Tác giả:

Trăng rằm lớn tựa ngọc treo cao giữa trời, ánh sáng dịu dàng trải khắp muôn vì tinh tú lấp lánh, tạo nên một khung cảnh mỹ lệ đến nao lòng. Ánh trăng trong trẻo như dòng ngân thủy, nhẹ nhàng phủ lên muôn dặm non sông, đẹp đẽ không sao tả xiết. Xung quanh vầng trăng tròn, tám quầng sáng như ẩn như hiện, hình cầu nối tiếp nhau như thể có thể nhìn thấy được bằng mắt thường, đang dần dần xếp thẳng thành hàng. Trùng phùng giữa đêm trung thu, lại đúng dịp cửu tinh liên châu hiếm gặp ngàn năm có một – một kỳ quan trời đất, vô cùng kỳ vĩ! Bên bờ Vực Đoạn Hồn, một cỗ xe ngựa vội vã lao đến. “Đông ——” một âm thanh trầm đục vang lên. Một túi vải trắng bị người từ trong xe ngựa ném mạnh xuống đất. Nhìn qua có thể thấy bên trong là một thân người đang giãy giụa kịch liệt. Hai nữ tử dung mạo xinh đẹp bước xuống xe ngựa, ánh mắt lạnh lùng dõi theo chiếc túi không ngừng vặn vẹo kia, nơi khóe môi khẽ cong lên, hiện ra nụ cười độc ác. Lưỡi chủy thủ ánh sáng lạnh lẽo lướt qua miệng túi, một nữ tử tuyệt…

Chương 95: Tự mình gây ra tai vạ, không thể sống nổi!

Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên KhôngTác giả: Nguyên LaiTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrăng rằm lớn tựa ngọc treo cao giữa trời, ánh sáng dịu dàng trải khắp muôn vì tinh tú lấp lánh, tạo nên một khung cảnh mỹ lệ đến nao lòng. Ánh trăng trong trẻo như dòng ngân thủy, nhẹ nhàng phủ lên muôn dặm non sông, đẹp đẽ không sao tả xiết. Xung quanh vầng trăng tròn, tám quầng sáng như ẩn như hiện, hình cầu nối tiếp nhau như thể có thể nhìn thấy được bằng mắt thường, đang dần dần xếp thẳng thành hàng. Trùng phùng giữa đêm trung thu, lại đúng dịp cửu tinh liên châu hiếm gặp ngàn năm có một – một kỳ quan trời đất, vô cùng kỳ vĩ! Bên bờ Vực Đoạn Hồn, một cỗ xe ngựa vội vã lao đến. “Đông ——” một âm thanh trầm đục vang lên. Một túi vải trắng bị người từ trong xe ngựa ném mạnh xuống đất. Nhìn qua có thể thấy bên trong là một thân người đang giãy giụa kịch liệt. Hai nữ tử dung mạo xinh đẹp bước xuống xe ngựa, ánh mắt lạnh lùng dõi theo chiếc túi không ngừng vặn vẹo kia, nơi khóe môi khẽ cong lên, hiện ra nụ cười độc ác. Lưỡi chủy thủ ánh sáng lạnh lẽo lướt qua miệng túi, một nữ tử tuyệt… Ít ra, hắn sẽ không còn phải sống trong nỗi cô độc vô danh khôn cùng ấy nữa.Từ khoảnh khắc gặp được nàng, từ khi nhìn thấy linh hồn nàng bừng sáng, tất cả cô đơn trong tim hắn dường như đều bị quét sạch một cách kỳ diệu.Hắn bỗng cảm thấy, tâm mình như tìm được một mái nhà – một mái nhà mà hắn khao khát suốt ba ngàn năm.Khi đôi mắt mơ hồ lần nữa dâng lên ướt át, Xích Diễm ngạc nhiên nhận ra – hơn ngàn năm qua chưa từng có cảm giác thân thể trước nữ nhân, vậy mà giờ phút này, chỉ cần ôm nàng, hắn lại có phản ứng mãnh liệt.Hơn nữa, phản ứng ấy càng lúc càng mãnh liệt, mãnh liệt đến mức hắn gần như không thể khống chế bản thân – chỉ muốn đem nàng áp xuống, hảo hảo thương yêu.Ngay lúc h* th*n căng tức đến cực hạn, nữ nhân trong lòng lại đột nhiên động đậy.Sớm từ khi nàng ngừng giãy giụa, hắn đã giải trừ cấm chế cho nàng.Mà giờ phút này, nữ nhân ấy lại coi hắn như một chiếc gối ôm.Bàn tay nhỏ nhẹ nhàng đặt trước ngực hắn xoa nhẹ, thân thể cũng rúc lại thành một đoàn trong lòng hắn, tìm lấy vị trí thoải mái nhất.Đôi chân mảnh khảnh còn vô tình ma sát ở dưới, khiến nơi đã sưng tấy của hắn càng thêm khó nhịn.Xích Diễm không dám động đậy, gồng mình chịu đựng đến cực điểm, cuối cùng cũng không nhịn được phát ra một tiếng rên nhẹ.Vốn là thân thể không dễ ra mồ hôi, chẳng dễ phát nhiệt, vậy mà giờ đây lại bắt đầu nóng rực, như đang thiêu đốt.Đáng nói nhất là nữ nhân đang cuốn lấy hắn, chẳng biết vô tình hay hữu ý, cứ đúng lúc hắn sắp không chịu nổi thì lại bất động, tìm được tư thế “tàn sát” hắn nhất.Chân nàng dán sát vào nơi nóng bỏng ấy, hắn đành mặc niệm thanh tâm chú, hy vọng có thể tiêu trừ d*c v*ng đang cuộn trào.Vừa mới ổn được một chút, nàng lại cựa mình…Cứ như vậy lặp đi lặp lại, từng đợt sóng dục trào dâng, sóng sau mạnh hơn sóng trước, khiến cho đường đường là Huyền Chân đại nhân cũng muốn khóc.Hắn có thể nói, nếu cứ tiếp tục bị nàng giày vò như vậy, hắn thật sự sẽ nổ tung mất!Cuối cùng, hắn khẽ đẩy nữ nhân không an phận trong lòng ra, định bước ra ngoài để “làm dịu” bản thân.Nhưng ngay lúc hắn vừa nhích người, nàng lại như một con bạch tuộc tám chân, lập tức quấn chặt lấy thân hắn.Cặp đùi thon dài lại vừa khéo áp lên chỗ hắn đang gắng sức kiềm chế…Nếu hắn động đậy thêm chút nữa, nhất định sẽ đánh thức nàng.Xích Diễm khẽ bật cười khổ.Thế nào là “tự mình gây ra tai vạ, không thể sống nổi”? Giờ phút này, hắn cuối cùng cũng lĩnh hội được trọn vẹn.Nhìn nữ tử ngủ say trong lòng, hắn âm thầm thề — một ngày nào đó, hắn nhất định sẽ cho nàng danh phận đàng hoàng, khiến nàng đường đường chính chính ngủ trong vòng tay hắn.Dù có là đời sau, hay đời sau nữa, kiếp này kiếp khác nàng có chuyển thế bao nhiêu lần, hắn đều sẽ tìm được nàng, để nàng tiếp tục làm nữ nhân của hắn.…Ngày hôm sau, khi Vân Nguyệt tỉnh dậy, trời đã sáng hẳn.Chăn bông ấm áp phủ kín toàn thân, không hề có chút gió lạnh nào len vào.Xích Diễm chắc hẳn mới rời đi không lâu, bởi vì nàng vẫn còn có thể cảm nhận mùi thảo anh đào quen thuộc phảng phất bên chiếc gối.Nhìn bên cạnh giường trống trơn, trong lòng Vân Nguyệt đột nhiên dâng lên một cảm giác trống rỗng kỳ lạ.Tựa như tối qua được hắn ôm vào giấc ngủ mới là điều bình thường nhất trong cuộc sống của nàng.Còn cảm giác tỉnh dậy mà không thấy người ấy… chẳng dễ chịu chút nào.Trời ạ!Vân Nguyệt bất giác kinh hãi.Đầu óc nàng có phải bị cửa kẹp rồi không?Nghĩ tới đây, trong lòng nàng lại dâng lên một trận phiền muộn.Người ta thường nói, lời nói dối nếu lặp lại ngàn lần sẽ biến thành chân lý.Huyền suốt ngày lải nhải bên tai rằng nàng là thê tử tương lai của hắn, ban đầu nàng còn cảm thấy buồn cười, nhưng lâu dần, chẳng lẽ… nàng thật sự coi hắn là trượng phu tương lai?Bằng không, hiện tại cảm giác trống trải và khó chịu này, là từ đâu mà ra?

Ít ra, hắn sẽ không còn phải sống trong nỗi cô độc vô danh khôn cùng ấy nữa.

Từ khoảnh khắc gặp được nàng, từ khi nhìn thấy linh hồn nàng bừng sáng, tất cả cô đơn trong tim hắn dường như đều bị quét sạch một cách kỳ diệu.

Hắn bỗng cảm thấy, tâm mình như tìm được một mái nhà – một mái nhà mà hắn khao khát suốt ba ngàn năm.

Khi đôi mắt mơ hồ lần nữa dâng lên ướt át, Xích Diễm ngạc nhiên nhận ra – hơn ngàn năm qua chưa từng có cảm giác thân thể trước nữ nhân, vậy mà giờ phút này, chỉ cần ôm nàng, hắn lại có phản ứng mãnh liệt.

Hơn nữa, phản ứng ấy càng lúc càng mãnh liệt, mãnh liệt đến mức hắn gần như không thể khống chế bản thân – chỉ muốn đem nàng áp xuống, hảo hảo thương yêu.

Ngay lúc h* th*n căng tức đến cực hạn, nữ nhân trong lòng lại đột nhiên động đậy.

Sớm từ khi nàng ngừng giãy giụa, hắn đã giải trừ cấm chế cho nàng.

Mà giờ phút này, nữ nhân ấy lại coi hắn như một chiếc gối ôm.

Bàn tay nhỏ nhẹ nhàng đặt trước ngực hắn xoa nhẹ, thân thể cũng rúc lại thành một đoàn trong lòng hắn, tìm lấy vị trí thoải mái nhất.

Đôi chân mảnh khảnh còn vô tình ma sát ở dưới, khiến nơi đã sưng tấy của hắn càng thêm khó nhịn.

Xích Diễm không dám động đậy, gồng mình chịu đựng đến cực điểm, cuối cùng cũng không nhịn được phát ra một tiếng rên nhẹ.

Vốn là thân thể không dễ ra mồ hôi, chẳng dễ phát nhiệt, vậy mà giờ đây lại bắt đầu nóng rực, như đang thiêu đốt.

Đáng nói nhất là nữ nhân đang cuốn lấy hắn, chẳng biết vô tình hay hữu ý, cứ đúng lúc hắn sắp không chịu nổi thì lại bất động, tìm được tư thế “tàn sát” hắn nhất.

Chân nàng dán sát vào nơi nóng bỏng ấy, hắn đành mặc niệm thanh tâm chú, hy vọng có thể tiêu trừ d*c v*ng đang cuộn trào.

Vừa mới ổn được một chút, nàng lại cựa mình…

Cứ như vậy lặp đi lặp lại, từng đợt sóng dục trào dâng, sóng sau mạnh hơn sóng trước, khiến cho đường đường là Huyền Chân đại nhân cũng muốn khóc.

Hắn có thể nói, nếu cứ tiếp tục bị nàng giày vò như vậy, hắn thật sự sẽ nổ tung mất!

Cuối cùng, hắn khẽ đẩy nữ nhân không an phận trong lòng ra, định bước ra ngoài để “làm dịu” bản thân.

Nhưng ngay lúc hắn vừa nhích người, nàng lại như một con bạch tuộc tám chân, lập tức quấn chặt lấy thân hắn.

Cặp đùi thon dài lại vừa khéo áp lên chỗ hắn đang gắng sức kiềm chế…

Nếu hắn động đậy thêm chút nữa, nhất định sẽ đánh thức nàng.

Xích Diễm khẽ bật cười khổ.

Thế nào là “tự mình gây ra tai vạ, không thể sống nổi”? Giờ phút này, hắn cuối cùng cũng lĩnh hội được trọn vẹn.

Nhìn nữ tử ngủ say trong lòng, hắn âm thầm thề — một ngày nào đó, hắn nhất định sẽ cho nàng danh phận đàng hoàng, khiến nàng đường đường chính chính ngủ trong vòng tay hắn.

Dù có là đời sau, hay đời sau nữa, kiếp này kiếp khác nàng có chuyển thế bao nhiêu lần, hắn đều sẽ tìm được nàng, để nàng tiếp tục làm nữ nhân của hắn.

Ngày hôm sau, khi Vân Nguyệt tỉnh dậy, trời đã sáng hẳn.

Chăn bông ấm áp phủ kín toàn thân, không hề có chút gió lạnh nào len vào.

Xích Diễm chắc hẳn mới rời đi không lâu, bởi vì nàng vẫn còn có thể cảm nhận mùi thảo anh đào quen thuộc phảng phất bên chiếc gối.

Nhìn bên cạnh giường trống trơn, trong lòng Vân Nguyệt đột nhiên dâng lên một cảm giác trống rỗng kỳ lạ.

Tựa như tối qua được hắn ôm vào giấc ngủ mới là điều bình thường nhất trong cuộc sống của nàng.

Còn cảm giác tỉnh dậy mà không thấy người ấy… chẳng dễ chịu chút nào.

Trời ạ!

Vân Nguyệt bất giác kinh hãi.

Đầu óc nàng có phải bị cửa kẹp rồi không?

Nghĩ tới đây, trong lòng nàng lại dâng lên một trận phiền muộn.

Người ta thường nói, lời nói dối nếu lặp lại ngàn lần sẽ biến thành chân lý.

Huyền suốt ngày lải nhải bên tai rằng nàng là thê tử tương lai của hắn, ban đầu nàng còn cảm thấy buồn cười, nhưng lâu dần, chẳng lẽ… nàng thật sự coi hắn là trượng phu tương lai?

Bằng không, hiện tại cảm giác trống trải và khó chịu này, là từ đâu mà ra?

Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên KhôngTác giả: Nguyên LaiTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrăng rằm lớn tựa ngọc treo cao giữa trời, ánh sáng dịu dàng trải khắp muôn vì tinh tú lấp lánh, tạo nên một khung cảnh mỹ lệ đến nao lòng. Ánh trăng trong trẻo như dòng ngân thủy, nhẹ nhàng phủ lên muôn dặm non sông, đẹp đẽ không sao tả xiết. Xung quanh vầng trăng tròn, tám quầng sáng như ẩn như hiện, hình cầu nối tiếp nhau như thể có thể nhìn thấy được bằng mắt thường, đang dần dần xếp thẳng thành hàng. Trùng phùng giữa đêm trung thu, lại đúng dịp cửu tinh liên châu hiếm gặp ngàn năm có một – một kỳ quan trời đất, vô cùng kỳ vĩ! Bên bờ Vực Đoạn Hồn, một cỗ xe ngựa vội vã lao đến. “Đông ——” một âm thanh trầm đục vang lên. Một túi vải trắng bị người từ trong xe ngựa ném mạnh xuống đất. Nhìn qua có thể thấy bên trong là một thân người đang giãy giụa kịch liệt. Hai nữ tử dung mạo xinh đẹp bước xuống xe ngựa, ánh mắt lạnh lùng dõi theo chiếc túi không ngừng vặn vẹo kia, nơi khóe môi khẽ cong lên, hiện ra nụ cười độc ác. Lưỡi chủy thủ ánh sáng lạnh lẽo lướt qua miệng túi, một nữ tử tuyệt… Ít ra, hắn sẽ không còn phải sống trong nỗi cô độc vô danh khôn cùng ấy nữa.Từ khoảnh khắc gặp được nàng, từ khi nhìn thấy linh hồn nàng bừng sáng, tất cả cô đơn trong tim hắn dường như đều bị quét sạch một cách kỳ diệu.Hắn bỗng cảm thấy, tâm mình như tìm được một mái nhà – một mái nhà mà hắn khao khát suốt ba ngàn năm.Khi đôi mắt mơ hồ lần nữa dâng lên ướt át, Xích Diễm ngạc nhiên nhận ra – hơn ngàn năm qua chưa từng có cảm giác thân thể trước nữ nhân, vậy mà giờ phút này, chỉ cần ôm nàng, hắn lại có phản ứng mãnh liệt.Hơn nữa, phản ứng ấy càng lúc càng mãnh liệt, mãnh liệt đến mức hắn gần như không thể khống chế bản thân – chỉ muốn đem nàng áp xuống, hảo hảo thương yêu.Ngay lúc h* th*n căng tức đến cực hạn, nữ nhân trong lòng lại đột nhiên động đậy.Sớm từ khi nàng ngừng giãy giụa, hắn đã giải trừ cấm chế cho nàng.Mà giờ phút này, nữ nhân ấy lại coi hắn như một chiếc gối ôm.Bàn tay nhỏ nhẹ nhàng đặt trước ngực hắn xoa nhẹ, thân thể cũng rúc lại thành một đoàn trong lòng hắn, tìm lấy vị trí thoải mái nhất.Đôi chân mảnh khảnh còn vô tình ma sát ở dưới, khiến nơi đã sưng tấy của hắn càng thêm khó nhịn.Xích Diễm không dám động đậy, gồng mình chịu đựng đến cực điểm, cuối cùng cũng không nhịn được phát ra một tiếng rên nhẹ.Vốn là thân thể không dễ ra mồ hôi, chẳng dễ phát nhiệt, vậy mà giờ đây lại bắt đầu nóng rực, như đang thiêu đốt.Đáng nói nhất là nữ nhân đang cuốn lấy hắn, chẳng biết vô tình hay hữu ý, cứ đúng lúc hắn sắp không chịu nổi thì lại bất động, tìm được tư thế “tàn sát” hắn nhất.Chân nàng dán sát vào nơi nóng bỏng ấy, hắn đành mặc niệm thanh tâm chú, hy vọng có thể tiêu trừ d*c v*ng đang cuộn trào.Vừa mới ổn được một chút, nàng lại cựa mình…Cứ như vậy lặp đi lặp lại, từng đợt sóng dục trào dâng, sóng sau mạnh hơn sóng trước, khiến cho đường đường là Huyền Chân đại nhân cũng muốn khóc.Hắn có thể nói, nếu cứ tiếp tục bị nàng giày vò như vậy, hắn thật sự sẽ nổ tung mất!Cuối cùng, hắn khẽ đẩy nữ nhân không an phận trong lòng ra, định bước ra ngoài để “làm dịu” bản thân.Nhưng ngay lúc hắn vừa nhích người, nàng lại như một con bạch tuộc tám chân, lập tức quấn chặt lấy thân hắn.Cặp đùi thon dài lại vừa khéo áp lên chỗ hắn đang gắng sức kiềm chế…Nếu hắn động đậy thêm chút nữa, nhất định sẽ đánh thức nàng.Xích Diễm khẽ bật cười khổ.Thế nào là “tự mình gây ra tai vạ, không thể sống nổi”? Giờ phút này, hắn cuối cùng cũng lĩnh hội được trọn vẹn.Nhìn nữ tử ngủ say trong lòng, hắn âm thầm thề — một ngày nào đó, hắn nhất định sẽ cho nàng danh phận đàng hoàng, khiến nàng đường đường chính chính ngủ trong vòng tay hắn.Dù có là đời sau, hay đời sau nữa, kiếp này kiếp khác nàng có chuyển thế bao nhiêu lần, hắn đều sẽ tìm được nàng, để nàng tiếp tục làm nữ nhân của hắn.…Ngày hôm sau, khi Vân Nguyệt tỉnh dậy, trời đã sáng hẳn.Chăn bông ấm áp phủ kín toàn thân, không hề có chút gió lạnh nào len vào.Xích Diễm chắc hẳn mới rời đi không lâu, bởi vì nàng vẫn còn có thể cảm nhận mùi thảo anh đào quen thuộc phảng phất bên chiếc gối.Nhìn bên cạnh giường trống trơn, trong lòng Vân Nguyệt đột nhiên dâng lên một cảm giác trống rỗng kỳ lạ.Tựa như tối qua được hắn ôm vào giấc ngủ mới là điều bình thường nhất trong cuộc sống của nàng.Còn cảm giác tỉnh dậy mà không thấy người ấy… chẳng dễ chịu chút nào.Trời ạ!Vân Nguyệt bất giác kinh hãi.Đầu óc nàng có phải bị cửa kẹp rồi không?Nghĩ tới đây, trong lòng nàng lại dâng lên một trận phiền muộn.Người ta thường nói, lời nói dối nếu lặp lại ngàn lần sẽ biến thành chân lý.Huyền suốt ngày lải nhải bên tai rằng nàng là thê tử tương lai của hắn, ban đầu nàng còn cảm thấy buồn cười, nhưng lâu dần, chẳng lẽ… nàng thật sự coi hắn là trượng phu tương lai?Bằng không, hiện tại cảm giác trống trải và khó chịu này, là từ đâu mà ra?

Chương 95: Tự mình gây ra tai vạ, không thể sống nổi!