Tác giả:

Trăng rằm lớn tựa ngọc treo cao giữa trời, ánh sáng dịu dàng trải khắp muôn vì tinh tú lấp lánh, tạo nên một khung cảnh mỹ lệ đến nao lòng. Ánh trăng trong trẻo như dòng ngân thủy, nhẹ nhàng phủ lên muôn dặm non sông, đẹp đẽ không sao tả xiết. Xung quanh vầng trăng tròn, tám quầng sáng như ẩn như hiện, hình cầu nối tiếp nhau như thể có thể nhìn thấy được bằng mắt thường, đang dần dần xếp thẳng thành hàng. Trùng phùng giữa đêm trung thu, lại đúng dịp cửu tinh liên châu hiếm gặp ngàn năm có một – một kỳ quan trời đất, vô cùng kỳ vĩ! Bên bờ Vực Đoạn Hồn, một cỗ xe ngựa vội vã lao đến. “Đông ——” một âm thanh trầm đục vang lên. Một túi vải trắng bị người từ trong xe ngựa ném mạnh xuống đất. Nhìn qua có thể thấy bên trong là một thân người đang giãy giụa kịch liệt. Hai nữ tử dung mạo xinh đẹp bước xuống xe ngựa, ánh mắt lạnh lùng dõi theo chiếc túi không ngừng vặn vẹo kia, nơi khóe môi khẽ cong lên, hiện ra nụ cười độc ác. Lưỡi chủy thủ ánh sáng lạnh lẽo lướt qua miệng túi, một nữ tử tuyệt…

Chương 223: Nhìn liền chán ghét mặt, hủy diệt!

Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên KhôngTác giả: Nguyên LaiTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrăng rằm lớn tựa ngọc treo cao giữa trời, ánh sáng dịu dàng trải khắp muôn vì tinh tú lấp lánh, tạo nên một khung cảnh mỹ lệ đến nao lòng. Ánh trăng trong trẻo như dòng ngân thủy, nhẹ nhàng phủ lên muôn dặm non sông, đẹp đẽ không sao tả xiết. Xung quanh vầng trăng tròn, tám quầng sáng như ẩn như hiện, hình cầu nối tiếp nhau như thể có thể nhìn thấy được bằng mắt thường, đang dần dần xếp thẳng thành hàng. Trùng phùng giữa đêm trung thu, lại đúng dịp cửu tinh liên châu hiếm gặp ngàn năm có một – một kỳ quan trời đất, vô cùng kỳ vĩ! Bên bờ Vực Đoạn Hồn, một cỗ xe ngựa vội vã lao đến. “Đông ——” một âm thanh trầm đục vang lên. Một túi vải trắng bị người từ trong xe ngựa ném mạnh xuống đất. Nhìn qua có thể thấy bên trong là một thân người đang giãy giụa kịch liệt. Hai nữ tử dung mạo xinh đẹp bước xuống xe ngựa, ánh mắt lạnh lùng dõi theo chiếc túi không ngừng vặn vẹo kia, nơi khóe môi khẽ cong lên, hiện ra nụ cười độc ác. Lưỡi chủy thủ ánh sáng lạnh lẽo lướt qua miệng túi, một nữ tử tuyệt… Khí thế bức người, Xích Diễm từ trên tuấn mã nhảy xuống, ôn nhu săn sóc đỡ lấy nữ tử trong lòng, nhẹ nhàng đặt nàng xuống đất.Đợi nàng đứng vững, hắn nắm lấy tay nàng, cùng nhau đi về phía Đông Phương Vân Khởi và Đông Phương Uyển Hàm.“Việt Vương điện hạ, Uyển Hàm công chúa, vị này chính là chuẩn vương phi của bổn vương – Tưởng Thanh Nguyệt.”“Nguyệt Nhi xin kính chào Việt Vương điện hạ, Uyển Hàm công chúa.” Vân Nguyệt dịu dàng mỉm cười, lễ độ cúi đầu chào, lời lẽ ung dung, cử chỉ khéo léo.Thế nhưng ánh mắt nàng lại không rời khỏi thân ảnh khoác hồng bào – Đông Phương Vân Khởi. Nam nhân này đích xác có dung mạo tuấn mỹ, nhưng so với tên yêu nghiệt như hấp huyết quỷ nàng chạm mặt đêm qua, lại cách biệt một trời một vực.Giống như sự khác biệt giữa Bắc Minh Huyền và Xích Diễm – một người là chân tâm, một người là vẻ ngoài.Nhưng, cùng một nơi lại xuất hiện hai nam nhân mặc hồng bào, khí chất lại có phần tương tự – đây là trùng hợp sao?Vân Nguyệt từ đầu đến cuối đều không liếc nhìn Đông Phương Uyển Hàm một cái. Ánh mắt nàng dường như dính chặt lấy Đông Phương Vân Khởi, khiến cho khí thế hai người vô hình trung giao thoa.Chính là, không biết do nàng cảm nhận sai, hay là đối phương cố tình che giấu – Đông Phương Vân Khởi từ đầu đến cuối lại không hề lộ ra một chút kinh ngạc nào khi nhìn thấy nàng.“Thì ra là tương lai Huyền Vương phi, thất lễ rồi!”Đông Phương Vân Khởi mỉm cười, ánh mắt không né tránh mà nhìn thẳng Vân Nguyệt. Hai người cứ thế đối mặt, mắt đối mắt, cười như không cười, khiến lòng Xích Diễm dâng lên một cảm giác khó chịu. Hắn khẽ nghiêng người, chắn đi ánh mắt Vân Nguyệt, mới cắt đứt tầm nhìn đối diện.“Uyển Hàm công chúa mặc y phục như vậy đi vùng ngoại ô, có bất tiện không?”Trong tay áo, bàn tay Đông Phương Uyển Hàm đã siết chặt đến mức móng tay đâm vào lòng bàn tay, đau buốt. Nhưng là công chúa của một nước, nàng tuyệt không thể mất phong thái. Dằn lòng, nàng vẫn cố gắng duy trì nụ cười: “Vừa nãy nhị ca cũng nói có thể ta sẽ vấp ngã. Nếu Huyền Vương không chê, xin cho phép ta quay lại thay y phục.”“Đương nhiên không phiền. Công chúa cứ tự nhiên.”Trở về gian phòng, Đông Phương Uyển Hàm liền giận dữ đến mức gào lên một trận, hất tung bàn ghế, đồ đạc bay tán loạn.Nàng chưa từng thấy nam nhân nào không nể mặt như vậy!Rõ ràng trước đó còn ám chỉ qua lại với nàng cùng hoàng huynh, vậy mà hôm nay lại dẫn theo vị “vương phi chưa qua cửa” đến ra mắt. Đây là muốn khoe khoang Tưởng Thanh Nguyệt xinh đẹp hơn nàng sao?Nghĩ đến bộ dạng được chăm chút kỹ càng của mình trong gương, lại nghĩ đến vẻ đẹp tựa lược thi phấn đại của Tưởng Thanh Nguyệt, Đông Phương Uyển Hàm cảm thấy tức giận đến run người.Vốn dĩ nàng là tiêu điểm rực rỡ nhất, vậy mà sự xuất hiện của nữ tử kia khiến ánh mắt của Huyền Vương hoàn toàn đặt lên người nàng ta – thậm chí ngay cả ánh mắt của hoàng huynh cũng bị hút lấy. Mà nàng, Đông Phương Uyển Hàm, lại bị đẩy ra ngoài cuộc, trở thành người thừa.“A Đại, A Nhị!”Tiếng gọi vừa dứt, hai thân ảnh quỷ dị liền xuất hiện trước mặt nàng.“Vừa nãy các ngươi đã nhìn rõ nữ nhân kia rồi chứ?”Hai nam nhân chia ra đứng hai bên khẽ cúi đầu, tỏ ý đã nhìn rõ.Đông Phương Uyển Hàm cười lạnh, ánh mắt âm trầm như băng: “Tốt lắm. Vậy các ngươi biết phải làm gì rồi chứ?”Hai người liếc nhìn nhau, lại đồng loạt cúi đầu, ngụ ý đã rõ mệnh lệnh.“Nếu có thể… tốt nhất là phá hủy luôn khuôn mặt của ả! Nhìn thấy ả là ta đã thấy ghê tởm!”Hai gã nam tử lại lần nữa cúi đầu, không nói lời nào.Hai người đó chính là cao thủ tuyệt thế được mẫu hậu nàng âm thầm bố trí bảo vệ. Tuy cả hai đều là người câm, nhưng lại là song sinh huynh đệ, có tâm linh tương thông, nhận nhiệm vụ gì đều chưa từng thất bại.Chỉ cần nghĩ đến việc Tưởng Thanh Nguyệt sắp bị xóa bỏ khỏi thế gian này, nghĩ đến Bắc Minh Huyền chỉ có thể là của nàng — tâm tình Đông Phương Uyển Hàm cuối cùng cũng thoải mái hơn phần nào. Lúc này nàng mới bắt đầu thong thả thay y phục.

Khí thế bức người, Xích Diễm từ trên tuấn mã nhảy xuống, ôn nhu săn sóc đỡ lấy nữ tử trong lòng, nhẹ nhàng đặt nàng xuống đất.

Đợi nàng đứng vững, hắn nắm lấy tay nàng, cùng nhau đi về phía Đông Phương Vân Khởi và Đông Phương Uyển Hàm.

“Việt Vương điện hạ, Uyển Hàm công chúa, vị này chính là chuẩn vương phi của bổn vương – Tưởng Thanh Nguyệt.”

“Nguyệt Nhi xin kính chào Việt Vương điện hạ, Uyển Hàm công chúa.” Vân Nguyệt dịu dàng mỉm cười, lễ độ cúi đầu chào, lời lẽ ung dung, cử chỉ khéo léo.

Thế nhưng ánh mắt nàng lại không rời khỏi thân ảnh khoác hồng bào – Đông Phương Vân Khởi. Nam nhân này đích xác có dung mạo tuấn mỹ, nhưng so với tên yêu nghiệt như hấp huyết quỷ nàng chạm mặt đêm qua, lại cách biệt một trời một vực.

Giống như sự khác biệt giữa Bắc Minh Huyền và Xích Diễm – một người là chân tâm, một người là vẻ ngoài.

Nhưng, cùng một nơi lại xuất hiện hai nam nhân mặc hồng bào, khí chất lại có phần tương tự – đây là trùng hợp sao?

Vân Nguyệt từ đầu đến cuối đều không liếc nhìn Đông Phương Uyển Hàm một cái. Ánh mắt nàng dường như dính chặt lấy Đông Phương Vân Khởi, khiến cho khí thế hai người vô hình trung giao thoa.

Chính là, không biết do nàng cảm nhận sai, hay là đối phương cố tình che giấu – Đông Phương Vân Khởi từ đầu đến cuối lại không hề lộ ra một chút kinh ngạc nào khi nhìn thấy nàng.

“Thì ra là tương lai Huyền Vương phi, thất lễ rồi!”

Đông Phương Vân Khởi mỉm cười, ánh mắt không né tránh mà nhìn thẳng Vân Nguyệt. Hai người cứ thế đối mặt, mắt đối mắt, cười như không cười, khiến lòng Xích Diễm dâng lên một cảm giác khó chịu. Hắn khẽ nghiêng người, chắn đi ánh mắt Vân Nguyệt, mới cắt đứt tầm nhìn đối diện.

“Uyển Hàm công chúa mặc y phục như vậy đi vùng ngoại ô, có bất tiện không?”

Trong tay áo, bàn tay Đông Phương Uyển Hàm đã siết chặt đến mức móng tay đâm vào lòng bàn tay, đau buốt. Nhưng là công chúa của một nước, nàng tuyệt không thể mất phong thái. Dằn lòng, nàng vẫn cố gắng duy trì nụ cười: “Vừa nãy nhị ca cũng nói có thể ta sẽ vấp ngã. Nếu Huyền Vương không chê, xin cho phép ta quay lại thay y phục.”

“Đương nhiên không phiền. Công chúa cứ tự nhiên.”

Trở về gian phòng, Đông Phương Uyển Hàm liền giận dữ đến mức gào lên một trận, hất tung bàn ghế, đồ đạc bay tán loạn.

Nàng chưa từng thấy nam nhân nào không nể mặt như vậy!

Rõ ràng trước đó còn ám chỉ qua lại với nàng cùng hoàng huynh, vậy mà hôm nay lại dẫn theo vị “vương phi chưa qua cửa” đến ra mắt. Đây là muốn khoe khoang Tưởng Thanh Nguyệt xinh đẹp hơn nàng sao?

Nghĩ đến bộ dạng được chăm chút kỹ càng của mình trong gương, lại nghĩ đến vẻ đẹp tựa lược thi phấn đại của Tưởng Thanh Nguyệt, Đông Phương Uyển Hàm cảm thấy tức giận đến run người.

Vốn dĩ nàng là tiêu điểm rực rỡ nhất, vậy mà sự xuất hiện của nữ tử kia khiến ánh mắt của Huyền Vương hoàn toàn đặt lên người nàng ta – thậm chí ngay cả ánh mắt của hoàng huynh cũng bị hút lấy. Mà nàng, Đông Phương Uyển Hàm, lại bị đẩy ra ngoài cuộc, trở thành người thừa.

“A Đại, A Nhị!”

Tiếng gọi vừa dứt, hai thân ảnh quỷ dị liền xuất hiện trước mặt nàng.

“Vừa nãy các ngươi đã nhìn rõ nữ nhân kia rồi chứ?”

Hai nam nhân chia ra đứng hai bên khẽ cúi đầu, tỏ ý đã nhìn rõ.

Đông Phương Uyển Hàm cười lạnh, ánh mắt âm trầm như băng: “Tốt lắm. Vậy các ngươi biết phải làm gì rồi chứ?”

Hai người liếc nhìn nhau, lại đồng loạt cúi đầu, ngụ ý đã rõ mệnh lệnh.

“Nếu có thể… tốt nhất là phá hủy luôn khuôn mặt của ả! Nhìn thấy ả là ta đã thấy ghê tởm!”

Hai gã nam tử lại lần nữa cúi đầu, không nói lời nào.

Hai người đó chính là cao thủ tuyệt thế được mẫu hậu nàng âm thầm bố trí bảo vệ. Tuy cả hai đều là người câm, nhưng lại là song sinh huynh đệ, có tâm linh tương thông, nhận nhiệm vụ gì đều chưa từng thất bại.

Chỉ cần nghĩ đến việc Tưởng Thanh Nguyệt sắp bị xóa bỏ khỏi thế gian này, nghĩ đến Bắc Minh Huyền chỉ có thể là của nàng — tâm tình Đông Phương Uyển Hàm cuối cùng cũng thoải mái hơn phần nào. Lúc này nàng mới bắt đầu thong thả thay y phục.

Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên KhôngTác giả: Nguyên LaiTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrăng rằm lớn tựa ngọc treo cao giữa trời, ánh sáng dịu dàng trải khắp muôn vì tinh tú lấp lánh, tạo nên một khung cảnh mỹ lệ đến nao lòng. Ánh trăng trong trẻo như dòng ngân thủy, nhẹ nhàng phủ lên muôn dặm non sông, đẹp đẽ không sao tả xiết. Xung quanh vầng trăng tròn, tám quầng sáng như ẩn như hiện, hình cầu nối tiếp nhau như thể có thể nhìn thấy được bằng mắt thường, đang dần dần xếp thẳng thành hàng. Trùng phùng giữa đêm trung thu, lại đúng dịp cửu tinh liên châu hiếm gặp ngàn năm có một – một kỳ quan trời đất, vô cùng kỳ vĩ! Bên bờ Vực Đoạn Hồn, một cỗ xe ngựa vội vã lao đến. “Đông ——” một âm thanh trầm đục vang lên. Một túi vải trắng bị người từ trong xe ngựa ném mạnh xuống đất. Nhìn qua có thể thấy bên trong là một thân người đang giãy giụa kịch liệt. Hai nữ tử dung mạo xinh đẹp bước xuống xe ngựa, ánh mắt lạnh lùng dõi theo chiếc túi không ngừng vặn vẹo kia, nơi khóe môi khẽ cong lên, hiện ra nụ cười độc ác. Lưỡi chủy thủ ánh sáng lạnh lẽo lướt qua miệng túi, một nữ tử tuyệt… Khí thế bức người, Xích Diễm từ trên tuấn mã nhảy xuống, ôn nhu săn sóc đỡ lấy nữ tử trong lòng, nhẹ nhàng đặt nàng xuống đất.Đợi nàng đứng vững, hắn nắm lấy tay nàng, cùng nhau đi về phía Đông Phương Vân Khởi và Đông Phương Uyển Hàm.“Việt Vương điện hạ, Uyển Hàm công chúa, vị này chính là chuẩn vương phi của bổn vương – Tưởng Thanh Nguyệt.”“Nguyệt Nhi xin kính chào Việt Vương điện hạ, Uyển Hàm công chúa.” Vân Nguyệt dịu dàng mỉm cười, lễ độ cúi đầu chào, lời lẽ ung dung, cử chỉ khéo léo.Thế nhưng ánh mắt nàng lại không rời khỏi thân ảnh khoác hồng bào – Đông Phương Vân Khởi. Nam nhân này đích xác có dung mạo tuấn mỹ, nhưng so với tên yêu nghiệt như hấp huyết quỷ nàng chạm mặt đêm qua, lại cách biệt một trời một vực.Giống như sự khác biệt giữa Bắc Minh Huyền và Xích Diễm – một người là chân tâm, một người là vẻ ngoài.Nhưng, cùng một nơi lại xuất hiện hai nam nhân mặc hồng bào, khí chất lại có phần tương tự – đây là trùng hợp sao?Vân Nguyệt từ đầu đến cuối đều không liếc nhìn Đông Phương Uyển Hàm một cái. Ánh mắt nàng dường như dính chặt lấy Đông Phương Vân Khởi, khiến cho khí thế hai người vô hình trung giao thoa.Chính là, không biết do nàng cảm nhận sai, hay là đối phương cố tình che giấu – Đông Phương Vân Khởi từ đầu đến cuối lại không hề lộ ra một chút kinh ngạc nào khi nhìn thấy nàng.“Thì ra là tương lai Huyền Vương phi, thất lễ rồi!”Đông Phương Vân Khởi mỉm cười, ánh mắt không né tránh mà nhìn thẳng Vân Nguyệt. Hai người cứ thế đối mặt, mắt đối mắt, cười như không cười, khiến lòng Xích Diễm dâng lên một cảm giác khó chịu. Hắn khẽ nghiêng người, chắn đi ánh mắt Vân Nguyệt, mới cắt đứt tầm nhìn đối diện.“Uyển Hàm công chúa mặc y phục như vậy đi vùng ngoại ô, có bất tiện không?”Trong tay áo, bàn tay Đông Phương Uyển Hàm đã siết chặt đến mức móng tay đâm vào lòng bàn tay, đau buốt. Nhưng là công chúa của một nước, nàng tuyệt không thể mất phong thái. Dằn lòng, nàng vẫn cố gắng duy trì nụ cười: “Vừa nãy nhị ca cũng nói có thể ta sẽ vấp ngã. Nếu Huyền Vương không chê, xin cho phép ta quay lại thay y phục.”“Đương nhiên không phiền. Công chúa cứ tự nhiên.”Trở về gian phòng, Đông Phương Uyển Hàm liền giận dữ đến mức gào lên một trận, hất tung bàn ghế, đồ đạc bay tán loạn.Nàng chưa từng thấy nam nhân nào không nể mặt như vậy!Rõ ràng trước đó còn ám chỉ qua lại với nàng cùng hoàng huynh, vậy mà hôm nay lại dẫn theo vị “vương phi chưa qua cửa” đến ra mắt. Đây là muốn khoe khoang Tưởng Thanh Nguyệt xinh đẹp hơn nàng sao?Nghĩ đến bộ dạng được chăm chút kỹ càng của mình trong gương, lại nghĩ đến vẻ đẹp tựa lược thi phấn đại của Tưởng Thanh Nguyệt, Đông Phương Uyển Hàm cảm thấy tức giận đến run người.Vốn dĩ nàng là tiêu điểm rực rỡ nhất, vậy mà sự xuất hiện của nữ tử kia khiến ánh mắt của Huyền Vương hoàn toàn đặt lên người nàng ta – thậm chí ngay cả ánh mắt của hoàng huynh cũng bị hút lấy. Mà nàng, Đông Phương Uyển Hàm, lại bị đẩy ra ngoài cuộc, trở thành người thừa.“A Đại, A Nhị!”Tiếng gọi vừa dứt, hai thân ảnh quỷ dị liền xuất hiện trước mặt nàng.“Vừa nãy các ngươi đã nhìn rõ nữ nhân kia rồi chứ?”Hai nam nhân chia ra đứng hai bên khẽ cúi đầu, tỏ ý đã nhìn rõ.Đông Phương Uyển Hàm cười lạnh, ánh mắt âm trầm như băng: “Tốt lắm. Vậy các ngươi biết phải làm gì rồi chứ?”Hai người liếc nhìn nhau, lại đồng loạt cúi đầu, ngụ ý đã rõ mệnh lệnh.“Nếu có thể… tốt nhất là phá hủy luôn khuôn mặt của ả! Nhìn thấy ả là ta đã thấy ghê tởm!”Hai gã nam tử lại lần nữa cúi đầu, không nói lời nào.Hai người đó chính là cao thủ tuyệt thế được mẫu hậu nàng âm thầm bố trí bảo vệ. Tuy cả hai đều là người câm, nhưng lại là song sinh huynh đệ, có tâm linh tương thông, nhận nhiệm vụ gì đều chưa từng thất bại.Chỉ cần nghĩ đến việc Tưởng Thanh Nguyệt sắp bị xóa bỏ khỏi thế gian này, nghĩ đến Bắc Minh Huyền chỉ có thể là của nàng — tâm tình Đông Phương Uyển Hàm cuối cùng cũng thoải mái hơn phần nào. Lúc này nàng mới bắt đầu thong thả thay y phục.

Chương 223: Nhìn liền chán ghét mặt, hủy diệt!