Một ngày trước khi Tần Bách lên ngôi, bạch nguyệt quang của hắn quay trở về. Ngày hôm sau, không nói một lời, hắn liền phong Sở Huỳnh làm Hoàng hậu ngay trước mặt văn võ bá quan, đè bẹp mặt mũi của nhà họ Vân chúng ta xuống đất mà chà đạp. “Mẹ, chúng ta còn vào cung nữa không?” Ta ngáp dài, hỏi. Trời chưa sáng, mẹ đã lôi ta dậy, chải chuốt kỹ càng, rồi ngồi chờ trong đại sảnh từ sớm, bảo rằng không thể để mất mặt. Ai ngờ chờ cả buổi sáng chỉ để nghe cái tin như vậy. “Vào cung làm gì nữa? Dám chơi trò qua cầu rút ván với ta sao? Không l/ột da bọn chúng một lần thì ta không còn là La Vân Cẩm!” Mẹ ta tức giận đến đỏ cả mắt. “Phu nhân, Thái hậu Trần đã đến, hiện đang đứng ngoài cửa. Có muốn cho người vào không?” Quản gia đứng trong đại sảnh, cẩn thận thỉnh vấn. Thái hậu Trần, tên đầy đủ là Trần Hiền, là bạn thân của mẹ ta từ thuở thiếu thời. Cuộc hôn nhân giữa ta và Tần Bách cũng do hai bà bàn bạc mà thành. “Bà ấy là Thái hậu, ta chỉ là một phu nhân tầm thường của…
Chương 20: Hoàn
Tân Hoàng Từ Hôn? Đa Ta NgàiTác giả: Zhu LiliTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngMột ngày trước khi Tần Bách lên ngôi, bạch nguyệt quang của hắn quay trở về. Ngày hôm sau, không nói một lời, hắn liền phong Sở Huỳnh làm Hoàng hậu ngay trước mặt văn võ bá quan, đè bẹp mặt mũi của nhà họ Vân chúng ta xuống đất mà chà đạp. “Mẹ, chúng ta còn vào cung nữa không?” Ta ngáp dài, hỏi. Trời chưa sáng, mẹ đã lôi ta dậy, chải chuốt kỹ càng, rồi ngồi chờ trong đại sảnh từ sớm, bảo rằng không thể để mất mặt. Ai ngờ chờ cả buổi sáng chỉ để nghe cái tin như vậy. “Vào cung làm gì nữa? Dám chơi trò qua cầu rút ván với ta sao? Không l/ột da bọn chúng một lần thì ta không còn là La Vân Cẩm!” Mẹ ta tức giận đến đỏ cả mắt. “Phu nhân, Thái hậu Trần đã đến, hiện đang đứng ngoài cửa. Có muốn cho người vào không?” Quản gia đứng trong đại sảnh, cẩn thận thỉnh vấn. Thái hậu Trần, tên đầy đủ là Trần Hiền, là bạn thân của mẹ ta từ thuở thiếu thời. Cuộc hôn nhân giữa ta và Tần Bách cũng do hai bà bàn bạc mà thành. “Bà ấy là Thái hậu, ta chỉ là một phu nhân tầm thường của… Ngay hôm đó, Tần Nghị bắt tất cả các quan viên dâng tấu đứng ngoài Ngự Thư phòng suốt một ngày, không được ăn uống gì. Về sau, ai dâng tấu nữa cũng đều chịu cảnh tương tự. Dần dần, chẳng còn ai dám hé răng. Lễ cưới của ta và Tần Nghị được ấn định sau ba tháng — do ta yêu cầu. Ta vẫn thấy trong lòng bồn chồn, nên muốn tận dụng thời gian để ổn định lại tâm trí. Đêm trước đại hôn, Tiểu Tiểu đến thăm ta. Vì ta đã coi nàng là tẩu tử nên thổ lộ hết tâm sự. Nghe đến chuyện đêm hội hoa đăng, sắc mặt Tiểu Tiểu bỗng trầm xuống, như thể đã ngộ ra điều gì. "Sao thế?" Ta tò mò hỏi. "Đàn ông ba phần men say, diễn đến khi làm người ta rơi lệ." Nàng nghiến răng đáp. Hả? Ta nghiền ngẫm lời nàng, một lúc sau mới thấy hình như đã hiểu ra phần nào. Thì ra Tần Nghị diễn với ta! Ta đang nghĩ liệu có hủy hôn kịp không thì Tiểu Tiểu đột nhiên đứng dậy. "Ngươi đi đâu?" "Ta có chuyện cần gặp anh trai ngươi, lát nữa sẽ quay lại." Nhìn gương mặt đầy giận dữ của nàng, một ý nghĩ thoáng qua: “Anh trai ta từng diễn trò với ngươi sao?” Tiểu Tiểu cười lạnh một tiếng, không nói gì. Chỉ rút từ thắt lưng ra cây ngân châm, mặt lạnh như băng rồi đi thẳng. Vừa lúc đó, mẹ ta bước vào. “Trò chuyện xong rồi chứ? Đến đây, để mẹ dạy con chút ‘bản lĩnh’.” Mẹ ngồi xuống bên cạnh ta, đưa cho ta mấy cuốn sách nhỏ. Tưởng là sách truyện, ta giở ra, chỉ liếc qua một chút mà giật mình ném xuống. Lại là xuân cung đồ! “Mẹ… mẹ đưa con xem cái này làm gì?” Mặt ta đỏ bừng. “Ngại gì? Trước khi xuất giá mẹ nào chẳng dạy con mình? Bà ngoại con ngày xưa cũng dạy ta như vậy.” Mẹ nhặt sách lên, đặt lại vào tay ta và bắt đầu giảng giải. Khiến ta chỉ muốn chui xuống gầm giường trốn. Đêm tân hôn. Tần Nghị bước vào, nhấc chiếc khăn đỏ phủ đầu ta lên. Đỏ như ngọn lửa. Bộ hỷ phục trên người hắn thậm chí còn đẹp hơn cả chiếc áo bào nguyệt bạch hôm nào. Nhưng khi hắn lại gần, mùi rượu thoang thoảng khiến ta nhớ đến đêm hội hoa đăng, trong lòng lập tức lạnh băng. “Đứng lại!” Ta cầm gậy hoa chặn hắn lại. “Nàng giận ta vì chuyện gì?” Có lẽ uống rượu nên mặt hắn hơi đỏ. Hắn nghiêng đầu nhìn ta, đôi mắt chẳng còn chút lạnh lùng, chỉ tràn đầy sự dịu dàng, như muốn bao bọc tất cả. Ta lắc đầu, tự nhủ rằng mình không được để hắn làm dao động. “Ngươi nói đi, đêm hội hoa đăng ấy có phải ngươi diễn với ta không? Ngươi lợi dụng lòng áy náy và sự đồng cảm của ta, khiến ta không thể từ chối.” Ánh mắt Tần Nghị thoáng qua tia sáng, cười nói: “Nàng quả là thông minh.” Thông minh cái gì chứ, rõ ràng là ta đã dại dột. Cơn giận càng bùng lên. “Ra ngoài đi, đêm nay ta muốn ngủ một mình.” Ta quay mặt đi, không muốn nhìn hắn. Tần Nghị không ra ngoài, mà còn giật lấy gậy hoa trong tay ta, cúi xuống đè ta lại. “Ngươi muốn làm gì?” Ta tức giận cố đẩy hắn ra. Tần Nghị giữ chặt hai tay ta, ép xuống hai bên gối. “Nếu lòng nàng không có ta, sao ta có thể diễn mà khiến nàng rung động được?” Hắn cúi xuống, khẽ nói bên tai. Ta… muốn phản bác nhưng không nói nên lời. Ta vẫn còn tức, không muốn nhìn hắn. Ta cố đẩy hắn ra, nhưng hắn lại cúi xuống gần hơn. Hơi thở nóng bỏng phả vào cổ, sợi dây trong lòng ta đứt phựt. Tức giận gì chứ, đều quên hết rồi. Nhưng nửa canh giờ sau, hắn vẫn cứ lóng ngóng không biết làm gì. “Ngươi… không làm được sao?” Ta bình tĩnh trở lại, đầu óc tỉnh táo hơn. Vì vẫn còn tức, ta mạnh dạn lên tiếng chế giễu. Sắc mặt Tần Nghị bỗng đanh lại. Hắn lại cúi xuống. Cuối cùng vẫn là ta phải chỉ dẫn hắn mới thành công. Đến lúc tảng sáng, ta đã hối hận. Thấy trời sáng, ta hoàn toàn sụp đổ. Giá như có thể quay lại đêm qua, ta muốn đánh ngất bản thân. Hắn không biết gì cũng chẳng sao, ta đâu cần phải dạy hắn. **[Kết thúc]**
Ngay hôm đó, Tần Nghị bắt tất cả các quan viên dâng tấu đứng ngoài Ngự Thư phòng suốt một ngày, không được ăn uống gì.
Về sau, ai dâng tấu nữa cũng đều chịu cảnh tương tự.
Dần dần, chẳng còn ai dám hé răng.
Lễ cưới của ta và Tần Nghị được ấn định sau ba tháng — do ta yêu cầu.
Ta vẫn thấy trong lòng bồn chồn, nên muốn tận dụng thời gian để ổn định lại tâm trí.
Đêm trước đại hôn, Tiểu Tiểu đến thăm ta.
Vì ta đã coi nàng là tẩu tử nên thổ lộ hết tâm sự.
Nghe đến chuyện đêm hội hoa đăng, sắc mặt Tiểu Tiểu bỗng trầm xuống, như thể đã ngộ ra điều gì.
"Sao thế?"
Ta tò mò hỏi.
"Đàn ông ba phần men say, diễn đến khi làm người ta rơi lệ."
Nàng nghiến răng đáp.
Hả?
Ta nghiền ngẫm lời nàng, một lúc sau mới thấy hình như đã hiểu ra phần nào.
Thì ra Tần Nghị diễn với ta!
Ta đang nghĩ liệu có hủy hôn kịp không thì Tiểu Tiểu đột nhiên đứng dậy.
"Ngươi đi đâu?"
"Ta có chuyện cần gặp anh trai ngươi, lát nữa sẽ quay lại."
Nhìn gương mặt đầy giận dữ của nàng, một ý nghĩ thoáng qua: “Anh trai ta từng diễn trò với ngươi sao?”
Tiểu Tiểu cười lạnh một tiếng, không nói gì.
Chỉ rút từ thắt lưng ra cây ngân châm, mặt lạnh như băng rồi đi thẳng.
Vừa lúc đó, mẹ ta bước vào.
“Trò chuyện xong rồi chứ? Đến đây, để mẹ dạy con chút ‘bản lĩnh’.”
Mẹ ngồi xuống bên cạnh ta, đưa cho ta mấy cuốn sách nhỏ.
Tưởng là sách truyện, ta giở ra, chỉ liếc qua một chút mà giật mình ném xuống.
Lại là xuân cung đồ!
“Mẹ… mẹ đưa con xem cái này làm gì?”
Mặt ta đỏ bừng.
“Ngại gì? Trước khi xuất giá mẹ nào chẳng dạy con mình? Bà ngoại con ngày xưa cũng dạy ta như vậy.”
Mẹ nhặt sách lên, đặt lại vào tay ta và bắt đầu giảng giải.
Khiến ta chỉ muốn chui xuống gầm giường trốn.
Đêm tân hôn.
Tần Nghị bước vào, nhấc chiếc khăn đỏ phủ đầu ta lên.
Đỏ như ngọn lửa.
Bộ hỷ phục trên người hắn thậm chí còn đẹp hơn cả chiếc áo bào nguyệt bạch hôm nào.
Nhưng khi hắn lại gần, mùi rượu thoang thoảng khiến ta nhớ đến đêm hội hoa đăng, trong lòng lập tức lạnh băng.
“Đứng lại!”
Ta cầm gậy hoa chặn hắn lại.
“Nàng giận ta vì chuyện gì?”
Có lẽ uống rượu nên mặt hắn hơi đỏ.
Hắn nghiêng đầu nhìn ta, đôi mắt chẳng còn chút lạnh lùng, chỉ tràn đầy sự dịu dàng, như muốn bao bọc tất cả.
Ta lắc đầu, tự nhủ rằng mình không được để hắn làm dao động.
“Ngươi nói đi, đêm hội hoa đăng ấy có phải ngươi diễn với ta không? Ngươi lợi dụng lòng áy náy và sự đồng cảm của ta, khiến ta không thể từ chối.”
Ánh mắt Tần Nghị thoáng qua tia sáng, cười nói: “Nàng quả là thông minh.”
Thông minh cái gì chứ, rõ ràng là ta đã dại dột. Cơn giận càng bùng lên.
“Ra ngoài đi, đêm nay ta muốn ngủ một mình.”
Ta quay mặt đi, không muốn nhìn hắn.
Tần Nghị không ra ngoài, mà còn giật lấy gậy hoa trong tay ta, cúi xuống đè ta lại.
“Ngươi muốn làm gì?”
Ta tức giận cố đẩy hắn ra.
Tần Nghị giữ chặt hai tay ta, ép xuống hai bên gối.
“Nếu lòng nàng không có ta, sao ta có thể diễn mà khiến nàng rung động được?”
Hắn cúi xuống, khẽ nói bên tai.
Ta… muốn phản bác nhưng không nói nên lời.
Ta vẫn còn tức, không muốn nhìn hắn. Ta cố đẩy hắn ra, nhưng hắn lại cúi xuống gần hơn.
Hơi thở nóng bỏng phả vào cổ, sợi dây trong lòng ta đứt phựt.
Tức giận gì chứ, đều quên hết rồi.
Nhưng nửa canh giờ sau, hắn vẫn cứ lóng ngóng không biết làm gì.
“Ngươi… không làm được sao?”
Ta bình tĩnh trở lại, đầu óc tỉnh táo hơn.
Vì vẫn còn tức, ta mạnh dạn lên tiếng chế giễu.
Sắc mặt Tần Nghị bỗng đanh lại.
Hắn lại cúi xuống.
Cuối cùng vẫn là ta phải chỉ dẫn hắn mới thành công.
Đến lúc tảng sáng, ta đã hối hận.
Thấy trời sáng, ta hoàn toàn sụp đổ.
Giá như có thể quay lại đêm qua, ta muốn đánh ngất bản thân.
Hắn không biết gì cũng chẳng sao, ta đâu cần phải dạy hắn.
**[Kết thúc]**
Tân Hoàng Từ Hôn? Đa Ta NgàiTác giả: Zhu LiliTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngMột ngày trước khi Tần Bách lên ngôi, bạch nguyệt quang của hắn quay trở về. Ngày hôm sau, không nói một lời, hắn liền phong Sở Huỳnh làm Hoàng hậu ngay trước mặt văn võ bá quan, đè bẹp mặt mũi của nhà họ Vân chúng ta xuống đất mà chà đạp. “Mẹ, chúng ta còn vào cung nữa không?” Ta ngáp dài, hỏi. Trời chưa sáng, mẹ đã lôi ta dậy, chải chuốt kỹ càng, rồi ngồi chờ trong đại sảnh từ sớm, bảo rằng không thể để mất mặt. Ai ngờ chờ cả buổi sáng chỉ để nghe cái tin như vậy. “Vào cung làm gì nữa? Dám chơi trò qua cầu rút ván với ta sao? Không l/ột da bọn chúng một lần thì ta không còn là La Vân Cẩm!” Mẹ ta tức giận đến đỏ cả mắt. “Phu nhân, Thái hậu Trần đã đến, hiện đang đứng ngoài cửa. Có muốn cho người vào không?” Quản gia đứng trong đại sảnh, cẩn thận thỉnh vấn. Thái hậu Trần, tên đầy đủ là Trần Hiền, là bạn thân của mẹ ta từ thuở thiếu thời. Cuộc hôn nhân giữa ta và Tần Bách cũng do hai bà bàn bạc mà thành. “Bà ấy là Thái hậu, ta chỉ là một phu nhân tầm thường của… Ngay hôm đó, Tần Nghị bắt tất cả các quan viên dâng tấu đứng ngoài Ngự Thư phòng suốt một ngày, không được ăn uống gì. Về sau, ai dâng tấu nữa cũng đều chịu cảnh tương tự. Dần dần, chẳng còn ai dám hé răng. Lễ cưới của ta và Tần Nghị được ấn định sau ba tháng — do ta yêu cầu. Ta vẫn thấy trong lòng bồn chồn, nên muốn tận dụng thời gian để ổn định lại tâm trí. Đêm trước đại hôn, Tiểu Tiểu đến thăm ta. Vì ta đã coi nàng là tẩu tử nên thổ lộ hết tâm sự. Nghe đến chuyện đêm hội hoa đăng, sắc mặt Tiểu Tiểu bỗng trầm xuống, như thể đã ngộ ra điều gì. "Sao thế?" Ta tò mò hỏi. "Đàn ông ba phần men say, diễn đến khi làm người ta rơi lệ." Nàng nghiến răng đáp. Hả? Ta nghiền ngẫm lời nàng, một lúc sau mới thấy hình như đã hiểu ra phần nào. Thì ra Tần Nghị diễn với ta! Ta đang nghĩ liệu có hủy hôn kịp không thì Tiểu Tiểu đột nhiên đứng dậy. "Ngươi đi đâu?" "Ta có chuyện cần gặp anh trai ngươi, lát nữa sẽ quay lại." Nhìn gương mặt đầy giận dữ của nàng, một ý nghĩ thoáng qua: “Anh trai ta từng diễn trò với ngươi sao?” Tiểu Tiểu cười lạnh một tiếng, không nói gì. Chỉ rút từ thắt lưng ra cây ngân châm, mặt lạnh như băng rồi đi thẳng. Vừa lúc đó, mẹ ta bước vào. “Trò chuyện xong rồi chứ? Đến đây, để mẹ dạy con chút ‘bản lĩnh’.” Mẹ ngồi xuống bên cạnh ta, đưa cho ta mấy cuốn sách nhỏ. Tưởng là sách truyện, ta giở ra, chỉ liếc qua một chút mà giật mình ném xuống. Lại là xuân cung đồ! “Mẹ… mẹ đưa con xem cái này làm gì?” Mặt ta đỏ bừng. “Ngại gì? Trước khi xuất giá mẹ nào chẳng dạy con mình? Bà ngoại con ngày xưa cũng dạy ta như vậy.” Mẹ nhặt sách lên, đặt lại vào tay ta và bắt đầu giảng giải. Khiến ta chỉ muốn chui xuống gầm giường trốn. Đêm tân hôn. Tần Nghị bước vào, nhấc chiếc khăn đỏ phủ đầu ta lên. Đỏ như ngọn lửa. Bộ hỷ phục trên người hắn thậm chí còn đẹp hơn cả chiếc áo bào nguyệt bạch hôm nào. Nhưng khi hắn lại gần, mùi rượu thoang thoảng khiến ta nhớ đến đêm hội hoa đăng, trong lòng lập tức lạnh băng. “Đứng lại!” Ta cầm gậy hoa chặn hắn lại. “Nàng giận ta vì chuyện gì?” Có lẽ uống rượu nên mặt hắn hơi đỏ. Hắn nghiêng đầu nhìn ta, đôi mắt chẳng còn chút lạnh lùng, chỉ tràn đầy sự dịu dàng, như muốn bao bọc tất cả. Ta lắc đầu, tự nhủ rằng mình không được để hắn làm dao động. “Ngươi nói đi, đêm hội hoa đăng ấy có phải ngươi diễn với ta không? Ngươi lợi dụng lòng áy náy và sự đồng cảm của ta, khiến ta không thể từ chối.” Ánh mắt Tần Nghị thoáng qua tia sáng, cười nói: “Nàng quả là thông minh.” Thông minh cái gì chứ, rõ ràng là ta đã dại dột. Cơn giận càng bùng lên. “Ra ngoài đi, đêm nay ta muốn ngủ một mình.” Ta quay mặt đi, không muốn nhìn hắn. Tần Nghị không ra ngoài, mà còn giật lấy gậy hoa trong tay ta, cúi xuống đè ta lại. “Ngươi muốn làm gì?” Ta tức giận cố đẩy hắn ra. Tần Nghị giữ chặt hai tay ta, ép xuống hai bên gối. “Nếu lòng nàng không có ta, sao ta có thể diễn mà khiến nàng rung động được?” Hắn cúi xuống, khẽ nói bên tai. Ta… muốn phản bác nhưng không nói nên lời. Ta vẫn còn tức, không muốn nhìn hắn. Ta cố đẩy hắn ra, nhưng hắn lại cúi xuống gần hơn. Hơi thở nóng bỏng phả vào cổ, sợi dây trong lòng ta đứt phựt. Tức giận gì chứ, đều quên hết rồi. Nhưng nửa canh giờ sau, hắn vẫn cứ lóng ngóng không biết làm gì. “Ngươi… không làm được sao?” Ta bình tĩnh trở lại, đầu óc tỉnh táo hơn. Vì vẫn còn tức, ta mạnh dạn lên tiếng chế giễu. Sắc mặt Tần Nghị bỗng đanh lại. Hắn lại cúi xuống. Cuối cùng vẫn là ta phải chỉ dẫn hắn mới thành công. Đến lúc tảng sáng, ta đã hối hận. Thấy trời sáng, ta hoàn toàn sụp đổ. Giá như có thể quay lại đêm qua, ta muốn đánh ngất bản thân. Hắn không biết gì cũng chẳng sao, ta đâu cần phải dạy hắn. **[Kết thúc]**