Tác giả:

Trăng rằm lớn tựa ngọc treo cao giữa trời, ánh sáng dịu dàng trải khắp muôn vì tinh tú lấp lánh, tạo nên một khung cảnh mỹ lệ đến nao lòng. Ánh trăng trong trẻo như dòng ngân thủy, nhẹ nhàng phủ lên muôn dặm non sông, đẹp đẽ không sao tả xiết. Xung quanh vầng trăng tròn, tám quầng sáng như ẩn như hiện, hình cầu nối tiếp nhau như thể có thể nhìn thấy được bằng mắt thường, đang dần dần xếp thẳng thành hàng. Trùng phùng giữa đêm trung thu, lại đúng dịp cửu tinh liên châu hiếm gặp ngàn năm có một – một kỳ quan trời đất, vô cùng kỳ vĩ! Bên bờ Vực Đoạn Hồn, một cỗ xe ngựa vội vã lao đến. “Đông ——” một âm thanh trầm đục vang lên. Một túi vải trắng bị người từ trong xe ngựa ném mạnh xuống đất. Nhìn qua có thể thấy bên trong là một thân người đang giãy giụa kịch liệt. Hai nữ tử dung mạo xinh đẹp bước xuống xe ngựa, ánh mắt lạnh lùng dõi theo chiếc túi không ngừng vặn vẹo kia, nơi khóe môi khẽ cong lên, hiện ra nụ cười độc ác. Lưỡi chủy thủ ánh sáng lạnh lẽo lướt qua miệng túi, một nữ tử tuyệt…

Chương 146: Liều mạng sám hối tiện nhân nhóm

Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên KhôngTác giả: Nguyên LaiTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrăng rằm lớn tựa ngọc treo cao giữa trời, ánh sáng dịu dàng trải khắp muôn vì tinh tú lấp lánh, tạo nên một khung cảnh mỹ lệ đến nao lòng. Ánh trăng trong trẻo như dòng ngân thủy, nhẹ nhàng phủ lên muôn dặm non sông, đẹp đẽ không sao tả xiết. Xung quanh vầng trăng tròn, tám quầng sáng như ẩn như hiện, hình cầu nối tiếp nhau như thể có thể nhìn thấy được bằng mắt thường, đang dần dần xếp thẳng thành hàng. Trùng phùng giữa đêm trung thu, lại đúng dịp cửu tinh liên châu hiếm gặp ngàn năm có một – một kỳ quan trời đất, vô cùng kỳ vĩ! Bên bờ Vực Đoạn Hồn, một cỗ xe ngựa vội vã lao đến. “Đông ——” một âm thanh trầm đục vang lên. Một túi vải trắng bị người từ trong xe ngựa ném mạnh xuống đất. Nhìn qua có thể thấy bên trong là một thân người đang giãy giụa kịch liệt. Hai nữ tử dung mạo xinh đẹp bước xuống xe ngựa, ánh mắt lạnh lùng dõi theo chiếc túi không ngừng vặn vẹo kia, nơi khóe môi khẽ cong lên, hiện ra nụ cười độc ác. Lưỡi chủy thủ ánh sáng lạnh lẽo lướt qua miệng túi, một nữ tử tuyệt… Hàn di nương đứng một bên nói với vẻ đầy ăn năn: “Di nương biết, trước đây mọi chuyện đều là lỗi của ta. Bởi vì ganh tị ngươi có một mẫu thân xuất thân cao quý, nên ta mới thường đối đãi không tốt với ngươi. Trước đây là chúng ta bị mờ mắt bởi dầu heo, đã làm ra rất nhiều chuyện có lỗi với ngươi. Dù cho trước kia ngươi khiến Vân Nhi bị giáo huấn, đó cũng là… là nàng đáng đời…”“Ôi, di nương, lời này không đúng rồi!” Vân Nguyệt khẽ cười ngắt lời. “Ta khi nào từng khiến đại tỷ tỷ chịu giáo huấn? Bình thường đều chỉ có tỷ tỷ giáo huấn ta thôi, ta nào dám giáo huấn vị thiên tài võ học như đại tỷ tỷ chứ?”“… Là là! Là di nương nói sai.” Hàn di nương cười gượng. “Vân Nhi trước kia làm ra mấy chuyện điên rồ như vậy, cuối cùng rước lấy quả báo, đó là nàng đáng đời, thật sự đáng đời!” Nói rồi quay sang Lăng Thanh Vân quát nhỏ: “Còn không mau nhận lỗi với nhị muội muội ngươi!”“Nhị muội muội, là ta sai rồi, ta…”“Đại tỷ tỷ.” Vân Nguyệt lại cắt lời. “Không cần xin lỗi ta nữa. Ngươi quên rồi sao? Di nương thân yêu của ngươi đã đem toàn bộ gia sản bồi thường cho ta để chuộc tội rồi.Ta vốn là người yêu tiền tài, có tiền xin lỗi thì còn thiết thực hơn mấy câu xin lỗi đầu môi. Ta đã nhận đồ của các ngươi, cũng xem như đã chấp nhận lời xin lỗi.”Nhìn vẻ mặt cắn răng nhịn nhục của ba người trước mặt, Vân Nguyệt cười càng thêm rạng rỡ: “Được rồi, nếu hôm nay các ngươi tới chỉ để xin lỗi, vậy thì hồi phủ đi. Ta đã nhận.”Thấy nàng hạ lệnh trục khách, Hàn di nương lại mặt dày cười nói: “Nguyệt Nhi, ngươi xuất thân cao quý, di nương chỉ cần nhìn là biết ngươi là người có mệnh phú quý.”Vân Nguyệt mỉm cười: “Di nương quá lời rồi. Nguyệt Nhi ta có được hôm nay, toàn là nhờ tỷ tỷ và muội muội nhà ngươi ban cho.”Câu nói nhẹ tênh nhưng lại khiến Hàn di nương suýt cắn nát răng bạc. Nhưng ngoài mặt vẫn là nụ cười không đổi.“Nguyệt Nhi nói gì vậy! Ngươi đẹp như hoa, tỷ muội ngươi sao sánh được với ngươi?” Thấy Vân Nguyệt không đáp lời, biết thời cơ đã chín muồi, Hàn di nương bắt đầu vào chính đề.“Nguyệt Nhi, bây giờ Huyền Vương đối với ngươi tình thâm nghĩa trọng, ngươi làm Vương phi là chuyện đã định. Sau này, tỷ tỷ và muội muội ngươi đều phải nhờ vào ngươi. Hy vọng ngươi đừng chấp nhặt chuyện cũ, cho các nàng một con đường sống.”Lăng Thanh Vân khóc ròng, vừa quỳ vừa nói: “Hảo muội muội, tỷ sai rồi! Lần này thật sự biết sai rồi, sai đến không thể cứu vãn.Bây giờ ta đã không còn danh tiết, đừng nói là làm trắc phi Thái tử, ngay cả nam nhân bình thường cũng không ai thèm cưới. Cầu xin ngươi nói giúp với Huyền Vương, nhờ ngài ấy tìm cho ta một người tốt, ta… ta cũng coi như mãn nguyện.”Vân Nguyệt cười đáp: “Yên tâm đi, dù sao chúng ta cũng là tỷ muội một thời, tìm một người tử tế cho ngươi gả đi, không phải chuyện khó.”“Nguyệt Nhi, còn tam muội muội ngươi thì sao?” Hàn di nương hỏi, ánh mắt mang theo tia hy vọng cuối cùng.“Tam muội muội chưa bị mất danh tiết, sợ gì chứ?” Khóe môi Vân Nguyệt lại cong lên.“Ngươi cũng biết mà, tam muội muội ngươi từ lần đầu tiên nhìn thấy Huyền Vương, đã thật lòng yêu ngài ấy. Nguyệt Nhi, ngươi biết rõ, nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện thường. Dù ngươi gả cho Huyền Vương, hắn cũng sẽ nạp thêm nữ nhân khác.Thay vì để tam muội muội tranh giành với người ngoài, không bằng để nàng làm thiếp. Tỷ muội liên thủ, tương lai phủ Huyền Vương chắc chắn sẽ không ai dám khi dễ các ngươi!”“Để rồi cuối cùng, ta lại bị muội muội hại chết, đúng không?” Vân Nguyệt nhẹ nhàng hỏi, giọng nói bỗng trở nên lạnh lùng…

Hàn di nương đứng một bên nói với vẻ đầy ăn năn: “Di nương biết, trước đây mọi chuyện đều là lỗi của ta. Bởi vì ganh tị ngươi có một mẫu thân xuất thân cao quý, nên ta mới thường đối đãi không tốt với ngươi. Trước đây là chúng ta bị mờ mắt bởi dầu heo, đã làm ra rất nhiều chuyện có lỗi với ngươi. Dù cho trước kia ngươi khiến Vân Nhi bị giáo huấn, đó cũng là… là nàng đáng đời…”

“Ôi, di nương, lời này không đúng rồi!” Vân Nguyệt khẽ cười ngắt lời. “Ta khi nào từng khiến đại tỷ tỷ chịu giáo huấn? Bình thường đều chỉ có tỷ tỷ giáo huấn ta thôi, ta nào dám giáo huấn vị thiên tài võ học như đại tỷ tỷ chứ?”

“… Là là! Là di nương nói sai.” Hàn di nương cười gượng. “Vân Nhi trước kia làm ra mấy chuyện điên rồ như vậy, cuối cùng rước lấy quả báo, đó là nàng đáng đời, thật sự đáng đời!” Nói rồi quay sang Lăng Thanh Vân quát nhỏ: “Còn không mau nhận lỗi với nhị muội muội ngươi!”

“Nhị muội muội, là ta sai rồi, ta…”

“Đại tỷ tỷ.” Vân Nguyệt lại cắt lời. “Không cần xin lỗi ta nữa. Ngươi quên rồi sao? Di nương thân yêu của ngươi đã đem toàn bộ gia sản bồi thường cho ta để chuộc tội rồi.

Ta vốn là người yêu tiền tài, có tiền xin lỗi thì còn thiết thực hơn mấy câu xin lỗi đầu môi. Ta đã nhận đồ của các ngươi, cũng xem như đã chấp nhận lời xin lỗi.”

Nhìn vẻ mặt cắn răng nhịn nhục của ba người trước mặt, Vân Nguyệt cười càng thêm rạng rỡ: “Được rồi, nếu hôm nay các ngươi tới chỉ để xin lỗi, vậy thì hồi phủ đi. Ta đã nhận.”

Thấy nàng hạ lệnh trục khách, Hàn di nương lại mặt dày cười nói: “Nguyệt Nhi, ngươi xuất thân cao quý, di nương chỉ cần nhìn là biết ngươi là người có mệnh phú quý.”

Vân Nguyệt mỉm cười: “Di nương quá lời rồi. Nguyệt Nhi ta có được hôm nay, toàn là nhờ tỷ tỷ và muội muội nhà ngươi ban cho.”

Câu nói nhẹ tênh nhưng lại khiến Hàn di nương suýt cắn nát răng bạc. Nhưng ngoài mặt vẫn là nụ cười không đổi.

“Nguyệt Nhi nói gì vậy! Ngươi đẹp như hoa, tỷ muội ngươi sao sánh được với ngươi?” Thấy Vân Nguyệt không đáp lời, biết thời cơ đã chín muồi, Hàn di nương bắt đầu vào chính đề.

“Nguyệt Nhi, bây giờ Huyền Vương đối với ngươi tình thâm nghĩa trọng, ngươi làm Vương phi là chuyện đã định. Sau này, tỷ tỷ và muội muội ngươi đều phải nhờ vào ngươi. Hy vọng ngươi đừng chấp nhặt chuyện cũ, cho các nàng một con đường sống.”

Lăng Thanh Vân khóc ròng, vừa quỳ vừa nói: “Hảo muội muội, tỷ sai rồi! Lần này thật sự biết sai rồi, sai đến không thể cứu vãn.

Bây giờ ta đã không còn danh tiết, đừng nói là làm trắc phi Thái tử, ngay cả nam nhân bình thường cũng không ai thèm cưới. Cầu xin ngươi nói giúp với Huyền Vương, nhờ ngài ấy tìm cho ta một người tốt, ta… ta cũng coi như mãn nguyện.”

Vân Nguyệt cười đáp: “Yên tâm đi, dù sao chúng ta cũng là tỷ muội một thời, tìm một người tử tế cho ngươi gả đi, không phải chuyện khó.”

“Nguyệt Nhi, còn tam muội muội ngươi thì sao?” Hàn di nương hỏi, ánh mắt mang theo tia hy vọng cuối cùng.

“Tam muội muội chưa bị mất danh tiết, sợ gì chứ?” Khóe môi Vân Nguyệt lại cong lên.

“Ngươi cũng biết mà, tam muội muội ngươi từ lần đầu tiên nhìn thấy Huyền Vương, đã thật lòng yêu ngài ấy. Nguyệt Nhi, ngươi biết rõ, nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện thường. Dù ngươi gả cho Huyền Vương, hắn cũng sẽ nạp thêm nữ nhân khác.

Thay vì để tam muội muội tranh giành với người ngoài, không bằng để nàng làm thiếp. Tỷ muội liên thủ, tương lai phủ Huyền Vương chắc chắn sẽ không ai dám khi dễ các ngươi!”

“Để rồi cuối cùng, ta lại bị muội muội hại chết, đúng không?” Vân Nguyệt nhẹ nhàng hỏi, giọng nói bỗng trở nên lạnh lùng…

Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên KhôngTác giả: Nguyên LaiTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrăng rằm lớn tựa ngọc treo cao giữa trời, ánh sáng dịu dàng trải khắp muôn vì tinh tú lấp lánh, tạo nên một khung cảnh mỹ lệ đến nao lòng. Ánh trăng trong trẻo như dòng ngân thủy, nhẹ nhàng phủ lên muôn dặm non sông, đẹp đẽ không sao tả xiết. Xung quanh vầng trăng tròn, tám quầng sáng như ẩn như hiện, hình cầu nối tiếp nhau như thể có thể nhìn thấy được bằng mắt thường, đang dần dần xếp thẳng thành hàng. Trùng phùng giữa đêm trung thu, lại đúng dịp cửu tinh liên châu hiếm gặp ngàn năm có một – một kỳ quan trời đất, vô cùng kỳ vĩ! Bên bờ Vực Đoạn Hồn, một cỗ xe ngựa vội vã lao đến. “Đông ——” một âm thanh trầm đục vang lên. Một túi vải trắng bị người từ trong xe ngựa ném mạnh xuống đất. Nhìn qua có thể thấy bên trong là một thân người đang giãy giụa kịch liệt. Hai nữ tử dung mạo xinh đẹp bước xuống xe ngựa, ánh mắt lạnh lùng dõi theo chiếc túi không ngừng vặn vẹo kia, nơi khóe môi khẽ cong lên, hiện ra nụ cười độc ác. Lưỡi chủy thủ ánh sáng lạnh lẽo lướt qua miệng túi, một nữ tử tuyệt… Hàn di nương đứng một bên nói với vẻ đầy ăn năn: “Di nương biết, trước đây mọi chuyện đều là lỗi của ta. Bởi vì ganh tị ngươi có một mẫu thân xuất thân cao quý, nên ta mới thường đối đãi không tốt với ngươi. Trước đây là chúng ta bị mờ mắt bởi dầu heo, đã làm ra rất nhiều chuyện có lỗi với ngươi. Dù cho trước kia ngươi khiến Vân Nhi bị giáo huấn, đó cũng là… là nàng đáng đời…”“Ôi, di nương, lời này không đúng rồi!” Vân Nguyệt khẽ cười ngắt lời. “Ta khi nào từng khiến đại tỷ tỷ chịu giáo huấn? Bình thường đều chỉ có tỷ tỷ giáo huấn ta thôi, ta nào dám giáo huấn vị thiên tài võ học như đại tỷ tỷ chứ?”“… Là là! Là di nương nói sai.” Hàn di nương cười gượng. “Vân Nhi trước kia làm ra mấy chuyện điên rồ như vậy, cuối cùng rước lấy quả báo, đó là nàng đáng đời, thật sự đáng đời!” Nói rồi quay sang Lăng Thanh Vân quát nhỏ: “Còn không mau nhận lỗi với nhị muội muội ngươi!”“Nhị muội muội, là ta sai rồi, ta…”“Đại tỷ tỷ.” Vân Nguyệt lại cắt lời. “Không cần xin lỗi ta nữa. Ngươi quên rồi sao? Di nương thân yêu của ngươi đã đem toàn bộ gia sản bồi thường cho ta để chuộc tội rồi.Ta vốn là người yêu tiền tài, có tiền xin lỗi thì còn thiết thực hơn mấy câu xin lỗi đầu môi. Ta đã nhận đồ của các ngươi, cũng xem như đã chấp nhận lời xin lỗi.”Nhìn vẻ mặt cắn răng nhịn nhục của ba người trước mặt, Vân Nguyệt cười càng thêm rạng rỡ: “Được rồi, nếu hôm nay các ngươi tới chỉ để xin lỗi, vậy thì hồi phủ đi. Ta đã nhận.”Thấy nàng hạ lệnh trục khách, Hàn di nương lại mặt dày cười nói: “Nguyệt Nhi, ngươi xuất thân cao quý, di nương chỉ cần nhìn là biết ngươi là người có mệnh phú quý.”Vân Nguyệt mỉm cười: “Di nương quá lời rồi. Nguyệt Nhi ta có được hôm nay, toàn là nhờ tỷ tỷ và muội muội nhà ngươi ban cho.”Câu nói nhẹ tênh nhưng lại khiến Hàn di nương suýt cắn nát răng bạc. Nhưng ngoài mặt vẫn là nụ cười không đổi.“Nguyệt Nhi nói gì vậy! Ngươi đẹp như hoa, tỷ muội ngươi sao sánh được với ngươi?” Thấy Vân Nguyệt không đáp lời, biết thời cơ đã chín muồi, Hàn di nương bắt đầu vào chính đề.“Nguyệt Nhi, bây giờ Huyền Vương đối với ngươi tình thâm nghĩa trọng, ngươi làm Vương phi là chuyện đã định. Sau này, tỷ tỷ và muội muội ngươi đều phải nhờ vào ngươi. Hy vọng ngươi đừng chấp nhặt chuyện cũ, cho các nàng một con đường sống.”Lăng Thanh Vân khóc ròng, vừa quỳ vừa nói: “Hảo muội muội, tỷ sai rồi! Lần này thật sự biết sai rồi, sai đến không thể cứu vãn.Bây giờ ta đã không còn danh tiết, đừng nói là làm trắc phi Thái tử, ngay cả nam nhân bình thường cũng không ai thèm cưới. Cầu xin ngươi nói giúp với Huyền Vương, nhờ ngài ấy tìm cho ta một người tốt, ta… ta cũng coi như mãn nguyện.”Vân Nguyệt cười đáp: “Yên tâm đi, dù sao chúng ta cũng là tỷ muội một thời, tìm một người tử tế cho ngươi gả đi, không phải chuyện khó.”“Nguyệt Nhi, còn tam muội muội ngươi thì sao?” Hàn di nương hỏi, ánh mắt mang theo tia hy vọng cuối cùng.“Tam muội muội chưa bị mất danh tiết, sợ gì chứ?” Khóe môi Vân Nguyệt lại cong lên.“Ngươi cũng biết mà, tam muội muội ngươi từ lần đầu tiên nhìn thấy Huyền Vương, đã thật lòng yêu ngài ấy. Nguyệt Nhi, ngươi biết rõ, nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện thường. Dù ngươi gả cho Huyền Vương, hắn cũng sẽ nạp thêm nữ nhân khác.Thay vì để tam muội muội tranh giành với người ngoài, không bằng để nàng làm thiếp. Tỷ muội liên thủ, tương lai phủ Huyền Vương chắc chắn sẽ không ai dám khi dễ các ngươi!”“Để rồi cuối cùng, ta lại bị muội muội hại chết, đúng không?” Vân Nguyệt nhẹ nhàng hỏi, giọng nói bỗng trở nên lạnh lùng…

Chương 146: Liều mạng sám hối tiện nhân nhóm