Tác giả:

Ta bị bán tới Việt Phủ khi chưa đầy mười hai tuổi. Ngày đầu tiên vừa vào phủ ta đã gây ra đại họa. Ta trèo lên tường không đứng vững, nên bị ngã xuống, may mắn lại nhào vào người thiếu gia. Không có bốn con mắt nhìn nhau, không có tình yêu sét đánh, cũng không có rung động trong lòng. Thay vào đó, ta làm cánh tay của thiếu gia bị trật khớp. Ngay trước khi ta bị kéo đi, thiếu gia đã cứu ta,  hắn che cánh tay bị trật khớp, liên tục nói dối với đôi mắt to tròn nghiêm nghị. "Các người không cần làm khó một tiểu cô nương như vậy? Đó không phải là lỗi của nàng ấy, là ta tự mình ngã xuống. Ai biết nha đầu này lại nhát gan như vậy? Liền bị sợ hãi khóc òa lên." Lúc đó ta chỉ nghĩ ngài ấy là người tốt bụng, nhưng sau này ta nhận ra. Ngài ấy sẵn sàng bảo vệ ta trong hoàn cảnh đó, không chỉ là tốt bụng. Có thể nói là lòng dạ từ bi! Bởi vì tay phải của thiếu gia đã bị ta làm bị thương, nên trong hai ba tháng không thể viết được. Không may là kì thi Hương lại sắp đến. Nếu hắn bỏ qua cơ hội lần này…

Chương 20

Thiếu Gia Và Ta - Đỗ ĐỗTác giả: Đỗ ĐỗTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Quan Trường, Truyện SủngTa bị bán tới Việt Phủ khi chưa đầy mười hai tuổi. Ngày đầu tiên vừa vào phủ ta đã gây ra đại họa. Ta trèo lên tường không đứng vững, nên bị ngã xuống, may mắn lại nhào vào người thiếu gia. Không có bốn con mắt nhìn nhau, không có tình yêu sét đánh, cũng không có rung động trong lòng. Thay vào đó, ta làm cánh tay của thiếu gia bị trật khớp. Ngay trước khi ta bị kéo đi, thiếu gia đã cứu ta,  hắn che cánh tay bị trật khớp, liên tục nói dối với đôi mắt to tròn nghiêm nghị. "Các người không cần làm khó một tiểu cô nương như vậy? Đó không phải là lỗi của nàng ấy, là ta tự mình ngã xuống. Ai biết nha đầu này lại nhát gan như vậy? Liền bị sợ hãi khóc òa lên." Lúc đó ta chỉ nghĩ ngài ấy là người tốt bụng, nhưng sau này ta nhận ra. Ngài ấy sẵn sàng bảo vệ ta trong hoàn cảnh đó, không chỉ là tốt bụng. Có thể nói là lòng dạ từ bi! Bởi vì tay phải của thiếu gia đã bị ta làm bị thương, nên trong hai ba tháng không thể viết được. Không may là kì thi Hương lại sắp đến. Nếu hắn bỏ qua cơ hội lần này… Nếu Việt Đạc không thể cho ta những gì ta muốn, thay vì dây dưa không rõ, ta thà rời khỏi hắn.Người khác có nói ta tự cao tự đại, không biết điều, cũng không sao.Nhưng nếu ta yêu một người, vậy thà ngắm nhìn từ xa chứ không chịu cúi đầu làm thiếp.Việt Đạc vẫn đưa cái hộp cho ta.“Ta chưa bao giờ nghĩ đến việc để nàng làm thiếp, nàng đợi ta trở về, sẽ xin thánh chỉ của hoàng thượng, đường đường chính chính cưới nàng.”Ta nhận sính lễ của hắn, ngồi xuống trước bàn sách, vừa sắp xếp lại bản thảo vừa ngẩng đầu hỏi hắn.“Ngài từng nói những cuốn sách này quý hơn vàng, vậy ta sẽ chép lại những cuốn sách bị cháy làm của hồi môn, vậy cũng coi như là lợi dụng ngài.”Hắn lấy bút của ta đi, nhẹ nhàng xoa thái dương ta.“Nàng mỗi ngày chép hai canh giờ là đủ rồi, đừng để mắt mệt mỏi.Ta hứa, trước khi nàng viết xong, nhất định sẽ trở về.”Việt Đạc đi đã hơn hai tháng, thường xuyên có thư gửi về.Nhưng nửa tháng nay lại không hề có tin tức của hắn.Mỗi ngày ta vẫn chép sách hai canh giờ, nhưng vì lòng không yên nên thường xuyên sai sót.Tiêu ma ma cũng nhận ra có điều không ổn, nhưng mỗi lần muốn an ủi ta, bà lại là người khóc trước.Không có thư gửi đến, ta lại đem những lá thư cũ của hắn đọc đi đọc lại.Trong thư Việt Đạc luôn nói mình vẫn ăn uống đầy đủ, cuộc sống vẫn rất ổn.Ta không thích hắn như vậy, rõ ràng khi gặp mặt thì cái gì cũng nói, sao trong thư chỉ báo tin vui không báo tin buồn?Biết vậy ta nên đi cùng hắn, xem hắn còn dám nói dối nữa không.Lại qua thêm nửa tháng, vẫn không có thư của Việt Đạc.Ngược lại, vào đêm khuya, có người toàn thân đầy m.á.u ngất xỉu trước cổng Việt phủ.Ta đưa hắn vào trong phủ chữa trị, nghe khẩu âm của hắn thì biết, đúng là người Giang Bắc.Vừa tỉnh dậy, hắn đã ôm chặt bọc đồ của mình, cảnh giác nhìn chúng ta, hỏi ta là ai.Ta sợ hắn căng thẳng, vội vàng trấn an, tự giới thiệu bản thân.Không ngờ hắn vừa nghe tên ta liền không quan tâm đến vết thương của mình, quỳ xuống đưa bọc đồ cho ta.“Tiểu nhân là người trong quân đội Giang Bắc, phụng mệnh bảo vệ Việt đại nhân.Việt Đại nhân vì bảo vệ chứng cứ, một mình dẫn dụ truy binh, bây giờ e rằng đã…”Theo phong tục Giang Bắc, chỉ khi báo tang cho người thân của người c.h.ế.t mới quỳ xuống, xem ra hắn không nghĩ Việt Đạc còn sống.Ta nhận lấy bọc đồ mở ra, cố gắng bình tĩnh, xem xét kỹ lưỡng.Mới phát hiện phủ Thuần Quốc công ngang ngược hơn ta tưởng rất nhiều.Mua quan bán chức, mua bán sinh mạng, chiếm đoạt đất đai còn là nhẹ, thậm chí còn nhúng tay vào tiền cứu trợ thiên tai, thậm chí là quân lương.Không trách, họ thà g.i.ế.c c.h.ế.t khâm sai do hoàng thượng phái tới trên địa bàn của mình cũng phải che giấu tội ác.Ta giấu người đó trong phủ chữa trị, mỗi ngày vẫn dùng hai canh giờ chép sách.Cho đến khi hoàn thành tất cả bản thảo, Việt Đạc vẫn chưa trở về.Ta biết không thể đợi thêm nữa, vì Việt Đạc thực sự có thể không trở về.

Nếu Việt Đạc không thể cho ta những gì ta muốn, thay vì dây dưa không rõ, ta thà rời khỏi hắn.

Người khác có nói ta tự cao tự đại, không biết điều, cũng không sao.

Nhưng nếu ta yêu một người, vậy thà ngắm nhìn từ xa chứ không chịu cúi đầu làm thiếp.

Việt Đạc vẫn đưa cái hộp cho ta.

“Ta chưa bao giờ nghĩ đến việc để nàng làm thiếp, nàng đợi ta trở về, sẽ xin thánh chỉ của hoàng thượng, đường đường chính chính cưới nàng.”

Ta nhận sính lễ của hắn, ngồi xuống trước bàn sách, vừa sắp xếp lại bản thảo vừa ngẩng đầu hỏi hắn.

“Ngài từng nói những cuốn sách này quý hơn vàng, vậy ta sẽ chép lại những cuốn sách bị cháy làm của hồi môn, vậy cũng coi như là lợi dụng ngài.”

Hắn lấy bút của ta đi, nhẹ nhàng xoa thái dương ta.

“Nàng mỗi ngày chép hai canh giờ là đủ rồi, đừng để mắt mệt mỏi.

Ta hứa, trước khi nàng viết xong, nhất định sẽ trở về.”

Việt Đạc đi đã hơn hai tháng, thường xuyên có thư gửi về.

Nhưng nửa tháng nay lại không hề có tin tức của hắn.

Mỗi ngày ta vẫn chép sách hai canh giờ, nhưng vì lòng không yên nên thường xuyên sai sót.

Tiêu ma ma cũng nhận ra có điều không ổn, nhưng mỗi lần muốn an ủi ta, bà lại là người khóc trước.

Không có thư gửi đến, ta lại đem những lá thư cũ của hắn đọc đi đọc lại.

Trong thư Việt Đạc luôn nói mình vẫn ăn uống đầy đủ, cuộc sống vẫn rất ổn.

Ta không thích hắn như vậy, rõ ràng khi gặp mặt thì cái gì cũng nói, sao trong thư chỉ báo tin vui không báo tin buồn?

Biết vậy ta nên đi cùng hắn, xem hắn còn dám nói dối nữa không.

Lại qua thêm nửa tháng, vẫn không có thư của Việt Đạc.

Ngược lại, vào đêm khuya, có người toàn thân đầy m.á.u ngất xỉu trước cổng Việt phủ.

Ta đưa hắn vào trong phủ chữa trị, nghe khẩu âm của hắn thì biết, đúng là người Giang Bắc.

Vừa tỉnh dậy, hắn đã ôm chặt bọc đồ của mình, cảnh giác nhìn chúng ta, hỏi ta là ai.

Ta sợ hắn căng thẳng, vội vàng trấn an, tự giới thiệu bản thân.

Không ngờ hắn vừa nghe tên ta liền không quan tâm đến vết thương của mình, quỳ xuống đưa bọc đồ cho ta.

“Tiểu nhân là người trong quân đội Giang Bắc, phụng mệnh bảo vệ Việt đại nhân.

Việt Đại nhân vì bảo vệ chứng cứ, một mình dẫn dụ truy binh, bây giờ e rằng đã…”

Theo phong tục Giang Bắc, chỉ khi báo tang cho người thân của người c.h.ế.t mới quỳ xuống, xem ra hắn không nghĩ Việt Đạc còn sống.

Ta nhận lấy bọc đồ mở ra, cố gắng bình tĩnh, xem xét kỹ lưỡng.

Mới phát hiện phủ Thuần Quốc công ngang ngược hơn ta tưởng rất nhiều.

Mua quan bán chức, mua bán sinh mạng, chiếm đoạt đất đai còn là nhẹ, thậm chí còn nhúng tay vào tiền cứu trợ thiên tai, thậm chí là quân lương.

Không trách, họ thà g.i.ế.c c.h.ế.t khâm sai do hoàng thượng phái tới trên địa bàn của mình cũng phải che giấu tội ác.

Ta giấu người đó trong phủ chữa trị, mỗi ngày vẫn dùng hai canh giờ chép sách.

Cho đến khi hoàn thành tất cả bản thảo, Việt Đạc vẫn chưa trở về.

Ta biết không thể đợi thêm nữa, vì Việt Đạc thực sự có thể không trở về.

Thiếu Gia Và Ta - Đỗ ĐỗTác giả: Đỗ ĐỗTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Quan Trường, Truyện SủngTa bị bán tới Việt Phủ khi chưa đầy mười hai tuổi. Ngày đầu tiên vừa vào phủ ta đã gây ra đại họa. Ta trèo lên tường không đứng vững, nên bị ngã xuống, may mắn lại nhào vào người thiếu gia. Không có bốn con mắt nhìn nhau, không có tình yêu sét đánh, cũng không có rung động trong lòng. Thay vào đó, ta làm cánh tay của thiếu gia bị trật khớp. Ngay trước khi ta bị kéo đi, thiếu gia đã cứu ta,  hắn che cánh tay bị trật khớp, liên tục nói dối với đôi mắt to tròn nghiêm nghị. "Các người không cần làm khó một tiểu cô nương như vậy? Đó không phải là lỗi của nàng ấy, là ta tự mình ngã xuống. Ai biết nha đầu này lại nhát gan như vậy? Liền bị sợ hãi khóc òa lên." Lúc đó ta chỉ nghĩ ngài ấy là người tốt bụng, nhưng sau này ta nhận ra. Ngài ấy sẵn sàng bảo vệ ta trong hoàn cảnh đó, không chỉ là tốt bụng. Có thể nói là lòng dạ từ bi! Bởi vì tay phải của thiếu gia đã bị ta làm bị thương, nên trong hai ba tháng không thể viết được. Không may là kì thi Hương lại sắp đến. Nếu hắn bỏ qua cơ hội lần này… Nếu Việt Đạc không thể cho ta những gì ta muốn, thay vì dây dưa không rõ, ta thà rời khỏi hắn.Người khác có nói ta tự cao tự đại, không biết điều, cũng không sao.Nhưng nếu ta yêu một người, vậy thà ngắm nhìn từ xa chứ không chịu cúi đầu làm thiếp.Việt Đạc vẫn đưa cái hộp cho ta.“Ta chưa bao giờ nghĩ đến việc để nàng làm thiếp, nàng đợi ta trở về, sẽ xin thánh chỉ của hoàng thượng, đường đường chính chính cưới nàng.”Ta nhận sính lễ của hắn, ngồi xuống trước bàn sách, vừa sắp xếp lại bản thảo vừa ngẩng đầu hỏi hắn.“Ngài từng nói những cuốn sách này quý hơn vàng, vậy ta sẽ chép lại những cuốn sách bị cháy làm của hồi môn, vậy cũng coi như là lợi dụng ngài.”Hắn lấy bút của ta đi, nhẹ nhàng xoa thái dương ta.“Nàng mỗi ngày chép hai canh giờ là đủ rồi, đừng để mắt mệt mỏi.Ta hứa, trước khi nàng viết xong, nhất định sẽ trở về.”Việt Đạc đi đã hơn hai tháng, thường xuyên có thư gửi về.Nhưng nửa tháng nay lại không hề có tin tức của hắn.Mỗi ngày ta vẫn chép sách hai canh giờ, nhưng vì lòng không yên nên thường xuyên sai sót.Tiêu ma ma cũng nhận ra có điều không ổn, nhưng mỗi lần muốn an ủi ta, bà lại là người khóc trước.Không có thư gửi đến, ta lại đem những lá thư cũ của hắn đọc đi đọc lại.Trong thư Việt Đạc luôn nói mình vẫn ăn uống đầy đủ, cuộc sống vẫn rất ổn.Ta không thích hắn như vậy, rõ ràng khi gặp mặt thì cái gì cũng nói, sao trong thư chỉ báo tin vui không báo tin buồn?Biết vậy ta nên đi cùng hắn, xem hắn còn dám nói dối nữa không.Lại qua thêm nửa tháng, vẫn không có thư của Việt Đạc.Ngược lại, vào đêm khuya, có người toàn thân đầy m.á.u ngất xỉu trước cổng Việt phủ.Ta đưa hắn vào trong phủ chữa trị, nghe khẩu âm của hắn thì biết, đúng là người Giang Bắc.Vừa tỉnh dậy, hắn đã ôm chặt bọc đồ của mình, cảnh giác nhìn chúng ta, hỏi ta là ai.Ta sợ hắn căng thẳng, vội vàng trấn an, tự giới thiệu bản thân.Không ngờ hắn vừa nghe tên ta liền không quan tâm đến vết thương của mình, quỳ xuống đưa bọc đồ cho ta.“Tiểu nhân là người trong quân đội Giang Bắc, phụng mệnh bảo vệ Việt đại nhân.Việt Đại nhân vì bảo vệ chứng cứ, một mình dẫn dụ truy binh, bây giờ e rằng đã…”Theo phong tục Giang Bắc, chỉ khi báo tang cho người thân của người c.h.ế.t mới quỳ xuống, xem ra hắn không nghĩ Việt Đạc còn sống.Ta nhận lấy bọc đồ mở ra, cố gắng bình tĩnh, xem xét kỹ lưỡng.Mới phát hiện phủ Thuần Quốc công ngang ngược hơn ta tưởng rất nhiều.Mua quan bán chức, mua bán sinh mạng, chiếm đoạt đất đai còn là nhẹ, thậm chí còn nhúng tay vào tiền cứu trợ thiên tai, thậm chí là quân lương.Không trách, họ thà g.i.ế.c c.h.ế.t khâm sai do hoàng thượng phái tới trên địa bàn của mình cũng phải che giấu tội ác.Ta giấu người đó trong phủ chữa trị, mỗi ngày vẫn dùng hai canh giờ chép sách.Cho đến khi hoàn thành tất cả bản thảo, Việt Đạc vẫn chưa trở về.Ta biết không thể đợi thêm nữa, vì Việt Đạc thực sự có thể không trở về.

Chương 20