Ta bị bán tới Việt Phủ khi chưa đầy mười hai tuổi. Ngày đầu tiên vừa vào phủ ta đã gây ra đại họa. Ta trèo lên tường không đứng vững, nên bị ngã xuống, may mắn lại nhào vào người thiếu gia. Không có bốn con mắt nhìn nhau, không có tình yêu sét đánh, cũng không có rung động trong lòng. Thay vào đó, ta làm cánh tay của thiếu gia bị trật khớp. Ngay trước khi ta bị kéo đi, thiếu gia đã cứu ta, hắn che cánh tay bị trật khớp, liên tục nói dối với đôi mắt to tròn nghiêm nghị. "Các người không cần làm khó một tiểu cô nương như vậy? Đó không phải là lỗi của nàng ấy, là ta tự mình ngã xuống. Ai biết nha đầu này lại nhát gan như vậy? Liền bị sợ hãi khóc òa lên." Lúc đó ta chỉ nghĩ ngài ấy là người tốt bụng, nhưng sau này ta nhận ra. Ngài ấy sẵn sàng bảo vệ ta trong hoàn cảnh đó, không chỉ là tốt bụng. Có thể nói là lòng dạ từ bi! Bởi vì tay phải của thiếu gia đã bị ta làm bị thương, nên trong hai ba tháng không thể viết được. Không may là kì thi Hương lại sắp đến. Nếu hắn bỏ qua cơ hội lần này…
Chương 18
Thiếu Gia Và Ta - Đỗ ĐỗTác giả: Đỗ ĐỗTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Quan Trường, Truyện SủngTa bị bán tới Việt Phủ khi chưa đầy mười hai tuổi. Ngày đầu tiên vừa vào phủ ta đã gây ra đại họa. Ta trèo lên tường không đứng vững, nên bị ngã xuống, may mắn lại nhào vào người thiếu gia. Không có bốn con mắt nhìn nhau, không có tình yêu sét đánh, cũng không có rung động trong lòng. Thay vào đó, ta làm cánh tay của thiếu gia bị trật khớp. Ngay trước khi ta bị kéo đi, thiếu gia đã cứu ta, hắn che cánh tay bị trật khớp, liên tục nói dối với đôi mắt to tròn nghiêm nghị. "Các người không cần làm khó một tiểu cô nương như vậy? Đó không phải là lỗi của nàng ấy, là ta tự mình ngã xuống. Ai biết nha đầu này lại nhát gan như vậy? Liền bị sợ hãi khóc òa lên." Lúc đó ta chỉ nghĩ ngài ấy là người tốt bụng, nhưng sau này ta nhận ra. Ngài ấy sẵn sàng bảo vệ ta trong hoàn cảnh đó, không chỉ là tốt bụng. Có thể nói là lòng dạ từ bi! Bởi vì tay phải của thiếu gia đã bị ta làm bị thương, nên trong hai ba tháng không thể viết được. Không may là kì thi Hương lại sắp đến. Nếu hắn bỏ qua cơ hội lần này… Ta và Việt Đạc ở cùng một viện, một nam một bắc, khoảng cách không xa, nhưng gần đây ta cũng không gặp hắn nhiều, hắn lúc nào cũng bận rộn.Ba người đứng đầu trong kỳ thi, bảng nhãn và thám hoa đều vào Hàn Lâm Viện, chỉ có Việt Đạc vào Bộ Hình, dựa vào sự tín nhiệm của hoàng thượng, làm việc quyết đoán, hiệu quả rõ ràng.Khi lưỡi d.a.o này c.h.é.m vào tay chân của phủ Thuần Quốc công, cuối cùng cũng có động tĩnh.Phủ Thuần Quốc công dù sao cũng là thế gia, tuy trong lòng không biết xấu hổ, nhưng bề ngoài lại rất biết giữ lễ.Đại quản gia của phủ Thuần Quốc công đích thân đến tận cửa, vừa xin lỗi vừa lôi kéo, còn kèm theo một khoản tiền không nhỏ.Nhưng nếu so ra, thủ đoạn này so với Phong công tử thì còn quá non nớt.Là hoàng đế, ngài ấy lại có thể hạ mình ngồi trong tiểu viện tồi tàn cùng nâng chén luận tình huynh đệ.So ra mà nói, phủ Thuần Quốc công lại chỉ cử một quản gia đến xin lỗi, muốn coi thường ai chứ?Nếu ta là Việt Đạc, ta cũng vui lòng dốc sức vì hoàng thượng.Nhưng ta không ngờ, việc dốc sức không chỉ là lời nói, nó thực sự có thể nguy hiểm đến tính mạng.Chuyện xảy ra sau khi Việt Đạc kiên quyết từ chối lời mời của phủ Thuần Quốc công.Trong một đêm không lễ không tết, kinh thành lại có người thả đèn Khổng Minh, thật tình cờ, ngọn lửa lại rơi trúng vào Việt phủ nhà ta.Càng trùng hợp hơn, nó rơi ngay vào chủ viện nơi Việt Đạc ở.May mắn được phát hiện kịp thời, ta là người chạy đến đầu tiên.Nhưng giữa đường lại quay trở lại, lao vào một trong những phòng chứa sách.Dù lửa chưa lan đến đây, trong phòng chỉ có khói, nhưng nếu không dập tắt kịp thời, cả phòng sách sẽ bị thiêu rụi.Những thứ khác có thể bỏ mặc, nhưng có một cuốn sách do Văn phu nhân đích thân viết, chứa đựng tâm huyết nửa đời của bà, ta còn chưa kịp học hết.Chưa kịp lao vào trong thì ta đã bị một bàn tay kéo lại.Là Việt Đạc chạy đến ôm chặt lấy ta.“Đừng ngốc nghếch, ta không cần sách, ta chỉ cần người.”Trong khoảnh khắc hắn ôm ta, nhịp tim đập nhanh hơn, cũng không biết là của ta hay của hắn.Việc dập lửa diễn ra rất nhanh, chỉ có nửa phòng sách bị hư hại.Vấn đề không lớn, vì phần lớn nội dung trong đó đã nằm trong đầu ta.Khi ta đang cố nhớ và chép lại những cuốn sách đó, Việt Đạc đã tìm ra thủ phạm của vụ phóng hỏa này.Đèn Khổng Minh chỉ là để che mắt, thực ra là do Việt lão gia và phủ Quốc công hợp tác, sai Xuân Vũ phóng hỏa.Việt Đạc tìm người bán Xuân Vũ đi, ngay lập tức quay lại Bộ Hình lập án, muốn tố cáo cha mình mưu sát mệnh quan triều đình.Ta ngăn hắn lại, không nói đến chứng cứ, vụ việc này cuối cùng cũng không có thương vong, lại còn có tình phụ tử, hình phạt cũng chẳng đáng gì.
Ta và Việt Đạc ở cùng một viện, một nam một bắc, khoảng cách không xa, nhưng gần đây ta cũng không gặp hắn nhiều, hắn lúc nào cũng bận rộn.
Ba người đứng đầu trong kỳ thi, bảng nhãn và thám hoa đều vào Hàn Lâm Viện, chỉ có Việt Đạc vào Bộ Hình, dựa vào sự tín nhiệm của hoàng thượng, làm việc quyết đoán, hiệu quả rõ ràng.
Khi lưỡi d.a.o này c.h.é.m vào tay chân của phủ Thuần Quốc công, cuối cùng cũng có động tĩnh.
Phủ Thuần Quốc công dù sao cũng là thế gia, tuy trong lòng không biết xấu hổ, nhưng bề ngoài lại rất biết giữ lễ.
Đại quản gia của phủ Thuần Quốc công đích thân đến tận cửa, vừa xin lỗi vừa lôi kéo, còn kèm theo một khoản tiền không nhỏ.
Nhưng nếu so ra, thủ đoạn này so với Phong công tử thì còn quá non nớt.
Là hoàng đế, ngài ấy lại có thể hạ mình ngồi trong tiểu viện tồi tàn cùng nâng chén luận tình huynh đệ.
So ra mà nói, phủ Thuần Quốc công lại chỉ cử một quản gia đến xin lỗi, muốn coi thường ai chứ?
Nếu ta là Việt Đạc, ta cũng vui lòng dốc sức vì hoàng thượng.
Nhưng ta không ngờ, việc dốc sức không chỉ là lời nói, nó thực sự có thể nguy hiểm đến tính mạng.
Chuyện xảy ra sau khi Việt Đạc kiên quyết từ chối lời mời của phủ Thuần Quốc công.
Trong một đêm không lễ không tết, kinh thành lại có người thả đèn Khổng Minh, thật tình cờ, ngọn lửa lại rơi trúng vào Việt phủ nhà ta.
Càng trùng hợp hơn, nó rơi ngay vào chủ viện nơi Việt Đạc ở.
May mắn được phát hiện kịp thời, ta là người chạy đến đầu tiên.
Nhưng giữa đường lại quay trở lại, lao vào một trong những phòng chứa sách.
Dù lửa chưa lan đến đây, trong phòng chỉ có khói, nhưng nếu không dập tắt kịp thời, cả phòng sách sẽ bị thiêu rụi.
Những thứ khác có thể bỏ mặc, nhưng có một cuốn sách do Văn phu nhân đích thân viết, chứa đựng tâm huyết nửa đời của bà, ta còn chưa kịp học hết.
Chưa kịp lao vào trong thì ta đã bị một bàn tay kéo lại.
Là Việt Đạc chạy đến ôm chặt lấy ta.
“Đừng ngốc nghếch, ta không cần sách, ta chỉ cần người.”
Trong khoảnh khắc hắn ôm ta, nhịp tim đập nhanh hơn, cũng không biết là của ta hay của hắn.
Việc dập lửa diễn ra rất nhanh, chỉ có nửa phòng sách bị hư hại.
Vấn đề không lớn, vì phần lớn nội dung trong đó đã nằm trong đầu ta.
Khi ta đang cố nhớ và chép lại những cuốn sách đó, Việt Đạc đã tìm ra thủ phạm của vụ phóng hỏa này.
Đèn Khổng Minh chỉ là để che mắt, thực ra là do Việt lão gia và phủ Quốc công hợp tác, sai Xuân Vũ phóng hỏa.
Việt Đạc tìm người bán Xuân Vũ đi, ngay lập tức quay lại Bộ Hình lập án, muốn tố cáo cha mình mưu sát mệnh quan triều đình.
Ta ngăn hắn lại, không nói đến chứng cứ, vụ việc này cuối cùng cũng không có thương vong, lại còn có tình phụ tử, hình phạt cũng chẳng đáng gì.
Thiếu Gia Và Ta - Đỗ ĐỗTác giả: Đỗ ĐỗTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Quan Trường, Truyện SủngTa bị bán tới Việt Phủ khi chưa đầy mười hai tuổi. Ngày đầu tiên vừa vào phủ ta đã gây ra đại họa. Ta trèo lên tường không đứng vững, nên bị ngã xuống, may mắn lại nhào vào người thiếu gia. Không có bốn con mắt nhìn nhau, không có tình yêu sét đánh, cũng không có rung động trong lòng. Thay vào đó, ta làm cánh tay của thiếu gia bị trật khớp. Ngay trước khi ta bị kéo đi, thiếu gia đã cứu ta, hắn che cánh tay bị trật khớp, liên tục nói dối với đôi mắt to tròn nghiêm nghị. "Các người không cần làm khó một tiểu cô nương như vậy? Đó không phải là lỗi của nàng ấy, là ta tự mình ngã xuống. Ai biết nha đầu này lại nhát gan như vậy? Liền bị sợ hãi khóc òa lên." Lúc đó ta chỉ nghĩ ngài ấy là người tốt bụng, nhưng sau này ta nhận ra. Ngài ấy sẵn sàng bảo vệ ta trong hoàn cảnh đó, không chỉ là tốt bụng. Có thể nói là lòng dạ từ bi! Bởi vì tay phải của thiếu gia đã bị ta làm bị thương, nên trong hai ba tháng không thể viết được. Không may là kì thi Hương lại sắp đến. Nếu hắn bỏ qua cơ hội lần này… Ta và Việt Đạc ở cùng một viện, một nam một bắc, khoảng cách không xa, nhưng gần đây ta cũng không gặp hắn nhiều, hắn lúc nào cũng bận rộn.Ba người đứng đầu trong kỳ thi, bảng nhãn và thám hoa đều vào Hàn Lâm Viện, chỉ có Việt Đạc vào Bộ Hình, dựa vào sự tín nhiệm của hoàng thượng, làm việc quyết đoán, hiệu quả rõ ràng.Khi lưỡi d.a.o này c.h.é.m vào tay chân của phủ Thuần Quốc công, cuối cùng cũng có động tĩnh.Phủ Thuần Quốc công dù sao cũng là thế gia, tuy trong lòng không biết xấu hổ, nhưng bề ngoài lại rất biết giữ lễ.Đại quản gia của phủ Thuần Quốc công đích thân đến tận cửa, vừa xin lỗi vừa lôi kéo, còn kèm theo một khoản tiền không nhỏ.Nhưng nếu so ra, thủ đoạn này so với Phong công tử thì còn quá non nớt.Là hoàng đế, ngài ấy lại có thể hạ mình ngồi trong tiểu viện tồi tàn cùng nâng chén luận tình huynh đệ.So ra mà nói, phủ Thuần Quốc công lại chỉ cử một quản gia đến xin lỗi, muốn coi thường ai chứ?Nếu ta là Việt Đạc, ta cũng vui lòng dốc sức vì hoàng thượng.Nhưng ta không ngờ, việc dốc sức không chỉ là lời nói, nó thực sự có thể nguy hiểm đến tính mạng.Chuyện xảy ra sau khi Việt Đạc kiên quyết từ chối lời mời của phủ Thuần Quốc công.Trong một đêm không lễ không tết, kinh thành lại có người thả đèn Khổng Minh, thật tình cờ, ngọn lửa lại rơi trúng vào Việt phủ nhà ta.Càng trùng hợp hơn, nó rơi ngay vào chủ viện nơi Việt Đạc ở.May mắn được phát hiện kịp thời, ta là người chạy đến đầu tiên.Nhưng giữa đường lại quay trở lại, lao vào một trong những phòng chứa sách.Dù lửa chưa lan đến đây, trong phòng chỉ có khói, nhưng nếu không dập tắt kịp thời, cả phòng sách sẽ bị thiêu rụi.Những thứ khác có thể bỏ mặc, nhưng có một cuốn sách do Văn phu nhân đích thân viết, chứa đựng tâm huyết nửa đời của bà, ta còn chưa kịp học hết.Chưa kịp lao vào trong thì ta đã bị một bàn tay kéo lại.Là Việt Đạc chạy đến ôm chặt lấy ta.“Đừng ngốc nghếch, ta không cần sách, ta chỉ cần người.”Trong khoảnh khắc hắn ôm ta, nhịp tim đập nhanh hơn, cũng không biết là của ta hay của hắn.Việc dập lửa diễn ra rất nhanh, chỉ có nửa phòng sách bị hư hại.Vấn đề không lớn, vì phần lớn nội dung trong đó đã nằm trong đầu ta.Khi ta đang cố nhớ và chép lại những cuốn sách đó, Việt Đạc đã tìm ra thủ phạm của vụ phóng hỏa này.Đèn Khổng Minh chỉ là để che mắt, thực ra là do Việt lão gia và phủ Quốc công hợp tác, sai Xuân Vũ phóng hỏa.Việt Đạc tìm người bán Xuân Vũ đi, ngay lập tức quay lại Bộ Hình lập án, muốn tố cáo cha mình mưu sát mệnh quan triều đình.Ta ngăn hắn lại, không nói đến chứng cứ, vụ việc này cuối cùng cũng không có thương vong, lại còn có tình phụ tử, hình phạt cũng chẳng đáng gì.