Một ngày trước khi Tần Bách lên ngôi, bạch nguyệt quang của hắn quay trở về. Ngày hôm sau, không nói một lời, hắn liền phong Sở Huỳnh làm Hoàng hậu ngay trước mặt văn võ bá quan, đè bẹp mặt mũi của nhà họ Vân chúng ta xuống đất mà chà đạp. “Mẹ, chúng ta còn vào cung nữa không?” Ta ngáp dài, hỏi. Trời chưa sáng, mẹ đã lôi ta dậy, chải chuốt kỹ càng, rồi ngồi chờ trong đại sảnh từ sớm, bảo rằng không thể để mất mặt. Ai ngờ chờ cả buổi sáng chỉ để nghe cái tin như vậy. “Vào cung làm gì nữa? Dám chơi trò qua cầu rút ván với ta sao? Không l/ột da bọn chúng một lần thì ta không còn là La Vân Cẩm!” Mẹ ta tức giận đến đỏ cả mắt. “Phu nhân, Thái hậu Trần đã đến, hiện đang đứng ngoài cửa. Có muốn cho người vào không?” Quản gia đứng trong đại sảnh, cẩn thận thỉnh vấn. Thái hậu Trần, tên đầy đủ là Trần Hiền, là bạn thân của mẹ ta từ thuở thiếu thời. Cuộc hôn nhân giữa ta và Tần Bách cũng do hai bà bàn bạc mà thành. “Bà ấy là Thái hậu, ta chỉ là một phu nhân tầm thường của…
Chương 11
Tân Hoàng Từ Hôn? Đa Ta NgàiTác giả: Zhu LiliTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngMột ngày trước khi Tần Bách lên ngôi, bạch nguyệt quang của hắn quay trở về. Ngày hôm sau, không nói một lời, hắn liền phong Sở Huỳnh làm Hoàng hậu ngay trước mặt văn võ bá quan, đè bẹp mặt mũi của nhà họ Vân chúng ta xuống đất mà chà đạp. “Mẹ, chúng ta còn vào cung nữa không?” Ta ngáp dài, hỏi. Trời chưa sáng, mẹ đã lôi ta dậy, chải chuốt kỹ càng, rồi ngồi chờ trong đại sảnh từ sớm, bảo rằng không thể để mất mặt. Ai ngờ chờ cả buổi sáng chỉ để nghe cái tin như vậy. “Vào cung làm gì nữa? Dám chơi trò qua cầu rút ván với ta sao? Không l/ột da bọn chúng một lần thì ta không còn là La Vân Cẩm!” Mẹ ta tức giận đến đỏ cả mắt. “Phu nhân, Thái hậu Trần đã đến, hiện đang đứng ngoài cửa. Có muốn cho người vào không?” Quản gia đứng trong đại sảnh, cẩn thận thỉnh vấn. Thái hậu Trần, tên đầy đủ là Trần Hiền, là bạn thân của mẹ ta từ thuở thiếu thời. Cuộc hôn nhân giữa ta và Tần Bách cũng do hai bà bàn bạc mà thành. “Bà ấy là Thái hậu, ta chỉ là một phu nhân tầm thường của… “Ngươi ổn không đấy?” Thấy trong tay hắn có ngọc bội của cha ta, hẳn là cố nhân của cha, nên ta quan tâm hỏi. “Không sao, phiền cô dẫn ta gặp lệnh tôn.” Nghĩ đến cuốn thoại bản chưa kịp mua, ta nhìn người trước mặt – trông như sắp không qua khỏi – rồi quyết định đưa hắn về nhà trước. Trên đường về, hắn cứ cúi thấp đầu, cố ý tránh những chỗ đông người, có vẻ không muốn ai thấy mặt. Nhớ đến lai lịch không rõ của hắn, để an toàn, ta không dẫn hắn trực tiếp đến gặp cha. Trước hết, ta để Tiểu Tiểu mang ngọc bội cho cha xem, rồi cùng hắn ngồi đợi ở chính sảnh. Không ngờ cha ta lại đến rất nhanh. Thân pháp còn nhanh hơn lúc bị mẹ đuổi đi. “Tần Nghị, cuối cùng cậu cũng đến.” Cha lướt đến trước mặt hắn, nhưng khi thấy sắc mặt hắn liền kêu lên: “Cậu bị thương à?” Tần Nghị? Người này chính là Trấn Bắc Vương Tần Nghị sao? Trong lúc ta vẫn còn bàng hoàng, hắn đã được cha đưa về phòng khách. Cha gọi Tiểu Tiểu đến xem vết thương cho hắn. “Người này đúng là giỏi chịu đựng. Vết thương ở bụng sâu thế này, lại còn nhiễm độc, vậy mà vừa rồi vẫn còn sức đánh nhau với mấy tên đại hán. Nếu là người khác, sớm đã ngất đi vì độc phát tác. Thật là ý chí kiên cường.” Sau khi khám xong, Tiểu Tiểu nói, giọng còn pha chút kính nể. Ta tò mò, muốn xem vết thương ra sao, liền ghé đầu vào. Nhưng chưa kịp nhìn qua màn giường, đã bị cha ta vỗ một cái đẩy ra. “Nam nữ thụ thụ bất thân, chuyện này đâu phải thứ một cô gái có thể xem?” Cha ta nhíu mày nói. “Tiểu Tiểu còn nhỏ hơn con, cũng là nữ nhi, tại sao nó được xem mà con thì không?” Bị đẩy ra bất ngờ, ta cảm thấy ấm ức. “Con gái nhà người ta cũng thế, chuyện này sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của Tiểu Tiểu. Cha bắt nó xem cho đàn ông, còn gì danh dự nữa?” Cha ta định nói thêm, nhưng nghe lời ta, ông có phần bối rối, quay qua Tiểu Tiểu: “Ta cũng chẳng còn cách nào khác, bên ngoài không ai đáng tin, mà tình trạng cậu ấy thì đặc biệt, chỉ còn cách này thôi.” “Tiểu thư không phải lo. Tiểu Tiểu từ năm năm tuổi đã học xem bệnh, thân thể nào mà chẳng gặp qua, trong mắt ta, ai cũng chỉ là đống thịt, người hay heo cũng chẳng khác gì.” Tiểu Tiểu quay lại nhìn ta, nói. Ánh mắt vẫn lạnh nhạt như thường, không chút gợn sóng, thậm chí còn lãnh đạm hơn anh trai ta. Lúc này ta mới yên tâm. Nhưng... heo? Nhớ lại những miếng thịt lợn đỏ trắng lẫn lộn ở quầy thịt, ta lập tức từ bỏ ý định xem vết thương. “Cũng không nhất thiết phải xem cậu ấy như heo đâu.” Cha ta nghẹn lời, rồi quay qua Tiểu Tiểu: “Cô chữa được độc này không?” Tiểu Tiểu gật đầu. Cha ta nhíu mày nãy giờ mới thả lỏng ra được. “Nếu cần gì cứ nói với ta, ta sẽ sai người đi làm.” Nói rồi, ông đẩy ta ra ngoài, đóng cửa lại. Ta hít sâu một hơi nhìn cánh cửa đóng kín trước mặt. Ta biết cha vì muốn tốt cho ta, nhưng lần này đúng là ta có hơi sơ suất. Dù không đau lắm, nhưng lòng ta thì buồn. Ta quyết định rồi, chiếc dây thắt lưng ta vừa làm cho cha hôm qua, sẽ không cho ông nữa! Đến giờ cơm tối, ta vẫn còn giận. Nhưng khi thấy cha chuẩn bị cả bàn thức ăn ta thích, lại dịu dàng dỗ dành, ta chẳng còn lòng dạ nào giận nữa. “Khanh nhi, trước đây con từng cứu Tần Nghị sao?” Đang ăn, cha ta đột nhiên hỏi. “Chưa từng. Nếu có, thì chỉ là hôm nay tiện tay giúp thôi, chứ trước giờ chắc chắn là không.” Ta bối rối đáp, không hiểu sao cha ta lại hỏi như vậy. Trước giờ ta chưa từng gặp Tần Nghị, sao có thể cứu hắn được? “Có khi nào là con quên không? Có lẽ khi còn nhỏ, con đã cứu hắn, Tần Nghị nói ân nhân cứu mạng hắn chính là con. Lúc đó chỉ nhớ gương mặt, không biết thân phận, hôm nay thấy con giúp, lại xưng là con gái ta, thì mới nhận ra.” Ta lắc đầu, vẫn không nhớ gì. “Hắn nói chuyện xảy ra ở biên cương. Ta đoán là lúc con mười tuổi. Khi ấy ta bị trọng thương, tưởng như không qua khỏi, mẹ con dẫn anh trai và con đến thăm. Tình hình lúc đó rất rối ren, không ai để ý đến con. Có phải lúc đó con đã tự mình chạy đi và cứu người không?” Mười tuổi? Biên cương? Ta đặt đũa xuống, suy nghĩ một lúc rồi chợt nhớ ra. Lúc đó quân y đều bảo cha ta không thể qua khỏi. Ta không tin, nhớ ra từng đọc trong sách về một loại thảo dược có thể cứu người từ cõi chết, liền một mình đi lên núi tìm. Lo sợ mẹ sẽ không cho đi, nên ta chẳng nói với ai. Lên đến núi, ta thấy một người đầy máu nằm dưới một gốc cây, trời đang mưa lớn. Dù rất sợ, nhưng nghĩ rằng giúp người sẽ tích đức cho cha, ta kéo hắn vào một cái hang. Khi định rời đi, ta nghe tiếng nhóm người mặc đồ đen, bịt mặt, tay cầm đao tìm kiếm ngoài cửa hang. Ta biết họ không có ý tốt, liền dùng cỏ che cửa hang lại. Không ngờ bọn họ tìm suốt đêm, ta và người bị thương bị mắc kẹt cả đêm trong đó. Hắn lên cơn sốt cao, ta sợ hắn chết bên cạnh mình, lo lắng suốt đêm không ngủ được. Đến khi trời sáng, hắn tỉnh lại, hỏi tên ta. Sợ hắn là người xấu, ta nói một cái tên khác, không tiết lộ tên thật. Hắn nói tên mình, bảo rằng nếu sau này có chuyện gì thì tìm hắn giúp đỡ. Ôi! Giờ thì ta nhớ ra rồi, hóa ra là hắn, lúc đó hắn tự giới thiệu tên Tần Nghị. Nhưng ta chẳng để ý, nên không nhớ. Lúc ấy, mặt hắn cũng đầy máu. Sau khi ta giúp hắn báo hiệu cho thuộc hạ, liền vội vàng chạy về doanh trại, vừa đi vừa sợ thót tim, nghĩ mình đã thoát chết.
“Ngươi ổn không đấy?”
Thấy trong tay hắn có ngọc bội của cha ta, hẳn là cố nhân của cha, nên ta quan tâm hỏi.
“Không sao, phiền cô dẫn ta gặp lệnh tôn.”
Nghĩ đến cuốn thoại bản chưa kịp mua, ta nhìn người trước mặt – trông như sắp không qua khỏi – rồi quyết định đưa hắn về nhà trước. Trên đường về, hắn cứ cúi thấp đầu, cố ý tránh những chỗ đông người, có vẻ không muốn ai thấy mặt.
Nhớ đến lai lịch không rõ của hắn, để an toàn, ta không dẫn hắn trực tiếp đến gặp cha. Trước hết, ta để Tiểu Tiểu mang ngọc bội cho cha xem, rồi cùng hắn ngồi đợi ở chính sảnh.
Không ngờ cha ta lại đến rất nhanh.
Thân pháp còn nhanh hơn lúc bị mẹ đuổi đi.
“Tần Nghị, cuối cùng cậu cũng đến.”
Cha lướt đến trước mặt hắn, nhưng khi thấy sắc mặt hắn liền kêu lên: “Cậu bị thương à?”
Tần Nghị?
Người này chính là Trấn Bắc Vương Tần Nghị sao?
Trong lúc ta vẫn còn bàng hoàng, hắn đã được cha đưa về phòng khách.
Cha gọi Tiểu Tiểu đến xem vết thương cho hắn.
“Người này đúng là giỏi chịu đựng. Vết thương ở bụng sâu thế này, lại còn nhiễm độc, vậy mà vừa rồi vẫn còn sức đánh nhau với mấy tên đại hán. Nếu là người khác, sớm đã ngất đi vì độc phát tác. Thật là ý chí kiên cường.”
Sau khi khám xong, Tiểu Tiểu nói, giọng còn pha chút kính nể.
Ta tò mò, muốn xem vết thương ra sao, liền ghé đầu vào.
Nhưng chưa kịp nhìn qua màn giường, đã bị cha ta vỗ một cái đẩy ra.
“Nam nữ thụ thụ bất thân, chuyện này đâu phải thứ một cô gái có thể xem?” Cha ta nhíu mày nói.
“Tiểu Tiểu còn nhỏ hơn con, cũng là nữ nhi, tại sao nó được xem mà con thì không?”
Bị đẩy ra bất ngờ, ta cảm thấy ấm ức.
“Con gái nhà người ta cũng thế, chuyện này sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của Tiểu Tiểu. Cha bắt nó xem cho đàn ông, còn gì danh dự nữa?”
Cha ta định nói thêm, nhưng nghe lời ta, ông có phần bối rối, quay qua Tiểu Tiểu: “Ta cũng chẳng còn cách nào khác, bên ngoài không ai đáng tin, mà tình trạng cậu ấy thì đặc biệt, chỉ còn cách này thôi.”
“Tiểu thư không phải lo. Tiểu Tiểu từ năm năm tuổi đã học xem bệnh, thân thể nào mà chẳng gặp qua, trong mắt ta, ai cũng chỉ là đống thịt, người hay heo cũng chẳng khác gì.”
Tiểu Tiểu quay lại nhìn ta, nói.
Ánh mắt vẫn lạnh nhạt như thường, không chút gợn sóng, thậm chí còn lãnh đạm hơn anh trai ta.
Lúc này ta mới yên tâm.
Nhưng... heo?
Nhớ lại những miếng thịt lợn đỏ trắng lẫn lộn ở quầy thịt, ta lập tức từ bỏ ý định xem vết thương.
“Cũng không nhất thiết phải xem cậu ấy như heo đâu.”
Cha ta nghẹn lời, rồi quay qua Tiểu Tiểu: “Cô chữa được độc này không?”
Tiểu Tiểu gật đầu.
Cha ta nhíu mày nãy giờ mới thả lỏng ra được.
“Nếu cần gì cứ nói với ta, ta sẽ sai người đi làm.”
Nói rồi, ông đẩy ta ra ngoài, đóng cửa lại.
Ta hít sâu một hơi nhìn cánh cửa đóng kín trước mặt.
Ta biết cha vì muốn tốt cho ta, nhưng lần này đúng là ta có hơi sơ suất. Dù không đau lắm, nhưng lòng ta thì buồn.
Ta quyết định rồi, chiếc dây thắt lưng ta vừa làm cho cha hôm qua, sẽ không cho ông nữa!
Đến giờ cơm tối, ta vẫn còn giận.
Nhưng khi thấy cha chuẩn bị cả bàn thức ăn ta thích, lại dịu dàng dỗ dành, ta chẳng còn lòng dạ nào giận nữa.
“Khanh nhi, trước đây con từng cứu Tần Nghị sao?”
Đang ăn, cha ta đột nhiên hỏi.
“Chưa từng. Nếu có, thì chỉ là hôm nay tiện tay giúp thôi, chứ trước giờ chắc chắn là không.”
Ta bối rối đáp, không hiểu sao cha ta lại hỏi như vậy.
Trước giờ ta chưa từng gặp Tần Nghị, sao có thể cứu hắn được?
“Có khi nào là con quên không? Có lẽ khi còn nhỏ, con đã cứu hắn, Tần Nghị nói ân nhân cứu mạng hắn chính là con. Lúc đó chỉ nhớ gương mặt, không biết thân phận, hôm nay thấy con giúp, lại xưng là con gái ta, thì mới nhận ra.”
Ta lắc đầu, vẫn không nhớ gì.
“Hắn nói chuyện xảy ra ở biên cương. Ta đoán là lúc con mười tuổi. Khi ấy ta bị trọng thương, tưởng như không qua khỏi, mẹ con dẫn anh trai và con đến thăm. Tình hình lúc đó rất rối ren, không ai để ý đến con. Có phải lúc đó con đã tự mình chạy đi và cứu người không?”
Mười tuổi? Biên cương?
Ta đặt đũa xuống, suy nghĩ một lúc rồi chợt nhớ ra.
Lúc đó quân y đều bảo cha ta không thể qua khỏi. Ta không tin, nhớ ra từng đọc trong sách về một loại thảo dược có thể cứu người từ cõi chết, liền một mình đi lên núi tìm.
Lo sợ mẹ sẽ không cho đi, nên ta chẳng nói với ai.
Lên đến núi, ta thấy một người đầy máu nằm dưới một gốc cây, trời đang mưa lớn. Dù rất sợ, nhưng nghĩ rằng giúp người sẽ tích đức cho cha, ta kéo hắn vào một cái hang.
Khi định rời đi, ta nghe tiếng nhóm người mặc đồ đen, bịt mặt, tay cầm đao tìm kiếm ngoài cửa hang.
Ta biết họ không có ý tốt, liền dùng cỏ che cửa hang lại.
Không ngờ bọn họ tìm suốt đêm, ta và người bị thương bị mắc kẹt cả đêm trong đó. Hắn lên cơn sốt cao, ta sợ hắn chết bên cạnh mình, lo lắng suốt đêm không ngủ được.
Đến khi trời sáng, hắn tỉnh lại, hỏi tên ta.
Sợ hắn là người xấu, ta nói một cái tên khác, không tiết lộ tên thật.
Hắn nói tên mình, bảo rằng nếu sau này có chuyện gì thì tìm hắn giúp đỡ.
Ôi! Giờ thì ta nhớ ra rồi, hóa ra là hắn, lúc đó hắn tự giới thiệu tên Tần Nghị. Nhưng ta chẳng để ý, nên không nhớ.
Lúc ấy, mặt hắn cũng đầy máu.
Sau khi ta giúp hắn báo hiệu cho thuộc hạ, liền vội vàng chạy về doanh trại, vừa đi vừa sợ thót tim, nghĩ mình đã thoát chết.
Tân Hoàng Từ Hôn? Đa Ta NgàiTác giả: Zhu LiliTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngMột ngày trước khi Tần Bách lên ngôi, bạch nguyệt quang của hắn quay trở về. Ngày hôm sau, không nói một lời, hắn liền phong Sở Huỳnh làm Hoàng hậu ngay trước mặt văn võ bá quan, đè bẹp mặt mũi của nhà họ Vân chúng ta xuống đất mà chà đạp. “Mẹ, chúng ta còn vào cung nữa không?” Ta ngáp dài, hỏi. Trời chưa sáng, mẹ đã lôi ta dậy, chải chuốt kỹ càng, rồi ngồi chờ trong đại sảnh từ sớm, bảo rằng không thể để mất mặt. Ai ngờ chờ cả buổi sáng chỉ để nghe cái tin như vậy. “Vào cung làm gì nữa? Dám chơi trò qua cầu rút ván với ta sao? Không l/ột da bọn chúng một lần thì ta không còn là La Vân Cẩm!” Mẹ ta tức giận đến đỏ cả mắt. “Phu nhân, Thái hậu Trần đã đến, hiện đang đứng ngoài cửa. Có muốn cho người vào không?” Quản gia đứng trong đại sảnh, cẩn thận thỉnh vấn. Thái hậu Trần, tên đầy đủ là Trần Hiền, là bạn thân của mẹ ta từ thuở thiếu thời. Cuộc hôn nhân giữa ta và Tần Bách cũng do hai bà bàn bạc mà thành. “Bà ấy là Thái hậu, ta chỉ là một phu nhân tầm thường của… “Ngươi ổn không đấy?” Thấy trong tay hắn có ngọc bội của cha ta, hẳn là cố nhân của cha, nên ta quan tâm hỏi. “Không sao, phiền cô dẫn ta gặp lệnh tôn.” Nghĩ đến cuốn thoại bản chưa kịp mua, ta nhìn người trước mặt – trông như sắp không qua khỏi – rồi quyết định đưa hắn về nhà trước. Trên đường về, hắn cứ cúi thấp đầu, cố ý tránh những chỗ đông người, có vẻ không muốn ai thấy mặt. Nhớ đến lai lịch không rõ của hắn, để an toàn, ta không dẫn hắn trực tiếp đến gặp cha. Trước hết, ta để Tiểu Tiểu mang ngọc bội cho cha xem, rồi cùng hắn ngồi đợi ở chính sảnh. Không ngờ cha ta lại đến rất nhanh. Thân pháp còn nhanh hơn lúc bị mẹ đuổi đi. “Tần Nghị, cuối cùng cậu cũng đến.” Cha lướt đến trước mặt hắn, nhưng khi thấy sắc mặt hắn liền kêu lên: “Cậu bị thương à?” Tần Nghị? Người này chính là Trấn Bắc Vương Tần Nghị sao? Trong lúc ta vẫn còn bàng hoàng, hắn đã được cha đưa về phòng khách. Cha gọi Tiểu Tiểu đến xem vết thương cho hắn. “Người này đúng là giỏi chịu đựng. Vết thương ở bụng sâu thế này, lại còn nhiễm độc, vậy mà vừa rồi vẫn còn sức đánh nhau với mấy tên đại hán. Nếu là người khác, sớm đã ngất đi vì độc phát tác. Thật là ý chí kiên cường.” Sau khi khám xong, Tiểu Tiểu nói, giọng còn pha chút kính nể. Ta tò mò, muốn xem vết thương ra sao, liền ghé đầu vào. Nhưng chưa kịp nhìn qua màn giường, đã bị cha ta vỗ một cái đẩy ra. “Nam nữ thụ thụ bất thân, chuyện này đâu phải thứ một cô gái có thể xem?” Cha ta nhíu mày nói. “Tiểu Tiểu còn nhỏ hơn con, cũng là nữ nhi, tại sao nó được xem mà con thì không?” Bị đẩy ra bất ngờ, ta cảm thấy ấm ức. “Con gái nhà người ta cũng thế, chuyện này sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của Tiểu Tiểu. Cha bắt nó xem cho đàn ông, còn gì danh dự nữa?” Cha ta định nói thêm, nhưng nghe lời ta, ông có phần bối rối, quay qua Tiểu Tiểu: “Ta cũng chẳng còn cách nào khác, bên ngoài không ai đáng tin, mà tình trạng cậu ấy thì đặc biệt, chỉ còn cách này thôi.” “Tiểu thư không phải lo. Tiểu Tiểu từ năm năm tuổi đã học xem bệnh, thân thể nào mà chẳng gặp qua, trong mắt ta, ai cũng chỉ là đống thịt, người hay heo cũng chẳng khác gì.” Tiểu Tiểu quay lại nhìn ta, nói. Ánh mắt vẫn lạnh nhạt như thường, không chút gợn sóng, thậm chí còn lãnh đạm hơn anh trai ta. Lúc này ta mới yên tâm. Nhưng... heo? Nhớ lại những miếng thịt lợn đỏ trắng lẫn lộn ở quầy thịt, ta lập tức từ bỏ ý định xem vết thương. “Cũng không nhất thiết phải xem cậu ấy như heo đâu.” Cha ta nghẹn lời, rồi quay qua Tiểu Tiểu: “Cô chữa được độc này không?” Tiểu Tiểu gật đầu. Cha ta nhíu mày nãy giờ mới thả lỏng ra được. “Nếu cần gì cứ nói với ta, ta sẽ sai người đi làm.” Nói rồi, ông đẩy ta ra ngoài, đóng cửa lại. Ta hít sâu một hơi nhìn cánh cửa đóng kín trước mặt. Ta biết cha vì muốn tốt cho ta, nhưng lần này đúng là ta có hơi sơ suất. Dù không đau lắm, nhưng lòng ta thì buồn. Ta quyết định rồi, chiếc dây thắt lưng ta vừa làm cho cha hôm qua, sẽ không cho ông nữa! Đến giờ cơm tối, ta vẫn còn giận. Nhưng khi thấy cha chuẩn bị cả bàn thức ăn ta thích, lại dịu dàng dỗ dành, ta chẳng còn lòng dạ nào giận nữa. “Khanh nhi, trước đây con từng cứu Tần Nghị sao?” Đang ăn, cha ta đột nhiên hỏi. “Chưa từng. Nếu có, thì chỉ là hôm nay tiện tay giúp thôi, chứ trước giờ chắc chắn là không.” Ta bối rối đáp, không hiểu sao cha ta lại hỏi như vậy. Trước giờ ta chưa từng gặp Tần Nghị, sao có thể cứu hắn được? “Có khi nào là con quên không? Có lẽ khi còn nhỏ, con đã cứu hắn, Tần Nghị nói ân nhân cứu mạng hắn chính là con. Lúc đó chỉ nhớ gương mặt, không biết thân phận, hôm nay thấy con giúp, lại xưng là con gái ta, thì mới nhận ra.” Ta lắc đầu, vẫn không nhớ gì. “Hắn nói chuyện xảy ra ở biên cương. Ta đoán là lúc con mười tuổi. Khi ấy ta bị trọng thương, tưởng như không qua khỏi, mẹ con dẫn anh trai và con đến thăm. Tình hình lúc đó rất rối ren, không ai để ý đến con. Có phải lúc đó con đã tự mình chạy đi và cứu người không?” Mười tuổi? Biên cương? Ta đặt đũa xuống, suy nghĩ một lúc rồi chợt nhớ ra. Lúc đó quân y đều bảo cha ta không thể qua khỏi. Ta không tin, nhớ ra từng đọc trong sách về một loại thảo dược có thể cứu người từ cõi chết, liền một mình đi lên núi tìm. Lo sợ mẹ sẽ không cho đi, nên ta chẳng nói với ai. Lên đến núi, ta thấy một người đầy máu nằm dưới một gốc cây, trời đang mưa lớn. Dù rất sợ, nhưng nghĩ rằng giúp người sẽ tích đức cho cha, ta kéo hắn vào một cái hang. Khi định rời đi, ta nghe tiếng nhóm người mặc đồ đen, bịt mặt, tay cầm đao tìm kiếm ngoài cửa hang. Ta biết họ không có ý tốt, liền dùng cỏ che cửa hang lại. Không ngờ bọn họ tìm suốt đêm, ta và người bị thương bị mắc kẹt cả đêm trong đó. Hắn lên cơn sốt cao, ta sợ hắn chết bên cạnh mình, lo lắng suốt đêm không ngủ được. Đến khi trời sáng, hắn tỉnh lại, hỏi tên ta. Sợ hắn là người xấu, ta nói một cái tên khác, không tiết lộ tên thật. Hắn nói tên mình, bảo rằng nếu sau này có chuyện gì thì tìm hắn giúp đỡ. Ôi! Giờ thì ta nhớ ra rồi, hóa ra là hắn, lúc đó hắn tự giới thiệu tên Tần Nghị. Nhưng ta chẳng để ý, nên không nhớ. Lúc ấy, mặt hắn cũng đầy máu. Sau khi ta giúp hắn báo hiệu cho thuộc hạ, liền vội vàng chạy về doanh trại, vừa đi vừa sợ thót tim, nghĩ mình đã thoát chết.