Trăng rằm lớn tựa ngọc treo cao giữa trời, ánh sáng dịu dàng trải khắp muôn vì tinh tú lấp lánh, tạo nên một khung cảnh mỹ lệ đến nao lòng. Ánh trăng trong trẻo như dòng ngân thủy, nhẹ nhàng phủ lên muôn dặm non sông, đẹp đẽ không sao tả xiết. Xung quanh vầng trăng tròn, tám quầng sáng như ẩn như hiện, hình cầu nối tiếp nhau như thể có thể nhìn thấy được bằng mắt thường, đang dần dần xếp thẳng thành hàng. Trùng phùng giữa đêm trung thu, lại đúng dịp cửu tinh liên châu hiếm gặp ngàn năm có một – một kỳ quan trời đất, vô cùng kỳ vĩ! Bên bờ Vực Đoạn Hồn, một cỗ xe ngựa vội vã lao đến. “Đông ——” một âm thanh trầm đục vang lên. Một túi vải trắng bị người từ trong xe ngựa ném mạnh xuống đất. Nhìn qua có thể thấy bên trong là một thân người đang giãy giụa kịch liệt. Hai nữ tử dung mạo xinh đẹp bước xuống xe ngựa, ánh mắt lạnh lùng dõi theo chiếc túi không ngừng vặn vẹo kia, nơi khóe môi khẽ cong lên, hiện ra nụ cười độc ác. Lưỡi chủy thủ ánh sáng lạnh lẽo lướt qua miệng túi, một nữ tử tuyệt…
Chương 288: Bị chốc lát bù đắp công lực
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên KhôngTác giả: Nguyên LaiTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrăng rằm lớn tựa ngọc treo cao giữa trời, ánh sáng dịu dàng trải khắp muôn vì tinh tú lấp lánh, tạo nên một khung cảnh mỹ lệ đến nao lòng. Ánh trăng trong trẻo như dòng ngân thủy, nhẹ nhàng phủ lên muôn dặm non sông, đẹp đẽ không sao tả xiết. Xung quanh vầng trăng tròn, tám quầng sáng như ẩn như hiện, hình cầu nối tiếp nhau như thể có thể nhìn thấy được bằng mắt thường, đang dần dần xếp thẳng thành hàng. Trùng phùng giữa đêm trung thu, lại đúng dịp cửu tinh liên châu hiếm gặp ngàn năm có một – một kỳ quan trời đất, vô cùng kỳ vĩ! Bên bờ Vực Đoạn Hồn, một cỗ xe ngựa vội vã lao đến. “Đông ——” một âm thanh trầm đục vang lên. Một túi vải trắng bị người từ trong xe ngựa ném mạnh xuống đất. Nhìn qua có thể thấy bên trong là một thân người đang giãy giụa kịch liệt. Hai nữ tử dung mạo xinh đẹp bước xuống xe ngựa, ánh mắt lạnh lùng dõi theo chiếc túi không ngừng vặn vẹo kia, nơi khóe môi khẽ cong lên, hiện ra nụ cười độc ác. Lưỡi chủy thủ ánh sáng lạnh lẽo lướt qua miệng túi, một nữ tử tuyệt… “Về những lời vừa rồi…” – Xích Diễm trầm giọng nói – “Ta cảm thấy… chúng ta nên dùng thân thể hảo hảo câu thông một chút.”Vừa dứt lời, hắn đã bị Vân Nguyệt đè ngược xuống giường.Một tiếng “tư nha” vang lên, chiếc áo khoác của Xích Diễm bị kéo xuống, lồng ngực tinh tráng, từng đường cơ bắp rõ ràng hiện ra trước mắt nàng.Làn da trơn láng, đường nét hoàn mỹ, phối cùng khuôn mặt yêu nghiệt kia và đôi mắt đỏ thẳm sâu không thấy đáy…Dù đã ngắm nhìn vô số lần, Vân Nguyệt vẫn không khỏi nuốt nước bọt.Nàng ngồi trên người hắn, cảm nhận được vật kia dưới thân sớm đã ngạo nghễ dựng thẳng, liền chậm rãi cúi người, để thân thể mình áp sát lên lồng ngực nóng bỏng của hắn.Vừa khẽ vuốt thân hình tựa như cám dỗ tội lỗi ấy, vừa cười nói: “Đêm nay phải là ta ở phía trên.”Xích Diễm mỉm cười nhìn nàng cưỡi trên người mình với dáng vẻ đầy bá đạo, trong mắt tràn ngập sủng nịch.Một bên nhẫn nhịn r*n r* khe khẽ, một bên lại phối hợp hết mức với từng động tác mà nàng mơ tưởng.Chỉ cần có thể cùng Nguyệt Nhi ở bên nhau, thì dù vị trí có đảo ngược, dù cả đời bị nàng áp dưới thân, hắn cũng cam lòng…Khi tiếng gầm nhẹ đầy thỏa mãn vang lên, Xích Diễm ngã xuống bên người nàng.Thấy Vân Nguyệt thở gấp mà trên mặt vẫn mang chút bất mãn, Xích Diễm bật cười: “Thế nào? Vẫn chưa hài lòng sao?”“Hừ, đã nói rõ ta ở phía trên cơ mà!” Vân Nguyệt chu đôi môi hơi sưng, oán giận nói.“Vậy… chúng ta lại lần nữa?” – Xích Diễm mỉm cười quyến rũ.Thấy khuôn mặt tuấn tú kia gần trong gang tấc, Vân Nguyệt biết rõ hắn đêm nay đã tiêu hao không ít chân khí dưới ánh trăng, liền xoay người áp hắn xuống giường lần nữa, cười khẽ: “Được thôi, nhưng lần này phải để ta toàn bộ ở phía trên, ngươi không được…”Chưa kịp nói hết câu, cả người nàng lại bị Xích Diễm phản áp xuống dưới.Nhẹ nhàng hôn lên đôi môi mềm mại đang hơi sưng, Xích Diễm khẽ nói: “Nha đầu, nói với ngươi một chuyện rất kỳ lạ.”“Chuyện gì?” – Vân Nguyệt ngẩng mắt nhìn hắn.“Vừa rồi khi ta vận dụng chân khí dưới ánh trăng, vốn tiêu hao gần hai trăm năm tu vi. Thế nhưng sau chuyện vừa xảy ra, ta phát hiện tu vi không những phục hồi, mà còn tăng thêm hai mươi năm công lực.”“Ngươi nói gì?” – Vân Nguyệt kinh ngạc chống tay ngồi dậy, tựa vào ngực hắn, chăm chú nhìn vào mắt hắn, xác nhận hắn không phải đang nói dối để an ủi nàng.“Ý ngươi là, chỉ vừa rồi song tu một lần, ngươi đã bù đắp được hơn hai trăm năm công lực?”“Không sai.”“Chuyện này là sao? Ngươi còn nhớ trước đây ta từng hút đi hơn một nghìn năm chân khí của ngươi, thế nhưng khi ngươi tỉnh lại, chân khí chẳng những không hao hụt, mà còn tăng trưởng?”“Sao có thể không nhớ được!”“Vậy chẳng phải chứng minh, trên người ta có thứ gì đó giúp ngươi tăng cường công lực?”“Có thể là như vậy.”“Nhưng chúng ta ở bên nhau lâu như thế, da thịt cũng thân mật rất nhiều lần, trừ mỗi lần song tu thì ngươi mới có thể tăng thêm hai mươi năm công lực, ngoài ra không có gì khác giúp ngươi tăng tu vi.”Xích Diễm nhíu mày trầm tư: “Đây cũng là điểm khiến ta thấy khó hiểu. Nếu ta chỉ cần cùng ngươi ở một thời điểm nào đó liền có thể tăng mạnh công lực, thậm chí mấy trăm năm, hơn ngàn năm, thì chứng minh – trên người ngươi nhất định có vật gì đó có thể khiến công lực đại tăng.”Vừa dứt lời, Vân Nguyệt lặng lẽ đọc chú ngữ, lấy Hỗn Nguyên Thiên Tinh từ trong không gian ra, đặt lên tay.“Trên người ta, ngoại trừ 《 Càn Khôn Bí Lục 》, thì chỉ có Hỗn Nguyên Thiên Tinh. Lần trước ngươi từng nói cảm nhận được trong Hỗn Nguyên Thiên Tinh ẩn chứa một lực lượng cường đại, đêm nay Lê trưởng lão cũng nói, Hỗn Nguyên Thiên Tinh chính là chí âm chí tà chi vật…”
“Về những lời vừa rồi…” – Xích Diễm trầm giọng nói – “Ta cảm thấy… chúng ta nên dùng thân thể hảo hảo câu thông một chút.”
Vừa dứt lời, hắn đã bị Vân Nguyệt đè ngược xuống giường.
Một tiếng “tư nha” vang lên, chiếc áo khoác của Xích Diễm bị kéo xuống, lồng ngực tinh tráng, từng đường cơ bắp rõ ràng hiện ra trước mắt nàng.
Làn da trơn láng, đường nét hoàn mỹ, phối cùng khuôn mặt yêu nghiệt kia và đôi mắt đỏ thẳm sâu không thấy đáy…
Dù đã ngắm nhìn vô số lần, Vân Nguyệt vẫn không khỏi nuốt nước bọt.
Nàng ngồi trên người hắn, cảm nhận được vật kia dưới thân sớm đã ngạo nghễ dựng thẳng, liền chậm rãi cúi người, để thân thể mình áp sát lên lồng ngực nóng bỏng của hắn.
Vừa khẽ vuốt thân hình tựa như cám dỗ tội lỗi ấy, vừa cười nói: “Đêm nay phải là ta ở phía trên.”
Xích Diễm mỉm cười nhìn nàng cưỡi trên người mình với dáng vẻ đầy bá đạo, trong mắt tràn ngập sủng nịch.
Một bên nhẫn nhịn r*n r* khe khẽ, một bên lại phối hợp hết mức với từng động tác mà nàng mơ tưởng.
Chỉ cần có thể cùng Nguyệt Nhi ở bên nhau, thì dù vị trí có đảo ngược, dù cả đời bị nàng áp dưới thân, hắn cũng cam lòng…
Khi tiếng gầm nhẹ đầy thỏa mãn vang lên, Xích Diễm ngã xuống bên người nàng.
Thấy Vân Nguyệt thở gấp mà trên mặt vẫn mang chút bất mãn, Xích Diễm bật cười: “Thế nào? Vẫn chưa hài lòng sao?”
“Hừ, đã nói rõ ta ở phía trên cơ mà!” Vân Nguyệt chu đôi môi hơi sưng, oán giận nói.
“Vậy… chúng ta lại lần nữa?” – Xích Diễm mỉm cười quyến rũ.
Thấy khuôn mặt tuấn tú kia gần trong gang tấc, Vân Nguyệt biết rõ hắn đêm nay đã tiêu hao không ít chân khí dưới ánh trăng, liền xoay người áp hắn xuống giường lần nữa, cười khẽ: “Được thôi, nhưng lần này phải để ta toàn bộ ở phía trên, ngươi không được…”
Chưa kịp nói hết câu, cả người nàng lại bị Xích Diễm phản áp xuống dưới.
Nhẹ nhàng hôn lên đôi môi mềm mại đang hơi sưng, Xích Diễm khẽ nói: “Nha đầu, nói với ngươi một chuyện rất kỳ lạ.”
“Chuyện gì?” – Vân Nguyệt ngẩng mắt nhìn hắn.
“Vừa rồi khi ta vận dụng chân khí dưới ánh trăng, vốn tiêu hao gần hai trăm năm tu vi. Thế nhưng sau chuyện vừa xảy ra, ta phát hiện tu vi không những phục hồi, mà còn tăng thêm hai mươi năm công lực.”
“Ngươi nói gì?” – Vân Nguyệt kinh ngạc chống tay ngồi dậy, tựa vào ngực hắn, chăm chú nhìn vào mắt hắn, xác nhận hắn không phải đang nói dối để an ủi nàng.
“Ý ngươi là, chỉ vừa rồi song tu một lần, ngươi đã bù đắp được hơn hai trăm năm công lực?”
“Không sai.”
“Chuyện này là sao? Ngươi còn nhớ trước đây ta từng hút đi hơn một nghìn năm chân khí của ngươi, thế nhưng khi ngươi tỉnh lại, chân khí chẳng những không hao hụt, mà còn tăng trưởng?”
“Sao có thể không nhớ được!”
“Vậy chẳng phải chứng minh, trên người ta có thứ gì đó giúp ngươi tăng cường công lực?”
“Có thể là như vậy.”
“Nhưng chúng ta ở bên nhau lâu như thế, da thịt cũng thân mật rất nhiều lần, trừ mỗi lần song tu thì ngươi mới có thể tăng thêm hai mươi năm công lực, ngoài ra không có gì khác giúp ngươi tăng tu vi.”
Xích Diễm nhíu mày trầm tư: “Đây cũng là điểm khiến ta thấy khó hiểu. Nếu ta chỉ cần cùng ngươi ở một thời điểm nào đó liền có thể tăng mạnh công lực, thậm chí mấy trăm năm, hơn ngàn năm, thì chứng minh – trên người ngươi nhất định có vật gì đó có thể khiến công lực đại tăng.”
Vừa dứt lời, Vân Nguyệt lặng lẽ đọc chú ngữ, lấy Hỗn Nguyên Thiên Tinh từ trong không gian ra, đặt lên tay.
“Trên người ta, ngoại trừ 《 Càn Khôn Bí Lục 》, thì chỉ có Hỗn Nguyên Thiên Tinh. Lần trước ngươi từng nói cảm nhận được trong Hỗn Nguyên Thiên Tinh ẩn chứa một lực lượng cường đại, đêm nay Lê trưởng lão cũng nói, Hỗn Nguyên Thiên Tinh chính là chí âm chí tà chi vật…”
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên KhôngTác giả: Nguyên LaiTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrăng rằm lớn tựa ngọc treo cao giữa trời, ánh sáng dịu dàng trải khắp muôn vì tinh tú lấp lánh, tạo nên một khung cảnh mỹ lệ đến nao lòng. Ánh trăng trong trẻo như dòng ngân thủy, nhẹ nhàng phủ lên muôn dặm non sông, đẹp đẽ không sao tả xiết. Xung quanh vầng trăng tròn, tám quầng sáng như ẩn như hiện, hình cầu nối tiếp nhau như thể có thể nhìn thấy được bằng mắt thường, đang dần dần xếp thẳng thành hàng. Trùng phùng giữa đêm trung thu, lại đúng dịp cửu tinh liên châu hiếm gặp ngàn năm có một – một kỳ quan trời đất, vô cùng kỳ vĩ! Bên bờ Vực Đoạn Hồn, một cỗ xe ngựa vội vã lao đến. “Đông ——” một âm thanh trầm đục vang lên. Một túi vải trắng bị người từ trong xe ngựa ném mạnh xuống đất. Nhìn qua có thể thấy bên trong là một thân người đang giãy giụa kịch liệt. Hai nữ tử dung mạo xinh đẹp bước xuống xe ngựa, ánh mắt lạnh lùng dõi theo chiếc túi không ngừng vặn vẹo kia, nơi khóe môi khẽ cong lên, hiện ra nụ cười độc ác. Lưỡi chủy thủ ánh sáng lạnh lẽo lướt qua miệng túi, một nữ tử tuyệt… “Về những lời vừa rồi…” – Xích Diễm trầm giọng nói – “Ta cảm thấy… chúng ta nên dùng thân thể hảo hảo câu thông một chút.”Vừa dứt lời, hắn đã bị Vân Nguyệt đè ngược xuống giường.Một tiếng “tư nha” vang lên, chiếc áo khoác của Xích Diễm bị kéo xuống, lồng ngực tinh tráng, từng đường cơ bắp rõ ràng hiện ra trước mắt nàng.Làn da trơn láng, đường nét hoàn mỹ, phối cùng khuôn mặt yêu nghiệt kia và đôi mắt đỏ thẳm sâu không thấy đáy…Dù đã ngắm nhìn vô số lần, Vân Nguyệt vẫn không khỏi nuốt nước bọt.Nàng ngồi trên người hắn, cảm nhận được vật kia dưới thân sớm đã ngạo nghễ dựng thẳng, liền chậm rãi cúi người, để thân thể mình áp sát lên lồng ngực nóng bỏng của hắn.Vừa khẽ vuốt thân hình tựa như cám dỗ tội lỗi ấy, vừa cười nói: “Đêm nay phải là ta ở phía trên.”Xích Diễm mỉm cười nhìn nàng cưỡi trên người mình với dáng vẻ đầy bá đạo, trong mắt tràn ngập sủng nịch.Một bên nhẫn nhịn r*n r* khe khẽ, một bên lại phối hợp hết mức với từng động tác mà nàng mơ tưởng.Chỉ cần có thể cùng Nguyệt Nhi ở bên nhau, thì dù vị trí có đảo ngược, dù cả đời bị nàng áp dưới thân, hắn cũng cam lòng…Khi tiếng gầm nhẹ đầy thỏa mãn vang lên, Xích Diễm ngã xuống bên người nàng.Thấy Vân Nguyệt thở gấp mà trên mặt vẫn mang chút bất mãn, Xích Diễm bật cười: “Thế nào? Vẫn chưa hài lòng sao?”“Hừ, đã nói rõ ta ở phía trên cơ mà!” Vân Nguyệt chu đôi môi hơi sưng, oán giận nói.“Vậy… chúng ta lại lần nữa?” – Xích Diễm mỉm cười quyến rũ.Thấy khuôn mặt tuấn tú kia gần trong gang tấc, Vân Nguyệt biết rõ hắn đêm nay đã tiêu hao không ít chân khí dưới ánh trăng, liền xoay người áp hắn xuống giường lần nữa, cười khẽ: “Được thôi, nhưng lần này phải để ta toàn bộ ở phía trên, ngươi không được…”Chưa kịp nói hết câu, cả người nàng lại bị Xích Diễm phản áp xuống dưới.Nhẹ nhàng hôn lên đôi môi mềm mại đang hơi sưng, Xích Diễm khẽ nói: “Nha đầu, nói với ngươi một chuyện rất kỳ lạ.”“Chuyện gì?” – Vân Nguyệt ngẩng mắt nhìn hắn.“Vừa rồi khi ta vận dụng chân khí dưới ánh trăng, vốn tiêu hao gần hai trăm năm tu vi. Thế nhưng sau chuyện vừa xảy ra, ta phát hiện tu vi không những phục hồi, mà còn tăng thêm hai mươi năm công lực.”“Ngươi nói gì?” – Vân Nguyệt kinh ngạc chống tay ngồi dậy, tựa vào ngực hắn, chăm chú nhìn vào mắt hắn, xác nhận hắn không phải đang nói dối để an ủi nàng.“Ý ngươi là, chỉ vừa rồi song tu một lần, ngươi đã bù đắp được hơn hai trăm năm công lực?”“Không sai.”“Chuyện này là sao? Ngươi còn nhớ trước đây ta từng hút đi hơn một nghìn năm chân khí của ngươi, thế nhưng khi ngươi tỉnh lại, chân khí chẳng những không hao hụt, mà còn tăng trưởng?”“Sao có thể không nhớ được!”“Vậy chẳng phải chứng minh, trên người ta có thứ gì đó giúp ngươi tăng cường công lực?”“Có thể là như vậy.”“Nhưng chúng ta ở bên nhau lâu như thế, da thịt cũng thân mật rất nhiều lần, trừ mỗi lần song tu thì ngươi mới có thể tăng thêm hai mươi năm công lực, ngoài ra không có gì khác giúp ngươi tăng tu vi.”Xích Diễm nhíu mày trầm tư: “Đây cũng là điểm khiến ta thấy khó hiểu. Nếu ta chỉ cần cùng ngươi ở một thời điểm nào đó liền có thể tăng mạnh công lực, thậm chí mấy trăm năm, hơn ngàn năm, thì chứng minh – trên người ngươi nhất định có vật gì đó có thể khiến công lực đại tăng.”Vừa dứt lời, Vân Nguyệt lặng lẽ đọc chú ngữ, lấy Hỗn Nguyên Thiên Tinh từ trong không gian ra, đặt lên tay.“Trên người ta, ngoại trừ 《 Càn Khôn Bí Lục 》, thì chỉ có Hỗn Nguyên Thiên Tinh. Lần trước ngươi từng nói cảm nhận được trong Hỗn Nguyên Thiên Tinh ẩn chứa một lực lượng cường đại, đêm nay Lê trưởng lão cũng nói, Hỗn Nguyên Thiên Tinh chính là chí âm chí tà chi vật…”