàn trường lập tức hướng ánh mắt về phía sau khán đài, ai nấy đều háo hức chờ xem dung mạo của nữ tử có thể luyện chế ra loại sản phẩm nghịch thiên kia.Giữa vạn chúng chú mục, Vân Nguyệt trong một thân sa y màu tím đỏ thướt tha bước ra.Dưới tấm mạng che mặt đỏ thẫm là dung nhan tuyệt sắc mơ hồ ẩn hiện. Đôi mắt trong vắt đẹp đến mê người, mày cong thanh tú như họa, giữa ấn đường điểm một vệt tử kim sắc, khiến cả người toát ra một loại thần bí và cao quý không thể xâm phạm.Tối nay nàng trang điểm đậm, rực rỡ đến mức làm người không thể rời mắt. Trong lớp mạng che mặt, từng nét đẹp càng thêm tinh tế, quyến rũ. Đôi mắt phảng phất như tỏa ra hào quang, đẹp tới mức như yêu nghiệt, như anh túc – khiến người ta mê muội nhưng lại đầy kịch độc.Lầu hai, trong một phòng bao, Xích Diễm vừa nhàn nhã thưởng trà, vừa mỉm cười nhìn bóng dáng nữ tử dưới lầu, trong mắt là tràn đầy sủng ái.Không hiểu sao, dung mạo sau khi khôi phục của nàng tuy hoàn mỹ, nhưng lại rất khác biệt so với khuôn mặt hắn từng thấy trong linh hồn giao cảm. Mà theo lời nàng nói, nàng từ nhỏ đã là dung mạo này.Khóe môi Xích Diễm hơi cong lên. Xem ra, trên người nha đầu này còn giấu không ít bí mật.Ban đầu, hắn cũng từng nghĩ nàng chỉ là tiểu thư con vợ cả của Lăng phủ. Nhưng đến khi dung mạo nàng hoàn toàn khôi phục, hắn mới bắt đầu sinh nghi.Lăng Thanh Nguyệt – theo ghi chép và lời đồn, vốn là một nữ tử tính cách nhát gan, hèn yếu, thiện lương. Ngoại trừ có mẫu tộc hơi có chút địa vị, cùng một gương mặt xinh đẹp, thì không có gì đáng chú ý, càng không nói đến biết luyện đan.Một người có thể thay đổi tính cách sau khi chịu đựng đau khổ là chuyện có thể hiểu được. Nhưng kiến thức, sự khôn ngoan và trình độ luyện đan tuyệt đối không thể trong một đêm mà thành.Hôm đó theo nàng đến gặp Lăng Tích Nghiệp, rất rõ ràng – đến cả huynh trưởng cùng sống với nàng từ nhỏ còn không biết nàng biết luyện đan, vậy những phương thuốc đan dược thượng cổ đã thất truyền kia càng không thể là do Lăng phủ hay Tả tướng phủ truyền lại.Một dung mạo hoàn toàn khác biệt với linh hồn.Một con người hoàn toàn không giống với trước kia.Đáp án duy nhất mà Xích Diễm có thể nghĩ đến – linh hồn nữ tử hắn yêu, vì một nguyên nhân nào đó, đã xuyên nhập vào thân thể của Lăng Thanh Nguyệt.Chỉ có như vậy, mới có thể giải thích được vì sao nàng sống sót sau khi ngã xuống vách núi, vì sao tính cách biến đổi hoàn toàn, vì sao nàng đột nhiên trở thành luyện đan sư, và vì sao nàng biết những phương thuốc đến cả Lăng Tích Nghiệp cũng không hay biết.Nhưng, bất kể nàng là ai, từng trải qua điều gì, hắn cũng không bận tâm.Dù là ba nghìn năm trước họ từng chia lìa vì điều gì, hiện tại – nàng là người của hắn. Không ai được phép cướp đi!“Thưa các vị, vị cô nương này chính là khách quý của Tụ Bảo Đường – Vân cô nương. Và hôm nay, Tụ Bảo Đường chỉ đơn giản là tạo ra một sân khấu để nàng phát huy tài năng…”